Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 24: Nổi Đau Thầm Kín


24. Nỗi đau thầm kín

Vốn nghĩ hạnh phúc thật sự rất đơn giản, nhưng không ngờ đến sự thật phía sau hạnh phúc lại khiến bản thân đau khổ như vậy….

Quên mất đã bao lâu rồi, Tống Á Hiên chìm đắm trong hạnh phúc, trong mắt Tống Á Hiên Lưu Diệu Văn bây giờ yêu cậu rất nhiều, rất sủng cậu.

Nhưng tất cả điều này không phải là Lưu Diệu Văn đang chuộc lỗi sao?

Tống Á Hiên sống trong biệt thự của Lưu Diệu Văn, thường thường chăm sóc hoa cỏ trong sân, mỗi ngày đều tự mình xuống bếp đợi Lưu Diệu Văn đi làm về rồi cùng nhau ăn cơm, xem ra cuộc sống trôi qua rất viên mãn, đơn giản và hạnh phúc.

Nhưng chỉ có căn phòng đó, cửa luôn đóng chặt, người giúp việc trong nhà đều khuyên Tống Á Hiên không nên mở cửa. Tống Á Hiên thực ra cũng rất tò mò, có nhiều lần muốn mở cửa ra xem nhưng đều bị Lưu Diệu Văn phát hiện. Lưu Diệu Văn luôn nói qua loa ở trong đó là tư liệu hồ sơ của công ty.

Tống Á Hiên luôn bị Lưu Diệu Văn kéo đi nên bán tín bán nghi, trực giác nói cho Tống Á Hiên biết nó không hề đơn giản như vậy. Nhưng vào ngày hôm nay, Tống Á Hiên thấy trong nhà không có người, bị sự tò mò thôi thúc cậu mở cửa phòng ra.

Cậu từ từ đi vào, cậu mới phát hiện đây căn bản không phải là nơi chứa tài liệu hồ sơ công ty, chỉ là một căn phòng bình thường. Trên tường sơn màu xanh da trời khác với những căn phòng khác ở trong nhà. Trong phòng có đặt một cái giường nhỏ, nhìn trông giống giường của con nít, trên tủ còn có những câu truyện cổ tích được xếp ngăn nắp, những câu chuyện nhỏ trước khi ngủ.

Tống Á Hiên ngẫu nhiên lấy một cuốn sách, mở cuốn sách ra, nội dung bên trong rất quen thuộc. Tống Á Hiên đặt cuốn sách lại chỗ cũ, cậu đi vòng quanh phòng và tự nói chuyện một mình: "Phòng của trẻ sơ sinh sao?" cậu cẩn thận nhớ lại, tại sao tất cả mọi thứ ở đây lại quen thuộc đến vậy.

"Dũng sĩ mặc áo giáp, rút thanh kiếm của mình ra và nói…."

"Baba câu truyện này con nghe qua rồi! Cuối cùng dũng sĩ đã rất dũng cảm và cứu được công chúa!"

"Hôm nay Tiểu Cực mặc cái gì đây? Phong cách đáng yêu được không?"

"Con không muốn! Con muốn ngầu giống như bố!"

"Baba đừng buồn, Tiểu Cực sẽ luôn ở bên cạnh baba"

"Baba đi đâu thì Tiểu Cực đi đó!"

"Các người không được làm tổn thương baba của tôi!"

Hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trong đầu của Tống Á Hiên, cậu phải chịu đựng một cơn đau đầu khủng khiếp, ép bản thân phải cẩn thận nhớ lại từng chút một hình ảnh của cậu bé đó. Cuối cùng, khuôn mặt của cậu bé trong đầu cũng từ từ hiện rõ ra.

Cậu bé ở trong vòng tay cậu mà từ từ lớn lên, từ từ học cách đi, học cách gọi baba của mình, khen ngợi cậu không một chút do dự, tất cả các hình ảnh đều hiện ra….

