Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Bản Phương Điển lặng thinh nhìn Trịnh Hoàn lẫn Triêu Quang. Hắn thật chẳng muốn đối mặt với sự việc này chút nào, nhưng nhờ cái hành động hồ đồ của Triêu Quang mà Trình Vũ từ đến thăm bệnh nhân một bước trở thành bệnh nhân rồi.

Hắn nhìn nhóc ôm chân ngồi một góc, lại nhìn Trịnh Hoàn tức phát khóc, chỉ là khóc không thành tiếng mà thôi.

"Được rồi mấy đứa, ai về nhà nấy đi"

Hắn trầm giọng, điều này khiến tất cả đều biết: Kim Bản Phương Điển đã cáu, không phận sự cấm động.

Triêu Quang và Trình Vũ đứng lên, nhanh chóng rời đi. Hai người chẳng nhìn nhau lấy một cái, cũng chẳng ai dám hé răng ra nói lời tạm biệt. À thực ra có Triêu Quang, nhưng Trình Vũ đã vội chạy đi, cậu không có cơ hội để lên tiếng.

"Trịnh Hoàn...em không sao chứ?"

Phương Điển quay sang hỏi thăm em. Trịnh Hoàn khi này bộc lộ hết cảm xúc, em ôm chặt lấy hắn khóc nức nở. Em rất sợ, rất hoảng. Dường như lúc đó em muốn phản kháng nhiều hơn nhưng không thể, em bối rối đến nỗi chẳng thể làm thêm bất cứ điều gì. Chỉ nhờ có Phác Trình Vũ tạo tiếng động lớn mới thành công cứu rỗi lấy em.

Kim Bản Phương Điển vỗ tấm lưng đang run lên từng cơn, nhẹ nhàng an ủi:

"Không sao, đừng khóc, có anh đây rồi"

"Em sợ...em sợ lắm...em không nghĩ anh ấy lại làm vậy..."

Hắn khom người xuống. Em ngước mặt nhìn hắn, đôi mắt ngần lệ nhìn hắn. Phương Điển vươn tay gạt nước mắt của em, nhỏ giọng.

"Yên nào...để anh giúp em một chút, được không?"

"Vậy anh...định làm gì?"

"Chỉ giúp em xóa đi dấu vết của Triêu Quang một chút thôi"

Hắn ngưng một chút, rồi lại nói:

"Ban nãy cậu ta hôn ở đâu, cho anh biết"

Trịnh Hoàn bối rối, hai tay cứ xoắn hết cả. Nhưng nhìn gương mặt ôn nhu của hắn, em ngại ngùng chỉ lên vị trí đầu tiên. Hắn cười, gỡ những lọn tóc trước trán rồi hôn lên đó một cách nhẹ nhàng. Em giật bắn mình, hai mắt tròn xoe nhìn hắn.

"Còn ở đâu nữa không?"

Em gật đầu. Lần này không cần em chỉ, hắn biết chắc Triêu Quang đã đặt môi tại đâu. Hắn đưa hai tay ôm lấy má Trịnh Hoàn, ngón cái nhẹ lướt qua đôi môi ửng hồng. Sau đó, hắn tiến sát gần em. Càng lúc càng gần hơi, hai mắt cũng thuận theo đó mà nhắm lại.

Hắn hôn em, là hôn em.

Trịnh Hoàn lại càng bàng hoàng, bối rối hơn nữa. Hai tay em bám chặt lấy cánh tay hắn. Môi hắn bao bọc lấy môi em, lưỡi ấm nhẹ nhàng di chuyển trên bề mặt môi như lau sạch dấu vết xâm phạm của kẻ không phận sự. Đến khi rời môi, một sợi chỉ bạc xuất hiện trước mắt em, em vội lấy tay quệt đi, hắn bật cười trêu trọc:

"Sao lại lau đi rồi? Hay em muốn anh hôn nữa"

"Không có, em chỉ..."

"Chỉ làm sao?"

"Chỉ...chỉ là..."

Lúc này, mẹ Tố bước vào, cứu con trai một mạng. Bà nhìn hai người nói chuyện, chẳng nhận ra cậu con trai đã bị người ta hôn vài phút trước. Bà nói với Phương Điển bằng giọng điệu biết ơn:

"Cảm ơn con nhiều lắm Phương Điển, nếu không có con không biết Hoàn nhi nhà cô sẽ thế nào nữa"

"Không có gì đâu cô, con coi thằng bé như em trai ấy mà"

Trịnh Hoàn chau mày. Hắn chỉ coi em là em trai? Vậy tại sao ban nãy lại hôn em chứ?

