Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

when Teddy met Billy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

original link: https://archiveofourown.org/works/520417

author: Liu

characters: Teddy Altman/Hulkling, Billy Kaplan/Wiccan, Eli Bradley/ Patriot, Nathaniel Richards/Iron Lad

couple: Teddy Altman/Billy Kaplan

tags: beginning of a relationship, teen romance, friends to lovers, first date, teddy's pov, how billy learned to use his power 

Note: Have the author's permission to translate 

translator's note: đây là lần đầu mình thử sức ở mảng dịch truyện ạ, nên nếu có chỗ nào mình dịch không mượt hay dịch sai nghĩa thì mong mọi người chỉ ra giúp mình ạ. Mình cảm ơn mọi người nhiều ạ ❤

***

Bọn tôi đã được hỏi rất nhiều lần về việc hai chúng tôi quen nhau như thế nào: liệu nó có phải là  tình yêu sét đánh không hay là do chúng tôi hoạt động cùng trong một đội.

Thường thì bọn tôi sẽ chỉ nhún vai và trả lời "yeah" cho những câu hỏi đó. Nhưng sự thật là khi Iron Lad tập hợp cả đội lần đầu, không hề có một tia chớp hay ánh sáng nào xuất hiện, hay bất kì một loại biển báo nào nhấp nháy trên đầu của Billy và bảo rằng cậu ấy chính là "người đó".

Câu chuyện gốc thực ra dài hơn thế một tí.. và nó có thể khá nhàm chán với những ai không phải là tôi. Hay là Billy. Nhưng vì tôi là một người sống khá là tình cảm (theo một cách thầm kín), nên tôi sẽ vui lòng kể câu chuyện ấy cho mọi người nghe.

___

Iron Lad tìm tới tôi trong khi tôi đang cảm thấy khá là suy sụp. Chuyện này sẽ xảy ra khi mà bạn thân cậu gọi cậu là một thằng quái dị, thậm chí còn buộc tội cậu vì là một Skrull. Ừ thì, okay, cậu ấy đã đúng (chí ít thì đúng một nửa thôi), tôi sẽ bỏ qua cho Greg chuyện đấy* - nhưng mà vào lúc đó tôi lại cảm thấy đơn độc, như thể tôi phải xây dựng lại cuộc sống của tôi một lần nữa từ con số 0 và tôi còn không biết liệu tôi có thể làm điều đó không, không biết rằng tôi nên bắt đầu từ đâu. 

Đó là cho đến khi Nathaniel xuất hiện. Nó là một lời đề nghị tuyệt vời vào thời điểm đó, đặc biệt là khi tôi bắt đầu tự hỏi bản thân rằng liệu tôi có nên sử dụng sức mạnh này cho một việc gì đó khác ngoài việc hòa nhập không, vì rõ ràng "hòa nhập" không phải là một sự lựa chọn đối với tôi và bấy lâu nay tôi đã chỉ có thể dùng nó để tự lừa dối bản thân mình (và cả thế giới).

Vì thế tôi muốn tận dụng cơ hội này để có thể làm một việc gì đó tốt hơn: Tôi đã không kể chuyện này cho mẹ, vì tôi biết bà ấy sẽ trở nên hoảng sợ khi biết tôi tự đặt mình vào nguy hiểm. Và bà ấy có thể đã đúng, nhưng rồi tôi sẽ lại cảm thấy bức bối, bồn chồn và ngứa ngáy nếu không thể dùng sức mạnh này làm một điều gì đó tốt đẹp hơn. 

Tất nhiên, bầu không khí của nhóm ban đầu vẫn còn khá là căng thẳng. Lúc đó chỉ có ba chúng tôi, Iron Lad, người mà liên tục nói về Kang the Conqueror và các cuộc xâm lăng sẽ xảy ra vào một thời điểm vô định nào đó trong tương lai; Patriot, người mà lúc đầu đã từ chối nói tên thật của cậu ấy cho tôi và vì vậy tôi đã gọi cậu ấy là 'Pat' (và điều này đã làm cậu ta khá khó chịu và cuối cùng sau năm ngày, cậu ta đã bảo tôi tên cậu ấy là 'Elijah')... và tôi của hồi đó, tôi còn không rõ hồi đấy tôi sẽ làm gì với những người này, hai người họ đã có những mục đích sống rõ ràng, những quyết tâm và các mục tiêu được vạch ra, mà tất cả những thứ này đều là những thứ tôi không có và tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã hơi lo sợ vào lúc đó. 

Nhưng tất cả đều thay đổi khi Billy xuất hiện.

Không phải theo kiểu sấm sét đùng đùng hay mấy bảng đèn hiệu rực rỡ đâu: mấy cái trò này chỉ có trong phim thôi. Nhưng Billy lúc đó cũng đang lạc lối giống tôi, không biết mình nên làm gì và lo sợ về những gì bản thân có thể làm được, và vì vậy mà nó cũng là lẽ tự nhiên khi mà tôi và Billy đều thu hút lẫn nhau, tìm kiếm sự an ủi và sự cảm thông từ người có vẻ là có chung vấn đề với mình.

Tôi thực sự không biết tôi đã học được bao nhiêu thứ từ Billy cho đến ngày thứ ba cậu ấy gia nhập. Chúng tôi đang ngồi dưới gốc cây sau buổi huấn luyện mà nhanh chóng trở thành một thói quen thường ngày của bốn đứa bọn tôi - nói thật thì mấy buổi này chỉ là chúng tôi "nghịch" với sức mạnh của bản thân, tìm xem đâu là giới hạn của mình hơn là mấy buổi "huấn luyện". Nhưng mà chúng tôi vẫn chưa thuần thục trong việc đánh nhau, ít nhất là đối với tôi và Billy. Nathaniel đang làm khá làm tốt trong bộ giáp siêu tân tiến của cậu (tôi dám chắc là trong bộ giáp đó có cả máy điều hòa hay cái gì đó bên trong), Eli thì luôn là một người cứng rắn và cậu ấy sẽ không thể hiện sự mệt mỏi của mình ra ngoài. Bốn đứa chúng tôi cứ ngồi thư thả ở mảnh vườn mọc đầy cỏ dại trong biệt thự của nhóm Avenger, cho đến khi Billy ngẩng đầu lên nhìn bọn tôi, rồi cậu lại nhìn xuống lon soda trong tay mình và nhún vai:

"Tớ nghĩ có chuyện mà mấy cậu nên biết về tớ, nếu chúng ta sau này định trở thành một đội."

Sự căng thẳng lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của bọn tôi: Tôi có thể thấy Eli nhíu mày và bụng tôi cũng tự dưng thắt lại - như muốn báo trước rằng đây sẽ là một tin xấu. Trông Billy lúc này rất là nghiêm túc, giọng điệu cương quyết của cậu ta làm tôi tự hỏi bản thân rằng liệu cậu ta đã giết người rồi hay nó sẽ là một chuyện tệ ngang như thế.

Có thể do chúng tôi kì vọng cao quá hay sao mà khi nghe Billy nói, tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh xuất hiện sự hụt hẫng:

"Tớ là gay."

Tôi chớp mắt nhìn cậu ta. Sự im lặng bỗng bao trùm mọi thứ, và tôi có thể thấy Billy đang nghiến chặt răng, giống như thể cậu ta đang chuẩn bị cho cơn thịnh nộ sắp sửa ập tới chỉ vì cậu ta nói ra xu hướng tính dục của bản thân. Nhìn thấy Billy đang thu mình lại gợi nhớ cho tôi nhớ hình ảnh bản thân mình hồi trước, đồng thời cũng cảm thấy bực mình với kẻ nào đã làm cho Billy cảm thấy bất an với bản thân đến mức này. Người đầu tiên lên tiếng sau câu nói của Billy là Eli. Cậu ta nhướng mày nhìn Billy và nhún vai:

"Còn tớ là trai thẳng. Rồi sao?"

Billy nhìn cậu ta, không biết nên tỏ ra tức giận với Eli vì đã nhún vai cho qua chuyện hay ngạc nhiên vì sự chấp thuận này. Mà cả hai lựa chọn này đều có vẻ hơi buồn.

Nathaniel nghiêng đầu sang một bên, tò mò nhìn chúng tôi một lượt:

"Cái này vẫn là vấn đề ở thế kỉ 21 ấy hả?"

Và rồi Billy quay ra nhìn tôi, trong ánh mắt ấy có sự lo lắng xen lẫn chút hy vọng, cậu ấy hoàn tàn chắc chắn về danh tính của mình, chắc chắn rằng cậu ấy là ai. Nhìn cậu ấy khiến tôi cảm thấy..lạc lõng, lạc lõng và có chút cô đơn, vì ừ thì có một số anh chàng nhìn rất đẹp trai và tôi cũng đã từng có một vài giấc mơ khá là xấu hổ với một số siêu anh hùng nam, nhưng...tôi vẫn chưa chắc chắn rằng liệu tôi là gay, là trai thẳng, là bi hay là bất cứ cái gì, chỉ là tôi không hoàn toàn chắc chắn về những gì tôi có thể làm, về việc sức mạnh tôi tới từ đâu hay liệu cuối cùng tôi có thể tìm được nơi mà tôi thuộc về hay không.

Nhưng tôi không thể để Billy biết được rằng, bằng một cách nào đó tôi cũng đang cảm thấy không ổn về việc này, nên tôi mỉm cười nhìn cậu ta rồi nhún vai:

"Xin lỗi anh bạn nhưng nếu cậu đang chờ đợi sự phỉ báng từ bọn này thì cậu phải chấp nhận với bị đá đít trong lúc luyện tập đấy."

Đó không phải là thứ tuyệt nhất mà tôi nên nói, và tôi cũng đang cố gắng giữ cho giọng tôi nghe thật nhẹ nhàng và hài hước (vì tôi không biết phải phản ứng một cách nghiêm túc như thế nào) nhưng thật may là Billy đã hiểu được câu nói ban nãy của tôi, vì giờ cậu ấy đang mỉm cười nhìn tôi và tôi chưa bao giờ nhìn thấy sự nhẹ nhõm được toát ra một cách chân thật trên gương mặt của người khác như cách mà Billy đang làm bây giờ.

Và đương nhiên, Eli là người cau mày trước những gì tôi nói, nhưng không phải theo cái kiểu khó chịu:

"Cậu thực sự nghĩ rằng bọn tớ sẽ đánh giá cậu chỉ vì cậu thích con trai?" Eli hỏi với một giọng điệu giận dữ, và Billy chỉ nhún vai, đôi mắt đảo qua đảo lại rồi tựa vào thân cây và thả lỏng vai (và mắt):

"Tớ không chắc nữa. Chỉ là chúng ta chưa quen nhau lâu, phải không? Và...tớ nghĩ tớ muốn nói thẳng ra với các cậu. Tớ đã quá chán việc che giấu rồi. Với bất kì ai."

