Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

91. Thanh Sơn 9-10, 12-14, 15-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tưởng Ngọc Trạch x Từ Thanh Sơn]

Từ Thanh Sơn thấy hắn nghiêm túc nhìn sang, nhẹ nhàng mím mím môi, dường như có chút ngượng, chậm rãi rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt cốc thủy tinh lạnh lẽo, lúc sau mới nói:

"Kỳ thực cậu không cần miễn cưỡng..."

[...] Cổ họng Tưởng Ngọc Trạch dao động lên xuống, hai tay chống lên ghế sofa anh ngồi, chậm rãi cúi người xuống, không hề nói gì, lướt qua chiếc cằm tiêm gầy, đôi môi mỏng nhẹ nhàng run rẩy hôn lên gò má Từ Thanh Sơn, loại thân mật ngây thơ này khiến Từ Thanh Sơn hơi rung động, anh thế mà lại đỏ mặt.

Tưởng Ngọc Trạch hôn gò má của anh một chút, sau đó dời đến hôn tai của anh, tiếp đó đến cổ, hơi lạnh chóp mũi chạm đến làn da mẫn cảm khiến Từ Thanh Sơn ngẩng đầu lên, ướt át nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của anh, Tưởng Ngọc Trạch liền dừng lại. Bọn họ từ từ lại gần nhau, hô hấp như hòa thành một, Tưởng Ngọc Trạch nghĩ, hương vị không khó ngửi, có chút hương rượu, trong hơi thở như mang chút hương rượu này làm say lòng người...

"Tôi nên làm thế nào?"

Tưởng Ngọc Trạch bao phủ cả người anh lại.

Từ Thanh Sơn kéo caravat hắn, nhẹ nhàng kéo xuống dưới, thanh âm ẩm ướt mềm mại nói:

"Nếu như cậu không ngại, có thể hôn tôi..."

Tưởng Ngọc Trạch liền hôn ngay, môi Từ Thanh Sơn cũng mềm mại như người anh, đầu lưỡi linh hoạt như rắn nhỏ, quấn quít lấy hắn, trêu chọc hắn, Tưởng Ngọc Trạch cứ nghĩ mình sẽ không có cảm giác, nhưng lúc Từ Thanh Sơn xoa xoa ngực hắn qua áo sơ mi, hắn không nhịn được hừ một tiếng. Hắn hừ một cái, Từ Thanh Sơn liền nở nụ cười, cười rất ôn nhu, Tưởng Ngọc Trạch hơi lúng túng, tránh ra nhìn nơi khác, che giấu sự quẫn bách của bản thân, đầu vú vì kích thích trở nên ửng đỏ cách áo sơ mi đứng thẳng lên, giữa hai chân cũng vậy, ngẩng lên rất cao, tỏ rõ chủ nhân nói một đằng làm một nẻo.

Hai má Từ Thanh Sơn ửng hồng, ngửa đầu nhìn hắn, đẩy hắn ngồi lên trên khay trà phía sau, nói:

"Cậu đừng cảm thấy lúng túng, tôi rất thích phản ứng của cậu, cậu như vậy khiến tôi cảm thấy thân mình chưa già đến mức khó coi..."

Giọng Tưởng Ngọc Trạch có chút khàn:

"Anh không già."

Từ Thanh Sơn cười cười, như là thưởng cho câu nói này, chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, một tay đặt lên vật cứng giữa hai chân Tưởng Ngọc Trạch, năm ngón tay nắm lại, bóp nhẹ hai lần, vừa ngoan ngoãn lại vừa lẳng lơ yêu mị.

Tưởng Ngọc Trạch từ giữa hai chân nhìn anh, hai tay chống lên khay trà, nhìn anh tháo thắt lưng mình ra, tiếng mở thắt lưng vang lên rất rõ ràng, lộ ra quần lót màu xám bên trong, bên trên đã dính chút niêm dịch ẩm ướt... Tưởng Ngọc Trạch nhìn đôi môi ửng đỏ của Từ Thanh Sơn, nhớ tới đầu lưỡi bên trong mềm mãi linh hoạt cỡ nào, như đã say rồi, hắn cảm thấy được trong nháy mắt kia Từ Thanh Sơn đẹp đến kinh người...

Từ Thanh Sơn nói: "Muốn tôi giúp cậu không?"

