Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56. Say tình? Say sóng thì đúng hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hẹn hò?" Tôi lặp lại.

Jordan mỉm cười. "Ừ, hẹn hò."

"Hẹn hò?" Tới Bennett hỏi.

"Ớ hớ."

"Hẹn hò?" Declan hỏi tiếp.

"Mọi người ở đây bị bệnh học lại câu người khác à?"

"Nếu là vì vụ mật khẩu, vậy thì thiếu gì lựa chọn khác?"

Như kiểu tôi vừa rút ra một thanh kiếm đâm xuyên tim cậu ta vậy. Hai người kia không giúp gì khác ngoài cố kìm chế tiếng cười sặc.

"Giờ thì không có," cậu nói.

"Nhưng còn vụ hẹn hò trong hợp đồng ở tiêu đề 15, mục 5 thì sao?" Tôi hỏi.

Jordan nghĩ ngợi một lúc mới trợn trừng mắt ngạc nhiên.

"Naomi!"

Tôi chớp mắt. "Hả? Gì tớ nói gì sai?"

Cậu ta nhào tới ôm tôi vào lòng, gần như muốn đè bẹp tôi.

"Thật sự xin lỗi cậu!"

"Vì cái gì?"

"Thật sự xin lỗi vì đã làm cậu tưởng bở. Nó không phải kiểu hẹn hò đó đâu."

"Cảm ơn," tôi thầm tự lầm bầm biết ơn.

Cậu ta nhìn tôi. "Cậu vừa nói cái gì?"

"Tớ? À không, có gì đâu."

"Tớ không có ý bật đèn xanh cho cậu gì hết," Jordan trấn an tôi. "Nhưng cậu biết mấy buổi hẹn mặt học tập mà hả? Chỉ có bạn bè ra ngoài học nhóm thôi, và nó cũng hơi hơi giống hẹn hò thật. Ở đây cũng y chang vậy."

Từ vẻ mặt của Declan và Bennett mang, tôi biết họ đang không hẹn mà cùng một ý tưởng: Toàn là mấy lời xàm ngôn.

"Tụi mình với tư cách là bạn bè cùng nhau đi chơi hội giải khuây thôi. Ta có thể gọi nó là cuộc hẹn, hoặc là cuộc đi chơi, hoặc bất kì cái gì cậu thích cũng được, nhưng không phải là kiểu hẹn hò kia. Cậu hiểu ý tớ chưa?"

"Ừ rồi."

Jordan nháy mắt nhìn hai người kia. "Mấy cậu đừng có lo."

"Sao cậu lại nháy mắt? Làm vậy là có ý gì?" Declan hỏi.

"Nói chung là tớ vẫn chưa hiểu ý cậu gì sất," Bennett làu bàu.

"Hai người kia có đi luôn không?" Tôi hỏi.

"Nếu tụi nó mà theo, vậy còn gì là hẹn hò," Jordan nói. "Ngoài ra, nó còn công chuyện phải làm. Và sao vậy? Cậu không thích đi chơi riêng với tớ hả?"

Tôi từ chối trả lời câu hỏi đó, tôi đáp. "Tớ biết lẽ ra mình phải nói sớm hơn mới phải, nhưng mà tụi mình không cần thiết phải hẹn hò."

Cậu ta nhướn mày. "Ồ vậy hả? Sao vậy?"

"Tớ biết mật khẩu rồi," tôi nói. "Tớ chỉ xin phép cậu cho tớ trang web đó vì lịch sự thôi. Tớ nghĩ tốt nhất cứ để cậu tự nói ra mật khẩu thì hay hơn."

"Thậm chí tớ có cho phép cậu lấy nó đi chăng nữa, thì tớ vẫn không tin là cậu biết..."

"Mật khẩu là wallace_rocks314."

Jordan đứng hình tại chỗ.

Declan phá lên cười ha hả. "Cậu đùa tớ đó hả? Đặt giống mật khẩu trường à?"

"Tớ lười tới nỗi không nghĩ ra được cái nào khác nữa!" Jordan vặc lại trước khi lôi điện thoại ra ấn ấn gì đó.

"Cậu đang đặt lại mật khẩu mới đúng không?" Bennett hỏi.

"Không," Jordan dài giọng nói. "Được rồi, ừ tớ đang đổi." Cậu sau đó ấn một cái cuối cùng rồi khoanh tay. "Xong, đố cậu biết được mật khẩu mới luôn."

Sau nhiều tháng biết Jordan, bạn có thể đoán được suy nghĩ của bộ não cậu ấy. Nó nhỏ, lâu lâu còn hay tuỳ hứng, làm thi thoảng lúc thì tôi hiểu lúc thì lại không, nhưng một khi đã rõ ràng, thì nó lại rành rành ngay đó.

"Mật khẩu là jordan_rocks314."

Declan cười té ghế. "Cậu còn chẳng buồn đổi hết nó!"

Jordan lầm bầm gì đấy trong họng rồi lại đổi mật khẩu khác.

"Giờ thì sao?" Cậu hỏi.

Chắc sau khi rút kinh nghiệm từ lỗi lầm trước đó, tôi ngờ việc cái này vẫn còn liên quan đến cái cũ lắm. Còn với Jordan, mọi khả năng đều là vô biên.

Tôi thở dài. "Tớ bó tay."

"Xấu hổ quá đi à."

"Vậy thì cậu cười cái gì?" Tôi hỏi.

Cậu ta càng ngoác miệng rộng hơn. "Tớ bảo xấu hổ thay cho cậu chưa kìa. Chứ có bao giờ tớ nói tớ xấu hổ đâu."

-

Chuông cửa reo inh ỏi.

"Để mẹ ra mở cho!" Mẹ tôi hăm hở nói.

"Ôi không mẹ đừng hòng," tôi nói thách, ráng chạy đua với bà ra cửa nhưng bà đã thắng cuộc.

Tôi thở dài một tiếng. "Mẹ đúng là nhanh nhẹn so với tuổi thật," tôi bình luận.

Mẹ chống hai tay lên hông nhìn tôi hoài nghi một hồi. "Con nói vậy là sao?"

Tôi chớp mắt. "K-không có gì. C-con đang khen mà," tôi quả quyết với bà trước khi chêm vào. "Con có nói với mẹ là hôm nay nhìn mẹ đẹp lắm chưa vậy?"

"Con nhỏ nịnh bợ," mẹ lầm bầm. "Và nếu con còn chưa biết, thì tuổi của mẹ không bằng niên đại khủng long còn tồn tại trên trái đất đâu."

Tôi đảo mắt. "Con biết rồi."

"Không bằng là vì nó còn lâu hơn đó nữa."

Biết ngay mà.

Khi tôi bảo mẹ là mình sẽ đi tới hội chợ, mẹ ngay lập tức nghĩ tôi đi với Parker. Nhưng nhìn vào vẻ mặt của tôi bà mới chợt sực nhớ là tụi tôi chia tay nhau lâu rồi. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu mình kể họ chuyện bọn tôi chia tay. Mẹ tôi đã rất buồn thay cho tôi, còn ba tôi thì lại đi tìm súng của ông ấy. Okay, cái vế cuối đó không phải thực lắm, thật ra thì ba chỉ định ra ngoài mua về một cây thôi. Nhưng tôi đã kể họ bởi vì cậu chuyển trường cho nên bọn tôi nghĩ yêu xa sẽ dẫn tới kết quả không ra đâu vào đâu. Tôi biết nó chỉ là cái cớ thoái thác, cơ mà nó cũng nửa thật nửa giả chứ bộ. Còn đỡ hơn là huỵch toẹt cho họ hết sự thật rằng Parker chỉ cá cược hẹn hò được với tôi, lừa dối không chỉ tôi mà còn cả mẹ vì bà cũng trót thích cậu ấy với tôi rồi. Tóm lại cứ gác lại hết chuyện đó ngay bây giờ đi.