"Cháu về đi, để cô chăm thằng bé cho"

"Không sao đâu cô, ngày mai cháu xin nghỉ phép, cháu có thể chăm Trịnh Hoàn được"

"Nhưng mà như vậy..."

"Không sao đâu mà, cháu còn không thấy phiền thì cô phiền cái gì chứ, đúng không tiểu Hoàn?"

Hắn chợt quay sang nhìn em, em lúng túng gật gậy đầu, sau đó tiếp lời:

"Con thấy anh ấy nói đúng, dù sao mai mẹ cũng có cuộc họp mà đúng không, để anh ấy chăm sóc cũng không sao đâu"

Mẹ Tố cười trừ, thôi thì con trai bà đã lên tiếng thì bà cũng sẽ chiều theo ý nó.

"Vậy cô để ít đồ của Trịnh Hoàn ở đây, phiền cháu chăm sóc cho thằng nhỏ giúp cô"

"Cháu biết rồi, cô cứ về nghỉ ngơi đi"

"Ừm, mẹ về nhé con trai"

"Dạ, mẹ về cẩn thận"

Mẹ Tố nhìn hắn, hắn cười hiền. Bà yên tâm giao lại con trai cho hắn, lập tức quay người rời đi. Ngay sau khi mẹ Tố đi khuất, hắn liền tiến lại đóng cửa, thuận tay khóa trái luôn. Em thấy vậy liền có chút sợ, lắp bắp hỏi hắn:

"Anh...anh làm gì vậy?"

"Để không gian riêng tư cho hai chúng ta"

Phương Điển kéo ghế tới cạnh giường bệnh, ngồi xuống. Hắn cầm lấy tay em, mân mê nó như một vật quý hiếm. Em nhìn cử chỉ của hắn có chút gượng gạo, liền rút tay lại vào trong. Hắn bật cười, nhìn em nói:

"Em sợ anh sao?"

"Không...không có"

"Vậy sao không để anh nắm tay?"

"Tại...tại vì anh...anh chỉ coi em là em trai thôi mà"

Em lí nhí, hai tay đan chặt vào nhau. Hắn bật cười, luồn tay ra sau gáy em, kéo sát em lại phía mình.

"Đúng, anh coi em là em trai, nhưng mà là...em trai nhỏ có chút câu dẫn của anh"

"Gì...gì chứ...anh nói chuyện..."

Hắn nhẹ chạm môi lên môi em, ý nói em im lặng.

"Nghe này Tố Trịnh Hoàn, lúc thay đồ bệnh nhân vào cho em, anh mới biết thân thể em ngọc ngà, câu dẫn đến phát điên đấy"

Trịnh Hoàn bắt đầu run, em định đẩy hắn ra lại bị níu lại ở sau gáy.

"Yên nào, anh chưa nói hết. Dù em câu dẫn như vậy, anh cũng chẳng thể làm gì em được, em chưa đủ tuổi nên em đừng lo, anh chưa muốn đi tù đâu"

Phương Điển đưa tay còn lại lên, mân mê đôi môi em một lần nữa. Vừa chạm, hắn vừa nhỏ giọng:

"Có muốn cũng chỉ chơi đùa với môi nhỏ này được thôi, em không phiền chứ?"

Trịnh Hoàn lắc đầu một cách ngoan ngoãn, Phương Điển được nước lấn tới, hôn em mãnh liệt. Ban đầu chỉ là sự tiếp xúc giữa hai môi, dần dần hắn manbj bạo hơn, dùng môi bao bọc rồi mút chặt lấy môi dưới của em, dùng lưỡi cạy mở hàm răng đang cắn chặt của họ Tố. Cơ thể Trịnh Hoàn run lên từng cơn, dường như Kim Bản Phương Điển trước mắt em không phải Phương Điển mà em thường biết.

