Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mặc áo đàng hoàng đi," tôi nhắc cậu ta, không hề muốn đứng kế một thằng cởi trần nhông nhông ngoài đường cho đám con gái hau háu mắt nhìn theo nữa.

"Tại sao, bộ cậu không thích thấy tớ vầy hả?" Cậu ta hỏi rồi lại gồng tay khoe chuột như công tắc xả lũ đối với bọn nữ sinh đang hú hét.

"Không, và cả hai người kia cũng vậy vì cậu khoe cho người ta biết mình có hình xăm mẹ nó rồi."

Cậu ta cau mày rồi thở dài. "Được thôi." Sau đó cậu ta hô. "Xin lỗi các chị em nhé, nhưng tôi phải mặc áo lại rồi."

Mấy con đó liền la ó "ôi" với chả "a". Nó còn ráng chộp nốt pô hình cuối, và ráng ngắm cậu ấy vài phút ngắn ngủi trước khi cậu tròng lại áo vào.

"Tại sao cậu phải nhét phao vô áo khi kế hoạch cậu đã có vẻ... thành công trót lọt?"

"Vì cái này nè," cậu ta lại nói xong nháy mắt với lũ con gái đang thở hổn hển đồng thanh.

"Đúng là hết thuốc chữa."

"Không," một con lên tiếng. "Ảnh nóng bỏng mà."

Jordan nháy mắt với nó rồi quay lại với tôi. "Ờ tớ phải đi rồi. Tớ cần vào nhà tắm," cậu ta nói trước khi chêm vào, "nhưng không phải vì lí do cậu đang nghĩ đâu."

"Vậy cậu không định tự sướng một tấm hả?"

Cậu chớp mắt. "Gì? Không. Tớ lại đi chép phao môn tiếng Pháp hết cơ thể mình như môn hoá hồi nãy."

"Cậu thật sự cố tình làm vậy để được cởi áo đó hả? Chờ đã, bộ nguyên ngày nay cậu đã làm vậy hả? Chả trách sao hôm nay trông cậu hí hửng thế."

Jordan cười khì. "Lớp kế của tớ chỉ có vài ba đứa con gái thôi, nhưng cũng hoàn toàn đáng bỏ công."

Tôi đảo mắt. "Tất nhiên rồi. Còn tớ đi thi thể dục đây, với quần áo trên người."

"Eo ôi," cậu ta nhăn mặt. "Đừng có nói nữa."

Sau đó, hai đứa tôi tản ra. Giờ thì tôi chỉ còn có mỗi môn thể dục phải thi thôi. Lẽ ra tôi phải nên thấy lo cho bản thân mình vì còn nhớ chuyện gì đã xảy ra khi học cô Ramos hồi năm 11 chứ, nhưng không. Tôi quá bận lo lắng cho Declan, mong là cả quyền ưu tiên của Bennett lẫn Declan sẽ lay động chút tình người mong là còn sót lại đâu đó của bà cô Ramos kịp thời.

Tôi đứng trước cửa phòng tắm nữ, mong là mình có thể ra khỏi đây an toàn. Tôi đã từng kể chuyện gì xảy ra trong đó đúng một lần vì lí do này. Vào đó cũng gần giống như tự đưa mình vào bẫy. Bị mắc kẹt trong một căn phòng đầy đám con gái không muốn bị mắc kẹt với tôi thật sự không phải là một chuyện tốt.

Tôi không có bước vào, mà là tôi lẻn vào phòng. Tôi chắc chắn tụi nó đang bận bịu làm việc riêng mà không để ý tới tôi nữa vậy nên tôi phải cố gắng vô rồi ra khỏi đó nhanh nhất có thể. Lúc nào tôi cũng vào phòng tắm sớm nhất để có thể ra trước tụi nó cả. Nhưng luôn phải khó khăn lắm mới tới đó được vì phải chen qua đám đông trên hành lang và ông thầy hoá tôi không cho tôi nghỉ sớm.

Tôi vào trong phòng mà cố hết sức không té xỉu trước cái mùi nước hoa nồng nặc. Tự nhiên tôi nhớ lại cái hồi Jordan kể tôi Declan với cậu ấy đột nhập vào phòng tắm nữ để cạy tủ đồ Hannah. Cậu ta bảo đã tưởng tượng ra chốn bồng lai tiên cảnh trong phòng tắm của con gái, nhưng khi sự thật ập vào mặt đã dập tắt mộng tưởng của cậu ta.

Mấy đứa đã thay đồ xong chúng đi ngang tôi xô một cái trong nó đi ra cửa còn tôi đi vào. Tôi nhanh chóng chạy tới tủ đồ mình giờ đã vây đầy bọn con gái, hầu hết chúng đã xong xuôi hết rồi và đang bận tám chuyện với nhau. Tôi cố chen qua hàng, lầm bầm những câu thường lệ như "xin lỗi", "cho tôi qua", và đa số chúng sẽ đáp "cút đi" kèm theo vài cái xô đẩy, ngáng chân và nói móc. Tôi tới trước tủ đồ mình, thứ khác biệt với mọi cái tủ khác. Nó khác là vì nó bị viết đầy biệt danh lên đó cùng với singum trét trên đó làm tôi đã chán mà không buồn cạo.

