Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Bất Ngờ


Thới giới rộng lớn như vậy, xác suất hai người gặp được nhau là bao nhiêu?

01. Bất Ngờ

Giới giải trí trong mắt mọi người có ấn tượng như thế nào?

Bước vào giới giải trí là khát khao của Tống Á Hiên, cũng không thẳng là cậu muốn bước vào giới giải trí, chỉ vì cậu yêu âm nhạc mà thôi. Ước mơ của cậu, cuộc sống, tự do, trái tim của cậu mọi thứ đều sụp đổ chỉ vì một người.

Viện trưởng trồng rất nhiều cây xanh trong bệnh viện, những chiếc lá lớn trên cây đong đưa theo gió một cách dễ chịu, trong đó có một cái ghế đá dưới gốc cây, có một người con trai đang ngồi trông cậu có vẻ không được vui lắm, ánh mắt khờ dại ngó về phía trước, tờ giấy trong tay người con trai ấy cũng theo gió mà đong đưa. Gió thổi qua tóc cậu, tóc mái trước trán cũng bồng bềnh từng mảng.

Người con trai ngồi trên ghế đá, giữ chặt tờ bệnh án trong tay, ngẩn ngơ nhìn đám trẻ nô đùa trước mắt, cậu vô thức chạm vào bụng của mình, nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại khác thường đến mức khiến người khác nhìn vào có chút xót xa, cậu đang hướng về một khoảnh khắc nào đó trong tương lai, lại hy vọng những thứ đó đều là giả.

"Bác sĩ, anh chắc chắn là không lấy nhầm hồ sơ bệnh án chứ?" Tống Á Hiên đã hỏi câu này bốn lần rồi.

"Này chàng trai, cậu thực sự đã có thai rồi" bác sĩ đẩy kính, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn rồi.

Tống Á Hiên cũng không biết mình bước ra khỏi bệnh viện từ lúc nào, cậu bước đi trong vô thức, mãi đến khi băng qua đường mà không ngó đèn đường đã bị một chiếc xe bóp kèn cảnh báo thì mới hoảng hồn lại. Có lẽ là bản năng phản ứng của một người mang thai, ngay lúc đó cậu đã lấy tay bảo vệ bụng của mình.

Tống Á Hiên chưa từng nghĩ trong đời lần đầu tiên bị như vậy, mà còn với người xa lạ, nói chính xác thì cậu biết người ba khác của đứa trẻ là ai nhưng lại không quen biết. Suy cho cùng anh ta cũng là người có sức ảnh thưởng trong thành phố này, không ai lại không biết những doanh nhân thành đạt được chứ.

Tống Á Hiên quay về nhà trong bộ dạng như vậy, cậu cảm thấy thật may mắn khi bản thân là một nghệ sĩ tuyến đường 18, chuyện này cũng không đến nổi sẽ xôn xao dư luận. Cậu chạm vào cái bụng phẳng lì của mình, luôn cảm thấy có lỗi với đứa con trong đó, cậu mới 22 tuổi vẫn chưa muốn làm ba.

Lúc này chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của trợ lý, Tống Á Hiên không bắt máy, đối phương vẫn không bỏ cuộc gọi hết lần này đến lần khác, Tống Á Hiên lần này lại bắt máy.

"Tiểu Tống, công ty nói không cần em nữa, chúng ta bàn bạc lại một chút nhé"

"Vậy thì không cần nữa, chị Liễu" Tống Á Hiên sớm đã dự đoán được những điều này, nếu là cậu của lúc trước, cậu sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng để hoàn thành ước mơ của mình, nhưng lần này cậu dường như không có tư cách đó, cậu muốn từ bỏ, người trong điện thoại dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn với Tống Á Hiên: "Em không sao chứ? Không kiên trì nữa sao?"

