Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Khi hai người cùng nhau đi đến phòng chờ, bốn vị khách mời còn lại đã đợi sẵn ở đó.

Rút kinh nghiệm từ những mùa trước, show du lịch mùa này không mời những tiền bối giàu kinh nghiệm trong làng giải trí làm khách mời thường trú, mà tìm sáu vị nghệ sĩ trẻ cùng tuổi để cùng nhau đi du lịch.

Tương tác giữa những lưu lượng cùng tuổi sẽ có rating cao hơn.

Nhưng khi bị ba vị lưu lượng có chống lưng mới nổi khoảng năm năm gần đây, vây quanh bản thân để nghe ngóng về hai vị khách mời khác, Tả Hàng lại khóc không ra nước mắt.

Rất lâu trước khi Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên kí hợp đồng với tổ chương trình, Thời Đại Phong Tuấn không hề biết hai người muốn tham gia chương trình thực tế này, vậy nên theo lẽ đương nhiên sẽ đề nghị nghệ sĩ khác của công ty tham gia ghi hình.

Dù sao cũng là miếng bánh của đài Mango, ra ngoài tuyên truyền và làm quen với những người cùng tuổi nhiều hơn luôn là chuyện tốt.

Huống hồ, nghệ sĩ xuất thân từ Thời Đại Phong Tuấn ra ngoài sẽ luôn được chiếu cố một chút.

Chủ ý của Lý Phi rất hợp lý, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được, Lưu Diệu Văn sẽ liên hệ với tổ tiết mục để xin lại miếng bánh này.

Thật trùng hợp, hai nghệ sĩ mà tổ tiết mục liên hệ ban đầu gần đây đã hủy hợp đồng vì một vài bê bối, hơn nữa, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên cùng nhau đi du lịch, nhiệt độ tặng tới tận cửa, không có lí do gì để từ chối.

Vì vậy, sáu vị MC thường trú, có ba người là nghệ sĩ xuất thân từ Thời Đại Phong Tuấn.

Nhưng với tất cả lương tâm, đối mặt với phòng livestream và ba đôi mắt đối diện, Tả Hàng thật sự không có cách nào trả lời mấy câu hỏi liên quan đến scandal của sư huynh mình.

Trước khi đến đây không ai nói với cậu rằng cậu sẽ ở cùng với hai vị này!

Thế nhưng chiếc điện thoại nằm trong túi áo vẫn luôn rung lên không ngừng rõ ràng đang nói với cậu rằng: mấy người đồng đội hóng hớt của cậu đã biết chuyện rồi.

Tìm một cái lí do để đối phó với mấy người ngồi trước mặt, sau đó Tả Hàng ngồi vào trong góc lôi điện thoại ra, ngón tay gõ chữ trên màn hình đều đang dùng lực.

【Tả Hàng: Cứu mạng, tui bị quần chúng ăn dưa bao vây rồi.】

【Tô Tân Hạo: Hãy trân trọng bầu không khí ăn dưa xung quanh anh bây giờ đi.】

【Tả Hàng: ? Tại sao chứ???】

【Trương Cực: Bởi vì anh sắp bị không khí yêu đương bao vây rồi.】

【Trương Trạch Vũ: Đừng lo lắng, bây giờ trong phòng livestream hai người họ đang thảo luận về Trouble Maker rốt cuộc là một bài hát tiếng Anh hay bài hát tiếng Hàn.】

【Chu Chí Hâm: Đừng nói nữa, sai lầm tuổi trẻ, có trời mới biết anh chỉ là một người qua đường chứng kiếm tình yêu này.】

【Tả Hàng: Đừng tám nữa, vậy các vị ai cho thể dạy tui lát nữa tui nên gọi sư huynh hay là gọi đại ca anh dâu đây.】

【Trương Cực: Đại ca anh dâu.】

【Tô Tân Hạo: Đại ca anh dâu.】

【Trương Trạch Vũ: Đại ca anh dâu.】

【Chu Chí Hâm: Đại ca anh dâu.】

......

Đại khái là đám trẻ con nhà Thời Đại Phong Tuấn không có chút khái niệm nào về lớp học quản lý biểu cảm, biểu cảm của Tả Hàng lúc này đã vặn vẹo đến mức fan hâm mộ trong phòng trực tiếp đều nhao nhao cười nhạo cậu.

