Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 22: Kết Thúc


22. Kết Thúc

Ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm không ổn định, chột dạ rất rõ ràng, cậu nhún vai nói: "Tôi không biết anh đang nói cái gì cả" Lưu Diệu Văn đi về phía trước không nói lời nào đấm cho Hạ Tuấn Lâm một cú.

"Vẫn còn giả bộ? Sự kiên nhẫn của tôi có hạn"

Cơ thể nhỏ nhắn của Hạ Tuấn Lâm vậy mà có thể chịu đựng được sự tra tấn, Hạ Tuấn Lâm thở dài nói: "Muốn biết cái gì?"

"Mọi thứ về 3 năm trước, vẫn còn tại sao là Ngao Huyễn"

"Không sai, Ngao Huyễn chính là Tống Á Hiên. 3 năm trước Ngao Tử Dật đột nhiên kiếm tôi, tôi nhìn thấy khắp người Tống Á Hiên đều là vết thương và máu, tôi mất 12 tiếng đồng hồ mới cứu sống được cậu ấy"

Hạ Tuấn Lâm với ánh mắt sắc bén đầy căm ghét nhìn anh nói: "Tống Á Hiên người từng trắng như sữa vậy mà khắp người đầy máu. Lúc đó xin hỏi Lưu Diệu Văn anh đang ở đâu?"

"Nếu không phải là Ngao Tử Dật luôn âm thầm bảo vệ Tống Á Hiên, mạng của cậu ấy sớm đã không còn rồi!" Hạ Tuấn Lâm đập bàn không chịu nổi kích động.

Lưu Diệu Văn không nói nên lời, cảm giác tội lỗi và đau khổ xuất hiện, anh nhàn nhạt hỏi: "Em ấy không cảm nhận được tin tức tố?"

"Ha, nhờ ơn vụ bắt cóc mà tuyến thể bị tổn thương nghiêm trọng, thiếu chút nữa cậu ấy phải bỏ mạng rồi! Tống Á Hiên hiện tại phần lớn là beta"

Hạ Tuấn Lâm thấy anh không phản ứng, cậu cười nhẹ: "Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên luôn một lòng đối tốt với anh, nhưng anh thì sao? Luôn rời đi lúc cậu ấy cần anh nhất. Cậu ấy hiện tại mất trí nhớ rồi, quên anh rồi, anh đừng làm phiền cậu ấy nữa, Tống Á Hiên là một người rất tốt, tôi không muốn cậu ấy lại bị tổn thương lần thứ hai"

Hạ Tuấn Lâm nói xong thì đứng dậy, cậu chỉnh lại quần áo rồi quay người đi, trước khi rời đi, Hạ Tuấn Lâm nắm tay cánh cửa lạnh lùng nói: "Anh căn bản không xứng đáng có được Tống Á Hiên" nói xong, Hạ Tuấn Lâm rời đi.

Chỉ còn lại Lưu Diệu Văn ở lại văn phòng nở một nụ cười nhàn nhạt, anh gục ngã dựa vào ghế, hốc mắt ửng đỏ, nở nụ cười chế giễu bản thân.

"Phải rồi, mình như này thật sự không xứng đáng có được Tống Á Hiên…." nói xong, Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại, giọt nước mắt lăn dài trên má.

Hạ Tuấn Lâm xoa xoa khuôn mặt buồn phiền bước ra khỏi công ty của Lưu Diệu Văn, làm sao cũng không nghĩ tới Nghiêm Hạo Tường vậy mà đang đứng trước mặt cậu, cậu sững sờ tại chỗ nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường từng bước tiến về phía cậu, Hạ Tuấn Lâm nghi hoặc hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở đây?"

"Quên rồi sao? Định vị điện thoại"

Sau khi Nghiêm Hạo Tường biết Hạ Tuấn Lâm là người của tổ chức HS, vì để bảo vệ Hạ Tuấn Lâm nên anh đề xuất cách cài định vị lên điện thoại, Hạ Tuấn Lâm đã từ chối ngay từ đầu, nhưng thời gian lâu Hạ Tuấn Lâm cũng hết cách đối phó chỉ có thể đồng ý.

