Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

|28|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như có mức độ đánh giá người mặt dày, tôi xin đánh giá lớp trưởng cậu 8/10 điểm. Hai điểm còn lại vì đẹp trai nên bỏ qua.

Kim Doyoung mặc kệ anh.

Nói cậu giận thì chắc có lẽ không đúng lắm, lúc thấy Park Jeongwoo chọn chỗ ngồi gần mình, cậu không hiểu sao lại hết giận. Chỉ là cậu muốn làm vẻ như vậy thôi.

"Lớp trưởng nè, Liên Minh Huyền Thoại biết chơi không?" Ji Hayong hỏi.

Cậu chàng nhìn Park Jeongwoo ngồi đàng hoàng, sống lưng thẳng tắp, cả người cương nghị lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, lập tức cũng ngồi thẳng dậy.

Park Jeongwoo gật đầu nói biết.

Kim Doyoung nắm chặt tay thành nắm đấm. Rõ ràng lúc cậu rủ anh chơi, anh nói là chẳng biết!!!

Lúc nãy không bực, giờ thì hơi bực rồi.

Seol Jun đưa cho Park Jeongwoo một tài khoản phụ của mình để anh đăng nhập.

Trong khi đợi ghép vào trận, Seol Jun mắt sáng long lanh lập tức hỏi: "Ông chơi gì vậy lớp trưởng? Thường đi đường nào?" 

Cậu chàng vẫn có phần không tin học sinh giỏi như Park Jeongwoo cũng biết chơi mấy game này. Thậm chí thấy anh ăn trong lớp cũng lấy lòng ngạc nhiên nữa kia mà.

Park Jeongwoo suy nghĩ: "Thường thì đi top, chơi Omen."

Seol Jun nhanh nhảu trả lời: "Vậy thì tôi đi mid nhé, Kim Doyoung, mày bot đi."

Bot con mịa mày! Mày không thấy là nó rất kì hả? Top bot cái gì!!!

"Tao không đi! Tao đi rừng!" Cậu lập tức rống lên.

Thế là trận đấu bắt đầu.

*

Trở lại 30 phút trước.

Điện thoại của Mimi lại bị tịch thu.

Cô nàng kêu gào, hoảng hốt, rưng rưng nước mắt nhưng tất cả chẳng có gì có thể lay động được người đàn ông ấy - giám thị Bang.

Lão Bang cầm chiếc điện thoại có móc khoá xinh xinh hình con thỏ trong tay hoàn toàn đối nghịch với mình rồi nở nụ cười như hoa ăn thịt người: "Sử dụng điện thoại trong giờ học, bây giờ em còn đòi lại, nếu vậy thì đừng có mà xài!"

"Thầy ơi! Đừng mà!!!"

Lão Bang cầm điện thoại của cô trở về văn phòng, đặt nó xuống mặt bàn rồi soạn văn bản để dành cho Mimi ngày mốt đọc trên bục chào cờ. Ông soạn khá lâu. Đến lúc ngẩng đầu lên muốn nhìn giờ thì lại nhớ rằng đồng hồ treo tường đã hỏng.

Chiếc điện thoại bên cạnh đột ngột sáng lên, thầy Bang chồm người lên xem giờ thì thấy một tin nhắn: 

[Seol Jun: Lớp ai rảnh chạy qua tiệm net ngoài cổng sau chơi, đầy đủ người rồi!]

Nụ cười hoa ăn thịt người lại hiện lên.

Hôm nay thầy phải tóm được mẻ này!!!

*

Kim Doyoung biết Park Jeongwoo có rất nhiều tính cách kì lạ được ẩn giấu sau gương mặt lạnh lùng kia. 

Tuy nhiên lại không tin rằng tính cách đó lại khốn nạn đến như vậy.

Con tướng trong tay anh cầm chiêu thương hiệu chính là có thể trói tướng địch lạ. Địch chỉ có thể đi chuyển trong một phạm vi của chiêu. 

Nói chung là bị trói lại giống như con chó. 

Cậu tận mắt chứng kiến anh dùng con tướng Omen của mình xích một tên tướng địch lại, sau đó thong dong đẩy trụ trước mặt địch. Nhìn tên địch chạy nhưng không đi, cậu có cảm giác xót thương không thể tả hết.

Seol Jun và Ji Hayong mới đầu còn ngượng ngùng, hai người cố gắng chơi thật giỏi để thể hiện.

Tuy nhiên, 30 phút sau đó...

"Lớp trưởng!! Nó giết tui! Ông mau đánh chết nó!!!"

