Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PETE'S POV

Đã một tháng kể từ khi vụ tai nạn xảy ra, và cho đến giờ cảm giác sợ hãi vẫn chưa lúc nào rời bỏ tôi.

Bởi vì nó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi về hình ảnh một chiếc xe nát bét mà tôi đã phải chứng kiến. Đôi khi tôi làm một số việc ngẫu nhiên chỉ để quên nó đi... Nhưng nó vẫn tiếp tục quay trở lại với tôi một lần nữa...

Tôi luôn tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng mỗi lần nhìn anh ấy nằm bất tỉnh trên giường bệnh, tôi vẫn không thể tin nó xảy ra là sự thật.

Ngày đầu tiên ấy là ngày tồi tệ nhất, tôi chỉ biết cảm ơn vì bạn bè và sếp của tôi không bao giờ rời bỏ tôi. Cho dù giữa hai gia đình có một khoảng cách khá lớn.

Cậu chủ Tankhun vẫn tiếp tục nói rằng cậu ấy ghét Vegas, nhưng tôi biết sâu thẳm trong trái tim cậu vẫn luôn quan tâm đến anh ấy và Macau. Đôi khi cậu chủ có hơi khó chịu.

Cậu Kinn và Porsche cũng đến và không bao giờ bỏ rơi chúng tôi cho đến khi mọi việc dần trở nên ổn thỏa.

"Pete, mà phải về nhà với tao nhá, chúng ta cùng nhau về nhà đi" Cậu Tankhun không ngừng lặp lại cả trăm lần.

Anh ấy nhất quyết ở lại với tôi, kể từ ngày đầu tiên. Bởi vì tôi không muốn để Vegas một mình. Macau cũng đòi ở lại, nhưng tôi yêu cầu thằng bé hãy tập trung vào việc học và hứa với anh ấy thỉnh thoảng tôi sẽ cập nhật những gì đang xảy ra về anh trai của thằng bé. Chỉ để làm cho Macau cảm thấy yên tâm và không phải lo lắng về Vegas.

"Cậu chủ Tankhun, chuyện gì xảy ra nếu như Vegas thức dậy mà không có ai ở đây chăm sóc anh ấy" Tôi trả lời một lần nữa.

Dựa trên nét mặt của cậu chủ, có lẽ là đang khó chịu với câu trả lời của tôi ngay từ đầu. Vì vậy, cậu chủ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và đặt cả hai tay của mình vào hông.

"Được rồi, Arm và Pol sẽ ở đây bây giờ, và mày sẽ về nhà với tao cho dù mày có muốn hay không." Tankhun đã hét lên.

"Nhưng..." Tôi muốn từ chối, và giải thích với anh ấy rằng tôi không thực sự muốn rời khỏi Vegas.

"Không nhưng nhị gì hết, hãy nhìn lại chính mình đi, mày trông giống như một thây ma vậy, nhìn cái quầng thâm của mày kìa. Mày cũng phải nghỉ ngơi và ngủ, giống như giấc ngủ của người đẹp vậy, tao cũng cần điều đó, mày biết đấy" cậu chủ thốt lên trong khi đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của mình.

Tôi vẫn không rời khỏi chỗ ngồi đó, nhưng mà cậu chủ tiến đến và kéo tôi đi. Anh ấy ra hiệu cho Arm và Pol đến giúp tôi đứng dậy.

Trong khi đứng, tôi tiếp tục liếc nhìn chiếc giường nơi Vegas đang yên giấc ngủ. Trái tim tôi vẫn đau nhói khi nhìn vào anh ấy.

"Đừng lo lắng cho nó, nó chưa chết được đâu. Những kẻ xấu xa thường không chết nhanh như vậy, hãy nhớ điều đó Pete" Cậu Tankhun nói trong khi kéo tôi về phía cửa.

"Nop, anh chỉ cần gọi cho tôi ngay nếu có điều gì đó xảy ra." Tôi nói với vệ sĩ của anh ấy trước khi chúng tôi rời đi.

"Tôi sẽ gọi cho anh, đừng lo lắng" cậu ta mỉm cười trả lời.

Sau đó, chúng tôi về nhà, và đến thẳng phòng ngủ của tôi.

Tôi nằm xuống giường cố ngủ nhưng không được tài nào chợp mắt được, tôi đưa tay lên mặt nhưng rồi lại dừng lại ngay khi thấy vết hằn trên cổ tay.