Vậy nên tôi nói lại với bà là tôi đi chơi với Jordan, tất nhiên phải nhanh chóng bổ sung cụm từ với tư cách như một người bạn rồi. Nhưng chắc là bà đã bỏ qua luôn phần cuối và còn hứng khởi thay cả phần tôi, tôi buộc phải đứng nhìn bà chạy qua chạy lại hết nhà hoảng loạn giùm tôi đó. Còn tôi thì chỉ yên vị trên ghế bành cùng với ba thôi. Hình như ba mẹ tôi thích Jordan nhất trong số ba người. Ý tôi là, không có ý gì với Bennett và Declan, nhưng chắc vì Jordan có vẻ thân thiện và cởi mở hơn hai người kia lúc nào cũng im thin thít lẫn hay giữ khoảng cách thôi.

Quay trở lại vụ cánh cửa. Trước khi tôi kịp hỏi mẹ "hồi xưa" đó như thế nào thì bà đã mở cửa.

"Jordan!" Bà vui vẻ chào hỏi.

"Chào cô Marisa, lâu rồi không gặp cô," Jordan cũng vui vẻ đáp lại.

"Ừ, cô cháu mình phải hỏi thăm nhau mới được," mẹ tôi nhiệt tình nói. "Đi vào đi, con có thể..."

"Con sợ phải để hôm khác quá."

Mặt bà lập tức xịu xuống. "Ơ?"

Cậu ta trông rất u buồn khi báo cho bà một tin. "Tụi con đi cái hội chợ này chỉ tổ chức mỗi năm một lần thôi. Nhưng còn vụ hỏi thăm thì con biết mình còn nhiều cơ hội mà."

Mẹ gật đầu. "Ừ đương nhiên rồi."

Đột nhiên Jordan tới cầm tay bà nói một cách trầm trọng. "Nhưng cô phải nhớ lấy điều này, một khi ta lại gặp nhau, thì mọi khoảng cách thời gian sẽ dường như bị xoá nhoà hết."

"Được, được thôi, cô sẽ mãi mãi chờ gặp lại con," bà hứa.

Bạn thật sự có thể thấy ánh sao lấp lánh trong đồng tử họ lẫn bông hoa các kiểu mọc đầy sau lưng luôn á. Tôi chả biết mình hay một ai khác có thể giải thích rõ hiện tượng này nữa.

"H-hai người có thể ngừng được không, làm con nổi hết cả da gà rồi đây này."

Jordan ngoẹo đầu về tôi. "Ừ, mình nên đi thôi."

"Bái bai con Jordan!" Mẹ tôi gọi với theo cùng một chiếc khăn vẫy trên tay mà tôi còn không biết bà lấy nó từ hồi nào. "Hẹn ngày gặp lại."

Jordan đưa tay quẹt giọt nước mắt cá sấu rồi vẫy tay lại. "Chắc chắn sẽ gặp lại, con hứa!" Nói rồi cậu ta nhảy lên yên con ngựa và phi về hướng hoàng hôn.

Hoặc cảnh thực tế đang diễn ra. Thay vào đó chúng tôi chỉ bỏ ra khỏi hàng rào nhà.

Cậu thở dài. "Trời ơi, mẹ cậu đúng là số dách. Tuy không tuyệt bằng mẹ tớ, nhưng tóm lại là vẫn tuyệt vời ông mặt trời."

"Lần đầu tớ nghe cậu nhắc tới mẹ á," tôi nói, bởi vì cậu chưa bao giờ thật sự nói tới mẹ mình một lần cả, cũng như hai người còn lại.

"Bình tĩnh đi Naomi, mới hẹn hò có vài lần thì vẫn chưa ra mắt được với phụ huynh đâu."

Tôi đảo mắt. "Vậy rồi cái hội chợ đó nằm ở đâu? Cứ mỗi năm là nó lại thay đổi địa điểm."

Cậu trông như kiểu đang sàng lọc lại trí nhớ trong đầu mình vậy, việc mà hơi mất một lúc lâu.

"Nói cho đúng vào nha," tôi cảnh cáo. "Chỉ được nói một lần thôi đó."

"À haha," cậu tự nhiên cười lên một tiếng rồi bảo tôi. "Nó nằm trong khu thương mại chỗ cái công viên to đùng đó."

"Vậy mình có xe đi không?" Tôi hỏi, không thật sự muốn phải cuốc bộ từ đây tới tận trung tâm đâu.

Cậu bật cười. "Không. Mình sẽ đi bộ."

Mới đầu có vẻ còn ổn. Nhưng nó chỉ trụ được qua vài toà nhà đầu tiên thôi.

Tôi loạng choạng đi bộ, đôi chân tôi dường như không trụ được nỗi thân hình tôi nữa. Tôi thèm nước, thèm nghỉ chân dưới bóng râm đến phát điên. Tôi nheo mắt nhìn quãng đường còn dài đằng đẵng phía trước mình, với ý tưởng còn phải đi bộ một khoảng nữa làm tôi choáng tới muốn xỉu. Tôi nắm lấy vai cậu bạn đi cùng mình, muốn năn nỉ cậu mau dừng lại nghỉ mệt nhân lúc còn chưa kiệt sức đi, đây đúng là một quyết định tự sát mà. Cậu ta chắc hẳn cũng thấy như tôi rồi, thấy mình có thể đột tử bất cứ lúc nào. Và rồi cậu quay đầu nhìn tôi nói.

"Cậu đúng là một bé bự."

"Tớ không phải!" Tôi than vãn. "Nếu đã biết cái hội chợ đó nằm tận trung tâm thành phố, thì tớ chả hiểu nỗi sao cậu lại không mượn nỗi một chiếc xe của Bennett."

Cậu khịt mũi. "Cậu nghĩ nó sẽ tin tưởng giao xe nó cho tớ à?"

Cậu ta nói có lí.

"Hay là mình bắt xe buýt cũng được," Jordan đề nghị.

Tôi thở dài. "Phải bắt tận ba chuyến xe buýt mới tới đó được. Tớ muốn tiết kiệm để vô hội chợ," tôi làu bàu.

"Nhưng mà vì tớ rủ cậu, cho nên tớ phải là nhà tài trợ phương tiện đi chứ hả?"

Tôi nghĩ ngợi một lúc. "Ừ."

"À xin lỗi vì tớ không có bằng lái xe."

Tôi hơi khựng lại. "Cậu chưa có?"

"Chưa," cậu khẽ thừa nhận trước khi nhanh chóng toét miệng cười. "Tớ khá là dở trong mấy trò đua xe đồ, vậy nên tớ ngờ chuyện người ta dám để tớ làm tài xế lắm." Cho dù có vậy, thì nó cũng không phải là một lí do thuyết phục.

"Ồ rồi," tôi nói. "Ý tớ là, tớ cũng có bằng, nhưng chưa có xe và cũng chưa có dự định mua nó."

"Sao vậy?" Cậu hỏi.

Bọn tôi lại rảo bộ tiếp, và tôi thì không tỏ vẻ nghiêm trọng gì mấy.

