Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

36. Tôi không muốn trở thành Omega 247-250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn Alpha, chia thành hai phe, thực lực chẳng ai thua kém ai. Hôm nay nhân lúc Lâm Hàm ngủ say, quyết định cạnh tranh cao thấp với nhau một trận.

Lâm Vĩnh Kỳ cùng Mục Diệc Thần cùng chung một đội, Triệu Mặc và Lăng Xuyên hợp thành một đội. Lúc này cả hai bên đều chặt chẽ thủ hộ hai bên giường, dùng ánh mắt tóe ra lửa trừng trừng lẫn nhau.

[...] Trong lúc rối rắm, bốn cặp mắt có chủ đích mà nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Hàm. Sáng ý lúc này lại nảy ra.

"Ai có thể làm Hàm Hàm lên đỉnh sướng nhất, thì người đó thắng. Thế nào?!"

Tiểu hồ ly này, quả thực làm cho bọn họ nếm không ít khổ sở. Bây giờ, cũng đến lúc nên để cậu chịu phạt một chút rồi.

[...] Lời này vừa nói ra, Lâm Hàm ngay lập tức liền bị vây hãm trong bốn cái ánh nhìn đầy nóng bỏng. Chỉ là, cậu bây giờ còn chưa có cảm nhận được 'nguy hiểm' đang cận kề, vẫn cứ vô tư hồn nhiên mà ngủ thật say.

Mục Diệc Thần là người ra tay trước, hắn nhảy xổm lên giường, trực tiếp bế Lâm Hàm lên ngồi ở trong lòng mình. Hai tay nhanh nhẹn đem áo của cậu lột ra.

Gần đây xảy ra nhiều biến cố như vậy, bọn họ cũng không rõ đã bao lâu không cùng Lâm Hàm thân mật qua. Hiện tại nghĩ lại, quả thực cũng nhịn đến sắp hỏng rồi.

Triệu Mặc cũng không hề yếu thế, cũng nhanh chóng leo lên giường, đem cả quần ngoài lẫn quần con của Lâm Hàm lột sạch. Bộ vị tư mật màu phấn hồng kia nhanh chóng bị bại lộ ra trước ánh mắt như muốn bốc hỏa của bốn tên Alpha.

Lâm Vĩnh Kỳ càng bạo hơn, hắn đột ngột cúi người, trực tiếp ngậm lấy 'tiểu Hàm Hàm' nhỏ nhỏ hồng hồng kia vào trong miệng. Lưỡi hắn nhanh chóng đảo quanh từ quy đầu đến tận phần gốc. Trêu đùa cả hai viên Tinh hoàn nhỏ nhắn bên dưới.

Kĩ thuật lưỡi điêu luyện đến mức, cơ hồ là khi hắn vừa mới ngậm vào, Lâm Hàm vốn còn đang mê mang, vẫn nhịn không được mà bị kích thích đến rên lên thành tiếng. Phân thân nhỏ nhắn mềm nhũn nằm trong miệng hắn, chỉ trong phút chốc đã biến thành trạng thái cương cứng.

Lăng Xuyên một tay đặt lên hai hạt anh đào đỏ mọng trên ngực cậu xoa nắn, bên còn lại bị khoang miệng hắn vây lấy. Đầu lưỡi cũng chẳng thua kém gì Lâm Vĩnh Kỳ, đem hai hạt trân châu đỏ hồng kia làm đến dựng đứng.

Mục Diệc Thần ôm lấy eo Lâm Hàm, miệng đối miệng hôn tới tấp. Lưỡi nhanh chóng cuốn lấy đầu lưỡi của cậu trêu đùa, càn quét hút hết mật dịch trong khoang miệng cậu. Hai tay cũng không yên phận luồn xuống phía dưới, xoa nắn hai khỏa thịt mềm mềm nộn nộn ở mông cậu.

Kích thích quá lớn khiến Lâm Hàm từ trong mê mang tỉnh dậy, trong lúc mơ màng, cậu theo bản năng mà khép chặt hai chân lại. Chỉ là, chân vừa khép chặt lại bị Triệu Mặc cường ngạnh tách ra, gập lại thành hình chữ M.

