Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

狼的报恩是以身相许 | Sói đền ơn chính là lấy thân báo đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọt văn
Văn Hiên, Kỳ Hâm, Tường Lâm

"Sư phụ, con trở về rồi!"

Tống Á Hiên vác một cái giỏ tre nhỏ trên lưng, kéo vạt áo lên cao, một bước nhanh nhẹn nhảy vào trong nhà.

Nghe thấy tiếng kêu của tiểu dược đồng, Mã Gia Kỳ liền dừng việc giã thuốc, anh phủi bớt phần bột dính trên người, đôi chân dài thẳng tắp sải bước ra cửa.

"Đến, đặt nó ở đây"

Mã Gia Kỳ đón lấy giỏ tre trên lưng Tống Á Hiên, xăn tay áo giúp cậu lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Hôm nay không biết tại sao mà rất nhiều thảo dược chỉ còn sót lại rễ, trông như bị thứ gì đó ăn mất vậy"

Tống Á Hiên hít một hơi, đưa mắt nhìn phần dược liệu ít ỏi trong giỏ, lòng không nhịn được buông một tiếng thở dài.

Mã Gia Kỳ cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ lặng lẽ đổ hết phần dược liệu tìm được ra ngoài, đem đi phơi nắng, phân loại.

Anh bảo với tiểu dược đồng, phàm là con người thì nên biết hài lòng với những gì mình đang có.

Tống Á Hiên xoa xoa cái bụng rỗng, cong môi thưa với sự phụ của mình rằng: con chỉ thấy vui khi được no bụng thôi.

Mã Gia Kỳ khẽ cười, đặt giỏ tre sang một bên, sau trở vào phòng trong, tiếp tục công việc giã thuốc đang bỏ dở.

"Tiểu sư phụ đang nấu cơm, ngươi đi xem xem như thế nào rồi, ngươi trước tiên cứ ăn đi đã"

Tống Á Hiên vui vẻ mà phủi phủi y phục, cái mũi nho nhỏ bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh phát hiện mùi khói bếp hoà cùng hương vị của thức ăn.

"Tiểu sư phụ, cơm đã xong chưa?"

Tống Á Hiên dựa vào cánh cửa, chỉ ló ra mỗi đỉnh đầu tròn tròn, đôi mắt to nhanh nhẹn quét quanh phòng bếp, nhìn xem tiến độ nấu ăn đã đến đâu rồi.

Đinh Trình Hâm một tay đong đưa chiếc quạt bồ, một tay bận rộn múc canh trong nồi lớn, xem chừng là đang nếm thử.

"Sắp rồi sắp rồi, Hiên Hiên rửa tay xong là có thể ăn"

Nói đến vị tiểu sư phụ này, Tống Á Hiên hiểu rõ hơn ai hết, đây chính là chú hồ ly mà sư phụ nhặt được, hôm đó hái thuốc xong thì như cũ trở về nhà, không hiểu cơ duyên làm sao lại gặp được tiểu hồ ly này ở ngay sau núi.

Khi sư phụ đón nó về, nó vừa mới bị bọn thơ săn truy đuổi, trên người đầy vết thương, nằm ở trong bụi cây mà chờ chết.

Mã Gia Kỳ không hề muốn để tâm đến một chú hồ ly, thế nhưng, hắn lại nguyện ý khuất phục trước nước mắt của Đinh Trình Hâm.

Khi ấy hắn rõ, nó muốn sống.

Dùng y phục bọc lấy chú hồ ly đang bị thương, Mã Gia Kỳ đưa nó về nhà, chăm sóc mấy hôm liền, rồi đem ra những dược liệu tốt nhất mà chữa trị cho hồ ly nhỏ.

Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên từ đầu đến cuối đều cho rằng, đây chỉ là một chú hồ ly bình thường. Nhưng ai lại ngờ được, sau khi cơ thể bình phục, Đinh Trình Hâm đã hiện nguyên hình.