Tiểu Cực hơi thở yếu ớt toàn thân đều bị thương, ngay cả khi bị đánh bầm dập mặt mũi sưng vù, Tiểu Cực nằm trên đất vẫn nở nụ cười với cậu…..

Cậu nhớ lại rồi, tất cả mọi thứ đều nhớ lại rồi, nhưng nhớ lại mọi thứ khiến người ta quá khó chịu rồi…..

"Tiểu Cực à…. Tại sao ba lại có thể quên con rồi, tại sao ba lại có thể…." Tống Á Hiên bất lực ngồi trên mặt đất, Tống Á Hiên tự trách mình, tâm tình cực kỳ bi thương lập tức hiện ra, cậu càng tự trách mình thì càng tát bản thân thật mạnh.

Dấu bàn tay đỏ trên mặt cậu từ từ hiện ra, nước mắt của cậu sớm đã không nghe lời mà tuôn ra. Cậu dùng lực siết chặt tim mình, tim đột nhiên nhói lên, quá đau rồi, thật sự quá đau rồi….

Trong một cửa hàng nhẫn, Lưu Diệu Văn đang ngồi trong cửa hàng đợi. Lúc này người bán hàng cùng với chiếc nhẫn đi tới.

"Chiếc nhẫn của ngài đặt đây ạ. Chất liệu, màu sắc đều dựa theo bản vẽ mà ngài mang đến. Ngài kiểm tra lại xem có cần chỉnh lại cái gì không ạ?"

Lưu Diệu Văn cầm chiếc nhẫn, quan sát rất nhiều lần. Chiếc nhẫn vì khúc xạ của ánh sáng mà tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Ý tưởng thiết kế của Tống Á Hiên rất tốt, chiếc nhẫn chân thật, khiêm tốn mà không làm mất đi vẻ sang trọng.

"Bản thiết kế của chiếc nhẫn này rất gọn gàng và đơn giản, không nghĩ tới lúc ra thành phẩm lại vượt quá mong đợi. Đây là của ngài thiết kế sao?"

Lưu Diệu Văn có chút vui vẻ, tâm trạng có vẻ như rất tốt, khóe miệng của anh nhếch lên rất rõ ràng, sau đó đặt chiếc nhẫn trở lại lên bàn và nói: "Không phải, đây là người yêu tôi thiết kế. Gói nó lại đi"

"Được"

Khi Lưu Diệu Văn cầm chiếc nhẫn muốn quay về công ty, thì tình cờ gặp Nhiễm Hân. Dưới lời mời không ngừng của Nhiễm Hân, Lưu Diệu Văn vẫn đồng ý đi ăn trưa với cô ta.

Trong nhà hàng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng dao nĩa. Lưu Diệu Văn nếm thử bít tết, mùi vị cũng không tồi, nghĩ cách lần sau sẽ đưa Tống Á Hiên đến đây thử. Nghĩ đến Tống Á Hiên khuôn mặt vô cảm của Lưu Diệu Văn liền nở một nụ cười nhìn miếng bò bít tết.

Nhiễm Hân đương nhiên cũng nhận ra chi tiết này, cô ta có chút nghi hoặc hỏi: "Xem ra tâm trạng rất tốt nhỉ?" Lưu Diệu Văn không trả lời chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn.

"Công ty gần đây không bận sao?"

"Vẫn ổn, như vậy cũng có thể ở bên cạnh Tống Á Hiên nhiều hơn"

Nhiễm Hân dừng tay, nụ cười trên khóe miệng cũng dần dần giảm bớt, cô ta có vẻ hơi ngượng ngùng: "Cậu ấy dạo gần đây vẫn tốt chứ?"

Lúc đó, Lưu Diệu Văn dừng tay cắt miếng bít tết, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô ta, sau đó Lưu Diệu Văn chậm rãi nói: "Vẫn tốt"

Nhiễm Hân giống như thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng. Cô ta cầm ly rượu lên và nhấp một ngụm: "Tình trạng cơ thể thì sao?"