Mọi người đều nói nếu rơi nước mắt thì hãy ngẩng đầu lên, như vậy sẽ giúp cho nước mắt không rơi xuống, Tống Á Hiên cũng làm như vậy nhưng không thể nào ngăn được những giọt nước mắt bướng bỉnh của mình, cậu mỉm cười: "Chị, em không sao, cảm ơn chị, 2 năm qua vất vả cho chị rồi"

Chị Liễu đã cưu mang Tống Á Hiên từ khi cậu mới bước vào giới giải trí, đối với Tống Á Hiên rất tốt. Tuy rằng Tống Á Hiên mãi không hot lên được, nhưng chị Liễu không như những người khác mà chế nhạo cậu, thay vào đó còn khuyến khích cậu đừng bỏ cuộc, cùng nhau chung sống cũng được 2 năm rồi, chị Liễu cũng đặt biệt hiểu rõ về tính cách và con người của Tống Á Hiên.

"Tiểu Tống à, có chuyện gì thì nói với chị, đừng giữ nó một mình, thật sự là bỏ cuộc như vậy sao? Đã kiên trì 2 năm rồi, chúng ta lại tiếp tục kiên trì nhé"

"Em không sao, em không muốn nữa, sau này em vẫn sẽ giữ liên lạc với chị" Tống Á Hiên cúp điện thoại, đưa tay ra sờ vào bụng của mình, bắt đầu suy nghĩ, ngoài ca hát ra thì cậu không biết bản thân thân mình có thể làm cái gì nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu mãi vẫn không nghĩ được nên tìm ai, cậu lấy điện thoại ra ấn vào danh bạ, kiếm đến số Mã Gia Kỳ và gọi, đối phương nhanh chóng đã bắt máy.

"Tiểu minh tinh, hôm nay sao rảnh gọi cho anh vậy?"

"Tiểu Mã ca, em xảy ra chuyện rồi..."

Tống Á Hiên lại nói thêm một câu "Chuyện này không tiện nói qua điện thoại" Mã Gia Kỳ lập tức chạy đến nhà Tống Á Hiên.

Mã Gia Kỳ mở cửa ra thì thấy Tống Á Hiên đang nhìn chằm chằm vào tivi, anh vào mà cậu không thề phát hiện. Trước đây chỉ cần anh đến, Tống Á Hiên đều sẽ chạy đến chỗ của anh nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng Tống Á Hiên hôm nay lại không, Tống Á Hiên hông nay có chút khác lạ.

Cho đến khi Mã Gia Kỳ đi đến bên cạnh và ngồi xuống, Tống Á Hiên mới biết anh đến: "Tiểu Mã ca, anh đến sao không có tiếng động vậy?"

Mã Gia Kỳ nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tống Á Hiên mà có chút đau lòng, mắt của cậu đỏ lên hình như vừa mới khóc: "Nói đi, có chuyện gì?"

Tống Á Hiên cái gì cũng không nói, chỉ đặt văn kiện lên bàn rồi đẩy đến trước mặt anh. Mã Gia Kỳ nhìn nghi hoặc hướng về cậu, sau đó thì mở văn kiện ra và xem nội dung bên trong. Tống Á Hiên nhìn chằm chằm vào nét mặt thay đổi của Mã Gia Kỳ, cậu biết bản thân sẽ bị mắng một trận.

Nhưng không, Mã Gia Kỳ sau khi xem văn kiện xong, kìm nén cơn tức giận, hít một hơi thật sâu và nhìn cậu: "Của ai?" Tống Á Hiên căng thẳng kéo góc áo của mình, mím chặt môi cúi đầu không nói.

Mã Gia Kỳ thấy cậu như vậy không thể nào kìm nén được cảm xúc của mình nữa, anh đứng dậy ném một đống văn kiện xuống xuống bàn: "NÓI!"

Tống Á Hiên lần đầu tiên thấy Mã Gia Kỳ tính khí nóng nảy như vậy, cậu sợ hãi kéo tay Mã Gia Kỳ ra hiệu cho anh ngồi xuống, Mã Gia Kỳ cố gắng trấn an tâm trạng của mình và ngồi xuống cạnh cậu.