Cậu ta đã không "nhìn chằm chằm vào không khí một cách đầy kịch tính" như cậu ta đã nói sau này, mà nó đơn giản chỉ là một cái nhún vai và nhìn xuống bãi cỏ xung quanh đôi giày của cậu ấy, nhưng bằng một cách nào đó, cảnh tượng đó với tôi như một cảnh trong phim vậy - cái cảnh mà giải quyết mọi khúc mắc trước giờ có ở trong phim và nhân vật chính đã thực sự trưởng thành chỉ với một vài câu và rồi tự đứng lên và trở thành một anh hùng.

Trong cái khoảnh khắc ấy, trong chiếc áo rộng thùng thình mà cậu ta mua đại từ một trang web nào đó, trong chiếc quần jean đầy bụi bẩn và đôi giày thể thao đã cũ, Billy Kaplan trong giống một siêu anh hùng hơn ai hết. 

Và tôi muốn trở thành cậu ta-ờm đương nhiên là không phải theo nghĩa đen. Nhưng tôi cũng muốn có cái cảm giác quyết tâm ấy, và nhìn thấy cậu ấy tự tin về bản thận mình, nghe thấy cậu ấy nói rằng cậu ấy đã quá chán việc thay đổi bản thân để trở thành một con người mà mọi người luôn mong đợi.. tất cả những thứ đó đã làm tôi cảm thấy rằng sự quyết tâm ấy cũng đang lớn dần trong người tôi.

Nếu Billy có thể chấp nhận được mọi khía cạnh đã sẵn có của cậu ấy, có lẽ tôi cũng làm được việc đó, chấp nhận những gì mà tôi đang có và cố gắng sử dụng nó tốt nhất có thể.

Tôi đoán đây cũng là bước đầu tiên trong hành trình không-đến-nỗi-ngắn-lắm của tôi để yêu cậu ấy. 

__________

Bước tiếp theo bắt đầu với thứ có thể gọi là trái ngược hoàn toàn với lãng mạn. Thứ đó là, nếu như bạn không coi Hình Học là một thứ đầy quyến rũ (ờm thì rõ ràng nó không phải là một thứ quyến rũ với tôi). Billy liên tục căng thẳng về một bài kiểm tra, và mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao có người lại ám ảnh về việc đạt điểm B- đến vậy, tôi đã đề nghị giúp đỡ cậu ấy học.

Billy đã nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi và nó đã thành công khiến tôi bật cười:

"Ồ vậy là cái định kiến "dân thể thao toàn là lũ ngu ngốc" của cậu vừa biến mất hả?"

Mặt Billy bỗng đỏ ửng lên, cậu ta bối rối đưa tay lên xoa gáy:

"Tớ không có nghĩ là cậu ngốc", cậu ấy lầm bầm, và trông cậu ấy khá là đáng yêu khi cậu ấy xấu hổ. 

"Tớ còn từng bị gọi tệ hơn thế cơ", tôi nhún vai,"Vậy nhà tớ hay nhà cậu?"

Cậu ấy nhìn tôi khoảng tầm 5 giây, và nó cũng vừa đủ làm tôi nhận ra những gì mình vừa nói.

Và không, tôi không có đỏ mặt. Tôi là một kẻ có thể thay đổi hình dạng. Hầu hết mọi lúc tôi đều biết cách ngăn cho điều đó xảy ra. Chơi bài im lặng luôn là một sự lựa chọn hoàn hảo cho những tình huống như này, và tôi cũng vừa dùng lá bài đó xong; Billy cuối cùng cũng thả lỏng người, hay đúng hơn là bắt đầu nói:

"Nhà tớ có hai đứa em trai rất ồn và chúng nó không hề có tôn trọng không gian riêng tư của tớ, và cả một bà mẹ là nhà tâm lý học rất thích đi phân tích những người mà tớ "kết bạn" cùng", cậu ấy mỉm cười, nụ cười mà bạn sẽ chỉ thấy khi họ nói về người mà họ yêu quý, kể cả họ đôi lúc có chút đáng ghét đi chăng nữa. Nụ cười ấy nhìn rất hợp với gương mặt của cậu ấy, khác hẳn với gương mặt cẳng thẳng mà cậu ấy hay làm mỗi khi tan học (ít nhất là trong hai tuần tôi biết tới cậu ấy)

"Vậy là đến nhà tớ nhỉ. Nhà tớ chỉ có mỗi mẹ tớ thôi, mà mẹ tớ làm việc cũng muộn," Tôi đưa ra lời đề nghị, trong đầu đang cố tượng tưởng ra tình trạng căn phòng của tôi.

May mắn thay là không có đồ lót hay tất bẩn nào ở dưới sàn.

Nhưng đáng buồn là tôi chưa tính đến việc mời ai qua nhà chơi, nên mấy bộ mô hình và poster siêu anh hùng của tôi (okay, okay, và cả cái gối có logo Avenger bản đặc biệt) vẫn đang ở đúng chỗ của nó.

Tôi đứng đó, trước của phòng mình, đưa tay lên gãi cổ một cách lo lắng và chuẩn bị mở miệng ra nói câu: 'chúng ta có thể không nói về cái sự ám ảnh hơi bị trẻ con này của tớ được không"... thì Billy lại hít một hơi thật sâu và tiến đến gần cái giá sách, nơi mà tôi để mấy cái mô hình, quay lại nhìn tôi và cười toe toét như thể vừa phát hiện ra một chồng socola của ai đó.

"Cậu có nguyên cả một set Avenger hả? Wow. Ngầu thật đó. Em trai tớ đã phá ít nhất là một nửa cái set đó rồi, và mẹ tớ cũng không cho tớ mua bộ với, vì theo như mẹ tớ nói, tớ không nên chơi mấy cái đồ chơi này quá nhiều,"  cậu ấy đảo mắt ở câu cuối cùng rồi quay ra nhìn tôi.

"Đồ chơi," cậu ta khịt mũi rồi lắc đầu ngán ngẩm. Và tôi vẫn đứng ở trước cửa phòng, nhìn chằm chằm vào cậu ấy như thể cậu ấy đến từ hành tinh khác... và tôi không thể tin vào sự may mắn của chính mình. Vì Billy trước giờ luôn tỏ ra là một người bạn và người đồng đội khá ngầu lòi, nhưng tất cả những thứ chúng tôi làm cùng nhau là luyện tập và nói về những lỗi sai mà chúng tôi đã mắc phải, do đó cũng không có quá nhiều thời gian để mà chúng tôi nói về sở thích hay bất cứ thứ gì không liên quan đến thứ chúng tôi đang làm... và việc phát hiện ra Billy cũng là một fan của siêu anh hùng giống như kiểu.. ờm, phát hiện ra một chồng socola của ai đó và có thể có cả một hộp quà Giáng Sinh ở trên đỉnh.

"Ừ, tớ hiểu mà," Tôi mỉm cười, cuối cùng cũng di chuyển người ra khỏi chỗ cửa phòng và ngồi xuống giường, "mẹ tớ cũng hay bảo tớ nên mua cái gì đó hữu dụng hơn là mấy cái này."

Billy bật cười, gật đầu với tôi, rồi với tay ra một mô hình trên kệ: cậu ta quay lại nhìn tôi, và tôi nhận ra rằng cậu ấy đang chờ sự cho phép của tôi. Vì vậy tôi nhún vai và mỉm cười:

"Cứ lấy đi."

Nó là mô hình Scarlet Witch, từ năm 1996 và đang trong tình trạng rất tốt: thật lòng thì nó cũng là mô hình mà tôi tự hào nhất, bởi vì đó cũng là mô hình đầu tiên tôi có được, và giờ thì nó đã bán hết sạch ở mọi cửa hàng, gần như rất khó để có được và nó cũng bị độn giá cao ngất ngưởng ở trên eBay. Billy nhìn nó với ánh mắt kính cẩn, gần như là tôn thờ, và nó đã thành công làm trỗi dậy một thứ cảm xúc khó tả trong tôi, đồng thời cũng cảm thấy mãn nguyện khi thấy ai đó trân trọng những thứ mà tôi thích vì những gì mà nó đại diện, không phải vì tiền mà là vì những ký ức và lý tưởng.

"Cô ấy là Avenger yêu thích của tớ," Billy nhỏ nhẹ nói, và tôi cũng không hỏi rằng liệu cô ấy đã là hay là đã từng. "Cậu biết không, thực ra tớ đã gặp cô ấy một lần rồi."

 "Tớ cũng thế. Ở ComicCon," Tôi mỉm cười: hôm đó là một ngày rất vui. Nhưng buồn thay là mẹ tôi cũng không quá hào hứng với việc đi lại một lần nữa.

Nhưng Billy lại lắc đầu.

"Không, ý tớ là, người thực sự ấy. Đó là vào khoản... tầm hai năm trước hay sao ấy. Lúc đó tớ vẫn chưa có sức mạnh, và tớ cảm thấy thật là tồi tệ, vì thế tớ đã ngồi trước biệt thự Avenger - tớ đã từng làm việc này nhiều lần rồi," cậu ấy bật cười, và tôi có thể tưởng tượng thấy cậu ấy, ngồi trên cái ghế ấy đầy sự đơn độc và buồn bã, và tôi muốn ôm cậu ấy và bảo với cậu ấy rằng giờ cậu đã ổn rồi, vì giờ, cậu có tôi. Chúng tôi. Ý tôi là, cả đội.

"Cô ấy bước ra bên ngoài: lúc đó cô ấy mặc một chiếc áo choàng đỏ, và tớ không hề biết điều đó cho tới khi cô ấy nói chuyện với tớ," cậu ấy mỉm cười, mắt vẫn nhìn vào mô hình trên tay nhưng có vẻ tâm trí đang ở đâu đó rất xa, "Tớ nghĩ là lúc đó trong tớ tệ lắm, mặt tớ lúc ấy gần chỗ nào cũng có vết bầm tím ấy."

Điều này làm tôi thực sự muốn nhờ Nathaniel đưa tôi quay về quá khứ, để tôi có thể đấm thẳng vào mặt cái lũ đã bắt nạt Billy.

"Cô ấy bảo tớ rằng ai cũng có sức mạnh. Và tớ cứ nên là chính mình thôi. Và rồi cô ấy đã làm lành mấy vết thương trên mặt tớ. Cái đó tuyệt lắm á," cậu ấy cười, như thể nó không phải là một kí ức xấu trong cuộc đời cậu ấy. Ý tôi là, nếu cậu ấy có một vài vết bầm trên mặt, thì nó không thể nào là một khoảng thời gian tốt đẹp được, phải không?

"Thấy chưa? Cô ấy nói đúng, cậu có sức mạnh còn gì. Giờ cậu có thể hạ gục bất kì kẻ nào bắt nạt cậu bằng tia chớp rồi,"  tôi cười, nhưng Billy lai nhìn tôi, chỉ nhìn thôi, theo cái kiểu làm bạn lạnh sống lưng và chắc chắn đây không phải là một điều tốt.