Tưởng Ngọc Trạch há miệng lại không trả lời, hắn nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của Từ Thanh Sơn kéo quần lót màu xám của mình xuống, để lộ vật xấu xí to lớn bên trong ra, sau đó cúi đầu...

Tưởng Ngọc Trạch không nhịn được a một tiếng, đầu lưỡi kia quả nhiên linh hoạt như trong tưởng tượng, mềm mại, ấm áp, chậm rãi, kiên nhẫn khiêu khích ở đỉnh, dưới hàng mi cong vút ấy là đôi mắt sáng và dịu dàng, nghiêng mắt nhìn hắn, sau đó dùng cuống họng bao lấy phần đầu mẫn cảm nhất, nuốt xuống...

Cũng không lâu lắm, Tưởng Ngọc Trạch nhìn đôi mắt này bắn ra...

Từ Thanh Sơn liền cười nhẹ, mang chút ý trêu chọc, nhưng vẫn rất dịu dàng, lau đi dịch thể bên môi, lại dùng tay chọc nhẹ vào bộ phận mới mềm xuống của Tưởng Ngọc Trạch, cười rất đáng yêu.

Tưởng Ngọc Trạch nhìn dáng vẻ kia của anh, vật mới vừa bắn ra liền bắt đầu ngẩng lên, tâm như bị một vật mềm mại chạm tới, [...]. Hắn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, huyết dịch cả người liền hướng về vật dưới thân mới trải qua cực hạn sung sướng, như con lật đật run rẩy đứng lên.

Từ Thanh Sơn nhìn thấy liền nở nụ cười, vỗ nhẹ một cái lên vật đó cười giỡn nói:

"Mới khai trai liền thực tủy tri vị? Thật hư."

[...] Tưởng Ngọc Trạch tưởng là tình thú, ngay cả quần cũng không khóa lại, trực tiếp xuống đi ôm và hôn môi anh. Từ Thanh Sơn cũng cho hắn ôm hôn, hôn rất ôn nhu, như người yêu tha thiết hôn nhau, hai tay nâng gò má của hắn, chóp mũi cọ cọ, nhưng lúc tay Tưởng Ngọc Trạch đưa tới đũng quần anh liền nhẹ nhàng dịch ra, dùng tai cọ cọ làn da ấm áp trên cổ hắn, nói:

"Tôi không muốn."

Tưởng Ngọc Trạch không thể làm gì khác đành lúng túng dừng lại, một cái tay khác ôm lấy lưng Từ Thanh Sơn, cứ như vậy ôm anh trong chốc lát, cảm nhận được hơi thở ấm áp Từ Thanh Sơn phả vào cổ hắn, cảm nhận cảm xúc mềm mại không muốn rời xa của anh, nghe thấy anh hỏi:

"Cậu biết cơ quan tình dục quan trọng nhất của con người là gì không?"

Tưởng Ngọc Trạch nghĩ thầm, không phải là dương vật sao? Hắn không nói ra, sau đó nghe thấy đáp án Từ Thanh Sơn, Từ Thanh Sơn nói:

"Là làn da..."

Lòng bàn tay của anh đỡ lấy eo cứng cáp của hắn, cách áo sơ mi lan truyền nhiệt độ nóng bỏng hai người. [...]


Tưởng Ngọc Trạch cũng đứng lên, nhìn dáng vẻ của anh, tiến lên phía trước hai bước, anh liền ngã vào trong ngực hắn. Đầu Từ Thanh Sơn dựa vào vai Tưởng Ngọc Trạch, cẩn thận dụi dụi, hỏi:

"Cậu nói xem có phải tôi già rồi không?"

"Anh không già."

Tưởng Ngọc Trạch đỡ lấy eo anh.

"Thật ư?"

"Thật sự."

Hắn cho đây là lời mời ẩn ý, lý trí và tình cảm giao chiến trong đầu trong phút chốc, đôi tay thuận theo tâm ý, đưa vào bên trong áo sơmi Từ Thanh Sơn, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc trơn mịn, hai người đều không tự chủ run rẩy một cái.

Từ Thanh Sơn dựa vào bả vai của hắn hừ một tiếng, hai tay vịn lấy bờ vai hắn, ngón tay sốt sắng lôi kéo áo hắn, cả người bị sờ như nhũn ra, nhỏ giọng hỏi:

"Cậu thật sự nguyện ý?"