【Con trai, con dùng mặt tử tế nào.】

【Hàng Tương mau phấn khích lên nào! Lát nữa sẽ có một CP tại hiện trường cho bé ship rồi!】

Tả Hàng: Cảm ơn vì lời mời, đang bận căng thẳng, không thể phấn khích.

Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng hô hào la hét liên tục không ngừng, đám đông bắt đầu dâng trào, từng dòng nối tiếp từng dòng người kẹp hai người họ vào giữa, sau đó đưa đến phòng chờ.

Cả hai người đều mặc áo khoác dày có những hình vẽ nguệch ngoạc bên trên, bước ra từ trong đám đông náo nhiệt.

Lưu Diệu Văn vòng tay qua vai Tống Á Hiên, tách người trong lòng ra khỏi đám đông.

Toàn bộ khách mời trong phòng chờ đều đứng lên chào hỏi, bao gồm cả Tả Hàng vẫn đang do dự nên gọi là sư huynh hay gọi đại ca anh dâu.

Đứng trước mặt mấy vị khách mời đó, Tống Á Hiên trông không quen mắt lắm, trước khi ghi hình tiết mục, thông tin của các vị khách mời toàn bộ đều được bảo mật, cho dù phát sóng rồi cũng không có thời gian lên weibo xem thông tin chi tiết của mấy người này, vậy nên anh quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lưu Diệu Văn bên cạnh.

Hành động này không hề che giấu quá mức, thậm chí còn mang theo tin tưởng và ỷ lại rõ ràng, Lưu Diệu Văn nhận ra ánh mắt này liền khẽ mỉm cười, dịu dàng đưa tay vỗ nhẹ sau eo Tống Á Hiên.

Là trấn an.

Tả Hàng cắn chặt môi dưới, ép bản thân không được nở nụ cười.

Cứu mạng với, đây mà thật sự là Lưu Diệu Văn sư huynh trong suốt năm năm nay mỗi lần nghe thấy ba từ "Tống Á Hiên" đều đen mặt lại hay sao?

Rất hiển nhiên, giữa nhiều người như vậy không chỉ mỗi mình Tả Hàng phát hiện ra.

【Cứu mạng! Cái quay đầu đó của Tống Á Hiên đã khắc ghi trong lòng tui rồi】

【Má ơi nếu tui mà là Lưu Diệu Văn tui cũng tự hào lắm】

【Cầu xin mọi người hay nhìn vào tay của Lưu Diệu Văn đi! Eo!】

【Tui cũng rất thèm muốn chiếc eo của Tống Á Hiên, nhưng vừa nghĩ đến nó là của Lưu Diệu Văn tui liền không dám thèm nữa】

【Cảm giác cái bầu không khí này...hai người họ rốt cuộc có phải công khai rồi không】

【Không cần gấp gáp, đó là đương nhiên rồi】

......

Lưu Diệu Văn hôm nay hiếm khi không duy trì tính cách cool guy của mình, chủ động khuấy động chủ đề dẫn dắt các khách mời có mặt giới thiệu bản thân.

【Lưu Văn hôm nay làm sao thế?】

【Không nhìn ra à? Đây không phải là đang tạo cảm giác an toàn cho bạn trai em ấy hay sao? /đầu chó/đầu chó/ 】

【Hôm qua tui mới tự thôi miên bản thân rằng em ấy là người đã có người yêu rồi, hôm nay lại bị sự dịu dàng của em ấy khuất phục huhuhu】

【Tỉnh lại tỉnh lại, dịu dàng của em ấy chỉ dành cho người yêu thôi】

【Mẹ ơi càng đau lòng hơn rồi】

......

Đám người hàn huyên một lúc mới ngồi xuống phòng chờ đông đúc người qua lại.

Ở hiện trường có một diễn viên trẻ thuộc thế hệ mới, rất biết làm sôi nổi bầu không khí, lúc này vừa ngồi xuống đã biết cách ra hiệu cho tổ tiết mục: "Đạo diễn, rốt cuộc chúng ta đi đâu thế? Đã đến sân bay luôn rồi vẫn không nói cho chúng tôi, đừng có đóng gói chúng tôi đem đi bán đó."

Trước đó tổ tiết mục đã yêu cầu lấy chứng minh thư và hộ chiếu của bọn họ, Tống Á Hiên đoán có lẽ họ sẽ ra nước ngoài.

