Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Sự thật sáng tỏ, người có tình rồi sẽ về bên nhau.

—————-

Buổi tối hôm đó sau khi kết thúc livestream, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ngủ chung một giường.

Bởi vì Đinh Trình Hâm,

Không cẩn thận làm đổ nước.

Chiếc giường không lớn, căn bản không đủ chỗ cho hai người đàn ông trưởng thành, nhưng đêm nay hai người không giống trước đây, mà là nghiêm chỉnh ngủ ở chỗ của mình.

Mà mấy ngày sau, rõ ràng chiếc giường bên cạnh đã khô ráo có thể ngủ được rồi, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn làm như không phát hiện ra, thà rằng buổi tối chen chúc nằm bên cạnh Tống Á Hiên, cả đêm nằm giống như con tằm bị trói trong kén, cũng không muốn sang giường khác ngủ.

Sau đó, vẫn là Tống Á Hiên đau lòng, vào một ngày sau khi kết thúc bữa tối, anh vờ như không chú ý tám chuyện cùng cậu: "Lát nữa đem hai chiếc giường trong phòng ghép lại đi."

Tiểu Lưu – não yêu đương – Diệu Văn: "Được!"

Nhưng trừ lần đó ra, Tống Á Hiên cũng không đề cập đến chuyện xảy ra tối ngày hôm đó, mà Tống Á Hiên không nhắc đến, Lưu Diệu Văn cũng không dám nhắc.

Chờ hoài chờ mãi, không chờ được Tống Á Hiên mở miệng, nhưng lại chờ được một tin tức.

"Anh trai, anh về nhà một chuyến đi."

Lưu Diệu Văn hấp tấp chạy về nhà, giây phút nhìn thấy tin nhắn kia tưởng trong nhà xảy ra chuyện gì, ba mẹ sợ cậu lo lắng, nên em trai mới lén lút nói cho cậu biết.

Lưu Diệu Văn vừa đến cửa thang máy lầu dưới đã nhìn thấy một cậu nhóc mười một tuổi vẫn chưa lớn hẳn, khựng lại một chút.

"Anh ơi!"

Em trai vốn đang thong thả đi qua đi lại trước cửa thang máy, vừa phát hiện ra Lưu Diệu Văn đang vội vàng chạy đến liền ngoắc gọi cậu.

Lưu Diệu Văn nhanh chóng chạy đến: "Mẹ bảo em xuống dưới đón anh à?"

"A." Đôi mắt vẫn luôn sáng lấp lánh của Lưu Gia Hoàn từ từ trầm xuống, dường như có chút do dự, "Không, không phải mẹ gọi anh trở về đâu."

Lưu Diệu Văn giật mình.

Tính cách em trai nhà cậu như nào cậu hiểu rõ nhất, tuy có chút nghịch ngợm, nhưng ngay từ khi đi học, cho dù muốn gặp cậu thế nào, kể cả khi cậu đang làm việc ở Trùng Khánh, cũng không đột nhiên nhắn tin gọi cậu trở về như vậy.

"Làm sao vậy? Có phải có ai bắt nạt em không?"

Lưu Diệu Văn có chút lo lắng. Lưu Gia Hoàn có phải ở trường chịu ủy khuất gì không, hay là cãi nhau với ba mẹ rồi.

"Anh." Lưu Gia Hoàn chớp mắt do dự, lòng bàn tay cầm điện thoại đặt trong túi áo đã chảy đầy mồ hôi.

Rốt cuộc, em ấy ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn.

"Anh với Á Hiên ca," Lưu Gia Hoàn cuối cùng cũng mở miệng, "Thật sự có quan hệ như bọn họ nói sao?"

Câu hỏi của cậu bé rất nhẹ nhàng, lại làm cho người con trai đối diện được mệnh danh là ngôi sao đang lên của làng giải trí lại không biết phải bày ra biểu tình gì.