"Bữa tiệc hôm đó, em muốn về trước, thì gặp phải một Alpha uống say và đang trong thời kỳ nhạy cảm, sau đó thì...."

Tống Á Hiên thật sự không muốn tiếp tục nói nữa, cậu không muốn nhớ lại cái người đó đã ép cậu như thế nào, cậu không muốn nhớ lại lúc đó cậu đã sợ như thế nào, rất tuyệt vọng, rất bơ vơ.

Mã Gia Kỳ kinh ngạc khi nghe Tống Á Hiên nói ra, đây là chuyện mà từ trước đến nay anh không hề biết, anh tại sao lại không thể nhận ra được sự khác thường của Tống Á Hiên, từ sau bữa tiệc hôm đó Tống Á Hiên bắt đầu không tiếp xúc thân thể với bất kỳ ai, kể cả anh.

Mã Gia Kỳ nắm chặt nắm đấm, thử kiềm nén cơn tức giận của mình: "Là ai? Biết không?" Tống Á Hiên gật đầu lại lắc đầu.

"Ai!"

Tống Á Hiên không biết có nên nói tên người đó ra không, nói ra thì sẽ như thế nào? Không nói ra thì sẽ như thế nào? Điều quan trọng ở đây nếu Mã Gia Kỳ biết thì sẽ làm gì anh ta, cậu không dám nghĩ, nhưng cũng không muốn lừa dối người anh luôn chăm sóc mình: "Là.... Lưu Diệu Văn"

"ĐỒ KHỐN NẠN!" Mã Gia Kỳ bình thường nổi tiếng là thanh lịch, nhẹ nhàng nhưng khi nghe tên của người đó cũng phải bắt đầu đọc Tam Tự Kinh. Anh hai lời cũng không nói đứng dậy muốn kiếm anh ta tính sổ, nhưng Tống Á Hiên đã ngăn anh lại, cậu không muốn Mã Gia Kỳ đi làm chuyện nông nổi.

"Chuyện này để em tự giải quyết, em không còn là con nít nữa, Mã ca"

Mã Gia Kỳ lần đầu tiên cảm thấy Tống Á Hiên rất xa lạ, ánh mắt của cậu lộ ra vẻ bất lực và buồn bã nhưng lại rất dịu dàng và bình tĩnh. Mã Gia Kỳ nhìn không hiểu, Tống Á Hiên người luôn ỷ lại vào anh hình như đã lớn đã trưởng thành rồi, cảm thấy Tống Á Hiên sắp rời xa anh rồi. Mã Gia Kỳ thỏa hiệp bất lực, hứa sẽ để cho cậu tự giải quyết. Anh dặn đi dặn lại cậu phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt sau đó bất lực ra về.

Tống Á Hiên thật sự không biết bản thân sẽ tự giải quyết như thế nào, cậu chỉ là không muốn gây phiền phức cho Mã Gia Kỳ, cậu thích hát anh vì cậu mà mở đường cho cậu, cậu không có chỗ ở anh giúp cậu kiếm chỗ ở, Mã Gia Kỳ giúp đỡ cậu mọi thứ trong cuộc sống.

Nguyên đêm Tống Á Hiên không ngủ, cậu dậy rất sớm, tự tay làm bữa sáng cho mình, nhìn bữa sáng rất ngon miệng mà cậu lại không có cảm giác thèm ăn tí nào, ngược lại còn buồn nôn, cậu chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa một cách khó chịu, sau đó giữ chặt cánh cửa từ từ đi ra.

Cậu vô thức chạm vào chiếc bụng phẳng lì của mình, cứ như thể muốn đứa trẻ trong bụng mình đừng ồn ào nữa. Cậu thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.

Cậu lên một chiếc xe buýt ngồi ở dãy ghế cuối cùng, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ theo dọc đường đi, các quầy hàng bên đường có vẻ rất đông người qua lại, nhân viên văn phòng chạy vội vàng với chiếc cặp của mình, một số cụ già cầm chiếc quạt múa qua lại trên phố, xem ra thành phố này rất náo nhiệt, sự náo nhiệt này khiến cho Tống Á Hiên cảm thấy bản thân thật lạc lõng.

