Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 5: Yêu Anh

  
   Đừng cho tôi hy vọng rồi sau đó khiến tôi thất vọng….
  
   05. Yêu anh
  
   Tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi cố gắng thì sẽ thay đổi được quan hệ của chúng ta, nhưng không nghĩ đến, muốn thay đổi cái quan hệ này, chỉ có mình tôi….

   Tống Á Hiên giận dỗi đã được hai tuần rồi, trong hai tuần này, cậu đối với Lưu Diệu Văn, thấy mà như không thấy, nghe mà như không nghe.

   Cậu tự nhốt mình ở trong phòng, không thích đi ra ngoài, không ở trong sân chăm sóc, tưới nước cho hoa nữa.

   Lưu Diệu Văn vẫn như vậy, cũng không dỗ dành Tống Á Hiên, anh cho rằng bản thân đối với Tống Á Hiên không có chút tình cảm nào, nhưng trong lòng lại lấp đầy sự lo lắng.

   Tuy rằng hai người sống chung một môi trường, chung một biệt thự, nhưng đã hai tuần rồi vẫn không trông thấy đối phương.

   Hôm nay Tống Á Hiên vẫn như mọi ngày ngủ ở trong phòng, cậu có một thói quen là ngủ nghiêng một bên, đột nhiên chỗ trống ở sau lưng từ từ lõm xuống, có một cánh tay đặt lên eo cậu, người ở phía sau lưng nhẹ nhàng ôm cậu lại.

    Tống Á Hiên có chút hoảng sợ muốn lập tức xoay người, nhưng đã bị người ở phía sau ôm lại "Anh làm gì vậy? Buông tôi ra" Tống Á Hiên liên tục nhích ra phía trước, muốn thoát khỏi vòng tay của người phía sau, người phía sau ôm chặt cậu không cho cậu thoát: "Ông bà nội đến rồi" Tống Á Hiên sau khi nghe xong không cử động nữa: "Vậy để tôi đi xuống" " Không sao, ngủ một giấc đi"
 
   "Vậy anh có thể buông tôi ra không?" "Cho tôi ôm một chút, một chút thôi được không" Lưu Diệu Văn tiến lại gần Tống Á Hiên hơn, cả cơ thể dựa vào lưng của cậu, tay ở trên eo siết chặt hơn một chút, anh ngửi thấy mùi thoang thoảng của hoa cúc, mùi rất thơm, rất thoải mái, rất thư giãn

   Lưu Diệu Văn nguyên tuần nay đã rất mệt, gần đây công ty quá bận, ngủ không không được ngon. Lưu Diệu Văn ngửi được hương hoa cúc nhàn nhạt trên người Tống Á Hiên tỏa ra, giống như thôi miên vậy, như một viên thuốc ngủ, bỗng nhiên tâm tình trở nên thoải mái, khóe miệng của anh nhếch lên, ngủ quên từ lúc nào không hay.

   Tống Á Hiên bị ôm căn bản không dám động đậy, mãi đến khi cảm thấy hơi thở của người ở phía sau từ từ đều đặn, ngủ rồi sao? Cậu mới từ từ xoay người lại, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang ngủ của Lưu Diệu Văn, sao lại đẹp trai đến như vậy chứ, đặc biệt sống mũi rất cao.

   Lưu Diệu Văn lúc ngủ không còn sự lạnh lùng trên người như thường ngày, như một đứa trẻ vậy nhìn vào có cảm giác rất ngoan. Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn như vậy, cậu chợt cười, nhắm mắt lại yên tĩnh nằm trong vòng tay của Lưu Diệu Văn mà chìm vào giấc ngủ.

   Lưu Diệu Văn chỉ ngủ có một tiếng thì tỉnh rồi, người thì vẫn còn ở trong lòng yên tĩnh nằm ngủ, Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên đầy nuông chiều.

   Anh có vẻ như sợ đánh thức Tống Á Hiên, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng của cậu, bụng có hơi phình to, Lưu Diệu Văn luồn tay vào áo nhẹ nhàng xoa bụng cậu, trong đây có con của anh, con của bọn họ. Thật sự quá thần kỳ, bỗng nhiên trong lòng trở nên ấm áp hơn, đây là hạnh phúc bình thường sao?
 
   Sau đó Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng đánh thức Tống Á Hiên, như dỗ dành một đứa trẻ.

   Sau khi tắm rửa xong họ đi xuống lầu, thì thấy ông bà nội ở trong phòng khách, Tống Á Hiên có chút lúng túng vì để cho hai cụ già đợi lâu như vậy, Lưu Diệu Văn nắm tay Tống Á Hiên đi đến ngồi xuống ghế sofa, bà nội nhìn dáng vẻ hai người trìu mến cũng có chút mừng thầm.

