Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(Kết) (12) Ma thuật của sự thấu hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 -Cậu biết tôi là một phù thủy tài năng, vậy tại sao lại không nghĩ rằng việc gì tôi cũng có thể làm được.
Như đọc được suy nghĩ hiện tại của Thorn, Blaze cười, cậu nói tiếp :
-Tôi đã tạo ra loại ma thuật này, tuy vẫn chưa hoàn thiện lắm, đây cũng mới là lần đầu tiên sử dụng chính thức phép này, nhưng... như cậu thấy đó, tôi cũng đã đạt được mục đích rồi.

Lần đó sau cuộc nói chuyện cùng Solar, Blaze đã trở về nhà của mình, hay nói cho đúng hơn là về cái thư viện ma thuật khổng lồ kia của cậu, một vài điều mà Solar nói đã khiến cho cậu nảy sinh ra một suy nghĩ, vì sao, cậu lại không tìm cách để có thể chạm được vào những thực thể như Thorn?
Lúc đầu, Blaze đã tốn công đọc hết một đống sách dày đặc trong bộ chữ Wɪtʃ cổ phổ cập các câu thần chú về Kleəvɔɪəns (thấu thị), Dimətiəriəlaiz (phi vật chất hóa), Prikɒɡnɪʃn (túc mệnh thông),...v.v... thậm chí là cả về trạng thái xuất thần Saɪkəʊkɪnisɪs. Mãi đến tận tối mịt, khi trăng đã bắt đầu lên, cậu mới chợt nhận ra những thứ nãy giờ mình làm thật sự là vô nghĩa. Từ trước đến nay, ngoại trừ những người có khả năng đặc biệt ngay khi mới được sinh ra, làm gì có sách nào viết về cách để chạm vào được ma chứ.
Lúc đó, Blaze đã cảm thấy như mình đã đâm đầu vào lối cụt, cậu vò đầu bứt tai hồi lâu, thấy việc này thực sự rất bế tắc. Từ trước tới giờ, Blaze chưa bao giờ nghĩ tới lại có việc mà mình thật sự không thể làm được. Không lẽ trước giờ cậu giống y như lời Thorn nói, là một kẻ quá mức tự cao.
"Ài... Nếu đã không có sẵn... "
Cậu thả người nằm phịch xuống sàn, mắt nhìn ngược lên trần nhà, miệng khẽ lẩm bẩm...
"Vậy mình tạo ra nó liệu có được không?"
Nghĩ là làm, Blaze lần nữa bật dậy, cậu quăng hết mấy cuốn sách nãy giờ mình đang đọc, lục tìm những mẩu giấy về ma thuật vô cùng thông thường...
Và thành quả sau đó, chính là một dạng kết hợp giữa hai loại phép cơ bản tên là Penətreɪtɪŋ (thấu suốt) và Senseɪʃn (cảm thụ). Nhưng vì đẳng cấp của chúng quá thấp, Blaze phải dùng thêm cả Intensɪfaɪ, một loại ma thuật dùng để tăng cường thêm lực lượng sức mạnh. Và sau đó... thành quả mà cậu đạt được, cho phép bất kì loài sinh vật nào có cơ thể xác định đều có thể giao tiếp được với những hiện tượng siêu nhiên.
"Thθɔn... đó sẽ là tên của loại ma thuật này."
Trước khi thiếp đi vì quá mệt mỏi, Blaze đã khẽ thốt ra một câu này.
Rõ ràng ngay từ lúc đầu, ấn tượng của Thorn trong Blaze hoàn toàn chẳng hề có chút tốt đẹp nào. Ấy vậy, mà bây giờ, chính cậu cũng thật hiểu mình đang nghĩ gì về cậu ấy nữa. Khi cậu nhận ra mình thật chẳng hiểu quái gì về Thorn cả, cái mà cậu đã từng phán xét về cậu ấy, tất cả đều là những suy nghĩ phiến diện, qua những lời đồn về Kẻ Cuồng Sát.
Thorn... chỉ đơn thuần muốn cảm giác được sự ấm áp. Bởi vì, cậu ấy làm ma đã quá lâu rồi. Có lẽ, Blaze đã nợ Thorn một lời xin lỗi.
-Đây là ma thuật của sự thấu hiểu, là món quà mà tôi dành riêng cho cậu, Thorn à.