Năm năm trước Lưu Gia Hoàn vẫn còn là một bạn nhỏ đang học mầm non, chỉ nhớ có một anh trai xinh đẹp tên Á Hiên ca ca là đồng đội của anh trai, đối xử với bé rất tốt, đối xử với anh trai cũng rất tốt.

Nhưng chính vì cậu bé còn nhỏ như vậy, cho nên tất cả tin đồn đều không thể truyền đến tai cậu, chỉ biết rằng trong rất nhiều đồng đội, anh trai thích đi theo Á Hiên ca ca nhất.

Sau này, đợi đến khi cậu bé lên tiểu học, trưởng thành hơn một chút, tuy rằng người khác không biết cậu bé là em trai của Lưu Diệu Văn, nhưng cậu thường nghe những anh chị chơi với cậu nhắc đến tên của anh trai và Á Hiên ca ca, có một vài câu cậu có thể nghe hiểu.

Nhưng tất cả đều không phải lí do hôm nay cậu đột nhiên gọi anh trai quay về nhà.

Mắt thấy Lưu Diệu Văn trầm mặc một lúc lâu không nói gì, Lưu Gia Hoàn mới phản ứng lại câu hỏi của mình dường như có một ý nghĩa khác.

Cậu bé vội vàng xua tay giải thích: "Anh, không phải, em không có ý đó. Em không có ý gì khác, thật đó."

Lưu Diệu Văn nhìn ánh mắt chân thành của em trai đang luống cuống tay chân trước mặt, dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lưu Diệu Văn biết cậu bé không nói dối.

Lưu Gia Hoàn là thật sự chân thành, em ấy cũng thật sự thích Tống Á Hiên.

Nhưng giọng điệu vẫn không thật sự thả lỏng, Lưu Gia Hoàn lần này có vẻ nhớ rất kĩ, không nói nửa câu, nhìn trái nhìn phải, sau đó nắm cổ tay Lưu Diệu Văn vào lối thoát hiểm bên cạnh thang máy.

Bên trong lối thoát hiểm nhiệt độ xuống thấp, vừa bước vào đã thấy lạnh, Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn cậu bé hỏi: "Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại hỏi anh chuyện này?"

"Anh, hai ngày trước điện thoại của em bị hỏng, em nói với mẹ muốn mua điện thoại mới..." Lưu Gia Hoàn ngẩng đầu nhìn anh trai, "Mẹ nói, chờ em thi tốt kì thi cuối kì sẽ mua cho em điện thoại mới, sau đó..."

Lưu Gia Hoàn vẫn đang nói một cách chậm rãi, đột nhiên lại đẩy nhanh tốc độ: "Sau đó mẹ đi đến phòng anh nói là sẽ đổi cho em cái điện thoại trước kia anh từng dùng, rồi đưa cho em."

"Tình cờ hôm đó các bạn cùng lớp rủ em chơi game."

Chưa nói hết đã bị Lưu Diệu Văn mở miệng cắt ngang: "Ừ, chuyện này anh nhớ rõ. Số wechat của em bị hạn chế độ tuổi, hôm đó em đã mượn số anh."

"Đúng rồi."

Lưu Gia Hoàn lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa tay ấn ấn, hình như đang mở cái gì đó, sau đó vừa đưa cho Lưu Diệu Văn vừa nói: "Phần mềm trước đây trên điện thoại này vẫn chưa bị xóa, hôm đó em đăng nhập wechat của anh, thấy được một vài thứ."

Lưu Gia Hoàn mở ra đưa cho cậu xem một khung trò chuyện trên wechat.

Có thể do Lưu Gia Hoàn vội lấy điện thoại sử dụng, hệ thống cũng chưa kịp cập nhật, cho nên ảnh đại diện của cuộc trò chuyện vẫn là ảnh ngày trước, ghi chú phía trên cuộc trò chuyện cũng là của trước kia.

Giây phút đó, câu nói trên màn hình đập vào mắt cậu khiến trái tim cậu bị kéo thẳng xuống đáy vực, đại não nhất thời trống rỗng, cả người bắt đầu cảm thấy hoang mang.

