Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, tất cả mọi người ( trừ Trịnh Hoàn ) đều đã tụ tập đông đủ tại nhà Hiển Tích. Cả đám ngồi tại phòng khách, chăm chú xem bộ phim Harry Potter được phát qua đĩa CD mà Hiển Tích vừa mua bằng tiền tiết kiệm xong. Tất cả đều im lặng quan sát từng thước phim, dù ánh mắt vẫn luôn dán lên màn hình, nhưng tâm trí lại nghĩ đến nhiều chuyện khác nhau

Hôm nay Nghệ Đàm và Đạo Anh không ngồi cùng với nhau, hai người mỗi người một đầu sofa, bị tách biệt bởi đôi "bạn thân" Tại Hách và Triêu Quang. Nghệ Đàm dù vẫn theo dõi từng chi tiết của bộ phim, nhưng trong đầu luôn xuất hiện câu hỏi và việc Đạo Anh vừa thích anh vừa thích Phương Điển có phải sự thật. Đạo Anh thì vừa xem vừa liếc Tại Hách đến cháy mặt, cứ nhìn cái cách anh ta từng chút từng chút quan tâm đến Triêu Quang tội nghiệp cậu lại nóng trong người

"Này này Đạo Anh, sao em liếc Tại Hách hoài vậy" Chí Huấn ngồi một bên hỏi

"À không, chỉ là em thấy anh Tại Hách với anh Triêu Quang tình tứ quá, em hơi ghen tỵ" Đạo Anh cười xòa đáp lại

"Cô đơn sao? Vậy thì đơn giản quá, Nghệ Đàm qua ngồi với nó đi cho nó bớt cô đơn" Tuấn Khuê góp vui

"Dạ thôi, em sợ em ấy không thoải mái, với lại hôm nay em có chút bận, em xin phép đi trước"

Nghệ Đàm vừa dứt lời liền đứng lên rời đi, Đạo Anh thấy vậy liền chạy đuổi theo. Chạy đến cổng thì chợt Nghệ Đàm dừng lại làm cậu phanh không kịp, trực tiếp đập vào lưng anh một cú đau đớn

"Ai da, sao anh lại dừng" Đạo Anh nói với Nghệ Đàm bằng giọng oán trách

"Anh xin lỗi...em vào trong đi, ngoài này lạnh lắm"

"Hôm nay anh sao vậy, sao lại cố ý tránh mặt em?"

"Anh không cố ý, chỉ là dạo này...anh thấy không vui thôi"

Nghệ Đàm nói xong liền quay bước tiếp, không để Đạo Anh nói thêm được nửa lời. Đạo Anh bất lực nhìn bóng lưng Nghệ Đàm khuất xa dần, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng

Trong nhà, nhận thấy không khí ảm đạm và gượng gạo Nghệ Đàm để lại, Tuấn Khuê liền lên tiếng

"Mọi người...trời lạnh thế này hay mình ăn lẩu đi"

"Nấu lẩu sao, nghe được đó" Ôn Đẩu ánh mắt sáng rực đồng tình với Tuấn Khuê

"Nhưng mà chúng ta đâu có nguyên liệu ở đây, lại còn không có cái bếp nào để nấu" Tại Hách nhàn nhạt đáp lại

"Hay vầy đi, Tuấn Khuê với Đạo Anh nói chú Kim vừa mang về một cái nồi nấu cổ, hay chúng ta dùng cái đó để nấu đi" Chí Huấn đưa ý kiến

"Nhưng nếu chú ấy biết thì sao?" Hiển Tích lo lắng

"Không sao đâu anh, chú Kim sẽ không biết đâu" Trình Vũ chấn an người anh lớn

"Vậy Trình Vũ với Ôn Đẩu đi mua một ít thịt, anh với Sử Phàm sẽ về nhà lấy thêm rau, anh Hiển Tích và Chí Huấn cùng Đạo Anh về lấy cái nồi cổ đó tới đây, còn Tuấn Khuê Tại Hách với Triêu Quang sẽ dọn bát đũa, mọi người thấy sao" Phương Điển phân công

"Nhất chí" tất cả đồng thanh

Ngay sau khi nhận lệnh từ Phương Điển, Trình Vũ và Ôn Đẩu xách xe đạp chạy ra chợ mua thịt, nhưng đi qua một quán game thì lại bị chặn đầu xe bởi một học đệ

"Anh Trình Vũ, anh Ôn Đẩu" cậu nhóc hốt hoảng

"Anh với Ôn Đẩu không rảnh đâu, lần sau nhé" Trình Vũ lập tức từ chối

"Không được, lần này hai anh không thể ngó lơ được" cậu nhóc kia một mực giữ hai người lại

"Vậy rốt cuộc có chuyện gì?" Ôn Đẩu hỏi

"Quả nhiên vẫn là anh Ôn Đẩu lo cho tụi em" học đệ kia mừng rỡ

"Có chuyện gì nói mau lên đi, bọn này còn bận đi mua thịt" Trình Vũ cằn nhằn

"Trong kia, có một người đến đây huênh hoang đòi đấu vài ván với bọn em, nếu bọn em thắng hắn sẽ cho tiền, còn nếu bọn em thua thì phải đấu tiếp cho tới khi nào đầu hàng thì thôi"

