Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝑪𝒐́ 𝒕𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝒕𝒉𝒂̂̀𝒏 𝒏𝒂̀𝒐 𝒔𝒖𝒚 𝒏𝒈𝒂̂̃𝒎 𝒄𝒉𝒐 𝒑𝒉𝒂̣̂𝒏 𝒕𝒂?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____________________

Nội dung chương này:
Ichael thực sự muốn chơi với tuyết, nhưng Vox lại không muốn cho lắm. Sau cùng, anh vẫn chấp nhận lời vòi vĩnh của Ichael. Bởi, chắc sẽ
không có gì xảy ra...đúng không?

_____________________

Thời gian trôi qua nhanh quá, mùa đông đột ngột đến lúc nào mà ta cũng chẳng phát giác.

Tuyết phủ trắng xoá cả sân điện Akuma. Người gác cổng điện lại phiền muộn dọn dẹp. Trong khi đám trẻ trong tộc lại thích thú nô đùa trong tuyết trắng. Vox đứng trước cửa sổ gỗ mun, khoanh tay trước ngực nhìn chúng với nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Một cái đầu nho nhỏ màu nâu pha chút xanh dương xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Ichael đến đứng bên cạnh anh, và đương nhiên mọi sự chú ý của Vox đều ngay lập tức được đặt lên người nam nhân. Chàng dí mũi vào kính cửa, mắt mở lớn nhìn khung cảnh bên ngoài, tay khẽ giật giật áo anh.

"Vox, đó là gì thế?"

"Tuyết chứ sao?" Vox khó hiểu nhướn lông mày.

"Không, cái đó ta đã biết rồi." Chàng mới được xem tuyết lần đầu tiên trong đời mấy ngày trước. Vox tự hỏi trước đây chàng đến từ nơi nao. Chẳng lẽ là vùng nhiệt đới không bao giờ có tuyết? Hay đơn giản chỉ là chàng rơi xuống từ thiên đàng trước khi gặp Vox? "Ý ta là, những đứa trẻ kia đang làm gì vậy?"

Vox quay lại nhìn những đứa trẻ ngoài sân. Những cậu bé đã bắt đầu trận ném bóng tuyết, còn những cô bé đang nằm trên tuyết vung tay chân rộng nhất chúng có thể. Anh lại quay đầu nhìn Ichael, nhận ra rằng chàng đang tò mò xem các cô bé.

"À. Chúng đang làm 'thiên thần tuyết'."

Ichael quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt xanh ngọc bích mở lớn. Cái mũi nhỏ xinh ửng đỏ lên vì phải áp vào mặt kính lạnh băng. "Thiên thần tuyết á?"

"Ừm." Vox phì cười, anh nhéo nhẹ một cái lên chiếc mũi đo đỏ kia. Anh thình lình rụt tay lại rồi xuýt xoa. "Trời đất, Ichael, mũi em lạnh ngắt rồi. Em có sao không?"

Chàng chớp đôi mắt. "Ta vẫn ổn."

Nhưng Vox đã ở bên chàng đủ lâu để biết thật sự không ổn như chàng nói. Bàn tay anh phủ lên bàn tay chàng và tặc lưỡi khi nhận ra cả tay cũng lạnh ngắt. Đầu ngón tay chàng đã đỏ rực cả lên. Bây giờ anh đang nắm lấy tay chàng. Ichael ngượng ngùng, khẽ run.

"Ơ kìa, sao em không nói gì hết vậy?" Vox đùn đẩy chàng đến bên lò sưởi rồi ấn chàng ngồi xuống. Anh cởi lớp haori ngoài cùng của mình ra (giờ là mùa đông nên đương nhiên Vox phải mặc đồ dày lên một chút, chứ làm sao có thể để lồng ngực hững hờ ra bên ngoài như bình thường được), và khoác lên đôi vai hao hao của chàng. "Ngồi yên ở đây. Ta lấy cho em một ly trà gừng."

"Vox, không sao. Ta ổn." Ichael vẫn ngang bướng nói mặc dù hai tay đã kéo chặt chiếc haori quấn lên người mình và mon men ngồi trước lò sưởi.

"Không, em không có ổn. Ta hiểu em hơn cả chính bản thân em nữa cơ." Rất may ly trà gừng trên bàn anh vẫn còn nóng. Vox thêm vào trà chút mật ong (vì anh biết chàng thích ngọt) và đưa tới trước mặt chàng. "Của em đây. Uống đi."

