Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 9: Bất Ngờ?


  09. Không ngờ?  

   Không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ diễn ra theo ý muốn, không phải mối quan hệ nào cũng có thể ngày càng tốt lên….

   Thời kỳ sinh nở ngày càng đến gần, Tống Á Hiên được người của Lưu gia bảo vệ cẩn thận, tất cả mọi người đều lo sợ vào thời điểm quan trọng lại xảy ra chuyện.

   "A Tống, em dạo gần đây tốt không?" Mã Gia Kỳ ngồi bên cạnh Tống Á Hiên và nắm tay cậu. Tống Á Hiên khuôn mặt tươi cười, chạm vào bụng mình: "Rất tốt"

   Tống Á Hiên đối với tháng sau đầy sự mong đợi, cậu mong đợi khoảnh khắc Tiểu Cực sinh ra đời, mong đợi bản thân được ôm con, hôn con, còn cùng với Lưu Diệu Văn chăm sóc con, ở bên cạnh con trong quá trình trưởng thành, một nhà ba người mãi mãi bên nhau.

   Đúng lúc Lưu Diệu Văn trở về, thấy trong nhà có khách không mời mà đến, còn nắm tay Tống Á Hiên, mặt liền xị xuống, anh đi nhanh qua đó, đỡ Tống Á Hiên về bên cạnh mình: "Anh ta làm sao lại đến đây?"

   Mã Gia Kỳ cũng không ngạc nhiên lắm, kể từ lần trước, Lưu Diệu Văn đã từ từ dễ tính hơn, cho Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên gặp nhau, còn cho mọi người đến nhà, chỉ là số lần quá nhiều, khiến Lưu Diệu Văn có chút bực mình.

   Mã Gia Kỳ đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, nhìn Lưu Diệu Văn đối với mình có ác ý mà có chút cạn lời: "Tôi chỉ đến thăm A Tống, cậu đừng nghĩ là tôi muốn ăn thịt em ấy vậy chứ"

   Tống Á Hiên nắm tay Lưu Diệu Văn: "Không sao, anh ấy chỉ đến thăm em thôi" 

   "Được rồi, anh đi trước, A Tống chăm sóc bản thân cho tốt đấy. Cậu chăm sóc cho em ấy tốt vào, nếu không tôi thực sự mang A Tống đi đấy"

   "Sẽ không cho anh cơ hội đấy đâu"

   Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vào Mã Gia Kỳ cho đến khi anh ấy đi khỏi, Tống Á Hiên ở bên cạnh nhìn mà cảm thấy cạn lời, bao lâu rồi mà vẫn như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất hạnh phúc, Bởi vì Lưu Diệu Văn ghen vì cậu….

   Tống Á Hiên đưa tay ra lấy lại sự chú ý của anh, nhìn thẳng vào mắt anh: "Được rồi, anh ấy đi rồi, hôm nay sao lại về sớm thế?" Ánh mắt của Lưu Diệu Văn từ lạnh lùng từ từ trở nên nuông chiều, anh đưa tay ra vòng qua eo Tống Á Hiên: "Bởi vì nhớ em đấy" Tống Á Hiên cười, nhẹ nhàng từ từ ôm anh lại, tựa vào ngực anh.

   "Lưu Diệu Văn thật sự thích mình" Tống Á Hiên nghĩ trong lòng.

   Tất cả mọi người nghĩ rằng Tống Á Hiên sẽ ổn cho đến khi đứa bé ra đời, nhưng không nghĩ đến….

   Buổi tối, Lưu Diệu Văn vẫn chưa về, Tống Á Hiên muốn uống nước, trong phòng luôn luôn có đầy đủ đồ uống nhưng bỗng nhiên hôm nay lại không có, cậu chỉ đành tự mình đi xuống lầu. 

   Trong nhà tối đen, chỉ có tia sáng nhỏ dẫn đường ở dưới chân. Tống Á Hiên rất hiếm khi ra khỏi phòng vào ban đêm, cậu chỉ có thể sờ vào tường mà từ từ đi.