Không cái nào trong số chúng giống bình thường cả.

Tôi nhập mật khẩu mở tủ đồ gom lẹ đồ thể dục trước khi lại chen qua hàng lầm bầm những câu thường lệ như "xin lỗi", "cho tôi qua", và đa số chúng sẽ đáp "cút đi" kèm theo vài cái xô đẩy, ngáng chân và nói móc.

Sau đó, tôi hướng thẳng vô nhà vệ sinh để thay đồ. Mấy năm trước tôi hay thay đồ trong buồng tắm bởi vì vẫn còn mấy con thực sự có nhu cầu đi toa-lét. Nhưng sau quá nhiều lần bị đứa nào mở vòi sen trong lúc tôi còn đang thay đồ nên tôi đành vào nhà vệ sinh thay vào đó. Lúc tôi đến không thấy có ai ở đó, tự nhiên tôi bị đụng trúng đứa nào đó làm nó xô tôi lại ngay lập tức.

"Ái chà là Naomi đây mà," Candice nhếch mép chào tôi.

Tuyệt thật, là một trong số nó, bạn gái giả cũ của Jordan. Sau khi bị ba cậu chàng đá, tụi nó không bao giờ ngừng tìm cách trả đũa tôi nhân lúc không có họ ở đó. Tôi có con Hannah cho giờ tiếng anh, Abby đi ngang tôi trên đường vào hai lớp học, Candice thì học chung tiết thể dục, và tụi nó đều cố hết sức để tự nhắc mình nhớ là chúng cay cú tôi tới cỡ nào. Nhưng cũng như mấy vụ bắt nạt tôi phải kinh qua ở trường, tôi sẽ bỏ ngoài tai lời tụi nó và coi như chúng không tồn tại.

"Đừng có làm ra vẻ mình không gặp nhau mấy tuần rồi chứ," tôi bảo nó. "Tôi chỉ vừa mới thấy cậu hôm qua thôi và cậu cũng nói câu đó."

Nó mở miệng tính cãi nhưng nghĩ lại thì thấy tôi nói cũng đúng. "Hừ sao cũng được."

"Hừ sao cũng được," tôi đảo mắt nhái lại nó.

Candice lờ đi. "Tôi chỉ muốn hỏi thăm, dạo này..."

"Jordie của cậu sao rồi hả?" Tôi đáp trước khi nói hộ luôn bài diễn văn của nó. "Tôi nhớ ảnh nhiều lắm, và tôi không thể chờ được cho tới khi quỹ thời gian cuộc đời chúng tôi cạn kiệt. Hãy nói ảnh là tôi sẽ mãi đợi ảnh..."

"... dưới gốc cây sơ ri trong Valley Park," nó nói. "Nhưng ảnh có tới đâu. Cậu có có chuyển lời cho ảnh không vậy hả?" Nó gặng hỏi.

Không.

"Có mà, chắc tại cậu ấy quên á. Cậu cũng biết cậu ấy bận cỡ nào mà."

Nhỏ chau mày. "Tôi luôn tìm cách kiếm ảnh, nhưng ảnh thì lại giỏi trò chơi trốn tìm quá, tôi nghĩ thế."

"Tôi rất quý cuộc trò chuyện xã giao hàng ngày với một chủ đề duy nhất giữa chúng ta," tôi nói, "nhưng mà tôi phải thay đồ."

Tôi định bỏ đi thì bất ngờ dừng để quay lại nhìn Candice.

"Gì?" Nó hỏi tôi.

"Tôi chỉ muốn kể cậu. Đó là hồi nãy Jordan vừa mới ở trần tiết trước á."

"Cậu nói thiệt?"

Tôi gật đầu. "Thiệt, và cậu ta tính tiết này cũng làm y vậy. Có khi cậu sẽ gặp được cậu ấy đó. Cậu ta đang bên lớp tiếng Pháp với cô Edwards."

Candice tủm tỉm cười. "V-vậy thì tôi phải tới đó liền mới được." Nói rồi nó cắm cổ chạy như phát hiện cửa hàng yêu thích của nó đại hạ giá vậy.

Bennett và Declan sẽ là chỉ là muỗi so với Candice.

Tôi bỏ vào trong toa-lét. Tôi lẹ làng thay đồ trong buồng rồi đi ra ngoài. Một con nhỏ mất kiên nhẫn nào đó đã xô tôi để đi vào cái buồng tôi vừa mới ở. Có mấy đứa đang say sưa rọi kiếng, tốn công tốn sức trang điểm để rồi đống son phấn đó cũng sẽ bị mồ hôi tụi nó rửa trôi sạch thôi. Tôi liếc một trong những chiếc gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên đó. Tôi vuốt tóc lại cho ngay ngắn và sửa mắt kiếng sao cho nhìn được nhất có thể. Con nhỏ xài chung gương với tôi thấy khó chịu vì phải chia sẻ nó với tôi nên nhỏ đã lấy cây son của mình vẽ cho ảnh phản chiếu của tôi một cái ria mép xong viết từ "đồ thảm hại" và rồi trỏ từ đó vào hình phản chiếu của tôi. Tôi đánh mắt lườm nó qua gương. Sau cùng tôi tiến tới cạnh, nắm vai nó kéo lại để nó thế chỗ tôi đứng thay vào đó. Tôi mỉm cười trước tác phẩm nghệ thuật mình rồi bỏ khỏi nhà vệ sinh rồi tới nhà tắm.

