Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4: Sống Thật Hạnh Phúc


    04. Sống thật hạnh phúc

   Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ đã hẹn gặp nhau nên hôm nay cậu dậy rất sớm, tâm trạng cũng rất tốt cứ ngân nga vài giai điệu, sau khi vệ sinh cá nhân xong, chào hỏi quản gia Hoàng rồi tự mình đi ra ngoài.

   Trong quán cà phê, Mã Gia Kỳ sớm đã ở đây đợi cậu, nhấp một ngụm cà phê đầy thanh lịch, Tống Á Hiên mở cửa bước vào, từ cái nhìn đầu tiên đã phát hiện ra Mã Gia Kỳ, cậu đứng ở cửa cười rất tươi vẫy tay hướng về Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ cười gật đầu với cậu.

   Tống Á Hiên đi tới và ngồi xuống: "Mã ca, gần đây thế nào rồi? Công ty vẫn ổn chứ?" Mã Gia Kỳ đưa thực đơn trước mặt Tống Á Hiên bảo cậu chọn món.

   "Ăn một chút đi" Tống Á Hiên mở thực đơn ra và gọi phục vụ, theo khẩu vị của bản thân mà chọn vài món, cậu ngẩng đầu lên nhìn Mã Gia Kỳ: "Mã ca không ăn sao?" Mã Gia Kỳ cười nuông chiều: "Em ăn nhiều vậy sao, chúng ta cùng nhau ăn đi" cậu nghĩ cũng đúng, đóng thực đơn lại và cảm ơn phục vụ.

   Mã Gia Kỳ nhìn Tống Á Hiên, cảm giác trong ánh mắt có điều gì đó không nói ra được: "Em gần đây vẫn tốt chứ?" Tống Á Hiên mỉm cười: "Rất tốt" 

   Mã Gia Kỳ đột nhiên nắm lấy tay của Tống Á Hiên: "Thực ra anh cũng có thể chăm sóc cho em, anh không để bụng đâu" Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm vào cậu, khẩn trương muốn nhận được câu trả lời từ đôi mắt của cậu.

   Tống Á Hiên nhanh chóng thu tay lại, nhìn anh có chút áy máy: "Mã ca, anh đừng như vậy, anh là anh trai của em mà"

   "Anh không muốn làm anh trai của em nữa!" Tống Á Hiên không biết phải nói gì, đúng lúc đồ ăn đã lên, Mã Gia Kỳ không hỏi thêm gì: "Ăn đi" Mã Gia Kỳ cắt miếng bò bít tết thành từng miếng nhỏ rồi đưa cho Tống Á Hiên.

   Không biết Tống Á Hiên nghĩ gì lại ăn bò bít tết vào buổi sáng, chắc là do chứng thèm ăn khi mang thai, Mã Gia Kỳ nghĩ như vậy.

   "Gần đây sức khỏe không tốt sao" "Rất tốt, bé con của em rất ngoan, không có làm quậy" Tống Á Hiên nghĩ đến đứa bé trong bụng, cảm giác hạnh phúc không tả được.

   Lúc đó, phục vụ mang một bó hoa cúc đến, cậu ta đưa cho Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ cười để lộ ra chiếc răng nanh trông rất đẹp tặng hoa cho Tống Á Hiên. Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn bó hoa trong tay mình: "Đây là…." "Lần trước nghe em nói, chỗ em ở không có hoa cúc, nên hôm nay anh tặng em" Tống Á Hiên nghịch bó hoa, nở nụ cười hạnh phúc.

   "Tống Á Hiên, em có cần suy nghĩ một chút không" Mã Gia Kỳ lại hỏi một lần nữa, anh không muốn Tống Á Hiên ở bên cạnh Lưu Diệu Văn, ở bên một người không yêu cậu, không cưng chiều cậu, Lưu Diệu Văn ở bên cạnh sẽ không bao giờ hỏi thăm cậu.

   "Mã ca, em từng nghĩ qua rồi, em muốn sống thật hạnh phúc với anh ấy" Tống Á Hiên nhớ lại lần đầu gặp, lần tai nạn ngoài ý muốn ấy, giống như là định mệnh đã được sắp đặt trước.

   Từ khi bắt đầu đã không thể trốn thoát rồi, vậy thì cứ đối mặt với nó thôi, hiện tại không thích anh ấy nhưng sau này sẽ thích thì sao?

   Mã Gia Kỳ ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, hỏi mất mát: "Tại sao?"

   "Đứa con trong bụng là của anh ấy, em không thể ích kỉ như vậy được" "Nhưng cậu ta không thích em" Tống Á Hiên gượng cười: "Em biết, nhưng em nghĩ em và anh ấy có thể thử" 

   Tống Á Hiên nhớ đến lúc Lưu Diệu Văn cười với cậu, thỉnh thoảng xoa đầu cậu. Có lẽ anh ấy không có ghét mình?

