Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 19: 3 Năm


  19. 3 năm

   3 năm sau, Rowland Heights Hoa Kỳ.

   Ở trong một tòa nhà văn phòng, anh mặc một bộ âu phục trên tay cầm văn kiện. Lúc đó cửa bỗng nhiên mở ra, cậu mặc áo trắng ngắn tay và một chiếc quần jean xanh da trời đi vào.

   Cậu đi đến trước bàn làm việc của anh, cậu ngồi xuống, gõ gõ lên bàn: "Anh, đến giờ cơm trưa rồi!"

   Trên bàn có một bản tên trong suốt --- Ngao Tổng.

   "Đợi một chút, sắp xong rồi"

   Ngao Tử Dật vẫn cúi đầu xem văn kiện. Cậu bực mình, đưa tay ra giựt lấy văn kiện trong tay Ngao Tử Dật. Ngao Tử Dật nở nụ cười nuông chiều, lắc đầu nói: "Đi thôi, tiểu sàm miêu*"

   (Tiểu sàm miêu: ý nói mèo tham ăn)

   "Đúng rồi! Em có gọi Hạ Tuấn Lâm đi cùng nữa!"
 
   "Vậy đi thôi"
 
   Ở trong một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, Hạ Tuấn Lâm sớm đã ở đây đợi rất lâu rồi. Thấy bọn họ đi vào, cậu đi đến kéo cậu từ bên cạnh Ngao Tử Dật ra và ôm cổ cậu.

   Cậu ấp úng nói: "Ay! Hạ Tuấn Lâm cậu là đang muốn giết tớ sao?"
 
   Hạ Tuấn Lâm giả vờ tức giận và phàn nàn: "Mấy giờ rồi? Hẹn 2h, cậu để tớ đợi từ cơm trưa thành trà chiều à!"

   "Không được trách tớ! Là anh tớ tham công tiếc việc không chịu đi! Anh cứu em!"

   Mặc dù cơ thể của Hạ Tuấn Lâm nhỏ, nhưng sức lực rất mạnh, không thể thoát ra được đành đưa ánh mắt cầu cứu Ngao Tử Dật.

   "Hạ nhi được rồi, bữa này anh mời"
 
   Hạ Tuấn Lâm buông ra, sau khi chỉnh lại quần áo rồi nhìn chằm chằm Ngao Tử Dật nói: "Vốn là nên để anh mời!"
  
   Sau khi ồn ào đủ rồi, bọn họ ngồi xuống. Lúc đó Nghiêm Hạo Tường cũng đi vào.

   "Đến rồi" Hạ Tuấn Lâm vỗ vào vị trí bên cạnh mình bảo anh ngồi xuống.

   "Quen nhau?"

   Hạ Tuấn Lâm đảo mắt và nói: "Chỉ là bạn bè"
 
   Hai đôi mắt nghi ngờ và bát quái nhìn Hạ Tuấn Lâm như tầm pháo, Hạ Tuấn Lâm phớt lờ bọn họ và ăn một cách tự nhiên.

   Nghiêm Hạo Tường vì cậu, xin nghỉ phép một thời gian dài nhất từ trước đến nay. Nghiêm Hạo Tường ở bên cạnh Hạ Tuấn Lâm đã 5 năm rồi, anh như vậy Hạ Tuấn Lâm không phải không động lòng, mà là cậu không thể. Bởi vì thân phận của bản thân.

   Hạ Tuấn Lâm trước đây luôn dùng thân phận bạn bè với Nghiêm Hạo Tường mọi nơi, Nghiêm Hạo Tường một chút cũng không trách cậu, mà ngược lại rất vui.

   Bọn họ từ đầu đến cuối chỉ có thể là bạn bè mà thôi….

   Ở trong nước,

   Lưu Diệu Văn ngẩn người nhìn tấm ảnh trên bàn, ba năm trước không biết trợ lý nhận được tin tức từ đâu, ban đêm anh vội vàng chạy đến nhà máy.

   Mở cửa nhà máy ra, từ xa đã nhìn thấy Tiểu Cực toàn thân đều là thương tích nằm trên mặt đất, Lưu Diệu Văn ngồi sụp xuống đất nhìn, hai tay không ngừng run rẩy, nước mắt cứ thế mà tuôn ra.

   "Ngài Lưu, đứa bé…. Đi rồi…. Xin nén bi thương"

   "Không thể nào! Không thể nào!"

   Lưu Diệu Văn đứng dậy chạy đến bên cạnh Tiểu Cực, anh ôm Tiểu Cực lại, nhìn Tiểu Cực mặt mũi bầm dập, mắt nhắm chặt lại, trong lòng đầy đau khổ và buồn bã.

   "Tiểu Cực con mở mắt ra nhìn bố đi, bố đến rồi đây" Lưu Diệu Văn vừa la hét vừa khóc không ngừng, thuộc hạ ở phía sau thấy cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

   Đây là lần đầu tiên thấy Lưu Diệu Văn kích động khóc như vậy.

   "Ngài Lưu, nén bi thương ạ…."

   "Tiểu Cực không sợ, bố đưa con về nhà…. Chúng ta về nhà…."

   Lưu Diệu Văn bế Tiểu Cực lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt nước mắt rơi lên người Tiểu Cực.

  
   Lưu Diệu Văn cầm khung ảnh lên, nhìn bức ảnh mà bọn họ đeo sợi dây đỏ cùng nhau chụp hình, ánh mắt đầy hoài niệm và buồn bã, anh đưa tay ra chạm vào hai người ở trong ảnh, bức ảnh gia đình duy nhất của họ, nước mắt cứ vậy mà lặng lẽ rơi xuống.