Ichael chẳng chần chờ gì nữa, những ngón tay chàng lập tức bao lấy ly trà, để ly trà sửa ấm cho chúng. Chàng thổi vào hơi rồi nhấp một ngụm. Đôi mắt xanh ngọc bích sáng rỡ , chàng lại uống một hơi nữa rồi "khà" một tiếng ngon lành.

"Trà ngon." Một chút ửng hồng tỏ trên đôi má chàng. "Cảm ơn Vox."

Vox cưng chiều cười với chàng. "Mọi thứ đều cho em hết đó."

"Thật ư?"

"Hả?"

"Anh sẽ cho ta mọi thứ sao?"

Đột nhiên bị hỏi loại câu hỏi này khiến anh hơi hoang mang. "À...ừ phải?"

Ichael đặt ly trà xuống và vô tay một tiếng. "Vậy thì tốt! Có nghĩa là ngày mai anh sẽ cho ta ra ngoài chơi đúng không?"

"Không." Vox thẳng thừng nói.

"Sao? Tại sao? Anh nói anh sẽ cho ta mọi thứ mà."

"Bên ngoài quá lạnh! Em còn nhớ mấy hôm trước chúng ta đón trận tuyết đầu mùa chứ, em đã hắt hơi không ngừng, đến nỗi ta phải mang em vào trong ủ ấm thật tốt mới đỡ đó."

"Đó, đó là do ta đã mặc không đủ. Lần này ta sẽ chuẩn bị kĩ hơn."

"Vẫn là không thể, bây giờ càng ngày càng lạnh. Ta nghĩ em sẽ không thể chịu được đâu. Ngay cả ở trong thư phòng có lò sưởi em vẫn đang run lập cập-"

"Ta không có!"

"Đừng nghĩ ta không biết, Ichael." Vox ném cho chàng một ánh nhìn sắc lẹm khiến chàng đứng hình nhưng về sau lại bướng bỉnh dẩu môi.

Hừ, cũng đáng yêu đấy.

Vox phải gồng lên để duy trì vẻ nghiêm túc.

Thế mà Ichael vẫn chẳng nhận ra sức hút của mình đối với Vox. Chàng lầm rầm. "Đây là lần đầu tiên ta thấy tuyết... Ta thực sự muốn xem chúng có cảm giác như thế nào."

"Tuyết rất lạnh và ướt. Không thoải mái gì cho cam."

"Nhưng trông chúng mềm thế kia cơ mà. Ta nhìn những đứa trẻ nhảy vào đống tuyết rồi cười nắc nẻ, trông cũng đâu có không thoải mái?"

"Được rồi, ta mang một nắm tuyết vào đây cho em là được chứ gì?"

"Không. Như thế không giống nhau." Ichael ăn vạ như một đứa trẻ. "Ta muốn ra ngoài. Ta muốn nghịch tuyết. Ta muốn làm cả thiên thần tuyết cơ."

Bộ dáng như vậy khiến Vox không khỏi bật cười. Thiên thần của anh đúng là ngọt ngào không chịu nổi! Nếu chàng còn làm ra bộ dáng như thế này thêm, có lẽ Vox sẽ không thể cầm cự nổi mà nắm chặt lấy tay chàng, để những ngón tay đan vào nhau chặt chẽ.

Thật sự thì Vox đã nhào đến đan tay họ vào nhau.

"Ôi Ichael, Ichael của ta. Em đang nói gì chứ?" Vox áp hai bàn tay ấm áp của anh lên gương mặt thiên thần, khẽ cười. "Em là một thiên thần cơ mà. Hà cớ gì phải chơi những trò chơi ngốc nghếch như vậy để giả vờ là một con người chứ?"

"Nhưng ta đã không còn cánh nữa rồi." Chàng đáp lại, chẳng hề hay biết lời nói của chàng như một lưỡi gươm nhọn đâm vào lòng Vox. Thâm tâm quỷ vương lại đau xót, có một sức nặng nào đó đè anh ngạt thở. "Ta nghĩ sẽ hạnh phúc hơn nếu làm một đôi cánh giả cho ta ở trên tuyết."

Chung quanh thinh lặng cho tới khi Vox đánh một tiếng thở dài.

"Em có thực sự muốn ra ngoài chơi không?"

Ichael hưng phấn hẳn lên, đôi mắt chàng dường như lóe sáng. "Có!"

"Sẽ lạnh lắm đấy."

"Ta sẽ mặc nhiều hơn."