Sau khi đến nơi, Tống Á Hiên xuống xe và đi một đoạn đường ngắn thì đã đến nơi mà cậu muốn đến hôm nay. Cậu nhìn tòa nhà cao chót vót trước mắt mình, nhìn người ta ăn mặc chỉnh tề ra vào bận rộn, nhìn lại cách ăn mặc đơn giản của bản thân, dường như đang nhắc nhở cậu không xứng với nơi này.

Cậu sớm đã xây dựng tốt tâm lí của mình, cậu vẫn quyết định nói chuyện này cho người ba khác của đứa bé biết, còn chuyện anh ta tin hay không tin, nhận hay không nhận những điều đó không quan trọng, cậu nghĩ đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, tuy rằng bản thân có thể tự giải quyết, nhưng cậu không thể ích kỉ như vậy được, nghĩ đến đây cậu vô thức sờ vào bụng của mình.

Tống Á Hiên hít một hơi thật sâu rồi bước vào tòa nhà, cậu đi đến trước quầy lễ tân và dừng lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng lễ phép hỏi thăm. Trước mắt chị gái lễ tân là một vẻ đẹp hoàn mỹ khiến cô có chút mất hồn, cô cho rằng trên thế giới này người đẹp nhất chỉ có chủ tịch của bọn họ, không nghĩ rằng người trước mắt lại đẹp đến như vậy, nhưng khí chất so với chủ tịch của bọn họ không giống nhau.

Chủ tịch rất đẹp trai, toàn thân toát lên khí chất của một bậc đế vương, mà vị trước mắt đây thì vô cùng dịu dàng, hay vì khen cậu đẹp trai thì nên khen cậu xinh đẹp.

Chị gái lễ tân vì thấy Tống Á Hiên quá đẹp đi nên cũng không quan tâm đến kết quả chủ tịch biết cô cho người lạ vào và dẫn đường cho Tống Á Hiên, Tống Á Hiên nở một nụ cười, gật đầu nói cảm ơn cô, chị gái lễ tân cảm thấy bản thân mình sẽ bị giọng nói của cậu hút hồn, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện buôn chuyện với các chị em.

Tống Á Hiên nhìn thang máy đi lên từ từ, tâm trạng cũng theo đó càng ngày càng căng thẳng. Thang máy đi đến tầng cao nhất của tòa nhà, cậu hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài, cậu đi đến phòng chủ tịch, muốn đưa tay ra gõ cửa nhưng dừng lại, cậu không dám, trong tâm trí bây giờ rất nhiều hình ảnh phản ứng của Lưu Diệu Văn sau khi biết chuyện này.

Cậu dũng cảm mở cửa, người bên trong cũng nhanh chóng đáp lại, cậu lại hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào, khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Diệu Văn, cậu mới biết người trước mắt đều giống như những gì người khác nói, toàn thân toát lên khí chất của một bậc đế vương.

Lúc này Lưu Diệu Văn đang cúi đầu nhìn đống văn kiện trên tay, khi anh ta ngẩng đầu lên thì thấy Tống Á Hiên, có chút ngạc nhiên sao người này có thể ở đây. Nhưng có một điều anh ta phải thừa nhận, anh ta thật sự bị người xuất hiện trước mắt hấp dẫn. Áo thun trắng đơn giản với chiếc quần jean màu đen mà lại có thể đẹp đến như vậy.

Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn liếc nhìn rất không thoải mái, cậu có chút lúng túng đứng trước cửa, những ngón tay ở đằng sau lưng căng thẳng siết chặt lại với nhau. Lưu Diệu Văn không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Tống Á Hiên thật sự không thể chịu được bầu không khí ngượng ngùng này, cậu đi đến trước bàn của anh ta, đặt bản siêu âm trong túi lên bàn. Lưu Diệu Văn tò mò cầm lên và mở ra xem, anh ta cau mày cau có, có chút nghi hoặc, ngẩng đầu có chút khó hiểu nhìn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nhìn anh ta, nắm chặt tay, dường như đang ngăn cản bản thân không được rụt rè: "Tôi có thai rồi, đứa trẻ là của anh"

Lưu Diệu Văn xem đi xem lại bản siêu âm trong tay, càng nhìn càng tức giận, không ít người cũng mang bản siêu âm đến gặp anh ta. Chỉ là anh ta không nghĩ rằng người đẹp trước mắt mình cũng làm loại chuyện như này, sự yêu thích đối với anh ta cũng từ từ biến mất. Anh ta thản nhiên ném bản siêu âm lên bàn, dựa vào ghế tỏ ra vẻ khinh bỉ: "Tên"

"Tống Á Hiên" Tống Á Hiên nói ra tên thật của mình.

"Cũng có rất nhiều người mang giấy tờ đến kiếm tôi để nhận đứa bé, cậu có thể ra ngoài hỏi thăm, Lưu Diệu Văn tôi không bao giờ chạm vào đàn ông" Lưu Diệu Văn nhìn người trước mặt với vẻ khinh thường, Lưu Diệu Văn tuy rằng là Alpha hàng đầu nhưng anh ta không bao giờ chạm vào đàn ông, anh ta chỉ kiếm phụ nữ để chơi đùa. Cho nên có rất nhiều cô gái mang bản siêu âm đến gặp anh ta, nhưng chỉ có Tống Á Hiên là nam giới.

Tống Á Hiên kìm nén oan ức nói: "Mặc kệ anh có tin hay không, tôi chỉ muốn cho anh biết có sự tồn tại của đứa nhỏ. Tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm gì cả, cho nên xin anh cất đi cái ánh mắt chán ghét đó, tôi và bọn họ không giống nhau"

Lưu Diệu Văn ngạc nhiên khi thấy hốc mắt của Tống Á Hiên đỏ lên, những người trước đây đến đều không nói giống như vậy. Văn phòng lại một lần nữa yên tĩnh. Tống Á Hiên nhìn anh ta không nói nên lời, cũng không muốn ở lại chỗ này quá lâu, cậu xoay người bỏ đi, cậu giữ nắm tay cửa và nói: "Cách đây 2 tháng trước, quán bar QY, hoa cúc, nhìn anh có vẻ không muốn nhận đứa bé này, còn việc giữ lại hay không thì tôi đã tính toán xong rồi" nói xong Tống Á Hiên liền rời khỏi.

Lưu Diệu Văn không phản ứng nhưng khi nghe đến hoa cúc liền chau mày. Anh nhớ lại 2 tháng trước khi tỉnh dậy ở khách sạn, trên người toàn hương hoa cúc thoang thoảng khó hiểu, lúc đó anh cũng không quan tâm đến. Lưu Diệu Văn bán tín bán nghi lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý điều tra sự việc phát sinh vào đêm đó.

Tống Á Hiên chạy ra ngoài, cậu ôm bụng mình thở dốc, cậu có chút khó chịu nhưng cũng nhẹ nhõm hơn. Những việc đeo bám trong lòng dường như cũng có thể buông xuống rồi. Tống Á Hiên sờ vào bụng của mình và nói chuyện với đứa bé ở trong bụng.

"Xin lỗi cục cưng, ba hiện tại không thể nuôi con được, con không trách ba chứ?"

Tống Á Hiên đã khóc, vừa đúng lúc Mã Gia Kỳ gọi đến, Tống Á Hiên lau nước mắt đi rồi trả lời điện thoại: "Alo, Mã ca" Mã Gia Kỳ phát hiện giọng nói của Tống Á Hiên có điều gì đó không đúng, hình như vừa khóc xong: "Em làm sao vậy? Vẫn tốt chứ?"