Lâm Vĩnh Kỳ phía trên ngậm lấy 'tiểu Hàm Hàm' không chịu buông tha. Triệu Mặc lúc này niết nhẹ mấy nếp nhăn bên ngoài huyệt khẩu, hai mắt hắn nhanh chóng tối sầm.

Vì đã lâu ngày không 'làm' qua, cho nên chỗ đó của Lâm Hàm cũng ngày càng chặt lại. Triệu Mặc thử cho một ngón tay vào khuấy đảo, mị thịt bên trong giống như thú đói, tầng tầng lớp lớp điên cuồng ngậm chặt lấy ngón tay hắn không buông.

Triệu Mặc động động ngón tay, ra vào hơn chục lần. Trùng hợp đánh bậy đánh bạ lại chạm trúng điểm mẫn cảm của Lâm Hàm. Ngay lập tức, dâm dịch trơn trượt ẩm ướt giống như vỡ đê, không ngừng trào ra ngoài. Nhờ vây mà hắn mới có thể đem hai ngón rồi ba ngón chen vào trong luật động.

Cùng lúc đó, sau khi bị Triệu Mặc chạm trúng điểm G, trước ngực lại bị Lăng Xuyên không ngừng kích thích. Miệng thì bị Mục Diệc Thần ngậm chặt, hít thở có chút không thông. Lâm Hàm quả thực nhịn không nổi nữa.

Cậu đứt quãng rên rỉ, cong eo, mười đầu ngón chân mẫn cảm siết chặt lại. Phân thân ở trong miệng Lâm Vĩnh Kỳ run rẫy một trận, sau đó phóng thích ra toàn bộ tinh hoa vào sâu trong miệng hắn.

Lâm Vĩnh Kỳ con ngươi phủ kín một tầng dâm mỹ, khóe miệng trào ra một ít Tinh dịch màu trắng đục, chậm rãi chảy xuống tận cằm. Hắn lúc này đem thứ trong miệng mình nhổ đầy trên bụng Lâm Hàm.

Hai tay Lâm Vĩnh Kỳ thoa đều chất nhầy ra trên khắp bụng cậu, ngay cả hai đầu nhũ cũng không tha. Ngay lập tức, cả người Lâm Hàm liền phủ lên một tầng bóng loáng, trong không khí tràn ngập mùi vị đặc trưng của một cuộc hợp hoan.

Triệu Mặc luật động ngón tay, sau đó chầm chậm rút ra khỏi miệng huyệt đã vô cùng ẩm ướt của Lâm Hàm. Mục Diệc Thần thừa cơ hội đó, trực tiếp kéo xuống khóa quần, đem gậy thịt sưng đỏ nổi đầy gân xanh tím của chính mình đẩy mạnh vào trong.

Một cú thúc lút cán, không khỏi khiến thân thể Lâm Hàm lung lay, khoái cảm đột ngột ập tới, xen lẫn một chút đau đớn khiến cậu vừa rên rỉ vừa trào ra nước mắt.

Vì hơi men vẫn còn, đầu óc cứ luôn choáng váng lâng lâng, Lâm Hàm không hiểu rõ tình hình đã bị người không ngừng xâm chiếm.

Đại não giống như đình chỉ công tác, thân thể mặc cho bọn họ giày vò, cậu hiện tại chỉ có thể tuân theo bản năng, bị động thừa nhận từng luồng khoái cảm đang cuồn cuộn trào dâng trên cơ thể.

Chỉ vừa mớn đâm vào, mị thịt đã tầng tầng lớp lớp vây lấy côn thịt của Mục Diệc Thần. Lâu ngày chưa được phóng thích, bây giờ lại bị kẹp chặt như vậy. Nếu không phải hắn ý chí kiên định, có lẽ sớm đã sớm không kìm được mà trực tiếp bắn ra rồi.

Trên trán Mục Diệc Thần phủ lên một tầng mồ hôi, hắn nhẹ nhàng động thân, đợi đến khi chỗ đó của cậu dần thích nghi với thứ cương cứng của hắn, lúc này mới từng chút nhấp nhanh hơn.