-Tôi biết bây giờ mình có nói bao nhiêu lời xin lỗi có lẽ cậu cũng chẳng còn muốn để tâm. Cậu cứu tôi, nhưng tôi cũng chưa một lần cảm ơn. Blaze tôi sau cùng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi. Cảm ơn cậu, Thorn à.
Đó là tất cả những gì mà Blaze muốn nói, sau đó liền quay lưng bước đi. Nói ra được rồi, nhưng hình như lòng chẳng nhẹ nhõm hơn là bao. Vì sao lại vậy? Trong những thứ mà hằng ngày cậu cố gắng học hỏi, hình như đã bỏ sót điều gì đó. Có lẽ từ ngay sẽ đường ai nấy đi. Thorn sẽ chẳng bao giờ muốn ở cạnh một kẻ như cậu suốt cả năm còn lại đâu...
-K-Khoan đã...
Có một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng, cùng lúc đó chiếc áo choàng dài của Blaze liền bị ai đó khẽ nắm lại.
-Tên ngốc, vẫn còn phải học nhiều điều lắm. Cậu không biết rằng khi bày tỏ cảm xúc trong lòng với một người nào đó. Thì còn phải biết đứng lại chờ họ trả lời mới được đi ư?
-Thorn...
-Tôi sẽ tha thứ cho cậu nếu thời gian tới... ờm... cậu cố gắng trở thành một người đồng đội tốt của tôi. - Đã lâu lắm rồi, Thorn đã không thốt ra được câu nói nào tình cảm chút, cậu thoáng có chút đỏ mặt, vừa nhìn sang hướng khác, chẳng dám nhìn thẳng mặt tên đối diện, vừa khẽ ho nhẹ.
.
.
.
-Thorn... U woa...
-T-tránh... tránh ra. Đừng có đột ngột ôm tôi như thế !!! Mà mắc cái gì cậu lại khóc? Tôi không khóc nữa thì thôi chứ. Cậu vẫn còn chưa được tha thứ đâu !!! Đồ phù thủy trẻ con !!!!

Sau đó, mỗi ngày trong cái năm mà Blaze đã từng cho rằng sẽ là những chuỗi ngày khổ ải khi bị bắt cặp cùng Thorn, lại bắt đầu biến thành những cuộc vui đùa, đầy bất ngờ mà chính bản thân cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Thorn là một người bạn đối tác cực kì tốt, Blaze cũng đã hiểu rõ vì sao lần đó Thorn lại bảo nhóm của cậu ấy và Solar năm trước lại không hợp đi làm nhiệm vụ giết chóc. Lí do cũng đơn giản thôi, vì cả hai đều không có đủ sự tàn nhẫn để xuống tay với bất kì kẻ nào mà không hề run tay, không giống như hai kẻ nào đó. Những nhiệm vụ của họ thường được chủ nhân giao cho lại là những dạng thâm dò, hay điều tra về một vài hiện tượng kì bí nào đó. Thorn khi ấy có thể tận dụng được ưu điểm từ cơ thể của cậu ấy, xuyên qua được tất cả mọi vật chất có cấu trúc cụ thể, để nghe ngóng thông tin, mà không phải dùng tới con dao bạc để lấm bẩn máu tươi. Solar sẽ được chọn những linh hồn dùng cho mục đích trinh sát và viễn trình công kích nếu đột ngột xảy những thứ ngoài khả năng dự đoán, nhưng kiểu linh hồn này hoàn toàn chỉ dùng cho mục đích tung hỏa mù để cả hai tiện đường lui ra khỏi nơi nguy hiểm, hoàn toàn không hề gây ra bất kì vết thương nào cho đối phương. Nhưng cả hai lại chưa bao giờ quan tâm lắm nếu bị người ta gọi là những kẻ hèn nhát, chưa lâm trận đã bỏ chạy. Nên biết rằng thực lực của hai người đều không yếu, chỉ cần một ánh nhìn, người đứng cách đó xa vài chục mét, cũng có thể đầu rơi khỏi cổ ngay lập tức. Miễn sao đạt được thông tin mà chủ nhân muốn có là được. Còn quá trình diễn ra như thế nào, ờm, bọn họ không quan tâm lắm.
Blaze khi nghe kể như vậy, chỉ biết ôm bụng cười ngặt nghẽo, xém tí đã té chỏng vó từ thân chổi bay xuống mặt đất. Đổi lại một cái lườm bén ngót từ đôi mắt đặc biệt của Thorn, vốn dĩ cũng là một người trong cuộc.