Lớp học vẫn diễn ra tại chỗ cũ trên sân như mọi ngày. Tụi nó đang tranh thủ vươn vai nốt phút cuối cùng hoặc cầu trời lạy chúa độ cho nó qua khỏi bài thi cuối kì của cô Ramos. Tôi chạy tới chỗ Declan đang đi qua đi lại.

"Vậy bả đã chịu cho cậu thi thể dục đề khác chưa?" Tôi hỏi.

Cậu lắc đầu. "Không. Bả còn méo chớp mắt lấy một cái trước lời đề nghị trả giá của Bennett và đã từ chối rồi."

"Biết ngay," tôi lầm bầm. "Đây đúng là minh chứng cho cái giả thuyết rồi."

"Là bả giàu nứt đố đổ vách hả?"

"Không, bả là người ngoài hành tinh. Chỉ có người ngoài hành tinh mới lãnh cảm và không coi trọng tới tiền." Tôi nhìn cậu. "Giờ thì cậu tính sao đây?"

"Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Tớ sẽ gọi Men in Black tới múc bả."

"Tớ nghiêm túc đó Declan. Cái vai cậu không chịu nỗi được bài thi cuối kì đâu."

Cậu ta chạm vai mình. "Thì cũng phải thử mới biết thôi."

"Không cậu không được, tớ không cho phép cậu."

"Xin lỗi vì lần này cậu không thể xen vào được Naomi," cậu ta bảo. "Tớ cần điểm cao môn này."

"Không," tôi nói. "Ý tớ là, chả phải trong Trai hư 101 họ toàn bị điểm thấp à?"

"Chả phải cố gắng hơn Trai hư 101 thì tốt hơn sao?" Cậu ta hỏi. "Và nếu bản thân tớ không cần lấy điểm cao, thì tớ vẫn muốn có nó để đem về cho ba mẹ."

Cái đó thì tôi không thể ngăn cản cậu ấy rồi.

"Không thể tin được cậu..."

Cậu xoa đầu tôi cười. "Tớ biết cậu lo tớ rồi. Nhưng thôi nào, nhìn cho kĩ người mà cậu đang nói là ai đi nè." Cậu nở nụ cười trấn an tôi vừa lúc tiếng còi inh ỏi của cô Ramos vang lên gây sự chú ý cả lớp. "Không sao đâu."

Nhưng không hề không sao.

"Cái gì? Em còn làm không xong phần hít xà của mình hả?" Cô Ramos khiển trách Declan. "Em đúng là đồ thảm bại!"

Những đứa khác đã dừng lại việc chúng đang làm để hóng chuyện. Bọn tôi đã gần hoàn thành xong bài thi thể dục cuối kì rồi, từ vượt chướng ngại vật, đối đầu một với một, chạy xa cả dặm, và còn nhiều nhiều nữa. Declan đã thành công bắt kịp toàn bộ chúng tốt nhất có thể. Mặc dù còn bị vướng cái vai, nhưng cậu ta vẫn miễn cưỡng hoàn tất từng phần một. Nhưng giờ thì cậu lại là người cuối cùng chưa hoàn tất phần thi cuối, hít xà đơn. Tụi nó đều đã xong hết phần yêu cầu hít 100 cái trong thời gian tuỳ hứng của bà cô Ramos đối với đám học trò (tôi được 20 phút, cũng coi như qua được), nhưng Declan thì vẫn vật vã với 10 lần cuối cùng của cậu ấy khi chỉ còn có vài phút. Cậu ta thở hổn hển, bộ đồ thể dục cậu ướt đẫm mồ hôi như tắm, còn tay cậu thì đang run rẩy chống đỡ sức nặng của cậu.

Cậu ấy không làm được. Cậu không làm nỗi nữa đâu. Tôi biết. Declan biết. Và cô Ramos cũng biết.

Tôi nhìn sang đám học sinh khác trong lớp, cũng đều mệt lả người và ướt đẫm mồ hôi đang không làm gì khác ngoài đứng nhìn Declan kiệt sức. Tụi nó hoặc là xì xào nói chuyện với nhau, hoặc là cúi đầu nhìn mặt đất, hoặc chỉ tiếp tục nhìn cậu. Chúng không làm gì cả, cũng như chúng đã bình chân như vại nhìn tôi bị bắt nạt.

"Thôi nào Lynch, đu thêm cái nữa em cũng không làm nỗi?" Bả chế giễu cậu. "Em đâu muốn rớt môn thể dục chứ hả?"