Anh ấy muốn trả ơn.

Người ta nói rằng, nguyên bản của tiểu hồ ly này vẫn rất xinh đẹp, nước da trắng nõn, đôi mắt toát lên vẻ tà mị vốn có, ngay cả khi chủ nhân của nó không hề có toan tính gì. Mà không đâu, chỉ bằng một cái liếc mắt thôi, Mã Gia Kỳ đã bị thịt cho chết rồi.

Tống Á Hiên hay nấp sau cánh cửa, trộm nhìn cuộc sống yêu đương ngày thường của sư phụ và tiểu sư phụ.

Khi sư phụ ghi chép các loại dược liệu, tiểu phụ phụ trách việc giã thuốc. Sư phụ lo việc ngoài, cứu tế bách tính, y đức cao thượng, tiểu sư phụ lo việc trong, hằng ngày chăm sóc gia đình, an bài chu toàn mọi thứ.

Dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí yêu đương ấm áp này, Tống Á Hiên cũng tràn đầy khao khát vào cuộc sống tương lai. Đây cũng lào nguyên do mà Tống Á Hiên thường hay ngồi ngắm trăng đến ngây ngẩn cả người.

"Khi nào mới đến lượt mình nhặt được một người như vậy đây?"

Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời ước nguyện của tiểu dược đồng, thế nên, rất nhanh đã ban tặng cho cậu một chú sói tính cách hăng hái, nhiệt tình.

Vào một đêm đầy gió, chú sói đầu đàn vô tình rơi vào bẫy của bọn thợ săn và nuốt phải phần thuốc độc được đặt trong bẫy.

Đôi mắt xanh của nó đột nhiên co rút lại, cơ thể đang bị chất độc tàn phá mạnh mẽ cuộn thành một khối.

Nhìn ánh trăng trên cao, đôi mắt mơ màng từ từ khép lại...

Nó chỉ có thể đợi đến lúc bình minh, chờ đợi sự giải thoát dành cho riêng nó.

Trời vừa hửng sáng, gà vừa bắt đầu gáy thì tiểu dược đồng đã sẵn sàng lên đường đi hái thuốc.

Tống Á Hiên rón rén mở cánh cửa đóng chặt, đặt chiếc giỏ tre lên lưng, tay cầm liềm, dáng người bước xuyên qua làn sương sớm.

Mà nói cũng thật kì quái, trên núi hôm nay đột nhiên yên tĩnh lạ thường, rất nhiều những động vật nhỏ ngày thường vẫn nhìn thấy dường như đều đã biến mất.

Phía trước trông như một căn phòng tăm tối, ẩn chứa loại sức mạnh khiến người khác không dám đến gần.

Tống Á Hiên dựa vào cành cây nhặt được, loạng choạng leo lên núi, bỗng dưng lại bị một cái hố lớn câu lấy sự chú ý.

Anh cẩn thận tiến lại gần, hơi khom người xuống, từ từ cúi đầu nhìn vào miệng hố.

Ngay lập tức, một chú sói đang hôn mê xuất hiện trong tầm mắt. Có lẽ do trời vẫn còn rất sớm, sương mù dày đặc, lông sói đã ướt đẫm, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có ngực đôi lúc phập phồng lên xuống, chứng tỏ nó vẫn còn sống.

Thân thể của Tống Á Hiên vì quá hoảng sợ, không kiểm soát được mà ngã về phía sau, anh ngồi xổm trên mặt đất, hít lấy một hơi thật sâu.

Nỗ lực để tâm trạng bình ổn trở lại, hơi thở dần dần ổn định, Tống Á Hiên cho rằng, y đức của một vị thầy thuốc khiến anh quyết định sẽ cứu chữa cho chú sói này.

Suy cho cùng, thì ngay từ khi còn rất nhỏ, sự phụ đã dạy anh rằng: phải luôn có một tấm lòng từ bi.