"Lại ăn mega nữa rồi!!! Lớp trưởng giỏi quá!"

"Gánh cả team!! Team bạn mau GG!!!"

Kim Doyoung: "..."

Cậu chán nản, thấy màn hình mình vẫn đen thui, bèn đứng dậy định đi lấy nước. 

Cậu vừa đến thùng nước liền thấy trong camera có bóng dáng quen thuộc.

Là Lão Bang!!!

Cậu không thể suy nghĩ được gì nữa, Kim Doyoung quay đầu nhìn về phía bàn net của mình, Park Jeongwoo vẫn còn đang thong thả chơi game, thản nhiên giống như không sợ trời không sợ đất.

Không thể bị Lão Bang bắt được. 

Bị bắt được thì Park Jeongwoo phải làm sao bây giờ. Anh là học sinh giỏi, học sinh cưng kia mà.

Không thể!

Kim Doyoung nắm lấy tay anh rồi chạy vọt ra cửa sau, để lại một bóng lưng soái khí cho hai thằng bạn.

"Nó bị sao vậy? Tự nhiên lại dắt lớp trưởng chạy là sao?" Seol Jun khó hiểu. 

Đến khi cậu chàng nhìn thấy Lão Bang đã đứng trước cửa tiệm mới hoàn hồn.

Đậu má!!!

Thằng Kim Doyoung đáng chết!!!

"LÀ LÃO BANG!!!" 

Không biết ai hét lên, cả đám người lập tức hoảng loạn chạy trốn.

"Tát cả dừng lại hết cho thầy! Không ai được phép chạy hết, cũng không được phép trốn! Mau xếp thành một hàng! Không được chạy ra cửa sau!!" Lão Bang lập tức đuổi theo các em học sinh đã chạy đi. 

Nhưng uy lực của thầy hơi... nhạt, bởi vì tất cả chẳng ai nghe lời thầy cả, đều chạy đi mất hết rồi.

Dáng hình thầy giáo mập mạp vượt qua trong gió, giống như xé tan nó, lướt đi từng bước mạnh mẽ. Lập tức có cả bọn bị tóm.

Thầy Bang đánh dấu lên học sinh bằng một chiếc phiếu phạt, "Nếu em dám tháo ra, tôi sẽ lật cả trường cũng phải tìm được em!!!"

Bạn học sinh xấu số: "hu hu hu" T.T

Cặp đôi chính Kim Doyoung và Park Jeongwoo vẫn đang chạy, chạy liên tục.

"Hai em kia! Đứng lại ngay lập tức! Tôi biết hai em là ai rồi! Còn chạy nữa thì phải viết kiểm điểm hạ hạnh kiểm!!!"

Kim Doyoung và Park Jeongwoo vẫn cắm đầu chạy, không hề dừng lại, bởi vì hai người biết...

Thầy vốn chẳng biết hai người họ là ai cả!!! 

Chỉ là nói phép lừa mấy học sinh dễ tin người mà thôi!!!

Hai bên người như xé gió, bên tai vang lên tiếng gió gào không mấy khó chịu, ngược lại còn có chút sảng khoái.

Hai thiếu niên dẫn đầu chạy thục mạng như bay. Phía sau là...một thầy giáo trung niên vác cái bụng của mình, ấy thế mà cũng chạy nhanh hết sức.

Trong một khoảnh khắc kích thích thế này, con người ta thường sẽ làm những điều vượt quá mức quy định thường ngày của mình. 

Park Jeongwoo cũng đang có cảm giác đó.

Anh hưng phấn, vui vẻ lấy tay bịt mũi lại, ém giọng: "Đừng theo đuổi nữa thầy ơi! Thầy thừa biết tụi em sẽ không đứng lại mà."

Kim Doyoung học theo anh, cũng hét lên: "Thầy già rồi! Chạy nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe thầy ơi!"

Lão Bang tức giận, cũng bắt đầu hét lên, mồ hôi mặn chát rớt luôn vào miệng ông: "ĐỪNG ĐỂ TÔI BẮT ĐƯỢC HAI EM! HAI EM SẼ PHẢI LÊN CỘT CỜ ĐỌC KIỂM ĐIỂM 3000 CHỮ!!!"

Ba ngàn chữ á?!

Kim Doyoung nghe vậy thì cười reo lên. Park Jeongwoo cũng cười. 

Nhưng chưa cười không thể lâu hơn thì Kim Doyoung bắt đầu kiệt sức. Cậu chạy nhanh nhưng sức bền lại kém, bắt đầu cảm thấy hai chân đau nhức, không đủ dưỡng khí.