Nỗi sợ chung của những người ngoài cuộc, muốn làm điều gì đó, nhưng lại không dám làm. Tôi không thể trách những đứa không thể hay không muốn cứu tôi được. Tất cả cũng chỉ vì chính bản thân tụi nó. Nhưng tôi thì không có vậy, khi chứng kiến một giáo viên, một tên bắt nạt, nói chuyện với Declan như thế, vậy nên tôi đã quát.

"Để cho bạn ấy yên!" Tôi hét lên.

Nguyên lớp tôi phát lên một tiếng thất kinh. Cô Ramos quay đầu lại nhìn tôi.

"Em vừa nói cái gì?" Bả gằn giọng.

Tôi vô thức lùi một bước, nhưng vẫn ưỡn thẳng lưng mình.

"Cô nghe thấy rồi đó. Em nói là để cho bạn ấy yên."

"Lát nữa tôi sẽ xử lí em sau," bả nói trước khi quay lại với Declan. "Còn em liệu hồn mà đàn ông lên chút cho nhỏ bạn gái đằng kia của em kìa, Lynch."

"C-cổ... không phải bạn gái e-em," Declan nói bằng giọng đứt quãng trong lúc cậu ta lại cực khổ làm thêm cái hít xà, cùng tôi cũng lên tiếng, "Em không phải bạn gái bạn ấy."

"Dám trả treo tôi hở?" Bả khè. "Thế thì thêm 20 cái nữa!"

Declan và tôi cùng trợn to mắt.

"Cái gì?" Hai đứa tôi cùng hỏi.

"Nghe tôi nói rồi đó, hay em muốn thêm 30 cái nữa?"

Declan quay lại nhìn thanh xà, nhắm chặt mắt lại, không nói thêm lời nào bắt đầu hít thêm 20 lần nữa. Cô Ramos lại tiếp tục nhạo báng cậu ấy, làm tôi chỉ muốn bả câm miệng lại thôi. Tôi sấn tới chỗ họ thì bị bà cô Ramos cản lại. Nhưng rồi ngay lúc đó, Declan không chịu nỗi nữa nên cậu thả tay khỏi thanh xà đơn ngã sấp trên mặt đất. Tôi xô bà cô giáo qua một bên vội vã chạy tới quỳ gối cạnh cậu.

"Còn không hít nỗi số lần ban đầu tôi cho em, đúng là đồ..."

"Bắt nạt!" Tôi hét lên, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt bả. "Cô là một tên bắt nạt!"

Bả khịt mũi. "Bắt nạt hả? Thiệt sao? Từ lúc em dám mở miệng hỗn với tôi, em đã tự trả giá bằng số điểm của em và thằng bạn trai em."

"Nhìn mặt tôi có quan tâm không?" Tôi hỏi làm bả đứng chớp mắt. "Cô xem học trò của mình như một đống rác rưởi, và tôi thì đã phát ốm với nó rồi. Sẽ không ai dám đứng lên với tôi chống lại cô bởi vì tụi nó sợ. Hừ, nhưng tôi thì chịu hết nỗi rồi!"

"Vậy giờ em định làm gì đây hả, Lorraine?" Bả hỏi.

"Không phải tôi, mà là," tôi gằn giọng. "Cô phải để tôi đưa Declan tới phòng y tế và cô phải giữ y nguyên số điểm mà tụi tôi đã đổ ra bao công sức mới đạt được!"

Không buồn chờ bả cho phép, tôi đã đỡ Declan đứng lên. Khi chân cậu vừa chạm đất, nó đã lại chao đảo nên tôi đành lấy cánh tay lành lặn cậu ấy quàng qua vai mình để hỗ trợ. Tôi quắc mắt nhìn cô Ramos, chờ một lời nào đó từ bả, một câu đe doạ, một câu đình chỉ học, tôi méo quan tâm.

"Chưa một học sinh, một ai dám nói chuyện với tôi kiểu đó," bả nói. "Đi vô phòng y tế đi trước khi tôi đổi ý."

Tôi chớp mắt. "Hả?"

"Tôi nói đi! Hay em lại muốn cãi lời giáo viên?"

"Không," tôi lầm bầm.

Cô Ramos quay lại với cả lớp yêu cầu tụi nó chạy một vòng sân đi chứ đừng có đứng nguyên cục như một đám thiểu năng. Declan với tôi nhìn nhau một cái rồi bắt đầu đi tới phòng y tế.

Tôi đá cái cửa mở ra rồi dìu Declan vào trong. Đứa học sinh trực tại đây vào tiết sáu ngẩng đầu khỏi bàn làm việc.

"Naomi?"

"Harvey?"

"Thằng pha chế Starbucks," Declan ngỡ ngàng hỏi.

Harvey đảo mắt. "Tôi nghỉ làm chỗ đó lâu rồi."

"Tao không biết mày có trực ở đây đó," tôi nói.

Harvey nhún vai. "Không làm thì cũng chỉ ở không nguyên tiết này- Nó bị cái quái gì thế?" Nó hỏi, cuối cùng thì cũng để ý tới tình trạng Declan. "Nhìn nó như vừa chạy marathon ra, xong bị ngã sấp mặt rồi nguyên cái xe buýt cán qua nó vậy. Và có phải vai nó đang bị chảy máu không vậy?"

