Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Bạo Phong Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm này gió tuyết rất lớn, không nhìn thấy đường đi, Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu rất khẩn trương, dặn dò mọi người phải chuẩn bị tinh thần, chú ý đề phòng cố gắn kiên trì đến hừng đông là có thể đến Thành Ba Châu là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Khi đội ngũ bọn hắn đi lên ngọn núi lớn dọc theo con đường uốn lượng đầy băng tuyết, đột nhiên một đám thổ phỉ hắt y nhân xuất hiện trong gió tuyết.

Tuy có hắt y nhân có mười người, nhưng mỗi người điều thân thủ bất phàm, đặt biệt người cầm đầu là một lão giả đôi mắt tam giác, một thân cầm đại đao ngay cả Tống bộ đầu cùng Vũ bộ đầu liên thủ lại điều không phải là đối thủ của hắn, hai người điều bị thương, cộng thêm đường núi này khá chật hẹp không có cách nào để bày trận, hơn nữa trước sau điều có địch vây kính, cho nên không có cách nào chiếm được ưu thế đông người, cơn gió tuyết làm trở ngại tầm mắt của bọn họ, đạo tặc tập trung lực lượng một đường chém giết thẳng vào bên trong, phía trước phia sau điều gặp chuyện, những người áp tải tiền thuế ngân và tù nhân điều bị những người kia chém tới hoa rơi máu chảy, cũng may những người đạo tặc kia điều không muốn tính mạng của bọn hắn, mọi người điều bị thương nằm đầy đất ngược lại không mất mạng.

Lão giả cùng đồng bọn lúc này mới thoát ly chiến trường lấy đi những rương bạc đi vào trong gió tuyết.

Vũ bộ đầu và Tống bộ đầu điều biết những người kia đã hạ thủ lưu tình, không giám truy kích, cho dù đuổi theo cũng là đi tìm cái chết vô nghĩa, trsnh thủ thời gian kiểm tra tổn thất đi xem xét những người ở phía dưới không khỏi kiêu khổ. Những rương bạc điều bị cướp hiết, phạm nhân Đinh bộ đầu cùng Lại viên ngoại điều bị giết trong xe tù.

Những người này cướp thuế khoản thì thôi đi như thế nào lại muốn giết tù nhân mà không phải đi cứu?

Trong nội tâm Vũ bộ đầu cùng Tống bộ đầu điều lạnh buốt, chuyện này có thể báo cáo với tri huyện đại nhân như thế nào đây!

Không có cách nào khác không báo cáo cũng phải báo cáo, không phải mọi người cứ kiếm tiền là được chỉ là khoản tiền này quá lớn, coi như mọi người ở trong nha môn cùng nhau kiếm tiền cũng không đủ, cũng giống như là đem muối bỏ biển, bởi vì những người trong nha môn đều là những người nghèo, tiền sài ở trong nhà điều khó khăn nào có tiền để đi đóng góp?

mang theo thi thể phạm nhân và những người nhà dịch bộ khoái bị thương tiếp tục đi trong gió tuyết đến Bà Châu. Phải đem chuyện bị cướp thuế khoản và xe chở phạm nhân báo cáo khẩn cấp cho Tri Phủ Ba Châu, để truy nã hung thủ đồng thời trị thương cho các huynh đệ bị thương .

Vũ bộ đầu vừa tức giận vừa hổ thẹn. thúc ngựa chạy đến trời tối mới đến được Huyện Âm Lăng.

Vừa đến huyện nha hắn trợn tròn mắt bởi vì bọn họ đi tìm khắp nha môn cũng không thấy Tri Huyện đại lão gia Lãnh Nghệ, phu nhân Trắc Xảo Nương cũng không tìm thấy.

Nghe nói tiền thuế lần nữa bị cướp đi, tất cả mọi người ở trong nha môn trợn tròn mắt. hỏi thăm Tri Huyện đại lão gia khắp nơi, cuối cùng xông vào phòng ngủ của Tri Huyện cũng không tìm thấy, tất cả mọi người khẩn trương tìm kiếm khắp nơi, tìm thấy trong thư phòng một tờ giấy viết là hắn mang theo phu nhân cải trang vi hành mấy ngày nữa mới trở về.

***********************************

Đương nhiên Lãnh Nghệ dẫn theo Trắc Xảo Nương không phải cải trang vi hành gì cả, giờ phút này hai người bọn họ đang mạo hiểm trong gió tuyết đi bằng con đường nhỏ trên núi đến Ba Châu.

Thế ngân lần này rất có khả năng lần này bị cướp, điểm này Lãnh nghệ đã nghĩ tới, dùng kế "Thay Mận Đổi Đào" để đánh tráo, cho nên Vũ bộ đầu hộ tống thuế khoản đi nhưng thật ra là những thùng gạch .

Trở lại đêm khuya ngày đó tại huyện nha, hắn phát hiện có người lẽ vào bên trong nha môn. Hắn bò lên cây đại thụ lấy dụng cụ nhìn ban đêm của súng bắn tỉa thấy một lão giả một mắt tam giác mang khăn che mặt hơn nữa thân thủ lại bất phàm. Sợ giống như lần trước có người lẻn vào nha môn cướp đi thuế khoản, hắn lo lắng lần này giẫm lên vết xe đổ. cho nên bày một kế 'thay mận đổi đào'.

Tại bên trong phòng ngủ của mình, hắn và Trắc Xảo Nương chuyển tất cả số bạc ra đổi lại những thành gạch trong phòng. Sau đó thời điểm bọn nhà giàu đến đòi nợ. hắn thông qua Đổng sư gia biết được một người chủ nợ tên là Trang Cẩm Tài là một trong những phú thương giàu nhất Huyện Âm Lăng, tại Ba Châu và các châu huyện phụ cận đều có cửa tiệm của hắn hơn nữa là người rất thành thật.