"Tớ đã từng làm điều đó rồi," cậu ấy nhỏ giọng nói. " Tớ không cố ý làm điều đó, nhưng lúc đó tớ đã bực mình vì cái thằng đã từng đấm tớ lại đi kiếm người khác và đánh họ.. và ờm, tớ nghĩ tớ đã có một khoảnh khắc muốn trở thành anh hùng và tớ bảo cậu ta dừng lại và.. điều tiếp theo tớ biết là cậu ấy đã bất tỉnh, bố mẹ tớ đã được gọi lên trường và tớ bị chuyển trường," cậu ấy nhún vai, và tôi bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc khi gợi ý cho Billy đi làm hại ai đó. Bởi vì Billy không phải người như vậy: Tôi mới chỉ biết cậu ta có vài tuần, vì vậy có thể hơi ngu ngốc tí nếu cho rằng tôi biết cậu ấy sẽ làm gì và không làm cái gì - nhưng tôi thực sự có cảm giác cậu ấy sẽ không thể làm hại người ta chỉ vì họ bắt nạt cậu.

Và điều đó có làm tôi bực mình một chút vì cậu ấy nên bảo vệ bản thân mình.

"Cậu không bị bắt nạt ở trường mới, phải không?" Tôi khẽ khàng hỏi, tay chân cũng đã chuẩn bị sẵn để đi tới trường Billy và đợi cậu ấy trước cổng trường, và đe dọa bất kì kẻ nào có thể bắt nạt Billy.

Cậu ấy chỉ nhún vai một lần nữa.

"Cũng không nhiều, chỉ là bị trêu thôi. Này, tớ là một đứa mọt sách đồng tính, sẽ không có chuyện tớ trở thành Vua của buổi Dạ Hội đâu," cậu ấy cười khúc khích, đôi mắt cũng dần dịu lại và tôi phải cảm ơn ông trời vì điều đó, vì sự cam chịu của cậu ấy với những gì tồi tệ trong quá khứ đã làm tôi hoảng sợ một chút.

Về sau tôi mới biết rằng đó không phải là sự cam chịu, mà là chấp nhận làm lành với quá khứ, và tôi thực sự cần học cái đó rất nhiều từ Billy... nhưng trong khoảnh khắc ở phòng ngủ của tôi lúc đấy, tôi chỉ muốn cậu ta ít nhất cũng nên cảm thấy tức giận giống như tôi bấy giờ.

Cậu ấy có vẻ thấy tôi không thoải mái nên đã đặt mô hình lại chỗ cũ và tiến tới ngồi xuống cạnh tôi:

"Không phải ai cũng là thằng khốn đâu, Teddy. Ví dụ nhé, tớ đã có một kí ức rất đẹp.. Lúc đấy tớ đang ở ComicCon và lúc đó tớ chắc mới mười hai tuổi, và tớ thực sự muốn xin chữ kí của tất cả các Avenger. Họ đang bán một quyển sách, một quyển bách khoa toàn thư về lịch sử của Avenger, bản đặc biệt và được kí bởi tất cả các thành viên Avenger lúc đó. Tất cả bọn họ đều ở đó, nhưng tớ đã đến không kịp, và lúc tớ đến thì họ đã đi rồi. Và có một cậu bé mà tớ chưa gặp bao giờ, cậu ta đưa cho tớ quyển sách ấy. Cậu ấy còn thậm chí không nói đến chuyện tiền nong cơ," cậu ấy bật cười.

Tôi chỉ có thể nhìn cậu ấy, tâm trí tôi lúc đó hoàn toàn trống rỗng và có cái gì đó nặng trịch và mờ ảo bỗng xuất hiện trong lồng ngực tôi.

"Cậu có ổn không đấy?" Billy cau mày, lo lắng nhìn tôi và điều đó đã làm cho tôi quay lại thực tại.

"Bố cậu đã đi nhầm đường," tôi chậm rãi nói, trong đầu từ từ nhớ lại. "Cậu không đến đó kịp giờ, và lúc đó có chuyện gì đó xảy ra ở New York và đội Avenger phải đi"

Billy nhìn lại tôi với khuôn mặt trống rỗng y như tôi ban nãy.

"Cái gì..?" cậu ấy hít một ngụm không khí, còn tôi thì cảm thấy một nụ cười toe toét đang xuất hiện trên khuôn mặt. Nó là một sự trùng hợp, một sự trùng hợp hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng vì một lý do nào đó mà tôi không thể ngừng hào hứng lại và ngồi im được. Tôi bật dậy một chút và cười khúc khích:

"Cậu cứ liên tục bảo bố cậu đi nhanh lên, và ông ấy liên tục bảo do GPS chỉ sai đường nên ông mới đi nhầm đường. Và trông cậu sắp sửa khóc đến nơi khi nhận ra rằng không còn một quyển sách nào cả, và kể cả các Avenger."

Tôi đã nhớ lại ngày đó. Tôi gần như quên nó đi, nhưng khi Billy nhắc đến nó, kí ức lại ùa về một cách rõ ràng và ấm áp, và Billy cứ thế trố mắt lên nhìn tôi trong vòng mười lăm giây cho đến khi não cậu ấy xử lí hết các thông tin.

"Cậu..."

"Tớ có hai quyển sách," tôi mỉm cười ngại ngùng, "một quyển để trưng bày, quyển kia để đọc. Và đứa trẻ trong cái áo Harry Potter kia nhìn tuyệt vọng tới nỗi mà tớ không thể không đưa cho cậu ta một quyển."

Đôi mắt Billy bỗng mở to..và nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới. Tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã có hơi lo lắng một chút.

"Wow, cậu chắc chắn phải lớn lắm rồi so với hồi đó," cậu ấy nhận xét tôi kèm với một nụ cười. Tôi cũng cười lại, nhún vai:

"Nói thật với cậu là ngày hôm đó tớ đã thay đổi hình dạng của mình. Họ chỉ có cái áo Avenger rõ ngầu đấy ở cỡ nhỏ thôi," một lần nữa tôi lại thừa nhận rằng tôi có chút xấu hổ, và đã biến bản thân mình lại thành hình dạng của bản thân 4 năm trước.

"Ước gì tớ cũng có thể làm điều đó," Billy cười khúc khích, "mấy cái cỡ nhỏ luôn là cái hết hàng nhanh nhất."

"Tớ biết mà, phải không? Ờm...về bài kiểm tra của cậu..."

___________

Chúng tôi đã có thêm hai buổi học với nhau, nhưng đến cuối cùng thì Billy đã đạt điểm A. Nhưng đáng tiếc thay, Hình Học là một môn học rộng hơn mọi người nghĩ, vì vậy vào cuối tuần tới, Billy đã hỏi tôi liệu tôi có thể tiếp tục giúp cậu ấy học được không.

Và khi tôi nói là 'đáng tiếc', nó không có nghĩa là tôi cảm thấy phiền hà gì đâu. Chỉ là tôi bắt đầu thân với Billy hơn suốt quá trình kèm cậu ấy học, và không phải là chúng tôi không có gì để nói ngoài việc trên trường lớp hay việc liên quan đến đội đâu. Tôi đã biết được thêm về Billy, về gia đình và cuộc sống của cậu ấy, về cuốn truyện tranh cậu ấy thích hoặc cậu ấy ghét, và khi chúng tôi cùng đi ra ngoài ăn, vì mẹ tôi không để lại quá nhiều thứ trong tủ lạnh, tôi biết rằng cậu ấy là người Do Thái, nhưng không phải kiểu người chỉ ăn đồ ăn kiêng. Đổi lại, tôi cũng kể cho cậu ấy về tôi, về mẹ và bố - ừ thì những thứ ít ỏi tôi biết về bố, về Greg, và về việc tôi rời đội bóng rổ vì tôi không thể chịu được cái trò "tớ không hề biết cậu là ai và tớ không muốn nói chuyện với cậu" của Greg. Có lẽ đây cũng là một lý do (trong nhiều lý do) tại sao tôi lại cảm thấy tốt khi có Billy là bạn: bởi vì cái người mà tôi nghĩ  là bạn thân của tôi hóa ra lại là một thằng khốn và chỉ lợi dụng sức mạnh của tôi để có tiền và niềm vui. Billy thì lại có thể nhìn thấy khả năng làm một điều gì đó có ích, một điều gì đó có thể giúp được mọi người, và đó chính là thứ tôi cần.

Có lẽ cũng vì đó mà tôi không cần phải giấu sức mạnh của tôi, tôi biết cậu ấy sẽ hiểu cho tôi vì cậu ấy cũng y như vậy. Ờm thì, ít xanh hơn, nhưng vẫn xanh. Tôi thường ở trong hình dạng to lớn, màu xanh của tôi khi tôi ở cạnh Billy, bởi vì khi nào tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi sẽ gặp khó khăn trong việc kiểm soát nó, vì vậy tôi đã luyện tập để có thể duy trì ở hình dạng đó lâu nhất có thể, và Billy cũng chưa từng tỏ ra khó chịu ở cạnh hình dạng màu xanh của tôi.

Và cũng vì vậy mà tôi không tỏ ra chần chừ khi cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt to tròn, tràn ngập sự lo lắng và hỏi "cậu có thể giữ bí mật được không?"

"Bí mật?" Tôi hỏi lại, nhướn mày nhìn cậu ta.

"Ừ", cậu ấy ngồi dậy một tí, "cậu sẽ không kể cho Eli hay Nate chứ?"

Tôi không nghĩ rằng (một lần nữa) cậu ấy vừa giết ai đó, không phải sau tất cả những gì cậu ấy kể cho tôi; và tôi biết nó có thể là một thứ gì đó quan trọng mà những người  khác cũng nên biết - nhưng một niềm vui hơi bị ích kỉ, trẻ con một tí đã ngập tràn tôi khi tôi là người mà Billy chọn để tâm sự. Vì vậy tôi gật đầu, và cậu ấy hít một hơi thật sâu:

"Tớ nghĩ..tớ nghĩ là tớ có thể có một năng lực khác nữa. Bên cạnh cái tia chớp ấy."

Tôi nhướng mày:

"Cậu không giống Rogue**, phải không? Tớ vẫn chạm vào cậu được chứ?"

Tôi không hiểu tại sao điều đó lại quan trọng với tôi đến như vậy, nhưng Billy chỉ bật cười, không hỏi vì sao tôi lại đặt một câu hỏi như vậy.

"Không, ý tớ là yeah, cậu vẫn chạm vào tớ được, nó sẽ không giết cậu đâu. Tớ nghĩ..tớ có thể là một..pháp sư. Phù thùy. Thầy phù thủy. Hay cái gì tương tự ấy."

"Một...phù thủy?" Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta. Tôi vẫn luôn tưởng tượng rằng phù thủy sẽ giống như Dr.Strange. Và trong khi trang phục của Billy thì có một chỗ bị rách ra có chủ đích( được dựa trên bộ trang phục cũ của Thor) và chỗ đó có thể được coi là áo choàng, nhưng nó vẫn không phải là kiểu ảo thuật hào nhoáng.