"Mất trí nhớ"

Nhiễm Hân sau khi nghe xong trong lòng vui sướng vô cùng nhưng vẫn trộn lẫn một chút tiếc nuối, cô ta gật đầu rồi tiếp tục ăn. Lưu Diệu Văn cầm khăn giấy lên lau miệng rồi nói: "Em cứ từ từ mà ăn, anh còn có việc"

Lưu Diệu Văn bước ra khỏi nhà hàng, anh lấy điện thoại ra và bấm số của thư ký.

"Kiểm tra tất cả hành tung của Nhiễm Hân vào 3 năm trước cách vài ngày khi xảy ra vụ việc, và em ấy đã đi gặp những ai"

Ở trong bệnh viện, Đinh Trình Hâm đang cẩn thận lau người cho Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm rất thích trò chuyện với Mã Gia Kỳ.

Lý do mà Hạ Tuấn Lâm kêu cậu đến chăm sóc cho Mã Gia Kỳ là bởi vì Hạ Tuấn Lâm biết tình hình của Đinh Trình Hâm. Cũng chính là Hạ Tuấn Lâm cho Đinh Trình Hâm biết thực ra bản thân không có tệ đến vậy, cho Đinh Trình Hâm biết thực ra vẫn còn nghề nghiệp rất phù hợp với mình.

Đinh Trình Hâm từng trải qua chuyện mà cậu khó có thể nói ra, chuyện đó khiến tính tình cởi mở của cậu trở nên không dám hòa đồng với người khác. Người không biết sẽ nghĩ rằng cậu là một người kỳ quái, nhưng không ai biết cậu thực ra có bệnh.

Đinh Trình Hâm có lẽ cũng không biết, sau 3 năm, tình cảm của bản thân đối với Mã Gia Kỳ đã không còn đơn giản là giữa bệnh nhân và y tá nữa.

Khi nào mỹ nam tử* đang ngủ say này sẽ tỉnh dậy đây? Mình có thể nghe thấy giọng nói của người đàn ông này không? Người đàn ông này xem ra rất chu đáo và dịu dàng, khoảnh khắc trông thấy mình tâm trạng sẽ như thế nào?

(Mỹ nam tử: đẹp trai nhức nách)

Sau khi làm xong tất cả công việc, Đinh Trình Hâm như mọi ngày ngồi bên đầu giường của Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng nắm tay anh, cậu cười lên mắt cong lên như mắt cáo vậy, giọng nói vô cùng dịu dàng êm tai: "Mọi người đều đang đợi anh tỉnh dậy, cho nên đừng từ bỏ việc yêu thích thế giới này"

Đinh Trình Hâm đưa tay ra vén tóc mái của Mã Gia Kỳ lên, sau đó mỉm cười: "Thật sự rất đẹp"

Một buổi tối sau đó, Đinh Trình Hâm với đôi mắt ửng đỏ đi đến phòng bệnh của Mã Gia Kỳ. Cậu thường ngày trông rất gọn gàng và sạch sẽ nhưng hiện tại xem ra có chút nhếch nhác không thể tả ngồi bên đầu giường của Mã Gia Kỳ, có những vết sẹo rõ ràng ở trên tay, những dấu vết đáng sợ được cố tình giấu trên cổ hơi lộ ra.

Bàn tay run rẩy của cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay của Mã Gia Kỳ. Cậu mang theo giọng điệu nghẹn ngào nói: "Mã Gia Kỳ à, hắn ta vẫn không chịu buông tha cho tôi…. Tôi nên làm thế nào đây hả?" Đinh Trình Hâm nắm tay Mã Gia Kỳ, nằm gục đầu trên giường khóc nức nở, nước mắt vô tình rơi trên tay Mã Gia Kỳ.

Chỉ có lúc này Đinh Trình Hâm mới dám bộc lộ cảm xúc thật của mình.

Dù sao Mã Gia Kỳ cũng không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy…

Đinh Trình Hâm khóc một cách khó chịu, tuyệt vọng, bơ vơ. Cậu không nhìn thấy cử động nhẹ của ngón tay của người trước mặt.

