Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~~~Tập 62~~~ Có một nỗi sợ mang tên liệt văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn khu Treasure là những đứa không sợ trời, không sợ đất, duy nhất chỉ sợ mỗi cây chổi thần thánh của Hyunsuk và sự bánh cuốn của môn Văn, một bộ môn mà phải đòi hỏi có sự cảm thụ cực kì sâu sắc và trình độ chém muốn bay cái nóc nhà lên đọt cây, chém đến khi nào lệch lạc hết ý của thầy cô, chém đến khi nào nát tờ giấy thì thôi.

Bây giờ tự nhiên nghĩ lại, lúc bắt đầu vào cái phòng thi định mệnh ấy, cả bọn từ đứa lớn đến đứa nhỏ đều tự tin chắc chắn rằng mình đã ôn trúng tủ, Sóng by Xuân Quỳnh is real!!!

Nhưng thế méo nào, khu lật tờ đề thi ra, đôi tay run run, mắt trái giật giật, khuôn miệng mở rộng hết cỡ. Hội anh lớn dặn lòng là phải đọc đi đọc lại xem thử mình có nhìn lộn hay bị hoa mắt chữ nào hay không, nhưng thế méo nào, đề thi vẫn y như cũ in đậm những dòng sau:

Trong bài thơ Tây Tiến, tác giả Quang Dũng viết:

"Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc 

Quân xanh màu lá dữ oai hùm

...

Áo bào thay chiếu anh về đất

Sông Mã gầm lên khúc độc hành"

Hãy trình bày cảm nghĩ của anh/chị về hình ảnh người lính Tây Tiến trong khổ thơ trên

Ơ!! Chít mịe!!! Hội anh lớn đã đặt cược hết vào tại vận và câu chữ của mình vào Sóng rồi mà thế méo nào cuối cùng lại ra Tây Tiến của Quang Dũng cơ chứ. Ôi không!!!! Con đường cứu với điểm môn Văn chấm dứt tại đây. Móa thằng Doyoung!!! Từ nay bọn tao méo nghe theo mày đoán đề nữa!! Hứ!!

Và đó là câu chuyện buồn của hội anh lớn. Sau đây bọn em út xin phép được trình bày sự máu chóa méo ai bằng trong giờ thi Văn của mình.

Bọn em út cũng lỡ trót dại như hội anh lớn mà nghe theo lời anh Doyoung của chúng mà đoán đề. Vì là chuyên Văn nên những lời Doyoung nói hết sức thuyết phục và hợp lý.

Và sau đây bọn em út xin phép được trình bày lại nguyên xi y xì y đúc không thừa không thiếu chữ nào về những câu nói mang đầy tính cách mạng của cha nội Kim Doyoung.

" Nghe anh đi mấy đứa à!!! Bây giờ thầy cô chỉ bắt mấy đứa ôn hai bài đó là Hạnh phúc của một tang gia với Chí Phèo thôi. Theo anh thấy thì Hạnh phúc của một tang gia dễ phân tích quá nên thầy cô chắc chắn sẽ không ra đâu. Còn Chí Phèo thì lại khác, nó có nhiều phần, nào là phân tích nhân vật Chí Phèo, nếu mà phân tích Chí Phèo thì cũng đơn giản thôi, không thì là bát cháo hành mà Thị Nở có ý nghĩa như thế nào, mà phần này phân tích sẽ hơi khó. Kết cục lại mấy đứa cứ học phần "Diễn biến và tâm trạng của Chí Phèo từ khi gặp Thị Nở cho anh"

" Có chắc không vậy anh???"

" Bé không tin anh sao Junghwanie???"

" Hong có, chỉ là bé sợ..."

" Đúng rồi đó, lỡ không phải ra đoạn như lời ông anh nói thì sao??? - Haruto vắt chân lên ghế dùng ánh mắt nghi ngờ tra hỏi Doyoung

" Anh dám chắc với chú mày là như vậy luôn, bé!! bé phải tin anh"

Doyoung vừa cầm quyển sách giáo khoa, vừa chỉ chỉ trỏ trỏ cho đám em út nghe về suy đoán và lập luận của mình. Sau một hồi nghi ngờ thì tụi nhỏ cũng dần dần tin tưởng và gục đầu lia lịa như gà mổ thóc, cả bọn bị Doyoung dắt mũi và che mắt bởi những lặp luận vô cùng triết lý của mình, ai nấy cũng nhìn Doyoung bằng một ánh mắt ái mộ, đặc biệt là thằng nhóc Junghwan, nó nhìn anh người yêu của nó bằng một ánh mắt sáng chói lấp la lấp lánh bling bling như viên kim cương 18 carats vậy, và thế là cả bọn răm rắp nghe theo lời Doyoung mà đi ôn Diễn biến và tâm trạng của Chí Phéo.