[Ngày 3 tháng 1 năm 2024, rạng sáng 04:11]

[Chúng ta nên tạm thời chia tay một thời gian, trước tiên bình tĩnh lại đã.]

Trong nháy mắt, toàn thân Lưu Diệu Văn trở nên lạnh lẽo.

Những ngọn đèn sợi đốt nhấp nháy bật tắt trong lối thoát hiểm vốn đã âm u lạnh lẽo, chỉ có dòng chữ "lối thoát an toàn" phía sau cậu vẫn đang phát sáng.

Lưu Gia Hoàn nhìn thấy bàn tay cầm điện thoại của Lưu Diệu Văn đang run lên.

Nhìn xuống dưới, câu trả lời cách bảy tám phút.

[Thử Tiêu Daddy: Được.]

Qua vài phút sau, người kia như biến thành một con người khác, gửi qua một tin nhắn nữa.

[Thử Tiêu Daddy: Diệu Văn? Chị là Nhụy tỷ, hai đứa em hiện tại đừng kích động! Tiểu Tống đang ở chỗ chị, em bảo vệ tốt bản thân, sau này nhất định sẽ ổn thôi! Biết chưa Diệu Văn!]

[Thử Tiêu Daddy: Diệu Văn? Em có đọc được không?]

Người kia rất gấp, không chỉ ở giọng điệu nhắn tin, bên dưới còn gửi thêm rất nhiều voice chat mấy chục giây, nhưng đều đã hết hạn từ lâu không nghe được nữa, cuối cùng gọi hai cuộc điện thoại, cậu cũng không nghe máy.

Lưu Diệu Văn không cách nào suy nghĩ.

Cậu khẳng định tin nhắn này không phải cậu gửi.

Cậu cũng không thể không nghe điện thoại Tống Á Hiên gọi đến.

Nhưng buổi tối hôm đó cậu ở đâu?

Rạng sáng ngày 3 tháng 1 năm 2024, cậu đang ở đâu?

Đầu óc Lưu Diệu Văn hiện tại toàn là những tiếng vo ve chói tai, chấn động đến mức cậu cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn.

Trong một khắc nào đó, cậu dường như đi vào một kết giới ma thuật, tất cả những hình ảnh về Tống Á Hiên điên cuồng lướt qua trong tâm trí cậu như một chiếc đèn lồng xoay tròn.

Cho nên Tống Á Hiên không phải không từ mà biệt, không phải trong suốt năm năm không muốn liên lạc với cậu, không phải không còn thích cậu.

Cho nên vài ngày trước, Tống Á Hiên ở trong phòng nói những lời đó, hóa ra là do đã nhẫn nhịn quá nhiều ủy khuất và đau khổ, nghĩ tới có thể lại "bị vất bỏ" một lần nữa, nhưng vẫn để lộ vết sẹo kia trước mặt cậu, muốn cùng cậu bắt đầu lại một lần nữa.

Trái tim như bị ném vào trong vỏ sò, ép chặt với những hạt cát vụn, không chua xót giống như khoảnh khắc bị bịt mắt ngày hôm đó, lần này là đau đớn thật sự.

"Anh, anh!"

Như thể bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng, Lưu Gia Hoàn nhẹ nhàng đẩy cánh tay Lưu Diệu Văn, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

"Anh ơi, anh đừng như vậy."

Bàn tay Lưu Diệu Văn run lên, dường như đã phục hồi tinh thần, cậu trấn tĩnh nhìn vào thiếu niên nhỏ trước mặt, há miệng thở dốc, nhưng lại nói không nên lời.

"Anh, còn có một chuyện nữa."

"Cái gì?"

Lưu Diệu Văn đổi điện thoại sang tay trái, di chuyển bàn tay phải vốn đã lạnh cứng của cậu, rời khỏi khung trò chuyện, nhìn thấy thông báo của hộp thoại được ghim ở trên cùng.

Cậu dừng một chút, trong nháy mắt một vài hình ảnh hiện lên trong đầu, vô thức ấn mở hộp thoại.