Tôi nhún vai. "Tớ mà có xe thì đồng nghĩa với việc sau mỗi giờ tan trường, nó sẽ bị vấy đầy nào là trứng gà, hình vẽ bậy hoặc xui hơn là bị người ta chôm mất. Vả lại tớ cũng thấy không cần thiết khi tớ đã có xe buýt đưa đón- À ý tớ là chạy tới trường cho tới khi gặp các cậu, về sau đã có Bennett đưa cả đám mình đi học rồi."

"Bennett luôn là tài xế," Jordan giải thích. "Declan cũng có bằng rồi, nhưng chưa có xe. Còn tớ tới cái bằng còn chưa có. Tụi tớ cũng chả quan tâm lắm. Và trong số ba bọn tớ, Bennett là giỏi trò Mario Kart nhất."

"Nhưng mà sau này cậu cũng phải có chứ?" Tôi hỏi. "Tớ muốn có xe riêng có thể lúc hoặc là sau đại học."

Cậu nhún vai. "Tớ không biết."

Và đó đã là hồi kết cuộc trò chuyện.

"Vậy cái hội chợ..." tôi bắt chuyện với chủ đề khác.

Cậu mỉm cười. "Ừ, mấy thằng đó chưa bao giờ muốn đi hết. Bennett thì cho là mình không cùng đẳng cấp với hội chợ còn Declan mà theo thì sẽ làm mất vui."

Tôi thật sự có thể mường tượng được con mắt lườm liếc của họ dành cho Jordan.

"Vậy cậu đã mua vé rồi đúng không?"

Jordan gật đầu. "Ừ, tớ mới vừa mua trên mạng xong."

"Của tớ là nhiêu vậy? Để tớ biết đường mà trả."

"Không, cậu không phải trả."

"Tớ muốn trả mà. Giờ thì nói đi, nhiêu tiền?"

Cậu gãi cổ rồi khẽ cười lo lắng. "Ờ đó chính là vấn đề..."

Sau đó cậu ta cũng chịu kể hết cho tôi.

"Cậu lợi dụng tớ."

"Không tớ đâu có."

"Tớ thấy hình như toàn bộ cái tình bạn này đều là một cú lừa."

"Ôi thôi mà Naomi, đừng có vậy chứ."

"Nói dối!"

"Rồi rồi, tớ biết cậu sẽ thấy khá cay cú," Jordan cố trấn tĩnh tôi nói. "Nhưng cậu đâu thể trách tớ được. Tớ không nỡ để vụt mất một ưu đãi lớn tới vậy."

"Đó là cậu sẽ được giảm giá nếu mua thêm một vé nữa á," tôi cằn nhằn. "Lí do duy nhất người ta đặt ra cái ưu đãi ngu xuẩn đó chỉ vì họ biết rõ làm vậy sẽ càng hút được nhiều khách vào mua đồ hội chợ thôi."

"Nó đâu phải là một ưu đãi ngu xuẩn. Tớ tiết kiệm được mấy đồng lận đó, được chưa?"

Tôi dừng đi bộ lại đứng khoanh tay. "Tại sao cậu lại không đi với hai người họ?"

"Tớ nói cậu rồi, mang theo Bennett sẽ chán ngắt còn Declan thì miễn bàn luôn đi," cậu đáp. "Và thêm nữa, tụi nó cũng bận công chuyện riêng của nó."

"Vậy nên tớ mới là sự chọn lựa cuối cùng của cậu."

"Không phải mà," Jordan quả quyết.

Tôi không đáp, chỉ ngoảnh đầu đi chỗ khác lánh mặt cậu ta. Cậu đảo mắt một cái rồi nắm tay tôi cố kéo tôi đi nhưng tôi vẫn lì lợm đứng tại chỗ.

"Tại sao tớ lại không muốn đi chơi hội với người mình yêu nhất trên đời này chứ?"

"Vậy thì tự đi một mình đi má."

Cậu khựng lại suy nghĩ một lát, cho tới khi tôi nhận ra cậu ta ấy vậy mà lại đang nghiêm túc cân nhắc chuyện đó á! Cùng một sự tức tối tôi quay gót tính đi về.

"Ê khoan đã! Tớ chọc cậu mà!" Cậu ta gọi với theo.

"Nói dối!"

"Không có!"

"Nói dối!"

Jordan túm tay tôi bắt dừng lại.

"Cậu cũng đã lỡ đi một đoạn xa vầy rồi, tụi mình chỉ còn một chút thôi là tới hội chợ. Có thể chịu đựng tớ vài tiếng để tớ bao đồ ăn và coi tớ chơi game trúng thưởng không?"

Tôi do dự một lúc rồi thở dài. "Vì đồ ăn nên mới chịu đó nha."

Khuôn mặt cậu lập tức sáng rỡ. "Tốt rồi, vậy thì đi thôi."

Cứ một năm thành phố sẽ tổ chức hội chợ một lần, có hẳn một chỗ nuôi thú kiểng, trò chơi, chương trình, lẫn một vòng đu quay và tiết mục bắn pháo hoa lúc kết thúc vào buổi tối. Tất nhiên là tôi sẽ không đi rồi, bởi vì tôi sẽ không tận hưởng nỗi lễ hội nhiều như tụi bắt nạt tôi được. Còn nếu tôi mà đi chung với ba mẹ- đã từng đi một lần rồi, nó thành một đống be bét nhưng họ lại không phát hiện ra cái gì cả- nó rất tệ, tệ vô cùng. Nhưng nhờ vào tai nạn làm tôi bị dính đầy kẹo bông gòn đó (tôi đâu có than phiền nhiều đâu, nhưng mà tôi thà ăn còn hơn là nằm trong đó), tôi không bao giờ đi chơi hội nữa. Cơ mà tôi biết nếu mình đi cùng Jordan, tôi nghĩ tôi sẽ ổn thôi.

Đã sắp sáu giờ tối vì Jordan khăng khăng là buổi hội sẽ càng vui tợn về đêm, mà thành ra, cậu nói đúng thật. Nhưng hai đứa tôi không hề biết gì về điều ngạc nhiên tại lễ hội được tổ chức hàng năm này cả.

"Còn có cả rạp xiếc nữa!" Jordan hào hứng la toáng lên sau khi đọc tờ bướm quảng cáo được dán trên cột gần đó.

Tôi móc điện thoại định bật đèn pin, nhưng để nó hoạt động được, tôi phải đập nó cái bộp lên cột làm Jordan giật nảy mình.

"Cậu làm vậy chi vậy?" Cậu ta hỏi. "Cậu không thể đối xử vậy với điện thoại của mình."

"Nó bị ướt," tôi giải thích cho cậu. "Giờ thì nó rất hay bị giật lắc nên tớ phải đập thì nó mới bình thường lại được."

"Bị ướt hả? Gì, bộ cậu làm rớt nó vô bồn cầu à?"

"Eo ôi, làm gì có!"

Cậu lấy điện thoại tôi đưa lên ngửi. "Ờ hớ. Lần sau tớ sẽ xem xét nó kĩ hơn vậy," nói rồi cậu bắt đầu nghiên cứu. "Tớ có thể sửa lại nó dùm cậu với giá cả tình bạn hữu nghị. Vả lại tớ còn làm có tâm hơn nữa."

"Cùng một con chíp điệp viên trong đó hả?" Tôi nói có hơi phấn khích trước khi sặc một cái rồi bình tĩnh lại. "Ý tớ là, nếu có chíp điệp viên thật thì cũng vô nghĩa."

