Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

『TRANSFIC|翔霖』 Mùng 1 tháng 6 đặc biệt dành cho bạn nhỏ của tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Lời của blog Gửi cậu cơn gió mùa hạ: Thực ra 1/6 đã qua nhưng đến bây giờ chúng tớ mới tìm được chiếc fic đáng yêu này. Vì nó quá đáng cưng nên chúng tớ bất chấp gửi đến mọi người.)

"Tường bảo*" - Hạ Tuấn Lâm bất thình lình xuất hiện trước mặt Nghiêm Hạo Tường. (*bảo: bảo bối)

Khi Nghiêm Hạo Tường nghe thấy giọng điệu này, anh biết rằng Hạ Tuấn Lâm chắc chắn có chuyện cần tìm. Mặc dù cảm giác nó không khác nhiều so với bình thường, phải chăng chỉ Nghiêm Hạo Tường mới có thể hiểu được sự khác biệt.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Hạ Tuấn Lâm đã học cách cư xử như một đứa trẻ. Thỏ con thường bám trên người của Nghiêm Hạo Tường, nhưng gần đây cậu trở nên điên khùng hơn. Số lượng hành động như một đứa trẻ đang tăng lên theo từng ngày. Nhưng không còn cách nào khác, Nghiêm Hạo Tường chấp nhận chịu đựng vụ này. Ngay khi giọng nói của Hạ Tuấn Lâm dịu đi, cậu có bắt tay Nghiêm Hạo Tường, như thể Nghiêm Hạo Tường sẽ đồng ý bất cứ điều gì.

"Nói đi. Có chuyện gì nào?" - Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm

"Tường bảo ~ Mai là mùng 1 tháng 6." - Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống cạnh Nghiêm Hạo Tường, dựa người vào anh

Nghiêm Hạo Tường hiểu rằng Hạ Tuấn Lâm muốn có một món quà, vì vậy nên cậu đang cố gắng ám chỉ mình.

"Rồi sao?" - Nghiêm Hạo Tình cố tình giả vờ không hiểu.

"Đó là Quốc Tế Thiếu nhi! Quốc Tế Thiếu nhi!" - Hạ Tuấn Lâm rất kích động. Tại sao Nghiêm Hạo Tường lại không hiểu?

"Cậu nói nay là Quốc Tế Thiếu nhi. Tớ có thể có biểu cảm thế nào? Gia đình bọn mình đều không có trẻ con. Cậu có thể cho tớ một đứa được không?" - Nghiêm Hạo Tường cố tình nói đùa.

"? ? ? ?" Đầu Hạ Tuấn Lâm đầy dấu chấm hỏi, tớ có thể sinh con không? Tớ trông giống như có thể sinh con?

"Được rồi. Không chọc cậu nữa. Vậy cậu muốn gì?"

"Ngày thiếu nhi mùng 1 tháng 6! Tớ muốn một món quà!"- Hạ Tuấn Lâm không ẩn dụ nữa, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

"Cậu muốn có quà trong ngày Tết thiếu nhi? Cậu không còn là một đứa trẻ nữa rồi."

"Tớ không phải là một đứa trẻ sao? Tường bảo ~ Tớ không phải là đứa trẻ của cậu sao?"- Hạ Tuấn Lâm giả vờ đau khổ.

"Cậu đã nói rằng cậu không còn là một đứa trẻ nữa. Chúng ta có thể kỷ niệm Ngày của Cha, Ngày lễ tình nhân hay ngày nào đó. Quên Ngày Thiếu nhi đi." - Nghiêm Hạo Tường xoa đầu Hạ Tuấn Lâm, rất thuyết phục.

Hạ Tuấn Lâm ngay lập tức hất tay Nghiêm Hạo Tường ra.

"Cậu tự mình tổ chức Ngày của Cha, Lễ tình nhân! Không chơi với cậu nữa!" - Hạ Tuấn Lâm nói xong liền chạy đi, nhưng ngay lập tức bị Nghiêm Hạo Tường kéo lại.