Lưu Gia Hoàn nhìn thấy, cũng không do dự nữa: "Tối hôm đó em sốt cao, là ba gửi wechat gọi anh về nhà."

[Ngày 3 tháng 1 năm 2024, rạng sáng 03:22]

[Ba: Bé út, em trai con sốt cao không hạ được, trong nhà lại không có thuốc, con làm việc xong có thể mang về nhà được không?]

Lưu Diệu Văn không phải là một người đa nghi, nếu là bản thân cậu, cậu sẽ càng không nghĩ đến mối liên hệ giữa hai việc này.

Nhưng Lưu Gia Hoàn lại nhắc đến.

"Ý em là sao?"

Thanh âm Lưu Diệu Văn rất nhẹ, cậu đang hỏi em trai trước mặt cậu, người em trai dường như đã phát hiện toàn bộ sự thật.

"Ngày hôm đó các anh livestream, em đã nhìn thấy, hẳn là ba mẹ cũng...đã thấy."

......

Lưu Gia Hoàn là vô tình nhìn thấy lối vào livestream.

Ban ngày cậu bé cùng bạn bè hẹn nhau ra ngoài đá cầu, vẫn đang là tháng 12 âm lịch, thời tiết rất lạnh, trên người lại nóng, một lúc sau lại bị cảm, sau bữa tối hôm đó, Lưu Gia Hoàn khó chịu không muốn động đậy, nằm trên sofa lướt weibo, kết quả lướt tới lối vào livestream.

Cũng là ôm tâm tư muốn xác nhận, toàn bộ quá trình Lưu Gia Hoàn đều rất chú ý khoảng cách giữa anh trai nhà mình và Á Hiên ca ca.

Có lẽ vì quan sát quá nhập tâm, ba mẹ thu dọn ở phòng bếp xong đã đi đến bên cạnh từ lúc nào cũng không biết.

Dù sao cũng là một đứa trẻ, thẳng đến khi livestream kia đột ngột kết thúc, Lưu Gia Hoàn cũng không để ý đến sự khác lạ trên biểu cảm của ba mẹ mình.

Lưu Gia Hoàn ban ngày bị cảm lạnh, ban đêm cổ họng khô khốc đau nhức, liền đi xuống lầu đến phòng bếp muốn uống cốc nước.

Phòng của cậu ở tận trong cùng, muốn xuống lầu phải đi qua phòng ba mẹ ở giữa hành lang.

Lưu Gia Hoàn nhìn thấy đã gần mười hai giờ, sợ đánh thức ba mẹ, cố ý bước thật nhẹ xuống lầu.

Vừa bước đến trước cửa phòng bố mẹ, bên trong truyền ra tiếng khóc nho nhỏ cùng với những lời buộc tội khiến bước chân Lưu Gia Hoàn đột ngột dừng lại.

Cãi nhau?

Không thể nào? Ba mẹ chưa bao giờ cãi nhau mà?

Lưu Gia Hoàn xoay người nhẹ nhàng bước đến gần cánh cửa đang đóng chặt.

"Ông tự nhìn xem, con trai tôi mấy năm nay biến thành cái bộ dạng gì rồi!" Là âm thanh của mẹ cậu, "Ăn không ngon, ngủ không yên, ông không đau lòng nhưng tôi đau lòng!"

Mẹ đang khóc.

Lưu Gia Hoàn nghe đến mức trái tim đập liên hồi, trong lòng đoán là chuyện của anh trai.

Cậu nghe được ba nói chuyện: "Nhưng quyết định khi đó cũng là bà đồng ý, con trai tôi tôi cũng muốn nó sống tốt."

Ngược lại, tiếng khóc của mẹ càng ngày không khống chế được, một lát sau, dường như cuối cùng cũng bình ổn được cảm xúc, lại có âm thanh truyền ra.