Lăng Xuyên lúc này buông tha hai bên đầu nhũ đã bị hắn giày vò đến dựng đứng, phủ lên một màu đỏ thẫm bóng loáng trước ngực Lâm Hàm.

Hắn nhanh chóng đổi vị trí, đợi Mục Diệc Thần ra vào thuận lợi liền đem phân thân cũng đã sớm cương, cứng căng chặt ở đũng quần chính mình lôi ra tới. Côn thịt ngay lập tức giống như được phóng thích, bật mạnh ra ngoài.

Quy đầu rỉ ra một ít dịch nhầy trong suốt. Dường như có lẽ do quá mức hưng phấn, gậy thịt gân guốc còn giật giật hai cái.

Tay Lăng Xuyên đỡ lấy nam căn thô to của chính mình, cọ cọ bên ngoài huyệt khẩu. Quệt lấy dâm dịch nhầy nhụa ướt đẫm của Lâm Hàm làm chất bôi trơn.

Mục Diệc Thần lúc này vẫn đang ra vào đều đều, bởi vì không ngừng thúc vào, dâm dịch của Lâm Hàm lại không ngừng rỉ ra. Chính vì vậy mà không chịu nổi sức ép, khiến dâm dịch đều trào ra ngoài, phủ lên một ít bọt màu trăng trắng.

Mục Diệc Thần đang hăng say 'cày cấy' trong người Lâm Hàm, vừa lúc nhìn thấy động tác của Lăng Xuyên liền không hài lòng. Cố ý khiến động tác thúc đẩy ngày một nhanh hơn, giống như cố ý không cho Lăng Xuyên cơ hội để chen vào vậy.

Chỉ là, Lăng Xuyên cũng không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Trái lại, càng không muốn hắn làm, hắn lại càng phải làm cho bằng được.

Côn thịt hắn từng chút một nong vào miệng huyệt của Lâm Hàm, cũng đồng thời khiến động tác ra vào của Mục Diệc Thần trở nên khó khăn hơn.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng nếu Lăng Xuyên cứ cố chấp chen vào như vậy, trong khi đó hắn lại cứ tiếp tục luật động, vậy e là Lâm Hàm sẽ thừa nhận không nổi.

Mục Diệc Thần siết chặt lấy eo Lâm Hàm, trên trán rịn ra mồ hôi, mày nhíu chặt lại, ánh mắt sắc bén liếc về phía Lăng Xuyên. Chỉ là động tác đã chậm lại, suy cho cùng, hắn vẫn là không nỡ để Lâm Hàm chịu đau.

Lăng Xuyên chỉ mới chen vào được phần đầu, trên trán cũng đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Mặc kệ ánh mắt như muốn giết người của Mục Diệc Thần, thấy hắn chậm lại động tác, Lăng Xuyên cũng không do dự nữa. Từng chút một chen lấn vào bên trong huyệt khẩu chật hẹp kia.

Lâm Hàm vốn còn đang đắm chìm trong lạc thú, ngay lúc quy đầu của Lăng Xuyên chen vào, hai mắt cậu đã giật mình mà mở to.

Hạ thân một trân căng cứng, từng tế bào bên trong hậu huyệt giống như chạm đến cực hạn. Miệng huyệt cố gắng 'nuốt' lấy hai đại côn thịt, miệng huyệt căng chặt, cơ hồ không thể nhìn thấy một chút vết nhăn.

"Hư... Ức... Đau... Đau quá... Huhu... Mau... Hư... Ahh... Rút.... Rút ra đi mà... Dừng... Dừng lại....."

Lâm Hàm bám trụ lấy cánh tay Triệu Mặc, nước mắt lưng tròng, đáng thương vô cùng mà rên rỉ cầu xin.

Nhìn thấy cậu vừa đáng thương vừa đáng yêu như vậy, Lăng Xuyên cũng không khỏi yếu lòng. Chỉ là, súng đã lên nòng, không có cớ gì lại không chịu bắn cả.

Hắn dừng lại luật động, để cho Lâm Hàm có thời gian để thích nghi với cự vật trướng to bên trong mình. Mục Diệc Thần lúc này cũng cúi người, hôn hôn lên khóe mắt ẩm ướt của Lâm Hàm.

"Ngoan, một lát sẽ không đau nữa!"

