Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PETE'S POV

Trong vài ngày qua, tôi vẫn giả vờ như không cảm thấy gì sau khi biết rằng Vegas đã quên mất tôi.

Thật sự rất đau, nhưng tôi không muốn bắt anh ấy phải nhớ đến mình.

Nhưng đôi khi tôi có cảm giác như anh ấy không hề mất trí nhớ.

Ví dụ như cách anh ấy đối xử với nhà Chính mỗi khi họ đến thăm anh ấy.

Nhưng đôi khi lại không quan tâm xem họ có ở đây hay không.

Nhưng cách anh ấy hành động với cậu Takhun ở đây có hơi chút phiền, họ tiếp tục tranh cãi về điều gì đó nhưng tôi thực sự không hiểu.

Tôi biết họ ghét nhau, nhưng bây giờ tôi có thể cảm nhận được điều gì đó khúc mắc nhưng tôi không thể hình dung ra được.

"Tao biết mày đang nói dối, chỉ cần nói bọn tao sự thật và tao sẽ dừng lại" cậu Takhun nói một lần nữa.

Vegas trả lời "Không, tôi chẳng biết gì cả". Tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy đã rất khó chịu về người anh họ của mình, và đầu tôi bây giờ đang đau nhức sau khi nghe cuộc tranh cãi trẻ con của họ.

Tôi thực sự không hiểu tại sao họ tiếp tục lặp lại điều đó, họ đang làm phiền tôi. Tôi cần ngăn chúng lại trước khi phát nổ. Họ đang cư xử như một đứa trẻ vậy, và tôi không thể nào dung thứ được.

Tôi muốn nhờ Pol và Arm đưa cậu Takhun đi, nhưng họ không có ở đây trong thời gian này vì tôi đã nhờ họ mua một ít thức ăn cho chúng tôi.

"Nếu không dừng lại, tôi sẽ giết cả hai người đấy." Tôi giận dữ nói.

Lúc đó cả hai nhìn tôi như một con mèo nhỏ đầy sợ hãi. Bởi vì hai người họ đều biết rằng họ không thể kiểm soát tôi nếu tôi thật sự tức giận.

"Cậu Takhun, nếu cậu chủ đến đây chỉ để tranh luận với anh ấy, hãy nói với tôi để tôi có thể ra ngoài, vì tôi đã chịu đủ rồi. Nếu muốn giết nhau, đừng làm vậy khi tôi ở đây". Tôi đã nói với họ rằng hãy cố gắng đừng làm tôi nổi giận.

Tôi đứng dậy và bỏ họ lại phía sau, tôi không biết mình có còn chịu đựng được hai người đó không nữa.

Tôi lên sân thượng chỉ để giải tỏa đầu óc một lúc.

Trước đó là cậu Macau và Takhun, và bây giờ .... arghhhh tôi giật tóc vì bực bội.

Sau khi ở trên sân thượng một giờ, tôi quay trở lại căn phòng của Vegas.

Thật tốt khi mọi người đã rời đi, ngoại trừ Vegas. Anh ta gần như không thể đi lại.

"Cậu đã trở lại" anh ấy nói nhưng thật khó để nghe rõ vì tone giọng của anh thật trầm thấp.

Tôi muốn trả lời anh ấy, tôi muốn nói với anh ấy những gì tôi đang cảm nhận về tình cảnh hiện tại nhưng tôi thay đổi quyết định.

"Anh đã ăn chưa?" Thay vào đó tôi hỏi anh ấy.

"Xin lỗi ... ý tôi là chưa" anh nói.

Tôi giả vờ như không nghe thấy từ đầu tiên anh ta nói. Tôi vẫn tiếp tục nghe điều đó kể từ ngày anh ấy thức dậy. Nếu tôi biết rằng anh ấy không bị mất trí nhớ, có lẽ tôi sẽ cân nhắc. Nhưng bây giờ, tôi không biết mình sẽ cảm thấy thế nào về nó.

Tôi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy, và đến chỗ anh ấy để giúp anh ấy ngồi dậy.

"Uhm, cậu có thể giúp tôi được không?" anh ấy nở một nụ cười kỳ quái với tôi.

"Gì?" Tôi trả lời mà không cần nhìn.