Billy nhún vai, thở dài và dựa lưng vào tấm poster Avenger ngay sau giường của tôi.

"Ừ. Thì hoặc là phù thủy hoặc là tiên đỡ đầu, và tớ thực sự không muốn bị gọi là 'tiên' đâu," cậu ta nhếch mép cười. "Mà, tớ chỉ có thể thực hiện mỗi điều ước của riêng tớ, nên nó không thực sự hợp lắm."

Giờ thì đến lượt tôi tròn mắt nhìn cậu ta.

"Cậu...có thể thực hiện được điều ước của riêng cậu? Điều ước nào cũng được?"

"Tớ không biết. Nó mới chỉ xảy ra một vài lần, nhưng tớ không nghĩ mấy lần đó đều là tai nạn đâu. Ví dụ nhé, khi mà Zac, em trai tớ, đã ngã xe đạp mấy tháng trước. Nó bị gãy chân: nó đã khóc suốt trên đường tới bệnh viện và tớ đã ước là nó sẽ không sao và cơn đau ấy sẽ biến mất..và khi nó tới phòng cấp cứu, bác sĩ bảo là chân nó không bị làm sao cả."

"Um. Có thể nó chỉ là cú sốc tạm thời? Có lẽ vì vậy mà em cậu khóc?" Tôi hỏi lại, và Billy nhìn tôi với anh mắt 'đừng có biến cái này thành trò đùa':

"Chân nó chắc chắn bị gãy, tin tớ đi. Tớ có thể nhìn thấy cả xương nhô ra từ dưới da, và chỗ đó đang hình thành mấy vết bầm, và bố tớ đã đặt một cái gì đó lên chân em tớ để nó không bị sưng quá nhiều...nhưng khi họ bỏ cái đấy ra ở trong phòng cấp cứu, thì nó chẳng có có gì cả. Chân nó hoàn toàn bình thường."

Tôi gật đầu: nó sẽ rất tuyệt nếu chúng tôi có một pháp sư có thể chữa lành vết thương trong đội. Okay, tôi vừa mới nhận ra là tôi rất ít khi bị thương...Eli lại là một Siêu Chiến Binh, mà điều đấy làm anh ấy rất khó bị thương và Nate thì có bộ giáp siêu tân tiến để bảo vệ cậu ấy...nhưng Billy vẫn là con người, và trong trường hợp đó, nó có thể sẽ rất tiện nếu có khả năng chữa lành. 

"Vậy là. Cậu có thể chữa lành cho mọi người?" Tôi gợi ý, và Billy chỉ thở dài, nhắm mắt lại.

"Nó không chỉ có vậy. Có cả mấy lúc...cậu có nhớ lúc cậu hỏi rằng liệu tớ bây giờ có còn bị bắt nạt ở trường không ấy? Thì...khi mà tớ đến đó, tớ hiển nhiên là một mục tiêu dễ để bắt nạt. Và..tớ đã ước là tớ có thể vô hình trước tất cả những người mà trông có vẻ là sẽ là mấy kẻ bắt nạt ở đó, để không ai có thể kích động tớ làm hại họ lần nữa.. và..ờm, tớ đã ở trường đấy hơn một năm và..có vẻ là mấy kẻ trông có vẻ đầu gấu không thấy tớ. Hoàn toàn không. Tháng trước tụi tớ được giao một bài tập về môn văn và bọn tớ phải làm việc theo cặp..và thật ngẫu nhiên là tớ được ghép cặp với một đứa hay trong đội bóng đá khá là to lớn, có vấn đề với việc quản lí cơn giận của mình, một thằng khốn thực sự, tớ nghĩ là cậu biết loại kiểu đấy. Và thằng đấy đã phàn nàn với thầy giáo là nó phải làm bài một mình. Tớ biết là cậu đang nghĩ cái gì," Billy vội vàng nói tiếp, "mọi người lúc đầu cười dữ lắm, họ tưởng thằng đấy đang trêu tớ hoặc thầy giáo. Nhưng nó cứ bảo chắc nịch rằng nó không có người làm cùng, kể cả sau khi thầy giáo nổi giận và gửi nó lên phòng hiệu trưởng. Như kiểu là..tớ tàng hình trong mắt nó vậy," Billy kết thúc câu chuyện với tiếng thở dài, rồi cậu ấy mở mắt lên và nhìn tôi đầy lo lắng. 

"Cậu có nghĩ tớ là kẻ lập dị không?"

Tôi quả quyết lắc đầu, vỗ nhẹ vào đầu gối cậu ấy:

"Cậu không phải là kẻ lập dị, Billy. Có lẽ cậu chỉ cần học cách điều khiển sức mạnh ấy thôi. Và tớ nghĩ tớ có thể giúp cậu."

"Cậu có thể?" cậu ấy chớp mắt, và tôi bật cười, đứng dậy và đi ra ngoài phòng khách, đi tới tủ sách nơi mà mẹ để mấy cuốn sách self-help dở hơi. Tôi quay trở lại phòng, đưa cho Billy quyển sách, người mà nhanh chóng nhìn tôi với ánh mắt khó tin.

"Làm thế nào để biến điều ước của bạn thành hiện thực," cậu ấy đọc to tựa đề lên, sự hoài nghi thể hiện rõ qua giọng đọc của cậu ấy. Cậu để lại quyển sách lên đùi rồi nhướn mày nhìn tôi: "Và cậu nghĩ cái này sẽ giúp tớ?"

"Nó đã giúp tớ," tôi nhún vai, và Billy bật cười:

"Vậy ước mơ của cậu là được chiêu mộ vào một nhóm fan điên rồ bơi một người du hành thời gian đến từ thế kỉ 30, người mà sau này sẽ trở thành một siêu ác nhân khi cậu ấy lớn lên?" cậu ấy chọc tôi và tôi đã bật cười:

"Không hẳn. Nhưng nó giúp tớ với sức mạnh của tớ, cậu biết mà. Ổn định nó. Giúp tớ tập trung."

Cậu ấy nhìn xuống cuốn sách một lần nữa, và tôi đã nghĩ là cậu ấy sẽ lịch sự bảo tôi rằng tôi cứ dán cuốn sách này ở nơi nào đó mà mặt trời không thể chiếu sáng vì cậu ta có vấn đề về thứ mà mấy tác giả này chắc chắn chả để tâm tới. 

Nhưng sau một khoảng thời gian dài đầy ngượng ngùng, cậu ấy ngẩng đầu lên và nhún vai, nở một nụ cười nhỏ nhất:

"Ừ thì, tớ còn gì để mất đâu. Nó cũng đáng để thử."

Nó tốn tầm mấy tiếng đồng hồ để chọn ra lời khuyên cho trường hợp của chúng tôi - ý tôi là của Billy, và ban đầu cũng không có gì nhiều xảy ra. Tôi đã gợi ý rằng chúng ta nên bắt đầu với thứ gì nhỏ, như là làm cái gì bay lên, và Billy đang làm hết sức mình, cố gắng tập trung và nhìn chằm chằm vào cái lỗ trên cái gối tội nghiệp của tôi (tôi đã bán tin bán nghi rằng cái gối đó không phải đồ của một nhà sưu tầm đó có giới hạn, trong trường hợp việc nhìn chằm chằm có thể khiến thứ đồ tội nghiệp này bốc cháy).

Nhưng đến cuối cùng, không có thứ gì bị bốc cháy cả. Cái gốc vẫn ở yên trên giường, cho dù tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy nó động đậy vài lần. Khi trời bắt đầu tối dần, Billy bắt đầu cảm thấy bực mình và cái gối của tôi vẫn nguyên vẹn ở đó, bất động.

"Điều này tệ thật," cậu ấy rên rỉ và thả mình xuống giường, vùi mặt cậu ấy vào một cái gối khác của tôi. "Không, để tớ nói lại.. tớ tệ thật." 

Tôi không biết tôi nên mỉm cười hay thở dài, vì vậy tôi đã làm cả hai, và vỗ nhẹ vòa đùi Billy:

"Cậu không tệ đâu. Chúng ta sẽ tiếp tục thử lại xem sao."

Billy thở dài và quay người, nhìn lên trần nhà một lúc trước khi cậu ấy ngồi dậy, dụi mắt một cách mệt mỏi. Trông cậu ấy có vẻ cần ngủ hơn là "luyện tập."

"Có lẽ hôm nay chúng ta nghỉ ở đây thôi," Tôi gợi ý, nhưng Billy lắc đầu, hít một hơi thật sâu.

"Không. Tớ muốn làm việc này. Tớ muốn chắc chắn rằng nó đúng."

"Billy," tôi nhẹ nhàng nói, "cậu đang mệt-"

"Mấy kẻ xấu không quan tâm đâu, đúng không?" cậu ấy nhún vai. "Họ sẽ tấn công và họ sẽ không hỏi tớ rằng liệu tớ có ngủ đủ 8 tiếng hay tớ đã ăn sáng chưa. Tớ cần biết liệu tớ có làm được việc này không, bất kể tớ có mệt hay không."

Nó bất ngờ lại là một lập trường đúng ..nhưng nó không làm cho phép tôi để Billy mệt mỏi bằng cách nhìn chằm chằm vào cái gối của tôi.

"Ờm, tớ mong là ít nhất cậu đã ăn sáng, vì giờ đã là bảy giờ tối rồi," tôi nói đùa, và cậu ta bật cười, gật đầu:

"Cảm ơn, mẹ, con đã ăn trưa luôn rồi."

"Có nghĩa là giờ cậu cần ăn tối," tôi mỉm cười, rồi nhún vai khi một ý tưởng bỗng nảy đến. "Hay là thế này đi...Tớ đi đặt pizza và vì nay là thứ sáu, sao cậu không gọi cho bố mẹ cậu và hỏi xem liệu cậu có được ngủ lại không. Chúng ta có thể ăn, và sau đó thử lại cái trò làm cái gối này bay lên, okay?"

Cậu ấy định mở mồm nói gì đó, nhưng tôi đã nhướng mày nhìn cậu ta:

"Tớ sẽ không để cậu chết đói. Và tớ chắc chắn sẽ không để bản thân chết đói. Vậy nếu cậu quyết tâm nhìn chằm chằm vào cái gối của tớ cả tối, chúng ta cần làm no cái bụng trước đã."

"Teddy-"

"Tớ không muốn nghe về lũ người xấu nữa. Tớ không phải là một kẻ xấu, và tớ thực sự quan tâm liệu cậu có đói hay không. Và nó sẽ không giúp gì nếu cậu tiếp tục làm bản thân căng thẳng trong khi còn chưa làm chủ được hoàn toàn sức mạnh đó," tôi cau mày, nhưng khuôn mặt tôi cũng dần dịu đi khi thấy Billy cười, một cái gì đó ấm áp và có vẻ..bừng sáng xuất hiện trong mắt cậu ấy. Tôi thích cái nhìn đấy của cậu ấy. Kể cả khi cái thứ bùng sáng kia có thể là do đói vì không được ăn từ trưa, ai mà biết được. 

