Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 03 [End]

𝟔
Nhẫn vòng đuôi là do chính tay Tống Á Hiên đeo lên cho Lưu Diệu Văn, tất nhiên Lưu Diệu Văn không thể từ chối em bởi vì xung quanh toàn là tiếng la hét cổ vũ.
Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh nhận nó. 

Cả thế giới này đều biết là em thích Lưu Diệu Văn, còn Lưu Diệu Văn lại có cảm giác như bị bóng tối che khuất hoàn toàn, thú vị nhưng cũng thật đáng tiếc.
Bọn họ giống như đã trở lại lần đầu gặp mặt, như thể những mâu thuẫn lúc trước chưa từng xảy ra vậy.

Lưu Diệu Văn biết chiếc nhẫn vòng đuôi này là phép ẩn dụ của sự việc ngày hôm đó, cái ngày mà họ đi cùng Hải Vương đến quán bar kia. Điều kỳ lạ là những người tối đó đến tìm Lưu Diệu Văn xin wechat đều là con trai, không trang điểm đậm thì phấn nền cũng dày cả tấn, đồ bận trên người thì chẳng ra làm sao.

Tống Á Hiên nhìn thấy gương mặt càng lúc càng đen hơn của Lưu Diệu Văn, đang nghĩ xem có nên tìm một cái cớ nào đó để đưa Lưu Diệu Văn đi trước khi anh phát hoả hay không.

"Cậu có biết tôi là con trai không?" Lưu Diệu Văn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống  người con trai đang nịnh nọt mình kia.

"Em biết mà." Cậu dùng tay kéo nhẹ góc áo và có ý muốn dựa vào người Lưu Diệu Văn, nhưng người còn chưa kịp dựa thì đã bị anh hất ra.

"Vậy mà cậu còn muốn dựa vào người tôi!?" Lưu Diệu Văn không thể tưởng tượng được, âm giọng cũng theo đó mà tăng lên đến quãng tám.

"Nhưng anh" cậu con trai cẩn thận dè dặt, dùng ngón trỏ của mình chạm vào anh, Lưu Diệu Văn nghĩ cũng không thèm nghĩ đã buộc miệng nói: "Cậu có bệnh phải không?"

Cậu con trai đó vô cớ bị mắng, ngữ khí cũng không được tốt, "Anh giả vờ cái gì chứ, không phải đều giống nhau sao? Nếu không anh đeo chiếc nhẫn vòng đuôi này làm gì?"

Nhẫn vòng đuôi? Lưu Diệu Văn quay người lại, nhìn thấy Tống Á Hiên cúi đầu như một tên trộm vờ như đang cắn rứt lương tâm nhưng lại có dấu hiệu chuẩn bị chạy trốn. Ngay khi Tống Á Hiên nghĩ mình sắp trốn được rồi, thì Lưu Diệu Văn vươn tay kéo cổ áo của em lại.

"Hê hê hê... cậu tìm tôi có chuyện gì, tôi muốn đi vệ sinh." Tống Á Hiên nở nụ cười như nhận lỗi, Lưu Diệu Văn phớt lờ đi, tiến lại gần tai của em, mở miệng hỏi với chất giọng khá trầm: "Nghe nói là tôi không được bình thường?"

"Không có không có, Văn ca của chúng ta sao có thể không bình thường được chứ!"

"Nghe có vẻ thú vị đó, Tống Á Hiên."

"Tôi chỉ nghĩ đơn giản là chiếc nhẫn vòng đuôi này có vẻ tốt thôi."

Lưu Diệu Văn khinh khỉnh khịt mũi, sau đó nhướng mày nói: "Lần sau đổi thành đeo nhẫn ở ngón trỏ vậy, đeo ở ngón cái hạn chế sự phát huy của tôi."

𝟕
Sự giác ngộ của thẳng nam đúng là đáng sợ.

__________ HOÀN __________
Kết hết hồn chưa :> Chứ tui cũng hết hồn lắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top