Tống Á Hiên đem áo khoác cởi ra, thận trọng nhảy vào cái bẫy của bọn thợ săn, lúc này, chú sói đang hôn mê đã ngay trong tầm mắt.

Tiểu dược đồng tội nghiệp không ngừng cổ vũ bản thân, cố gắng hết sức vượt qua sự hoảng loạn và sợ hãi, quấn lấy con sói vào trong chiếc áo, bỏ vào giỏ tre rồi chạy một mạch về nhà.

Mệt đến hụt hơi, thế mà trong lòng vẫn không ngừng mắng con sói đang nằm yên ổn trong giỏ, sao mà ngươi to thế! Còn nặng thế chứ! Bình thường bớt ăn một chút không được à!

Còn con sói ấy, nằm trong giỏ cảm nhận được chút ấm áp, cũng dần dần tỉnh lại, cậu ý thức được, là người này đã cứu mình, nhưng mà... ngươi có thể đi chậm lại một chút được không, ta sắp nôn rồi này...

"Sư phụ, sư phụ, sư phụ!!!"

Tống Á Hiên lớn giọng cầu cứu Mã Gia Kỳ, hùng hùng hổ hổ xông vào trong nhà.

Mã Gia Kỳ - người đang tập thể dục trong sân và Đinh Trình Hâm - người đang tỉa hoa, tỉa lá bị Tống Á Hiên hù doạ một phen, vội vã chạy đến vây quanh anh, cứ cho rằng Tống Á Hiên gặp phải chuyện gì bất trắc.

"Con con con, con tìm thấy một con sói bị thương! Nhưng mà, hình như nó bị thương thật..."

Tống Á Hiên thở hổn hển, đứt quãng thuật lại cho Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm những việc bản thân vừa trải qua.

"Mau đem nó vào phòng"

Mã Gia Kỳ điềm tĩnh sắp xếp, trong khi Đinh Trình Hâm quay người đi lấy hộp thuốc.

Sau khi cẩn thận kiểm tra cơ thể của chú sói, Mã Gia Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm bảo với Tống Á Hiên rằng, anh không cần lo lắng, nó chỉ là nuốt nhầm thuốc độc do thợ săn bào chế, nhưng sức sống của nó vẫn rất ngoan cường, hiện tại đã cho uống thuốc giải, sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.

Bản thân tự mình xác nhận chú sói đã yên giấc, Mã Gia Kỳ trở về giã thuốc, còn Tống Á Hiên thì ngồi bên cạnh, lặng lẽ bầu bạn với nó.

Đôi tay không ngừng vuốt ve đầu sói nhỏ, động tác nhẹ nhàng lắm, như thể anh có thể cảm nhận được nỗi đau đớn và tuyệt vọng của nó khi bị thương.

Sắc trời đã dần chuyển tối, nhìn sói con đang ngủ say, Tống Á Hiên quyết định sẽ nằm sấp trên bàn mà đánh một giấc.

Đến nửa đêm, nhiệt độ xuống thấp, gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ.

Cơ thể sói con đã được loại sạch độc tố cũng dần thanh tỉnh hơn.

Lưu Diệu Văn bình tĩnh nhìn xung quanh gian phòng, cuối cùng ánh mắt cậu đọng lại ngay tại nơi Tống Á Hiên đang gác người nằm ngủ.

Lúc này Lưu Diệu Văn đã có thể tuỳ ý biến thành người, cậu nhấc chân rời khỏi giường, nhặt y phục đặt bên cạnh, vốn định sẽ nhẹ nhàng đắp cho Tống Á Hiên.

Không nghĩ đến, Tống Á Hiên đang ngủ say đột nhiên giật mình tỉnh lại, dây thần kinh căng thẳng xẹt qua, anh bất ngờ ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Lưu Diệu Văn.

"Thật đẹp..."