"Ồ. Đừng tức giận. Đó không phải chỉ là ngày Tết thiếu nhi thôi sao?" -Nghiêm Hạo Tường không hiểu tại sao Hạ Tuấn Lâm đột nhiên tức giận như vậy, tại sao phải bận tâm vào một ngày lễ không quan trọng chứ?

Hạ Tuấn Lâm gạt tay Nghiêm Hạo Tường.

"Cậu có thể sống một mình. Tớ không muốn quan tâm đến cậu nữa!" - Hạ Tuấn Lâm đóng sầm cửa lại, trở về phòng.

Nghiêm Hạo Tường đứng một mình và lắc đầu.

Này, cậu ấy thực sự là một đứa trẻ.

Hạ Tuấn Lâm trực tiếp khóa cửa và không cho Nghiêm Hạo Tường vào. Nửa đêm, Nghiêm Hạo Tường bất lực gõ cửa, nhưng Hạ Tuấn Lâm thậm chí không có ý định mở cửa. Không có cách nào, Nghiêm Hạo Tường trực tiếp đi tìm chìa khóa dự phòng.

"Lâm Lâm ~ Đừng giận nữa." - Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm.

"Đi ra."- Hạ Tuấn Lâm thờ ơ.

"Tớ sai rồi." - Nghiêm Hạo Tường dỗ dành Hạ Tuấn Lâm

"Đi ra." - Hạ Tuấn Lâm vẫn không muốn nói chuyện với Nghiêm Hạo Tường.

Để tránh Hạ Tuấn Lâm thêm tức giận, Nghiêm Hạo Tường chỉ có thể buông Hạ Tuấn Lâm ra, sau đó im lặng rời khỏi phòng. Cuối cùng, anh phải ở phòng bên cạnh một đêm.

Hạ Tuấn Lâm không thể ngủ được vì Nghiêm Hạo Tường đã gay gắt, tức giận với cậu ban sáng, cậu không thích điều này chút nào. (Lời Cir beta: Ủa rồi khum phải mi tức giận với người ta hỏ???)

Sáng hôm sau, Hạ Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường lôi kéo. Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt không vui. Ngày 1 tháng 6 không có quà, bây giờ còn bắt mình dậy sớm? Điều này là rất quá đáng nhé.

"Lâm Lâm. Đứng dậy!" - Nghiêm Hạo Tường trực tiếp kéo Hạ Tuấn Lâm đứng lên.

"Biến đi! Tớ không muốn dậy!" - Hạ Tuấn Lâm đanh đá.

Nghiêm Hạo Tường không có lựa chọn nào khác ngoài việc ôm Hạ Tuấn Lâm vào lòng, và sau đó thay quần áo cho cậu.
"Bây giờ đến phòng nghiên cứu." - Nghiêm Hạo Tường nói.

"Không đi!"- Hạ Tuấn Lâm rất không vui. Không tặng quà mùng 1 tháng 6, hiện tại còn mong cùng ngươi đi đến phòng nghiên cứu? Nằm mơ!

Nghiêm Hạo Tường trực tiếp bế Hạ Tuấn Lâm ra khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh.
"Rửa mặt đi."

Hạ Tuấn Lâm quay đầu không nhìn Nghiêm Hạo Tường.
"Vậy tớ giúp cậu." - Nghiêm Hạo Tường một chiếc khăn để rửa mặt cho Hạ Tuấn Lâm, sau đó bế cậu vào bếp.

"Ăn sáng xong chúng ta sẽ đi." - Nghiêm Hạo Tường nói.

Hạ Tuấn Lâm không nói nên lời. Tại sao hôm nay Nghiêm Hạo Tường lại nghiêm túc như vậy, cách anh nói như thể ra lệnh cho chính mình, không để cậu phản kháng chút nào. Điều này thực sự quá đáng.

"Tôi không ăn! Tôi sẽ không đi!" - Hạ Tuấn Lâm giả vờ tỏ ra mạnh mẽ.

"Ăn đi. Đừng làm loạn." - Nghiêm Hạo Tường vẫn rất nghiêm túc.