Đây cũng là điều khiến Nghiêm Hạo Tường đột nhiên xuất hiện ở đây, khi Hạ Tuấn Lâm ở một mình cô đơn thì Nghiêm Hạo Tường đều sẽ xuất hiện.

Bỗng nhiên, Nghiêm Hạo Tường phát hiện vết sưng đỏ khá rõ ràng bên má phải của Hạ Tuấn Lâm, anh nắm lấy cái tay của Hạ Tuấn Lâm muốn che đi, nhăn nhó hỏi: "Là ai đánh?"

Ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm không ổn định, sau đó cậu nắm lấy tay của Nghiêm Hạo Tường kéo đi về hướng chiếc xe: "Đói rồi! Đi ăn đi!" Nghiêm Hạo Tường rất hiểu Hạ Tuấn Lâm, biết cậu không muốn nói, mặc dù rất bất lực nhưng cũng không truy hỏi nữa.

Trong mắt người ngoài họ trông giống như 
một cặp tình nhân vậy, quen biết nhau gần 5 năm rồi, Nghiêm Hạo Tường luôn ở bên cạnh Hạ Tuấn Lâm. Nghiêm Hạo Tường luôn muốn tỏ tình nhưng sau mỗi lần tỏ tình Hạ Tuấn Lâm đều sẽ từ chối gặp anh.

Đối với Hạ Tuấn Lâm mà nói, bọn họ căn bản không nên có bất kỳ tiếp xúc nào, Nghiêm Hạo Tường là người ngay thẳng biết bao, nhưng những việc suốt ngày bản thân làm đều nhắc nhở Hạ Tuấn Lâm không xứng ở bên cạnh Nghiêm Hạo Tường.

Ngày qua ngày, sự thân thiết giữa họ giống như tình yêu nhưng chỉ có bản thân họ mới biết giữa họ có một ranh giới không thể vượt qua. Cả hai đều khá hài lòng với mối quan hệ này, chỉ cần ở bên cạnh cậu/anh, mọi thứ đều không quan trọng.

Hôm nay, Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên hẹn nhau đi ăn trưa, Tống Á Hiên ở trong nước không có gì làm cả nên rất sớm đã đến chỗ hẹn của bọn họ. Một lúc sau Hạ Tuấn Lâm cũng đến, Tống Á Hiên ló đầu ra nhìn, là Nghiêm Hạo Tường đưa cậu đến.

Hạ Tuấn Lâm sau khi đi vào nhà hàng thì nhìn thấy Tống Á Hiên, cậu đi tới với nụ cười trên môi.

"Đến sớm vậy?"

Tống Á Hiên nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Hạ Tuấn Lâm không nhịn được mà trêu chọc: "Aydo, là bạn trai đưa đến sao?"

"Bạn trai cái gì chứ! Không phải đâu!" Hạ Tuấn Lâm lập tức phủ nhận.

Tống Á Hiên sau khi nghe có chút bất mãn, cậu muốn chống lại sự bất công cho Nghiêm Hạo Tường. Tống Á Hiên không hiểu: "Hai người đều thích đối phương tại sao lại không ở bên nhau vậy?"

Ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm đột nhiên ảm đạm xuống, cậu thở dài và ấp úng nói: "Tớ…."

Tống Á Hiên điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn tên ngốc ở trước mặt nghiêm túc nói: "Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm ca thích cậu gần 5 năm rồi, cậu cũng thích anh ấy phải không? Thích thì phải nắm lấy chứ! Cậu kéo dài như vậy càng không nên!"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu nói: "Nhưng tớ như vậy không xứng có được anh ấy. Nghiêm Hạo Tường xứng đáng có được người tốt hơn"

"Hạ Tuấn Lâm, cậu là đồ ngốc sao? Trong tình yêu làm gì có vụ xứng hay không xứng chứ!"

Hạ Tuấn Lâm không muốn nói nữa, cậu cầm thực đơn lên rồi nói: "Không nói nữa, gọi món đi, tớ đói sắp chết rồi" Tống Á Hiên lắc đầu bất lực.

