Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như hỏi, làm một học sinh lớp sáu sắp chuyển cấp chuyện vui vẻ nhất là cái gì, đó đương nhiên là có thể tự do ra vào tiệm thức ăn nhanh, hơn nữa còn được ăn rất nhiều. Đó là lúc còn chưa kịp so sánh KFC và McDonald rốt cuộc cái nào ngon hơn, chỉ cần có lựa chọn, cũng đủ nhảy dựng lên phát ra một tiếng oh yeah.

Cha mẹ không hài lòng để cho Trịnh Đan Ny ăn quá nhiều hamburger và gà rán không tốt cho sức khỏe, trừ phi ngày nào đó biểu hiện tốt, hoặc là ngày nghỉ lễ, mới có thể vì Trịnh Đan Ny nhõng nhẽo mà cả nhà mới cùng nhau bước vào tiệm thức ăn nhanh. Bất quá may mắn, Trịnh Đan Ny có Trần Kha, một học sinh cao trung năm ba có thể tự do chi phối tiền tiêu vặt, thỉnh thoảng liền mang theo Trịnh Đan Ny đi mở bếp nhỏ* cho nàng.

*chăm sóc đc bit

Ngày đó là ngày gì, tên gọi chung như thế nào, Trịnh Đan Ny cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mình đang ngồi trên ghế cao cạnh cửa sổ, hai chân đung đưa trên không trung, tay vừa ăn khoai tây chiên xong cầm chiếc nhẫn Ultraman biến thân, kéo tay Trần Kha, nghiêm túc đeo cho Trần Kha nói: "Kha Kha tỷ, sau này em cưới chị được không?"

Ngày đó Trần Kha cười đến ngả nghiêng, ghé sát vào vỗ vỗ đầu Trịnh Đan Ny hỏi, em có biết cưới là gì không?

Chính là vĩnh viễn ở bên nhau. Trịnh Đan Ny đã trả lời như vậy.

Kích thước nhẫn không hợp, sau khi ngón tay Trần Kha xoay một vòng thì bị Trần Kha nắm chặt vào lòng bàn tay. "Vậy chị nhận giúp em trước." Trần Kha cười híp mắt nói.

Bất quá kỳ thật, không cần những thứ này, chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Sau đó Trần Kha thi đại học, thi đậu vào trường đại học tốt nhất tỉnh, vừa vặn ở ngay trong thành phố, có thời gian, vẫn chạy tới trường trung học cơ sở của Trịnh Đan Ny đón Trịnh Đan Ny tan học, đón Trịnh Đan Ny ra ngoài chơi. Lo sợ rằng những cô gái mới lớn sẽ bị tổn thương bởi ảo tưởng về tình yêu, Trịnh Đan Ny đã hơn một lần được nhắc nhở rằng nếu yêu sớm, phải tỉnh táo và tự bảo vệ tốt chính mình. Trịnh Đan Ny ngồi ở ghế sau xe đạp đã sớm nghe đến chai cả lỗ tai, ôm lấy eo Trần Kha tựa đầu vào sau lưng Trần Kha ừ ừ đáp ứng.

Trần Kha cho rằng người này là qua loa với mình, học theo phụ huynh cảnh cáo Trịnh Đan Ny nghe lời mình, lại bị cánh tay Trịnh Đan Ny đột nhiên dùng sức siết chặt bụng, thở ra một hơi dài.

Ài, em không muốn nghe giảng đạo lý thì chị không nói là được.

Trong lòng cảm thán được Taekwondo của Trịnh Đan Ny thật đúng là học không uổng phí, khí lực lớn hơn không chỉ một chút.

Trịnh Đan Ny hồi tưởng lại phát hiện, khoảng thời gian đó nào có tâm tư yêu đương với người khác, trong đầu đều là khi nào Trần Kha tới đón mình, lần sau cùng Trần Kha ăn ở cửa hàng nào, nên tặng quà gì cho Trần Kha đây.

Trong thời kỳ dậy thì xao động tất cả đều là giọng nói và bóng dáng của người kia, ngay cả Trịnh Đan Ny cũng không thể ngoại lệ viết đầy tên người kia trên giấy nháp.

Trần Kha, Trần Kha.

Áp lực học tập càng lớn, quản chế cũng bắt đầu trở nên rất nghiêm ngặt, mỗi cuối tuần mới có thể về nhà một lần, Trịnh Đan Ny mỗi đêm ở phòng ngủ ôm Hùng Cát mà Trần Kha đặc biệt tặng cho mình ngủ. Trịnh Đan Ny phát hiện thời gian của mình bị nén thành túi, thỉnh thoảng mới có thể rút ra một túi, chứa đồ mình muốn.

Lúc học mệt cũng không phải là chưa từng hỏi Trần Kha, vì sao lúc học trung học Trần Kha đã có rất nhiều thời gian dẫn mình ra ngoài ăn ngon, mà bây giờ mình lại một tháng mới có thể gặp Trần Kha một lần, cùng Trần Kha đi chơi đều biến thành xa xỉ. Trần Kha chỉ biết thấp giọng trả lời bởi vì mình thông minh tuyệt đỉnh, mà Trịnh Đan Ny là heo con, heo con đương nhiên không nghĩ ra. Trịnh Đan Ny tức giận muốn đánh nhau với Trần Kha.

Cuối cùng cũng chỉ là Trần Kha tự an ủi mình rằng thời đại đã khác, năm đó học tập nào gấp như bây giờ. Hoàn toàn không tiết lộ năm đó mình ở phòng ngủ vụng trộm bật đèn đến nửa đêm làm bài tập chỉ là vì để dẫn Trịnh Đan Ny ra ngoài ra ngoài ăn món khoai tây chiên mà mình không hứng thú vào ngày hôm sau.

Có rất nhiều người nói nhưng không làm, nhưng Trần Kha làm rất nhiều chuyện mà không nói.

Ngay cả Trịnh Đan Ny cũng buồn bực, vì sao Trần Kha không tranh công với mình.

Loại bỏ một người ra khỏi cuộc sống thật ra rất đơn giản, chỉ cần không gặp mặt người ấy, không nói chuyện phiếm với người ấy, cắt đứt liên lạc, dần dà, dòng nước lũ thời gian sẽ đưa hai người đến bờ bên kia rất xa khi bạn không phát hiện ra.

Nhưng thật khó để loại bỏ một người ra khỏi cuộc sống của bạn, hiện tại, quá khứ và tương lai của bạn. Người ấy cứ như vậy tùy ý bôi dấu ấn của mình lên quá khứ của bạn, đem bóng của mình che lấp bóng của bạn, biến khẩu vị của mình thành khẩu vị của bạn, biến cử chỉ của mình thành cử chỉ của bạn.

Lúc bạn nói rằng bạn muốn quên người ấy, mới giật mình phát hiện, ngữ khí mình vừa mới nói chuyện sao lại giống người ấy như vậy?

Hơn nữa, căn bản không muốn loại bỏ chút nào, được không?

Suy nghĩ bay trở lại trong đầu Trịnh Đan Ny.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top