Hạ Tuấn Lâm không biết Nghiêm Hạo Tường đã làm gì, cuối cùng thì cậu cũng ngoan ngoãn ăn sáng, sau đó cùng Nghiêm Hạo Tường đến phòng nghiên cứu.
Trên đường đến phòng nghiên cứu, Hạ Tuấn Lâm liên tục bĩu môi và rất không vui. Nghiêm Hạo Tường hóa ra lại tàn nhẫn với cậu như vậy. Mùng 1 tháng 6 hóa ra lại xui xẻo như vậy. Hạ Tuấn Lâm cảm thấy rằng mình sắp bị bỏ rơi.

Khi đến phòng nghiên cứu, Hạ Tuấn Lâm đã bị bỏ quên trong văn phòng. Nghiêm Hạo Tường ra vào, và anh không hề để tâm đến Hạ Tuấn Lâm chút nào. Ngay cả khi đến giờ ăn trưa, Nghiêm Hạo Tường đã bỏ đi sau khi mới chỉ ăn vài miếng.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy ủy khuất chết mất. Nghiêm Hạo Tường thực sự không để tâm đến cậu.
Hạ Tuấn Lâm tỏ ra khó chịu và tức giận, liền lấy kéo cắt một đường nhỏ trên ngón tay. Biến thành một chú thỏ, cậu nghĩ rằng anh không quan tâm đến mình!
Chắc chắn, sau một lúc lâu, Hạ Tuấn Lâm lập tức biến thành một chú thỏ con, quần áo rơi trên mặt đất.

Hạ Tuấn Lâm đã đợi Nghiêm Hạo Tường trở về trong văn phòng, cậu đã đợi rất lâu. Nghiêm Hạo Tường cuối cùng đã trở lại.
"Hả? Lâm Lâm. Làm thế nào cậu lại trở thành một con thỏ?" Nghiêm Hạo Tường ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy vết thương trên chân. Nghiêm Hạo Tường ngay lập tức bế thỏ con lên, sau đó lấy một hộp y tế.

"Cậu đã làm như thế nào vậy?" - Nghiêm Hạo Tường hỏi nhẹ nhàng.

『Cậu không quan tâm đến tôi! Cậu không yêu tôi! Cậu cần tôi nữa!』

Thỏ con dùng hết sức để rút bàn chân lại, rồi ngăn không cho Nghiêm Hạo Tường chạm vào mình.

"Sao vậy?" - Nghiêm Hạo Tường thấy con thỏ có gì đó không ổn.

『Tôi ghét cậu! Tôi không muốn cậu chạm vào! Đi chỗ khác đi!』

"Hôm nay tớ rất bận, không phải cố ý ngó lơ cậu." - Nghiêm Hạo Tường nói.

『Cậu làm điều đó có chủ đích! Có chủ đích! Cậu làm điều đó có chủ đích! Tôi đang tức giận!』

"Tớ sai. Tớ sai rồi. Giờ xử lý vết thương trước đã"

Nghiêm Hạo Tường nắm lấy chân nhỏ của thỏ con, muốn bôi thuốc, nhưng con thỏ nhất quyết không để anh chạm vào.
Điều này thực sự khiến Nghiêm Hạo Tường phải đau đầu, nếu đêm nay anh không quay lại thì phải làm sao đây.

『Cậu không tặng quà mùng 1 tháng 6 cho tôi, còn ngó lơ tôi』

Cuối cùng, Nghiêm Hạo Tường vẫn nắm lấy chân nhỏ của chú thỏ để thoa thuốc.

"Ngoan, ngủ một giấc đi." - Nghiêm Hạo Tường nói. Ngủ sẽ nhanh lành hơn, vết thương không quá lớn, ngủ một giấc sẽ lành.

『Tôi không ngủ! Tôi không ngủ!』

"Tớ ôm cậu ngủ." - Nghiêm Hạo Tường ôm chú thỏ vào lòng, còn xoa xoa đầu chú thỏ.

