Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

A Sweet Song By and For Munakata-kun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Notes:

1. Bài hát được nhắc đến là character song của Fushimi,  Miyano Mamoru trình bày

2. 'Idol-K' chính là huyền thoại, love them 4ever!

3. Xin lỗi vì vốn tiếng Nhật rách nát của tui... Bài hát tuyệt lắm.

Mọi người đọc vui vẻ!

_____________________________________________

Một nửa tháng Bảy qua đi, cái nóng ngày càng gay gắt và ẩm ướt cứ bám lấy bầu không khí.

Fushimi vẫn nhớ ba mươi giây trước, khi tới ca tuần tra chán-muốn-chết-nhưng-ngày-nào-cũng-phải-làm của mình. Hắn dập mạnh cái lap, tặc lưỡi đi về phía cửa. Nhưng ngay khi tay hắn toan chạm vào nắm cửa, bên tai liền thoáng qua một chất giọng trầm ấm quen thuộc. Cả người hắn ngay lập tức căng cứng đến khi nhận ra đó là giọng tên đội trưởng

"Fushimi-kun, tôi có chút việc cho cậu đây."

"Gì--?"

Fushimi không hề nghĩ cái "nhiệm vụ" bất ngờ này sẽ thú vị và dễ như ăn bánh, hắn còn chẳng buồn nói với tên trước mặt về hành động của bản thân hắn ta, một tên đàn ông trưởng thành đôi khi trí óc còn không bằng đứa nhóc năm tuổi.

Ông mới tệ nhất đấy...

Hắn thầm nghĩ.

"Cái này được viết riêng cho cậu đó."

"Hả?!"

"Một thách thức văn nghệ Xích tộc đưa ra. Bên này đã hoàn thành xong phần mình rồi và giờ tới lượt cậu, Fushimi-kun, cậu nhất định phải bảo vệ danh tiếng của Scepter 4."

"..."

"Sao anh lại nghĩ tôi sẽ nhận cái thứ thiếu não này, đội trưởng?"

Fushimi âm thầm đảo mắt khinh bỉ.

"Bởi vì tôi tin cậu, Fushimi-kun"

"Và tôi tin cậu sẽ không làm tôi thất vọng."

Fushimi liếc nhìn đôi mắt tím sáng lấp lánh, cố kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ.

"Ai viết lời? Đừng nói là anh, đội trưởng."

Fushimi mở lớp bọc, không để ý tới ý cười giấu sâu trong đôi mắt sếp hắn.

"Nếu bài dở mà lời tệ thì tôi chắc chắn sẽ không làm..."

"Hh......"

Ngay khi hàng chữ đập vào tầm mắt, mặt Saruhiko liền nhăn lại.

Bài hát về một tình yêu thầm kín, câu từ đầy ắp những mong đợi và ảo tưởng ngọt ngào mà trong mắt hắn, thật nhạt nhẽo và vô nghĩa.

Chán thật sự.

"Vì sao tôi phải làm thứ chết tiệt này?"

"Vì sự công bằng. Fushimi-kun. Nhiệm vụ của Scepter 4 là xây dựng mối quan hệ hòa hợp và lành mạnh với người dân. Chúng ta--"

"Tch,"

Tên chỉ huy đứng ba không thương xót mà cắt đứt bài phát biểu của Munakata. Fushimi nghiêng đấu, từ chối nhìn thẳng mặt người đối diện.

"Cái lời tệ không tả được..."

"Chà. Cái đó còn tùy vào mỗi người, Fushimi-kun."

"Đếch thể nào tin được..."

Hắn bất bình lầm bầm, tay vo tờ giấy thành một cục. Hình ảnh những con dao xẹt qua tâm trí hắn nhưng nhanh chóng bị phủi sạch.

"Đừng có chơi khăm với tôi..."

Munakata không giấu vẻ ngạc nhiên, đôi lông mày cau nhẹ và anh trả lời với chất giọng ôn hòa đặc trưng.

"Ôi trời. Sao tôi có thể lừa cậu chứ, Fushimi-kun. Không thể phủ nhận cậu chính là niềm hy vọng của toàn thế nhóm đấy, vì mọi người cậu đã sẵn lòng chấp nhận thử thách thú vị của Homra."

Xích tộc?

Đầu Fushimi bắt đầu đau nhức.

Đã hai tuần kể từ sự kiện đánh bại JUNGLE và phá hủy viên đá Dresden. Mọi thứ trở lại bình thường. Sức mạnh bị cạn kiệt và tình trạng đó kéo dài tới vài tuần.

