Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

iii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bé Haruno Sakura ngơ ngác nhìn bàn tay đưa ra của cậu con trai mới lớn. Anh ấy tự giới thiệu mình là Uchiha Shisui nhưng cô đã nhìn thấy Uchiha, và các Uchiha không hành động giống như vậy. Anh ấy thật kỳ quặc - Anh ấy pha trò, làm rối tóc cô một cách trìu mến, và thậm chí đưa tay ra bắt tay cô. Anh thực sự thân thiện và đó là một suy nghĩ táo bạo vì Sakura đã thấy cách cư xử của một Uchiha điển hình — hợm hĩnh và kiêu ngạo —, cô nghe những lời đồn đại liên tục trong làng về Uchiha và đôi mắt đáng sợ của họ — nhưng Shisui không hành động như vậy và cô gái tóc hồng biết rằng cô sẽ thích cái thiện chí của anh — mặc dù cô đã không thích những lời dặn dò vừa nãy.

Sakura nắm lấy tay anh và bắt nó. Cái cau mày của cô dần chuyển sang một nụ cười - dù sao thì mẹ cô cũng đã dạy cho cô cách cư xử và khi ai đó giới thiệu bản thân, vậy nên Sakura cũng nên làm như vậy. 

"Tên em là Haruno Sakura, em 5 tuổi." Cô cúi đầu một cách duyên dáng khiến anh cười khúc khích và làm rối mái tóc hồng của cô. Khẽ bĩu môi - các cô gái ở sân chơi đã trêu chọc màu tóc của cô (nói rằng đó là một màu xấu xí) nhưng nếu họ tiếp tục thấy mái tóc đó bây giờ rối như thế nào, chắc chắn rằng Sakura sẽ là nạn nhân của mấy trò trêu chọc nhiều hơn nữa.

"Chúa ơi, em thật dễ thương," Shisui nói, với những lời này, Sakura bé nhỏ đỏ mặt, và nguôi cơn giận cho mái tóc rối mà anh đã gây nên. Dù sao thì điều đó cũng không quan trọng, cậu bé này nghĩ rằng cô dễ thương! Một Uchiha nghĩ cô dễ thương!

Bên cạnh đó, Sakura có thể nghe thấy người đàn ông tóc bạc cười chế giễu. Cô quay đầu phớt lờ anh vì biết nếu điều đó là quan trọng thì cuối cùng Tobirama sẽ nói với cô. Và nếu anh không làm vậy, Sakura luôn có thể hỏi anh về điều đó - anh luôn trả lời tất cả các câu hỏi của cô một cách trung thực.

"Sakura-chan," Shisui gọi, và Sakura quay lại nhìn cậu bé gọi cô là dễ thương. Vâng, cô sẽ không có cái suy nghĩ ngu gốc vậy nữa đâu. 

"Các bé gái 5 tuổi không nên tập đi trên cây một mình. Em có thể khiến mình bị thương. Dù sao thì em đã học cách làm điều đó từ ai?"

Sakura một lần nữa lén nhìn Tobirama - một ánh mắt khó hiểu hiện diện trong đôi đồng tử đỏ sẫm anh trước khi Đệ Nhị chớp mắt một lần nữa để chúng biến mất - anh lắc đầu và Sakura nhận biết được ám hiệu đó - một cách giao tiếp bí mật giữa hai người.

"Em thích đọc sách và gần đây em quan tâm đến cách để trở thành một shinobi! Anh có biết thư viện của Konoha chứa khoảng mười hai ngàn bảy trăm sáu mươi bốn cuốn sách về shinobi? Đó nơi được xây dựng bởi Shodaime-sama với huyết kế giới hạn của ông ấy và— "

"Sakura-chan, trong khi anh được khai sáng để tìm hiểu thêm về thư viện," Sakura cau có khi bị anh ngắt lời và Shisui đưa tay lên để bảo vệ, "Sự thật thì anh đang bị như vậy," Anh đảm bảo

"Nhưng em đang nói với anh điều đó. Em học điều này từ một cuốn sách? "

"Vâng," Sakura gật đầu và Shisui trố mắt nhìn. "Em là một thường dân đúng chứ?"

Sakura lại gật đầu khiến Shisui thốt lên một tiếng kinh ngạc kéo dài. Sau đó, đôi Sharingan nheo lại và anh bắt đầu đi đi lại lại lẩm bẩm điều gì đó bên dưới hơi thở của mình. Sakura gửi cho Tobi một cái nhìn. Cô tự hỏi liệu mình có đánh giá sai tính cách của Shisui và liệu cô có thực sự nên tránh mặt anh ta hay không. Anh ta có vẻ kỳ lạ. Tobi chỉ lắc đầu.