Đây không phải là lần đầu tiên Đinh Trình Hâm đến bệnh viện vào đêm muộn…..


Hạ Tuấn Lâm lại ở trong quán bar, Ngao Tử Dật rất bực bội. Nhận được điện thoại của ông chủ quán bar thì liền vội vã đi đến. Chỉ thấy Hạ Tuấn Lâm ngồi trên chiếc ghế dài và úp mặt trên bàn khóc. Ngao Tử Dật thở dài, mang người ra khỏi quán bar và nhét vào trong xe.

"Tôi vẫn muốn uống!" Hạ Tuấn Lâm ở trong xe không ngừng gây nháo.

Ngao Tử Dật một tay giữ cậu lại, một tay cầm vô lăng, rất bất lực nhưng cũng không còn cách nào.

Hai giờ chiều ngày hôm sau, Hạ Tuấn Lâm tỉnh dậy với cái đầu ổ gà, bởi vì dư vị cồn vẫn còn nên đầu rất đau, Hạ Tuấn Lâm mở mắt ra nhìn mới phát hiện bản thân lại bị vác đến nhà của Ngao Tử Dật.

Hạ Tuấn Lâm chịu đựng cơn đau đầu rồi đi ra khỏi phòng, cậu chậm rãi đi xuống lầu phát hiện Ngao Tử Dật đang ngồi nhàn nhã ở trong phòng khách.

Ngao Tử Dật liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm đang đứng ở trên cầu thang: "Theo cách uống của em, ngày rời xa cõi cực lạc không còn xa nữa rồi" 

Hạ Tuấn Lâm gãi đầu có chút không hiểu: "Mấy giờ rồi, anh không đi đến công ty à?"

"Qua đây ngồi đi"

Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn nghe lời đi qua ngồi trước mặt Ngao Tử Dật, Ngao Tử Dật nhìn bát canh nóng ở trên bàn ra hiệu bảo cậu uống. Hạ Tuấn Lâm cầm bát canh lên và uống, là thuốc giải rượu.

Mỗi khi Hạ Tuấn Lâm say xỉn bị vác về nhà. Ngao Tử Dật luôn chuẩn bị thuốc giải rượu cho cậu, Hạ Tuấn Lâm nhìn Ngao Tử Dật ở trước mặt trong lòng bỗng nhiên thấy ấm áp. Cậu không có người thân ở bên cạnh, nhưng Ngao Tử Dật từ trước đến nay luôn đối xử tốt với cậu, đã xem như là một người anh trai.

"Nghiêm Hạo Tường kiếm anh" Hạ Tuấn Lâm nghe xong không nói gì, ánh mắt không tập trung uống thuốc.

"Cậu ta có nhiệm vụ"

"Nói với em làm gì, đó không phải là việc của em"

"Em biết cậu ta phải đi đâu chấp thành nhiệm vụ không?"

Ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm lộ rõ ra vẻ muốn biết nhưng cậu giấu đi, nói qua loa: "Đi đâu?"

"Afghanistan" 

(Áp-ga-ni-xtan: lên gg tìm hiểu nha m.n)

Cái muỗng trong tay của Hạ Tuấn Lâm không cẩn thận va phải vào bát tạo ra một âm thanh rất vang. Hạ Tuấn Lâm mở to mắt, trong đầu hiện ra hình bóng của Nghiêm Hạo Tường.

"Hạ Nhi, em cũng biết nó có nghĩa là gì mà đúng không, đừng bướng bỉnh nữa, đi gặp cậu ta đi"

Afghanistan là một đất nước đầy chiến tranh….
___________________________________________

Đối với Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm, Đinh Trình Hâm mà nói, trong lòng đều có nổi đau giấu kín….

"Người kề bên gối với tôi, cứu tôi dậy lại một lần nữa đẩy tôi xuống vực sâu…."

"Tôi không thể yêu mà buông tay cũng không được…."

"Chỉ có ở trước mặt anh ấy tôi mới có thể giải tỏa nổi đau của mình, bởi vì anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy tôi…."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vănhiên