Declan nhìn xuống vai cậu. "Nhìn thì biết."

"Cô Matthew đâu rồi?" Tôi hỏi nó.

Nó nhún vai. "Tao không biết. Cổ bỏ đi đâu có việc rồi nên để tao ngồi đây coi chừng."

Tôi cau mày. "Mình đi tìm cổ đi."

"Sao vậy?"

Tôi bực bội quơ tay trước mặt Declan. "Mày giỡn tao đó hả? Giờ này còn hỏi sao vậy?"

"Ừ ừ đúng," nó đáp rồi hoảng hốt đứng dậy khỏi ghế đi vòng vòng bàn. "Ơ tao phải nên đi đâu tìm..."

"Sao tao biết được? Thì cứ chạy đi xem."

"Ừ ha," Harvey lầm bầm. "Tao không hiểu tại sao mày phải làm quá..."

Một lần nữa, tôi lại bực mình quơ tay mình qua Declan. "Mày giỡn tao đó hả? Giờ này còn hỏi tại sao?"

Nó lầm bầm gì đó trong họng rồi bỏ ra khỏi phòng y tế kiếm cô y tá. Tôi dìu Declan đến bên một trong những cái giường như trong bệnh viện cho cậu ngồi xuống. Tôi chạy qua chạy lại trong phòng, đi kiếm nào là khăn, chườm đá và băng gạc trong tủ với ngăn kéo. Tôi quay lại Declan đang ngồi tựa lưng vào thành giường. Tôi vừa sợ vừa thấy hoảng, y như làm đầu nhìn cậu ấy bị vậy. Một vài tuần đã trôi qua và vai cậu ấy đã sắp lành hẳn rồi, nhưng giờ thì nó đã lại bị rách bởi vì chịu quá nhiều sức ép của bài thi thể dục.

"Naomi, cậu bình tĩnh lại giùm cái."

Không, nghĩ sao tôi bình tĩnh được? Tôi lấy khăn ướt lau bụi bẩn khỏi mặt cậu ấy.

"Naomi à bình tĩnh lại."

Tôi không đáp trong lúc bận băng bó lại vết thương trên vai cậu ấy, nhưng tôi cứ lóng ngóng với dải băng gạc.

"Naomi bình tĩnh."

"Tớ không tài nào bĩnh tĩnh nỗi, cậu hiểu không?" Tôi nói. "Cậu đang bị thương. Tớ phải chăm sóc cho cậu."

Cậu ta cầm tay ngăn tôi lại. "Không cần mà."

"Cần," tôi đáp. "Các cậu đã luôn lo lắng cho tớ. Ngay từ lúc bắt đầu đã là các cậu chăm sóc tớ rồi. Vậy nên đừng có ngăn tớ lo cho cậu nữa."

Tôi định thay băng mới cho vai cậu ấy thì cậu ta đột nhiên ôm đầu tôi kề sát cậu. Cậu nhắm mắt khẽ thở dài.

"Tớ hiểu mà, được chưa?" Cậu thì thầm với tôi. "Nếu cậu hiểu tớ đã trải qua những gì, cảm giác muốn đền ơn lại những người đã giúp đỡ mình, đó là tâm lý chung mà. Chỉ khác ở chỗ một là họ ngừng lại hai là tớ ngừng thôi. Tớ không ngại chăm sóc cậu, hay cậu chăm sóc tớ, hoặc cả đám còn lại của chúng ta. Tớ chỉ mong là nó sẽ không như mấy lần trước kia nữa và tụi mình sẽ không bao giờ ngừng quan tâm nhau."

Tôi nhắm mắt lại. "Tớ sẽ không ngừng đâu, tớ hứa."

Đột nhiên có tiếng cửa đóng sầm một cái. Tôi nhanh chóng tráng xa khỏi Declan để nhìn cô Matthews đứng trong phòng.

"Naomi sao vậy? Sao con lại ở đây?"

"Xin cô hãy giúp bạn ấy," tôi cầu xin cổ lúc cổ bước vào trong.

Tôi đã mong đợi sẽ có một tiếng thở gấp rồi một tràng câu hỏi tại sao Declan lại bị thương tới mức độ vậy. Nhưng thay vào đó, chúng ta có cái cau mày.

"Lại không phải nó nữa chứ."

Tôi chớp mắt. "Ý cô vậy là sao?"

"Không phải lần đầu tiên cô thấy vết thương phải khâu lại từ mấy thằng con trai gan bằng trời này, nhất là mấy đứa chơi thể thao nữa. Con có chơi thể thao không hả chàng trai trẻ?"

Declan gật đầu.

"Năm ngoái, đã có thằng bị thương ở vai y như con," cổ vừa kể vừa chăm chú xem xét vết khâu của Declan. "Thằng bé lỡ tông phải hàng rào và đã bị một đầu cọng dây kẽm cứa phải lúc nó chạy theo bắt trái banh. Nó đã được may vết thương lại sau đó, nhưng rồi nó lại bung chỉ tiếp khi thằng đó lại làm điều tương tự."