Trong bữa ăn, Hạ Tuấn Lâm luôn không tập trung, trong đầu luôn suy nghĩ lời của Tống Á Hiên nói. Tống Á Hiên có việc nên rời đi trước, Hạ Tuấn Lâm một mình ngẩn ngơ đi trên phố. Đột nhiên Nghiêm Hạo Tường lại xuất hiện bên cạnh cậu.

Ánh mắt u sầu của Hạ Tuấn Lâm chỉ cần Nghiêm Hạo Tường nhìn một cái là có thể nhìn thấu, anh đi đến trước mặt cậu có chút lo lắng nắm lấy tay cậu hỏi: "Làm sao vậy?"

Bởi vì 5 năm rồi cũng không nên dây dưa với anh nữa. Đến lúc nên nói rõ rồi. Hạ Tuấn Lâm nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu: "Nghiêm Hạo Tường, chúng ta không nên gặp nhau nữa"

"Tại sao? Là tôi làm sai cái gì sao?" Nghiêm Hạo Tường căng thẳng nhìn cậu.

"Không có, cứ như vậy đi" nói xong, Hạ Tuấn Lâm hất tay anh ra và muốn rời đi nhưng lại bị Nghiêm Hạo Tường chặn lại. Anh nhìn cậu với đôi mắt ửng đỏ: "Cậu đừng như vậy có được không?"

Hạ Tuấn Lâm nhìn ánh mắt đau buồn và lo lắng của Nghiêm Hạo Tường, tim đột nhiên rất đau. Cậu mới phát hiện, thì ra bản thân thích Nghiêm Hạo Tường nhiều như thế. Hạ Tuấn Lâm kìm nén nỗi buồn của bản thân, vẫn vô cảm nói: "Nghiêm Hạo Tường anh có thấy phiền không?"

Nghiêm Hạo Tường hốc mắt ửng đỏ, kích động nắm chặt tay Hạ Tuấn Lâm: "Tôi sai rồi, tôi sẽ thay đổi, cậu đừng đột nhiên như vậy nữa"

Nghiêm Hạo Tường thân là một quân nhân vậy mà lại ở trên phố lớn mắt ửng đỏ níu kéo cậu. Hạ Tuấn Lâm rất muốn dỗ dành anh, rất muốn ôm anh, nhưng cậu biết bản thân không thể như vậy được.

"Nghiêm Hạo Tường, anh xứng đáng có thứ tốt hơn" Hạ Tuấn Lâm một lần nữa hất tay anh ra và đi.

Khi Hạ Tuấn Lâm nghĩ mọi thứ đã kết thúc thì đột nhiên cậu bị ôm vào lòng. Kìm nén sự khó chịu ở trong lòng từ từ không kiểm soát được nữa mà trào ra. Hạ Tuấn Lâm mắt ửng đỏ, để cho Nghiêm Hạo Tường ôm mình.

Nghiêm Hạo Tường ở phía sau giọng nói nghẹn ngào: "Cậu là tốt nhất rồi, Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường tôi chỉ cần một mình cậu"

Nghiêm Hạo Tường à, làm sao em mới xứng đáng có được anh?

Hạ Tuấn Lâm không trả lời anh, cậu nhẹ nhàng đẩy tay của Nghiêm Hạo Tường ra. Hạ Tuấn Lâm quay người lại, cậu mỉm cười với đôi mắt ửng đỏ, cậu mang theo ánh mắt miễn cưỡng từ bỏ nhìn Nghiêm Hạo Tường, giống như là một cuộc chia tay thật sự. Hạ Tuấn Lâm nhón chân lên, hai tay vòng qua cổ Nghiêm Hạo Tường và hôn lên môi anh.

Nghiêm Hạo Tường bất ngờ với nụ hôn đột ngột này của cậu, lần đầu tiên anh được hôn chỉ có thể đứng ngẩn ra đó không biết phải làm gì. Qua một lúc, Hạ Tuấn Lâm buông anh ra.

"Kết thúc như vậy đi Nghiêm Hạo Tường. Sau này đừng gặp nhau nữa" nói xong, Hạ Tuấn Lâm bỏ đi và không ngoảnh đầu lại. Nghiêm Hạo Tường sững sờ đứng tại chỗ nhìn cậu rời đi.