   Tống Á Hiên chủ động nắm tay Mã Gia Kỳ: "Mã ca, anh mãi là anh trai của em, người anh trai tốt nhất của em" Mã Gia Kỳ gật đầu bất lực.

   Nhưng anh không muốn mãi làm anh trai của em….

   Thích em ấy 8 năm , tôi bảo vệ em ấy từng li từng tí trong 8 năm, vậy mà giờ đây đã trở thành của người khác, nụ cười của em ấy không chỉ dành cho mình tôi….

   Gần tối, Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ đã dạo chơi một vòng trước khi quay về, tâm trạng của cậu dường như không được tốt, trong tay cầm bó hoa ở trong nhà bếp kiếm một bình hoa, bắt đầu cắt tỉa cẩn thận hoa cúc, từng chút một từng chút một lấp đầy bình. Hoa tay của Tống Á Hiên không tồi, cắm hoa rất đẹp.

   Tống Á Hiên ngồi ngắm tác phẩm của mình, sau đó hướng ra ngoài sân, nếu như hoa nở đầy sân nhất định sẽ rất đẹp, nghĩ đến đây Tống Á Hiên đã mỉm cười.

   Sau khi Tống Á Hiên quyết tâm sống thật hạnh phúc với Lưu Diệu Văn, bắt đầu nghĩ cách vun đắp tình cảm với Lưu Diệu Văn, hôm nay cậu tự mình nấu vài món, đợi anh về cùng nhau ăn tối.

   Thời gian từng phút từng giây trôi qua, người thì không thấy về, ban đầu Tống Á Hiên ngồi ở ghế sofa đợi nhưng có chút mệt nên quay về phòng nghỉ ngơi.

   12 giờ đêm, Tống Á Hiên mệt mỏi nên đã đi ngủ, nhưng đột nhiên có tiếng động dưới lầu làm cậu tỉnh giấc. Cậu không mang dép mà chạy xuống lầu.

   Hình ảnh trước mắt, Tống Á Hiên có thể ghi nhớ cả đời….

   Lưu Diệu Văn ôm một cô gái ở trên ghế sofa ôm hôn thắm thiết, hoa mà Mã Gia Kỳ tặng cho cậu, thủy tinh vỡ nằm ở trên sàn. Bọn họ đã làm đổ bình hoa của cậu, bình hoa của Tống Á Hiên bị đổ, vỡ rồi….

   Trái tim đột nhiên thắt lại, có chút mất mát, Tống Á Hiên chạy về phòng. Tim rất đau, tại sao lại đau như vậy? Có thể là do bình hoa bị vỡ, Tống Á Hiên nghĩ như vậy.

   Nghe tiếng bước chân lên lầu, sau đó là tiếng đóng cửa, cậu mới từ từ ra khỏi phòng. Cậu đi đến nhà bếp, đổ đi những món ăn mà cậu làm. Cậu nhặt từng mảnh thủy tinh ở dưới sàn lên, khuôn mặt đầy mất mát, khó chịu, chật vật. Đột nhiên tay bị những mảnh thủy tinh vỡ làm xước, máu từ từ tràn ra. Tống Á Hiên đã khóc, không biết khóc vì đau lòng hay do bị đứt tay…. Tống Á Hiên cho rằng bị đứt tay, cậu rất đau.

   Có lẽ quyết định của bản thân đã sao rồi sao? Có lẽ chỉ có một mình mình cố gắng hay sao…. Tống Á Hiên tự nhốt mình trong phòng, cả đêm không ngủ.

   Lưu Diệu Văn vì thói quen công việc nên đã dậy rất sớm, hôm nay dậy thấy nhà bếp thiếu vắng Tống Á Hiên có chút khó hiểu, anh nhìn về hướng người giúp việc đang đặt đồ ăn lên bàn: "Cậu ấy đâu?" "Tiên sinh nói cơ thể không được thoải mái nên không muốn xuống dùng bữa" 

   Lưu Diệu Văn lên lầu xem cậu có chút lo lắng, khi Tống Á Hiên mở cửa thấy Lưu Diệu Văn, liền đóng và khóa cửa lại.

   "Cậu là có ý gì?" Người bên trong không trả lời anh. Lưu Diệu Văn thiếu kiên nhẫn lại gõ cửa một lần nữa: "Tống Á Hiên, rốt cuộc cậu đang muốn làm gì?" "Tôi không cần anh quản, anh đi đi" Lưu Diệu Văn tức giận, không ăn sáng mà đi thẳng đến công ty.