Quả nhiên, Lữ đạo mỉm cười: "Bán không nổi bán không nổi. Mọi người đều mang đủ quần áo dày rồi chứ?"

"A?" Tả Hàng sửng sốt, "Mang thì mang rồi, nhưng tại sao phải dùng từ "mang đủ", không lẽ nơi sắp đến rất lạnh ạ?"

Lữ đạo chú ý đến mấy người qua đường và du khách bị chặn ở cách đó không xa, cho nên không dùng loa để nói chuyện: "Đúng vậy. Trạm dừng chân đầu tiên trong chương trình của chúng ta là Saariselka ở miền Bắc Phần Lan."

"Hơn nữa, đây cũng là trạm dừng chân duy nhất tổ tiết mục bao trọn toàn bộ chi phí cho các bạn trong suốt cuộc hành trình của chúng ta, tại trạm dừng này, các bạn phải nghĩ các biện pháp tự kiếm được kinh phí đi lại để bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo."

【Hả? Phần Lan hơi xa quá rồi nhỉ】

【Vcl đang là tháng hai đó đi Phần Lan thì lạnh lắm】

【Nhưng mà nghe nói mùa này ở Phần Lan còn có cực quang】

【Được rồi đó, cực quang ở Saariselka vào đầu tháng hai xuất hiện chưa được bao lâu đã biến mất rồi, bây giờ có lẽ không nhìn thấy được nữa】

【Aaaaaaa tui đang ở Phần Lan! Tui phải đi xem show thực tế yêu đương của Bát Chậu!】

【Là show thực tế du lịch có được không hả】

【Cần cô quản mới lạ】

......

Lữ đạo cất cao giọng: "Một số quần áo và đồ dùng chống lạnh cần thiết lát nữa chúng tôi sẽ cung cấp cho mọi người, mọi người không cần lo lắng."

Nói xong, hiện trường bắt đầu có nhân viên công tác phân phát đồ dùng và vé máy bay, Tống Á Hiên nghiêng đầu ghé vào tai Lưu Diệu Văn: "Hôm trước anh còn nói với Mã ca là muốn đi du lịch ở vùng cực, đây cũng coi như là ước mơ trở thành hiện thực rồi."

Khi nói chuyện còn phả hơi thở nóng hổi lên vành tai Lưu Diệu Văn, khiến chúng hơi hồng lên, cậu nhẹ nhàng mỉm cười: "Anh nói với anh ấy lúc nào đấy? Sao lại không nói với em?"

Tống Á Hiên trầm mặc vài giây: "Vậy mà em cũng ghen được?"

"Không có."

"Cũng đúng, em không phải kiểu người chuyện gì cũng khen lại còn không nói đạo lý, là anh trách lầm em rồi."

"? Anh đá xéo em?"

"Anh không có."

"Cũng đúng, anh cũng không phải kiểu người không có chuyện gì lại kì quái đi đá xéo em, em cũng trách lầm anh rồi."

Tống Á Hiên: "......"

【Cầu cứu, hai người họ nói cái gì có thể lớn tiếng hơn chút không!】

【Có chị gái nào biết đọc khẩu hình không!】

【Không ngờ đã năm năm trôi qua rồi, mà cái xứ phòng bếp này vẫn không có cao thủ đọc khẩu hình!】

*Bát Chậu là hai vật dụng trong phòng bếp nên cpf Bát Chậu còn gọi là Bếp :v

【Hí, hình như tui đọc hiểu rồi, hẹn gặp lại trên siêu thoại】

【Gặp lại trên siêu thoại!】

Tống Á Hiên đang suy nghĩ rốt cuộc từ khi nào Lưu Diệu Văn đã luyện tập thành thạo cái kĩ năng âm dương quái khí này.

Bên này Tống Á Hiên đang suy nghĩ, Lưu Diệu Văn nhìn anh suy nghĩ, bên kia Tả Hàng cả mặt đều sắp phá ra cười rồi.

【Tô Tân Hạo: Hai người họ nói gì thế @Tả Hàng】

【Trương Cực: Đã nghe thấy chưa đã nghe thấy chưa đã nghe thấy chưa @Tả Hàng】

【Tả Hàng: Đang tiến hành một màn lôi kéo giới hạn chỉ giữa những đôi tình nhân mới xuất hiện】

【Trương Cực: Nói tiếng người đi cảm ơn ngài】

【Tả Hàng: Chính là nói chuyện yêu đương đó! Anh hình dung không nổi!】

【Trương Trạch Vũ: Anh có được không thế anh không được thì đổi em đi cho!】

......

