Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(02) Thế giới hoàn mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: 

- Rindou sẽ gắn cảnh báo bắt đầu từ chương (02), phần "Thế giới hoàn mỹ" này rất nặng nề và có phần hơi kinh dị, mong bạn đã chuẩn bị tâm lý trước khi bắt đầu đọc.

- Những câu chuyện mở đầu của mỗi chương (có tất cả 13 câu chuyện) sẽ có độ dài ngắn khác nhau, bạn có thể lựa chọn không đọc (phần chữ in nghiêng) cũng không ảnh hưởng đến plot chính của "Thế giới hoàn mỹ". 

------------------------ 

<<  Câu chuyện thứ nhất: Kẻ nghèo khổ >>

Đó là một người ăn xin co ro trên phố vào một hôm mưa bão. Anh ta thậm chí còn không thể tìm được một chỗ trú mưa tử tế, không có mái hiên miễn phí càng chẳng có bóng cây an để có thể núp bóng.

Người nghèo khổ chỉ có thể chui rúc dưới gầm cầu, trong khi lo sợ nước sẽ dâng lên.

"Đói..."

"Lạnh quá."

Cái lạnh khiến đầu óc anh ta bắt đầu trở nên mụ mị.

Những ngày trước đó khi lang thang gần công viên nước, anh ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện của một nhóm người tụ tập. Về một thứ gì đó rất huyễn hoặc...

"... [C]."

"... Nếu có thể được gặp [C], cả một người như mình..."

Kẻ nghèo khổ nghĩ vậy, anh ta biết mình là hạng người như thế nào, chắc gì có thể vượt qua được thử thách của ác quỷ. Nhưng cho dù phải chết, có lẽ cũng là một món quà khác đối với anh ta.

Vào lúc đó có một bóng người đột ngột xuất hiện trong màn đêm, giống như chẳng hề bị mưa bão lung lay, chỉ cầm một chiếc ô đen đứng ngược sáng với những ngọn đèn đường.

"Ngài là [C] sao?"

"Là con quỷ sẽ trao đổi nguyện vọng chỉ bằng một câu chuyện?"

Anh ta yếu ớt hỏi ta. Gương mặt xanh xám, tái nhợt như một cái xác, là người sống nhưng lại chẳng mang được bao nhiêu sinh khí tươi trẻ.

Ta không vội lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, nhìn xem kẻ nghèo khổ tự lẩm bẩm một mình bằng đôi môi khô nứt.

"Tốt quá, ngài đã đến rồi."

"Câu chuyện của tôi cũng là ước mơ của tôi.

Lúc trước, tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, cha mẹ tôi là một thương nhân buôn bán gốm. Ở thành phố Silver này, tay nghề của họ rất được lòng những gia đình quý tộc.

Nhưng tôi không nhận thức được điều kiện của mình quý giá như thế nào. Tôi sẽ không ăn những thứ tôi đã ăn vào ngày hôm qua, sẽ không học thứ mà tôi không muốn học,...

Sau đó, có lẽ sự ngỗ nghịch này đã bị chúa tể Halloween trừng phạt. Cha tôi gặp tai nạn trong một chuyến đi buôn, bỏ lại mẹ gồng gánh tất cả mọi thứ.

Là con trai duy nhất của chủ tiệm gốm, nhưng thật nực cười khi tôi không biết làm gốm. Tôi thậm chí cũng chưa bao giờ nghĩ mình phải cúi đầu trước mặt người khác như thế nào để có thể bán được hàng.

Việc buôn bán của gia đình từ từ trở nên lụi bại, mẹ tôi đổ bệnh nặng, không lâu sau đó cũng vì trầm cảm mà chết.

Gia sản dần biến mất, giống như bị một cơn bão lớn như hôm nay cuốn đi.

Sau khi bắt đầu cuộc sống lang thang, lần đầu tiên, tôi cảm thấy nuối tiếc miếng thịt nướng ngày trước mà mình đã chán ngấy, nhớ tấm chăn mới bị vứt đi vì có một chút chỉ thừa...

Giấc mơ của tôi trở thành những thứ mà tôi đã từng có..."

"Giống như món súp thịt cừu có cà rốt mà mẹ nấu..."

Giọng nói của kẻ nghèo khổ yếu dần yếu dần, rồi cuối cùng chìm vào im lặng.

Xung quanh ta chỉ còn lại tiếng gió hú thét gào, những cơn lốc xám xịt thổi bay rác rưởi trên đường phố vắng lặng. Tất cả mọi người đều đã chạy trốn, ở bên trong căn nhà vững chãi của họ, có thức ăn, có lò sưởi, dù là mưa bão bên ngoài cũng chẳng thể làm họ trở nên sợ hãi.

"Câu chuyện của ngươi rất hay..."