Mục Diệc Thần nhẹ giọng dụ dỗ, thanh âm từ tính trầm thấp. Hơi thở của Alpha trội đầy tính xâm lược phả vào gáy Lâm Hàm, không khỏi khiến cậu dâng lên một trận rùng mình.

'Tiểu Hàm Hàm' vừa mới bắn xong, mềm nhũn rũ xuống. Vậy mà gần như là ngay sau đó, bị cả hai Alpha không ngừng kích thích, khuấy đảo bên trong. Phân thân vốn còn đang ỉu xìu của cậu đã lần nữa ngóc đầu dậy.

Lúc này, hai cây côn thịt đang cắm sâu vào trong cậu cũng bắt đầu động. Tuy ban đầu còn có chút trúc trắc, thế nhưng dần về sau, cả hai giống như đang giã gạo vậy, đâm vào rút ra vừa đều, vừa nhanh lại còn mạnh.

Nhanh chóng đã đem huyệt khẩu nới lỏng ra hết mức, cọ đến vách thịt mềm mại bên trong, khiến nó không ngừng rỉ ra chất bôi trơn. Tiếng va chạm hòa cùng tiếng dâm dịch 'ọp ẹp' hòa lẫn vào nhau. Trong không khí tràn ngập mùi vị tình sắc.

Mị thịt bên trong không ngừng siết chặt lấy hai đại côn thịt, chặt chẽ vây lấy khiến Lăng Xuyên và Mục Diệc Thần không khỏi mắng thầm một tiếng.

Lâm Hàm quả thực chính là vưu vật trong vưu vật, bên trong vừa mềm mại trơn trượt, vừa khít chặt lại vô cùng ấm áp. Cảm thấy dù có đâm vào trong bao nhiêu lần cũng luyến tiếc rút ra.

Tầng tầng lớp lớp mị thịt chặt chẽ vây vấy, ôm ấp vuốt ve, khiến cho phân thân của hai Alpha đều hết sức hưng phấn.

Nếu không phải định lực mạnh mẽ, có lẽ cả hai đã sớm buông 'súng' đầu hàng rồi.

Cùng lúc đó, Lâm Vĩnh Kỳ cũng chuyển đổi vị trí, kéo ra gậy thịt cương cứng thô to trong đũng quần mình ra tới, nhắm ngay miệng của Lâm Hàm mà cọ sát.

Lâm Hàm đang hé miệng thở dốc, kẽ răng tràn ra tiếng rên rỉ đầy kích tình. Lúc này bị một cự vật nóng bỏng cứng rắn cọ vào khóe môi, cậu theo bản năng mà ngậm chặt miệng lại.

"Ngoan, mở miệng ra nào. Ban nãy tôi đã phục vụ em sướng đến như vậy, chẳng lẽ bây giờ em nhẫn tâm nhìn 'người anh em' của tôi chịu khổ sao?!"

Lâm Vĩnh Kỳ nhẹ giọng dụ dỗ, côn thịt không hề từ bỏ, vẫn cứ cố chấp hướng tới cánh môi hồng nhuận nhỏ nhắn đang khép chặt của Lâm Hàm.

Vừa nói, ánh mắt hắn đảo lên chiếc bụng phẳng lì của cậu, nhìn đến lớp tinh dịch mà mình đã nhả ra ban nãy. Hiện tại đã khô lại thành từng mảng không đều nhau, dày đặc phủ trên bụng Lâm Hàm.

Lâm Hàm bị người lộng đến đầu óc mơ màng, nghe hắn nói như vậy, cậu không khỏi hơi chút ngẩn ra. Trong lúc vô thức, hai cánh môi đã nới lỏng, Lâm Vĩnh Kỳ chỉ chờ có vậy.

Ngón tay hắn nhanh chóng chen vào khoang miệng Lâm Hàm, cuốn lấy lưỡi cậu mà không ngừng trêu đùa. Miệng trên hay miệng dưới quả thực đều tuyệt vời không khác gì nhau, đều ấm nóng trơn mềm, khiến người ta trầm luân không dứt.