Trên máy bay không thể tiếp tục livestream, vậy nên toàn bộ quá trình đều đã bị tắt đi, đợi đến khi mở lại kênh livestream một lần nữa thì đoàn người đã hạ cánh khi bầu trời về khuya được mười phút rồi.

Livestream đã bắt đầu được năm sáu phút rồi, vẫn luôn phải điều chỉnh lỗi mạng trong và ngoài nước, không quay được khách mời, ngược lại cả màn hình tràn ngập khung cảnh tuyết trắng mờ mờ, tầm nhìn rộng lớn ra cánh đồng tuyết.

Bình luận vô cùng buồn chán spam tên khách mời, không bao lâu sau ống kính đột nhiên hơi rung lên, giữa một tiếng vang lách tách, ống kính lại đột nhiên dựng thẳng lên, cùng lúc đó trong ống kính đồng thời xuất hiện sáu vị khách mời đang đứng trên cánh đồng tuyết phía trước, mặc những chiếc áo khoác lông thú chống gió với nhiều màu sắc khác nhau được tổ tiết mục phân phát, đối diện với ống kính gửi lời chào hỏi.

Chóp mũi Tống Á Hiên đỏ bừng.

Anh vốn dĩ lớn lên rất trắng, lúc này đầu ngón tay, chóp mũi, hốc mắt, vành tai bị gió lạnh của Saariselka thổi tới nỗi sắp bị nhuộm màu lên luôn.

Lưu Diệu Văn đứng bên cạnh anh, đưa tay giúp anh cài lại chiếc mũ nhung đi kèm đằng sau áo khoác, sau đó lại kéo chiếc khăn quàng trên cổ Tống Á Hiên lên che kín mũi và miệng anh.

"Đừng có đóng băng lại luôn nha."

Tống Á Hiên hơi ngẩng đầu lên, muốn để lộ miệng ra ngoài nói chuyện, nhưng lại bị Lưu Diệu Văn giơ tay ra ấn nhẹ đỉnh đầu, sau đó liền nghe thấy người đối diện cười nói: "Sao lại đáng yêu thế này nhỉ ~"

Chiếc micro gắn trên cổ áo dường như đang chứng minh bản thân vẫn chưa bị đông đến hỏng, rất kính nghiệp mà phát sóng cuộc trò chuyện này ra ngoài.

【Đmmmmmmmmmm】

【Chậc chậc chậc】

【Một mét tám mấy, đáng yêu, Lưu Diệu Văn nhóc hết cứu rồi】

【Bao nhiêu lần rồi! Lưu Diệu văn phàm là em cũng khen người khác một câu đáng yêu thì chị cũng không đến nỗi ship đến bất chấp như thế!】

【Hahahaha mọi người xem biểu cảm của sư đệ kìa hahahahahahaha】

【Tả Hàng: Em ở đây bị gió thổi nước mũi ròng ròng, hai người vẫn còn ngọt ngào nói chuyện yêu đương nữa】

Lữ đạo mỉm cười nhìn bình luận điên cuồng spam tràn ngập màn hình, sau đó cầm loa lên: "Chào mừng mọi người đến với thị trấn nhỏ phía Bắc Phần Lan, Saariselka. Saariselka nổi tiếng với cực quang lộng lẫy và khu trượt tuyết mênh mông rộng lớn, hôm nay nơi chúng ta ở lại chính là khách sạn Nhà Gỗ Nhỏ nổi tiếng ở Saariselka của Phần Lan, khách sạn có hoạt động dắt tuần lộc, lái motor trượt tuyết, trượt tuyết việt dã và các loại hoạt động khác."

"Trong phòng ngủ còn có lò sưởi và suối nước nóng cùng các thiết bị khác." Lữ đạo dừng lại một chút, "Bởi vì hôm nay trời đã muộn rồi, cho nên mọi người tự động tạo nhóm hai người chia phòng ở chung, tối nay tạm thời không có sắp xếp lịch trình thống nhất, mọi người có thể trở về nghỉ ngơi sớm."