Sau khi ôn cho đã đời rồi mãi cho đến ngày thi Văn, lúc lật tờ đề ra, cả đám đều hốt hoảng thốt lên: "Ôi đờ mờ!! Đề thi như một trò đùa!!" Ông Doyoung đoán chỉ đúng được có một nửa thôi, ừ thì... đúng là đề thi ra Chí Phèo thật nhưng thế méo nào là phân tích nhân vật Chí Phèo. Cái đậu phộng nó chớ! Nguyên hội em út có đứa nào ôn nhân vật làm mẹ gì đâu toàn nhắm đến cái diễn biến tâm trạng không hà, về phần cái bát cháo hành thì nghe cha nội Doyoung nói là khó phân tích nên tụi nó cũng thấy hơi rén nên cũng có lướt sơ qua một chút, còn nhân vật thì có đứa nào thèm dòm qua đâu. Và thế là cuối cùng ông trời lại bắt bọn nó phân tích nhân vật Chí Phèo, ôi định mệnh cái cuộc đời sao mà nó nghiệt ngã dờ lờ :(((

Và thế là phương pháp chém bay nóc nhà cộng thêm với nhớ mang máng những lời mà cô đã giảng, nhớ được cái gì thì vô cái đó được cả 12 thằng áp dụng triệt để, cả bọn cắm đầu vào ghi như thể không có ngày mai, làm cái gì thì làm nhưng khi viết văn là cả bọn buộc phải ghi dài ra, vì thầy cô rất thích mấy bài viết dài, càng nhiều tờ càng tốt, haizzz thế mới khổ chứ lị.

Sau khi kết thúc bài thi môn Văn, cả bọn mười hai thằng đều mang một khuôn mặt ai nấy đều thúi hơn trái mít bị thúi về ký túc xá, cả bọn lập tức lên án Kim Doyoung , người con trai đứng sau tất cả mọi chuyện.

- "Trời ơi!! Mấy người làm như tui trúng tủ á, tui cũng bị tủ đè sml ra đây nè!!" Doyoung nhăn mặt nói

- "Nhưng dù sao thì mày cũng là dân chuyên Văn, nên thầy cô chắc chắn sẽ châm chước cho bài của mày. Còn bài của bọn tao thì chắc chắn méo có cái xuân xanh ấy đâu" - Jaehyuk ôm đầu than thở. Trời má!! Học kì này môn Văn đã nát lắm rồi, bây giờ còn lòi thêm chuyện ôn mà méo trúng tủ, kì này coi bộ khó sống à nha.

- "Huhu. Em chỉ mong sao cho cô Bom chấm phòng em. Nếu bài của em mà rơi vào tay thầy Suwon thì em xác định ăn con 5 đỏ chót á" - Junghwan ngồi ôm đầu gối mà thầm cầu nguyện cho bài thi của mình rơi vào tay cô Bom xinh đẹp, dễ mến, chỉ có vào tay cô thì điểm học kì của cậu mới vớt vát lên được thôi, ahuhu~~

- "Không sao đâu bé, anh tin bé sẽ được điểm cáo mà" - Doyoung lật đật chạy sang ôm lấy bé người iu của mình mà an ủi bé

-  "Anh còn ngồi đó nói nữa, em nói cho anh biết, bài thi này của em mà bị 5 điểm một cái là em chia tay với anh liền, không có yêu đương gì nữa hết" - Junghwan vùng mình đẩy Doyoung ra mắng cho một trận

- "Huhu bé ơi, anh xin lỗi bé mà, bé đừng có chia tay anh mà huhu" - Doyoung bổ nhào tới ôm lấy bé người iu của mình cứng ngắt mà ăn vạ

- "Anh bỏ em ra đi, em giận anh rồi"  - Junghwan lại một lần nữa đẩy Doyoung ra rồi đứng dậy bỏ về phòng đóng cửa cái rầm

Mấy ông anh lớn thấy tình cảnh như vậy cũng chỉ biết nhìn lắc đầu ngán ngãm, vừa thấy thương mà cũng vừa thấy đáng đời, nhưng mà thấy đáng đời nhiều hơn là thương

- "Huhu, mấy anh giúp em với, bé con giận em rồi kìa"

- "Kệ bây, chuyện của bây gây ra thì bây tự giải quyết, ai biểu tài lanh cái miệng làm gì" - Hyunsuk lắc đầu ngán ngẩm

- "Huhu bé ơi~~~" - Doyoung chạy theo đứng trước cửa mà gào khóc van xin

Đó!! Ai biểu cái tội tài lanh làm gì, sẵn đây cho tui được nói luôn là: "Đừng có học tủ, học tủ có ngày tủ nó đè cho không thấy mặt trời đâu luôn á, cho nên là...thầy cô cho bài nào thì cứ học hết đi nha, ahihi

Nói chứ có ai thi cuối kì chưa nhỉ, chứ tui là 2 tuân nữa là thi đó, huhu T_T ôn những 7 bài cho sml luôn

~~~Hết tập 62~~~ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top