Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Sáng sớm hôm sau, sau một đêm hoang đường, Tống Á Hiên bị hơi ấm trong vòng tay Lưu Diệu Văn đánh thức.

Từ trước đến nay anh vẫn sợ nóng, khi còn nhỏ tuổi manh động, Lưu Diệu Văn cứ thích ôm lấy anh ngủ, nhưng lần nào trong quá khứ cũng đều không giống với tối hôm qua, nồng nhiệt mà điên cuồng.

Tống Á Hiên sáng nay bị nóng đến mức biến thành một con búp bê nước, ướt đẫm mồ hôi.

Lưu Diệu Văn siết chặt quá rồi.

Tống Á Hiên miễn cưỡng giơ cánh tay lên che chắn tầm mắt, muốn vươn tay lấy điện thoại, nhưng khi vừa cúi người muốn ngồi dậy một chút, anh thoáng liếc thấy thứ gì đó, cả người cứng đờ tại chỗ.

Đó là chiếc camera đen sì ở trong góc vẫn luôn chăm chỉ âm thầm làm việc từ ngày đầu tiên nhận phòng.

......

Trong tâm trí anh, từng hình ảnh giống như một thước phim chầm chậm hiện lên, thân thể run rẩy cùng tiếng rên rỉ mất kiểm soát của bản thân, còn có gương mặt "làm" đến mức ướt đẫm đỏ bừng của Lưu Diệu Văn, cùng với...

Tống Á Hiên liếc nhìn bàn tay đang giơ lên của mình.

Đm! Cổ tay vẫn còn đau.

Mấy trái chuối, dưa chuột, cà tím kia sẽ để lại ám ảnh cho anh cả cuộc đời.

Tống Á Hiên không ngốc đến mức nghĩ rằng camera có thể ghi lại hết những khung cảnh hoang đường tối qua.

Anh hiểu rõ Lưu Diệu Văn hơn bất kì ai khác.

Muốn liều mạng nói với cả thế giới rằng mối quan hệ này là sự thật, nhưng trong tiềm thức luôn đặt việc tự bảo vệ bản thân mình lên hàng đầu, cũng là sự thật.

Nếu cậu đã dám làm điều đó, cậu sẽ không cho phép những điều này trở thành mối đe doạ của mình.

Đạo lí này Tống Á Hiên hiểu rõ, nhưng anh cũng không thể không tức giận.

Phí lời, đang nằm thoải mái trên giường chuẩn bị thưởng thức trái cây yêu thích, lại đột nhiên bị một người khác đè xuống vừa hôn hít vừa xoa nắn, ai có thể tịnh tâm bình tĩnh được?

Đặt tay lên tâm mình tự hỏi, Tống Á Hiên không làm được.

Cảm giác bị bóp đến ngạt thở trên cổ dường như lại xuất hiện, Tống Á Hiên cong khuỷu tay ấn mạnh vào ngực Lưu Diệu Văn.

Không thèm nương tay chút nào.

"Ưm......"

Lưu Diệu Văn vẫn còn đang trong giấc mộng cảm thấy ngực đau như có một tảng đá đè lên.

Mơ màng mở mắt, người trong lồng ngực môi đỏ răng trắng, lại giống như một con mèo xù lông, nhìn chằm chằm cậu không nói lời nào.

Lưu Diệu Văn đột nhiên bừng tỉnh.

Từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng tỉnh táo.

"Chậc."

Tống Á Hiên cau mày nhăn mặt, vốn định tính sổ với cậu một trận, lại cảm thấy một chiếc "chân giữa" nào đó không thuộc về mình đang ngẩng đầu vươn thẳng, Tống Á Hiên nhẹ giọng gọi: "Lưu Diệu Văn."

"Cút đi tắm đi."

Dội một gáo nước lạnh lên người, nụ cười trên khoé miệng Lưu Diệu Văn vẫn không hề hạ xuống.

Cậu cũng không biết bản thân đang cười cái gì, chỉ cảm thấy trái tim rất nóng, vừa nóng vừa ngứa ngáy.

Cầm gáo nước lạnh tạt vào mặt, Lưu Diệu Văn nhắm mắt đấu tranh một lúc, trong đầu chỉ toàn những thứ linh tinh hỗn độn.