"Tớ chỉ muốn nói 'cảm ơn'", cậu ấy nhún vai, và tôi mỉm cười.

"Cảm ơn tớ khi nào cậu bắt đầu làm thứ đó bay được bằng suy nghĩ."

Hai hộp pizza cỡ lớn và một hộp socola xuất hiện sau đó, cái gối vẫn chưa di chuyển, và Billy ngày càng bực bội theo từng phút. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu cậu ấy thực sự có các sức mạnh khác không hay chỉ là cậu ấy đã nghĩ về mấy sự trùng hợp quá nhiều, và tôi có thể thấy trong mắt cậu ấy rằng cậu ấy bắt đầu nghĩ giống tôi.

"Tại sao mày không di chuyển," cậu ấy bực bội chọc vào cái gối và thở dài, giữ chặt mép áo Star War mà tôi đưa cho cậu ấy để làm đồ ngủ một cách lo lắng.

"Tao muốn mày di chuyển," cậu ấy nói tiếp, cau mày nhìn chiếc gối, và tôi không thể không bật cười. Vì một vài lí do nào đó, việc Billy nói chuyện với cái gối là chuyện quá là buồn cười để không cười thành tiếng: hoặc là có thể vì lúc đó là một giờ sáng và tôi đã quá mệt mỏi, đến độ có thể cảm giác mắt tôi đang gào thét bảo tôi đi ngủ.

"Tao thực sự muốn mày bay lên," Billy tiếp tục mặc kệ tiếng cười khúc khích của tôi. "Tao muốn mày bay lên. Tao muốn mày bay lên. Tao muốn mày bay lênTaomuốnmàybaylênTaomuốnmàybaylên-"

Và nó đã xảy ra. Mắt Billy lóe lên một thứ ánh sáng xanh trắng và có một thứ thì đó phát sáng xung quanh cậu ta. Tôi ngừng cười ngay lập tức và tim tôi đập nhanh hơn. Billy trông như kiểu cậu ta đang trong trạng thái xuất thần nào đó và rồi, cậu ấy bắt đầu bay lên khỏi giường và tôi cảm nhận được nỗi sợ đang bao bọc dần trái tim tôi.

"Cậu đáng lẽ ra phải làm cái gối bay, không phải bản thân cậu," tôi nhẹ nhàng nói và chạm vào đùi cậu ấy - thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy sợ chết khiếp ấy chứ, vì cậu ấy đang bay khỏi giường tôi và trong một khoảnh khắc, tôi bắt đầu lo lắng rằng cậu ấy không thể thoát khỏi trạng thái này, và nó có thể làm cậu ấy đau và nó cũng sẽ là lỗi của tôi vì để cậu ta làm mấy chuyện này.

Cái chạm của tôi có vẻ đã phá vỡ lời nguyền, vì Billy đã quay lại xuống cái thảm cạnh tôi và khi cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt cậu ấy mất dần mấy cái hào quang kia và trở lại với màu nâu hạt dẻ quen thuộc.

"Cậu có ổn không?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, trái tim vẫn đập liên hồi và trong đầu liên tục nói 'chúa ơi, hãy để cậu ấy không bị làm sao, đừng để cái này ảnh hưởng gì xấu đến cậu ấy.'

"Teddy," cậu ấy khẽ khàng nói khi nhìn xuống tay tôi, vẫn để chắc chắn trên đùi cậu ấy. Tôi nuốt nước bọt và bắt đầu rút tay ra, nhưng cậu ấy nhìn sang một bên và đôi mắt mở to ra, bàn tay cậu ấy đặt lên tay tôi, siết chặt lấy nó.

"Teddy, nó thành công rồi. Nó thành công rồi," cậu ấy thì thầm, và đó là lần đầu tiên tôi có thể rời mắt khỏi cậu ấy và nhìn theo hướng cậu ta.

Cái gối của tôi đang lơ lửng cách giường khoảng 3 feet, lơ lửng giữ không trung như thể nó thuộc về nơi đó, và cái thứ ánh sáng xanh trắng kì lạ đã bao quanh Billy cũng đang dần biến mất quanh cái gối.

"Wow," đó là tất cả những gì tôi có thể nói, tôi bị phân tâm bởi sự kinh ngạc trước năng lực của Billy, mà trên thực tế, nó đã thực sự xuất hiện...và hơi ấm từ bàn tay cậu ấy bao bọc tay tôi. Tất cả mọi thứ dường như là một giấc mơ, hoặc là một bộ phim hoặc là một thứ gì đó chắc chắn không có thật, và tôi không thể xác định rằng nó là vì cái gối đang lơ lưng hay bởi vì bàn tay của ai kia.

______________

"Billy vừa gọi. Cậu ấy không thể đến buổi luyện tập ngày hôm nay."

"Có chuyện gì đấy?" Tôi nhìn Eli, vì nãy giờ đầu óc tôi tự động nhảy đến các trường hợp xấu nhất khi nhớ lại những chuyện Billy đã kể về việc bị bắt nạt. Đương nhiên, giờ cậu ấy đã có sức mạnh, nhưng cậu ấy không muốn làm hại ai bằng tia chớp và sức mạnh kia của cậu ấy vẫn đang trong quá trình thuần thục nó, vì vậy có thể nói, cậu ấy phải thực sự thực sự tập trung và đôi khi nó còn không hoạt động - "Cậu ấy có ổn không?"

Elid đảo mắt nhìn tôi và nhét điện thoại lại vào trong túi quần trong khi tôi né đòn tấn công của Nathaniel.

"Đừng lo lắng nữa, bạn trai của cậu ổn. Nay bà cậu ấy đến thăm."

"Chúng tớ chỉ là bạn thôi." Tôi càu nhàu. Eli nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, như thể cậu ấy biết cái gì đó mà tôi không biết: Eli hay có ánh nhìn đó, nhưng nó thường là kiểu 'tớ biết nhiều chuyện về chiến tranh và đánh nhau và đấu tranh hơn các cậu nghĩ, vì các cậu có thể là dị nhân hoặc phù thủy hay là cái gì cũng được, nhưng ông tớ đã là đội trưởng Mỹ THỰC SỰ.' 

Trường hợp này có vẻ không khả quan lắm khi liên kết với Thế Chiến Thứ Hai, vì vậy tôi cau mày:

"Làm sao?"

"Cậu CÓ nhận ra rằng Billy là gay, phải không?" cậu ấy nói chậm rãi, cẩn thận, và tôi cảm thấy lúc đó tôi như là một thằng nhóc đần độn.

"Thì?" tôi khịt mũi. Tôi không thích cách mà Eli đang dắt dẫn việc này. "Cậu đang nói với tớ rằng tớ không nên làm bạn với cậu ta vì điều đó?"

"Không, ý tớ là cậu đáng lẽ nên nhận ra một điều, là Billy không chỉ muốn làm bạn"

Điều đó làm tôi ngạc nhiên (và cả cú đá của Nat nữa). Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó...ít nhất là từ phía Billy, thành thật mà nói. Bởi vì tôi đã suy nghĩ một vài lần, thoáng qua và có chút vô thức, rằng tôi đã cảm thấy thật tự nhiên (và thoải mái) khi ở bên cạnh Billy. Hay là việc cậu ấy có đôi chân dài một cách bất thường trong cái quần bó màu đen mà cậu ấy chọn làm trang phục siêu anh hùng của cậu ấy.  

"Cái gì? Làm ơn đi, Eli. Việc cậu ấy là gay không có nghĩa cậu ấy sẽ vồ lấy bất kì anh chàng nào," tôi kịt mũi, bởi vì chỉ nghĩ đến việc Billy có thể có hứng thú với tôi như vậy làm bụng tôi nhộn nhạo, và nó không phải là một điều kinh tởm và tôi cũng không có hứng kiểm tra lại cảm giác đó trong khi đang tránh bị đấm vào mặt bởi nắm đấm bọc thép của Nathaniel trong buổi luyện tập.

"Cậu không phải là bất kì anh chàng nào," Eli chỉ ra, và thật khốn nạn khi cậu ấy trở nên thông minh hơn trong lúc tôi không cần cậu ấy như vậy, "những gì tớ định nói là: hai cậu dành thời gian cho nhau nhiều kinh khủng."

"Thì?!" tôi xù lông lên như một chú mèo, "có vấn đề gì-"

"Và cậu ấy nhìn vào mông cậu khá nhiều."

Okay. Đó là một điểm mà tôi không chắc liệu tôi có muốn biết không. Đặc biệt là khi tôi không hề tin vào nó. Kể là kiểu suy nghĩ một cách mơ mộng đến nó.

"Billy sẽ không-" tôi phản khán lại một cách yếu ớt, và Billy nhìn tôi với ánh mắt. Ánh mắt cậu-đúng-là-một-thằng-ngốc ấy.

"Cậu ấy có, và cậu làm khi cậu ấy nghĩ không ai đang nhìn."

Tôi cảm thấy máu trong người đang nóng dần lên, cùng với cả khuôn mặt của tôi.

"Billy không muốn tớ," Tôi nói, và tôi phải thừa nhận là giọng tôi nghe có phần hờn dỗi. Eli mở to mắt nhìn tôi, rồi nhìn lên trên trời.

"Cậu chắc chắn là đang đùa tớ phải không," cậu ấy rên rỉ, và tôi chỉ có thể cau mày nhìn cậu ta trong khi đang cố gắng tránh cú đấm khác.

"Cái gì cơ?"

"Đừng nói với tớ rằng cậu gay vì Billy đấy nhé."

Liệu chuyện này có xấu hổ hơn nữa không khi hướng đi của cuộc trò chuyện này càng rõ ràng hơn? Ờm, nếu tôi phải đo cái mức độ ngại ngùng bằng cách cảm thấy tai tôi đang cháy, thì nó có đấy.

"Tớ không," tôi phản đối, nhưng nghe nó có vẻ không thành thật lắm. "Tớ nghĩ vậy," tôi lầm bầm nói thêm, và tôi cảm thấy rất muốn đấm thẳng vào mặt Eli vì nụ cười khẩy mà cậu ta đang dành tặng cho tôi.

Cũng không phải là tôi chưa từng nghĩ tới trường hợp này...và khi tôi nghĩ tới nó, tất cả những chàng trai mà tôi đã từng có giấc mơ thân mật cùng lại giống Billy khá nhiều. Có thể là tôi có một cái gì đó với những chàng trai mắt nâu. Hoặc một cái gì đó.