Rồi ngoài mấy chuyện nhảm nhí vắt mãi ra không ra được hạt muối nào, thì sau cùng, suốt cả năm nay Blaze đã thực sự rất vui. Cậu cũng chợt phát hiện ra mình rất thích nhìn Thorn cười, không phải là cái kiểu cười chọc điên người khác lúc trước đâu. Nét mặt vui vẻ của Thorn trước mấy trò hề của cậu hay khi cả hai đứa cùng làm gì đó có vẻ rất ngu ngốc, cảm tưởng như những nụ cười đó mới được xuất phát từ thật lòng. Ẩn sau trong đó như có thêm cả một chút ngây ngô, như những thứ mà cậu ấy đã từng rất khao khát...
Thời gian thấm thoát trôi qua, một năm cứ thế dần dần qua đi một cách thật nhanh, mãi đến khi cái ngày định mệnh cho "thú vui tao nhã" mỗi năm của chủ nhân lại lù lù bước tới.
Ấy thế nhưng...
.
.
.
-Ể? Năm nay ngài không muốn bóc thăm sao? - Đám quái vật nào đó cùng lúc đồng thanh hét lên. Vẻ mặt ai nấy như đang nhìn thấy một sinh vật lạ, mà không phải là chủ nhân nhà mình.
-Ờ, nay ta không có hứng. - Coi cái bộ dạng nằm ườn ra ghế của ngài ấy kìa, thật không còn lời nào để nói nữa, bảo rằng đây là chủ nhân của thế giới này, ngọa chăng bây giờ chỉ có quỷ mới tin. Tính cách thật vô cùng tùy hứng, thích mưa thì nhất quyết sẽ kéo sụp mặt trời, mà muốn nắng thì sẽ chẳng có đám mây nào dám bén mảng tới đây. Cực kì mất phong độ vừa che một cái ngáp dài, hắn vừa nói tiếp. - Vậy nên... vẫn cứ theo năm trước đi. Còn bây giờ, mấy người các ngươi mau mau biến ra ngoài, ta đang rất buồn ngủ.
Nói xong còn làm bộ giơ tay lên, "xùy xùy" hai tiếng như muốn đuổi đi một đám ruồi nhặng.
Không gian bỗng chốc lặng phắt như tờ. Bầu không khí im ắng đến đáng sợ, thật không hợp với lũ "ruồi" này chút nào. Mãi cho đến khi đột ngột vỡ òa, lấp đầy bởi một loạt những âm thanh vui vẻ phát ra từ đám lính.
-Hể, tuyệt đây... Này nhóc, vậy là ta với ngươi đã liên tục được ghép đôi trong ba năm liền rồi đấy. -Thunderstorm cười tà mị, cũng là người lên tiếng đầu tiên. Nom bộ dạng cậu ta đang rất mực thỏa mãn, vui vẻ khoác tay qua đôi vai thon gầy của Cyclone. -Trong năm tới lại có thể tiếp tục thưởng thức những giọt máu ngọt ngào của ngươi rồi, tuyệt đây, tuyệt đây.
Rồi theo thói quen, khẽ hôn lên cần cổ trắng nõn của cậu nhóc quỷ. Sau đó, còn dùng lưỡi liếm lên cổ một cái, đôi mắt đỏ sắc bén chợt nheo lại quan sát hành động của người kia, ờm, nói sao nhỉ? Cậu ta luôn thực sự rất thú vị.
-Hừ ! Im đi. - Cyclone vừa chậc lưỡi, vừa đưa tay lên mau chóng đẩy cái đầu của tên ma cà rồng kia tránh xa cổ mình ra một chút. Cánh môi đẹp đẽ vẫn không quên mắng thêm một câu nữa. - Ngươi không thể nhịn được một chút sao? Đồ cuồng máu !
Thấy chưa, phản ứng đáng yêu thế kia mà...
-Không bao giờ nhé ! Chỉ có mỗi máu của ngươi mới có thể làm cho ta phát cuồng đến như vậy.
-Mau im đi !
Cuộc đối thoại ngắn ngủi đó mau chóng kết thúc, khi bộ đôi quái lạ đó cúi đầu chào chủ nhân lần cuối rồi rời đi. Nhưng hình như bầu không khí xung quanh bọn họ lúc nào cũng làm cho người ta cảm giác thật là ám muội thì phải...