Hai người chỉ khác nhau ở chỗ lí do bị thương và lí do bị bung chỉ vết thương thôi, còn lại mấy chi tiết khác thì đều giống cả.

"Nhìn nó đã sắp lành rồi, nhưng tại con lại vận động quá sức nên lại làm nó rách ra nữa," cổ lầm bầm. "Cô sẽ cần phải bôi chút gel lên đó, quấn lại chút gạc..." Cổ cứ luôn miệng tự lẩm bẩm nên làm gì, những công đoạn sơ cứu cần thiết.

Trong lúc cô Matthews chữa cho Declan bằng những kinh nghiệm y học của cô, Harvey với tôi đứng chờ bên ngoài.

"Ê, tao biết là mình nói sớm vờ lờ, nhưng mà xin chia buồn về chuyện của mày với Parker nhé," Harvey nói nhỏ.

Tôi quay mặt đi chỗ khác. "Có gì mà phải chia buồn."

Nó chậm rãi gật đầu. "Tao cũng nghĩ vậy. Tính ra những gì mày làm cho nó hôm ở trận đấu, nhất là mày tự ép mình mặc bộ hoá trang đó đều chỉ là tốn công vô ích, mày có nghĩ vậy không?"

Tôi không trả lời nó.

Harvey lắc đầu. "Lẽ ra tao không nên khơi lại."

"Không, không sao," tôi bảo nó trước khi đổi chủ đề. "Mày thi được không?"

Harvey rên rỉ xong đập đầu lên bàn liên tục.

"Tao sẽ xem như mày làm không được suôn sẻ lắm."

Nó ngồi thụp xuống ghế. "Như kiểu bài thi sinh ra là để đánh rớt tao vậy."

"Tao nghĩ bài kiểm tra nào cũng vậy cả. Chỉ có một vài đứa may mắn mới qua được thôi."

"Tệ là tao không nằm trong số đó," nó làu bàu. "Thể nào mày cũng làm bài được, tao cá luôn."

Tôi nhún vai, mong làm vậy sẽ thay tôi trả lời nó.

"Làm mọt sách có lợi ha?"

Tôi lại nhún vai tiếp. "Chỉ được lợi cái đó thôi, nhưng cũng có đầy bất lợi của nó."

Harvey cau mày. "Ý mày là bắt nạt chứ gì?"

"Ờ, mày cũng hiểu cảm giác đó rồi mà."

Nó nhạo báng. "Ừa," nó đáp rồi xoay bút. "Tao hiểu cảm giác đó mà. Chỉ là khác với của mày thôi."

"Bắt nạt là bắt nạt, không có khác nhau gì hết," tôi nói. "Cũng không có nghĩa là nó luôn đúng."

"Với tụi mình, chứ không phải tụi nó."

"Nếu mày đã biết cảm giác bị bắt nạt, thế sao lúc trước mày lại ăn hiếp tao?" Tôi hỏi.

Nó khựng lại. "Tao không biết, đi mà hỏi bồ cũ mày xem." Tim tôi chợt nhói lên khi nghe nó nói vậy. "Chỉ là... Người ta làm gì mày làm theo, nhập gia tuỳ tục, mày biết đó?"

Tôi im lặng.

"Tao cũng muốn giúp lắm chứ, tao thấy mình thật tệ hại khi làm vậy, xin hãy tin tao," nó bảo tôi. "Còn nếu tao mà bị dính vào, thì tao cũng phải làm vậy, để cứu cái mạng của tao cũng như lấy lòng tụi nó."

Chỉ như Evelyn.

Nhìn nó lại tính nói gì đó để tự biện minh cho nó nữa, nhưng tôi đã dừng nó lại. "Harvey mày không cần nói nữa đâu, không sao mà."

"Không hề," nó lầm bầm. "Những đứa như tụi mình lẽ ra phải che chở nhau mới phải. Tụi mình đều hiểu cảm giác đó ra sao mà. Tụi mình phải nên san sẻ nó."

"Giờ mày đã hiểu rồi," tôi nói. "Lúc trước mày không hiểu, nhưng giờ mày đã hiểu, cho nên không sao đâu mà."

Harvey đã tính nói gì nữa thì tiếng chuông reo lên cắt ngang nó, đánh dấu một ngày đi học kết thúc. Nó thu dọn cặp sách rồi chúc tôi có một kì nghỉ đông vui vẻ trước khi rời khỏi phòng y tế. Sau thêm chục phút nữa, cô Matthews với Declan cũng bước khỏi phòng.

"Cậu sao rồi?" Tôi chạy tới hỏi thăm cậu.

Cậu gật đầu xoa vai. "Ừ, tớ không sao rồi."

"Giờ thì đừng có làm chuyện gì dại dột nữa," cô Matthews nghiêm túc căn dặn cậu.

"Cậu khỏi nói nữa Naomi," Declan lườm tôi nói.

"Tớ có tính nói gì đâu, thề," tôi cãi. "Tụi mình phải đi thay đồ với lấy đồ trong tủ ra."

"Được rồi," cậu ta quay lại cô Matthews. "Con cảm ơn cô ạ."

"Cô chỉ làm công việc của mình thôi."