   "Ông bà nội sao hôm nay lại đến đây?" "Bọn ta đến thăm Tống Á Hiên, sẵn tiện đem theo một ít thuốc bổ cho cháu nó" Tống Á Hiên đang tâm tư căn bản không thấy sự tồn tại của ông bà nội, do là đang bị Lưu Diệu Văn nắm tay, tim của cậu thật sự đập rất nhanh.

   Ông nội tinh mắt nhìn vào tay của bọn họ, tại sao lại không đeo nhẫn: "Các con không mua nhẫn sao?" Tống Á Hiên mới nhớ lại, bọn họ đã có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn chưa mua nhẫn cho cậu. Chính là, không có nhẫn….

   Tống Á Hiên ánh mắt có chút kỳ vọng hướng về Lưu Diệu Văn, cậu muốn biết Lưu Diệu Văn nghĩ gì.

   "Con cảm thấy nhẫn cũng không cần thiết lắm" 

   Tống Á Hiên ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm xuống, cậu cố gắng nở nụ cười để hợp tác với anh: "Đúng ạ, con thấy cũng không cần thiết"

   Làm sao có thể có người nghĩ nhẫn không quan trọng trong hôn nhân, là món đồ không cần thiết, được chứ. Chỉ vì anh không thích cậu, trước đây không thích, hiện tại cũng không thích, cho nên nghĩ nhẫn là thứ không quan trọng.

    Sau khi ông bà nội đi, Tống Á Hiên lập tức hất tay anh ra, Lưu Diệu Văn chau mày, có chút khó hiểu: "Làm gì vậy?" Tống Á Hiên nhìn cậu với ánh mắt lạnh, xoay người lại với anh: "Ông bà nội đi rồi, diễn xong rồi" nói xong Tống Á Hiên lên lầu quay trở về phòng, tay của Lưu Diệu Văn đưa ra ở không trung, nhìn Tống Á Hiên lên lầu có chút lo lắng.

   Thất vọng đủ rồi, tôi sẽ không nhìn anh nữa, tim cũng không vì anh mà đập….

   Tống Á Hiên sau đó giống như đang phản nghịch vậy, mỗi ngày đều không ở nhà, ra ngoài vào sáng sớm, tối muộn mới về nhà, có vài lần còn về muộn hơn Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn trong lòng rất không thoải mái.

   Hôm nay, Lưu Diệu Văn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ánh mắt như chết lặng nhìn đồng hồ, đã 11h khuya rồi, Tống Á Hiên vẫn chưa về nhà. Bản thân không an tâm, lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.

   Nhưng lúc Lưu Diệu Văn đi ra ngoài, anh trông thấy một chiếc xe đậu trước cửa nhà mình, Tống Á Hiên ôm bó hoa từ trong xe đi ra, cậu nở nụ cười chào tạm biệt người trong xe, anh thấy rồi đó là Mã Gia Kỳ.

   Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy trong người đang bốc lửa, nhìn Tống Á Hiên từ trước đến nay chưa hề nở nụ cười tươi như vậy với mình, trong lòng khó chịu mà nói không ra.

   Khi Tống Á Hiên đưa mắt dõi theo Mã Gia Kỳ rời đi, sớm đã thấy Lưu Diệu Văn đứng ở cửa, cậu giả vờ như không nhìn thấy, không thèm đếm xỉa đến Lưu Diệu Văn mà đi vào nhà.

   "Đi đâu vậy?" Tống Á Hiên đang đi thì dừng lại, nhìn anh không trả lời, khi Tống Á Hiên muốn lên lầu nghỉ ngơi thì bị tay của Lưu Diệu Văn nắm chặt lại, dùng sức rất mạnh, Tống Á Hiên có chút đau, Tống Á Hiên chau mày lạnh lùng nói: "Buông tay"
 
   Lưu Diệu Văn không buông tay, chỉ kiểm soát lại lực của mình: "Cậu đi ra ngoài để làm gì?" "Tôi đâu cần thiết phải nói cho anh biết?" 

   Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, tự dưng thấy xa lạ: "Tôi là chồng của cậu!" Tống Á Hiên cười thầm: "Chồng? Chúng ta chỉ là mối quan hệ trên giấy" Tống Á Hiên dùng sức hất tay anh ra.

   Lưu Diệu Văn lập tức đi đến trước mặt cậu, chặn cậu lại, anh nhìn bó hoa chướng mắt trong tay Tống Á Hiên, giận dữ giật lấy ném xuống đất giẫm mạnh vào.

   Tống Á Hiên muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn, cậu dùng sức đẩy Lưu Diệu Văn ra, nhìn những bông hoa bị giẫm đạp ở dưới đất, rất khó chịu, đây là lần thứ hai, hoa của cậu bị đập phá lần thứ hai rồi: "Lần thứ hai rồi…."

