Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Phòng hai người?

Tống Á Hiên dừng lại ở cửa, cách bài trí trong phòng hoàn toàn khác với trước đây.

Giường to trước đây được thay thế bằng hai chiếc giường đơn, bên cạnh đặt một tủ quần áo, đi vào trong, căn phòng liền kề đã đổi thành phòng tắm riêng.

Tống Á Hiên chọn chiếc giường phía trong, nằm xuống vùi cả người vào lớp chăn bông ấm áp.

Đợi một lúc sau, trên hành lang có người đang bước tới.

Tấm thảm mỏng trải trên hành lang đã che mất tiếng bước chân, anh nghe không rõ có phải là tiếng bước chân mình quen thuộc hay không. Tống Á Hiên xoay người từ trên giường ngồi dậy, hai tay chắp sau lưng, như một sư đồ đang chờ đợi phán quyết, nhìn về phía cửa.

Tiếng bước chân nhè nhẹ dừng lại trước cửa phòng.

Cửa mở.

Bóng đèn trên hành lang rất sáng, theo sau người kia chiếu vào trong phòng, người đẩy cửa vào mặc một bộ đồ thể thao màu đen, thời điểm nhìn thấy anh rõ ràng cũng ngạc nhiên một chút, sau đó liền nở nụ cười, rất quen thuộc mà cũng thật dịu dàng: "Chào buổi sáng, Á Hiên."

Không biết nên cảm thấy vui mừng hay mất mát, Tống Á Hiên mím môi, cười đáp lại: "Chào buổi sáng, Mã ca."

Không phải em ấy.

Cũng may không phải em ấy.

Hai câu nói mâu thuẫn trong đầu anh, giống như nhất định phải phân rõ thắng thua, so sánh xem rốt cuộc ý nào mới chiếm ưu thế.

Mã Gia Kỳ đưa tay đóng cửa, bước vào nhìn quanh căn phòng, chỉ có một chiếc máy quay ở trong góc, sau đó đem chiếc ba lô đang vất ở gần cửa ném lên giường.

Anh và Á Hiên đã rất lâu không gặp nhau.

Năm năm trước, Á Hiên đột nhiên ra nước ngoài, sự nghiệp đóng phim của anh chỉ vừa mới bắt đầu, anh ấy không thể ra nước ngoài tìm Á Hiên, mà vài lần Á Hiên đột nhiên về nước, hầu như đều vào dịp lễ tết, anh lại đang bay qua bay lại giữa các tỉnh, cho nên khoảng thời gian đó hai người chỉ có thể dựa vào video call và voice call để giữ liên lạc.

Nói không nhớ là nói dối, Á Hiên lúc còn nhỏ rất thích dính lấy anh chơi đùa, luôn miệng một câu lại một câu gọi Tiểu Mã ca.

Sau này khi Á Hiên trưởng thành quen biết thêm Diệu Văn.

Thời điểm đó bản thân anh thật sự không chú ý đến Á Hiên, khiến cho Á Hiên càng ngày càng dựa dẫm vào Diệu Văn, đợi đến khi anh phát hiện ra, sự dựa dẫm này đã trở thành một thứ tình cảm không thể lay chuyển, khiến anh trở tay không kịp.

Mà khi anh biết đến chuyện tình cảm này, anh đã vô thức nghĩ sẽ che giấu nó đi, không nghĩ, không nhìn, không nghe, không nói, dùng cách đó bảo vệ em trai mình.

Và sau đó, chỉ qua một đêm, thế giới đảo lộn, Á Hiên như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại cho anh trai một lời nhắn nào, trong lòng anh chỉ có thể trách móc em ấy.

Trách Á Hiên rời đi không một lời từ biệt, nhưng mỗi khi sự tức giận tràn đến, Mã Gia Kỳ lại mềm lòng khi nhìn thấy ảnh nhóm trên màn hình điện thoại.

Quên đi, trách em ấy làm gì.

Em ấy đã bị ác ý của thế giới này ép đến mức phải rời đi rồi.

Kì thật, anh từng nghĩ đợi ngày nào đó thật sự gặp lại Á Hiên, anh sẽ kể cho em ấy nghe rất nhiều rất nhiều những chuyện anh từng trải qua, không vì cái gì cả, chỉ là muốn lấp đầy chỗ trống năm năm qua để lại.