[...] Tưởng Ngọc Trạch không nghĩ tới mình là người đồng tính, hắn ôm Từ Thanh Sơn rồi hôn lên, trên bàn ăn cởi từng nút áo sơ mi của anh, động tác không quá thành thạo, Từ Thanh Sơn liền chủ động giúp hắn, một bên ngước đầu đem đầu lưỡi của mình đưa vào miệng hắn, một bên giơ tay cởi bỏ áo sơ mi, đầu vú nhạt màu không còn gì che giấu được, run rẩy cứng lên.

"Em có thể hôn nó không?"

Từ Thanh Sơn cắn môi, bị hắn hỏi đến xấu hổ, nói:

"Nếu như em nguyện ý."

Tưởng Ngọc Trạch liền nửa ngồi nửa quỳ hôn lên, trong phút chốc đầu lưỡi ướt át chạm đến nơi ấy, Từ Thanh Sơn a một tiếng, ôm lấy đầu hắn, mặt cực kỳ đỏ, đầu vú bị hắn mút đến ngứa ngáy, nhỏ giọng nói:

"Nhẹ một chút."

[...] Anh trần nửa thân trên, Tưởng Ngọc Trạch muốn giơ tay cởi thắt lưng anh ra, lại bị đè lại:

"Có thể không dùng nơi ấy được không? Dùng tay hay dùng miệng đều được."

Tưởng Ngọc Trạch hơi sửng sốt, hỏi: "Tại sao?"

[...] "... Quá nhanh... Anh không muốn."

Từ Thanh Sơn dường như sợ cái gì, giải thích với hắn:

"Thật giống như anh vội vã muốn lên giường với em."

Tưởng Ngọc Trạch cũng không muốn nói mình cũng sốt ruột, nhân tiện nói:

"Cũng được."

[...] Đầu lưỡi hắn liếm qua đầu vú Từ Thanh Sơn, nhẹ nhàng đảo quanh phía trên, nghe thấy tiếng hừ nhẹ của Từ Thanh Sơn khi cắn môi, uyển chuyển lại yêu kiều, nhưng dù sao đi nữa, Từ Thanh Sơn hiện tại như vậy chỉ có mình hắn thấy mà thôi.

"Lên giường?"

Tưởng Ngọc Trạch ôm lấy tấm lưng trần, cắn nhẹ lên rái tai của anh.

Từ Thanh Sơn do dự một chút, nắm chặt vạt áo của hắn nói:

"Đến ghế sofa đi, em ngồi để anh ngậm nó."

"Anh không cần..."

Tưởng Ngọc Trạch nuốt nước miếng một cái, hắn dù sao cũng mới hai mươi mấy, lệ khí do lâu ngày bị chèn ép cũng được Từ Thanh Sơn ôn nhu hóa giải, sống lưng kiêu ngạo dường như mềm xuống, góc cạnh cả người như thu lại, lại hiện ra tính trẻ con hiếm thấy, cứng rắn mà lấy lòng:

"Em cũng có thể làm cho anh, không cần... cần phải thật sự... Xen vào, anh không cần sợ, ngược lại... đều không khác mấy..."

Hắn ngây ngốc an ủi anh, Từ Thanh Sơn tâm như nhũn ra, nhìn hắn không chớp mắt, nhón chân mổ nhẹ lên môi hắn, nhỏ giọng nói:

"Anh không muốn, anh chỉ muốn cho em thoải mái, hơn nữa anh thích ăn vật kia của em."

"..." Mặt Tưởng Ngọc Trạch nhanh chóng hồng lên, há miệng, một lúc lâu sau không nói nên lời.

Từ Thanh Sơn ngửa đầu cười nhìn dáng vẻ thẹn thùng của hắn, hai tay kéo vạt áo bên hông hắn, nở nụ cười với hắn, nhìn một lúc, đem mặt vùi vào hõm vai của hắn, ngửi mùi vị nơi đó.

[...] Từ Thanh Sơn cả cười, cũng không cưỡng cầu nữa, kéo tay hắn chậm rãi đẩy hắn lên ghế sopha, hôn từ ngọn tóc đến xuống hạ bộ, vừa hôn liếm vừa dung ánh mắt câu dẫn nhìn hắn, nhìn khiến Tưởng Ngọc Trạch không chịu được, rốt cục không nhịn được kéo anh đè xuống ghế sopha, nửa người dưới ma sát lẫn nhau, phát ra tiếng vải vóc ma sát, Tưởng Ngọc Trạch gần như là năn nỉ nói:

"Anh kẹp chặt chân chút."

