Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 13: Sợi Dây Đỏ


   13. Sợi dây đỏ

   Lưu Diệu Văn mất ngủ cả đêm, khi trời gần sáng Lưu Diệu Văn mới giả vờ ngủ, bởi vì anh biết Tống Á Hiên sẽ sớm tỉnh giấc.

   Anh đã ôm cậu trong lòng cả đêm, anh nghĩ cái gì? Cũng không ai biết.

   Tống Á Hiên thật sự tỉnh dậy không lâu sau đó, nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm của Lưu Diệu Văn, mơ mơ màng màng, giống như thường ngày cậu xuống lầu nấu thuốc tỉnh rượu cho Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn từ từ mở mắt, nhìn Tống Á Hiên cho đến khi cậu đi khỏi thì mới lật người lại, các cơ tay đều ê ẩm do bị Tống Á Hiên đè cả đêm.

   Tống Á Hiên sau khi nấu xong, cậu lên lầu đánh thức Lưu Diệu Văn với giọng nói thì thầm.

   "Diệu Văn, dậy thôi"

   Lưu Diệu Văn lúc đó như giả vờ mới tỉnh dậy, học cách chau mày như thường ngày.

   "Thuốc nấu xong rồi, anh đợi một tí nữa hãy xuống uống, em đi xem Tiểu Cực" nói xong Tống Á Hiên muốn rời đi, nhưng không ngờ Lưu Diệu Văn nắm lấy tay cậu.

   Tống Á Hiên ngồi xuống, có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Khó chịu sao?" Lưu Diệu Văn không nói gì chỉ lặng lẽ nắm tay Tống Á Hiên.

   Cho đến khi Tiểu Cực tỉnh dậy và từ phòng mình đi qua, Tiểu Cực mơ mơ màng màng dụi mắt nói trong cực kỳ đáng yêu: "Bố, baba buổi sáng vui vẻ~"
 
   Lưu Diệu Văn thấy Tiểu Cực như vậy khóe miệng hơi hơi nhếch lên, anh nhớ lại vừa nãy Tống Á Hiên tỉnh dậy cũng làm động tác này thật sự quá giống nhau rồi. Tống Á Hiên phát hiện nụ cười trên miệng Lưu Diệu Văn. Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều muốn đi lại bế Tiểu Cực lên.

   "Cực bảo bối buổi sáng vui vẻ~, ngủ có ngon không?" Tống Á Hiên hôn lên khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Cực.

   Lưu Diệu Văn nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng tràn đầy ấm áp, Lưu Diệu Văn tinh mắt nhìn thấy sợi dây đỏ trên tay của hai người liền hỏi: "Sợi dây trên tay của hai người ở đâu có vậy?" Tống Á Hiên xoay người lúng túng muốn che đi sợi dây đỏ trên tay.

   Không ngờ Tiểu Cực đang ở trong lòng cậu vậy mà nói ra hết với đôi mắt đầy ngưỡng mộ: "Đây là baba làm đấy, đẹp lắm a! Baba siêu cấp lợi hại a!"

   Tống Á Hiên được con trai khen đến đỏ mặt, nhưng không nghĩ rằng Tiểu Cực lại tiếp tục nói: "Đây là vật tượng trưng cho tình yêu chúng ta! Lạ lùng, baba không làm sợi thứ ba sao? Bố tại sao không đeo?" Tiểu Cực vừa nói vừa chỉ Lưu Diệu văn sau đó quay qua nhìn Tống Á Hiên.

   "Đúng rồi, của anh đâu?" Lưu Diệu Văn đứng dậy đi đến trước mặt Tống Á Hiên bế Tiểu Cực lên. Tống Á Hiên có chút bất lực khi bị hai bố con nhìn chầm chầm.

   Tống Á Hiên mới bước tới tủ, kéo ngăn tủ thứ hai lấy ra sợi dây đỏ thứ ba.

   "Không biết anh có thích hay không, nên không đưa cho anh" Tống Á Hiên có chút ngại ngùng, tay cầm sợi dây để lơ lửng giữa không trung.

   "Em đeo cho anh đi" Tống Á Hiên nghe thấy có chút kinh ngạc.

   Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên đứng ngẩn ra đó lại tiếp tục nói: "Đeo cho anh" Tống Á Hiên mới định thần rồi đi tới. Lưu Diệu Văn đưa tay trái ra để Tống Á Hiên đeo lên, Tống Á Hiên cẩn thận đeo lên cho anh.

   "Baba không công bằng! Tại sao bố có ngọc mà con không có?" Tiểu Cực bĩu môi ấm ức quay đầu đi chỗ khác.

   Tay của Tống Á Hiên khựng lại, đứa trẻ này mới có tí xíu sao có thể biết nhiều chuyện như vậy chứ. Thấy Lưu Diệu Văn cũng đang nhìn mình đợi lời giải thích, Tống Á Hiên có chút lúng túng.

   "Bởi vì bố phải kiếm tiền, có ngọc thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn" thực ra là cậu chỉ muốn làm cho mình anh. Nhưng Tống Á Hiên suy nghĩ một lúc cũng nghĩ ra được cái cớ chính đáng này. Tiểu Cực mỉm cười hài lòng sau khi nghe xong.

   "Nhất định baba rất yêu bố!" Tiểu Cực lại một lần nữa làm Tống Á Hiên đỏ mặt, Lưu Diệu Văn đứng bên cạnh cũng mỉm cười.

   Tiểu Cực lại tiếp tục nói: "Chụp hình, chúng ta chụp hình được không?"
 
   "Từ đâu mà con biết chụp hình vậy?" Tống Á Hiên có chút kinh ngạc, đứa con trai mới hai tuổi đã biết đưa ra yêu cầu rồi.

   6 tháng đã biết nói, 1 tuổi thì đã có thể nói chuyện với người lớn, đặc biệt rất biết nhiều thứ chẳng lẽ là một thiên tài.

   "Phim truyền hình mà baba hay coi á! Khi mọi người vui vẻ thì sẽ chụp hình"
 
   "Em á, mới tí xíu đã cho con xem phim truyền hình rồi" Lưu Diệu Văn ở bên cạnh cũng không thể không khiếu nại.

   Tống Á Hiên lại đỏ mặt, ánh mắt không tập trung: "Trước tiên phải đi rửa mặt sau đó thay đồ rồi chúng ta sẽ chụp hình được chứ" nói xong Tống Á Hiên bế Tiểu Cực từ tay Lưu Diệu Văn ra sau đó chạy ra khỏi phòng. Lưu Diệu Văn vẫn đứng yên tại đó nhìn Tống Á Hiên đỏ mặt chạy trốn cảm thấy có chút đáng yêu khó hiểu.

   Tống Á Hiên nghĩ rằng đã có thể trốn được việc đó nhưng không nghĩ tới Tiểu Cực sau khi ăn xong lại nhắc lại việc vừa rồi.

   "Vẫn chưa chụp hình!" Tiểu Cực miệng dính đầy bơ sữa, Tống Á Hiên mỉm cười, cẩn thận lau nó đi cho cậu bé.

   "Con là mèo con ở dơ sao?" 

   "Baba, ba xem, bố là mèo lớn ở dơ!" nói xong Tiểu Cực cười tít cả hai mắt không thấy mặt trời đâu. Lưu Diệu Văn thực sự cũng giống như một đứa con nít vậy, không biết có phải cố ý hay không nhưng bơ sữa cũng dính đầy trên khuôn mặt đẹp trai đấy.

   Tống Á Hiên nhìn có chút không biết làm sao, bởi vì vị trí bị dính bơ sữa, Lưu Diệu Văn không thể với tới. Không còn cách nào khác, Tống Á Hiên dũng cảm lau nó đi giùm anh.

   "Bố và baba ngọt ngào quá đi!" Tống Á Hiên xấu hổ lập tức rút tay về, quay qua nhìn chằm chằm vào Tiểu Cực.

   "Con lo ăn đi, đừng nói nữa" Tiểu Cực vừa gặm bánh mì vừa mỉm cười nhìn Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn xem ra cũng có chút mất tự nhiên.

   Khung cảnh lúc này, Tống Á Hiên nghĩ cũng không dám nghĩ, nhìn thì giống như một bữa sáng bình thường nhưng lại không bình thường, bởi vì có bọn họ ở đây khiến cậu vô cùng hạnh phúc.

