Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 02

𝟒. 
Bốn người bọn họ một đường hùng hổ đi tới quán bar mà Hải Vương hay lui tới, biểu hiện của Nhạc Thiên Phái luôn tỏ ra rất hưng phấn, nói năng la hét không ngừng.

Tống Á Hiên thỉnh thoảng phụ hoạ một vài câu, còn khuôn mặt của Lưu Diệu Văn vẫn trước sau như một. Thật không dễ dàng gì mới đợi được Hải Vương thêm xong wechat của em gái kia, bốn người bọn họ mới lần lượt đi vào quầy bar.

Bốn kiểu công tử đẹp trai khác nhau ngồi ở đó cùng với hai chai rượu whisky đắt tiền, ánh đèn chiếu qua, tự nhiên cũng sẽ thu hút không ít sự chú ý của các cô gái.

Nhận thức được những ánh nhìn chăm chú đó, Nhạc Thiên Phái đột nhiên yên tĩnh đến lạ, ngồi thẳng một cách đoan trang, đôi mắt chớp chớp bất an.

Hải Vương đã quá quen với những cảnh tượng như này, dễ dàng nháy mắt đáp lại những ánh mắt của các cô gái kia. Đối chiếu xong rồi liền đứng dậy chỉnh trang lại quần áo của mình, sau đó ra hiệu cho Nhạc Thiên Phái lấy chân ra nhường đường cho hắn đi.

Tống Á Hiên tập trung vào đĩa trái cây trên bàn và thân ảnh của Lưu Diệu Văn, em dùng tăm chọc một miếng dưa hấu rồi đưa vào miệng. Có lẽ là vì miếng đó quá lớn, hoặc là do em đang lơ đễnh mất tập trung, nước trái cây cũng theo đó tràn khỏi khoé miệng.

Lưu Diệu Văn rõ ràng là nhìn về phía trước, nhưng dường như mọi hành động của Tống Á Hiên đều bị anh nhìn thấy. Anh hơi cúi người vươn tay ra rút hai tờ khăn giấy sau đó đưa nó cho Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn không nói gì nhiều, Tống Á Hiên cũng tiếp nhận nó một cách vô cùng tự nhiên. Cung phản xạ quay gần một vòng Trái Đất rồi, Tống Á Hiên mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Lưu Diệu Văn tại sao biết mình cần khăn giấy chứ... Không lẽ nào chút suy nghĩ nhỏ nhặt của mình đã bị Lưu Diệu Văn nhìn thấu hết rồi?

Em không thể yên tâm được, tự cho rằng trời không biết đất không hay mà lén nhìn Lưu Diệu Văn. Nhưng thật ra từ đầu đến cuối Lưu Diệu Văn cái gì cũng thấy, cái gì cũng biết.

Ngay khi Lưu Diệu Văn vừa nhấp một ngụm rượu và muốn hỏi Tống Á Hiên tại sao lại nhìn chằm chằm anh cả đêm, thì một cô gái bỗng dưng xuất hiện trước mặt anh, nói là muốn thêm wechat của nhau.

Sự xuất hiện của "tình địch" khiến Tống Á Hiên trở nên lo lắng, bầu không khí trong quán bar rất nóng, tiếng nhạc cũng rất ồn. Nếu như em muốn nghe thấy đoạn đối thoại của hai người đó thì phải tiến lại gần hơn mới có thể nghe thấy.

Em di chuyển ly rượu mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, ánh mắt đảo qua đảo lại, đôi tai dựng cao lên nghe ngóng.

Lưu Diệu Văn từ chối một cách thẳng thắn dứt khoát. Không đợi cô gái đó nói lý do vì sao xin wechat của mình, Lưu Diệu Văn đã mở miệng dập tắt ý nghĩ đó của người ta.