Tại thời nhà Tống đã xuất hiện tiền giấy sớm nhất Trung Quốc cũng có thể nói là sớm nhất thế giới, nhưng là xuất hiện trong năm Nhân Tông này vài thập niên sau. Nhưng lúc này vẫn chưa có xuất hiện giao tử" tiền giấy" cũng chưa có ngân phiếu. chỉ sử dụng đồng tiền bạc và và và tiền vàng.

Lãnh Nghệ và người phú thương này trao đổi một phen, hắn có cảm giác rất tín nhiệm người này, liền cùng người này thương lượng đem tất cả tiền thuế bằng bạc đổi thành thỏi vàng, cũng nói với hắn phải giữ bí mật. Tất nhiên Trang Cẩm Tài liền đáp ứng. một lượng vàng bằng mười lượng bạc, tính toán một lúc, vài rương bạc đổi thành một rương vàng nhỏ, như vậy mới thuận tiện mang theo.

Lãnh nghệ lại cho bọn tôi tớ giả trang thành nhân công nhận việt của mình lấy cớ tu sữa bên trong nha môn, những nhân công mới đến đương nhiên cũng có Trang Cẩm Tài trong đó, người ngoài nhìn vào tưởng là vật liệu tu sữa nhưng thật ra là những rương bạc đem ra trao đổi thành một rương vàng, mang đến nha môn.

Lãnh Nghệ mật một phen suy nghĩ Có nên dẫn Trắc Xảo Nương theo hay không? Khi hắn thấy người một mắt tam giác thần bí không một tiếng động lẻn vào bên trong, hắn cũng quyết định mang theo Trắc Xảo Nương đi, khó bảo toàn bọn họ sẽ quay lại khống chế Trắc Xảo Nương để hướng mình bức cung.

Hắn đã thề phải chiếu cố thật tốt cho người nhà Tri Huyện không để cho Trăc Xảo Nương xảy ra chuyện gì, cho dù dẫn theo Trắc Xảo Nương cũng hơi mệt một chúc nhưng hắn vẫn làm ra quyết định này.

Hắn chi Trắc Xảo Nương thấy rương vàng này nói cho nang biết để phòng ngừa vạn nhất lần nữa bị cướp, nên chính mình phải quyết định tự mình mang theo vàng từ đường nhỏ đi tới phủ thành. Cần nàng hổ trợ cùng nhau hộ tống.

Trắc Xảo Nương không thể tưởng tượng được phu quân sẽ tìm một nữ nhân gia là chính mình hổ trợ, thực sự có chúc thụ sũng nhược kinh, liên tục đáp ứng không ngừng.

Vì vậy hai người Lãnh Nghệ cùng Trăc Xảo Nương cải trang thành nhân công, lợi dụng gió tuyết mang trên lưng một cái sọt đựng rương vàng còn có bảo bối của hắn là súng bắn tỉa, xen lẫn vào đội ngũ nhân công đi ra bên ngoài. Cũng lặng lẽ ra khỏi thành đi tới Ba Châu bằng đường nhỏ.

Sau khi đổi thành vàng, thuế khoản đã thu nhỏ lại một phần mười, nhưng vàng so với bạc nặng hơn một chúc, cho nên một rương vàng nhỏ này vẫn là rất nặng, tuy thể lực Lãnh Nghệ hơn người nhưng dù sao đường xá xa xôi, đi được một ngày liền mệt mỏi thở hổn hển. Trắc Xảo Nương muốn giúp hắn, hắn lại không đòng ý, nàng đành phải đau lòng nhìn hắn.

Bết bác hơn là hai người bọn họ bắt đàu xuất phát gió tuyết vẫn như vậy không giảm, hai người bọn họ ở lại tá túc trong một cái thôn nhỏ một đêm, ngày hôm sau liền tiếp tục đi tiếp, gió tuyết bắt đầu càng lúc càng lớn.

Trời trạng vạng tối, từ gió tuyết trở thành bảo tuyết, thổi qua người còn đứng không vững.

Lúc này bọn họ đang đi trên vách núi trên cao, gió càn lớn, Lãnh Nghệ nhingf thấy Trác Xảo Nương đi lảo đảo lắc lư giống như muốn thổi bay nàng, sợ nàng bị thổi xuốn vách núi, liền lấy tay giữ tay nàng lại, cánh tay nàng giống như cục băng cứng ngắc và lạnh như băng, Lãnh Nghệ biết niếu tiếp ở lại nơi nay Trắc Xảo Nương sẽ bị lạnh cho tới chết.

Hắn kéo Trăc Sảo Nướng tới phái sau một góc cây đại thụ có thể ngăn gió tuyết, ôm lấy cái rương vàng cùng cái súng trường bỏ trong cái sọt, sau đó leo lên cây đại thụ đưa mát nhình. Nhình qua gió tuyết để thám thính nhưng gió tuyết quá lớn tầm nhình không cao tháy không rõ.

Hắn lấy dụng cụ nhình ban đêm từ súng bắng tỉa từ trong lòng ngực bắt đầu cẩn thận quan sát.

Buổi sáng hôm nay trươc khi lên đường. Hắn nhình thấy khí trời rất sấu, hắn đem dụng cụ nhình ban đêm bỏ vào trong lòng ngực. Trời bảo tuyết mờ tối tầm nhình rất ngắng cùng buổi tối không khác nhau không lớn dể dàng sữ dụng. Hện tại vừa vặn dùng tới.

Trải qua quan sát một lần từ dụng cụ nhình bang đêm, hắn thấy phía trước thấy phía trươc có ánh sáng giống như là một nhóm kiến trúc, có thể là thôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top