Tống Á Hiên lè một chút đầu lưỡi, hầu kết trượt lên trượt xuống, đôi mắt long lanh ánh nước khi bị giữ chặt lấy gáy, đầu ngực hồng hào và vòng eo cong lên như một cây cầu căng cứng vì quá khó chịu.

Tiêu rồi.

Trong lúc nhất thời, Lưu Diệu Văn muốn xuống lầu hỏi xem tại sao nước lạnh lại có cùng nhiệt độ với nước nóng, ngay cả một tia lửa nhỏ cũng không thể dập tắt.

Thở dài một tiếng không thể nghe thấy, Lưu Diệu Văn đưa tay xuống cam chịu số phận.

Tống Á Hiên nghiến răng nhìn nước dưa hấu còn sót lại trên chăn.

Là con cún nào đã nói không được ăn đồ ăn trên giường.

Chiếc áo cotton thỉnh thoảng lại cào qua ngực anh, Tống Á Hiên rít lên đau đớn.

Mẹ nó, đúng thật là chó à.

Khi Lưu Diệu Văn một thân toàn hơi nước lạnh đi ra, Tống Á Hiên tuỳ tiện ném chiếc chăn bông đã lột ra lên người cậu: "Tìm cách giải quyết đi."

Rồi đi vào phòng tắm.

Lưu Diệu Văn ôm chăn đứng cười.

Tức giận thật rồi.

Vẫn giống như ngày trước, tức giận liền không thèm để ý người khác.

Lưu Diệu Văn rất tận hưởng bầu không khí hoà thuận với anh như trước, không cần cố ý tạo nên cảm giác khách khí xa lạ, ngay cả khi tức giận cũng có thể tìm lại cảm giác quen thuộc.

Khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lưu Diệu Văn đã dọn dẹp xong căn phòng, vừa mới ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại liền reo lên.

Là mẹ cậu gọi.

Lưu Diệu Văn không do dự nghe máy.

Mẹ cậu chỉ hỏi xem gần đây công việc có bận không, có muốn về nhà một chuyến không hay đại loại thế.

Chuyện xảy ra năm năm trước, Lưu Diệu Văn không nhắc đến.

Điện thoại gọi được một nửa, Tống Á Hiên lau tóc bước ra.

Ngoài ra còn có mùi sữa tắm hương hoa hồng cùng với không khí ấm áp ẩm ướt trong phòng tắm tràn ra ngoài.

Lưu Diệu Văn ngồi ở đó ngẩng đầu lên nhìn anh, trên miệng liên tục treo mấy chữ "ừm", "được", "con biết rồi", nhưng cũng không rời mắt khỏi anh 1 giây nào.

Tống Á Hiên nghĩ rằng cậu đang gọi điện bàn bạc công việc với người khác.

Vừa rồi trong lúc tắm soi gương nhìn thấy khắp người mình đầy những vết hôn rải rác, bây giờ nhớ lại khiến anh đột nhiên nở nụ cười.

Tống Á Hiên bỗng nhiên ngừng lau tóc, tuỳ tiện ném khăn tắm lên giường bên cạnh Lưu Diệu Văn, dưới ánh mắt kinh ngạc của người kia tách hai chân ra quỳ trên giường, ngồi lên đùi cậu.

Tống Á Hiên chỉ mặc một chiếc quần đùi dài đến đầu gối.

Hiện giờ anh đang quỳ trên đùi Lưu Diệu Văn, ống quần hơi co lên một chút.

Anh nhấp nhổm bên trên một lát, rồi cọ cọ phía trước ngồi xuống, lặp đi lặp lại động tác này, cuối cùng khi Lưu Diệu Văn mở miệng muốn nói, đột nhiên nghiêng người về phía trước, nuốt xuống tất cả lời nói của cậu.

Tống Á Hiên không nhắm mắt.

Nụ hôn này diễn ra bất ngờ không kịp đề phòng, giống như một trận chiến, đột ngột và mãnh liệt.

Lưu Diệu Văn ban đầu bị nụ hôn bất ngờ làm cho sững sờ, nhưng rồi cậu khẽ mỉm cười khi nhìn thấy ý cười và khiêu khích trong ánh mắt Tống Á Hiên.

Dường như đầu dây bên kia đã nói gì đó, Tống Á Hiên chỉ nghe thấy tiếng "ừm" bị bóp nghẹt của Lưu Diệu Văn, có vẻ đang trả lời bên kia, anh liền câu lấy lưỡi của cậu, liên tục liếm mút.