"Bên này!" Park Jeongwoo nhỏ giọng gằn.

Cậu chạy theo anh.

Bên đó chính là trạm xe buýt. Xe buýt đã tới và đang từ từ di chuyển, đoán chừng khoảng 10 giây nữa nó sẽ mất dạng.

Park Jeongwoo và Kim Doyoung chạy tới, bất chấp tốc độ mà nhào lên xe. Hai người thiếu niên đột ngột xuất hiện bên chân khiến nhân viên soát vé kinh hãi giật mình, hét lên, thu hút sự chú ý của không ít hành khách.

Chỉ là Kim Doyoung và Park Jeongwoo không để tâm được nhiều đến vậy. Hai người bắt đầu thở, vừa thở vừa ho khan, cổ họng khô khốc còn hai chân thì run rẩy.

Bên ngoài kia thầy Bang vẫn đuổi theo hai người bọn họ, tuy nhiên tốc độ của ông lại chẳng nhanh bằng xe buýt được, rất nhanh liền tụt lại đằng sau.

Tài xế thấy hai người leo lên xe một cách nguy hiểm như vậy thì giật hết cả mình, quát mắng: "Chạy cái gì?! Bộ không sợ chết hả? Ai rượt tụi bây à!!!"

Kim Doyoung nghe láng máng. Lập tức đáp lời: "Đúng ạ. Quái vật rượt... Chạy nhanh lên chú!!!"

Hành khách: "..." Đó không phải thầy giáo à?

Cả xe cười reo lên. Màn dạo đầu này khiến tâm tình của mọi người thoải mái.

Kim Doyoung trả tiền hai vé, ngồi xuống ghế bắt đầu chờ nhịp tim ổn định lại. Park Jeongwoo cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, khẽ dựa vào vai Kim Doyoung.

"Chuyến này đi đâu ạ?" Anh hỏi cô gái soát vé.

"Đi tỉnh lỵ, hai đứa ở đâu?" Cô soát vé hỏi.

"Tụi cháu ở...khoan đã! Tỉnh lỵ?? Khu vực bên cạnh á? Xa quá vậy trời?" Cậu không tin là mình đã chạy tới bên xe buýt chạy về tỉnh lỵ.

Park Jeongwoo nhìn ngoài cửa sổ, không thấy thầy Bang nữa mới nhẹ nhàng hỏi: "Cho tụi cháu xuống được không ạ?"

"Chạy chạy chạy! Chơi net chứ mô, cho tụi nó xuống đi!" Một bà lão ngồi hàng thứ hai hét lên với bác tài. Nhà bà cũng có mấy đứa cháu giống vậy. Nhìn thấy mấy cậu cũng vui vẻ, cảm giác thiếu niên ùa về ấy mà chỉ có mấy người đã già như bà ấy mới hiểu.

Kim Doyoung lập tức quay đầu, gật đầu với bà xem như chào hỏi. Đôi mắt lấp lánh nhìn về phía bác tài dù biết rằng ông ấy đang lái xe không thấy được.

"Xuống đi! Lớn từng này tuổi thì học hành cho đàng hoàng, đừng có leo lên xe như vậy, nguy hiểm lắm." Chú tài xế căn dặn.

Mặc dù Kim Doyoung là người muốn xuống xe nhất nhưng cũng lại là người lười nhất. Phải là Park Jeongwoo đỡ cậu mới có thể xuống khỏi xe được.

Cô soát vé còn nhất quyết muốn trả tiền vé lại, nhưng cậu lại không nhận, cậu nói cảm ơn vì đã cho mình đi hoá giang mấy đoạn đường.

Park Jeongwoo mở điện thoại: 17 giờ 56 phút gần 6 giờ.

Nhìn hoàng hôn đang lặn, anh ngây ngẩn. Chỗ này tuy không biết là chỗ nào nhưng đẹp bất ngờ. Ánh nắng màu xám đậm phủ lên bãi cỏ xanh mướt tạo nên một khoảng lấp lánh, bên cạnh không có nhà, lại chẳng có xe qua lại nhiều, yên tĩnh đến lạ.

"Không ngờ trên đời còn có chỗ giống như thế này, đẹp quá đi!"

Kim Doyoung nước về phía bãi cỏ nằm xuống, ánh nắng xế chiều không làm cậu nóng, cũng chẳng cháy rát da, cảm giác khoan khoái lạ thường. 

Park Jeongwoo ngồi xuống bên cạnh cậu. Hai người yên lặng, hưởng ánh chiều tà cuối cùng của ngày hôm nay.