Nhắc về hai người họ một chút, cũng có lẽ là hai kẻ hợp rơ đến lạ kì trong cái nhóm quái vật này, cho dù nom vẻ ngoài thì có lẽ Cyclone luôn tỏ vẻ chống đối lại Thunderstorm. Có thể gọi là một kiểu may mắn chăng? Năm mà bạn đối tác của Blaze là Ice, thì Thunderstorm và Cyclone cũng được bốc thăm là một bộ đôi làm việc. Năm tiếp theo, khi mà Blaze đang than trời, gọi đất vì xui rủi bị bắt phải ở cùng Thorn thì hai kẻ kia, một lần nữa lại được bàn tay vàng của chủ nhân tiếp tục bốc dính. Sang năm nay, vì "ngài ấy đang không có hứng" nên lại được tiếp tục là đồng đội. Nhiều lúc ngẫm lại số mệnh của hai kẻ đó hợp nhau đến đáng ngờ...
Về phần của Earthquake và Ice, theo lệnh từ phía chủ nhân, năm nay sẽ tiếp tục làm việc cùng nhau, một kẻ điềm đạm biết suy nghĩ thấu đáo và một con ma sói lười nhác cực độ hiền lành, suy ra cho cùng vẫn sẽ chẳng có sóng to bão lớn gì đâu.
Solar lại tiếp tục là người may mắn của năm nay, tuy cậu chàng cũng thật bất ngờ với tuyên bố vô cùng vô trách nhiệm của chủ nhân, nhưng cũng chỉ biết bất lực mà cười. Pháp trượng đầu lâu mau chóng phát ra ánh sáng tím quen thuộc, cậu triệu hồi ra một loại yêu ma thiên cẩu, chúng mau chóng hóa thành những sợi ánh sáng màu đen, tụ hợp lại trên lưng cậu, trong giây lát liền hóa thành một đôi cánh lớn với những chiếc lông vũ đen dài cùng một đôi móng vuốt nhọn sắc bên trên. Cứ thế sau khi cúi chào chủ nhân, Solar thoáng khựng lại trong vài giây liềc nhìn về phía ở góc phòng, nhưng sau đó, rất nhanh cậu liền sực tỉnh lại. Lắc nhẹ đầu cùng một nụ cười chợt xuất hiện trên khóe môi, Solar ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ở phía trước, cậu mở to đôi cánh rộng lớn ra và vút bay ra ngoài khoảng không vô định. Cuối cùng, người đó cũng đã có thể thấu hiểu được cậu nhóc ấy...
Trong phòng khi đó còn đúng mỗi Blaze và Thorn, hai kẻ từ đầu chí cuối vẫn còn đứng ngây ra như tượng. Mãi cho đến khi đám kia đã rời đi hết, cả hai mới đánh mắt sang nhìn nhau, hòa sắc đỏ cam chạm màu của lá, có vẻ như họ vẫn còn chưa bao giờ nghĩ tới rằng câu chuyện này hãy sẽ còn tiếp tục. Hừm... bất quá, bây giờ chắc chắn cái viễn cảnh của năm trước sẽ chẳng được lặp lại lần nữa đâu.
-Này, có nghe chủ nhân vừa nói gì không? - Thorn là kẻ cất lời đầu tiên.
-Ờm, nghe rồi, nghe rồi... - Blaze vươn vai một cái cho co dãn xương cốt, sau đó giơ hai tay lên ôm đằng sau đầu, cậu vừa huýt sáo, vừa nói vu vơ. - Vậy thì năm tới đây, làm phiền cậu hãy cứ tiếp tục ở bên cạnh tôi nhé.
-Ừ.
Có một nụ cười nhẹ nhàng vừa xuất hiện trên gương mặt của cậu nhóc nhỏ.
-Được ! Giờ mau đi thôi, Thorn. Chủ nhân sắp sửa nổi giận rồi kìa. Chổi ma thuật !!!
-Rồi, rồi. Tới đây.
Còn lại một mình, vị chủ nhân nào đó khẽ lầm bầm trước khi rơi vào giấc ngủ sâu.
-Rõ là một lũ trẻ con mà. Ồn ào chết được.
Sau cùng thì, có lẽ quyết định lần đó của hắn ta cũng đã không phạm sai lầm nhỉ? Và cả năm nay nữa... thôi kệ đi, cứ để cho chúng ở bên cạnh nhau thêm một thời gian nữa vậy, dù sao thì... mọi chuyện nom cũng thú vị lắm mà.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top