   Đột nhiên có giọng nói ở phía sau làm Tống Á Hiên giật mình, cậu muốn xoay người lại xem, nhưng bởi vì xoay người lại, cậu không nghĩ mình đã đi đến cầu thang, chân đứng không vững, từ trên lầu té xuống, Tống Á Hiên chịu đau, bảo vệ đứa bé trong bụng.

   Tống Á Hiên nằm ở trên mặt đất không còn chút sức lực nào, máu từ từ chảy ra, dưới thân sớm đã nhuộm đầy máu….

   Âm thanh trên lầu vừa rồi, lại một lần nữa phát ra là tiếng bước chân. Tống Á Hiên hét lên một cách yếu ớt như thể cậu gặp được hy vọng vậy, nhưng không có người đáp lại.

   Tống Á Hiên chậm rãi bò đi, từng bước từng bước ra khỏi cửa, một tay bảo vệ đứa bé: "Không sao đâu Tiểu Cực, con phải kiên trì, ba sẽ bảo vệ con"

   Đứa bé trong bụng giống như biết điều đó vậy, Tống Á Hiên cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau, Tống Á Hiên cũng cố ý thức của mình: "Tiểu Cực nhất định phải kiên trì sống, đừng rời xa ba"

    Ở dưới đất đầy những vết máu, từ cầu thang, phòng khách đến cửa lớn, vết máu nối liên tiếp nhau ở dưới đất…. Nhìn vào vô cùng rợn người.

   Tống Á Hiên khốn khổ, kiên trì, bò từ từ ra ngoài.

   Lưu Diệu Văn, anh đang ở đâu? Cứu con…. Cứu con của em….

   Tống Á Hiên liên tục niệm câu đó trong lòng, ông trời giống như biết điều đó vậy, cửa lớn mở ra. Lưu Diệu Văn nhìn dưới mặt đất có chút kinh hoàng, bó hoa cúc trong tay rơi xuống. Anh nhanh chóng chạy qua bế Tống Á Hiên lên, không quản không quan tâm bản thân có bị dính máu hay không mà nhanh chóng chạy ra ngoài.

   Tống Á Hiên tay vẫn bảo vệ cái bụng, cậu yếu ớt nhìn Lưu Diệu Văn: "Cứu…. Cứu con" Lưu Diệu Văn sợ hãi, anh không biết phải làm sao: "Em đừng ngủ! Giữ đấy!"

   Lưu Diệu Văn để Tống Á Hiên nằm ở hàng ghế phía sau, sau đó bắt đầu lái xe và thông báo cho bệnh viện, không biết lại gọi điện cho ai, Tống Á Hiên chỉ nghe Lưu Diệu Văn nói: "Thông đường ngay bây giờ! Từ nhà tôi đến bệnh viện W"

   Giao thông tắc nghẽn dường như có một sức mạnh nào đó kiểm soát, thuận lợi đến khó hiểu, chặng đường cần phải mất 40 phút, Lưu Diệu Văn chỉ mất 10 phút đã đưa được Tống Á Hiên đến bệnh viện.

   Trước cửa bệnh viện sớm đã có một đội ngũ y tá, Lưu Diệu Văn lái xe đến trước mặt họ, tự mình bế Tống Á Hiên.

   "Ngài Lưu, để xuống đi. Để chúng tôi đẩy nhanh hơn" Lưu Diệu Văn để Tống Á Hiên xuống, chạy theo bọn họ. Mọi người đều không dám hời hợt, chạy rất nhanh. Mãi đến phòng cấp cứu, Lưu Diệu Văn mới bị kêu dừng lại, anh không được vào.

   Đột nhiên bác sĩ đi ra, giống như bộ phim truyền hình mà Tống Á Hiên thích xem, không ngờ bản thân lại vướng vào tình huống này: "Có chút vấn đề muốn hỏi cậu trước, tình hình không mấy khả quan, giữ người lớn hay đứa bé?" Lưu Diệu Văn ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng không ai phát hiện ra tay anh rất run, anh chỉ nói ra hai từ: "Đều giữ" 

   "Ngài Lưu, anh cũng biết đấy tình hình bây giờ…." Không đợi bác sĩ nói xong, Lưu Diệu Văn kích động nắm lấy cổ áo của bác sĩ: "Mẹ nó! Hai người họ đều phải giữ lại! ông tốt nhất giữ hai người họ lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ phá cái bệnh viện này, giết hết các người làm chung một đám tang!"