Nhưng kể cả khi tôi không muốn thừa nhận với bất kì ai, về sự thật, sâu thẳm trong một góc tâm trí của tôi, là tôi có thể tin tưởng Billy. Tôi có thể cười cùng với cậu ấy, và chúng tôi đã làm thế, khá nhiều. Cậu ấy...dễ gần, tôi có thể kể cho cậu ấy về những chuyện mà tôi chưa kể cho ai, từ ngày tôi phát hiện ra cậu ấy là đứa trẻ mà tôi đã đưa quyển sách Avenger, tôi cảm thấy có một thứ gì đó..một sự kết nối đặc biệt với Billy. Như kiểu..chúng tôi sẽ gặp nhau vào một thời điểm nào đó nhất định trong cuộc sống của chúng tôi, như kiểu chúng tôi được kéo đến với nhau bởi...okay, định mệnh nghe hơi điên một tí khi mà bạn nói nó ra, hay là khi bạn chỉ nghĩ đến từ đấy trong đầu thôi. Nhưng...nó cảm giác như vậy. Kể cả là khi có thể tôi chỉ đang muốn có một ai đó như vật trong cuộc đời tôi, ai đó mà tôi có thể tin tưởng vào họ mọi thứ. 

Tôi cau mày nhìn Eli:

"Và cả cả tớ là như vậy, thì sao? Cậu có vấn đề với nó à?

Eli lắc đầu, khịt mũi:

"Vấn đề duy nhất ở đây là hai người quá là thảm hại đi. Vào một căn phòng và âu yếm nhau luôn cho rồi, chúng ta không cần thêm bất kì thêm bất kì sự căng thẳng nào chưa được giải quyết ở trong đội nữa, chúng ta có đủ nó rồi. 

"Chúng tớ không-"

Tôi bị cắt ngang lời bởi nắm đấm của Nathaniel vào cằm tôi, và kể cả là với một cơ thể hầu như không thể bị phá hủy như này, nó vẫn đau kinh khủng.

Vì sự tỉnh táo của mình, tôi quyết định không thừa nhận rằng nó một phần nào đã chứng minh quan điểm của Eli. Và từ đó tới lúc kết thúc buổi luyện tập, tôi đã cố hết sức để không nghĩ về nhưng gì mà Eli gợi ý. 

Không cần phải nói, việc "cố hết sức" của tôi đã làm khá tệ trong việc tập trung vào trận đánh.

__________________

Sau hai ngày "không nghĩ" tới nó, tôi phải thừa nhận rằng có thể, chỉ có thể, là Eli đã đúng.

Ờm, ít nhất về phần mà cậu ấy bảo là tôi có thể gay vì Billy. Tôi vẫn chưa biết Billy sẽ nghĩ gì về điều đó, cũng như tôi đã cố gắng nhìn xem liệu có bất kì dấu hiệu nào nói lên chuyện đó không. Hay dấu hiệu gì cũng được, thật đó.

Và kết quả là tôi đã nhìn Billy nhiều hơn mọi khi, và sau những gì Eli đã nói, tôi cũng đã để ý tới cái việc nhìn đó. Rõ ràng là nó cũng đã có rất nhiều ánh nhìn chằm chằm vào các bộ phận trên cơ thể của tôi trước khi cuộc nói chuyện đó xảy ra, nhưng vì giờ tôi đã biết là tôi đang được quan sát, tôi nhận ra rằng cách Billy di chuyển, nói chuyện, cười, cau mày...tất cả đều rất quen thuộc với tôi. Tôi còn không thèm tự dối lòng rằng đây chỉ là một phần trong việc luyện tập "trở thành một nhóm siêu anh hùng".

Billy vẫn qua nhà tôi vì hình học và phép thuật, và tôi cũng cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể: một nhiệm vụ mà không đòi hỏi quá nhiều ý chí như bình thường, theo như tất cả các bộ phim lãng mạng mà tôi chưa từng xem bao giờ. Không hề có đổ mồ hôi (well, đừng mong đợi gì nhiều từ một cậu bé tuổi teen), không hề có sự nhộn nhạo trong bụng, không hề có những cử chỉ gì không phù hợp khi Billy cách tôi 5 feet. Đó có thể là lý do tại sao tôi nghi ngờ về sự tỉnh táo của mình và khả năng quan sát của Eli trong vài ngày.

Và rồi, Billy ngủ lại nhà tôi lần nữa, niệm thần chú để biến một quyển sách cũ, sắp rách tới nơi thành một quyển sách mới, và tôi đã đi lấy một ít nước hoa quả cho cả hai, và khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy cậu ta đã ngủ gục trên giường tôi, đầu nghiêng nhẹ sang một bên, tóc cậu ta rũ rượi và xõa trên gối tôi, tay đặt lên bụng cậu ấy. Và rồi nó đã ở đó, câu trả lời của tôi (và cả mấy con côn trùng trong bụng), tiếng ngáy nhẹ nhàng và đau lòng đến rõ ràng. Tôi không thể nói chính xác nó là một tia chớp hay một nhận thức chớp nhoáng đã làm cho tôi phải há hốc mồm và mong muốn...những thứ chắc chắn sẽ chỉ xảy ra trong phim (và okay, tôi cũng hay bị bắt ngồi xem mấy cái phim kiểu dạng chick flick*** với mẹ, như một tù nhân bị buộc tội vậy)

Nó như kiểu..bạn sử dụng đôi mắt của bạn thường xuyên mà không biết rằng nó ở đấy..và rồi một cái gương đột ngột xuất hiện và bạn có thể nhìn thấy chính tròng mắt của bạn, bạn nhận thức được rằng nó nhìn như thế nào và nó có tồn tại, nhưng điều đó không làm bạn sốc, vì nó luôn ở đó, chỉ là bạn không thể thấy nó mà thôi.

Đó chính xác là những gì tôi cảm thấy bây giờ, tựa người vào cánh cửa phòng, lắng nghe tiếng thở đều của Billy. Cái cảm giác uể oải xem lẫn với mãn nguyện ấy- tôi có thể làm quen dần với nó, tôi có thể đã quen với việc này với Billy, và tôi muốn giữ cậu ấy bên mình lâu nhất có thể. Tôi không muốn ai nhìn thấy cậu ấy trong tình trạng này.

Những việc như nắm tay hay kể cả hôn cũng không còn quá là điều xa vời khi đang ở trong căng phòng lờ mờ sáng của tôi lúc hai giờ sáng, và trong một tíc tắc tôi đã nghĩ tới việc đi tới chiếc giường kia và cúi xuống đánh thức Billy bằng một nụ hôn.

Nhưng vấn đề là, trải nghiệm trước giờ của tôi về việc hôn hít toàn là với mấy cô cổ động viên say xỉn sau một trận đấu đầy thành công, và tôi không chắc nên làm gì khi hôn một người không hề say xỉn, không phải là phụ nữ và...là người quan trọng đối với tôi.

Với cả, nó sẽ hơi biến thái nếu tôi làm như vậy. Vì vậy tôi đã chỉ đắp một cái chăn cho Billy và cố gắng đưa mình vào giấc ngủ trên cái ghế dài chật chội ngoài phòng khách. Nhưng mà thay vì ngủ, những gì tôi làm lại là lên rất nhiều ý tưởng cho các cuộc hẹn hò sau này. 

__________________

Buổi hẹn đầu tiên là một thảm họa. Nó có thể liên quan tới việc...tôi đã không bảo Billy rằng đây là một buổi hẹn hò. Chúng tôi đã đi mua pizza và snack trước đó, nên có thể Billy đã không nghĩ tới trường hợp kia: lúc đầu tôi đã lên ý tưởng để mọi thứ diễn ra thật suôn sẻ và thông minh, và để Billy dần dần biết rằng tôi cũng có chú ý tới cậu ấy. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện nhanh chóng lại trở thành một cuộc tranh cãi về các chủng tộc khác nhau trong Star Wars, và không thể nào biến Jar-Jar**** thành một thứ gì liên quan đến hẹn hò được, kể cả với một người ít lãng mạn như tôi.

Cuộc hẹn thứ hai..có khá hơn. Một tí. Đại loại như vậy. Tôi đã hỏi Billy về việc đi xem Green Lantern với tôi, và cậu ấy đã cười khúc khích và nói 'okay, vậy đó là một buổi hẹn hò' - và điều này làm tôi khá bối rối và đầu óc cũng không được sáng suốt lắm. Đương nhiên là câu nói đó được chứng minh rõ ràng là một câu nói đùa chỉ sau 5 phút đầu tiên. Và tôi vẫn chưa thể rắc thêm một chút gì lãng mạn vào cả buổi tối. Billy, đương nhiên, không hề có động thái gì cả, và nó làm tôi dành nửa thời gian của bộ phim ngồi nghĩ xem Eli đã sai như nào. Não tôi đã cẩn thận chỉ ra mọi lý do trên đời tại sao Billy sẽ không hề hứng thú, và sự trân trọng rõ ràng của cậu ấy dành cho Ryan Reynolds cũng không giúp ích được gì lắm.

Tới buổi hẹn thứ ba, tôi đã cố gắng rủ Billy ra ngoài một cách hợp lý. Ờm, hợp lý nhất mà tôi có thể.

"Um...vậy. Cậu có muốn..hay là chúng ta đi ăn pizza ngày mai đi?"

Billy ngẩng đầu lên khỏi tờ bài hình học của cậu ấy, nhìn tôi với ánh mắt buồn cười.

"Ý cậu là như chúng ta làm mọi khi á?" cậu ấy cười khúc khích, và okay, cậu ấy có ý đúng ở đó. Nhưng tôi không thể để cơ hội này trượt đi một lần nữa; nếu sau này tôi định làm một anh hùng, tôi phải vượt qua được nỗi sợ của mình, ít nhất đó là những gì mà mấy quyển truyện tranh hay nói. Nó cũng không đề cập đến việc liệu có ổn không khi mà anh hùng lại trở nên hoảng sợ khi đi hẹn họ với người mà anh ấy hứng thú với.

Và xuyên suốt hai buổi hẹn thất bại trước, tôi khá là chắc là tôi muốn thử cái này với Billy, kể cả khi tôi còn không biết tôi đang làm gì.

"Không. Ờm, yeah, nhưng...không."

"Teddy, tớ không hiểu cậu đang muốn nói gì."

"Ý tớ là, chỉ có tớ và cậu. Như kiểu. Uh. Một buổi hẹn hò."

Billy nhìn chằm chằm vào tôi một vài giây mà không nói gì, chắc hẳn cậu ta đang nghĩ xem liệu tôi có đang đùa hay không, tôi cũng bắt đầu cảm thấy bản thân sắp sửa bốc cháy bởi sự ngượng ngùng tới nỗi đỏ cả mặt. Biểu cảm của cậu ấy không diễn tả điều gì cả, và tôi cảm thấy bên trong tôi đang siết chặt lại vì sợ hãi. Vượt qua nỗi sợ hãi thì có vẻ tuyệt đấy...nhưng điều tồi tệ nhất sẽ có thể xảy ra là gì, tôi đã cố gắng động viên bản thân. Yeah. Điều tệ nhất có thể xảy ra là Billy sẽ nói 'không cảm ơn' - điều này có nghĩa là mọi chuyện sẽ trở nên rất ngại ngùng giữa hai đứa tụi tôi, cậu ấy cũng sẽ có thể không qua nhà tôi, cậu ấy sẽ nhìn tôi với ánh mắt kì lạ khi đang luyện tập cùng với cả đội...