"Tôi hối hận rồi. Lúc đó tôi không nên đồng ý cái quyết định rách nát của ông. Kết quả làm hai đứa nhỏ vô duyên vô cơ đau khổ nhiều năm như vậy, hiện tại nhìn chúng như vậy tim tôi lại càng đau đớn."

Trong lúc bàng hoàng, Lưu Gia Hoàn trở về phòng, vội vàng lấy điện thoại dưới gối ra, bật tắt liên tục.

Vào đêm đó của năm năm trước, Lưu Diệu Văn biết Tống Á Hiên vẫn đang ở phòng thu âm chưa về, nên ở lại phòng tập giúp vài đứa nhỏ của tam đại luyện tập vũ đạo, để giết thời gian, chờ Tống Á Hiên cùng nhau về nhà.

Mà hơn rạng sáng hơn ba giờ, Tống Á Hiên còn chưa hoàn thành công việc, Lưu Diệu Văn đã bị một tin nhắn của ba gọi về nhà.

Cậu muốn đi tìm Tống Á Hiên nói cho anh một tiếng, nhưng nhìn thời gian trước mắt, sợ nếu mình đến lại làm phiền đến Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn cuối cùng vẫn không nói cho Tống Á Hiên, vội vàng đem theo thuốc chạy về nhà.

Lưu Gia Hoàn quả thật đang bị bệnh, trong nhà cũng thật sự không có thuốc.

Mà ngay sau khi cậu về thăm em trai không bao lâu, bức ảnh kia liền bị lộ trên mạng.

Khi đó, Lưu Diệu Văn vào nhà vệ sinh để lau mồ hôi sau buổi tập vũ đạo, cứ như vậy để quên điện thoại ở đó.

Mẹ Lưu là người đầu tiên nhìn thấy.

Có bệnh thì vái tứ phương, mặc dù đã uống thuốc rồi, nhưng mẹ Lưu vẫn lo lắng, liền lấy điện thoại con trai ném cạnh đó để tra xem còn có phương thuốc cổ truyền nào giúp hạ sốt không.

Nhưng lại vừa đúng lúc nhìn thấy tin nhắn wechat của cậu đang bị tấn công dữ dội, tất cả đều nói cậu mau vào xem weibo.

Thành thật mà nói, khoảnh khắc bức ảnh kia xuất hiện, bà cũng chỉ thoáng kinh ngạc trong chớp mắt.

Không ai hiểu rõ con trai bà hơn chính bản thân bà.

Thời điểm cậu mới vào công ty, mỗi ngày tan học đều ồn ào muốn đến công ty tập luyện. Thật ra khi đó trong nhà không ai thật sự muốn cho cậu đi làm minh tinh, họ chỉ nghĩ rằng cậu muốn theo đuổi ước mơ, vậy thì cứ để cho cậu theo đuổi đi.

Sau đó, không biết qua bao lâu, sau khi về nhà cậu bắt đầu thường xuyên chia sẻ cùng mẹ, hôm nay lại nhìn thấy đứa trẻ hát rất hay đến từ phương Bắc kia.

Cậu thường kể anh trai kia lớn lên rất đẹp, còn nói anh trai đó lớn lên không cao lớn bằng mình, dần dần, bà cũng có ấn tượng với đứa trẻ mà con trai mình thường xuyên nhắc tới.

Đứa trẻ kia tên Tống Á Hiên, đúng là trông rất đẹp.

Con trai nhà mình thường đem theo Á Hiên về nhà cùng ăn cơm, hoặc vào ngày lễ tết cùng anh về nhà. Còn có một lần, Á Hiên ở Trùng Khánh không có chỗ ở, con trai bà nhất quyết kéo Á Hiên về nhà ở cùng.

Cho đến khi bà đang sắp xếp lại sách giáo khoa của học kỳ trước trong phòng con trai, vô tình làm đổ một quyển sách Ngữ Văn.

Có lẽ có một trang nào đó đã bị lật đi lật lại nhiều lần, gáy sách đã bị đè cho bằng phẳng, nội dung của mặt trên cuốn sách rất bình thường, là tài liệu sơ trung thông thường.