"Được rồi, nhưng hãy để ta đi cùng em." Vox đưa ra điều kiện, không cho phép chối từ. "Nếu trời quá lạnh, chúng ta sẽ quay vào ngay lập tức."

Ichael nhăn mặt. "Đương nhiên anh phải đi với ta, nếu không ta biết chơi với ai được?"

Vox bật cười, xoa nhẹ mái tóc mềm của chàng. "Ngày mai chúng ta ra ngoài nhé?'

***

Vox biết rằng yêu cầu của Ichael rất đơn giản. Chàng chỉ muốn ra ngoài chơi với tuyết mà thôi.

Vox biết rằng nếu từ chối chàng thì thật xấu tính, nhưng trực giác đang cảnh cáo anh rằng không nên để Ichael ra ngoài.

Và Vox cũng biết anh nên nghe theo trực giác mách bảo.

Anh nên cứng rắn hơn để nói 'không' và bảo hộ chàng thiên thần thật tốt trong điện Akuma.

Anh nên để Ichael ghét anh vì không cho chàng ra ngoài, mặc dù anh hiểu chàng sẽ không bao giờ như vậy.

Anh là một quỷ vương yếu đuối, một quỷ vương yếu lòng.

Anh chẳng thể chịu được nét thất vọng trong đôi mắt ngọc bích ấy, để rồi cuối cùng anh buông xuôi.

Và bây giờ anh hối hận rồi.

***

Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa.

Vox vật vã với Ichael trước khi họ ra ngoài. Anh phải kiểm tra xem chàng đã mặc đủ ấm chưa, găng tay, bịt tai, mũ len rồi khăn len dày cộp che hết cả người chàng, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn màu xanh ngọc. Anh còn kêu người làm một ít canh nóng và trà gừng để sau khi chơi bời thỏa thích rồi sẽ có gì đó làm ấm bụng chàng.

Ichael có vẻ khá thích thú, luôn miệng nói cười ríu rít, tung tăng chạy trên đường. Tới nơi, chàng kêu lên một tiếng đầy hưng phấn rồi nhảy ùm vào đống tuyết. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Vox còn chẳng kịp hít lấy một ngụm khí hốt hoảng.

"Ichael!"

Anh quýnh lên, tưởng rằng Ichael đã trượt chân rơi vào đống tuyết. Nhưng ngay sau đó, chiếc đầu nho nhỏ của chàng trồi lên, mái tóc xanh rối tung và dính đầy tuyết trắng. Một vài sợi lông mi cũng dính tuyết, khiến chàng phải chớp mắt mấy cái để rũ đi. Không khí lạnh buốt hôn lên má, lên mũi chàng, để chúng đỏ ửng lên.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Vox cũng chẳng biết biểu cảm gì đang tỏ trên mặt anh nữa, nhưng anh chắc rằng trông nó ngốc nghếch lắm, vì chàng đã phì cười. Tiếng cười trong trẻo và chan chứa niềm vui khiến anh cũng nhoẻn miệng cười theo. Họ cùng nhau cười thật lớn cho tới khi cả hai đã ngả lưng xuống thảm tuyết, thở ra từng làn khói trắng.

"Ôi!" Ichael đột nhiên cất tiếng. "Chỗ này hoàn hảo này!"

"Để làm gì chứ?"

"Làm thiên thần tuyết đó."

Chàng bắt đầu khua tay và chân thành những vòng cung trên tuyết. "Nào Vox, anh cũng làm một cái đi!"

Vox khịt khịt mũi nhưng cũng bắt đầu làm theo. Một lúc sau, cả hai đứng dậy chứng kiến thành quả của họ.

Ichael nở nụ cười hài lòng. "Cũng không tệ lắm ha."

Vox phải ngầm thừa nhận, trông cũng đáng yêu đáo để.

Hai thiên thần tuyết, ở cạnh nhau. Vox đã biết trước chàng thiên thần của anh có vẻ nhỏ bé, nhưng sự khác biệt kích thước này cũng khá ấn tượng. Thiên thần tuyết của Ichael nhỏ tí hon ở bên cạnh thiên thần tuyết của anh. Thật đáng yêu. Thật vừa vặn để nằm trong vòng tay che chở của anh-

"Thấy chưa, giờ anh cũng là một thiên thần rồi nhé."

Vox giật mình, giấc mơ giữa ban ngày của anh bị đánh tan. "Xin lỗi, em nói gì cơ?"