Môi lưỡi cứ quấn quýt lấy nhau như vậy cho đến khi hắn không chịu được thì rời đi. Trịnh Hoàn hết hơi, đỏ ửng cả mặt. Hắn thoả mãn cười, nhìn cậu bé trước mắt nói:

"Đây chỉ là sự chuẩn bị cho tương lai của em sau này thôi nhóc con"

Hắn đưa tay xoa nhẹ lấy mái tóc mềm của họ Tố. Em ngại, nằm xuống chùm kín chăn, không để lộ bất cứ thứ gì ra ngoài. Họ Kim bật cười, bị dọa sợ mất rồi. Hắn lẳng lặng nằm xuống giường bên cạnh, nhìn em vẫn thu lu bên trong chăn thì nói:

"Trịnh Hoàn, ngủ ngon nhé, nếu lạnh quá cứ nói anh"

Em không đáp, hắn không gặng hỏi thêm.

Được một lúc lâu, có lẽ là nửa tiếng. Khi ấy, đèn đã tắt, bây giờ cũng đã khuya lắm rồi. Trịnh Hoàn lú đầu ra khỏi chăn, thấy Phương Điển đã ngủ say ở giường bên cạnh. Em lén nhìn hắn ngủ, cảm thán tỷ lệ gương mặt của Phương Điển sao lại hài hòa đến thế. Bất giác, mặt em nóng lên, hình như là đang đỏ lên nữa. Em sợ bị hắn phát hiện, lập tức quay lưng lại với hắn, nằm im không tiếng động.

Tố Trịnh Hoàn nhớ lại bộ dạng ban nãy của họ Kim, nhớ đến hai nụ hôn mà hắn dành cho em, tự đặt ra câu hỏi liệu hắn có đang trêu đùa em hay không. Nhưng có lẽ là không, nếu là trêu đùa sao lại hôn em, sao lại chăm sóc em, sao lại xông vào nhà cứu em đúng không?

"Anh...anh ơi"

Họ Kim ngủ chưa say, nghe tiếng gọi đã tỉnh.

"Ơi anh nghe"

"Em lạnh...em ôm anh được không?"

Hắn không đáp, tự động nằm lùi vào. Em quay lại, thấy có khoảng trống liền rón rén bước sang. Em nằm bên cạnh hắn, chui vào chăn ôm lấy hắn. Họ Kim được ôm bất ngờ có chút ngượng, nhưng cũng không bao lâu sau hắn là người ôm chặt lấy em. Thân nhiệt của hắn tỏa ra, khiến chăn và giường ấm lên rất nhiều. Em ôm chặt Phương Điện, tham lam hít lấy hít để cái mùi thơm trên người hắn.

"Ngửi nhiều quá tắt đường thở đó"

"Không sao, như vậy anh sẽ hô hấp nhân tạo cho em, vậy là em được hôn anh rồi"

Hắn búng trán cậu một cái, nói:

"Ngốc quá, em muốn hôn thì hôn lúc nào chả được, còn bày đặt..."

Em cười hì hì, sau đó phòng bệnh quay trở lại vẻ tĩnh lặng ban nãy. Bàn tay hắn đặt lên eo em, vỗ nhẹ từng cái như ru ngủ. Chốc chốc hắn lại nhìn xem em đã ngủ hay chưa.

Lúc này mắt Trịnh Hoàn đã chẳng còn trụ được nữa, em lim dim rồi nhắm chặt mắt lại. Vậy là em đã ngủ trong vòng tay của Phương Điển. Hắn thấy em đã ngủ, thở phào một hơi. Đôi tay vẫn không ngừng vỗ nhẹ, hắn chợt cất tiếng hát.

Là "city of star".

Dù hắn chẳng biết em có nghe, hay em có thích bài hát này hay không, hắn vẫn coi nó như một lời ru ngủ. Giọng hắn nhỏ nhỏ vang bên tai em, khiến giấc ngủ của em hôm nay yên bình, gần gũi hơn những đêm trước.

Họ Kim hát hết bài, cũng là lúc hắn không còn tỉnh táo nữa rồi. Hai mắt nhắm chặt lại, cảm nhận một ngày bận rộn và lắm những chuyện xảy ra đã khiến hắn mệt mỏi đễn rã rời.

Đêm đó trong phòng bệnh, có một Tố Trịnh Hoàn ôm Kim Bản Phương Điển ngủ say. Đến sáng ngày hôm sau, khi y tá gọi inh ỏi ở ngoài vì đêm qua hắn lỡ khóa cửa, hai người vẫn ngủ ngon như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top