"Rồi bọn mày thua hay thắng" Ôn Đẩu hỏi

"Dạ...thua..." cậu nhóc cúi đầu lí nhí nói với hai người

"Vậy mày giữ hai anh đây lại chỉ để giúp chúng mày đánh thắng thằng nhóc kia thôi sao" Trình Vũ dần hiểu ra vấn đề

"Dạ đúng, nếu hai anh đánh thắng, bọn em sẽ chia cho hai anh một nửa số tiền đó" cậu nhóc nhìn hai người một cách kì vọng

"Được, thể diện của mấy đứa cũng là thể diện của bọn anh, chuyến này anh nhất định sẽ thắng"

Ôn Đẩu nói xong hùng hổ kéo Trình Vũ vào trong, quên luôn chuyện đi mua thịt cho bữa lẩu sắp tới

Lúc này, tại nhà họ Kim, ba anh em Hiển Tích Chí Huấn và Đạo Anh đang cố hết sức để tìm chìa khóa của chiếc tủ để đồ cổ của bố Kim. Nồi nấu cổ ở đó, nhưng không tài nào lấy ra được vì không có chìa khóa, dù đã lục tung cả căn nhà lên nhưng vẫn không thấy

"Anh, hay mình nghĩ cách khác đi" Đạo Anh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế

"Đúng đó Chí Huấn, mình dùng nồi bình thương là được rồi mà" Hiển Tích đồng tình

"Không được, nhất định phải dùng cái nồi đó để nấu một bữa ra trò" Chí Huấn kiên quyết

"Nhưng bây giờ không có chìa khóa, sao mà mở được tủ để lấy nồi ra" Đạo Anh bất lực

Chí Huấn chợt nhìn thấy chiếc châm cài tóc của mẹ Kim, chộp lấy nó rồi bắt đầu hành nghề "trộm cắp". Đạo Anh với Hiển Tích hiếu kì ra xem, thấy Chí Huấn làm việc chuyên nghiệp liền chắc nịch sẽ lấy được chiếc nồi cổ. Nhưng rồi...

*Cạch*

"Gãy...gãy châm cài mấy rồi" Chí Huấn ái ngại nói với Hiển Tích và Đạo Anh

Cùng lúc đó, Sử Phàm và Phương Điển đang hí hoáy lấy rau sạch trong tủ. Chợt Sử Phàm quay sang nói với Phương Điển

"Anh hôn Triêu Quang rồi sao?"

"Làm...làm gì có chuyện đó, em nghĩ linh tinh rồi"

"Phương Điển, anh nói thật đi, anh thích Triêu Quang có phải không?"

"Không có không có, mau tìm rau đi"

"Kim Bản Phương Điển, chúng ta sống với nhau bao lâu nay chẳng lẽ em không nhận ra tình cảm của anh dành cho Triêu Quang, anh thú nhận với em đi"

Phương Điển im bặt, không muốn thú nhận bản thân thích Triêu Quang, vì anh biết rằng nếu làm vậy, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra

"Không có tình cảm gì ở đây hết, em đừng nói đến chuyện đó nữa được không Sử Phàm"

Cao Điền Chân Sử Phàm câm nín khi nhìn thấy gương mặt không mấy thoải mái của Phương Điển, chỉ lặng lẽ cho đống rau mới lấy vào túi rồi nhanh chóng muốn rời khỏi căn nhà này

Lúc này ở nhà Hiển Tích, Tuấn Khuê và Tại Hách thì xếp bát đũa, Triêu Quang thì kê bàn kê ghế để mọi người ngồi được thoải mái. Nhưng cậu ban đầu đã rất yếu, mới kê được một chút mặt đã đỏ tía tai. Tuấn Khuê thấy vậy liền khều Tại Hách, nói nhỏ vào tai hắn

"Ra giúp bạn thân em chút đi, thằng bé ngất ra đó vì mệt mất"

"Kệ cậu ấy đi, cậu ấy làm được" Tại Hách nhàn nhạt đáp lại

"Em nói nghe vô lý vậy Tại Hách, Triêu Quang rõ là không kê nổi mấy cái bàn đó một mình, em ra giúp em ấy chút thì có sao?"

"Anh thích thì giúp đi, em dọn nốt cho"

Thấy thái độ của Tại Hách như vậy, Tuấn Khuê khó chịu đặt mạnh chồng bát xuống rồi đi đến chỗ Triêu Quang giúp một tay. Anh chẳng thế hiểu nổi Tại Hách, càng không thể hiểu Triêu Quang biết mình không làm nổi việc này vẫn cứ im lặng làm việc một mình, tay đỏ ửng hết cả lên, nhìn đến là xót

"Lần sau không làm được thì phải nói biết chưa?"

"Vâng, em cảm ơn..."

"Em với Phương Điển...hôn nhau rồi sao?"

"DẠ...sao...sao anh biết"

"Anh nghe Trịnh Hoàn kể rồi, thằng bé thất vọng về hai đứa lắm"

"Em biết là em ấy biết, nhưng em không biết nói sao để em ấy hiểu"

"Ý em là sao?"

"Ý em là...mỗi lần nhìn thấy em ấy...em đều cảm thấy có lỗi"

"Tại sao?"

"Vì em...thích em ấy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top