Jordan đảo mắt. "Rất tiếc là không có..." tôi thở dài não nề "... tớ chỉ sửa cho nó chạy tốt hơn, nhanh hơn, tuổi thọ pin cao hơn, thêm dung lượng, kiểu vậy thôi."

Tôi lấy lại điện thoại đập một phát lên cột nữa gây nên tiếng hét thất thanh của Jordan trước khi sử dụng được đèn pin để đọc tờ quảng cáo. "Nó viết là hội chợ tổ chức hàng năm ở thành phố blah, blah, blah xin trân trọng giới thiệu đoàn xiếc chuyên nghiệp, Gánh xiếc Mặt nạ."

Jordan cũng lấy điện thoại ra soi. "Có phần giới thiệu về nó nè. Nó từng là một gánh xiếc quy mô nhỏ, không được đầu tư, nhưng sau màn trình diễn thành công vang dội tại Tulsa, Oklahoma, họ đã dành được cơ hội hợp tác quảng bá rộng rãi. Họ có rất nhiều tiết mục, nào xiếc thú, diễn kịch, chú hề, cả trò nhào lộn nữa."

"Nghe hấp dẫn phết đó," tôi nói. "Và nè, còn một màn bắn pháo bông hoành tráng nữa, chắc sẽ là sự kết hợp giữa pháo hoa kết thúc lễ hội và của đoàn xiếc luôn. Nó sẽ diễn ra vào khoảng 9 giờ."

"Vậy nếu tụi mình xác định phải coi nó, tất nhiên là coi rồi. Thế mình sẽ làm gì để tiêu hết ba tiếng trong cái hội chợ lẫn rạp xiếc này đây?"

"Cậu đang cố tình hỏi khó đấy à?"

"Cậu đang cố tình thay câu trả lời cậu thành một câu hỏi để đùn đẩy qua cho tớ trả lời đấy à?"

"Cậu cũng đang làm vậy à?"

"Rồi giờ có đi tiếp không hay đứng đây nói tới mai?"

Tôi khựng lại. "Ừ đúng rồi, đi thôi."

Cơ mà cậu ấy đúng, hội chợ vui hơn về đêm nhiều, cũng như quang cảnh đẹp nô nức xung quanh vậy. Ngay từ khi còn cách mấy căn tụi tôi đã thấy cái hội rồi, nó như một chiếc bóng đèn khổng lồ của thành phố vậy. Bọn tôi bước về phía ánh sáng, đưa vé rồi đi vào. Nơi này bừng sáng bởi nhiều ánh đèn bảy màu sặc sỡ, rực sáng lên trong màn đêm. Có rất nhiều hàng quán lẫn khu trò chơi sáng trưng đèn, thu hút cả đống người như những con bọ bị chiếc đèn bẫy côn trùng thu hút vậy cùng với những trò chơi hấp dẫn và mùi đồ ăn thơm phức. Ở đây được giăng đầy những chiếc lều đủ màu, che chắn chúng tôi lẫn những khách đi bên dưới. Còn có mấy chú hề mua vui dọc đường chúng tôi đi để gây sự chú ý nữa, họ tặng nào là bóng bay lẫn diễn hài, đôi khi là một món quà nhỏ từ đâu đó dưới đáy mũ họ.

Tôi đã chưa đi lại hội chợ kể từ khi cấp hai, và đây chính là những gì mà tôi đã bỏ lỡ. Không phải là giờ tôi mới nhận ra nó, tôi chỉ thấy buồn vì mình đã để lỡ toàn bộ những thứ tuyệt vời này chỉ vì nỗi sợ bị bắt nạt. Nhưng tôi đã dẹp bỏ suy nghĩ vẩn vơ đó trong đêm nay, không cho nó làm tụt hứng tôi đâu. Jordan và tôi đã cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ đáng nhớ.

Bọn tôi ghé thăm trại thú nuôi, thường là những con thú đem từ trang trại, cửa hàng thú kiểng, hoặc sở thú tới đây cho mọi người có thể nựng hoặc cho ăn. Tôi có thể ẵm được một chú gà con, nựng lông con cừu, cho con ngựa ăn no nê cỏ khô. Jordan ngược lại thì tập vắt sữa bò cho đến khi nó đá cậu ta rồi rượt cậu chạy vòng vòng, đã vậy chưa đủ nhục cậu ta còn cố bắt chước Eddie Murphy đóng vai con lừa trong Chằn tinh Sherk. Một con lạc đà không bướu cảm thấy thú vị với Jordan và nó đang không ngừng quýt đuôi cổ vũ cậu bày trò tiếp.

Trại thú chính là nơi đầu tiên tôi muốn ghé, và giờ thì đã tới lượt Jordan chọn chơi đu quay rồi. Và không ý tôi không phải là kiểu vòng xoay chậm như rùa có ghế hình một cái bánh cupcake to đùng người ta hay ngồi đâu. Không, tụi tôi mà đã chịu chơi thì phải lựa mấy cái đu quay cảm giác mạnh chẳng hạn như cái bạn sẽ bị kẹp dính dưới ghế mình để không bị văng ra hoặc rớt xuống do nó chạy quá mạnh kìa. Hai đứa tôi cùng ngồi vào cái vòng quay hết lên rồi xuống rồi lại xoay một vòng như kim đồng hồ cùng một lúc, sau đó nó lập tức dừng lại cho chúng tôi nghỉ mệt hoặc ói vô một cái xô đã được cố định sẵn tại chỗ ngồi mỗi người, trước khi nó lại quay một lần nữa qua hướng ngược lại. Khi nó cuối cùng đã hết, chúng tôi cùng lảo đảo ra khỏi chỗ ngồi để đặt chân lại trên nền gạch xi măng. Nhưng trên đường tới thùng rác, cả hai lại bị đụng vào nhau rồi té lăn quay trên đất.

"Cậu biết gì không?" Tôi rên rỉ khi đã đứng dậy. "Mình rất sáng suốt khi chưa ăn trước đó á."

"Mục đích của ăn là gì để rồi cậu cũng tống nó ra khỏi bụng hết?" Jordan hỏi trong lúc tôi kéo cậu ta đứng dậy.

Tôi khịt mũi. "Đi mà nói vậy với người dân toàn thủ đô Capitol luôn đi, uống thứ đó* nhiều vào cho nôn ra hết để rồi phải ăn lại."

*thủ đô Capitol là một địa điểm viễn tưởng trong truyện The Hunger Games, người dân ở đó ăn rất nhiều, đến nỗi còn chế ra một loại thuốc uống vào cho ói ra hết để được ăn tiếp (vê lờ :v)

Jordan lắc đầu. "Ghê vãi, một cái nơi kì lạ toàn những con người điên cuồng ăn như ma đói. Mà nè, liên tưởng tới Hunger Games tốt đấy."

"Quá khen."

Bọn tôi cùng giơ lên dấu hiệu khu 12 đó là ba ngón tay dính liền vào nhau.

"Nhắc tới đồ ăn..." Jordan mở lời. "Giờ đi ăn không?"

Tụi tôi là người giữ chữ tín nói là làm. Người ta thường hay tiết kiệm tiền để chơi game và mua quần áo. Nhưng cũng có những người chẳng hạn như Jordan thì thích để dành tiền mua đồ ăn hơn. Một điều tốt là cả tôi cũng vậy. Tụi tôi đem đủ tiền để có thể thử gần hết mọi món ăn bán trong đó.