Lâm Vĩnh Kỳ nhìn gương mặt đỏ ửng, khóe mắt hồng hồng, khuôn miệng nhỏ nhắn vì bị hắn trêu chọc, nhịn không được mà trào cả nước bọt ra bên ngoài của cậu. Hai mắt hắn nhanh chóng tối sầm.

Hai ngón tay vốn dĩ đang mân mê lưỡi của cậu, lúc này đột ngột tách ra, đem khuôn miệng cậu cưỡng chế tách ra. Lâm Hàm lúc này hai mắt mở to, không biết hắn làm vậy là có ý gì.

Chỉ là, cũng không đợi cậu nghĩ nhiều, câu trả lời đã ở ngay trước mắt. Lâm Vĩnh Kỳ lợi dụng khe hở giữa hai ngón tay, đem phân thân chính mình chen vào bên trong.

Ngay lập tức, vách thịt mềm liền bao khỏa lấy nam căn của hắn, vừa ấm nóng vừa trơn trượt, làm hắn không khỏi thỏa mãn thở ra một hơi.

Khoang miệng bị căng ra, Lâm Hàm hít thở khó khăn hơn cả ban nãy, khóe mắt lại trở nên ươn ướt, ngọ ngoạy muốn đem thứ trong miệng mình tống ra ngoài.

Chỉ là, ma xui quỷ khiến thế nào, răng cậu lại cạ trúng thứ vừa to vừa nóng trong miệng, khiến nó giật giật căng trướng thêm một vòng.

Bị răng của Lâm Hàm cọ vào, Lâm Vĩnh Kỳ vừa đau vừa sướng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, nhỏ giọng mắng một tiếng.

Hắn bắt đầu động thân, ra vào bên trong khoang miệng cậu, tốc độ từ chậm chạp đến nhanh dần, sau cùng hòa nhịp cùng với tiết tấu của hai tên đang chăm chỉ cày cấy bên dưới.

Triệu Mặc lúc này cũng giải khai khóa quần, nắm lấy bàn nay trắng nõn nhỏ mềm của Lâm Hàm đặt trên côn thịt đỏ tím đầy gân guốc của chính mình. Học theo động tác giao hợp mà bắt đầu lên xuống luật động.

Tay còn lại, Triệu Mặc liền trực tiếp nắm lấy 'tiểu Hàm Hàm' tuốt lộng, khiến cho Lâm Hàm vốn đã muốn chịu không nổi, lúc này liền trực tiếp bùng nổ.

'Tiểu Hàm Hàm' ở trong tay Triệu Mặc run rẫy tiết ra một lần nữa, tinh dịch trong suốt bắn đầy ở trên bụng cậu. Hòa cùng với lớp tinh dịch đã khô cứng ban nãy, tạo nên một cảnh sắc hết sức dâm mỹ.

Chỉ là chưa dừng lại ở đó, Lâm Hàm cảm nhận được, cơn khoái cảm này có điểm không bình thường. Mặc dù đã bắn ra, nhưng mà theo động tác của hai Alpha bên trong cậu, Lâm Hàm hình như lờ mờ nhận ra, có thứ gì đó cũng đang muốn trào ra ngoài.

Mặt Lâm Hàm lập tức biến sắc, cậu muốn hô lên, lại bị cây côn thịt trong miệng chặn lại, mọi âm thanh đều biến thành đơn âm đứt quãng pha lẫn với tiếng rên rỉ triền miên.

Lâm Vĩnh Kỳ ra vào ngày một nhanh, động tác thúc vào cũng ngày một sâu hơn, không ngừng chạm vào bên trong cổ họng của Lâm Hàm.

Cảm nhận được một trận đau rát từ cổ họng truyền tới, cùng với cảm giác kì lạ nơi hạ thân. Lâm Hàm cố sức đem gậy thịt trong miệng mình nhả ra, kéo theo một vệt nước bọt trong suốt bóng loáng chạy dọc xuống khóe miệng.

"Hộc... Khụ... Ưm... A... Dừng... Dừng lại... Có gì đó lạ lắm... Ưmm... Ha... Ahh... Muốn... Muốn đi vệ sinh... Huhu... 'Tiểu Hàm Hàm'... Muốn... Muốn đi vệ sinh.."