Giây tiếp theo, Tống Á Hiên đã bị sự xuất hiện và vẻ ngoài của Lưu Diệu Văn làm cho khiếp sợ. Lưu Diệu Văn cũng không hề khá khẩm hơn, trong phút chốc đã ngây ngốc đứng ở đó. Thật sự rất đẹp...

Dư quang liếc đến giường ngủ, trên giường không có ai, Tống Á Hiên kinh ngạc đứng lên, luống cuống chân tay tìm kiếm khắp phòng.

"Sói của ta đâu? Nó đi đâu mất rồi?"

Tống Á Hiên sợ đến mức nhắm chặt mắt, kết quả xấu nhất là sói con đã lẻn đi, nhưng việc Tống Á Hiên lo sợ, lại là việc nó sẽ làm hại người khác.

"Sói của huynh ở đây này..."

Vốn muốn trêu chọc anh nhưng khi nhìn đến dáng vẻ lo lắng, thập phần đáng yêu của Tống Á Hiên, trái tim của Lưu Diệu Văn đều mềm mại cả rồi, chỉ có thể nói cho anh biết thân phận thật của mình thôi.

Khá lắm, đây là đòn đả kích thứ ba mà Tống Á Hiên đã phải chịu đựng trong đêm hôm nay, mắt anh mở to, đôi chân lùi về sau một cách không kiểm soát.

Tống Á Hiên không để ý đến chiếc ghế phía sau, vô ý vấp phải, nhưng còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì cơ thể đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Lưu Diệu Văn vòng tay ôm lấy Tống Á Hiên, nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, tính chiếm hữu của loài sói thoáng chốc lướt qua đáy mắt.

"Thả ta ra!"

Tống Á Hiên nỗ lực thoát khỏi cái ôm của Lưu Diệu Văn, nhưng trái lại, càng bị đôi tay ấy mạnh mẽ siết chặt hơn, thế nên mà anh chỉ có thể cam chịu đặt tay lên khuôn ngực rắn chắc.

"Cảm ơn vì đã cứu ta"

Khí tức lạnh lẽo nhưng cũng vô cùng dịu dàng. Nghe được một câu lọt tai nên cơn giận của Tống Á Hiên cũng dần nguôi bớt.

"Vậy ngươi trả ơn ta như thế nào đây? Đưa bao nhiêu tiền!?"

Tống Á Hiên dĩ nhiên biết rõ cậu nói cho cùng cũng chỉ là một con sói, làm sao mà có tiền được, nhưng mà anh vẫn như có như không thử thăm dò tình hình của đối phương.

"Muốn thì không có, nhưng ta có thể lấy thân báo đáp nha~"

Lưu Diệu Văn nhướng mày, bản tính của loài sói chính là như thế, khi gặp được thứ khiến bản thân yêu thích đều sẽ rất bộc trực, thẳng thắn mà bày tỏ.

Thật không nghĩ tới, Tống Á Hiên vậy mà lại đỏ mặt, vành tai cũng dần ửng hồng. Quá mức xấu hổ, anh dứt khoát đẩy Lưu Diệu Văn ra, tức giận mà leo lên giường.

Vùi mặt vào chăn bông mềm mại, xấu hổ đến mức không dám đối diện với hương thân phụ lão.

Lưu Diệu Văn theo sau, cẩn thận ngồi xuống bên giường, dùng tay kéo chăn bông của Tống Á Hiên xuống, cậu sợ rằng anh sẽ tự làm mình ngạt thở mất.

"Ta tên Lưu Diệu Văn, còn huynh?"

"Tống Á Hiên..."

Thanh âm mềm mại của Tống Á Hiên khiến tâm tình Lưu Diệu Văn tràn đầy vui sướng, sự chiếm hữu ẩn hiện trong đôi mắt của sói con càng lúc càng mạnh, dường như chỉ cần thêm một giây nữa thôi, là có thể trực tiếp vồ đến rồi.