Đương nhiên chuyện đó chẳng thoải mái gì cho cam, nhưng vua chẳng nói gì cả nên họ chỉ có thể cố gắng hòa nhập với cuộc sống mới.

Để tăng danh tiếng trong bộ phận người dân.

Họ chẳng có gì đặc biệt cả ngoại trừ việc vẫn coi bản thân là người trong tộc, dưới trướng của Munakata Reishi

Đôi khi Fushimi tình cờ gặp Yata Misaki trong phiên trực, người kia đang trên đường làm công việc bán thời gian, lúc nào cũng vậy. Họ sẽ uống vài chai cola và than phiền về thời tiết hoặc về tên sếp vô dụng nhưng lại vô cùng khắt khe của cậu ta, hoặc Misaki sẽ mời hắn đến thăm em trai, em gái mình.

Fushimi khá ưa trạng thái bây giờ.

"Nè—Saru! Thử khoai tây nghiền đi, ngon lắm đó!"

"Sa-ru-hi-ko! Mày không nghe tao nói phải không? Hai giờ sáng rồi và lên giường ngủ ngay cho tao!"

Cậu trai nhỏ với mái tóc cam thích liên mồm nói với hắn như bắn súng liên thanh, nhưng Fushimi chẳng để tâm. Sau tất cả, bây giờ Misaki có thể uống chút sữa vào buổi sáng và hắn đã có thể nuốt được bông cải xanh.

Nhưng hắn cũng hiểu rằng mối liên kết trong Xích tộc hoàn toàn dựa vào sức mạnh từ lửa vì vậy họ dễ dàng tan đàn xẻ nghé bất cứ lúc nào

Misaki không đề cập tới, nhưng Fushimi có thể cảm nhận được.

Đó là lí do Homra đang bành trướng hoạt động kinh doanh và thu hút nhân tài khắp đất Tokyo, cố kết giao với chính phủ và người dân.

Tuy vậy việc xây dựng lại địa vị và chấn hưng gia tộc chẳng có gì là đáng trách

Chỉ cần đừng có tự nhiên kéo người khác vào mấy cái trò kỳ quặc thế này!

Vài phút trôi qua, Fushimi chỉ có thể tặc lưỡi một cái.

"..... trò đùa tệ hại...."

Lúc hắn nhận ra thì bản thân đã đứng trước sân khấu rộng hình tròn trong cái studio cũng to chẳng kém ngay trong Scepter 4. Hắn cá là mình chưa bao giờ thấy cái này trong trụ sở. Mọi thành viên Thanh tộc đều có mặt đầy đủ, nhìn chằm chằm hắn và đội trưởng. Nếu không phải tên sếp cầm chặt tay hắn lúc tiến vào, có thể hắn đã cao chạy xa bay rồi cũng nên.

Ánh mắt Fushimi lướt qua từng người xung quanh sân khấu.

Domyoji Andy, đầu cuối thấp như muốn hôn mặt đất, Fushimi chắc kèo là hắn là tên đầu têu ra cái trò kinh khủng và tệ hại này.

Bản báo cáo chép tay tối nay nha cưng, 10000 từ.

Fushimi im lặng tự nói với mình.

Domyoji cuộn mình trong góc, sóng lưng lạnh toát.

"Humph."

Fushimi quay lại và bắn cho sếp hắn cái nhìn ẩn ý. Nhưng Munakata tỏ ra mình chẳng hiểu gì và duy trì trên mặt nụ cười hoàn hảo, thích thú nhìn tên chỉ huy thứ ba bước lên sân khấu – hoặc là đoạn đầu đài nếu theo góc nhìn của Fushimi.

"Có gì đó sai sai..."

Mắt Domyoji sáng quắt lên, có vẻ cậu ta quên bén tình thế bây giờ của mình, quên nốt cái tương lai đau khổ sắp đến luôn.

"Fushimi-kun, ảnh sẽ hát một bài--"

Nhưng tên sếp kia lờ đi vẻ mặt vui vẻ của cậu, không cảm xúc chỉnh micro.

Cả hội trường im lặng, đến mức Fushimi có thể nghe tiếng tim mình đập bình bịch.

Khúc dạo đầu như dòng suối chảy xuống thung lũng vậy, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sức sống, cả bài hát trái ngược hoàn toàn với tên ca sĩ u ám, nhưng không một ai có thể dời mắt khỏi gã bảnh trai đứng giữa sân khấu cả.

Nhưng rồi, ngay cái khoảnh khắc hắn cất giọng, mọi người như bị hóa đá

"レモンが飛び散る......"