Mà khi đã thật sự gặp lại em ấy, Mã Gia Kỳ lại không nói được lời nào, trầm mặc một lúc, anh mới bước đến ngồi cạnh Á Hiên, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu em ấy, nói một câu: "Em trưởng thành rồi."

Tống Á Hiên rụt cổ, cười gọi Mã ca.

Hai người cười đùa nói chuyện một hồi, Mã Gia Kỳ muốn đi sắp xếp lại giường và quần áo.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Hai người cùng nhau nhìn sang, người con trai vừa mới mở cửa đứng trên hành lang, vóc dáng rất cao, mặc một bộ đồ cao bồi màu xanh mới nhất trong bộ sưu tập của Gucci.

Là Lưu Diệu Văn.

--------

Đầu óc Lưu Diệu Văn rất loạn.

Cậu đã nghĩ mình sẽ buông tay.

Bản thân cậu có thể sắc mặt không đổi nghe những người xung quanh nhắc đến tên anh.

Có thể tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ khi người khác nhắc đến anh.

Có thể ở các lễ trao giải lớn tỏ ra rất tự nhiên và lịch sự vỗ tay cho anh.

Thậm chí khi Đinh ca hỏi đến có thể thoải mái gọi tên anh, nói một câu: "Tống Á Hiên ạ? Tụi em lâu lắm không gặp rồi."

Nhưng vỏ bọc kiên cố và cao lớn ban đầu, lại bị một tiếng "Lưu Diệu Văn" kèm theo ý cười của anh ngày hôm qua làm cho nứt vỡ.

Rõ ràng anh chỉ liếc mắt một cái, chỉ nói duy nhất một câu.

"Lưu Diệu Văn, đừng để điện thoại và áo khoác lên ghế anh."

Tống Á Hiên đã cho cậu một ảo tượng.

Lời trách móc với nụ cười đó giống như kéo cậu trở về năm năm trước, vẫn là giọng điệu đó, vẫn là thiếu niên đó, tức giận đứng bên giường lớn tiếng: "Lưu Diệu Văn, em đừng có ném quần áo bẩn lên giường anh!!"

"Lưu Diệu Văn, đừng có ném quần áo bẩn lên giường anh!!"

"Anh làm bằng vàng, giường của anh cũng làm bằng vàng hả?"

"Đúng vậy, mau lấy xuống!"

"Ồ, vậy thì anh đừng ngủ trên chiếc giường bằng vàng của anh đến hỏng luôn đó, sang ngủ với em nè."

"Lưu Diệu Văn!"

........

Cậu không thể buông tay.

Diễn xuất của cậu rất tốt, đã lừa được rất nhiều người, thậm chí bản thân cậu cũng bị câu nói "Đã sớm buông bỏ" của chính cậu lừa gạt.

Tối qua khi trở về nhà cậu liền tìm lại chiếc điện thoại trước kia của mình, tất cả mọi thứ trong đó đều liên quan đến Tống Á Hiên.

Cậu xem đi xem lại từng cái một.

Đây là những thứ, cho dù khi đó cậu tức giận đến toàn thân run rẩy cũng không nỡ xóa đi, cậu không nỡ, cũng không cam tâm.

Đúng vậy, không cam tâm.

Cậu không cam tâm khi mọi việc kết thúc như vậy, cậu không cam tâm khi một lời từ biệt cũng không có đã vội chia xa, cậu không cam tâm khi đoạn tình cảm của hai người lại kết thúc ở độ tuổi mười tám.

Rõ ràng anh ấy vẫn là Tống Á Hiên, cậu vẫn là Lưu Diệu Văn, không có chuyện gì thay đổi không phải sao? Vì sao lại phải chia tay trong mơ hồ như vậy?

Lưu Diệu Văn.

Một lần cuối cùng. Không cần biết kết quả tốt hay xấu, cho dù kết quả có tệ hơn lần trước, hãy thử lại một lần cuối cùng.

Hơn nữa,

Không ai nói lời chia tay, không phải sao?