Nó nhắc nhở tôi về ngày hôm đó rằng tôi đã rời bỏ anh ấy. Những ngày tháng không có anh bên cạnh tôi như một cực hình. Tôi muốn quên anh ấy đi, giống như tất cả những điều tồi tệ mà anh ấy đã làm với tôi. Nhưng tôi lại càng nhớ tất cả những điều đó, tôi không ngừng khao khát sự hiện diện của anh ấy bên cạnh mình.

Tôi cũng nhớ những ngày đó, khi anh ấy mang cho tôi món ăn yêu thích của tôi. Khi anh ấy chơi guitar chỉ để làm phiền tôi. Khi chúng tôi xem những bộ phim ngớ ngẩn. Cái ôm và nụ hôn mà chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau. Tôi nhớ cả khi ngủ bên cạnh anh ấy, tôi nhớ anh ấy rất nhiều, nhưng bây giờ tất cả những gì tôi có thể làm là khóc, chỉ vậy thôi...

Tôi không kìm được mà khóc cho đến khi không còn nước mắt, tôi không nên vì anh, vì những gì đã xảy ra mà rơi lệ. Nhưng cuối cùng tôi lại rơi vào tình cảnh khó khăn này. Tôi chỉ thừa nhận điều đó với bản thân khi tôi nhìn thấy chiếc xe của anh ấy bị đâm.

Tôi đã nghĩ, tôi sẽ mất anh ấy mà không cần biết tôi thực sự cảm thấy gì về anh ấy.

Bây giờ tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện và hy vọng rằng anh ấy sẽ sớm tỉnh lại, vì tôi nhớ anh ấy rất nhiều.

Khi nào tôi có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy một lần nữa?

Tôi không biết mình vừa ngủ vừa nghĩ về anh ấy, tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng gõ cửa của Porsche.

"Pete, mày cần đến bệnh viện," nó nói với tôi, nhưng vẻ mặt của nó khiến tôi lo lắng. Cảm giác như có gì đó không ổn.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Tôi hỏi Porsche trong khi vội vàng đứng dậy.

"Cứ đi đi, tao biết mày đã đợi Vegas tỉnh dậy, nhưng nếu có gì đó không ổn, mày biết bọn tao sẽ luôn ở đây vì mày phải không nào?" nó cười nói, nhưng tôi có thể thấy nó đang nói dối.

Trong khoảng mười lăm phút nữa, tôi sẽ trở lại bệnh viện.

Tôi cảm thấy bất an vì những gì Porche đã nói với tôi trước đó. Điều gì sẽ xảy ra với anh ấy khi anh thức dậy.

Tim tôi càng lúc càng đập nhanh hơn khi tôi đến gần phòng anh ấy.

Tôi thấy Pol và Arm trên ghế bên ngoài. Đến khi nhìn thấy tôi, họ chỉ cười mà không dám nói gì.

Tay tôi đang run rẩy, trong khi giữ cửa.

Nhưng sau khi mở cửa ra, thế giới của tôi tan nát ngay lập tức.

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nghe được từ anh ấy câu nói 'Tôi nhớ em' khi anh ấy nhìn thấy tôi sau khi thức dậy. Chứ tôi không thực sự mong đợi những lời nói tiếp theo từ anh ấy.

"Cậu là ai?"

Nó thực sự đã làm tan nát trái tim tôi sau khi nghe những lời đó. Anh ấy đang nói cái quái gì vậy, anh đang nói đùa với tôi sao?

Tôi cố kìm nước mắt, tôi không muốn anh nhìn thấy tôi suy sụp và yếu đuối.

"Anh không nhớ tôi sao?" Tôi hỏi anh ấy với một giọng run rẩy.

"Đó là lý do tại sao tôi hỏi cậu là ai" anh ấy trả lời một cách khó chịu.

Anh ấy nhìn tôi như kiểu anh ấy không thực sự quan tâm đến tôi và cảm xúc của tôi.

Nhưng điều tốt là cậu Kinn, Porche, cậu Takhun đi vào phòng.

Porche chạy đến cạnh tôi, và hỏi tôi xem tôi có ổn không. Tôi lắng nghe cuộc nói chuyện, nhưng tôi thực sự không biết họ đang nói gì vì đầu tôi muốn nổ tung ngay lúc đó.

Nó đã vượt qua tâm những suy nghĩ của tôi, rằng anh ấy đã quên tôi. Câu hỏi bây giờ tôi quan tâm là nó chỉ là tạm thời hay là cả đời? Nghĩ về điều đó thực sự trái tim tôi tan nát thành trăm mảnh. Nó giống như một cánh hoa bị xé nhỏ ra thành từng mảnh, vụn vỡ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top