   Lưu Diệu Văn không biết Tống Á Hiên thích hoa nhiều đến như vậy, đặc biệt là hoa cúc, anh nhìn mắt Tống Á Hiên đỏ lên, cơn tức giận trong lòng vơi đi, thấy áy náy nhiều hơn. Lưu Diệu Văn đưa tay ra muốn ôm cậu lại, nhưng Tống Á Hiên đã tránh ra, Tống Á Hiên tủi thân, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"

   Lưu Diệu Văn dường như bị nghẹn, một câu cũng không nói ra được: "Tôi…." Lưu Diệu Văn muốn ôm cậu, muốn an ủi cậu, bàn tay dừng lại giữa không trung mãi không buông xuống.

   Nhưng anh không làm vậy, Lưu Diệu Văn buông tay xuống, bình tĩnh lại: "Cậu sau này đừng gặp Mã Gia Kỳ nữa"

   "Không phải anh nói sau khi kết hôn sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư lẫn nhau sao? Mà anh bây giờ lại tính toán cái gì?" Tống Á Hiên khóc nức nở nhìn Lưu Diệu Văn, muốn thấy được tình yêu từ bên trong đó, nhưng cậu cho rằng trong mắt Lưu Diệu Văn chỉ có sự cảm thông, không có tình yêu….

   "Chỉ là không được"

   "Tại sao? Tại sao anh có thể mang phụ nữ về nhà lăn lộn trên giường, con tôi đơn thuần chỉ đi gặp anh trai mà lại không được!" Tống Á Hiên tăng âm lượng đầy kích động.

    Lưu Diệu Văn cười nhẹ: "Đơn thuần? Anh trai? Anh ta coi cậu là em trai sao? Tôi thấy anh ta là muốn lên giường cùng cậu đấy!" Lưu Diệu Văn sớm đã biết tình cảm của Mã Gia Kỳ đối Tống Á Hiên, Mã Gia kỳ nhìn Tống Á Hiên đầy yêu thương và nuông chiều, Lưu Diệu Văn nghĩ về nó liền thấy không thoải mái.

    "Ngu xuẩn!" Tống Á Hiên bực bội để lại hai từ này và bỏ lại Lưu Diệu Văn.

    Không ngờ, Lưu Diệu Văn từ phía sau ôm cậu lại,  ôm rất rất chặt, Tống Á Hiên càng khó chịu hơn, khóc rất nhiều bờ vai run rẩy, Lưu Diệu văn không thể thấy được khuôn mặt cậu, trong tim rất đau, biết cậu khóc, anh sẽ rất đau lòng.

   Tống Á Hiên đứng im, Lưu Diệu Văn không nói lời nào, cứ như vậy ôm rất lâu rất lâu, trên người Tống Á Hiên tỏa ra hương thơm thoang thoảng của hoa cúc làm dịu đi những suy nghĩ cáu kỉnh của Lưu Diệu Văn.

   Đây là hương hoa cúc thuộc về mình….

   Bọn họ một câu cũng không nói rất hiểu ý nhau, hai người cứ giữ tư thế đó rất lâu, tin tức tố trên người của đối phương như một ma lực vậy, làm dịu đi cảm xúc của họ, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Tống Á Hiên, Tống Á Hiên cũng ngừng khóc.

   "Lưu Diệu Văn anh có thích tôi không? Dù chỉ một chút"

   Lưu Diệu Văn nghe câu hỏi này, tay bỗng nhiên buông xuống, anh không biết phải làm sao, không biết trả lời như thế nào.

    Mình có thích Tống Á Hiên không? Mình có thích cậu ấy không? Không đúng, người mình thích luôn luôn là cô ấy, chỉ có cô ấy. Lưu Diệu Văn luôn suy nghĩ về điều này.

   Tống Á Hiên cười gượng, tim bỗng thắt chặt, cái gì cũng không nói rồi quay về phòng, Lưu Diệu Văn vẫn đứng tại chỗ sững sờ nhìn bóng lưng của Tống Á Hiên.

   Tống Á Hiên về đến phòng mắt đỏ hơn rất nhiều, cậu yên lặng, trầm mặc ngồi trên giường, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

    Có lẽ là tên anh được in trên cuốn sổ đỏ đó, có lẽ là anh hay thỉnh thoảng cười với tôi, thỉnh thoảng xoa đầu tôi, có lẻ là cái ôm ngày hôm đó, ngày hôm đó nhẹ nhàng gọi tôi dậy, cái nắm tay ngày hôm đó.

    Vì những điều bình thường đó mà thích anh, yêu anh.

    Còn anh thì sao? Khoảnh khắc tôi hỏi anh, anh lại buông tay, tôi hiểu rồi.

    Anh không thích tôi, trước đây cũng không, hiện tại cũng không, sau này…. Sau này chắc cũng là không nhỉ.

    Tại sao lại cười với tôi? Tạo sao lại ôm tôi? Tại sao lại cho tôi hy vọng hết lần này đến lần khác rồi khiến tôi thất vọng?

    Quá đau rồi, Tim thật sự quá đau rồi, Lưu Diệu Văn, thích anh, em thật sự quá đau rồi….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vănhiên