   Sau khi Lưu Diệu Văn rời đi Tống Á Hiên cũng không ra khỏi phòng, cho đến khi quản gia Hoàng đi lên: "Tiểu Tống, là tôi" cửa phòng từ từ mở ra, Tống Á Hiên nhìn quản gia Hoàng với vẻ mặt tủi thân.

   Quản gia Hoàng nhìn Tống Á Hiên ân cần: "Dù có chuyện gì thì vẫn nên ăn cơm chứ, không thể để đứa bé ở trong bụng bị đói được đúng không" Tống Á Hiên mới nghĩ đến, bây giờ không còn đơn giản là ăn cơm vì bản thân nữa, cậu theo quản gia hoàng xuống phòng ăn, tùy tiện ăn vài đũa, lại một lần nữa nhốt bản thân ở trong phòng.

   Hôm nay Lưu Diệu Văn cũng đặc biệt về sớm, nhưng không thấy Tống Á Hiên đâu.

   Rốt cuộc là đang muốn làm cái quái gì đây?

   Lưu Diệu Văn bực bội kéo cà vạt, quản gia Hoàng ở bên cạnh Lưu Diệu Văn được 5 năm rồi, ông ấy rất hiểu Lưu Diệu Văn cho nên dù một hành động nhỏ cũng biết nó có ý gì, ông đi đến bên cạnh Lưu Diệu Văn.

   "Tiên sinh, cậu ấy hôm qua có tự mình nấu vài món, tự học những món ăn bên ngoài, bản thân một đũa cũng không ăn, bình thường thì sẽ đều cho chúng tôi thử nhưng lần này không cho chúng tôi động đến, cậu ngồi ở phòng khách đợi, cũng không biết đợi cái gì" quản gia Hoàng đương nhiên là biết Tống Á Hiên đợi thiếu gia của họ, chỉ là ông không nói, ông muốn cho bản thân Lưu Diệu Văn tự hiểu ra.

   "Sáng hôm nay tôi đến, thùng rác đầy những món ăn hôm qua, còn có những mảnh thủy tinh vỡ, có hoa nữa, sau đó thì tiên sinh không ra khỏi phòng nữa, cho đến vừa nãy tôi bảo cậu ăn một chút, cậu mới ra ngoài, bữa trưa hình như không ngon miệng, cậu chỉ ăn hai đũa không ăn nhiều" quản gia Hoàng nói cho Lưu Diệu Văn những gì mình biết.

   Lưu Diệu Văn mới hiểu ra, anh nghĩ rằng Tống Á Hiên đã ngủ say, nhưng không nghĩ đến bị cậu trông thấy, cậu ấy đang ghen? Anh chau mày.

   Tống Á Hiên trong phòng nằm trên giường, dùng chăn đắp kín người, rèm cửa kéo chặt, phòng không có một chút ánh sáng.

   Mình sẽ không nghĩ cách nữa, không nghĩ nữa, hết hy vọng rồi,....

   Lưu Diệu Văn lên lầu đi đến trước cửa phòng Tống Á Hiên, anh gõ cửa, người bên trong không trả lời, anh lấy chìa khóa dự phòng mở cửa rồi đi vào: "Đang kiếm chuyện à?" người ở trong chăn không có bất kỳ phản ứng nào.

   Lưu Diệu Văn thở dài, ngồi bên giường nhìn Tống Á Hiên bọc trong chăn: "Tống Á Hiên, đừng quậy nữa, ăn cơm thôi" Tống Á Hiên vẫn không trả lời anh.

   Lưu Diệu Văn không kiên nhẫn nữa kéo chăn ra, chỉ thấy Tống Á Hiên đang khóc, che mặt mà khóc: "Cậu đi ra đây!" Lưu Diệu Văn bỗng nhiên cảm thấy nhói trong tim, cậu cái gì cũng không nói ra.

   Tống Á Hiên đứng dậy dùng hết sức đẩy Lưu Diệu Văn ra khỏi phòng: "Đi ra! Đi ra!" 

   Lưu Diệu Văn một chút phản ứng cũng không có, một cái rầm, cửa phòng đóng lại, Lưu Diệu Văn đứng bên ngoài không biết phải làm thế nào.

   "Tống Á Hiên, tôi…." "Tôi bảo anh đi! Anh đi đi!" quản gia Hoàng nghe tiếng Tống Á Hiên gào hét lập tức chạy đến, ông có chút lo lắng và sốt ruột kéo Lưu Diệu Văn đi: "Thiếu gia, vẫn nên đi thôi, trong thời kỳ mang thai không được kích động" 

   Lưu Diệu Văn lần đầu thấy Tống Á Hiên tức giận, anh không biết phải làm thế nào, thấy không an ủi được, chỉ có thể ngơ ra.

   Tống Á Hiên thu mình lại khóc bên kia bức tường, quá tủi thân rồi, thật sự quá tủi thân rồi….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vănhiên