Rất ăn ý, không có người nào đi hỏi Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên câu hỏi ngu ngốc rằng có muốn ở cùng họ không, bốn vị khách mời còn lại phân chia hai người một nhóm, Tống Á Hiên đến chỗ đạo diễn lấy hai tấm thẻ phòng, rồi theo Lưu Diệu Văn đi về phòng.

Khách sạn Nhà Gỗ Nhỏ tọa lạc tại giữa cánh đồng tuyết, nhưng trong phòng lại rất ấm áp, ngọn lửa trong lò sưởi đang bùng cháy, thỉnh thoảng phát ra một tia lửa nổ nhỏ. Toàn bộ căn phòng bao phủ bởi ánh đèn màu vàng nhạt, rõ ràng bên ngoài cửa sổ có tuyết rơi dày đặc, nhưng lại không hề có cảm giác lạnh lẽo.

Lưu Diệu Văn đặt hai chiếc vali nằm cạnh nhau trong góc phòng, sau đó quay đầu lại trông thấy Tống Á Hiên đang ngồi bên giường nhìn xung quanh.

Có thể nhìn ra anh ấy thích nơi này.

Lưu Diệu Văn đi tới đứng trước mặt anh, phủ bàn tay lên đỉnh đầu Tống Á Hiên, xoay cái đầu nhỏ đang quan sát xung quanh lại: "Có đói không?"

Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn cậu cười: "Không đói, trên máy bay không phải đã ăn rồi sao?"

Tống Á Hiên vẫy vẫy tay với Lưu Diệu Văn, ra hiệu cho cậu cúi đầu xuống. Lưu Diệu Văn hơi hơi cong eo, lại gần anh, nhưng ngay giây sau một đôi bàn tay lạnh lẽo đã nhét vào trong cổ cậu.

Shhhh.

Lưu Diệu Văn không tránh ra, thật sự bị đóng băng một chút, nhìn Tống Á Hiên cong đôi mắt cười với cậu, Lưu Diệu Văn lại cảm thấy không lạnh lẽo gì nữa rồi.

"Có thích nơi này không?"

"Thích chứ." Tống Á Hiên tiến về phía trước một chút, vòng tay qua cổ Lưu Diệu Văn, vùi đầu vào vai Lưu Diệu Văn: "Vừa rồi lúc vào cửa ở đó có một cửa sổ trần bán toàn cảnh, anh thấy thời tiết hôm nay khá đẹp, buổi tối có thể ngồi ở đó nhìn xem có cơ hội được ngắm cực quang không."

Thanh âm của Tống Á Hiên bị bóp nghẹt qua lớp vải của quần áo, nhưng vẫn nghe thấy rõ sự vui vẻ trong đó.

Lưu Diệu Văn đưa tay vỗ vỗ sau lưng anh, chậm rãi lắc lư trái phải: "Sắp đến tháng ba rồi, không dễ nhìn thấy cực quang nữa đâu. Nếu không nhìn thấy anh có thất vọng không?"

"Nói thật thì...chắc chắn sẽ có một chút rồi. Dù gì cũng là đi du lịch cùng em, lúc nào cũng mong muốn những điều tốt đẹp nhất."

Lưu Diệu Văn mỉm cười: "Vậy em đưa anh đi xem có được không?"

"Ừm?"

Tống Á Hiên ngơ ra một chút, muốn từ trong vòng tay Lưu Diệu Văn chui ra, nhưng lại bị người phía sau dùng lực đẩy vào trong lòng cậu, anh nghe thấy Lưu Diệu Văn cười bên tai anh, anh còn nghe thấy cậu ấy nói:

"Tống Á Hiên, đi cùng em nào."

"Em sẽ tặng cực quang cho anh."

———

Tống Á Hiên được Lưu Diệu Văn đưa lên xe.

Đó là một chiếc xe địa hình gầm cao mượn được từ tổ tiết mục, mặt đất bên ngoài đều bị tuyết bao phủ nên lái không được nhanh lắm.

"Chúng ta đang đi đâu đây?" Tống Á Hiên quay đầu nhìn cậu.

Người đàn ông đang lái xe cười một tiếng, ngữ khí mang theo ý cười khó đoán: "Đưa anh đi trốn, đưa anh đi kết hôn."