Nụ hôn này là dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ.

Hạ Tuấn Lâm về đến nhà, không kiểm soát được cảm xúc mà khóc nức nở. Cậu mới biết thì ra bản thân sớm đã lún quá sâu rồi. Cảm giác mà không thể yêu thật sự quá khó chịu rồi….

Nghiêm Hạo Tường ở bên khác cũng không dễ chịu mấy, anh từ trước đến nay chưa đừng đi đến quan bar, cũng ở trong quán bar rượu rót như nước lã, hết ly này đến ly khác, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo, Nghiêm Hạo Tường ngồi ở trong quán bar khóc như một đứa trẻ.

Giữa họ không còn bất kỳ liên lạc nào như Hạ Tuấn Lâm đã muốn. Nghiêm Hạo Tường kìm nén ý muốn đi tìm cậu và không dám làm phiền, anh sợ Hạ Tuấn Lâm sẽ ác cảm với mình. Còn Hạ Tuấn Lâm cả ngày sống như người mất hồn.

Người đứng đầu tổ chức kêu gọi Hạ Tuấn Lâm quay về tổng bộ, Hạ Tuấn Lâm cho rằng chỉ là một nhiệm vụ quan trọng nào đó, nhưng không ngờ sau khi đến tổng bộ lại bị đánh tàn nhẫn.

"Kris, ngươi ở HS bao lâu rồi?"

Hạ Tuấn Lâm thành thật trả lời: "Mười mấy năm rồi"

"Phép tắc ngươi đều biết rõ. Vậy mà ngươi cả ngày cùng với tên quân nhân đó ở bên nhau!" nói xong, một cây gậy đập thẳng vào lưng Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm không chịu nổi cái đánh đó, đau nhói ngã người về trước quỳ xuống đất.

Hạ Tuấn Lâm bướng bỉnh cười khẩy: "Ha, ngay cả việc kết bạn của tôi cũng quản sao?"

Thủ lĩnh thấy cậu không biết hối cải liền ra lệnh cho thuộc hạ: "Đánh cho ta! Đánh cho đến khi cậu ta biết lỗi của mình!"

Hết gậy này đến gậy khác đánh vào cơ thể yếu ớt của Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm nôn ra một ngụm máu, cậu nằm dài trên mặt đất và để lộ ra nụ cười khinh thường.

"Vì tổ chức, tôi bỏ cả tuyến thể của mình vẫn chưa đủ sao?"

Hạ Tuấn Lâm đã hoàn thành phân hóa dưới sự mong đợi của tất cả mọi người, nhưng không ngờ bản thân phân hóa thành omega. Lúc đó vốn đã bị đuổi ra khỏi tổ chức, nhưng vì kỹ thuật cứu y của Hạ Tuấn Lâm nên đã khiến tổ chức giữ cậu lại. Nhưng sau vài ngày cậu phân hóa đã được phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể. Tỷ lệ phẫu thuật thành công rất thấp, cậu thiếu chút nữa thì đã chết trên bàn mổ.

"Ha, ngươi tin ta sẽ giết chết cậu ta không?"

Hạ Tuấn Lâm sau khi nghe xong khó khăn bò dậy, cậu trừng mắt nhìn thủ lĩnh: "Không được được đụng vào anh ấy"

Đúng lúc đó, Hàng xông vào, cậu ta quỳ gối trước mặt thủ lĩnh cầu xin giúp Hạ Tuấn Lâm: "Lão đại, sau này tôi sẽ trông coi Kris, không để cậu ta và vị quân nhân ấy có tiếp xúc qua lại nào. Xin lão đại hãy nhớ Hạ Tuấn Lâm vì tổ chức mà đã đánh đổi nhiều năm như vậy, hãy khoan dung cho cậu ấy. Cơ thể của cậu ấy không chịu nổi những đòn hiểm ấy đâu"

"Ha, mang đi đi!"