"Okay, tớ thấy hình như món nào cũng có dấu răng tụi mình rồi," Jordan hãnh diện xoa bụng xong uống nước.

"Xem nào," tôi nói. "Tụi mình đã ăn món thịt ba rọi nhúng socola* rồi này, bánh rán sốt* này, bánh hình phễu, burger chiên, sườn cỡ bự, kẹo táo, khoai tây chiên sợi mì, ngũ cốc rán, thịt gà xiên nướng, calzone*, pizza, ba rọi quấn đùi gà tây."

*chocolate covered bacon và deep fried twinkies (đặc sản mĩ)
*một kiểu như pizza cuộn bên ý

"Toàn là mấy món phủ phô mai, chiên ngập dầu, cuốn ba rọi, cuốn socola, phủ đường, mấy người ăn kiêng mà nghe được chắc té xỉu hết quá," Jordan tiếp lời.

Tôi vươn vai. "Tự hào bản thân mình ghê."

"Ê từ đã," Jordan nói. "Mình còn chưa ăn một món." Cậu trỏ cái ống hút vào một hướng. "Kẹo bông gòn."

Chà như những gì tôi vừa kể lúc trước rồi đó, tôi có một vết tích với kẹo bông gòn. Nó cũng chính là lí do tôi không còn đi với ba mẹ vào hội chợ kể từ hồi cấp hai nữa. Nhưng tôi nghĩ đã tới lúc mình đối mặt với nó, và ăn nó rồi.

"Lần này để tớ khao cho," tôi bảo Jordan, ngăn cản cậu móc ví. "Vậy cậu thích cái nào nào?"

"Kẹo bông gòn," cậu ta lơ đãng đáp trong lúc ngắm ông bán hàng đang quấn kẹo như bị thôi miên.

Tôi đảo tròn mắt. "Biết rồi, nhưng mà màu nào: xanh, tím hay hồng?"

Cậu im lặng một lúc rồi nhún vai. "Làm cho tớ ngạc nhiên đi."

"Được rồi, thế thì một xanh một hồng," tôi bảo với ông bán kẹo trước khi quay về Jordan. "Jordan à sao vậy?"

"Có gì đâu, sao thế?"

Tôi lắc đầu. "Không có gì."

Tôi đưa ông chủ tiền rồi ổng đưa cho tôi kẹo. Tôi cho Jordan cây màu hồng còn tôi lấy màu xanh, mong là cậu ta sẽ lại giãy nãy lên nói gì đó. Nhưng Jordan lại không thốt ra một câu đùa nào như tôi chờ cả. Tôi bị cắt ngang dòng suy nghĩ lẫn phần lớn là kẹo bông gòn khi Jordan đột nhiên lôi tôi về phía trước vòng ra sau một cái lều.

"Tớ mém nữa làm rớt cây kẹo á," tôi sửng sốt thốt lên, tay ôm nó vào lòng như một đứa con nít. "Cái gì..."

"Suỵt," cậu đáp.

Tôi chậm chạp tiếp nhận tại sao tụi tôi lại phải chui vô giữa hai cái lều, tôi đang dựa lưng vào một cái. Còn Jordan thì đang kề tôi rất gần, gần tới nỗi cây kẹo bông cậu ấy sắp dính cả mặt tôi. Cậu hất đầu ra hiệu tôi nhìn vào đám học sinh trong trường.

"Tớ không muốn đụng độ với bất kì đứa nào cả," cậu lầm bầm. "Không đời nào để chúng huỷ hoại bữa tối của tớ lẫn cây kẹo bông gòn này đâu."

Cậu nhìn tôi nở một nụ cười trấn an, đôi mắt xanh lơ sáng rực của cậu như muốn bảo tôi là sẽ ổn thôi. Rồi đám học sinh đó cũng sớm đổi sang quầy hàng khác.

"Này Jordan?"

"Sao Naomi?"

"Tụi nó đi rồi kìa."

"Tớ biết rồi."

"Cho nên giờ cậu có thể xích ra được rồi."

Cậu ta chợt nhoẻn miệng cười ranh mãnh. "Cậu muốn vậy thiệt hả?"

"Cậu muốn tớ ăn dùm cây kẹo cậu không?" Tôi nhìn chăm chú cây kẹo bông gòn cậu ta hỏi, cơ mà thật sự nhìn nó rất quyến rũ nha.

"Ê ê, thôi được rồi," cậu ta đáp rồi cuối cùng cũng chịu lùi lại ăn tiếp cây kẹo. "Đi ngược lại hướng với tụi nó đi. Tụi mình có thể đi đâu đó chơi trước khi pháo bông bắn."

Bọn tôi bước ra khỏi túp lều để tiến lại khu trò chơi hội chợ. Chúng tôi chơi một vài trò như ném ngã chai, bắn bể bong bóng, bắt cá (mặc dù tôi đã trả lại nó vì không muốn nuôi, tuy nhiên tôi đã tính đặt tên nó là Nemo) và cuối cùng là chơi vòng quay may mắn cái mà Jordan cứ liên tục lải nhải đó là trò lừa đảo.

"Công nhận không ai qua mặt cậu trò này nỗi nha," tôi không kềm được thốt lên trong lúc xem cậu bắn súng.

Cậu nạp đạn khẩu BB xong lại bóp cò vào mục tiêu khác. "Nhờ chơi game tớ mới lên tay đó."

"Ừ, mà đó là ảo, không phải ngoài đời."

Jordan không đáp nữa. Tới cuối trò chơi, cậu ta xuất sắc đạt điểm tuyệt đối từng cái hồng tâm.

"Thiệt luôn đó hả, đây là phần thưởng dành cho tớ à?" Jordan ngờ vực hỏi trong lúc nhìn xuống con thú nhồi bông là quà thưởng. "Cơ mà nó là cái gì vậy? Như kiểu nó là một phiên bản nhái rẻ tiền của angry bird vậy. Tại sao nó lại có cả chân đây?"

Ông chủ sạp đảo mắt. "Ừa, chứ cậu còn muốn tôi đưa gì cho nữa? Một ngàn đô tiền thưởng à?"

"Ờ ừ, tôi vừa mém nữa đạt điểm A+ tối đa đấy, ông thầy ạ," cậu ta mỉa mai đáp.

"Này, nếu cậu khoái lấy mấy con thú bự hơn tặng bạn gái..."

"Cổ không phải bạn gái tôi," cậu ta và tôi đáp cùng một lúc. "Tôi không phải bạn gái cậu ấy."

"... vậy thì tôi chỉ cho cậu một chỗ chơi game đằng kia kìa," ổng hất đầu đến cái quầy trò chơi đông nghẹt người đó. "Hơi khó chen đó, nhưng mà cậu sẽ được phần thưởng xịn nếu thắng."

"Được thôi," Jordan trả lại con angry bird giả cho ông đó.

Ổng nhếch mép. "Chúc may mắn."

Hai đứa chúng tôi cũng xoay sở chen vào được biển người. Bạn có thể nói được hết họ đang tò mò lẫn rất bực bội nhưng lại không thể làm gì được. Nó chính là trò ném bóng rổ kinh điển. Cứ ném ba trái banh vô rổ một lượt, bạn ghi điểm càng nhiều lượt, thì phần thưởng sẽ càng lớn. Nhưng vấn đề ở đây là, không ai ném được vào rổ cho dù chỉ là một trái.