Cậu vỗ về Tống Á Hiên, để anh từ từ an giấc, còn bản thân thì tựa vào đầu giường, ngủ cả một đêm như thế.

Ngày hôm sau, Tống Á Hiên bắt đầu lộn xộn kể lại cho Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm về việc Lưu Diệu Văn từ sói biến thành người.

Mọi người rất nhanh chóng tiếp nhận, dù sao thì tiểu sư phụ Đinh Trình Hâm cũng là từ một hồ ly biến thành.

Kể từ đó, Lưu Diệu Văn lúc nào cũng bám lấy Tống Á Hiên, cùng anh lên núi hái thuốc, lợi dụng việc bản thân có thể biến thành sói, cậu thường đi vào những vách núi hái về cho anh nhân sâm thượng hạng.

Sẽ cùng nhau bắt bướm trên đồng cỏ xanh rì, cùng nhau nằm xuống nghỉ ngơi khi mệt mỏi, cùng nhau ngắm những rạn mây trắng mềm mại trên bầu trời.

Sẽ cùng Tống Á Hiên xuống trấn đi chợ, anh bán thảo dược, còn Lưu Diệu Văn thì ngồi ở một bên để trông chừng anh. Chỉ cần nhìn thấy Tống Á Hiên đang cùng người khác cười một cái, đầu liền sẽ rủ xuống, tủi thân cọ cọ vai anh để thể hiện sự bất mãn của mình.

Kể từ khi gặp Tống Á Hiên, sói vương oai phong lẫm liệt lẽ nào đã hoá thành một chú cún con dễ thương rồi??

"Ô, đoá hoa đó đẹp quá, còn rất thơm nữa~"

Nhìn người đi đường cầm trên tay bó hoa hồng xinh đẹp, Tống Á Hiên không nhịn được sự ghen tị mà lên tiếng. Trong khi đó, Lưu Diệu Văn đứng phía sau anh đang không ngừng đảo tới đảo lui đôi mắt lanh lợi của mình.

Tống Á Hiên trở về nhà sau khi đã bán hết các loại thảo dược, cơ thể đã hoàn toàn đi vào trạng thế kiệt sức. Anh nấp trong bóng râm của những tán cây trong sân, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này, quả thật rất thoải mái.

Một bóng đen quen thuộc bỗng dưng xuất hiện trước mặt anh, đó là Lưu Diệu Văn, người đang mỉm cười với những đoá hoa hồng tươi thắm trên tay.

"Gửi cho tiểu kiều phu mà em yêu nhất~" 

Lưu Diệu Văn đưa đoá hoa cho Tống Á Hiên, thân thể hơi cúi xuống, lúc này, vị sói vương cao cao tại thượng sẽ chỉ vì người mình yêu mà cúi đầu.

Trên đời này, vạn vật đều đã nhìn qua, nhưng chỉ có anh làm cho con tim này rung động, đã quen với những ngày đắm mình cùng thiên nhiên, cũng có thể quỳ gối vì muốn được cùng anh chung một nhà.

Thuộc tính của loài sói chính là như vậy, ta yêu huynh, không từ bỏ, không vứt đi. Nếu sói quay đầu, chính là đền ơn. Cảm ơn huynh vì đã cứu mạng ta, từ nay về sau, ta lấy thân báo đáp.

Tống Á Hiên nép vào vòng tay của Lưu Diệu Văn, sự ngọt ngào và hạnh phúc quá đỗi khiến gương mặt anh tràn ngập ý cười.

Đúng lúc này, Nghiêm Hạo Tường nhà ở sát vách đẩy cửa, lớn tiếng mắng: "Mã Gia Kỳ! Là sói của người có đúng không! Nó cắn hết hoa hồng do thỏ nhỏ nhà ta trồng rồi! Cha ngươi ấy!"

Cảm ơn vì đã ủng hộ
Chúc bạn có một cuộc sống hạnh phúc

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top