Lâm Hàm mặc dù ý thức mơ màng, nhưng vẫn còn mơ hồ nhận thấy được, câu nói này có bao nhiêu xấu hổ. Chỉ là, cậu không nhịn nổi nữa. Hai cây côn thịt kia cứ không ngừng chọc vào bàng quang của cậu, chèn ép đến cậu sắp chịu không nổi nữa rồi.

Bỏ ngoài tai những lời cậu nói, Lăng Xuyên và Mục Diệc Thần vẫn cứ như thế mà đâm sâu vào. Chẳng những thế, cả hai còn nổi ý chơi xấu, tìm đến điểm mẫn cảm của cậu mà liên tục cọ vào.

Lâm Hàm nhịn đến phát hoảng, nước mắt lưng tròng. Miệng lại bị gậy thịt của Lâm Vĩnh Kỳ một lần nữa chen vào. Trong lúc rối bời, một tay đã bị Triệu Mặc ép chặt vào phân thân hắn, cũng may cậu vẫn còn một tay.

Lâm Hàm đem cánh tay may mắn được thả lỏng kia lần mò xuống phía dưới, cố sức nắm lấy 'tiểu Hàm Hàm', chặn lại cái lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu, sống chết không chịu để thứ kia trào ra ngoài.

Như vậy sẽ xấu hổ chết mất, cậu không còn mặt mũi để gặp người nữa, tuyệt đối không được.

Lâm Hàm vừa nước mắt lưng tròng vừa đáng thương mà nắm chặt lấy phân thân nhỏ mềm của chính mình. Tư thế kia, quả thừa vừa buồn cười vừa manh chết người.

Có lẽ bởi vì quá căng thẳng, lại cố nén nhịn cho nước tiểu không vì động tác quá khích của hai Alpha mà phun trào. Tiểu huyệt của Lâm Hàm lúc này đột ngột siết chặt lại, chặt chẽ dùng vô số cái miệng nhỏ bên trong mà mút chặt lấy hai đại côn thịt.

Tư thế kia, quả thực giống như hận không thể vắt khô cả hai người bọn họ.

Mục Diệc Thần và Lăng Xuyên bị kẹp đến không khỏi hừ nhẹ, chỉ là, động tác đâm rút vẫn không hề dừng lại. Giống như là để dạy cho cậu một bài học, cả hai mặc kệ Lâm Hàm điên cuồng siết chặt, eo hông vẫn không ngừng mạnh mẽ chiếm đóng.

Mỗi cú thúc ngày càng sâu hơn, không ngừng đỉnh vào điểm mẫn cảm bên trong của Lâm Hàm. Thậm chí, hai cây gậy thịt kia còn đâm sâu đến mức, thẳng tắp chạm vào khoang sinh sản vẫn luôn đóng chặt của cậu.

Bàng quang điên cuồng bị cọ vào, tiểu huyệt sướng đến phát run. Cửa khoang sinh sản bị chèn ép, xu thế kia, tựa như muốn đem nó cưỡng ép mở ra vậy.

Lần này, Lâm Hàm thật sự chịu không nổi nữa, hai mắt phủ một tầng hơi nước. Tay mỏi đến vô lực chầm chậm buông ra. Mấy tên Alpha chết tiệt, dám hành cậu thảm như vậy. Mặc kệ, xấu hổ thì xấu hổ, cậu không nhịn nữa.

Lúc này, huyệt khẩu đột ngột thít chặt lại, tầng tầng mị thịt siết chặt lấy hai đại côn thịt, chặt chẽ bủa vây.

Lăng Xuyên và Mục Diệc Thần cũng chạm tới cực hạn, hai cây côn thịt giật giật mấy cái, sau đó mới run rẫy mà phóng thích hết tất cả đống tinh dịch đặc sệt đã tích tụ gần cả tháng nay, trực tiếp bơm đầy vào sâu bên trong Lâm Hàm.

Cùng lúc đó, Lâm Hàm một tay siết chặt lấy phân thân của Triệu Mặc, tay còn lại bấu chặt vào ga trải giường. Tinh dịch lỏng đến gần như hóa thành nước từ trong lỗ nhỏ trên quy đầu mà phóng thích ra ngoài.

