Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hương mật tựa khói sương- Điện Tuyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật chính: Húc Phượng, Cẩm Mịch

1."Húc Phượng ta cả đời này chỉ cưới một người"

2."Thấy nàng hóa thành một đóa hoa sương bốc hơi đi mất... Ta nghĩ mình đã chết. Đã từng bị nàng một đao xuyên tim cũng không đau đớn đến như vậy... Thế nhưng, ta lại không chết... Vì sao lần nào nàng cũng đều nhẫn tâm như thế?" 

3."Hoa đã nở, cửa sổ cũng đã mở, nhưng làm sao mới có thể nhìn thấy hắn?
Nhìn thấy hắn, nghe thấy hắn, nhưng lại không thể yêu hắn."

4."Ngay từ đầu, ta đã biết là nàng cứu ta... Con thỏ kia, ta ngay lần đầu tiên trông thấy, liếc mắt một cái đã nhìn ra là nàng, thế nhưng, ta làm như không biết... Bởi vì ta hiểu gặp lại chính là giết chóc, thế nhưng ta không hạ thủ được. Cho dù nàng lừa ta, giết ta, cho dù ta mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở chính mình phải hận nàng, phải tự tay giết nàng, nhưng là chỉ cần nhìn thấy mặt nàng, cho dù đã hảo bày kế đến đâu nhưng trong chốc lát liền thất bại, không còn nghĩ tới. Ta chẳng những không hạ thủ, lại còn thường âm thầm chờ đợi để nhìn thấy nàng, giống như trúng độc, ngay cả ta cũng tự xem thường chính mình..."

5."Đêm đó, ta không có say... Giả say với nàng, ôm nàng, ôm ngươi thật chặt, có nàng lại làm cho ta thực sự say. Ta thì thầm thỏa mãn, chỉ nguyện vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Dường như vô luận ân oán gì cũng chỉ như mây khói thoảng qua, ý niệm trong đầu như thế khiến ta kinh sợ, khiến ta thống hận chính mình, thống hận chính mình vì nàng mềm lòng đến ngay cả tính mạng, tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ."

6."Ta cố ý gọi tên Tuệ Hòa, chính là muốn nhắc nhở chính mình không thể bị nàng mê hoặc. Nhưng là, khi chạm được vẻ mặt cô đơn trong nháy mắt của nang, thấy bước chân lộn xộn khi nàng rời đi, tâm ta lại đau, ngay cả hô hấp cũng đau, ta hận không thể đuổi theo nói với nàng, không phải như nàng nghĩ."

7."Ngày đó, nàng một mình tiến U Minh, nàng lại nói với ta nàng yêu ta. Ta nhất thời tim cũng ngừng đập, tuy là sợi tóc trên đầu cũng biết đấy là một lời nói dối, nhưng là ta lại tin, giống như ẩm chậm chỉ khát. Trong miệng ta mặc dù châm chọc nàng. Nhưng từ đáy lòng lại vì những lời này của nàng mà ấm lòng."

8."Ta bức chính mình đối nàng nói ra ngoan ngôn, ta đối ngươi nói: 'Ngươi nói yêu ta một lần nữa xem, ta liền lập tức giết ngươi. Nói một lần, giết một lần!' Kỳ thực ta biết, chỉ cần nàng nói lại lần nữa, ta dù gặp chuyện gì cũng sẽ vứt bỏ, liều lĩnh, không từ thủ đoạn mà đem nàng buộc chặt bên người, cừu hận sâu đến đâu cũng sẽ quên... Thế nhưng, nàng đi rồi, nàng làm sao có thể cứ đi như thế chứ?"

9." Vật đã tặng thì không có ý thu hồi... huống chi, thứ ta đánh rơi ở chỗ Cẩm Mịch tiên tử đâu phải chỉ có một cọng phượng linh này? Nếu như muốn trả thì phải trả lại tất cả, nếu không thì... dứt khoát đừng có trả..."

10." Hoa nở, ta sẽ vẽ hoa
       Hoa tàn, ta sẽ vẽ chính mình;
        Người đến, ta đương nhiên vẽ người;
       Ngươi đi, ta sẽ vẽ một bứctranh hồi ức... "

11."Không thể nhìn thấy được cát sỏi trong hồ nước không phải vì hồ nước vừa trong vừa cạn, mà là do hồ nước quá sâu, căn bản không thể thấy đáy, nếu không nhìn thấy đáy thì sao biết được ở đó có cát sỏi hay không?"