   Bác sĩ biết quyền lực của Lưu Diệu Văn, đương nhiên cũng không dám nói gì, ông bất lực gật đầu rồi đi vào phòng cấp cứu tiếp tục chiến đấu.

   Sau đó, Tống Á Hiên người đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, bác sĩ ánh mắt có chút hy vọng: "Có thể sinh thường!" Tống Á Hiên chỉ cảm thấy toàn thân rất đau, đặc biệt là ở bụng, cực kỳ đau!

   Bác sĩ từ từ hướng dẫn: "Không sao, từ từ ra, hít thở đều, sau đó dùng lực" Tống Á Hiên theo nhịp điệu của bác sĩ, cố gắng dùng lực, nhưng đứa bé vẫn không có chút động tĩnh nào. Tống Á Hiên cảm thấy bản thân đau khủng khiếp, nhưng có dự cảm không tốt, cậu yếu ớt, ánh mắt có chút bất lực: "Tiểu Cực…. Đứa bé không làm sao chứ?"

   Bác sĩ nhẹ nhàng an ủi cậu: "Làm sao có thể chứ, cậu đã cố hết sức rồi, đứa bé ra đời rồi"

   Lưu Diệu Văn ở bên ngoài càng thêm lo lắng, cứ đi tới đi lui, nhưng đúng lúc đó điện thoại đỗ chuông, anh nhìn dãy số lạ có chút nghi ngờ và bắt máy.

   "Văn…. Cứu em…."

   Tim của Lưu Diệu Văn giống như đã chết và được hồi sinh trở lại, điên cuồn đập.

   "Văn à…. Cứu cứu em…." Lưu Diệu Văn kích động tay giữ chặt điện thoại: "Tiểu Hân em đang ở đâu?" Sau khi biết vị trí của đối phương, Lưu Diệu Văn bất chấp chạy đến đó, trong lòng sớm đã quên người ở trong phòng đang cố gắng vì mình.

   Mã Gia Kỳ vừa đến bệnh viện thì thấy Lưu Diệu Văn vội vàng chạy ra, Mã Gia Kỳ chặn đường Lưu Diệu Văn lại: "A Tống đâu?" "Anh tránh ra!" Mã Gia Kỳ có chút không hiểu: "Cậu muốn đi đâu?" Bị chặn đường Lưu Diệu Văn có chút bực mình, dùng lực đẩy Mã Gia Kỳ ra: "Anh cút ra cho tôi!"

   Lưu Diệu Văn chạy ra ngoài không một chút do dự. Mã Gia Kỳ nhìn Lưu Diệu Văn rời đi, trong lòng càng cảm thấy có dữ cảm không lành, anh không quản nữa, chỉ muốn được gặp A Tống.

   Trong phòng cấp cứu, bác sĩ thấy Tống Á Hiên ngày càng yếu ớt: "Mau! Mời ngài Lưu vào! Tin tức tố có thể làm dịu nó"

    Y tá lập tức chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài phòng cấp cứu không có ai, cô ấy lại chạy vào: "Bác sĩ Trương, ngài Lưu không có ở bên ngoài!"

   Sau câu nói đó, máy đo nhịp tim hiển thị nhịp tim đang chậm lại, huyết áp tăng cao. Điều này khiến bác sĩ hoảng sợ, Tống Á Hiên nghe thấy bác sĩ đang điên cuồng chỉ huy, cậu chỉ cảm thấy mí mắt của mình ngày càng nặng, cậu nhỏ tiếng nói: "Giữ đứa bé…."

    Lưu Diệu Văn, anh bỏ rơi em….
                           ~♡~
Tuesday xuất hiện sớm hơn tui tưởng 😃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #vănhiên