Nhưng tiếc rằng, kẻ nghèo khổ chẳng còn có thể nghe thấy lời tán dương của ta.

Ta để lại chiếc ô trong tay mình, vuốt lại đôi mắt của một người trẻ tuổi giờ phút này đã hằn sâu những vết chân chim.

"... Nhất là tại đoạn kết này."

***

Thế giới Halloween lại sắp sửa chào đón ngày quốc lễ. Công tác chuẩn bị năm nay thậm chí còn bắt đầu rất sớm, những món đồ trang trí, những tiết mục hoạt náo, những chương trình nào sẽ diễn ra... tất cả đều được viết lại bằng gửi đến cho Earthquake.

Tất nhiên, là một người tham công tiếc việc, Earthquake vẫn như mọi năm cắm đầu xử lý công việc, nhưng năm nay đã khác một chút. Cậu ấy đã không còn tự nhốt mình trong văn phòng nữa.

Nếu không thể tìm thấy được Earthquake và người cộng sự Ice ở pháo đài, hãy đi dạo ở trung tâm thế giới, chắc chắn sẽ tìm thấy được cả hai đang kiểm tra tiến độ công việc ở đó.

Các thành viên còn lại của nhóm quái vật thì sao?

Có thể tìm [Phù Thủy Lửa] ở thư viện ma thuật. Cậu ấy và cộng sự [Kẻ Cuồng Sát] đang bí mật nghiên cứu một thứ gì đó để trình diễn trong ngày diễn ra đêm hội. Chỉ cần đảm bảo không xảy ra tai nạn cháy nổ vượt tầm kiểm soát ảnh hưởng đến thế giới và gây hoang mang cho người dân, Earthquake đều có thể phê duyệt hết.

Solar vẫn tiếp tục bặt vô âm tín trong bầu không khí nhộn nhịp này. Nhưng không khó trong việc tìm cậu ấy, bởi vì bất kỳ thành viên nào cũng đều biết cách để liên lạc được với tên pháp sư này. Rất dễ dàng và Solar luôn sẽ đáp lại rất nhanh.

Vì vậy, phong cách làm việc kỳ quái này trải qua bao nhiêu thời gian, tất cả mọi người đều xem như một loại quy tắc bất thành văn dành riêng cho Solar. Nhưng cho dù hiếm khi xuất hiện, kỳ lạ thay Solar vẫn duy trì được mối quan hệ hài hòa với những thành viên còn lại.

Cuối cùng, chỉ còn lại cặp đối tác Thunderstorm và Cyclone, cũng là hai kẻ bất trị thường xuyên khiến thủ lĩnh của bọn họ đau đầu.

Phong cách của hai tên này cũng vô cùng khó nắm bắt, nhưng khác với Solar vì tính chất công việc, Thunderstorm và Cyclone hành tung bất định hoàn toàn chỉ vì "ta thích thế", ngang ngược và lý sự đến mức bực mình.

Những tên ngu ngốc hành xử như thế sẽ dễ xử lý hơn những kẻ có não, và xui xẻo thật, Thunderstorm và Cyclone là vế sau.

Earthquake không thể phân chia công việc một cách bình thường nếu bọn họ không có hứng thú và đang lười.

Đúng vậy, là đang lười. Không ưng là không làm.

Chính Thunderstorm hôm nào đó thản nhiên đối mặt với sự chất vấn của Earthquake, cậu ta mang vẻ mặt cười cợt, chẳng hề nghiêm chỉnh mà nói.

"Xin lỗi nha, bọn ta là quỷ theo chủ nghĩa hưởng lạc mà."

Rồi cùng với Cyclone thong dong đi mất.

"Ai ở Helvato cũng thế à?!?" Earthquake tự hỏi rất lâu, rồi cũng tự bực mình thật lâu. Cậu nhìn sang Ice đang ngoan ngoãn lau dọn kệ sách ở bên cạch. "Ai cũng ngoan như cậu thì tốt biết bao."

Ma sói nhỏ không nói gì, kể cả động tác gấp khăn cũng không trì trệ lấy một giây, nhưng Earthquake biết Ice đã nghe thấy, bởi vì cái đuôi bông xù trắng muốt kia bất chợt vui vẻ phe phẩy theo nhịp điệu có tiết tấu thật rõ ràng.

*

Vậy nên, những tên quái vật theo chủ nghĩa hưởng lạc kia đang làm gì ở quảng trường lớn Mati nhỉ?

Thật kỳ quái nếu Thunderstorm và Cyclone ở đây, bởi vì họ không nhận nhiệm vụ tuần tra, cũng chẳng đảm nhiệm bất kỳ công việc gì liên quan đến trung tâm thế giới.

Bọn họ đứng giữa các quầy hàng đang được trang hoàng, có chút rảnh rỗi không biết làm gì, vì thế liền quyết định đi dạo một chút.