12." Mỗi một người trong cuộc đời đều sẽ hội ngộ hai người.Sau cùng một người ở lại trong tim, còn một người sẽ ở một nơi nào đó rất xa."

13."Trong ba người, nếu có hai người được hạnh phúc, như vậy là đa số, cũng coi như mỹ mãn không phải sao? Mỹ mãn là tốt lắm rồi, chứ viên mãn là chuyện quá xa vời, huống hồ trên đời, nào có nhiều cái gọi là hạnh phúc đến như thế..."

14."Điều mà ta muốn thực không nhiều, không cầu nàng yêu ta sâu đậm, chỉ cần mỗi ngày nàng thích ta một chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng lại từng năm, từng năm cho đến hết cuộc đời này. Có được không? Không ngại yêu ta đạm bạc, chỉ cầu yêu ta lâu dài."

15."Thì ra, trên đời này có một loại vết thương, có thể xuyên tâm thủng cốt. Gọi là – không còn đường sám hối."

16."Chỉ có những người từng trải qua náo nhiệt mới hiểu được cái gì gọi là tịch mịch, còn ta vốn đã mang số mệnh vạn năm cô độc, ngày ngày ăn cơm một mình, tu luyện một mình, đọc sách một mình, đi ngủ một mình, chưa bao giờ biết cảnh náo nhiệt làm sao hiểu được cái gì là cô tịch?"

17."Con thích nghe hát kịch, vậy có biết kịch trích đoạn vì sao lại dễ nghe như vậy không? Bởi vì kịch trích đoạn không có mở đầu và kết thúc, chỉ chọn lấy chỗ cao trào nhất trong cả vở kịch nên mới không có những nỗi hận và những điều không như ý, chỉ lựa ra phần rực rỡ nhất mà diễn thôi. Nhân sinh như kịch, vui buồn li hợp, nhưng cha mong cuộc đời của đứa con gái yêu thương nhất của cha sẽ giống như một đoạn kịch, chỉ có những lúc rực rỡ vui sướng, không có những ưu thương tăm tối."

18."Ngươi không cần tương cầu, việc gì có thể làm, không cầu cũng có thể thành, còn việc không thể làm, cầu xin vạn lần cũng bằng không. Sai một ly, đi một dặm."

19."Hết thảy mọi chuyện trên đời, chẳng ngoài sinh, ly, tử, biệt. Người đời liên lụy đến nhau, chỉ là yêu, hận, tình, cừu. Vì sao yêu? Cớ gì hận? Mọi người đều nói: Sợ nhất là tình sâu duyên nhạt, có duyên không phận. Mà nào biết được, tình nhạt duyên sâu, vấn vương không dứt mới là ma yểm."

20."Thì ra tình yêu lại có lúc giản đơn như vậy, phàm nhân có một câu tục ngữ có thể biểu đạt hết chân lý huyền diệu này trong đó: Một người nguyện đánh, một người nguyện bị đánh."

21." Cẩm Mịch, lòng ta nàng hiểu mà. Cho dù nàng giận ta, cho dù nàng oán ta, ta cũng kiên quyết không để nàng kết hôn với Dạ Thần."

22."Xuống đại ngục thì đã sao? Trong trời đất này, có thứ gì mà khiến Húc Phượng ta e ngại?"

23." Nàng yên tâm, những tiên tử này cho dù có tốt đến đâu cũng không chen vào được trái tim ta."

25." Thiên địa bao la, nữ tử cũng nhiều, nhưng trong lòng ta duy chỉ có một người đẹp nhất."

26." Nàng đó... vô tâm vô phế..."

27."Hoàn Đế Phượng Linh trên trời dưới đất chỉ có một chiếc, ta để nó lại cho nàng, nàng còn không hiểu được hay sao?"

28."Có một câu, chàng tin cũng được, không tin cũng được..Ta yêu chàng"

29."Cẩm Mịch, trong lúc gian nan, giữa ta và Dạ Thần, nàng sẽ giúp ai?" Nàng đáp: "Đương nhiên giúp chàng!"

30."Nghe mang máng ai đó gọi tên của ta, là ai nhỉ? Là Phượng Hoàng phải không? Nếu đúng là chàng thì thật tốt quá"

31."Một mình ta ngu ngốc đủ rồi, vì sao nàng cũng ngu như vậy?...Nàng biết..ta không nỡ..."

32."Nghe hắn độc thoại ta không biết mình cảm nhận ra sao nữa, chỉ cảm thấy hận không thể lập tức biến thành một quả bồ đào để làm cho hắn vui lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top