Ichael chỉ tay vào thiên thần tuyết của anh. "Anh cũng là một thiên thần! Giờ anh có một đôi cánh rồi. Và ta cũng có một đôi." Chàng vui vẻ đáp.

Sao đột nhiên Vox muốn hôn chàng quá.

"Em đã nghĩ quỷ không có cánh sao?"

"Chà..." Ichael nghiêng đầu nhìn ra sau Vox. "Ta không thấy đôi cánh nào trên lưng anh."

"Ôi em xấu tính quá." Vox đi một vòng đến đỉnh của đôi thiên thần tuyết họ vừa làm, kẻ thêm hai đường trên đầu thiên thần tuyết của Ichael. "Ha! Vẽ cho em một đôi sừng, giờ em là quỷ giống như ta rồi."

"Không, đừng làm thế chứ!" Ichael la lớn rồi bật cười. "Thế thì ta sẽ cho anh một vầng hào quang."

Vox đã chồm lên người chàng trước khi chàng làm vậy rồi, khiến Ichael không ngừng cười nắc nẻ. Anh biết họ thật ấu trĩ, nhưng anh cũng mặc. Chơi với Ichael khiến anh vui- à không, khiến anh mê mẩn.

Họ lăn vòng vòng trên tuyết, phá đi hai thiên thần tuyết mà họ vừa làm xong, nhưng chẳng ai quan tâm. Ichael đang bận bịu thoát khỏi vòng vây của Vox. Chớp được thời cơ, chàng bật dậy, kêu một tiếng trêu ngươi rồi cong chân bỏ chạy. Vox bật cười và chuẩn bị đuổi theo chàng. Khóe mắt anh xuất hiện một vệt đỏ từ viễn phương.

"...Oni Giri?"

***

"Ngươi điều tra được gì rồi sao?"

Oni Giri nghiêm trọng gật đầu. "Phải, Milord. Không may thay, giả thiết của người đã đúng."

Vox thở ra một tiếng nặng nề. Sự vui thích khi chơi cùng Ichael đã biến mất khi anh biết được tin này. Với lại, một cơn quặt thắt dậy lên trong lòng anh khi chẳng thấy chàng đâu cả. "Được rồi, làm tốt lắm Oni Giri. Ta muốn nghe thêm những báo cáo về việc này, nhưng bây giờ không phải lúc. Ngươi lui xuống trước đi."

"Tuân mệnh."

Vox vỗ vai thuộc hạ thân cận nhất của mình trước khi cất bước đuổi theo Ichael.

Anh không dây dưa với Oni Giri quá lâu, vì vậy nên Ichael chắc cũng chưa thể đi xa được đâu. Hôm nay không có nhiều người ra ngoài nên chỉ có một đôi dấu chân có thể in trên nên tuyết trắng thôi.

Dấu chân của Ichael.

Vox đi theo những dấu chân ấy.

Lúc đầu những dấu chân cách nhau khá xa, đương nhiên là bởi vì chàng đang chạy mà. Họ đã chơi đuổi bắt. Sau đó khoảng cách giữa dấu chân bắt đầu ngắn lại, có nghĩa là Ichael đã nhận ra Vox không có đuổi theo chàng. Có một đôi dấu chân lún khá sâu xuống tuyết, như thể Ichael đã đứng đó, chờ Vox đuổi kịp chàng vậy.

Nếu chàng chịu đứng yên như vậy thì anh đã đỡ nhọc lòng đi bao nhiêu.

Nhưng chàng vẫn tiếp tục cất bước.

Điều này khiến lòng anh quặn lên một lần nữa, Vox quay cuồng trong cảm giác bất an. Những dấu chân tiếp tục xuất hiện, cách nhau xa hơn trước rất nhiều, gót giày của chàng còn chẳng hề in vào tuyết trắng.

Ichael đã chạy hết tốc lực.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Chẳng lẽ chàng bị ai đó truy đuổi sao?

Không thể, không có dấu chân chạy vòng quanh.

Có khi nào, thứ gì đó đã khiến chàng chú ý và chạy theo nó?

Có thể lắm. Nhưng thứ gì mới được? Có những nét hối hả trong từng dấu chân chàng in trên tuyết. Chắc hẳn không thể là một con bướm hay một con chim đúng không?

Một âm thanh vỡ vụn tồi tệ vang lên theo sau là tiếng hét kinh hoàng xé tan không khí lạnh băng khiến mạch suy nghĩ của Vox bị gián đoạn. Đôi mắt vàng của anh mở lớn kinh hãi khi một cảnh tượng hiện lên trong tâm trí anh.