Nói rồi muốn lột quần của anh.

Từ Thanh Sơn biểu tình có chút bối rối, nắm tay hắn, trên mặt lộ vẻ đáng thương, [...].

Từ Thanh Sơn như là do dự rất lâu, tự mình tháo thắt lưng, mở dây kéo, lộ ra quần lót màu trắng bên trong.

[...] "Anh kẹp chặt chân một chút, nhưng không cởi quần lót, được không?"

Tưởng Ngọc Trạch không biết trả lời như thế nào, Từ Thanh Sơn mặt đầy thẹn thùng nhẹ nhàng đẩy đẩy bờ vai hắn để hắn đứng lên lên, lại nhỏ giọng nói:

"Vào phòng ngủ đi."

Liền bổ sung, "Em phải bảo đảm rằng em không cởi quần lót của anh."

Tưởng Ngọc Trạch gật gật đầu, bị anh kéo vào phòng ngủ. Rèm cửa trong phòng rất dày, Từ Thanh Sơn khoát tay, ấn mở đèn mờ trên vách tường, bọn họ chỉ nhau qua đường viền thân thể. dương vật trong quần Tưởng Ngọc Trạch vẫn trong trạng thái cương, có chút lúng túng. Từ Thanh Sơn như là quyết định một việc lớn, nhắm hai mắt cởi thắt lưng, quần xuống.

Tiếng dây lưng, quần rơi xuống nền nhà, mắt Tưởng Ngọc Trạch không tự chủ nhìn về nơi đó của anh, đường viền quanh quần lót màu trắng không quá rõ ràng, đại khái là rất nhỏ, ở bên ngoài cũng không thấy...

Sau khi Từ Thanh Sơn cởi quần lập tức ngẩng mặt nhìn hắn, nhìn chằm chằm không chớp mắt quan sát biểu tình của hắn.

"Cái kia của anh... Đặc biệt nhỏ..."

[...] Nói xong, dùng khóe mắt liếc người trẻ tuổi đối diện, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm trên lồng ngực của hắn, đẩy lên bên giường, đẩy hắn ngồi xuống, sau đó mình cũng nhấc chân leo lên giường, ngồi trên hạ bộ của hắn, hai tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn:

"Không phải muốn thao anh sao? Đến đây đi."

Tưởng Ngọc Trạch không tự chủ nuốt nước miếng một cái, nâng mông của anh lên, hôn anh.

"Anh nhát gan như vậy, tại sao lại dâm như thế?"

Từ Thanh Sơn bị hắn nói tới mặt đỏ:

"Anh đâu có..... Đều là... học từ trong phim cả."

Làn da hai người ma sát lẫn nhau, Từ Thanh Sơn như là bệnh nhân khát khao da thịt, ra sức mà để cho mình và hắn gần sát nhau hơn, trong miệng phát ra tiếng hừ nhẹ khó kiềm chế, như là thỏa mãn, lại như vẫn còn thiếu rất nhiều, anh ngồi đưa đầu vú đút vào miệng Tưởng Ngọc Trạch, dùng hạ thể ma sát vật đang cứng rắn của đối phương, đung đưa mông, mông hoàn toàn bị hai tay Tưởng Ngọc bao lấy, còn lộ rõ vết ghìm trên da thịt.

Ánh đèn mờ nhạt hắt lên đôi tình nhân đang quấn quít lấy nhau, Tưởng Ngọc Trạch vẫn còn nhớ khu vực cấm của anh, bàn tay chỉ dám nhào nặn trên mông thịt, dục vọng lại lao ra mãnh liệt, dùng lực cắn núm vú của anh, khiến Từ Thanh Sơn nha một tiếng, luống cuống nắm chặt tóc của hắn, rên lên:

"Em nhẹ một chút a..."

Tưởng Ngọc Trạch ôm anh đứng lên, quay một vòng để anh lên trên giường, mũi chân Từ Thanh Sơn cũng nhiễm màu tình dục hồng lên, không biết là sợ hay là thích, cả người khẽ run, thân thể cứ theo hắn nói:

"Em mau ôm anh, anh lạnh..."