Sau khi được sự đồng ý của thủ lĩnh, Hàng đưa Hạ Tuấn Lâm rời khỏi tổng bộ. Hàng cởi quần áo của cậu ra, chỉ thấy những vết roi rướm vào người, cậu ta hít một hơi sâu sau đó cẩn thận xử lý vết thương trên lưng cậu.

"Xuống tay thật sự quá tàn nhẫn đấy"

Hạ Tuấn Lâm chau mày và phát ra âm thanh nhức nhói: "Một vài người nhìn thấy tôi đã sớm không vừa mắt rồi, bắt được cơ hội thì sẽ xuống tay thôi"

"Ay~ nhẹ một tí!"

Hàng thấy phản ứng này của Hạ Tuấn Lâm càng xử lý vết thương nhẹ nhàng hơn, cậu ta nghi hoặc hỏi: "Vậy người quân nhân đó là bạn trai cậu?"

Nhắc tới Nghiêm Hạo Tường, ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm bỗng nhiên ảm đạm xuống, đã lâu rồi không gặp lại Nghiêm Hạo Tường, không biết anh thế nào rồi.

"Không phải, bạn bình thường mà thôi"

"Cậu cũng biết, quy tắc của tổ chức là không được tiếp xúc với những người trong ngành như quân nhân và cảnh sát" Hạ Tuấn Lâm không nói gì mà chỉ gật đầu.

Giữa họ thật sự sau một nụ hôn thì kết thúc….

2 tháng trôi qua, Tống Á Hiên cũng từ từ thích ứng được với cuộc sống trong nước. Đối với Tống Á Hiên mà nói, bản thân giống như ở trong nước mà lớn lên vậy, mọi ngóc ngách đều quen thuộc một cách khó hiểu. 

Hôm nay Tống Á Hiên đi ngang qua một cửa hàng hoa, thông qua lớp kính nhìn thấy một bó hoa cúc rất đẹp. Cậu đi vào và nói với bà chủ: "Lấy cho tôi bó này" Tống Á Hiên chỉ vào bó hoa cúc.

 Cho dù mất trí nhớ, nhưng tất cả những sở thích thì không quên, cũng kể cả người….

Tống Á Hiên sau khi tính tiền cười ngọt ngào cảm ơn bà chủ, cậu cầm bó hoa cúc lắc lư trên phố. Từ sau khi bữa cơm trưa ngày hôm đó, trong lòng cậu luôn nhớ đến Lưu Diệu Văn một cách khó hiểu.

Tống Á Hiên nhìn bó hoa cúc trong tay giống như điều ước mà cậu nguyện: "Rất muốn gặp anh ấy…."

Một điều gì đó kỳ diệu đã xảy ra, Tống Á Hiên ngẩn ngơ nhìn bó hoa mà không phát hiện người đạp xe đạp ở trước mặt.

"Cẩn thận!"

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy chiếc xe đạp sắp đụng trúng mình, theo bản năng cậu nhắm chặt mắt lại nhưng đột nhiên bị kéo vào một vòng tay quen thuộc. Tống Á Hiên mở mắt ra ngẩng đầu lên nhìn, là Lưu Diệu Văn!

Tống Á Hiên không biết bản thân lại làm sao, đột nhiên cảm giác rất tủi thân, mắt cậu ửng đỏ nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy tưởng rằng Tống Á Hiên đã bị đụng trúng rồi, anh chau mày lo lắng hỏi: "Bị thương rồi sao?" Lưu Diệu Văn vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh kiểm tra.

Tống Á Hiên không biết tại sao nhìn thấy anh thì lại khó chịu như vậy? Cậu lắc đầu: "Không sao"

Lưu Diệu Văn thở phào nhẹ nhõm, anh ôm Tống Á Hiên vào lòng, xoa đầu cậu dạy bảo như một đứa trẻ vậy: "Đi đường thì phải nhìn đường, bị đụng trúng thì phải làm sao?"

Lưu Diệu Văn rất sợ sau khi nghĩ về điều đó, nếu không phải bản thân luôn đi theo Tống Á Hiên thì đã bị chiếc xe đạp đó đụng trúng rồi.