"Vui quá..." Park Jeongwoo nhẹ giọng nói.

"Ừ." Kim Doyoung đáp lại.

"Dobby ơi... Ngày hôm qua xin lỗi nhiều lắm." Anh nói.

"Ừ." Kim Doyoung vẫn đáp.

"Tôi không cố ý, chỉ muốn..."

"Ông thích Maeng Jinhee đúng không?" Cậu đột ngột cắt ngang lời nói của anh.

Park Jeongwoo giật mình, nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên.

"Tui biết mà..." 

Kim Doyoung nằm trên cỏ, rồi cuộn người lại, ôm lấy ánh nắng. Cậu cảm thấy cả người đều đau, đau nhất là ở tim, không biết là đau vì cái gì, nhưng cậu chắc chắn mình không phải đau vì cô nàng Maeng Jinhee. 

Nhưng giờ cậu lại bực bội khi cho rằng Park Jeongwoo thích Maeng Jinhee.

Cậu thừa biết mình đã bắt đầu rất kỳ lạ kể từ khi ngồi bên cạnh anh. Cảm thấy thiếu thì không được, ghen tị, vui vẻ, sung sướng, buồn bực đều là do người này mang lại cho cậu.

Hình như cậu hơi thích anh rồi...

Park Jeongwoo siết chặt cỏ dưới tay mình. 

Anh hướng về phía cậu, đôi mắt kiên định giống như đã thật sự quyết tâm làm một điều gì đó.

"Không có thích nhỏ đó."

"Vậy sao ông cứ đi theo nhỏ đó hoài vậy?" Kim Doyoung nói.

"Là do cậu ấy tự đi theo thôi." Park Jeongwoo đáp.

"Vậy ông thích ai? Tui không tin là ông chưa bao giờ thích ai, ít nhất cũng phải hơi để tâm đến ai đó chứ?"

Cậu rất muốn biết anh thích gì, thích thế nào, và khi thích sẽ ra sao.

Park Jeongwoo: "Thích...cậu...muốn biết làm gì? Tôi thích ai mà cậu cũng cần phải biết sao?"

Kim Doyoung: "..."

Chết tiệt! Ai nói chuyện lại ngắt quãng kì cục như vậy chứ?!!!

"Vậy thì ông chơi một mình đi!" Cậu tức giận đứng dậy.

Trời bây giờ cũng tối, cũng nên trở về nhà rồi.

Park Jeongwoo cười. Tim anh đập giống như trống vỗ, vang lên từng tiếng đến đau hết cả người.

Vì bản thân anh chưa thể thổ lộ được, vẫn chưa tới lúc thích hợp. 

*

6 giờ 30 phút tối.

Kim Doyoung và Park Jeongwoo vẫn đang lang thang trên đường. Cậu thầm cảm thán, thầy giáo Bang như thế mà chạy ghê thật, có thể đuổi đến xa như vậy.

Cậu có hơi khát nước nên ghé vào một tiệm tạp hoá, chỉ có điều là bà chủ đang chuẩn bị đóng cửa thì phải. Kim Doyoung ỷ mình sức lớn liền trực tiếp đỡ cái cửa kéo, một phát đẩy nó lên trên lại.

"Đóng cửa sớm quá vậy bà chủ, cho cháu hai chai nước khoáng nhé!"

Bà chủ tiệm: "..."

Thật là lỗ mãng!

Park Jeongwoo đang tra điện thoại. Con đường của họ đi đã đúng, tuy nhiên lại còn phải đi khoảng 30 phút nữa mới tới.

"Uống nước tí đi." Cậu dúi chai nước mới mua được vào lòng anh.

Park Jeongwoo nhận lấy, mở ra hớp một hớp.

"Đi khi nào mới tới nhà đây? Lâu quá! Tôi mệt rồi." Kim Doyoung hỏi.

"Nửa tiếng nữa, sao không mua thêm gì ăn?"

"Quên mất, nhịn đói nửa tiếng nữa cũng không sao mà, đi nhanh thôi."

Kim Doyoung kiểm tra điện thoại thì đã tắt nguồn.

Điện thoại của Park Jeongwoo... vẫn còn pin, còn tiền, chỉ là anh không muốn gọi xe đến. 

Thật ra anh lừa cậu rằng điện thoại không có tiền vì muốn sóng vai đi với cậu, không chỉ là đoạn đường về nhà này thôi, còn là đoạn đường đời sau này. 

Tất cả đoạn đường của anh đều phải in bước chân cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top