Tốt thôi, Sakura sẽ ở lại với cậu bé kỳ lạ luôn gọi cô ấy là dễ thương.

Tộc nhân Uchiha cuối cùng cũng ngừng đi, mắt cậu chạm vào mắt cô. "Em định tham gia vào học viện?"

Sakura nhún vai. Cô muốn theo đuổi ước mơ trở thành một shinobi, nhưng cô vẫn chưa thảo luận với Tobi hoặc cha mẹ của mình.

 "Có thể," cô đề nghị và cậu trai tóc đen gật đầu. Cô cũng không bỏ lỡ cái nhìn đầy tính toán của Tobi.

"Nói cho em biết, nếu em quyết định vào học viện, hãy tìm anh và anh sẽ chỉ cho em một hoặc hai mẹo nhỏ." Shisui cười khi vò vò mái tóc. Cô khịt mũi nhưng gật đầu. Sakura nghĩ rằng cô sẽ không cần anh khi cô có Tobi ở bên cạnh. Nhưng lần này, có vẻ như phán đoán của cô đã sai vì trong nháy mắt, anh đã biến mất và không thấy bóng dáng đâu cả. Shisui đã nhanh chóng rời đi như khi anh ta đến.

Đôi mắt xanh lục của cô ấy ánh lên vẻ ngưỡng mộ. "Tobi, Tobi, ngài có thể dạy cháu điều đó được không?"

"Không phải cái đó, nhưng sẽ là cái tốt hơn" Sakura cười rạng rỡ trước lời hứa của vị Nidaime.

::

"Tobi, Tobi, trông cháu không xinh sao?" Sakura hào hứng khoe chiếc váy mới được mẹ mua cho. Sau khi nài nỉ mẹ về điều đó, cuối cùng cô cũng được phép đi đến công viên gần đó để chơi, nhưng miễn là trở về trước bữa tối.

Đôi mắt của Tobi dịu đi và khóe môi nhếch lên, "Đúng vậy."

Sakura cười khúc khích. "Mẹ nói rằng cháu phải trông chỉnh tề trước khi gặp những người mới để để lại ấn tượng"

"Bà ấy nói đúng. Điều đó rất quan trọng." Sakura gật đầu đồng ý nhưng đột nhiên dừng bước. "Tobi, nếu họ không thích cháu thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ nghĩ rằng cháu có một cái trán dồ? Hoặc nếu cháu trông kỳ lạ?"

Tobirama cau mày, "Nếu họ không thích cháu vì con người của cháu, thì họ không đủ tư cách để trở thành một người bạn. Chúng ta không nên đánh giá ai đó dựa trên ngoại hình của họ, Sakura." Anh dịu dàng nói.

Không một lời nào nữa, đó là một khoảng lặng của cuộc hành trình, Sakura tự tin bước đến công viên.

::

Khi cô đến công viên, đã có một vài đứa trẻ đang chơi xung quanh cầu trượt và xích đu. Một số chạy xung quanh, một số đang trò chuyện vui vẻ. Tiếp thêm sức mạnh với sự tự tin ban nãy, Sakura tiến đến chỗ cậu bé gần nhất, nơi cậu xích đu một mình. Tobi bước theo sải chân của cô nhưng bỗng dừng lại.

"Xin chào, tớ là Haruno Sakura. Cậu có muốn làm bạn của tớ không?" Cô cúi đầu lịch sự và chờ đợi lời chào hoặc lời đồng ý của anh. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Sakura đông cứng. Có phải cậu bé kia nghĩ rằng cô ấy kỳ lạ không? Hay nghĩ rằng trán của cô xấu xí?

Đôi đồng tử xanh lục bảo lấp ló dưới hàng lông mi để nhìn cậu trai và hơi khựng lại khi thấy cậu ấy đang trố mắt kinh ngạc. Cô cau có. Trán dồ như vậy có gì là vấn đề lớn chứ? Lần này, cô sẽ không bị trêu chọc nữa. Cô sẽ giữ vững lập trường của mình. Sakura đứng thẳng, khoanh tay và nhướng mày đợi anh nói bất cứ điều gì về ngoại hình của mình.

"Cậu ... muốn làm bạn với tớ?"

Hở? Sakura kinh ngạc buông thỏng hai tay. Cậu ấy bị sốc vì có người muốn làm bạn với mình?

"Ừm, đúng vậy. Cậu không muốn sao? Tớ có thể rời đi ngay bây giờ nếu cậu không muốn." Cô quay lại nhưng cậu bé hoảng sợ và nắm lấy tay cô.

"Không! Tớ- Tớ rất thích! Tớ là Uzumaki Naruto!" Cậu bé cười toe toét giới thiệu. Anh làm cô nhớ đến mặt trời, tươi sáng và ấm áp. Sakura không biết, Tobi đã hơi cau mày bối rối.