"......日曜日に飛びます......" (*)

Chất giọng trong như pha lê, du dương theo điệu nhạc, một sự kết hợp tuyệt vời giữa chất thiếu niên và trưởng thành khiến hắn đã hấp dẫn nay càng thêm cuốn hút. Khán giả rất kinh ngạc. Bài hát như dẫn lối họ đến mùa hè: nóng bức, đầy kẹo ngọt, những cây kem mát lạnh và tình yêu--

Được rồi, ngoại trừ thái độ rất chi là không tình nguyện của ca sĩ.

Giọng hát sặc mùi chán chường không tài nào bỏ qua được.

Nếu bạn chọn bừa hỏi một tên trong số khán giả, họ sẽ trả lời thế này:"Tôi e là Fushimi-kun vừa hát vừa thở dài á."

Mọi người quay sang Munakata, một vài trong số đó cau mày, lo lắng chuyện gì sẽ diễn ra nếu họ đưa bản sao bài hát chẳng mấy vui vẻ này cho Homra.

Chắc chắn sẽ bị mấy tên Xích tộc chế giễu.

Nghĩ thôi đã muốn rớt nước mắt.

Cho dù giọng Fushimi-kun rất tuyệt đi chăng nữa.

Nhưng sếp bọn họ chẳng đoái hoài gì tới hoàn cảnh hiện tại, hắn chăm chú nhìn cậu trai trẻ và chỉ đơn giản thưởng thức bài nhạc.

Một khoảng dừng thình lình xuất hiện, mọi người dường như nghe thấy một tiếng càu nhàu trên nền nhạc:

"Ah..... đủ rồi, không muốn làm nữa."

Và, trong sự ngỡ ngàng của khán giả, Fushimi-kun, lười chảy thay chảy thối, lúc nào cũng chẳng màng sự đời bỗng nhiên bùng nổ. Và ai đó đã thề rằng hắn thấy Fushimi-kun lúc ấy đang nháy mắt với đội trưởng.

Giọng hát hắn bỗng trở nên cao vút và mọi thứ thay đổi–

Ngôn từ không còn mơ hồ nữa mà được phát âm rất rõ ràng, mọi động tác xoay người đều thực hiện một cách cẩn thận, và với những cú nhún nhảy nhẹ nhàng, tất cả khán giả đều say sưa với màn trình diễn sôi động chưa từng có này. Bầu không khí như nóng dần lên.

Biểu cảm của khán giả trở nên rất vi diệu. Vài cô đồng nghiệp nữ mải mê ngắm nhìn đường nét hoàn hảo nơi gò mà của Fushimi và như chết chìm trong giọng cả ảo diệu của hắn. Vài tên đực rựa thì chỉ vừa nhận ra hắn đã lầm và khen tới tấp và Andy, hắn sắp khóc đến nơi rồi, sếp hắn tuyệt vời quá đi mất!

Không ai ngờ được rằng Fushimi Saruhiko có thể quyến rũ đến vậy.

Hắn gần như là tỏa sáng.

Ở những từ cuối cùng, bài hát nhẹ nhàng đến hồi kết. Fushimi mở toang đôi mắt màu ngọc bích, nhìn thẳng vào người đàn ông ngay trước hắn.

"Thỏa mãn anh chưa—Đ-Ộ-I-T-R-Ư-Ở-N-G?"

Munakata, đứng đầu Scepter4, mỉm cười đáp trả.

Đương nhiên rồi, Fushimi-kun, tôi luôn tin tưởng cậu.

Không đoái hoài đến bất cứ ai cũng chẳng buồn để ý đến những cái nhìn hâm mộ, Fushim đi thẳng ra khỏi studio, sơ suất không nhận ra Munakata cũng theo sau hắn.

Vậy nên trên hành lang không một bóng người, hắn dễ dàng bị tóm được bằng một nụ hôn nhẹ nhàng và nồng nhiệt trên môi.

Và trước khi vòng tay qua eo Munakata, một dòng suy nghĩ lờ mờ hiện lên trong đầu Fushimi.

A.... Còn phải xóa nhật kí máy quay nữa.

____ - END- ________

(*) Chỗ này nó bị rối về phần bản dịch ấy. Trong bản gốc, theo lời dịch của bạn tác giả thì thế này:

"Lemon splash in the air......

......flying into the summer......"

Nôm na là: Nước chanh văng tung tóe trong không gian và đến với mùa hè.

Tuy nhiên khi mình tra bài hát ấy thì lời dịch lại thế này:

"Splitting open a lemon

On a Sunday"

Nghĩa là tách một quả chanh vào ngày chủ nhật.

Mình thì đui tiếng Nhật luôn nên xin phép để hết hai bản ở đây nha. Bạn nào biết thì góp ý giúp mình =(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top