Tống Á Hiên không hỏi nữa, anh biết không thể hỏi ra được cái gì nghiêm túc, vì vậy yên tĩnh ngậm miệng lại, trong lòng đem theo vài phần mong đợi không rõ.

Chầm chậm lái xe gần hai tiếng đồng hồ, dừng lại bên ngoài một khu rừng cây phủ đầy sương giá.

Lúc này đã gần mười một giờ tối rồi.

Tống Á Hiên vừa mới ngủ quên trên xe, mơ mơ hồ hồ được Lưu Diệu Văn đeo cho một cái bịt mắt, bây giờ muốn tháo bịt mắt xuống lại bị Lưu Diệu Văn ngăn lại, sau đó được nắm lấy tay bước xuống xe.

"Làm gì đó," Tống Á Hiên cười hỏi: "Chơi trò gì bí mật vậy."

Lưu Diệu Văn không trả lời anh, chỉ dắt anh đi một đoạn đường, sau đó anh nghe thấy một tiếng "bíp", tiếp theo lại vang lên tiếng "lạch cạch".

Rõ ràng mũi bị một luồng không khí lạnh như tuyết trắng bao quanh, nhưng dường như anh đang bước vào một căn phòng nào đó.

Là khách sạn vừa nãy sao?

Không đúng, cửa phòng ở đó được làm bằng gỗ, mở ra sẽ có tiếng "cót két".

Lưu Diệu Văn vẫn không giải thích, mà chỉ mở miệng thấp giọng nhắc nhở anh: "Cẩn thận dưới chân, có bậc thang."

Có lẽ là nghe thấy giọng nói của người này khiến anh vô thức cảm thấy an tâm, Tống Á Hiên không chút nghi ngờ, đi theo hắn bước lên hai bậc thang, sau đó anh cảm nhận một luồng khí nóng phả vào mặt.

Lưu Diệu Văn đưa tay trái đóng cửa lại.

"Nguyện vọng sinh nhật 16 tuổi của anh năm đó, anh có còn nhớ không?" Tống Á Hiên đi theo bước chân Lưu Diệu Văn, dường như đang đi đến một chỗ nào đó rồi dừng lại. Nơi này rất ấm áp, dưới chân ấm áp dễ chịu, những tia lửa kêu lên tí tách.

Tống Á Hiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười: "Toang rồi, anh quên mất rồi."

Anh nghe thấy người đối diện giống như đang thở dài, lại giống như cười một tiếng, rất nhẹ nhàng: "Tống Á Hiên, nguyện vọng mỗi năm anh ước em đều ghi nhớ."

"Nguyện vọng sinh nhật 16 tuổi của anh, là được đến Nam Cực." Lưu Diệu Văn dường như đang nhớ lại, tốc độ không nhanh không chậm, "Anh nói nơi đó rất thần bí, là vùng đất sạch sẽ nhất trên thế giới."

"Rắc rối quá đi," Lưu Diệu Văn đột nhiên có chút ảo não, nhưng vẫn cười nói: "Em đã tra rất lâu, phát hiện Nam Cực mùa này không có gì đặc sắc, cho nên anh đành phải chịu ủy khuất đến đây trước vậy, đến vùng Tiểu Bắc Cực này, ngắm nhìn món quà mà nơi đây dành tặng anh."

Nhịp tim Tống Á Hiên đập rất nhanh, anh biết đây là tần số rung động của mình.

Lưu Diệu Văn mỉm cười, bất ngờ tiến lại gần anh, tiến lại gần người đang bị che đi đôi mắt nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét xinh đẹp, dán người lại, hôn anh.

Cùng lúc đó, Lưu Diệu Văn đưa tay tháo bịt mắt trên mắt Tống Á Hiên xuống.

Đó là một cảnh tượng như thế nào?

Hai người đang đứng trong căn phòng kính trong suốt 360 độ tràn ngập ánh sáng màu vàng ấm áp, ánh lửa mờ mờ ảo ảo trong lò sưởi dưới chân, những bông tuyết dày đặc bên ngoài cửa sổ, ngọn đèn dầu màu vàng treo trên vòm kính, còn có xung quanh bên ngoài căn phòng trong suốt, cả bầu trời được bao phủ bởi ngân hà cực quang màu lục lam.

Tống Á Hiên nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn mang theo muôn vàn cảm xúc.