Tống Á Hiên vô thức nép vào trong lòng anh, trong lòng cảm thấy yên tâm khó hiểu. Cậu không trả lời mà chỉ gật đầu. Qua một lúc, Tống Á Hiên dường như tỉnh táo lại nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Nghĩ đến bản thân vừa mới ở trong lòng anh bỗng nhiên hai má ửng đỏ: "Tại sao anh lại ở đây?"

"Ờm…." Lưu Diệu Văn không biết trả lời thế nào, không thể nào nói bản thân luôn đi theo cậu suốt cả chặng đường.

"Đi ngang qua thôi! Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi"

"Không sao, tôi chỉ muốn đi dạo thôi"

 "Vậy tôi đi cùng cậu" Tống Á Hiên mỉm cười gật đầu.

Hai người ở bên cạnh nhau đi trên phố, Lưu Diệu Văn cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, anh trước đây chưa từng đi dạo như vậy với Tống Á Hiên. Chuyện này buồn cười thật lúc cậu quên bản thân mình rồi thì mới làm.

Nếu Tống Á Hiên nhớ lại, sẽ trốn mình chứ? Lưu Diệu Văn nghĩ trong lòng.

Tống Á Hiên thấy vẻ mặt của Lưu Diệu Văn thay đổi, có chút lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"

Lưu Diệu Văn nhìn cậu mỉm cười: "Không sao, nhớ lại chuyện trước đây thôi"

"Là chuyện về người tên Tống Á Hiên sao?" Lưu Diệu Văn sau khi nghe chỉ mỉm cười và gật đầu không nói lời nào. Tống Á Hiên lại hỏi: "Có chuyện gì với cậu ấy sao?"

Lưu Diệu Văn dừng lại, anh nhìn chăm chú vào bầu trời, giọng điệu đau buồn đến khác thường: "Cậu ấy bị mất trí nhớ sau một vụ tai nạn và quên mất tôi"

"Anh nhất định rất khó chịu nhỉ? Nhưng Tống Á Hiên hiện tại có lẽ càng có khó chịu hơn, cái gì cũng đều không nhớ thật sự rất khó chịu" nói xong, Tống Á Hiên bỗng nhiên cay mắt, cậu có chút đồng cảm với người tên Tống Á Hiên gặp phải chuyện giống mình.

Lưu Diệu Văn mắt ửng đỏ: "Tôi đã từng đối xử lạnh nhạt với cậu ấy, rất nhiều lần khiến trái tim của cậu ấy tổn thương. Cậu ấy rất yêu tôi, tôi biết điều đó, nhưng tôi không dám đối mặt với trái tim mình. Nhưng khi tôi phát hiện bản thân đã yêu cậu ấy thì cậu ấy lại bỏ rơi tôi, thậm chí còn quên cả tôi" nói xong, Lưu Diệu Văn lau đi nước mắt.

Tống Á Hiên thấy vậy liền nhẹ nhàng nắm lấy tay anh an ủi: "Chuyện đã qua rồi thì quên đi, được người khác nhớ đến là một điều rất hạnh phúc. Tống Á Hiên yêu anh như vậy, sẽ có một ngày nhớ lại anh thôi, và tha thứ cho những sai lầm mà anh gây ra"

Em rõ ràng ở trước mặt anh, nhưng anh chỉ có thể giả vờ không biết em là ai, không thể xin lỗi em….

"Thật sự sẽ tha thứ cho tôi?"

Tống Á Hiên mỉm cười trả lời: "Ừm"

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, trong lòng vô cùng chua xót, cùng với những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt anh nói: "Tôi có thể ôm cậu không?" Tống Á Hiên mỉm cười gật đầu. Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, càng ôm càng chặt hơn.

"Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em…."

Tống Á Hiên nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi anh, mắt bỗng nhiên có chút cay, vì cái gì lại khó chịu như vậy? Bỗng nhiên Tống Á Hiên cảm nhận được từng giọt nước mắt làm ướt bả vai cậu.