   Đúng lúc đó, trợ lý mở cửa đi vào, Lưu Diệu Văn nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, khôi phục lại phong độ làm việc lúc trước.

   "Ngài Lưu, hàng hóa của chúng ta ở Mỹ không thể thông qua"

   "Tại sao?"

   "Trước đây khu vực đó không có người quản lý nên chúng ta mới có thể ra vào dễ dàng, nhưng hai năm gần đây đột nhiên có người quản. Chúng ta đã thử đối đầu, nhưng đối phương quá mạnh thực sự không có cách nào…." trợ lý càng nói càng không có sức, âm lượng càng ngày càng nhỏ.

   Lưu Diệu Văn gõ gõ ngón tay lên bàn, đây là dấu hiệu anh không kiên nhẫn được nữa, anh nhìn trợ lý với ánh mắt sắc bén: "Đối phương chấp nhận thương lượng?"

   "Có thể"

   "Sắp xếp thời gian đi, tôi tự mình đi một chuyến"

   Lưu Diệu Văn muốn xem rốt cuộc là ai có khả năng lớn như vậy dám chặn hàng hóa của anh.

   Ngay khi trợ lý vừa quay người muốn rời đi thì bị Lưu Diệu Văn gọi lại, ánh mắt có chút đau buồn: "Không còn tin tức gì sao?"

   Trợ lý lắc đầu: "Không có. Ngài Lưu, có lẽ tiên sinh cậu ấy…."

   Lưu Diệu Văn lập tức cắt ngang lời nói của trợ lý: "Không thể nào! Tiếp tục kiếm!"
 
   "Nhưng năm đó cái xác…."

   "Không phải em ấy!"

   
   Trong 3 năm nay, Lưu Diệu Văn lục lọi trong nước, chỉ vì muốn kiếm được Tống Á Hiên. Sự việc xảy ra vào năm đó, ở biển có vớt được một cái xác, cái xác đã không còn nguyên vẹn, căn bản không thể nhìn ra được hình dạng cái xác như nào.

   Khi Lưu Diệu Văn đi xác định danh tính, phát hiện có sợi dây đỏ trên tay của cái xác. Lúc đó, thế giới của anh như sụp đổ…. Anh ngồi sụp xuống trong bệnh viện rồi khóc lớn.

   Lúc bác sĩ che tấm vải trắng lên, Lưu Diệu Văn xông đến, anh phớt lờ sự ngăn cản của bác sĩ, không quan tâm đến mùi hôi thối của cái xác, anh kéo tấm vải trắng ra, lật cái xác lại.

   "Không có, không có cái bớt!"

   Lưu Diệu Văn thở phào nhẹ nhõm.

   Sau đó dù có rất nhiều người nói cái xác ở dưới biển quá lâu đã thối rữa sẽ khiến cho cái bớt cũng không còn rõ ràng nữa. Nhưng Lưu Diệu Văn luôn tin chắc cái xác đó không phải là Tống Á Hiên, anh luôn tin dù có đốt tiền cũng phải kiếm được cậu.

   
   Lưu Diệu Văn dựa vào ghế và nhắm mắt lại, anh vẫy tay ý bảo trợ lý rời đi, nước mắt lại một lần nữa chảy dài trên má.

   "Em đang ở đâu…. Đó không phải là em…."

   Lưu Diệu Văn chưa bao giờ dễ dàng rơi nước mắt nhưng 3 năm nay không biết đã khóc bao nhiêu lần. Mỗi đêm, sau khi uống say, trước khi đi ngủ, thỉnh thoảng có khi đờ người ra chỉ cần nhớ đến họ là Lưu Diệu Văn đều sẽ rơi nước mắt.

   Ở Rowland Heights trong nhà hàng Trung Quốc cao cấp, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, bỗng nhiên trợ lý của Ngao Tử Dật đi vào, thì thầm vài câu vào tai.

   Chỉ thấy Ngao Tử Dật sau khi nghe xong liền chau mày nói: "Đối phương chỉ là một nhân vật nhỏ, bản lĩnh đến đâu mà muốn thương lượng"

   "Anh, hay để em đi đi"

   Ngao Tử Dật sau khi nghe xong lập tức quay người lại nhìn cậu: "Không được! Rất nguy hiểm!"

   "Anh, em không phải là trẻ con"
 
   Ngao Tử Dật biết mình không nói lại cậu, anh gật đầu tỏ ý là mình đồng ý.

   Hạ Tuấn Lâm ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Ngao Tử Dật vậy mà gật đầu: "Ngao Tử Dật! Anh vậy mà đồng ý cho cậu ấy đi! Cơ thể của cậu ấy vẫn còn đang hồi phục mà!"
 
   Ngao Tử Dật nghe xong cũng không nói lời nào, cứ tiếp tục ăn.

   "Hạ nhi, cơ thể của tớ không sao"
 
   Hạ Tuấn Lâm nói cũng không lại, cậu xoa trán nhìn hai con người trước mặt. Trong giới kinh doanh này, cậu biết không thể tránh khỏi việc dao súng. Đối với hai con người cứng đầu này, cậu cũng không làm gì được.

   "Ngao Huyễn, tớ nói cho cậu biết! Có nguy hiểm thì lập tức rút lui cho tớ!" Hạ Tuấn Lâm chỉ tay vào cậu nghiêm trọng cảnh báo.

   Ngao Huyễn đưa tay lên đầu làm động tác chào trong quân đội, cậu khoa trương: "Tuân lệnh! Bác sĩ đại nhân của tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vănhiên