"Chà, Naruto, rất vui được gặp cậu! Nhưng, cậu có thể buông tay tớ bây giờ được không?" Sakura cười khúc khích khi gò má anh có hơi ửng hồng. Tuy nhiên, phần giới thiệu nhỏ của họ nhanh chóng bị cắt ngắn khi những nhân vật quen thuộc tiếp cận cả hai. Ami và hai tay sai của cô dừng lại trước mặt rõ ràng ở đó để chế nhạo họ.

"Chà, nếu nó không phải là trán dồ và-" Ami dừng lại và đôi mắt mở to kinh hãi khi nó chạm vào Naruto. Hai tay sai của cô ấy cũng làm như vậy và cả ba trông giống như họ đã nhìn thấy một con quái vật.

"Sakura, cậu đang làm gì với con quái vật đó?" Ami rít lên.

Sakura nghiêng đầu, bối rối. "Quái vật gì?"

"Người bên cạnh cậu! Ka-san bảo tớ đừng đến gần cậu ta vì cậu ta ăn thịt người. Cậu không nên đến gần, Sakura." Ami cảnh báo và tay sai của cô gật đầu đồng ý.

"Thay vào đó, cậu có thể chơi với chúng tớ. Miễn là cậu tránh xa cậu ta", một trong những tay sai của cô ta nói thêm

Sakura nhận ra họ đang ám chỉ Naruto khi nhìn vào ánh mắt căm thù của họ và nụ cười đã hạ xuống của Naruto và cậu ấy đang ôm lấy mình. Cô ấy biết những gì họ đang NÓI. Một tình bạn tạm thời giả vờ để cậu bé được yên. Nhưng Sakura nhớ lời mà Tobi đã nói với cô.

"Nếu họ không thích cháu vì con người của cháu, thì họ không đủ tư cách để trở thành một người bạn. Chúng ta không nên đánh giá ai đó dựa trên ngoại hình của họ, Sakura."

Ami đã không có ý định làm bạn với cô ngay từ đầu. Cô ấy luôn trêu chọc Sakura vì cái trán dồ, mái tóc hồng kỳ lạ và bộ quần áo xấu xí. Sakura biết những lời nói đó có thể gây tổn thương như thế nào. Sakura không muốn giống như Ami.

"Không, Ami. Naruto là bạn của tớ bây giờ! Lời nói của cậu không thể thay đổi sự thật này. Không ai có thể thay đổi sự thật này." Sakura hét lớn khi nắm lấy tay Naruto và kéo cậu đi theo, tránh xa những kẻ bắt nạt đó, phớt lờ đi cú sốc của chúng.

Cô kéo cậu trai tóc vàng đến một băng ghế gần đó. "Naruto, cậu không sao chứ?"

Tộc nhân Uzumaki sụt sùi, mắt đẫm nước. "Sakura-chan, cậu-" Naruto khóc khiến Sakura có chút bối rối. Sakura đánh mắt qua Tobi đang đứng bên cạnh với một nụ cười đầy hiểu biết. Cô có thể cảm thấy ngài ấy đang tự hào về điều gì đó.

"Naruto, tớ xin lỗi vì đã làm cậu khóc." Sakura xin lỗi nhưng cậu bé chỉ vừa lắc đầu vừa lau nước mắt. "Trước giờ chưa có ai bênh vực tớ như vậy." Anh giải thích, "Sakura-chan, cậu ... thực sự muốn trở thành bạn của tớ? Ngay cả khi họ gọi tớ là tên sát nhân hay quái vật?" Đôi mắt xanh to của anh ta nhìn chằm chằm vào cô, đề nghị rằng cô có thể chấm dứt nếu muốn. Thật tệ là cô đã quyết tâm và không gì có thể thay đổi được điều đó.

"Tất nhiên. Thật ngớ ngẩn! Một người rất quan trọng với tớ đã nói với tớ rằng chúng ta không được đánh giá ai đó dựa trên vẻ bề ngoài của họ. Nếu họ không thích bạn vì con người của bạn, họ không xứng đáng để làm bạn." Cô lặp lại và Naruto cười - câu nói khiến cậu cảm thấy ấm áp.

Cậu trai tóc vàng bình tĩnh lại và lau mớ nước mũi nhầy nhụa. "Wow, người nói câu đó với cậu hẳn phải thực sự, thực sự tuyệt vời, huh?"

Đến lượt Sakura gửi một cái nhìn đầy hiểu biết đến Tobi. "Chính xác. Tất nhiên rồi."

::

=))) trans kiểu này mau hết pin quá, phải dùng cả máy tính với điện thoại để vừa đọc vừa dịch nè troi. Chưa beta nên hãy trở thành typing beta-er của tớ bằng cách comments nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top