Tưởng Ngọc Trạch liền cúi người ôm lấy anh, lồng ngực dán vào lồng ngực, ngậm rái tai của anh, dùng răng nhẹ nhàng cắn lên, dường như là không đủ, hai tay sờ loạn thân thể của anh, mang theo dục vọng nói:

"Bây giờ em liền tin anh, làn da con người mới là bộ phận sinh dục lớn nhất..."

Từ Thanh Sơn kẹp chặt chân, cảm thụ vật kia ở giữa hai chân của mình ra vào, như là thật sự cắm vào, dịch thể dính nị đem nơi đó bôi đến lầy lội, anh cắn chặt răng khóc lên, Tưởng Ngọc Trạch một bên dùng sức, một bên hôn lên mắt anh, nỉ non gọi tên anh:

"Thanh Sơn, anh thật là đẹp..."

Lúc ân ái Tưởng Ngọc Trạch như cún con dính chặt lấy Từ Thanh Sơn, sau khi cao trào nằm lên người Từ Thanh Sơn thở dốc, tay trái cầm tay anh, tay phải đệm sau cổ anh nhẹ nhàng xoa nắn, sau khi bình tĩnh lại, triền miên nhẹ nhàng cắn cổ Từ Thanh Sơn, hỏi:

"Lúc nãy có khó chịu không anh?"

Từ Thanh Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt toàn là nước mắt, ôm lấy lưng của hắn, rất lâu không nói gì.

[...] Tưởng Ngọc Trạch nhích khỏi cơ thể anh chuyển thành nằm nghiêng, cánh tay vòng qua bên hông anh. Hạ thân Từ Thanh Sơn ướt đẫm, toàn dính thứ sền sệt, đôi mắt nhìn về khuôn mặt trẻ tuổi Tưởng Ngọc Trạch, nắm chặt cánh tay đang vòng qua người mình, nhẹ nhàng vuốt ve, năm ngón tay quấn quýt, dịu ngoan nhìn hắn.

[...] Tưởng Ngọc Trạch không chờ anh nói chuyện liền ngồi xuống, ngượng ngùng nói sang chuyện khác:

"Em giúp anh xoa xoa."

[...] Ánh mắt Tưởng Ngọc Trạch không tự chủ nhìn nhìn hạ thể của anh, nuốt nuốt nước miếng, cảm giác mình lại cứng rồi, nói:

"Quần lót của anh cũng ướt."

Hắn không nghĩ tới mình lại bắn nhiều như vậy, mà cảm giác dịch thể ở hạ thể Từ Thanh Sơn rõ ràng là trong suốt.

Từ Thanh Sơn lập tức cong lên chân, ôm cổ của hắn, nói:

"Tiểu sắc quỷ."

[...] Quần lót Từ Thanh Sơn vẫn ẩm ướt, mặt trên như những lần trước dính rất nhiều tinh dịch Tưởng Ngọc Trạch, [...].

Anh cắn răng, trước mắt Tưởng Ngọc Trạch cởi bỏ cái quần lót ướt nhẹp, lớp lớp bên trong quần lót có màu sắc rất nhạt, dưới bụi cỏ giấu một bộ phận sinh dục nam nhỏ như của trẻ con, bụi cỏ bị dịch thể thấm ướt dính hết vào nhau, Tưởng Ngọc Trạch không nhịn được nằm úp sấp để xem, nhìn thấy nơi đó giấu một đóa hoa, lộ ra màu da ngọt ấm sáng lộng lẫy.

Tưởng Ngọc Trạch khiếp sợ đến mức quên mình đang ở đâu, ánh mắt của hắn tuân theo bản năng, dính chặt vào bộ phận sinh dục nữ của Thanh Sơn. Từ Thanh Sơn quan sát phản ứng của hắn, qua rất lâu, như đang chờ đợi tuyên án rưng rưng nước mắt cúi đầu.

Tưởng Ngọc Trạch một lúc lâu không có phản ứng, hắn nhìn nơi ấy, nhìn một phút chốc, liền tới gần hơn, như là sợ chạm mạnh sẽ hỏng, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng đưa tới, xúc cảm mềm mại ấm áp bao lấy hắn, hắn không nhịn được đem ngón tay kia vào sâu bên trong một chút, đóa hoa yếu đuối lập tức bao vây lấy ngón tay của hắn.

"Em..."

Từ Thanh Sơn khó chịu ngẩng đầu lên, không biết đặt mắt nhìn nơi nào, nhỏ giọng hỏi:

"Em làm gì?"