Hay nói trắng ra là nó sẽ làm hỏng tình bạn của tụi tôi. Okay. Cái này chắc chắc tệ rồi.

Billy mở miệng, và tôi biết việc nín thở là không tốt cho sức khỏe. Và, nó cũng có nghĩa là tôi thích cậu ấy nhiều hơn là "một chút".

"Tớ...không nghĩ đó là ý hay," cậu ấy cẩn thận nói, và bụng tôi bỗng co quắp lại một cách kì lạ và như thể chúng đang cố gắng chui ra khỏi cơ thể tôi. Okay, này là không ổn rồi.

"Uh," tôi nói, bởi vì cậu ấy vẫn đang nhìn tôi, như thể tôi chuẩn bị nổ tung hay tấn công cậu ấy hay làm bất kì cái gì khác. Điều mà tôi không tính tới - thực ra, tôi chẳng có kế hoạch nào cho việc này cả; tôi đã ngu ngốc nghĩ rằng cậu ấy sẽ nói 'có' như thể đây chẳng là chuyện gì to tát.  Và khi cậu ấy từ chối, tôi đã bị mất cảnh giác bởi chính sự thiếu hiểu biết của mình. Đương nhiên, việc Billy là gay không có nghĩa là cậu sẽ tự động thích bất kì chàng trai nào tỏ ra hứng thú với cậu ấy...kể cả khi có hơi đau lòng khi nghĩ về điều này. Mấy lời nói của Eli lại vang lên văng vẳng trong tai tôi, cậu không phải là một chàng trai bất kì nào,cậu ấy nhìn vào mông cậu. Mà thế đéo nào giờ tôi lại đi nghe lời Eli?! Giờ thì mọi thứ hỏng hết rồi, và tôi không biết tôi nên làm gì để sửa chữa nó. Giả vờ là tôi chỉ nói đùa nãy giờ? Không...thế thì quá là nông cạn, tàn nhẫn, chắc chắn không phải điều mà một anh hùng nên làm.

Tôi quyết định sẽ làm một người đàn ông, việc từ chối thẳng thừng sẽ là hành động anh hùng nhất, vậy nên tôi hít một hơi thật sâu, nhìn xuống cái bàn vì tôi không thể chịu được ánh mắt mắt dò xét của Billy nữa, và nhún vai:

"Không sao đâu. Tớ hiểu. Quên nó đi, nó chỉ là..một ý tưởng. Không sao đâu, nếu cậu không muốn, tớ hiểu mà, hãy...bỏ qua nó nhé? Nó không cần trở thành điều kì lạ hay gì-"

"Teddy," cậu ấy nhẹ nhàng nói, cắt ngang mấy lời nói lảm nhảm của tôi vì xấu hổ, bởi vì nó là vậy thôi, không có điều gì lịch sự hay anh hùng về việc lảm nhảm cả, chắc chắn là vậy. Cậu ấy đặt quyển sách sang một bên và với sang, để tay cậu ấy trên tay tôi, và tôi nghĩ tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ để chạy trốn và không bao giờ được nhìn thấy nữa trong vòng 50 feet ở gần Billy Kaplan.

"Tại sao không?" lời nói của tôi cứ thế tuôn ra, bản thân trở nên bối rối khi có người chạm vào và có vẻ còn không giữ được những phép lịch sự tối thiểu của một con người khi bị từ chối. Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào tay cậu ấy - nó hơi run rẩy một chút nhưng vẫn nắm chặt lấy tay tôi một hay giây trước khi Billy bỏ tay ra, và tôi có thể nghe thấy cậu ấy thở dài. Yeah. Tôi chắc chắn không nên hỏi câu đấy. Nhưng mà tôi cần phải biết. Có thể nó là kiểu 'Tớ không thực sự thích mấy anh chàng tóc vàng', hay 'Tớ muốn bạn trai tớ thấp hơn tớ', và tôi có thể thay đổi điều đó, tôi là một kẻ biến đổi hình dạng, tôi chắc chắn có thể thay đổi điều đó. Tôi biết rằng Billy phải có một lý do tốt hơn, một lý do nào đó không quá nông cạn, và tôi có hơi xấu hổ về bản thân mình khi nghĩ rằng cậu ấy sẽ từ chối tôi vì màu tóc của tôi hay là thứ gì đó ngu ngốc như thế. Nhưng dù là gì đi nữa, tôi muốn biết điều đó.

Một thứ khác bỗng xẹt qua tâm trí rối bời của tôi lúc đó là tôi đã dùng từ 'bạn trai'. Ôi chúa ơi. Đó là điều mà tôi muốn trở thành với Billy. Tôi chưa bao giờ đặt tên cho , kể cả trong đầu tôi, và đột nhiên xuất hiện một từ cho tất cả sự khó hiểu này cũng không làm tôi thấy nhẹ nhõm lắm, vì mấy cảm xúc này trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng rõ ràng chúng đang ném ngược lại vào mặt tôi.

Cậu ấy im lặng trong một thời gian dài kinh khủng, và rồi cuối cùng tôi cũng không thể nhìn cái bàn thêm nữa, vì vậy tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn, và cậu ấy trông...nhăn nhó và rất mệt mỏi và lo lắng và tôi bỗng cảm thấy tệ vô cùng khi làm điều này với cậu ấy.

"Chỉ cần...nói với tớ là tớ không phải gu của cậu và tớ sẽ quên nó đi và chúng ta có thể quay về làm bạn," tôi gợi ý một cách lém lỉnh, vì nếu tôi sợ việc hỏi cậu ấy đi chơi vì sợ cậu ấy sẽ nói 'không', việc cậu ấy không nói chuyện với tôi nữa còn làm tôi sợ hơn nhiều.

Trái ngược với sự bối rối của tôi, cậu ấy bật cười. Tiếng cười ấy nghe có vẻ không thích thú lắm.

"Ôi, cậu đúng là gu tớ đấy, tin tớ đi," cậu ấy nhếch mép một tí, cố gắng không nhìn tôi, và nó khá là buồn cười khi chúng tôi chỉ nhìn nhau khi mà người còn lại đang không nhìn lại mình. 

"Vậy...cậu không muốn đi chơi với tớ vì...?" Tôi nhẹ nhàng hỏi, cố gắng không đặt bất kì áp lực gì lên cậu ấy, nhưng má ơi, tôi muốn biết. Tôi cần phải biết.

Cậu ấy hít một hơi thật sâu, và đó có vẻ như là một dấu hiệu xấu, nhưng khi cậu ấy ngẩng lên nhìn tôi và tôi không kịp tránh ánh mắt ấy, vì vậy tôi ở đó, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hạt dẻ chứa đầy sự chân thành và lo lắng của cậu ấy và chuẩn bị cho một cú đấm thẳng vào mặt, kể cả đó là lời nói. 

"Tớ muốn đi với cậu lắm chứ," cậu ấy, và okay, cú đấm đó cũng được, vì nó hoàn toàn bất ngờ, nhất là khi ngay sau đó là một giọng nói yếu ớt, run rẩy, "nhưng tớ không nghĩ là cậu muốn, không hoàn toàn ấy."

Tôi trố mắt nhìn cậu ấy một lúc, cố gắng tiêu hóa lượng thông tin vừa nhận. Có phải Billy vừa dùng kiểu 'không phải tại em, mà tại anh' không...? Nếu thế thì nó hoàn toàn không có lý gì cả. Tại sao tôi lại rủ cậu ấy đi chơi nếu như chính bản thân tôi lại không muốn cơ chứ?

"Um...có phải là vì việc tớ không công khai là người đồng tính không?" Tôi chậm rãi hỏi, vì đó là lí do duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Có lẽ Billy không thể chịu nổi việc khám-phá-bản-thân của tôi, và tôi cũng không thể trách cậu ấy.

Cậu ấy chớp mắt, nhướng mày nhìn tôi:

"Ý cậu là gì cơ, 'công khai' - Teddy, cậu đã thích một anh chàng bao giờ chưa?" cậu ấy hỏi, nghiêm túc nhìn tôi và giọng cậu ấy mang hàm ý kì lạ mà tôi không thể nào lý giải nổi. Từ vẻ mặt nhăn nhó của cậu ấy, chắc chắn rằng cậu ấy đang đợi tôi nói 'chưa'.

Đó cũng là vì sao tôi lại gật đầu và nhìn cậu ấy mở to mắt nhìn lại tôi

"Thật á?"

"Ừ, thật mà," tôi nhún vai, "cũng không phải là tớ làm bất cứ điều gì với việc đó đâu. Tớ không muốn mắc lại một sai lầm y hệt lần thứ hai," Tôi giải thích - cho dù tôi không chắc rằng liệu việc không hỏi Greg đi chơi cùng có là một sai lầm không. Thằng ấy sẽ chỉ đấm thẳng vào mặt tôi thôi, tôi chắc chắn luôn đấy. 

Billy không nói gì cả, và tôi không thể nói đoán được đó là dấu hiệu tốt hay xấu- cậu ấy có vẻ đang đấu tranh nội tâm dữ dàng lắm, và nó cũng thực sự rất đau lòng khi nhìn thấy cậu ấy như vậy, thế nên tôi đặt tay tôi lên tay cậu ấy, nắm chặt lấy nó.

"Bây giờ, cậu có thể nói cho tớ biết có chuyện gì được không?" Tôi hỏi - và okay, có thể nó không phải là thứ gì quá nghiêm trọng - nhưng cái cách mà Billy nhăn mặt đã xác nhận nghi ngờ của tôi rằng có chuyện gì đó còn hơn thế nữa.

Phải mất một lúc nhìn nhau và sự im lặng cứng đầu của cậu ấy thì cậu ấy mới nhận ra rằng tôi sẽ không đi đâu cả cho đến khi tôi nhận được một câu trả lời rõ ràng.

"Tớ có thể đã," cậu ấy lẩm bẩm, nuốt nước bọt, ngước lên nhìn tôi rồi cúi xuống nhìn cái bàn. Tôi có thể thấy má cậu ấy đang đỏ lên trong lúc cậu ấy tiếp tục nói: "Tớ nghĩ cậu đang nghĩ rằng cậu muốn đi chơi với tớ chỉ vì sức mạnh của tớ."

Điều đó đảm bảo sẽ đi kèm với một cái nhướng mày, bởi vì, nghiêm túc luôn á?!