Lưu Diệu Văn đã khóc và ôm cậu rất lâu giống như muốn bù đắp sự trống trải trong 3 năm nay, nói ra thì 3 năm nay đối với anh mà nói là hoài niệm nhớ nhung. Tống Á Hiên để anh ôm chặt lấy mình, an ủi anh như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Sau khi Lưu Diệu Văn buông cậu ra, Tống Á Hiên nhẹ nhàng đưa tay ra lau nước mắt trên mặt anh. Rõ ràng mới quen biết nhau không lâu, nhưng nhìn Lưu Diệu Văn khóc, Tống Á Hiên thật sự rất đau lòng.

Tống Á Hiên nắm lấy tay anh, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng hỏi: "Tốt hơn chưa?" Lưu Diệu Văn với đôi mắt đẫm lệ trong ánh mắt mang một tình yêu sâu sắc nhìn Tống Á Hiên, anh không nói gì, tay thì càng nắm càng chặt. Anh gật đầu, ánh mắt chưa hề rời khỏi cậu.

"Đi thôi, đi dạo phố" Lưu Diệu Văn đứng dậy, nắm tay Tống Á Hiên mãi không buông. Bọn họ nắm tay nhau đi dạo trên phố, Tống Á Hiên để anh tự do nắm tay mình mà không vùng vẫy. Giữa họ càng không có bất kỳ bầu không khí ngượng ngùng nào.

Bọn họ mua kem, uống trà sữa mà Lưu Diệu Văn chưa bao giờ uống qua, còn cùng nhau chơi những trò chơi bên đường chỉ có những bạn nhỏ mới chơi. Thường bị các ông chủ cho nhầm là một cặp, Tống Á Hiên luôn đỏ mặt giải thích, Lưu Diệu Văn chỉ mỉm cười.

Ngày hôm nay có lẽ là khoảnh khắc vui vẻ nhất của họ sau 6 năm quen nhau. Nhìn đám trẻ đang vui đùa bên lề đường, Lưu Diệu Văn nhớ đến Tiểu Cực, anh quay đầu lại nhìn Tống Á Hiên, tầm mắt của Tống Á Hiên đang nhìn đám trẻ ở phía trước, ánh mắt của cậu để lộ ra vẻ dịu dàng và nuông chiều nhìn đám trẻ. Nếu như Tiểu Cực còn ở đây, có lẽ cũng lớn như vậy nhỉ? Lưu Diệu Văn nghĩ trong lòng.

Sau ngày hôm đó, Tống Á Hiên cũng không gặp lại Lưu Diệu Văn. Hạ Tuấn Lâm thấy dáng vẻ của cậu dường như không thoải mái liền hỏi: "Cậu khó chịu sao?" Tống Á Hiên lắc đầu: "Tớ không sao"

Hạ Tuấn Lâm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chơi điện thoại, cậu liếc nhìn Tống Á Hiên và hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Hạ Tuấn Lâm, cậu biết Lưu Diệu Văn không?"

Hạ Tuấn Lâm dừng tay lại một lát, sau đó tiếp tục chơi điện thoại như không có chuyện gì xảy ra, cậu qua loa nói: "Là Lưu chủ tịch sao? Làm sao có thể không biết chứ"

Tống Á Hiên sau khi nghe lại tiếp tục hỏi: "Vậy cậu có biết Tống Á Hiên không?"

Câu hỏi này của Tống Á Hiên thật sự khiến Hạ Tuấn Lâm không thể tiếp tục chơi điện thoại nữa, cậu không trả lời mà bỏ điện thoại xuống. Tống Á Hiên thấy cậu như vậy càng lo lắng hỏi đi hỏi lại.

Hạ Tuấn Lâm nghiêm túc nhìn cậu: "Cậu thật sự muốn biết Tống Á Hiên là ai sao?" Tống Á Hiên đưa người ra tiến lại gần Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt kiên định và gật đầu.

Hạ Tuấn Lâm nhìn chăm chăm cậu, Tống Á Hiên không hiểu, tại sao câu hỏi này lại khó mở miệng như vậy.

"Thực ra…." vẫn chưa kịp nói xong, Ngao Tử Dật xông vào.

Ngao Tử Dật trừng mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm: "Hạ Tuấn Lâm!"

-----------------------------------

Để m.n chờ lâu rùi ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vănhiên