Cuối cùng, Hạ Tuấn Lâm đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Nghiêm Hạo Tường. Nhưng điều không ngờ là Nghiêm Hạo Tường cũng đã ngủ thiếp đi. Có lẽ do đã quá bận rộn.

Lúc chiều muộn, Hạ Tuấn Lâm thức dậy trước, cậu thấy mình đang được Nghiêm Hạo Tường ôm trong lòng, sau đó cậu mỉm cười. Đó, thấy không? Nghiêm Hạo Tường vẫn yêu cậu mà.

Hạ Tuấn Lâm nghịch ngợm chọc chọc vào mặt Nghiêm Hạo Tường, thành công đánh thức anh.

"Lâm Lâm. Cậu tỉnh rồi."

"Ừ." - Hạ Tuấn Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, giả vờ giận dỗi.

Nghiêm Hạo Tường kiểm tra thời gian. "Trời ạ. Đã muộn như vậy rồi. Về nhà thôi!" -Nghiêm Hạo Tường không ngờ rằng mình lại ngủ quên, đã muộn rồi.

"Sao vậy?" - Hạ Tuấn Lâm vẫn còn đang ngơ ngác, hôm nay có chuyện gì sao?
Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng đưa Hạ Tuấn Lâm trở về nhà. Cả hai người chạy hối hả trên đường đi. Nghiêm Hạo Tường luôn vui vẻ, nhưng Hạ Tuấn Lâm không hiểu gì cả. Tại sao phải chạy về nhà nhanh như vậy?

Khi chạy đến cửa, Nghiêm Hạo Tường hít một hơi thật sâu, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa bước vào nhà, Hạ Tuấn Lâm đã vô cùng bất ngờ.

Căn nhà không giống như khi hai người đi ra ngoài vào buổi sáng. Có nến, hoa và bóng bay. Hạ Tuấn Lâm nhìn lại Nghiêm Hạo Tường với vẻ không tin.
Nghiêm Hạo Tường chỉ cười. "Đi vào xem đi."

Hạ Tuấn Lâm chậm rãi bước vào từng bước. Ôi trời, lãng mạn quá đi mất. Có cả bánh ngọt. Hạ Tuấn Lâm xúc động đến mức suýt khóc.
Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm từ phía sau. "Tớ đã chuẩn bị cho cậu từ lâu."

Đôi mắt của Hạ Tuấn Lâm sớm đã ướt, hóa ra Tường bảo của cậu đã luôn ghi nhớ và luôn biết cậu muốn gì.

"Nhìn mấy cái hộp đó đi." - Nghiêm Hạo Tường chỉ vào mấy cái túi có kích cỡ khác nhau trên bàn.

Hạ Tuấn Lâm bước tới có chút thấp thỏm, và sau đó mở hộp đầu tiên. "Cái này, cái này, cài này không phải là cái túi mà tớ hằng ao ước sao?"
Hạ Tuấn Lâm ngẩn người, làm sao người con trai này lại biết mọi thứ.

Sau đó, mở cái thứ hộp hai. "Cái áo này ..."- Nước mắt Tuấn Lâm không ngừng rơi, đây là những thứ cậu thích và những thứ cậu muốn.

Nghiêm Hạo Tường bước tới và lau nước mắt Tuấn Lâm.
"Đừng khóc."

Hạ Tuấn Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng Nghiêm Hạo Tường lại chiều chuộng mình đến vậy.
"Cậu không phải nói rằng không phải trẻ con không được mừng Tết thiếu nhi sao?"

Nghiêm Hạo Tường mỉm cười. "Cậu không phải là một đứa trẻ, nhưng tớ sẽ luôn luôn coi cậu là một đứa trẻ."
"Hả?"

"Bạn nhỏ của tớ, lúc nào cũng có thể ăn mừng ngày Tết thiếu nhi."

Trans: Ki
Beta: Cir

Nguồn: https://wmsjwq.lofter.com/post/4c1ae6a8_1cc2e31e7
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, chỉ đảm bảo đúng 70% nội dung. Vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của chúng mình. Mãi yêu
#gccgmh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top