Tống Á Hiên oán thầm Lưu Diệu Văn đúng là một chiêu tốt để giải quyết nhanh gọn, suy nghĩ càng trôi càng xa, bằng một cách kì lạ nào đó lại rơi vào tâm trạng đau buồn vì bị từ chối, ánh mắt trống rỗng không có thần, cả người đều đơ ra.

Lưu Diệu Văn nhìn cô gái đó rời đi mới quay đầu lại, không ngờ Tống Á Hiên lại cách anh gần như vậy. Phần tóc mái dựng đứng trong không trung chưa được bao lâu đã vướng vào tóc của ai đó.

Đầu mũi của cả hai chỉ cách nhau 2cm, ngay cả Lưu Diệu Văn người đã chuẩn bị tâm lý từ lâu cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Tống Á Hiên vẫn chưa thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, trông chốc lát sự hỗn loạn và tiếng ồn đều bị cảnh báo nhịp tim của Lưu Diệu Văn lấn át.

Bọn họ duy trì khoảng cách này một hồi lâu, giống như bị ai đó cố định lại vậy, một người không dám động, một người căn bản không có ý định quay đi.

Nhạc Thiên Phái lẩm bẩm một mình, đến khi ly rượu của hắn đã cạn đáy hắn mới nhớ đến việc nhờ Lưu Diệu Văn rót giúp một chút, lúc này mới nhìn thấy tư thế kì lạ của hai người bọn họ.

Hắn nghĩ mình đang hoa mắt mà lấy tay dụi mắt hai lần mới mở ra, không phải là do hắn hoa mắt hay tưởng tượng, mà là cảnh tượng đó thật sự xảy ra trước mắt hắn.

"Hai người... đang làm gì vậy?" Nhạc Thiên Phái phải mất một lúc lâu mới có thể lên tiếng.

Tống Á Hiên cuối cùng cũng định thần lại, bất chợt nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng to cỡ bự của Lưu Diệu Văn trước mắt mình. Ánh sáng xung quanh chiếu lên thân ảnh của Lưu Diệu Văn tạo cho anh một cảm giác bí ẩn, mặc dù thiếu ánh sáng nhưng Tống Á Hiên vẫn nhìn thấy chính mình trong đôi mắt trong veo kia.

Lưu Diệu Văn bỗng nhiên bị sặc nước bọt, bất ngờ không báo trước bịt miệng mà ho dữ dội.

Tống Á Hiên tốt bụng mà vỗ nhẹ vào lưng giúp anh, nhưng thực tế Lưu Diệu Văn càng ho càng dữ dội.

Tống Á Hiên sợ Lưu Diệu Văn nghe không rõ, liền đến gần hỏi cậu: "Cậu không sao chứ?"

Vốn dĩ Lưu Diệu Văn rất nhanh đã không ho nữa, nhưng khi ngửi được mùi nước hoa trên người Tống Á Hiên lại bắt đầu ho. Anh vươn tay đẩy vai Tống Á Hiên ra hiệu cho em tránh xa mình ra, khó khăn nói: "Đừng lại gần tôi như vậy."

Nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện.

𝟓
Sau lần Lưu Diệu Văn nói với Tống Á Hiên rằng hãy tránh xa anh ra ở quán bar, chính bản thân anh lại thực hiện nó ở trường học, làm mọi cách để tránh giao tiếp với em.

Lúc đầu Nhạc Thiên Phái cho rằng hai người họ chỉ là xảy ra tranh cãi. Nhưng một khoảng thời gian dài trôi qua, cậu ta mới phát hiện hai người họ có chút kì quái. Thay vì nói là khó xử, thì nói đúng hơn là hai người họ đang trốn tránh nhau.

Cuối cùng một ngày nọ, cậu ta không nhịn được nữa mà hỏi Tống Á Hiên, "Cậu với Lưu Diệu Văn rốt cuộc là làm sao vậy? Không phải trước đây hai người còn vừa cười vừa nói rủ nhau đi ăn cơm sao, bây giờ muốn nói điều gì lại thông qua tôi để truyền đạt là thế nào?"