   Sau khi ăn sáng xong, Lưu Diệu Văn đi về phòng thay quần áo, Tống Á Hiên đứng bên cạnh nhìn Lưu Diệu Văn sắp xếp quần áo thì thấy sợi dây đỏ trên tay anh có chút không vừa.

   "Cái này không vừa, hay là đừng đeo nữa?" Tống Á Hiên bước tới muốn cởi nó ra nhưng Lưu Diệu Văn lùi lại. Lưu Diệu Văn nhìn sợi dây đỏ trên tay nói: "Không sao, rất đẹp"

   Lưu Diệu Văn thích tất nhiên Tống Á Hiên rất vui, nhưng đeo chung với chiếc đồ hồ mấy trăm vạn kìa thì thật sự không ổn. Tống Á Hiên có chút lo lắng bởi vì anh thân là chủ tịch sẽ bị người khác nói ra nói vào.

   "Giấu vào trong tay áo đi"

   Lưu Diệu Văn trêu chọc cậu: "Thật sự rất đẹp, anh tin nó sẽ giúp anh kiếm được nhiều tiền" nói xong Lưu Diệu Văn nắm tay cậu đi ra ngoài, Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn anh chỉ nghe thấy Lưu Diệu Văn nói: "Tiểu Cực, lại chụp hình nào"
 
   "Dạ!" Tiểu Cực bỏ cuốn sách trong tay xuống rồi chạy lại, Lưu Diệu Văn lấy điện thoại ra bằng một tay, nắm tay Tống Á Hiên không buông. Lưu Diệu Văn bảo Tống Á Hiên ngồi xổm xuống cùng mình.

   "Đặt tay lên"

   Tiểu Cực ngoan ngoãn đặt tay lên trên, góc chụp này để lộ ra sợi dây đỏ của bọn họ trông thật sự rất hoàn mỹ.

   Lưu Diệu Văn rất hài lòng với mấy tấm ảnh, đưa điện thoại cho Tống Á Hiên sau đó bế Tiểu Cực lên.

   "Em chụp đi" Lưu Diệu Văn một tay bế cậu con trai, một tay nắm lấy tay Tống Á Hiên. Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn chủ động như vậy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn giơ điện thoại lên rất hợp tác, nở một nụ cười đầy hạnh phúc.

   Lưu Diệu Văn lúc này không còn là một chủ tịch nữa, anh bây giờ chỉ là một người bố đang đắm chìm trong hạnh phúc mà thôi.

   Tiểu Cực đột nhiên lên tiếng: "Chụp lại một tấm nữa đi, bố hôn baba đi!" Tống Á Hiên lườm con trai mình sau đó có chút lúng túng nhìn Lưu Diệu Văn.

   Lưu Diệu Văn cầm điện thoại không nói gì, cài đặt thời gian chụp, sau đó đưa điện thoại cho Tống Á Hiên. Thời gian chụp đang đếm ngược, Lưu Diệu Văn nắm lấy tay đang cầm điện thoại của Tống Á Hiên.

   "Giơ lên" nói xong Lưu Diệu Văn thật sự hôn lên môi Tống Á Hiên, Tống Á Hiên giật mình mở to mắt còn Tiểu Cực thì lấy tay che miệng vui vẻ nhìn họ.

   Sau một tiếng "Bíp", Lưu Diệu Văn buông Tống Á Hiên ra, lấy điện thoại từ trong tay Tống Á Hiên lại, nhìn tấm ảnh cười hài lòng.

   "Mặt baba đỏ quá này!"
 
   Bọn họ trong ảnh cười rất hạnh phúc, trên tay đeo sợi dây đỏ chỉ duy nhất thuộc về gia đình họ.

   Mang đầy tình yêu và hạnh phúc, hy vọng đối phương có thể bình an và vui vẻ.

                            ~♡~
Phần này ngọt xỉuuuu

Bố: Lưu Diệu Văn
Baba: Tống Á Hiên
Đây là cách xưng hô của đứa con đối với 2 ông bố nha ~

À đr m.n có thích đọc oneshort ko, do blog bên fb tuii có trans vài cái oneshort nếu thích tuii bê qua đây đăng cho m.n đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vănhiên