Nhưng chưa được bao lâu, Cyclone đã đột ngột dừng bước, cậu liếc mắt nhìn đứa bé mập mạp, vừa vẫy tay gọi nó lại.

"Này nhóc."

"Đừng lãng phí thức ăn."

Cậu khom người nhặt chiếc bánh mì vừa bị thằng nhóc chểnh mảng làm rớt xuống đất, sau đó liền đưa đến trước mặt nó.

"Không cần, bánh dơ rồi, tôi sẽ nói mẹ mua cho tôi cái khác."

Nó nói xong liền chạy đi. Chẳng quan tâm đến vẻ mặt lạnh như băng của Cyclone.

Đứng giữa dòng người tấp nập ngược xuôi chuẩn bị cho lễ hội, Cyclone nhìn thấy đứa nhỏ vô tâm chạy về phía trước rồi được một người phụ nữ có vẻ là mẹ nó bế lên. Sau đó thật sự lần nữa đẩy cửa bước vào hàng bánh bên cạnh.

Cậu cúi đầu không nói gì, dùng tay phủi đi chỗ bị dơ, sau đó tự nhiên xé một miếng cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.

"Ngươi muốn thử một miếng không?"

Cyclone xé một miếng nhỏ khác đưa đến trước mặt Thunderstorm, tên ma cà rồng mắt đỏ thật hợp tác ăn bánh mì được đưa tới, còn cố tình liếm lên đầu ngón tay kia một cái.

"Thế nào?" Cyclone thản nhiên bỏ qua xúc cảm ướt át trên tay mình, cậu hơi nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt đỏ tươi.

"Hơi ngọt." Thunderstorm đáp sau khi đã nuốt xuống cổ họng. "Nhưng không tệ."

Ma cà rồng bình thường sẽ không ăn thức ăn nào khác ngoài máu, nhưng Thunderstorm thì khác. Cậu hoàn toàn có thể ăn được thức ăn của con người. Chỉ là cậu ta có muốn hay không.

"Ừ." Cyclone rũ mắt nhìn bánh mì cầm trong tay, phần nhân phô mai vàng óng lộ ra bên trong đang bắt đầu chảy xuống khỏi ổ bánh. Chiếc bánh này vẫn còn nóng ấm, rõ ràng chỉ vừa được mua chưa được bao lâu. Nhưng có người vẫn không cần đến nó.

Hầu hết mọi người luôn cho rằng rất khó để có thể đoán được Cyclone đang nghĩ gì, nhưng Thunderstorm thì khác. Đôi mắt đỏ nhìn biểu cảm lạnh nhạt đối lập hoàn toàn với những suy nghĩ bên trong mà chợt muốn bật cười.

"Cyclone."

"Gì vậy?"

"Đừng nghĩ ngợi." Thunderstorm nói. "Bởi vì chưa từng trải qua cảm giác chết đói nên sẽ không biết quý trọng thức ăn."

Cyclone khẽ gật đầu.

Cậu cũng sẽ không bi lụy lâu vì loại chuyện thường gặp này, vì thế tiếp tục giơ bánh mì lên gặm một cái, cảm nhận phô mai béo ngậy hòa quyện cùng vỏ bánh ngọt mềm tan ra trong miệng. Thật sự là rất tuyệt.

"Ngươi ăn nữa không?"

"Có."

Thunderstorm chuẩn xác cắn lên vị trí mà Cyclone vừa ăn, lại lịch sự che miệng khi nhai thức ăn. Cyclone lẳng lặng nhìn hành động tựa như thói quen của giới quý tộc đó, không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi đến khi thức ăn đã trôi qua phần yết hầu nhấp nhô.

"Ngon không?"

"Tất nhiên là ngon rồi." Chút chỉnh chu chỉ như ảo ảnh trong thoáng chốc, Thunderstorm lại trở về với dáng vẻ thiếu đứng đắn. "Nhóc có biết vì sao không?"

"Biết chứ."

"Nói ta nghe thử đúng không?"

"Vậy ngươi ké sát lại đây một chút."

Cyclone liếc mắt, hiếm khi lộ ra một nụ cười bí ẩn ở trước mặt Thunderstorm, kể cả khi điều đó khiến tên ma cà rồng ngây ngốc trong giây lát.

Hơi thở của nhóc quỷ phà vào tai nóng ran, làm Thunderstorm cảm thấy thật ngứa ngáy. Lời nói tiếp theo nhẹ như gió thoảng bay đến, đơn giản nhưng lại chí mạng khiến vành tai của ai đó chợt đỏ ửng.

"■■■ ■■■■, đồ biến thái."

"... Nhóc biết chơi thật đấy."

"Hahaha~ Tất nhiên rồi, cảm ơn nha."

Lần này Cyclone thắng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top