Không biết qua bao lâu hai người mới tách ra, Lưu Diệu Văn dụi dụi chóp mũi anh, hơi thở ấm áp của hai người quấn quýt không rời, Tống Á Hiên đột nhiên cảm thấy ngón tay lành lạnh, anh chưa kịp cúi đầu nhìn xem đã lại bị Lưu Diệu Văn kéo ngón tay lại nắm rất chặt, chặt tới mức các khớp ngón tay bị vật cứng nào đó chèn ép phát đau.

Lưu Diệu Văn buông anh ra.

Sau khi bầu trời thu lại ánh sáng, trên trời xuất hiện một màu xanh chàm bí ẩn, nhưng giữa một dải Ngân Hà mênh mông rộng lớn vô tận như vậy, nền trời phảng phất như bị nghệ thuật gia tùy ý tô vẽ một nét bút nổi bật bắt mắt, nét sơn màu bạc lục nối đỉnh núi tuyết với đường chân trời, xung quanh tô điểm thêm vài chấm thuốc màu giống như bị ai đó không cẩn thận vẩy lên trên bức tranh sơn dầu, đó là vầng trăng bạc và những ngôi sao lờ mờ.

"Em sớm đã có dự định đến đây rồi?" Tống Á Hiên đang đắm chìm trong khung cảnh lộng lẫy, đột nhiên nhớ ra, kế hoạch này, dự định đặt nhà kính vào mùa này, và cả ngày trời quang hiếm hoi giữa những ngày mây tuyết liên tục này, không thể nào là trùng hợp được.

Nếu đã muốn biết, Tống Á Hiên liền hỏi cậu.

Lưu Diệu Văn dịu dàng cười, ôm lấy anh từ phía sau: "Có thể có một khả năng, rằng em có phép thuật."

"Phép thuật gì cơ?" Tống Á Hiên cười hỏi.

"Thì, phép thuật giống như trong hoạt hình á."

Một loại phép thuật muốn bảo vệ anh trong thế giới giấc mơ của em.

Có lẽ đã qua một lúc lâu, Tống Á Hiên nghe thấy bên tai vang lên một câu nói.

"Tống Á Hiên, đợi đến khi về nước, chúng ta đi xin quyền giám hộ có được không?"

* "Quyền giám hộ" ở đây theo mình hiểu là để hai người trở thành người nhà hợp pháp của nhau, với mối quan hệ là người yêu hoặc bạn đời nhưng vẫn được pháp luật bảo hộ về mặt giấy tờ. Đương nhiên quan trọng vẫn là tình cảm kiên định của hai người, nhưng có lẽ Lưu Diệu Văn muốn giữa hai người có thêm một loại giấy tờ ràng buộc, thay vì kết hôn ở nước ngoài không được chính phủ TQ công nhận, cậu ấy càng muốn có thể được công nhận tại chính quê hương của mình với người mình yêu, đường đường chính chính dùng thân phận "người nhà" mà ở bên nhau cả đời. Có lẽ ở đây còn xuất phát từ bóng ma tâm lý ngày xưa, khi Tống Á Hiên đột ngột bỏ đi không chút tin tức đã để lại ám ảnh cho Lưu Diệu Văn, nên có thể coi như ràng buộc giấy tờ này sẽ hàn gắn cảm giác an toàn đã bị đứt đoạn của Lưu Diệu Văn. Mà nó cũng là một loại nghi thức cảm nữa í, cầm trên tay giấy tờ chứng nhận thân phận "người nhà" của mình với người mình yêu vẫn rất thích mà đúng hông :>

———

Một tuần trước.

Lữ đạo dập tắt điếu thuốc, vẻ mặt có chút do dự: "Cậu chắc chứ? Đây là một khoản chi phí không hề nhỏ đâu."

"Chắc chắn." Lưu Diệu Văn gật đầu, "Chỉ cần ngài xác định địa điểm tại Saariselka, còn lại, bất luận là chi phí chỗ ở hay ăn uống, đều không cần ngài lo lắng."

"Nhưng mà, dù sao hiện tại vẫn chưa phải mùa thấp điểm, tôi chắc chắn không thể đặt trước khách sạn mà cậu muốn với số lượng lớn."

"Để tôi giải quyết."

"Chỉ vì muốn đưa cậu ấy đến xem?"

"Ừm, chỉ muốn đưa anh ấy đến xem thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top