Trong phòng ngủ mơ hồ có tiếng nước mờ ám rất rõ ràng.

Một lúc sau, Lưu Diệu Văn đè vai Tống Á Hiên xuống, quay đầu sang một bên, khàn giọng nói với điện thoại: "Bên đây có chút việc bận, con sẽ gọi lại cho mẹ sau", rồi ngay lập tức cúp máy.

Giây tiếp theo, Lưu Diệu Văn dùng sức lật Tống Á Hiên lại đè anh xuống giường, sau đó cẩn thận hôn xuống.

......

Lưu Diệu Văn hôn lên khoé miệng tươi tắn của Tống Á Hiên, trầm giọng hỏi: "Anh học từ ai đấy hả?"

Tống Á Hiên bị hôn đến đầu óc trống rỗng: "Cái gì?"

"Khi em đang nghe điện thoại thì tiếp cận tìm..." Lưu Diệu Văn ngập ngừng một chút, "Không sợ người ta nghe thấy sao?"

Tống Á Hiên khẽ thở dốc, một lúc sau mới hỏi: "Tìm cái gì cơ?"

Hừm.

Lưu Diệu Văn không nói gì, kéo anh lên ngồi ngay ngắn, có vẻ không sẵn sàng trả lời câu hỏi của anh.

Sau đó cậu nhặt chiếc khăn bị vất sang một bên, đắp lên mái tóc vẫn còn ướt của Tống Á Hiên, quỳ ra sau lưng giúp anh lau tóc.

Thấy cậu không muốn trả lời, Tống Á Hiên cũng không hỏi lại.

Một lúc sau, Lưu Diệu Văn xuống giường đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc, sau đó quay lại sấy tóc cho anh.

Tiếng ù ù của máy sấy tóc dường như đã làm dịu đi sự bồn chồn trong phòng vừa rồi, giữa âm thanh ồn ào đó, Tống Á Hiên nghe thấy Lưu Diệu Văn nói: "Vừa rồi là mẹ em gọi đến."

"Cái gì?"

Tống Á Hiên đột ngột quay đầu lại, dường như đang suy xét xem Lưu Diệu Văn có lừa mình hay không, chỉ thấy Lưu Diệu Văn dời máy sấy đi một chút, sau đó cụp mắt cười với anh.

Đm.

Hai tai Tống Á Hiên đỏ bừng.

Lưu Diệu Văn mỉm cười, quay đầu Tống Á Hiên lại, sau đó trầm mặc một lúc, vừa giúp anh sấy tóc vừa nói: "Tống Á Hiên, trước đây...tại sao anh lại đột nhiên ra nước ngoài?"

Cuối cùng cậu cũng hỏi về chuyện này.

Thời điểm này, địa điểm này, cùng với câu hỏi này dường như không có chút liên quan nào với nhau, nhưng cứ phải vào lúc này, Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng hỏi anh.

Cậu biết đáp án, cũng hiểu rõ chân tướng, rõ ràng có thể không bao giờ nhắc đến chuyện này, hai người họ cứ thế mơ mơ hồ hồ tiếp tục sống, nhưng Lưu Diệu Văn không chịu được.

Tống Á Hiên không nói gì.

Anh há miệng, không biết nên nói gì, cũng không biết Lưu Diệu Văn hỏi câu này là có ý gì.

Rõ ràng là bản thân cậu gửi tin nhắn chia tay nên anh mới ra nước ngoài, bây giờ lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này, Lưu Diệu Văn có phải đã cảm thấy hai người bọn họ không thích hợp không?

Có lẽ do Tống Á Hiên im lặng quá lâu, Lưu Diệu Văn cảm thấy tóc anh sắp sấy khô rồi, nên tắt máy sấy tóc.

Phòng ngủ thật sự rơi vào im lặng.

Sau khi hít thở một lúc, Lưu Diệu Văn đặt máy sấy tóc xuống bên cạnh, rồi từ đằng sau nhẹ nhàng đặt đầu lên vai anh.

Cậu dịu dàng ôm lấy anh.

"Tống Á Hiên," Lưu Diệu Văn thì thầm, "Tin nhắn đó không phải em gửi."