--------

Lưu Diệu Văn là người thứ bảy đến.

Tối hôm qua cậu gần như không ngủ, đến rạng sáng mới chợp mắt một lát, kết quả sáng nay đến muộn.

Staff thấy cậu bước vào liền đưa thẻ nhiệm vụ rồi cười nói: "Chào mừng trở lại nhà mới của chúng ta. Tiểu Lưu lão sư, hiện tại trên lầu có ba căn phòng, hai phòng đôi và một phòng ba người, em là thành viên đến cuối cùng, hãy lên lầu để tìm phòng và bạn cùng phòng của em."

Lưu Diệu Văn lễ phép gật đầu, nhưng không nhận lấy thẻ nhiệm vụ, mà đi thẳng lên lầu. Nhân viên công tác sửng sốt một lát, sau đó lo lắng hỏi: "Tiểu Lưu lão sư, thẻ nhiệm vụ hôm nay có chuyện cần làm, em không nhận lấy à?"

Nghe vậy, Lưu Diệu Văn không quay đầu, đáp một câu "Không cần, cảm ơn", sau đó đi lên lầu.

Căn phòng đầu tiên bên trái trên lầu là phòng cũ của hai người họ, Lưu Diệu Văn đẩy cửa bước vào không cần suy nghĩ.

Cách trang trí và sắp xếp đã thay đổi, nhưng vẫn là một căn phòng đôi, nhìn qua người trong đó là Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên.

Hai người đang thu dọn hành lý, bị Lưu Diệu Văn đột nhiên bước vào làm giật mình, thấy Lưu Diệu Văn nhanh chóng liếc mắt một cái, sau đó lễ phép gật đầu xem như chào hỏi, rồi đóng cửa lại rời đi.

PD chụp ảnh cũng nhanh chóng chạy theo sau.

Anh cũng vừa mới bị Lưu Diệu Văn dọa sợ. Bởi vì cậu nhìn không giống đang tìm phòng, mà giống đang tìm người nào đó hơn.

Lưu Diệu Văn bước đi rất nhanh, lập tức chuyển hướng sang phòng hai người còn lại, phát hiện cửa phòng này đang mở.

Cậu đứng ở cửa nhìn vào trong, trong phòng có ba chiếc giường cùng với hai người.

Hạ Tuấn Lâm đang nhảy nhót trên giường, phát hiện thấy cậu đang đứng ở cửa, liền mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho cậu đi vào: "Ây da, hóa ra người thứ ba xui xẻo lại là Diệu Văn đệ đệ của chúng ta."

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm quay đầu lại thấy Lưu Diệu Văn đứng bất động ở đó, cười hỏi: "Sao em không vào đây?"

Cho nên, Tống Á Hiên cùng Mã Gia Kỳ sống ở phòng kia.

Lưu Diệu Văn cười đáp: "Đợi chút, em đổi người sang cho anh."

Nói xong, không chờ hai người kia kịp phản ứng đã tiếp tục đi sang phòng khác.

Chẳng qua chỉ cách vài bước chân, mà lòng bàn tay Lưu Diệu Văn lại sinh ra một tầng mồ hôi, cậu đang nghĩ nếu Tống Á Hiên không muốn ở cùng cậu thì phải làm sao bây giờ.

Quên đi.

Không quan tâm được nhiều như vậy.

--------

"Diệu Văn?"

Mã Gia Kỳ có chút kinh ngạc, sau đó cười hỏi: "Em ở phòng nào đó?"

Tống Á Hiên cũng ngẩng đầu nhìn cậu, anh đang quay lưng về phía cửa sổ, ánh nắng theo sau lưng anh tràn vào chiếu lên chiếc áo len màu hồng, lại giống như lộ ra dáng vẻ xù lông xinh đẹp của anh.

Lưu Diệu Văn nhìn Mã Gia Kỳ một cái, mở lời: "Cái đó.."

"Cái gì?" Mã Gia Kỳ nghĩ bản thân nghe lầm rồi.

"Em nói," Lưu Diệu Văn nói một câu hoàn chỉnh, "Em ở phòng này."

........

Tống Á Hiên mím môi, không rõ trong lòng có cảm giác gì, giống như là rung động, cũng giống như có chút khó chịu.