"Em..."

Tưởng Ngọc Trạch nuốt nước miếng một cái, ngón tay kia bị bọc rất chặt, hắn không dám động.

"Em... Anh đau không?"

Từ Thanh Sơn lắc đầu, chớp mắt một cái, giọt nước mắt vẫn đang ở hốc mắt rơi xuống.

Tưởng Ngọc Trạch dùng bàn tay khác xoa nước mắt anh, rút ra ngón tay đang bị ngậm lấy ra, sau đó cúi người hôn xuống. Hắn kéo hai chân Từ Thanh Sơn lên vai mình, đầu chôn xuống, đầu lưỡi mềm mại đụng với bộ phận mềm hơn... Từ Thanh Sơn cả người run lên, nước mắt liền dâng lên, hai tay nắm chặt lấy chăn, nhìn đầu Tưởng Ngọc Trạch chôn ở giữa hai chân mình, nhỏ giọng nói:

"Đừng... Cái kia..."

Tưởng Ngọc Trạch ngẩng đầu lên, miệng dính đầy dịch thể lại gần hôn lên môi anh, Từ Thanh Sơn hé miệng đưa đầu lưỡi ra đón.

"Đừng cái nào?"

Từ Thanh Sơn đỏ mặt nghiêng đầu đi không nói lời nào, cảm thấy lúng túng xấu hổ, lại không nỡ lòng đẩy hắn ra, hai tay ngược lại ôm lấy cổ hắn, cả người cũng theo lên, dựa vào người hắn.

Tưởng Ngọc Trạch một tay nâng mông thịt của anh để anh ngồi vào lòng mình, một tay kia đỡ dương vật của mình, nhỏ giọng nói vào tai anh:

"Anh nhấc mông lên, em muốn đi vào."

Từ Thanh Sơn ôm chặt bả vai hắn, lông mi run rẩy nhắm mắt lại, ngượng ngùng nhấc mông lên một chút, lối vào mềm mại bị chặn lại... Em ấy sắp vào... Từ Thanh Sơn cắn chặt răng, thấp giọng hừ nhẹ một tiếng.

"Đau?"

Từ Thanh Sơn toát mồ hôi lạnh lắc đầu:

"Em tiến vào."

Tưởng Ngọc Trạch lại không tiến vào bên trong, mà là nâng eo và sau gáy anh lên, nhẹ nhàng đặt anh lên giường, thì thầm nói:

"Đừng sợ."

"Đau hãy nói với em."

Sau đó cúi người hôn lên môi anh, một tay ôm lấy anh, một tay liền đỡ vật phía dưới, đặt trước cửa vào kia, chậm rãi nhưng mạnh mẽ đẩy vào, dừng một chốc mới động, một bên đâm mạnh vào, một bên thở hổn hển nói:

"Anh là yêu tinh từ đâu ra?"

Lại gọi tên anh, "Thanh Sơn, Thanh Sơn của em..."

Từ Thanh Sơn bị ép rơi nước mắt, cả người đỏ hồng, tay chân quấn chặt lên người Tưởng Ngọc Trạch, như người sắp chết đuối ôm chặt lấy khúc gỗ, trong vực sâu chập trùng lên xuống...

Đến khi ánh trăng chiếu lên cơ thể, Từ Thanh Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, cổ họng cũng khàn, cả người đều là mồ hôi, lại còn bị đè lên. Tưởng Ngọc Trạch dính anh, mơ hồ hỏi:

"Anh ơi, anh có khi nào sinh con cho em không? "

Từ Thanh Sơn dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn, dáng vẻ như rất khó để nói ra, một lúc lâu mới nói:

"Nơi ấy không phát triển tốt."

Tưởng Ngọc Trạch liền sờ đến bộ phận sinh dục nam phía trước, ngón tay trượt một đoạn, ngược lại nơi đó có bắn ra một ít.

"Ở đây thì sao?"

[...] Tưởng Ngọc Trạch nhấc thân trên lên, thổi phồng mặt anh nói:

"Em thích anh như vậy."

Từ Thanh Sơn cả cười, ngẩng đầu lên hôn hắn, dẫn tay hắn đến mặt sau giữa hai gò mông:

"Ở đây cũng có thể dùng..."

Đệm giường liền kẹt kẹt vang lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top