Trong một khoảnh khắc nào đó, Lưu Diệu Văn rõ ràng cảm nhận được thân thể trong lòng mình cứng đờ.

"Em vẫn luôn cho rằng, anh không cần em nữa, cho nên mới một câu không thèm nói cũng không chào tạm biệt đã vội ra nước ngoài."

"Tống Á Hiên, anh không biết em đã đau khổ đến mức nào đâu, cứ như sắp chết đến nơi."

Lưu Diệu Văn nói một cách chậm rãi, như thể sợ rằng nếu nói nhanh hơn một chút Tống Á Hiên sẽ không thể nghe rõ lời cậu.

Tống Á Hiên toàn thân khẽ run lên: "Anh không có."

"Em biết."

Lưu Diệu Văn vùi đầu sâu hơn một chút, thanh âm nghẹn ngào: "Em biết anh không có như vậy."

"Tống Á Hiên, tối hôm đó Lưu Gia Hoán bị sốt, bố mẹ bảo em đi mua thuốc, sau khi về đến nhà..." Lưu Diệu Văn ngừng một chút, suy nghĩ xem nên thuật lại câu chuyện này như thế nào, nhưng đã bị Tống Á Hiên cắt ngang.

"Thật sự không phải do em nhắn?"

Tống Á Hiên không quay lại nhìn cậu, chỉ nhẹ nhàng thốt ra câu hỏi.

Từ lúc Lưu Diệu Văn nói rằng cậu đã về nhà, đầu óc Tống Á Hiên bắt đầu hoang mang. Một vài người có thể là chủ nhân của đoạn tin nhắn đó đã hiện lên trong đầu anh, nhưng hiện tại ai gửi tin nhắn đó đã không còn quan trọng nữa rồi, anh chỉ muốn xác nhận một điều.

"Không phải." Lưu Diệu Văn ngẩng đầu, nghiêng mặt xoa xoa má Tống Á Hiên: "Thật sự không phải em."

"Em căn bản không biết sự tồn tại của tin nhắn đó, lúc ấy em bị mấy cái hotsearch kia làm cho choáng váng, cộng thêm việc anh đột nhiên biến mất, hoảng loạn rối bời khiến em không còn tâm trí để ý đến điện thoại nữa."

"Đến khi nghe thấy tin tức của anh thì anh đã đi mất rồi." Lưu Diệu Văn ôm anh chặt hơn một chút, "Tống Á Hiên, lúc đó em thật sự rất hận anh."

Lưu Diệu Văn sụt sịt mũi, đôi mắt đỏ hoe đáng thương: "Lần này em căn bản không muốn đến ghi hình chương trình, nhưng mà Tống Á Hiên, em nhớ anh quá rồi."

Lưu Diệu Văn khóc rồi, khóc như một đứa trẻ, đến giọng nói cũng lạc cả đi.

"Em muốn gặp anh, em chỉ muốn gặp anh thôi."

"Tống Á Hiên, anh có thể, đừng thích người khác không..."

Người đàn ông toả sáng trên màn ảnh, hiện tại đang gục đầu khóc trên vai người trong lòng, kể lể bao nhiêu tủi thân cùng nhớ thương cậu đã phải chịu đựng.

Tống Á Hiên giơ tay lên, chạm nhẹ vào đỉnh đầu Lưu Diệu Văn đang vùi trên vai mình.

"Anh cũng tưởng, em không cần anh nữa."

"Không có, em không có mà."

Lưu Diệu Văn không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nghẹn ngào phủ nhận.

"Lưu Diệu Văn."

Tống Á Hiên nhỏ giọng gọi cậu, muốn cậu ngẩng đầu lên.

Người bị gọi khóc đến mắt mũi đều đỏ bừng, chỉ biết ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn anh: "A."

Tống Á Hiên hai tay ôm lấy mặt Lưu Diệu Văn, dịu dàng lau đi nước mắt ướt nhoè trên mặt cậu: "Nói xin lỗi anh đi."

Lưu Diệu Văn chớp mắt: "Em xin lỗi."

Tống Á Hiên cũng mang một đôi mắt đỏ hoe đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Khoảnh khắc môi chạm môi, Tống Á Hiên nói:

"Không thành vấn đề."

Lưu Diệu Văn, anh vẫn rất thích em.

Vậy nên, không thành vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top