Ngừng lại một chút.

Tống Á Hiên mi mắt khẽ run rẩy, sau đó đột nhiên nở nụ cười, từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại và balo bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Vậy em ở phòng này, anh sang phòng khác."

Nhưng vừa ra đến cửa liền bị một bàn tay giữ lại, kéo anh vào phòng.

Lưu Diệu Văn đưa tay giật lấy ba lô, tùy tiện vất lên giường.

Mà Tống Á Hiên nhìn thấy tất cả những hành động này, cũng không nói lời nào.

Lúc này Mã Gia Kỳ mới nhận ra điều gì đó, mắt nhìn cánh tay Lưu Diệu Văn đang bắt lấy cổ tay Tống Á Hiên một lúc, rồi mỉm cười với PD đi theo Lưu Diệu Văn.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Tống Á Hiên động đậy cổ tay đang bị giữ lấy, giật tay ra.

Lưu Diệu Văn không để tâm, đi đến bên giường ngồi xuống.

Tống Á Hiên vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Anh không ngốc, anh nhạy bén hơn so với rất nhiều người, ngay khi Lưu Diệu Văn xuất hiện ở cửa, anh đã biết cậu đến vì cái gì.

Có vẻ như một số chuyện đang bắt đầu thay đổi.

"Tống Á Hiên."

"Lưu Diệu Văn."

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó lại cùng nhau dừng lại.

Tống Á Hiên định nói để anh nói trước, nhưng bị Lưu Diệu Văn cắt ngang.

Lưu Diệu Văn giơ tay nhìn anh: "Ai thắng nói trước."

Trẻ con.

Sao vẫn còn trẻ con như thế.

Tống Á Hiên nghe lời, đưa tay ra cùng cậu chơi kéo búa bao.

"Kéo búa bao."

Có lẽ đã khoảng năm năm rồi, Lưu Diệu Văn mới một lần nữa cảm thấy trong lòng tĩnh lặng như vậy. Cậu không hề trẻ con, khát vọng chiến thắng cũng kém hơn trước kia rất nhiều, chỉ là cậu không thể nghĩ ra cách nào khác làm cho Tống Á Hiên nhớ lại trước kia.

Nhưng mà vẫn tốt.

Tống Á Hiên không hề quên.

Nhìn trò kéo búa bao trước mặt, Lưu Diệu Văn mỉm cười, Tống Á Hiên cũng cười theo.

Tống Á Hiên không nhìn cậu, cúi đầu nhắc nhở một câu: "Vẫn không tiến bộ."

Lưu Diệu Văn nghe thấy, nhưng không phủ nhận, chỉ hỏi anh: "Anh vừa gọi em muốn nói cái gì?"

"Anh muốn nói," Tống Á Hiên ngồi xuống giường của mình, hai tay đặt ra sau, vẫn không nhìn cậu, "Đã lâu không gặp."

Trong phòng im lặng vài giây, Lưu Diệu Văn đột nhiên bật cười, Tống Á Hiên lúc này mới quay sang nhìn cậu: "Còn em? Em muốn nói gì?"

Thật ra Lưu Diệu Văn cũng không rõ mình định nói cái gì, chỉ là bỗng nhiên muốn gọi tên anh.

Cậu suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên cười nói với Tống Á Hiên: "Vừa nãy họ không đưa thẻ nhiệm vụ cho em, bảo kí túc xá có một cái là đủ rồi."

"Tống Á Hiên, cho em mượn xem với."

--------

Thời điểm Mã Gia Kỳ đi vào phòng, Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt hỏi: "Lưu Diệu Văn đổi phòng với anh à?"

Mã Gia Kỳ đi đến chiếc giường trống, quăng người nằm lên giường, nhìn trần nhà "ừm" một tiếng. Ngược lại, Đinh Trình Hâm bất ngờ phản ứng, hỏi anh: "Ban đầu cậu ở với ai?"

Trong phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc, Mã Gia Kỳ vẫn nhìn chằm chằm trần nhà: "Á Hiên."

Chậc.

Trong phòng có một camera thu âm thanh, Lưu Diệu Văn có phát hiện ra không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top