Bọn tôi tạm biệt cô trước khi tản ra đi vào phòng tắm riêng cả hai rồi tụ họp lại với hai người kia.

"Không thể tin cậu lại thả con quỷ đó ám tớ," Jordan gào lên với tôi. "Candice nó không hề tha tớ một giây luôn á." Cậu ta liếc ra sau lưng nhìn Candice đang núp sau dãy tủ khoá nhìn Jordan.

Tôi cười hì hì. "Đó là cái giá cho việc phao bài cậu đấy."

"Phao bài?" Declan và Bennett hỏi.

"Các cậu có thể xử cậu ta sau cũng được."

"Nhưng mà, cái bà Ramos đó quả thực người ngoài hành tinh," Jordan lầm bầm, "chắc tớ phải gọi Men in Black tới thôi."

"Có thể chút nữa," tôi bảo cậu ta, "Declan phải quay về nhà ngủ thôi."

Declan lắc đầu. "Không, tớ sẽ về căn cứ. Tớ không muốn gia đình tớ thấy bộ dạng này."

"Đúng đó," Bennett đồng tình.

Đột nhiên lại có đứa nào huých vào vai tôi. Tôi quay phắt đầu lại lườm thằng đó. Tôi đã đang bực bội chuyện bạn mình bị thương rồi, nên giờ tôi không có tâm trạng tiếp chuyện thằng Raymond đây nữa. Bọn tôi đã tránh mặt nhau kể từ khi tôi tung cú chưởng hắn, và hắn là cũng là người ôm mặt cụp đuôi chạy. Raymond và tôi nhìn chằm chằm hồi lâu cho tới khi tôi siết chặt nắm đấm lại như chuẩn bị tẩn hắn, nó làm hắn trở nên nao núng. Các cậu chàng sau lưng tôi khịt mũi.

Tôi nhếch mép đấm lên vai hắn hai cái. "Hai cái vì nao núng này."

Nguyên một đám đông vây quanh tụi tôi. Lẽ ra tụi nó phải thi nhau chạy ra khỏi cổng trường chứ không phải đứng tụ tập ở đây chứ. Đám đàn em hắn đang nhìn hắn sửng sốt.

"Sao mày lại nao núng vậy?"

"Sao vậy, bộ mày sợ nó hả?"

"Trước tiên, đó là tao yêu khuôn mặt mình," hắn làu bàu xong đưa tay sờ mũi. "Và không phải tao sợ nó, chỉ có họ thôi," ý nói tới mấy chàng trai.

"Phân biệt giới tính," tôi gọi hắn.

"Mọt sách," hắn vặc lại.

"Ờ, tao nghĩ là mình nghe quen nó rồi," tôi cáu kỉnh đáp.

"Thì tao chỉ muốn nhắc mày thôi," hắn nói.

Tôi mỉm cười. "Ờ vậy thì tao cũng chỉ muốn nhắc mày là tao đã đánh mày được một lần, tức là tao sẽ đánh mày được lần nữa. Tao hết sợ mày rồi, và tao cũng đã chịu hết nỗi mày với đám đàn em của mày." Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra nữa. Chắc là sau màn đối đầu với cô Ramos, tôi nghĩ chắc mình cũng dư sức cân thằng Raymond luôn rồi. "Vậy nên tình thế đã lật ngửa, mày tránh xa khỏi tao, bạn bè tao, và cả những ai mày cũng bắt nạt nữa bởi vì mày chẳng có cái tích sự gì cả."

Hắn khịt mũi. "Cuối cùng cũng mọc thêm được lá gan rồi hả Naomi?"

"Không, tao chỉ lỡ lạc nó thôi," tôi bảo hắn, "cơ mà giờ tao đã tìm lại được rồi."

Raymond nhìn tôi chòng chọc. "Mày ăn được một lần không có ý nghĩa gì cả. Mày tưởng với cú ra đòn do ăn hên đó..."

Tôi không chịu nỗi nữa, tôi lại đấm một cái vào mặt hắn.

Hắn hất mặt đi một cái rồi quắc mắt nhìn tôi. Hắn nhìn qua các cậu chàng Jordan, Bennett và Declan, hắn biết mình không thể trả thù tôi được, vậy nên bèn nói tiếp. "Được thôi, hai cú đấm ăn hên. Mày tưởng nhờ hai cú ăn hên của mình thì mày sẽ thay đổi được mọi thứ xung quanh đây á? Tao thì nổi tiếng, mày thì không, tao là cầu thủ, mày là mọt, và tao là đứa bắt nạt, mày là bị bắt nạt. Sẽ éo có gì thay đổi được hết Naomi."

"Ờ, biết mà, mày là một trong những thứ đó, và tao cũng là một trong những thứ đó. Mà vậy thì đã sao? Vấn đề chỉ nằm ở mày, những đứa khác, xã hội cùng làm nhục tụi tao. Giờ thì hãy nghĩ tới này xem? Ai sẽ quan tâm? Ai để ý mày nổi tiếng hay không nổi tiếng, mày ngu hay mày thông minh, mày là vận động viên hay là không, kể cả việc mày đi kéo bè lũ với những đám rỗi việc như mày chứ. Tao không có nói là tao sẽ đơn thân độc mã..."