"Hồ nước..."

Vox chẳng thể suy nghĩ gì thêm nữa, anh nhấc chân chạy hết tốc lực tới nơi phát ra tiếng thét. Trái tim anh đang đập loạn trong lồng ngực. Thâm tâm đang gào thét, trách mắng anh vì quá chậm trễ, vì lơi lỏng chú ý, vì đáp ứng yêu cầu của Ichael thay vì bảo hộ chàng an toàn trong vòng tay.

Làm ơn, đừng...

Tới khi hồ băng rộng lớn hiện ra trước mặt, ba cậu thiếu thiên đang nằm vật vờ ở bên kia bờ. Chúng đang thở phì phò, mặt đỏ gay, như thể chúng vừa từ chỗ chết hồi dương. Khéo lại như thế thật. Vox nhìn thấy vài cái xô và cần câu cá bị vất vương vãi trên bờ.

Chúng đã đi câu cá trên hồ băng.

Đúng là một lũ ngu xuẩn.

Giờ mới là đầu đông, mặt băng chưa đủ dày để câu cá được. Dường như những thiếu niên đã khoét một lỗ trên mặt băng, nó đã nứt ra tới mép hồ. Tiếng 'rắc' lớn trước đó chính là khi mặt băng vỡ vụn. Bây giờ những mảnh băng đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước lạnh căm.

Sau khi hoàn hồn, những thiếu niên bắt đầu gọi tên một người. Tên của một thiếu niên khác, Vox nhận ra.

À.

Thì ra không phải toàn bộ đám thiếu niên nghịch ngợm này được vớt lên từ cõi chết.

Anh thương tiếc cho chúng, nhưng anh còn một nỗi lo lớn hơn trong lòng.

Ichael đâu rồi?

Đôi mắt anh quét toàn bộ nơi này, nhìn đi nhìn lại, nhưng vẫn chẳng thấy chàng đâu, như thể thiên thần ấy đã biến mất.

Có thể không?

Có phải chàng đã biến mất trên thế gian này không?

Có phải Ichael đột ngột quay trở lại thiên đàng?

Mà cũng chẳng để lại cho anh một lời từ biệt ư?

Không thể nào, đúng không...?

"Milord!"

Vox nhíu mày nhận ra giọng nói quen thuộc.

"Emiko? Ngươi làm gì ở đây-"

Sự kinh hãi trong anh lại tăng lên vài lần khi anh thấy khuôn mặt tái nhợt, đẫm nước mắt của Emiko.

"Chuyện gì đã xảy ra? Mau kể cho ta." Vox để năng lực của mình phát huy tác dụng.

Nàng đem toàn bộ sự tình kể lại chi tiết trong khi cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Vox cảm thấy thật tồi tệ cho nàng, đến khi nàng nhắc tới cái tên mà anh đang tìm kiếm.

"...Sau đó Ichael tới, và rồi..."

"Ichael? Ngươi nhìn thấy Ichael ở đây sao?"

"Phải, Milord, đó là những gì ta muốn kể cho người." Emiko nói, vành mắt nàng lại đỏ lên chực khóc. "Ichael đã vội vã đến đây ngay sau khi nghe thấy tiếng nứt đầu tiên."

Một thứ vải mềm mại trượt vào tay anh.

"Không...Không đời nào..."

Dưới sự trấn an của anh, Emiko tiếp tục, "Anh ấy đến đúng lúc một thiếu niên ngã xuống nước." Một tiếng nức nở tràn khỏi khóe môi nàng. "Ichael, anh ấy không chần chừ gì cả, anh ấy chạy đến chỗ thiếu niên và...và..."

Tới đây, Emiko không thể cầm cự được nữa, Vox chẳng thể dùng năng lực của mình trấn an nàng được, nàng bật khóc nức nở.

Cũng chẳng cần nàng phải dứt lời, Vox đã hiểu tất cả.

Anh cất những bước chân rệu rã tới bên hồ nước, gục đầu thật thấp để chẳng ai nhìn được cảm xúc trên gương mặt lúc này. Từ góc độ ấy, anh nhìn thấy thứ trong tay mình.

Đó là thứ Emiko đã vô thức dúi vào tay anh trong lúc nàng tường thuật lại sự việc.

Đó là áo choàng của Ichael.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top