"Tiêu tiêu như tùng hạ phong, hiên hiên nhược triêu hà cử." – Thế Thuyết Tân Ngữ.

*Thuần Việt: "Rền vang như cây tùng dưới gió, cao lớn như ánh mặt trời mọc."

Nhưng thứ thật sự khiến cho bà phải dừng lại hồi lâu, chính là câu văn có hai chữ "cao lớn" được khoanh tròn liên tục bằng bút mực, bên cạnh hai chữ kia còn có chú thích:

"Tên của anh ấy."

*Hiên hiên (轩轩/xuānxuān) vừa có nghĩa là cao lớn, vừa là Hiên trong Tống Á Hiên.

Tràn ngập trang sách đó cũng là một cái tên ba chữ.

Cả một trang đều là "Tống Á Hiên".

Thời điểm đó ban đầu bà cũng rất hoảng hốt, nghĩ đi nghĩ lại không biết có phải vì bà quá ít chú ý đến con trai đang ở tuổi trưởng thành hay không, mới có thể xảy ra chuyện này.

Bà liên tục tìm kiếm các loại thông tin, ẩn danh hỏi các bác sĩ tâm lý, cuối cùng, qua rất nhiều người mới biết được, đây không phải bệnh.

Đứa con của bà không có vấn đề gì cả, cậu không phải bị bệnh, cậu chỉ là nằm trong một nhóm người có số lượng rất ít xuất hiện trong xã hội.

Con trai bà chính là thích một người con trai.

Bà bắt đầu thử tiếp nhận, tìm hiểu và bao dung.

Bà rất thích Tống Á Hiên.

Nhưng điều khiến bà thật sự lo lắng vẫn xuất hiện.

Tương lai.

Thời điểm bà nhìn thấy bức ảnh chụp kia, quả thực có chút hoảng loạn, nhưng bà cũng không hề muốn làm gì cả, không ngờ chồng bà cũng nhìn thấy.

Chồng bà từ trước đến nay không hề biết mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ đã vượt quá ranh giới bạn bè, cho nên lúc đó chính ông đã đưa ra quyết định kia.

Nhân lúc đứa trẻ còn chưa biết điều này, cắt đứt hết tất cả.

Ban đầu bà đã từ chối.

Nhưng tình mẹ không thể dự đoán được, chồng bà lôi kéo khuyên bảo bà thật lâu, cuối cùng, vào khoảnh khắc tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, bà đành ôm theo tội lỗi với hai đứa nhỏ, đồng ý với chồng.

Giây phút chồng gửi đi tin nhắn đó, bà đã nhắm mắt lại.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, bà trơ mắt nhìn chồng mình rút thẻ sim ra, và cả chiếc điện thoại bị dìm vào trong nước.

Bà nghe tiếng con trai bước ra từ trong phòng tắm, vươn tay lấy điện thoại trên tay chồng, cúi đầu không nhìn cậu, giải thích rằng trong lúc giặt khăn chườm cho em trai đã không cẩn thận làm điện thoại rơi xuống chậu nước.

Thời điểm con trai mở miệng an ủi bà, đến nửa câu bà cũng không nói nên lời.

Mà những nhốn nháo rối loạn ngày hôm sau cũng khiến Lưu Diệu Văn quên mất chiếc điện thoại đã hỏng vì bị rơi xuống nước kia.

Cứ như vậy, "không từ mà biệt của Tống Á Hiên" mâu thuẫn với "tin nhắn chia tay của Lưu Diệu Văn".

Sự thật muộn màng, qua suốt năm năm.

----------

Lời tác giả: Ba mẹ không phải là vai phản diện được sắp đặt, hi vọng không có bạn nhỏ nào nói mấy lời kiểu "Sao lại phá hoại như vậy, thật đáng ghét", thái độ của người làm cha làm mẹ, lạnh nóng tự biết.

Lời dịch giả: Khoe bìa mớiiiiiii

Chương này gần dài bằng chương 9 luôn ;-;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top