Người ta vẫn ào ạt đưa tiền cho ông chủ để mua ba trái banh tức là ba mạng. Mỗi cú ném mỗi khác, một là sẽ va vào tấm bảng đen, hai là suýt thì lăn vào rổ, ba là trượt hoàn toàn. Thậm chí trái banh có giống như sẽ vào đi chăng nữa, thì nó cũng không vào. Nhưng chả ai biết hoặc quan tâm hết, người ta vẫn cứ đổ tiền vào để mua thêm lượt chơi thôi.

"Cái trò này lừa gạt rồi," tôi nói với Jordan.

"Ừ, biết rồi," Jordan đồng tình. "Cái hội chợ thành phố này không những mở cửa cho người ta vào giải trí, mà nó còn hút cạn ví tiền họ bằng mấy trò lừa đảo này nữa."

Tình hình vẫn không thay đổi. Cái vòng đã nhỏ lại còn là hình bầu dục, không phải hình tròn đầy đặn giống trái banh. Và thi thoảng họ lại còn chỉnh nó cao hơn mức trung bình nữa. Ngoài ra, người ta còn bơm trái banh căng quá, làm nó dễ tưng hơn bình thường.

"Đi chỗ khác đi," tôi nói. "Vậy thì còn gì là chơi bời nữa?"

"Chơi là bởi vì nó kìa," Jordan chỉ lên phần thưởng siêu to khổng lồ đang chiếm trọn spotlight trên đó.

Đó là một con gấu nhồi bông cỡ đại, to gần bằng cả tôi cùng một chiếc nơ đỏ chói thắt trên cổ nó.

"Ôm nó chắc đã lắm," tôi thì thầm xuýt xoa, đã chính thức đổ cái rầm trước sự đáng yêu của nó.

Jordan nhìn sang tôi, biết tỏng tôi đã bị con thú bông chuốc bùa mê thuốc lú. Vậy nên cậu liền chen lên tới trước ông quản trò đưa cho ổng số tiền.

"Con gấu đó là của tôi."

Người đàn ông chế giễu. "Ai lại đây cũng nói câu vậy hết."

Cũng như thường lệ, cậu cố ném quả bóng, mặc dù đã chắc cú nó sẽ vào, nhưng thực chất thì không. Jordan lại đưa ổng thêm tiền thử lại, và rồi chỉ nhận về thất bại xong lại cúng tiền ổng tiếp. Nó cứ tiếp diễn như vậy, làm tôi buộc phải can thiệp trước khi cậu ta lôi luôn cả thẻ tín dụng mình hoặc là thứ gì đó.

"Jordan, đừng có phí thời gian vào cái trò vớ vẩn này nữa. Đó là một sự điên rồ, khi cậu cứ lặp đi lặp lại một việc mà lại mong nó sẽ mang đến những kết quả khác nhau," tôi trích lại lời Albert Einstein nói.

"Vậy thì cô bé này trổ tài xem thế nào?" Gã chọc tôi.

Ổng dám gọi tôi là "cô bé". "Cũng được," tôi thuận theo ổng đáp.

"Naomi, đừng có bị lừa," cậu lập tức lên tiếng can ngăn sau khi đã rút ra được bài học từ mình.

"Thôi nào, có khi cô ta còn mát tay hơn cậu đấy. Ý tôi là, nhìn vào cánh tay như cọng mì lẫn chiều cao cổ đi, có khi cổ cần phải bắc thang để ném bóng á chớ."

Tôi trừng mắt nhìn gã. "Chấp luôn."

Tôi ôm lấy một trong trái banh rồi nhắm nó vào rổ.

"Nhớ cho kĩ," gã khè. "Nếu cô muốn ẵm giải nhất, cô phải ném trúng rổ cả ba trái. Người ta tới một quả cũng ném không vô đâu đó, chúc may mắn."

Tôi quan sát cái rổ. Cách duy nhất để thành công chỉ có thể là ném nó theo đường vòng cung cao, một cú vút hoàn hảo. Nếu tôi mà lợi dụng tấm bảng đen đằng sau làm vật nảy, thì trái banh được bơm căng quá mức này sẽ văng đi khỏi mục tiêu. Tôi bắt đầu vận dụng não mình làm công việc tính toán các kiểu cùng mấy công thức ngẫu nhiên chạy trên màn hình như những cảnh diễn viên thể hiện trí thông minh của mình trên TV. Tôi hít một hơi thật sâu rồi ném.

Và cứ như vậy, một cú vút hoàn hảo. Xong một cú, rồi một cú nữa.

Ông quản trò, mặc dù đã câm như hến, nhưng tay vẫn trao cho tôi phần quà. Nguyên đám đông ai cũng há hốc mồm muốn chạm đất, tôi có thấy vài đứa trường tôi lẫn trong đám đông đó nữa. Tôi cầm tay con gấu vẫy chào tạm biệt ông chủ trò ném bóng rổ rồi bỏ đi.

Tôi đưa Jordan con gấu. "Tặng cậu đó."

"Tớ đã ước mình mới là người tặng cậu phần thưởng đó."

Tôi cười ha hả. "Vậy thì lát tối cậu có thể ước tiếp trong lúc ôm con gấu này ngủ cũng được."

"Gần 9h rồi," cậu xem giờ điện thoại trong lúc vác con gấu trên vai như vác một bao khoai tây. "Tớ biết chỗ nào đẹp để coi pháo hoa rồi."

"Thiệt hả? Ở đâu?"

Cậu ngẩng đầu, làm tôi cũng phải ngẩng lên theo.

"À rồi."

-

"Cũng thú vị phết, cậu có nghĩ vậy không?" Jordan hỏi.

"Ý cậu là sao?"

"Thì là người ta có thể dựng nên được mấy thứ này chẳng hạn như tàu lượn siêu tốc chỉ có một lần trong một ngày cho mọi người lên cưỡi," cậu đáp. "Thật điên rồ, tất nhiên mình nghi ngờ về độ an toàn nó rồi, nhưng mà, vẫn ít khi có tai nạn xảy ra."

"Sao cậu dám chắc phần cuối đó?"

Cậu trỏ vào tấm biển hiệu. "Ở đây người ta đảm bảo rồi nè, cái này hầu như không nguy hiểm gì cả. Nhưng mà nó cũng đi với vài hợp đồng cam kết hội chợ sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào về thương tích hoặc... tử vong," Jordan nói trong lúc kí tên cậu vào biên bản đưa cho ông canh gác đu quay*. "Bút của ông đây."

*ferris wheel

Một cách miễn cưỡng, tôi cũng đành kí tên mình vào biên bản rồi đưa cho ổng. Như kiểu tôi đang kí khế ước bán mình cho- À sao tôi lại liên tưởng tới ba cậu chàng được nhỉ...

"Ê, cái này để làm gì vậy?" Jordan liếc cái bảng điều khiển trên đu quay hỏi ông đó, đưa tay định ấn nút.

"Đừng có táy máy!" Ổng chợt gắt lên làm cậu giật lùi lại. "Cứ vào trong buồng ngồi đi."

"Chúa ạ," Jordan khẽ lầm bầm xong trèo vào trong buồng ngồi.

Tôi cũng chui vô ngồi chung cái cabin bám đầy bụi cùng một vết sơn phai màu trên đỉnh chiếc ghế da cũ rách nát. Chỉ có đúng một cái thanh vịn đóng vai trò thay dây an toàn và chúng tôi đã sẵn sàng. Chiếc đu quay nhanh chóng chuyển động và tụi tôi bắt đầu đi một vòng của nó, cứ lên rồi xuống như vậy vài lần. Mới đầu mọi thứ còn bình thường cho tới khi Jordan nổi hứng lắc lư làm cho nó rung chuyển như một cái ghế bập bênh doạ tôi sợ muốn vãi ra quần.