Jordan ho một cái.

Tôi đảo mắt nhưng vẫn không thể không cười. "... với sự trợ giúp của ba người họ, để ngăn chặn chuyện bắt nạt ở đây hay ở đâu khác. Bởi vì thiệt, bắt nạt không thể bị dập tắt được, nhất là với những người như tụi mày..." tôi chỉ vào Raymond và đám bạn hắn "... đi lây lan chúng như một loại dịch bệnh. Nhưng ít ra thì tao có thể ngăn được tình trạng bắt nạt của bản thân tao tại đây, ngay bây giờ, và mong những ai đang bị vậy cũng sẽ làm điều tương tự. Và không, tôi không có mượn hay muốn bất kì ai ở đây trở nên uỷ mị rồi đồng tình xong bắt đầu đứng về phía tụi tôi làm thứ gì đó chẳng hạn như nắm tay xong đứng chắn trước mặt thằng khỉ này..." ý nói tới Raymond "... tôi chỉ muốn nói hết ra tất cả để cho các cậu ngẫm lại một lần thôi. Một chút câu hỏi toán học trước khi chúng ta sẽ quên hết mọi kiến thức đã được học sau kì nghỉ đông: đó là bắt nạt cộng với bị bắt nạt ra gì? Nếu mấy cậu còn chưa đoán ra được, thì sẽ là một chuyện hơi rối rắm ngay đằng kia đó."

Có một tiếng vỗ tay chậm rãi, nửa nhiệt tình vang lên từ Raymond.

"Thật là một bài phát biểu đáng yêu," hắn chế nhạo. "Nhưng tóm lại ý mày là gì?"

"Tao đã bỏ phí quá nhiều năm để nói mấy lời này rồi," tôi nói. "Lẽ ra tao đã nên nói sớm hơn từ lâu rồi mới đúng. Nhưng như tao đã nói, tao tìm ra sức mạnh mình rồi và đã sử dụng lại nó. Với những ai đi bắt nạt, hãy cố tìm trong tim các cậu một thứ gì đó gọi là sự đồng cảm xem, có thể mấy cậu sẽ tìm ra của Raymond luôn đó. Còn những ai bị bắt nạt, thì cũng đi tìm sức mạnh các cậu đi."

"Tôi chỉ muốn cho các cậu biết điều này kể cả Raymond lẫn những ai vẫn sẽ tiếp tục bắt nạt tôi sau khi nói xong," tôi bảo chúng. "Tôi không quan tâm nữa, các người muốn đấm, đá, lôi tôi làm trò đùa, bắt nạt tôi cũng được, tôi mặc kệ. Các người cứ đi mà bắt nạt tôi tiếp cho thoải mái như đã làm trong mười một năm rồi đi, nhưng mà nó không còn ảnh hưởng tới tôi nữa, tôi sẽ lờ tất cả các cậu lẫn ý định gây sự với tôi, rồi sớm thôi các cậu sẽ thấy chán mà đi tìm mục tiêu khác. Và rồi cái người đó có thể sẽ lại làm vậy, rồi tới người tiếp, rồi tới người tiếp. Không gì có thể ngăn cản bắt nạt, không phải lời nói, không phải vũ lực, chỉ có nước sống với lũ thôi, những ai đủ mạnh mẽ thì sẽ vượt qua được và nhìn đám bắt nạt đó bỏ cuộc xong bị tan biến như một thứ bệnh cảm vặt ngu ngốc. Đó chính là các cậu, các cậu chính là con virus đi phát tán dịch bệnh, nhưng tôi chỉ cần phải chịu đựng các cậu một chút thôi rồi các cậu sẽ chết. Chỉ là số tôi có hơi nhọ mới phải mang căn bệnh này lâu tới vậy, nhưng cuối cùng thì tôi đã khoẻ lại rồi, tôi chỉ cần uống chút thuốc, ăn chút cháo, và giờ thì tôi tiễn các cậu lên đường hết."

Không ai nói tiếng nào, đúng như tôi mong đợi. Vậy nên tất cả những gì tôi làm chỉ là trang trọng nhún gối chào một cái xong bỏ đi.

"Cậu phải mất bao lâu để soạn ra nó vậy?" Jordan hỏi tôi.

Tôi nhún vai. "Cỡ vài tuần."

Bennett nhìn tôi. "Thiệt hả?"

Tôi lắc đầu. "Không, tự nhiên tớ nghĩ ra."

Declan quay lại nhìn sau lưng. "Cậu có thật sự nghĩ mình sẽ hết bị bắt nạt không?"

"Hông," tôi nói mà tự nhiên bỏ mất chữ k. "Nó sẽ không bao giờ hết, đó là một sự thật không thể tránh khỏi. Nó sẽ không giờ ngừng lại hết."

"Vậy thì phải làm sao?" Bennett hỏi.

"Thì cứ sống chung với lũ thôi."

~~~~~~~~

Huý huý 200 vote rồi, cảm ơn các đồng chí nhiều :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top