Những lời này như cứa vào tim Tống Á Hiên, em bất lực thở dài một hơi, cây viết trên tay rơi xuống bàn vang lên vài tiếng lách cách, nhỏ giọng thì thầm: "Rõ ràng mỗi lần đều là cậu ấy không đợi tôi, cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây..."

Nhạc Thiên Phái không nghe thấy bèn tiến lại gần Tống Á Hiên, chỉ nghe em ậm ừ một tiếng. Tống Á Hiên lùi về phía sau một chút, nặn ra một nụ cười xa xăm trả lời hắn: "Có thể gần đây cậu ấy rất bận đi, tôi cũng không rõ nữa."

Sau này, trạng thái ngại ngùng này của hai người họ thậm chí còn bị Hải Vương - người không thường xuyên ở ký túc xá chú ý đến. Dù cậu ta không biết trước hậu quả sẽ thế nào, nhưng vẫn cùng với Nhạc Thiên Phái bí mật tổ chức sinh nhật cho Lưu Diệu Văn.

Tiệc tùng là sở trường của cậu ta, nhưng một trong những khó khăn lớn nhất là làm thế nào để giữ kín miệng của Nhạc Thiên Phái. Hải Vương trước ngày sinh nhật của Lưu Diệu Văn cách một tuần mới đem kế hoạch mà mình bố trí sẵn nói với Tống Á Hiên, có lẽ là để cho Tống Á Hiên không quên chuẩn bị quà sinh nhật cho Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên trầm ngâm suy nghĩ, ở trên taobao tìm kiếm đủ thứ món nhưng chẳng có món nào hợp ý em cả. Em nhanh chóng rời khỏi trường khi vừa hết tiết học, đi xe bus tầm nửa tiếng đồng hồ mới tới được khu thương mại sầm uất ở trung tâm thành phố.

Đám đông như dòng điện ấm áp chạy qua, Tống Á Hiên bị hàng loạt những sản phẩm trước mắt làm cho loá mắt. Em mua một cốc trà sữa rồi lại đi từ đầu phố đến cuối phố, nhưng cũng không tìm được món nào phù hợp.

Có thể vì đối tượng là Lưu Diệu Văn, nên em không muốn mua mấy món đồ tạm bợ, một chút cũng không được, không có tiền cũng không được vì em hy vọng món quà này của mình là độc nhất vô nhị. Cho đến khi em nhìn thấy một cửa hàng trang sức bạc không mấy nổi bật trong một con hẻm ở ngã ba, mắt em đột nhiên sáng lên.

Trực giác của em mách bảo rằng, đồ em cần nó nằm ở đây.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, không xinh đẹp nhưng lại rất có khí chất. Khi cửa kính đẩy vào chuông gió trên cửa rung lên vài tiếng, bà chủ cũng theo đó mà ngẩng đầu lên cùng với nụ cười trên môi.

"Cậu muốn mua gì?"

Tống Á Hiên nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt rơi thẳng vào chiếc nhẫn ở trên quầy kia, bà chủ lại hỏi: "Cậu mua tặng nam hay nữ?"

"Nam ạ." Tống Á Hiên tiến lên nhìn kĩ hơn. Hầu hết kiểu dáng đều là hình tròn đơn giản và trơn, bà chủ lấy khay nhẫn ra cho em xem để em lựa chọn. Bà híp mắt lại nhìn em rồi bảo: "Tặng cho nam thì chọn chiếc có vòng đuôi đi."

Nói rồi, bà lấy ra chiếc nhẫn bạc từ mép khay đưa cho Tống Á Hiên. Tống Á Hiên nhận lấy, tỉ mỉ cầm trong tay xem xét, "Đeo nhẫn đuôi thì có ý nghĩa là gì vậy ạ?"

"Tự do, phóng túng, tình yêu bình đẳng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top