"Jordan dừng lại!" Tôi la toáng lên, tay nắm chặt lấy thành cabin vì cái mạng nhỏ quý giá của mình.

"Dừng cái gì? Cái này hả?" Cậu ta giả nai hỏi trước khi đung đưa nó tiếp.

Tôi lại bắt đầu vận dụng môn toán ước lượng xem cái buồng chứa này có thể chịu nỗi sự ngu ngục của Jordan bao lâu trước khi nó rơi xuống giết chết cả hai đứa từ độ cao, ai biết, tới mặt đất.

"Cậu bị điên à!" Tôi muốn khóc. "Hai đứa chết hết đó!"

"Cậu làm gì mà như giựt mồng," Jordan đảo mắt nói. "Đâu có gì xảy ra..."

Cái đu quay tự nhiên dừng đột ngột, làm hai đứa mém ngã ngửa vì sự bất chợt đó. Đèn đóm bên trong liền vụt tắt lẫn nhạc cũng bị cắt ngang. Tôi ngồi bất động đó trong vài giây rồi mới cuối đầu xuống nhìn mặt đất bên dưới lúc mờ lúc tỏ như cảm giác muốn xỉu. Giờ thì đã tới lúc nên hoảng loạn rồi đó.

Tôi sấn tới đánh lên vai cậu ta té tát, sau đó là lấy con gấu đập cậu ta liên hoàn vậy mà cậu còn bảo với tôi tới nó thì bớt đau rồi. "Tất cả là lỗi của cậu! Giờ thì mình sắp chết thiệt rồi á! Trong đầu tớ đang hồi tưởng lại toàn bộ kí ức đời mình này!" Tôi khựng lại lầm bầm. "Nó khá là buồn..."

"Ây da, tại sao nó buồn vậy?"

Tôi đấm vào vai cậu ta. "Buồn là vì nó lại kết thúc dưới tay cậu..."

Một giọng nói nào đó từ trong loa phát lên. "Xin thứ lỗi cho tôi vì đã chen ngang vào hai người đang say tình..."

"Say tình? Say sóng thì đúng hơn," tôi lườm Jordan lẩm bẩm.

"... vì chúng tôi đang gặp một số lỗi kĩ thuật. Tới lúc khắc phục được, ít ra quý khách vẫn có thể tranh thủ ngắm pháo hoa lúc 9h tại góc nhìn lí tưởng này. Vậy tính ra thì cũng tí may trong rủi. Một lần nữa, thành thật xin lỗi vì sự bất tiện, nhưng chúng tôi mong rằng quý khách sẽ tận hưởng tiết mục."

Tôi thở dài một hơi. "Hầy, ổng nói cũng đúng. Chỗ này mà coi pháo hoa thì hết sẩy rồi, tớ có thể thấy nó bắn lên..."

Có một tiếng rắc nhỏ làm tôi khựng lại. Và rồi cái cabin bắc đầu rung lắc qua lắc lại.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta. "Vậy luôn? Cậu vẫn nhây vậy hả?"

"Ôi thôi mà, cậu phải có niềm tin vào các kĩ sư xây dựng nó, cái đu quay này bao lâu rồi không biết."

"Coi chừng đó. Nếu cái cabin này mà rớt làm tớ chết nhưng cậu thì sống, tớ sẽ hóa thành oan hồn ám ảnh cậu suốt đời suốt kiếp này cho coi."

"Còn nếu tớ chết cậu sống thì sao?" Jordan thắc mắc.

"Lúc đó tớ sẽ hồi sinh cậu để tự tay tiễn cậu xuống suối vàng lần nữa."

Cậu ta cười ha hả nhưng vẫn không có ý định dừng lại. Tôi bám chặt lấy tay vịn tới nỗi các khớp tay đều đổi trắng.

"Ngồi bên góc đó có vẻ không thoải mái lắm đâu," cậu ta nhận xét.

Tôi nhìn lên thấy cả một khoảng cách xa vời vợi giữa hai đứa khi cậu thì ngồi gần giữa tôi thì ngồi tuốt trong góc buồng.

"Ừ, vậy còn đỡ hơn cậu," tôi lầm bầm.

"Cậu không thể ngồi gần hơn được sao?" Cậu ta hỏi.

"Nếu cậu chịu ngưng cái việc làm tớ muốn ói đi."

Khi cậu đã chịu thôi, tôi bèn trườn lại gần cậu, ôm con gấu tôi thắng được vào lòng.

"Mình nên đặt nó là gì nhỉ?" Jordan hỏi tôi con gấu.

"TD."

Cậu chớp mắt. "TD?" Cậu mỉm cười. "Tên nghe hay đó, ô kê, giờ thì mày đã chính thức có tên là TD rồi," cậu vuốt ve con gấu giờ đã có tên TD nói.

Tôi không biết tại sao tôi lại tự nhiên nói vậy nữa. Chỉ là tôi bỗng dưng nảy ra cái tên đó. TD là tên con gấu Parker đặt khi cậu ấy còn nhỏ. Lúc Jordan vừa hỏi tôi đặt tên gì, tôi lập tức nghĩ đến TD và đáp không cần nghĩ ngợi. Tôi cúi đầu nhìn con gấu, giờ thì đã thấy buồn rồi nên để nó ngồi lại kế bên tôi không ôm nữa.

"Ê Jordan?" Tôi gọi.

"Hả?"

Tôi do dự một lúc. "Cái vụ vi tính đó," tôi bắt chuyện. "Sao nó..."

"... bắt đầu vậy hả?" Cậu nói nốt trước khi nhún vai một cái. "Không biết nữa. Hồi nhỏ tớ rảnh lắm, tớ chỉ có sách hoặc cái máy tính cũ trong trường để giải khuây thôi. Cậu biết là tớ sẽ thích nào hơn rồi đó."

"Nhưng cậu thật sự rất có năng khiếu với nó, giỏi tới mức đáng sợ."

"Có một khoá tin học hè hồi tớ học cấp hai. Tớ đã đăng kí nó rồi thật sự thấy hứng thú với vi tính. Tớ bắt đầu đọc- Đừng có nhìn tớ vậy, tớ cũng biết đọc nha- sách tin học, học trên mạng, rồi đăng kí vài lớp môn tin, có lớp miễn phí, lớp thì không." Cậu thở dài. "Nhưng chỉ vì tớ có kĩ năng tốt không có nghĩa là tớ hoàn toàn sử dụng tốt được nó."

"Cậu nói vậy là sao?"

"Cậu còn nhớ tớ từng kể là mình hay cố lấy lòng tụi bắt nạt, bằng cách mua vui cho tụi nó, thà là thằng hề còn hơn làm bao cát chứ gì."

Tôi gật đầu.

"Ừ thì tụi nó phát hiện ra tớ có năng khiếu môn tin học lẫn có tài bẻ khoá, một kĩ năng khác tớ học được, cho nên nó lợi dụng tớ. Mới đầu tớ còn thấy bình thường, vì nghĩ làm vậy thì chúng sẽ bớt ghét tớ. Nhưng đồng thời, tớ cũng không muốn làm vì tụi nó toàn dùng với mục đích xấu, không có giống mấy trò chơi xỏ của tớ, mà là những việc cực kì tệ. Hên là tớ dừng kịp thời, chúng cay tớ dữ lắm, nhưng mà kệ nó," cậu nhún vai nói.