"Cậu nghĩ tớ muốn hẹn hò với cậu chỉ vì cậu giống như kiểu một cái giếng ban phát điều ước á?" Tôi hỏi, không thể kiềm chế được giọng điệu mỉa mai trong khi tôi rút tay lại: đó là những gì cậu ấy nghĩ về tôi á?

Cậu ấy có vẻ đã nhận ra điều gì đó, bởi vì cậu ấy đã ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt mở to và trông hơi mờ mịt, và cậu ấy nắm lấy tay tôi giữa không trung:

"Ý tớ không phải là vậy. Tớ có thể đã...có thể đã có một câu thần chú," cậu ấy lại nhìn xuống, khuôn mặt đỏ bừng lên, và tôi há hốc mồm nhìn cậu ta lần thứ một triệu trong ngày.

"Cậu...bỏ bùa tớ đấy à?" Tôi hỏi lại. Tôi không biết nên tin vào điều gì nữa- những cảm xúc mà tôi dành cho Billy (tôi quyết định sẽ không coi nó chỉ là tình bạn đơn thuần nữa) chắc chắn là thật, tôi có thể cảm thấy sự thoải mái, dễ dàng trong tình bạn và mong muốn ở gần Billy như thể nó là một phần của tôi, một thứ gì đó đã luôn ở đó từ lúc tôi gặp Billy, kể cả cho dù ban đầu tôi không nhận ra nó.

Nếu nghĩ nó chỉ là một câu thần chú thì sẽ thật là khó tin và ngột ngạt. 

"Tớ đã không thực sử thử thực hành, nhưng tớ có thể đã làm," Billy thừa nhận, giọng cậu ấy trầm xuống khi cậu nhìn tôi với ánh mắt hối lỗi. "Tớ không nói to nó ra, nhưng...tớ không thể điều khiến sức mạnh của tớ; nó phản ứng lại với những gì tớ muốn," cậu ấy lặng lẽ kết thúc câu nói.

Phải mất tầm 5 giây ý nghĩa của câu nói đó mới ập tới tôi với một sức mạnh mà có thể khiến tất cả không khí bay ra khỏi phổi. Tôi đơn giản chỉ nhìn cậu ấy, và câu nói những gì tớ muốn của Billy cứ vang vọng trong tai tôi.

Những gì tớ muốn.

Billy muốn đi chơi với tôi tới nỗi mà chính bản thân cậu ấy đã nghĩ rằng cậu ấy đã bỏ bùa tôi.

Tôi là những gì Billy muốn.

Tôi di chuyển trong chỗ ngồi một tí với suy nghĩ, bởi vì, này, đến tôi còn không thể kiểm soát tốt sức mạnh của mình, và sức mạnh ở đây là cơ thể tôi ấy. Và những gì Eli nghĩ có thể đã đúng, rằng Billy thực sự có thể muốn tôi, giống như một cơn sóng tràn đầy sự sung sướng ập đến trong đầu tôi. Nó khiến tôi chớp mắt và không thể nhìn thấy gì ngoài Billy với một nụ cười ngớ ngẩn lan ra khắp khuôn mặt. 

Billy nhướng mày.

"Tớ vừa bảo cậu là tớ đã dùng một loại thần chú điều khiển tâm trí với cậu và giờ cậu đang cười với tớ à?" cậu ấy hỏi với giọng khó tin.

Tôi chỉ có thể nhún vai - nụ cười kia có vẻ còn lâu mới biến mất

"Thì. Đó là vấn đề của cậu với tớ, phải không? Rằng tớ có thể chịu tác động của câu thần chú nào đó?" Tôi hỏi lại, và cậu ấy chậm rãi gật đầu, nhưng vẫn nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là một đứa nhóc không hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc. 

Mà, có lẽ, tôi đúng là một đứa trẻ thật. Nhưng tôi biết nó không phải là do câu thần chú nào cả. Cảm xúc của tôi dành cho Billy không phải tự dưng nhảy vào một ngày nào đó và làm tôi chú ý tới - tôi không có thức dậy và nói với bản thân rằng 'okay, Billy rất tốt, có lẽ tôi muốn hôn cậu ấy." Việc tôi yêu cậu ấy là cả một quá trình chậm rãi và chắc chắn; và tôi cũng nghĩ rằng nó chưa kết thúc hẳn đâu.  

Nhưng điều mà tôi sẵn sàng làm đó là làm cho cậu ấy thấy rằng không cần dùng phép thuật để làm ai đó yêu cậu ấy.

"Vậy hãy thử làm một câu thần chú ngược lại xem. Hoặc làm lại cái đầu tiên í, hay bất cứ cái gì," tôi nhún vai, và mắt cậu ấy mở to hơn một chút - nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ là nó làm cậu ấy khó chịu, và cậu ấy phải thực sự phải làm điều đó. Cuối cùng thì cậu ấy thở dài, nhắm mắt lại:

"Tôi muốn Teddy không thích tôi-"

Trước khi cậu ấy nói xong cậu, tôi nắm tay cậu ấy một lần nữa, siết chặt tay lại để cậu ấy nhìn tôi. Cậu ấy mở mắt nhìn tôi khó hiểu, và tôi lắc đầu:

"Cậu nói sai rôi. Nó phải là "Tôi muốn tâm trí của Teddy không còn bị ảnh hưởng bởi thần chú nữa". Tớ khác chắc rằng tớ vẫn sẽ thích cậu, dù kể cả do bùa chú hay không," Tôi mỉm cười, và tôi cảm nhận được tay cậu ấy đang run rẩy, nhưng cuối cùng thì cậu ấy gật đầu và lặp lại lời tôi. 

Chúng tôi ngồi đó tầm năm phút: Giọng Billy dần khàn đi và nhỏ dần, và rồi không còn ánh sáng xanh từ phép thuật của cậu ấy nữa. Tuy nhiên cậu ấy vẫn cứ tiếp tục lặp lại những lời đó, bám víu vào nó như thể đây là một điều ước tuyệt vọng, và rồi, tôi không thể ngồi nhìn cậu ấy nhắm chặt mắt mình vào như thế nữa.

Tôi nhẹ nhàng gọi tên cậu ấy, và mắt cậu ấy mở ra, hơi đỏ và có chút mất tập trung. Những tia nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm dịu khuôn mặt căng thẳng của cậu ấy đi, và trông cậu ấy bây giờ thật đẹp và tôi không thể làm gì khác ngoài nhìn cậu ấy, và mong rằng cậu ấy cuối cùng cũng có thể thấy tình cảm của tôi- chân thành, cởi mở và hoàn toàn dành cho cậu ấy.

"Nó không hoạt động," cậu ấy nói, giọng nói hơi đứt quãng. Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy, ngón tay xoa nhẹ trên mu bàn tay của cậu ấy.

"Vậy là không hề có phép thuật nào để thu hồi lại cả," tôi nói.

Mắt cậu ấy cuối cùng cũng nhìn tôi, nó thật kiên định và không hề bị dao động, và tôi có thể thấy một niềm vui nở rộ trong mắt cậu ấy, cái quyết định mà sẽ định hình lại cuộc sống của tôi kể từ lúc đó. Tôi không biết câu trả lời của cậu ấy sẽ là gì...tôi không chắc lắm. Nhưng giờ tôi có thể thấy nó trong mắt cậu ấy,  sự thích thú mà trước giờ tôi chưa từng thấy,  có thể là vì cậu ấy đã quá bận bịu để giấu nó đi, hoặc bởi vì tôi đã nhìn không kĩ.

"Giờ thì không còn cái gì cản trở nữa rồi...vậy cậu sẽ đi chơi với tớ nhé?"

Billy mỉm cười, và tôi không hề biết rằng sẽ có người có một nụ cười như này, như thể trước giờ cuộc sống đang hơi nghiêng đi một tí nhưng nhờ có nụ cười đó, mọi thứ quay trở lại đúng chỗ mà nó phải đứng.

"Tớ còn một điều phải nói thật nữa," cậu ấy nói, và sự tinh quái trong mắt cậu ấy cũng như là màu má của cậu ấy giờ đây cũng không làm cho tôi cảm thấy không thực sự lo lắng nữa.

"Cậu biết không, Teddy...Tớ còn không có lớp Hình Học ở trên trường."

***

omg hơn 13k từ ạ hmu hmu. Đây chắc là truyện dài nhất mà tớ dịch luôn í. Tớ chọn truyện này là truyện đầu tiên vì nó là fanfiction đầu tiên mà tớ đọc về hai bạn, và nó cũng có khá nhiều chi tiết giống với trong truyện. Vậy nên tớ nghĩ nó khá là hợp để làm câu truyện mở màn ạ hehe (❁'◡'❁)

Phải nói thật là dịch truyện khó hơn tớ nghĩ nhiều. Có nhiều đoạn tớ đọc mà còn không hiểu rõ ý câu đó là gì và truyền tải nó bằng Tiếng Việt như thế nào để đọc không bị lủng củng và còn nhiều vấn đề khác nữa. Do đó có một số chỗ tớ dịch không giống 100% nguyên tác mà sửa đổi một tí để phù hợp với cách hiểu của tớ cũng như là của mạch truyện ạ. Tớ biết là còn một số chỗ tớ dịch hơi thô, nếu tớ có dịch sai chỗ này hay có chỗ nào tớ viết làm mọi người không hiểu thì mong là mọi người có thể chỉ ra giúp tớ ạ. Tớ sẽ cố gắng cải thiện cách dịch qua từng truyện ạ ヾ(•ω•')o

Cảm ơn mọi người và yêu mọi người nhiều ạaaaaa

*: Chuyện về Greg thì tóm tắt ngắn gọn dư lày. Teddy trước là một thành viên trong đội bóng của trường và anh lúc đầu có vấn đề với việc kết bạn. Và Greg có thể coi là người bạn mà Teddy thân nhất. Xong sau đó Teddy có bảo với Greg về sức mạnh của mình xong Greg cũng không bỏ Teddy hay gì đâu, hai người vẫn chơi với nhau nhưng cậu và Teddy đã sử dụng sức mạnh của mình để chơi cho vui í. Xong trong cái đợt mà đội Avenger tan ra (tớ nghĩ là tầm khoảng sự kiện Avenger Dissasembled í) thì Greg bảo là nên đến biệt thự của Avenger để kiếm đồ rồi đem đi bán. Teddy thì đương nhiên là không đồng ý, thế là hai anh cãi nhau rồi cạch mặt nhau từ đó.

Để hiểu rõ hơn thì đọc truyện này nhe. Truyện này nói về kiểu background story của cả đội Young Avenger á 👉🏻https://readcomiconline.li/Comic/Young-Avengers-Special/Full?id=74174

**: Rogue là một dị nhân. Cô là một người có khả năng hấp thu kiến thức, trí nhớ và năng lực của người khác khi cô tiếp xúc với da của họ.

***: phim chick flick là chỉ mấy loại phim cho phái đẹp ó, mấy phim kiểu Mean Girls, Clueless, The Notebook...  

****: Jar-Jar là một nhân vật trong Star Wars

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top