"Cậu đưa tôi đi vệ sinh được không?" Tôi không biết điều gì xảy ra với tôi nữa và tôi vờ như không làm theo những lời anh ấy nói.

"Nếu tôi không làm thì sao?" Thay vào đó tôi đã hỏi lại anh ấy. Tôi muốn xem liệu anh ấy có giận tôi hay không.

"Làm ơn" anh cầu xin.

Nhưng sau khi nghe từ đó và nhìn thấy đôi mắt ấy, tôi đã mất tự chủ và bắt đầu khóc. Nó làm tôi nhớ lại ngày hôm đó anh ấy đã cầu xin tôi ở lại sau khi mở khóa cho tay tôi khỏi dây xích ấy.

Tôi không thể kìm được mình mà thổn thức ngay lúc đó, tôi không muốn cảm nhận thứ tình cảm đó nữa. Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng tôi đang ôm anh ấy, tôi không biết mình đã như vậy trong bao lâu.

"Tại sao cậu lại khóc?" anh ấy hỏi tôi một cách bình tĩnh.

Đó là lúc tôi rời khỏi người anh ấy, trong khi cố gắng lau nước mắt.

"Tôi xin lỗi về điều đó" Tôi cố bào chữa cho mình, sau đó lấy cốc nước mà tôi đã chuẩn bị cho anh ta. Chỉ để bản thân bình tĩnh một chút.

Tôi muốn cho anh ấy thấy rằng tôi vẫn mạnh mẽ như trước, nhưng tôi không thể.

"Có lẽ bây giờ cậu có thể đưa tôi đi vệ sinh?" anh ấy hỏi tôi lần nữa, sau một phút im lặng.

"Yeah .. Uhmm .. Okie" tôi tự mắng mình 'tại sao lại nói lắp đồ ngốc'.

"Cậu không phải là đồ ngốc" anh ấy nói. Tôi có nói to quá không?

'Cậu Takhun, đây là lỗi của cậu đấy.' Tôi đã nói thầm một lần nữa.

(Tankhun: Gì? Ai bít gì đây trời?)

"Đúng là lỗi của anh ta, nhưng cậu còn dễ thương hơn anh ta, cậu biết mà" Tôi bị sốc vì anh ấy lại nghe thấy những gì tôi nói, điều này thật xấu hổ, tôi thực sự muốn sà vào lòng cái sàn nhà ngay bây giờ ghê.

Tại sao anh ấy cần phải nói ra điều đó dạ, từ khóc đến đỏ mặt là sao vậy hả. Tôi cũng có thể cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, đập bộp...bộp... mà như muốn gớt ra ngoài lun á.

Tôi nhìn sang chỗ khác, trước khi anh ấy nhận ra rằng tôi đang đỏ mặt, sau đó bịt miệng mình lại chỉ để ngăn không nói thêm gì nữa.

Nhưng tôi nghe thấy anh ấy cười, tôi nghĩ là mình đã nghe nhầm, tôi nhìn lại anh ấy và anh ấy đang cười thật, người ta ngượng mà cười, còn miếng lương tâm nào hông zạ?

Có phải anh ấy đang cười tôi không? Tôi muốn đánh vào cái tay không phải băng bó của anh ghê, nhưng thật tiếc là anh lại nhấc tay kia lên

"Ôi chết tiệt, đau quá" anh nói.

"Đó là lỗi của anh, bởi vì anh đang cười tôi" Tôi cố gắng giải thích bản thân mình trong khi cố gắng giúp anh ấy.

"Nhưng cậu có thực sự cần đánh tôi mạnh như vậy không?"

"Không đến nỗi như vậy đâu, anh nhớ lại xem, trước đây anh đánh tôi còn hơn thế chứ ?" Tôi thốt lên.

Sau khi nói xong, anh ấy đã không nói chuyện gì với tôi gần như cả ngày hôm đó, cho đến khi anh ấy ngủ thiếp đi và cho đến ngày hôm sau.

Tôi đang tự hỏi mình: Nếu tôi mang ký ức của anh ấy trở lại thì sẽ ra sao. Việc anh ấy mất trí nhớ đã là một cực hình đối với tôi, nhưng tôi không thích việc anh phớt lờ tôi. Nó thật sự rất đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top