Tôi nhìn xuống đùi mình, lấy tay nghịch gấu áo. Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng thì cậu đã xen vào.

"Câu hỏi hay lắm, tớ không ngại đâu. Được giải toả thắc mắc thật sảng khoái, có đúng chưa?" Jordan ngó ra trước mặt. "Ê, tớ biết tớ lâu lâu có hay lạ lùng, đừng có nhìn tớ vậy nữa, tại vì là kiểu tự vệ do tớ tự dựng lên thôi. Nhưng mà... cảm ơn cậu vì đã chịu đựng tớ lâu vậy."

Tôi phì cười. "Không cần phải cảm ơn tớ. Tụi mình còn tận mấy năm trải dài đằng trước, và tớ cũng cần thêm chút thời gian để quen với cậu nữa."

"Ha, cậu an ủi tớ à."

"Cậu biết đó, Dr. Seuss từng nói," tôi dừng một lúc để nhớ lại câu đó trước khi nói. "Chúng ta đều hơi lập dị và cuộc đời cũng hơi lập dị. Khi ta tìm được người cũng lập dị y như mình, ta sẽ hoà nhập với họ và..." tôi khựng lại cười với Jordan. "Thế thôi, hết rồi."

Jordan gật đầu. "Nghe hay đấy. Phần còn lại của câu nói là gì?"

"Không có gì quan trọng đâu."

"Thôi mà nói đi."

Tôi thở dài một tiếng rồi nói nốt câu, "... ta sẽ hoà nhập với họ rồi cùng rơi vào một thứ cảm giác thoả mãn tới mức kì lạ- và đó chính là tình yêu- một tình yêu đích thực."

Và đó là lúc bạn đã tự tay làm bầu không khí trở nên gượng gạo, chỉ cần nhắc tới một từ "tình yêu" thôi. Và ý tôi không phải kiểu tâm hồn ăn uống hay yêu một bài hát đâu, mà là tình yêu đôi lứa, kiểu yêu mà ai cũng mong tìm được. Hai đứa không nói tiếng nào cho tới khi Jordan ngẩng đầu nói.

"Ê nhìn kìa, nó bắt đầu rồi."

Bọn tôi cùng nhìn xuống đám đông nghẹt kín người bu quanh sân khấu. Mở màn là tiết mục của những diễn viên múa lửa nhảy theo nhạc. Họ làm đám lửa như sắp thiêu mấy khác giả đứng gần nhưng rồi cũng rụt nó lại ra sau. Vào gần cuối bài hát, họ đi ra sau một thứ nhìn như tên lửa. Khi tôi vừa nhận ra họ sắp làm gì, tôi liền nhắc Jordan bịt tai lại rồi cả tôi cũng vậy. Người múa lửa khạc ra một bụm lửa vào pháo hoa rồi một cách đồng loạt, chúng đều bay vào không trung xong phát nổ ra đủ màu sắc. Tôi trố mắt nhìn vì ấn tượng trong lúc tay vẫn còn bịt chặt tai, để không phải nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa đủ sức làm người ta điếc tai. Đám đông đứng gần diễn viên múa lửa đều lùi lại giữ khoảng cách an toàn trước khi buổi trình diễn có thể tiếp tục.

Trong lúc đội múa lửa tiếp tục vừa châm pháo hoa vừa nhảy, có cả tiết mục đi trên dây lẫn đu xà. Diễn viên đu xà gần như bay luôn lên trời chung với pháo bông. Còn người đi trên dây thì cầm hai thanh que sặc sỡ ở mỗi tay và tiếp tục đi thăng bằng trên đó.

Nhưng mắt tôi cứ tự động chuyển hướng nhìn trời thay vì đất. Có quá nhiều màu sắc, tiếng nổ, mọi thứ đều quá đẹp tới nỗi mấy tiếng nổ đó đều bị lấn át bởi tiếng hét "ô" lẫn "a" của đám đông. Pháo bông trở nên sáng rực trên bầu trời đen thẫm với muôn vàn sắc màu rực rỡ. Bầu trời đen như mực không còn nữa bởi vì nó đã bị lắp đầy bởi hàng tá pháo hoa. Có một số pháo sẽ phát nổ trở thành một cái bông nhỏ hơn. Một số ánh pháo hoa rơi như mưa xuống đất rồi tan biến. Mọi người xem pháo hoa chắc cổ họ đều nhức mỏi hết rồi vì nãy giờ phải nghển cổ nhìn một cách xuýt xoa.

"Đẹp quá," tôi lầm bầm trong miệng, thả tay xuống vì không còn ngại tiếng pháo nổ nữa. "Nhiều màu quá."

"Ừ, rất nhiều màu," cậu khẽ đáp.

Bọn tôi cùng quay sang nhìn nhau một lúc trước khi tôi đổi hướng nhìn sang pháo hoa. Nhưng mà tôi vẫn không thể gạt bỏ được cảm giác như mắt cậu vẫn chưa chịu quay lại nhìn pháo hoa. Khi tiết mục bắn pháo bông kết thúc, cái đu quay cuối cùng cũng được hồi sinh và chúng tôi lại có thể tiếp đất an toàn. Sau khi hội chợ hết, Jordan và tôi cùng ra khỏi công viên. Ơn trời, tụi tôi còn đủ tiền để trả ba chuyến xe buýt đi về, tụi tôi đã quá mệt để có thể đi bộ hết quãng đường rồi. Chỉ khi vừa mới lại chỗ trạm xe buýt, điện thoại hai đứa đều rung lên báo tin nhắn.

Chúng tôi móc điện thoại xem để biết đó là thông báo từ cái app Vô địch truy bắt. Và người vừa nhắn chính là Bennett.

BentOverBckwrds1 Về lại căn cứ NGAY BÂY GIỜ

Jordan với tôi bèn nhìn sang nhau, trong đầu đã tự nảy lên đoạn nhạc kịch tính cho tới khi có một tin nhắn khác.

BentOverBckwrds1 Trừ Naomi ra

"Ê thôi mà!" Tôi bất mãn gào. "Các cậu đùa tớ chắc!"

~~~~~~~~~~

Loa loa loa
Xin được phép thông báo là chỉ còn 13 chương nữa thôi là mình đã đi đến hồi kết truyện rồi mọi người ạ. Nếu tiếp tục duy trì năng suất 1-2 ngày 1 chap thì mình dự đoán cỡ 1 tháng nữa thôi bảo đảm end truyện (tại có mấy chap dài vê lờ nên dịch nó mất thời gian chớ nếu không là hai tuần end rồi). Vì đã đi được tới 2/3 chặng đường, nên mình có một câu rất muốn hỏi mọi người luôn áaaa, chính là mấy chap vừa qua cảm nghĩ mọi người như thế nào :33 nhất là mọi người thấy mình dịch sao nà ~.~ hay dở gì cứ nói hết đi, nói thoải mái, vì mình rất muốn được nghe nhận xét :)))) Mọi người vào đọc truyện mình rất vui, nhưng sẽ còn vui hơn nữa nếu thả sao hoặc bình luận, bởi vì khi đó mình biết các bạn có thật sự nhập tâm và dành sự yêu thích cho truyện :)))

Hây da đôi lời nói thế thôi :))) giờ thì hãy đón chờ những chap tiếp theo xem cái kết thế nào nhá (mình k có đọc trước nên cũng tò mò lắm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top