Kèm theo đó chính là một dòng chất lỏng ấm nóng phun ra. Nhiều đến nổi đem bụng, ga trải giường đều thấm ướt một mảng. Tinh dịch khô cứng dính trên bụng cậu, lúc này cũng vì vậy mà bị rửa trôi đi phần nào.

Cổ họng cậu khản đặc siết chặt lại, nhanh chóng cũng khiến Lâm Vĩnh Kỳ chạm tới cực hạn. Hắn hai tay giữ chặt lấy đầu cậu, gậy thịt thọc vào tận cuống họng, sau đó mới bắn ra toàn bộ ở bên trong.

Lâm Hàm muốn đem thứ mằn mặn tanh tanh trong cổ họng mình nhả ra. Chỉ là Lâm Vĩnh Kỳ bắn vào quá sâu, cậu không thể không đem tất cả nuốt hết vào.

Da tay của Lâm Hàm vốn dĩ vô cùng mềm mại, nắm lấy gậy thịt của Triệu Mặc tuốt lộng, khiến nó nhanh chóng phủ lên một tầng đỏ ửng.

Cảm giác bản thân sắp bắn, Triệu Mặc liền buông tay Lâm Hàm ra. Chính bản thân cầm lấy nam căn của chính mình luật động. Sau đó nhắm ngay trên mặt cậu mà tiết ra.

Tinh dịch trắng đục mang theo mùi vị tanh nồng đặc trưng của nam nhân phủ đầy trên mặt, rơi xuống cằm, dính đầy trên môi của Lâm Hàm. Cậu lúc này vốn dĩ đang hé miệng thở dốc, cho nên không chút phòng bị đã nuốt vào không ít.

Mục Diệc Thần và Lăng Xuyên chậm rãi đem côn thịt vừa bắn xong nhưng vẫn còn hưng phấn của chính mình rút ra. Tinh dịch bên trong cũng theo đó mà lũ lượt tràn ra ngoài, chảy xuống kẽ mông Lâm Hàm, rồi thấm ướt ga đệm.

Triệu Mặc lúc này đem gậy thịt cũng vừa mới tiết ra của chính mình, không chút báo trước mà trực tiếp đâm vào huyệt khẩu đã nhầy nhụa bất kham của Lâm Hàm.

Huyệt khẩu bên trong co giãn cực kì tốt, mặc dù ban nãy bị hai đại côn thịt chèn ép đến như vậy. Nhưng là khi bọn họ rút ra, bên trong vẫn là chặt chẽ vây lấy cái của hắn.

Còn kèm theo đó là tinh dịch ấm nóng trơn trượt vẫn còn lưu lại bên trong. Theo động tác đâm vào của hắn mà trào ra bên ngoài, cũng nhanh chóng khiến bên ngoài miệng huyệt một mảng hỗn độn không chịu nổi.

Lâm Hàm sau khi đạt đến đỉnh điểm, cứ tưởng là xong chuyện rồi, không ngờ bọn họ lại còn chưa chịu tha cho cậu. Nhìn Triệu Mặc đang không biết mệt mỏi mà cày cấy trên người mình, Lâm Hàm hai mắt dần trở nên mông lung mơ màng.

Cậu đầu óc trống rỗng nhìn một lượt bốn gương mặt hết sức quen thuộc kia, trong lòng thầm rủa một tiếng, sau đó liền mất ý thức mà ngất lịm.

Chỉ là, sau khi cậu ngất, bốn con thú đói kia vẫn một mực không buông tha cậu. Vẫn cứ vô cùng chăm chỉ mà cày cấy, đem cơ thể cậu lật tới lộn lui, phủ kín bằng tầng tầng lớp lớp dấu hôn ngân xanh tím.

Chính vì vậy cho nên Lâm Hàm ngủ mơ cũng gặp phải ác mộng. Cậu mơ thấy bản thân đang trôi lênh đênh trên biển, sóng biển nhấp nhô đem cơ thể cậu lay động không ngừng.

Sau đó, không biết từ đâu một con sóng dữ ập tới, nó nhanh chóng cuốn lấy cậu, đem cậu nhấn chìm vào trong biển xanh sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top