Câu hỏi thăm này đã khiến cho Tống Á Hiên không thể ngăn cản được sự tủi thân và bật khóc, cậu vừa khóc vừa nói với Mã Gia Kỳ bản thân đã gặp Lưu Diệu Văn và cũng nói bản thân muốn bỏ đứa bé.

Mã Gia Kỳ tay cầm điện thoại càng lúc càng chặt, giống như đang bóp nát cái điện thoại, anh ghét bản thân vì không thể ở bên cạnh Tống Á Hiên lúc này, ghét bản thân không thể đi cùng cậu, Mã Gia Kỳ an ủi vài câu rồi cúp điện thoại.

Anh lái xe đến công ty của Lưu Diệu Văn, Mã Gia Kỳ phát lờ những người xung quanh đang cản anh, đẩy những người đang cản anh ra một cách mạnh mẽ, trừng mắt dữ dội như đang cảnh cáo bọn họ, mọi người đều biết anh là ai, nên cũng không dám mạo phạm.

Mã Gia Kỳ xông thẳng vào văn phòng của Lưu Diệu Văn, không nói gì mà kéo Lưu Diệu Văn đứng dậy đấm cậu một cái. Lưu Diệu Văn mất trọng lực chân bước loạng choạng vài cái, anh ta giữ chặt cái bàn bản thân mới không bị ngã xuống. Anh ta cảm thấy nhói nhói nên khóe miệng, lấy tay quẹt khóe miệng thì phát hiện đang chảy máu, anh ta nhìn chằm chằm Mã Gia Kỳ: "Mã tổng, anh bị bệnh à? Sao lại đánh tôi"

Mã Gia Kỳ tiến lên túm lấy cổ và trừng mắt nhìn anh ta: "Người của tôi mà cậu cũng dám chạm vào!" nói xong lại cho Lưu Diệu Văn một cú đấm nữa.

Lưu Diệu Văn thực sự không chịu đựng được nữa, đứng dậy đấm thẳng vào mặt Mã Gia Kỳ: "Tôi chạm vào người của anh?"

Mã Gia Kỳ cười nhạt một cái: "Lưu tổng thường nói với người khác bản thân không chạm vào đàn ông là lừa dối đúng chứ, đạo đức giả" Lưu Diệu Văn nghi hoặc nhìn Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ đứng dậy và đi đến chỗ anh ta: "Lưu Diệu Văn, tôi nói cho cậu biết, cho dù đứa nhỏ là con của cậu, tôi cũng sẽ không để Tống Á Hiên giữ lại nó, cậu thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn đấy" nói xong Mã Gia Kỳ rời đi.

Lưu Diệu Văn chỉnh lại quần áo rồi ngồi lên ghế sofa, mới biết người mà Mã Gia Kỳ vừa nói là Tống Á Hiên mới đến gặp anh ta. Quan hệ của bọn họ là gì? Lưu Diệu Văn hiếu kỳ.

Trợ lý cũng vội vã chạy đến sau khi thu thập được thông tin, cậu ta đưa thông tin ra trước mặt Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn mở ra xem những bức ảnh ở quán bar, khách sạn hôm ấy được chụp lại từ camera.

Anh ta tăng tốc nhìn những bức ảnh, xác nhận đó là Tống Á Hiên, một tài liệu khác cho thấy Tống Á Hiên có đến bệnh viện khám vào hôm qua, Lưu Diệu Văn nhìn những tài liệu trước mặt có chút không tưởng tượng nổi, anh ta vậy mà thực sự chạm vào một người đàn ông, khi bản thân đang say rượu, khi bản thân đang vào thời kỳ nhạy cảm.

"Thông tin này phải bị niêm phong, tuyệt đối không được để cho ông nội biết" trợ lý gật đầu tỏ ý đã hiểu sau đó đi ra ngoài, Lưu Diệu Văn nhiều lần đặt tay lên trán nhìn vào đống tài liệu trước mặt, anh ta bực bội ném đống tài liệu xuống đất, anh ta hiện tại chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không kết hôn với đàn ông, cho nên đứa trẻ không được giữ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vănhiên