Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Sứ giả Chiêm Thành

Tháng Ba, năm Thuận Thiên thứ ba (1130),

Bên ngoài, hoa cỏ tốt tươi, tranh nhau khoe sắc. Bên trong, điện Sùng Uyên yến tiệc linh đình. Năm mươi bàn tiệc được bày dọc hai bên, một bên quan văn, một bên quan võ. Từ cửa nhìn vào là cấp quan tam phẩm, chạy dài đến chính điện là thái sư Trương Bá Ngọc và thái úy Lưu Khánh Đàm. Giữa điện là Dương Hoán, bên phải cậu là Thần Anh thái hậu còn bên trái là thứ phi Chương Anh.

Chính giữa điện, một đám nhạc công Chiêm Thành tay trống tay đàn cùng dàn vũ nữ xiêm y lấp lánh, đầu đội mũ nhọn, cơ thể uyển chuyển như những bông hoa nở rộ giữa mùa xuân. Tiếng nói cười râm ran hòa vào tiếng nhạc khiến không gian càng thêm vui tươi rộn rã.

Chiêm Thành là một nước nhỏ ở phương nam Đại Việt, tiếp giáp châu Nghệ An nên việc tranh chấp về quyền lợi và lợi ích dân tộc không ít lần xảy ra. Từ đời Thái Tông đến Nhân Tông, chưa lần nào Chiêm Thành thành công về phần quân sự, cho đến hai mươi sáu năm trước (1104), khi quốc vương Chiêm Thành là Chế Ma Na bị Việt quốc công Lý Thường Kiệt đánh bại thì tiểu quốc này mới yên phận hòa hảo, hằng năm vào độ tháng ba lại cử người sang Đại Việt tiến cống vật phẩm.

Nhân Tông băng hà, vua Đại Việt lên ngôi chỉ mới mười hai tuổi, Chiêm Thành lại cấu kết với Chân Lạp sang Đại Việt quấy phá, thăm dò tình hình nội cung. Không ngờ, không còn Việt quốc công thì lại có Trương Bá Ngọc và Lý Công Bình, Chiêm Thành lại một lần nữa thất bại, nhục nhã rút quân về nước.

Năm nay sang cống, Chiêm Thành mang theo vạn cân trầm hương, hai con voi trắng, ba đóa hoa bằng vàng cùng ba chuỗi trân châu.

Ngồi cạnh Bá Ngọc và Khánh Đàm là hai sứ giả Chiêm Thành, tên gọi Ung Câu và Ung Ma.

Quốc vương Chiêm Thành là Chế Ma Na không có con trai, nhận Ung Câu làm con kế thừa. Đến năm ngoái, Chế Ma Na qua đời, Ung Câu vì không có huyết thống dòng tộc, không được dân chúng thực sự phục tùng nên vẫn chỉ là vương tử, không được nắm giữ ngôi vị. Chính vì lẽ ấy, Ung Câu trước nay luôn tìm cách cấu kết với Chân Lạp, gây chiến với Đại Việt để chứng tỏ bản thân mình có đủ khả năng lãnh đạo đất nước. Tiếc là kế hoạch không thành công, hắn lại quay sang vuốt đuôi Đại Việt, mong vua Đại Việt sẽ giúp đỡ hắn thuận lời lên ngôi.

Ung Câu năm nay ba mươi, gương mặt vuông với nước da ngăm và bộ ria mép rất dài. Hắn mặc giáp vàng, lộ rõ hai cánh tay chắc khỏe, đầu đội mũ nhọn cũng bằng vàng có đính vài viên ngọc màu đen. Gương mặt Ung Câu lúc nào cũng cau có, ngay cả khi kính rượu với Hoán hay Thần Anh cũng không thể giãn ra chút nào. Ngược lại, em trai hắn Ung Ma, độ chừng hai ba, hai bốn dáng người cân đối. Ung Ma cũng mặc khố giáp như anh trai nhưng chỉ khác chất liệu không hoàn toàn bằng vàng nên có phần nhẹ nhàng hơn. Chỉ là, so với Ung Câu, Ung Ma có vẻ gian xảo hơn anh trai.

Ung Ma thỉnh thoảng nhìn về phía Dương Hoán, thấy tướng mạo vua không giống như những gì hắn nghe từ hai năm trước. Lúc đó tân đế Đại Việt lên ngôi, sứ giả về báo tin đó là một đứa trẻ mười hai thấp người béo ú. Lần này sang đến đây, thấy thiếu niên ngồi trên ngai vàng, đường nét gương mặt chưa quá rõ ràng nhưng có thể đoán được vài năm nữa thôi sẽ trở thành một nam nhân khôi ngô. Đứa trẻ béo ú mà sứ giả nhắc đến đi đâu mất, hay Đại Việt đổi người?

Dương Hoán không quan tâm chính sự, chỉ hỏi quanh quẩn chuyện mùa màng cùng đợi sống của người dân Chiêm Thành. Ung Câu lễ phép trả lời các câu hỏi của vua Đại Việt, còn Ung Ma vẫn lặng im quan sát tình hình. Trương Bá Ngọc ngồi đối diện, nhận ra Ung Ma không mặn mà với yến tiệc, như thể đang dành tâm trí dò xét điều gì, liền hỏi.

"Nhị vương gia, chẳng hay do thức ăn Đại Việt không hợp khẩu vị hay sao mà tôi thấy ngài không động đũa?"

Ung Ma nhìn lão thái sư Đại Việt trước mắt mình, ước chừng là người đầy tâm cơ, mỉm cười đáp lời.

"Phiền thái sư nhọc tâm, thức ăn Đại Việt rất ngon, chỉ là bổn vương đường xa hơi mệt, lại mang bệnh về ruột, không thể ăn uống quá nhiều."

Dương Hoán nghe đến đây, hồ hởi nói.

"Vậy để trẫm gọi thái y đến chẩn bệnh cho vương gia xem thế nào."

Ung Ma chắp tay trước trán, vẫn giữ lễ từ chối.

"Đa tạ bệ hạ, bệnh của bổn vương không nặng đến mức phiền thái y. Chỉ cần cẩn thận một chút, không ăn quá cay quá nóng, quá nhiều một lúc thì không sao cả."

"À, ra thế... vậy thì trẫm lo lắng dư thừa rồi. Nhưng không sao, trong mấy ngày ở lại đây, nhị vương gia cứ xem như nhà mình, tự nhiên thoải mái, có việc gì cần thì cứ báo với Thượng Lâm tử đệ Đỗ Anh Vũ."

"Bổn vương cảm tạ bệ hạ."

Giữa sự náo nhiệt phù hoa tại điện Sùng Uyên, một thái giám chạy vào, bẩm nhỏ điều gì đó với Dương Hoán. Sắc mặt cậu có chút thay đổi, rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, vui vẻ nói với mọi người.

"Các vị vương gia không ngại đường xa đến đây dâng cống phẩm khiến trẫm rất vui, ngày mai có thể thảo luận một chút về tiền thuế vải và trầm. Hôm nay trẫm có hơi không khỏe nên rời khỏi trước, Bá Ngọc và Khánh Đàm, hai khanh thay trẫm tiếp đón hai vị vương gia thật chu đáo nhé."

Khánh Đàm và Bá Ngọc đồng loạt chắp tay tâu.

"Hạ thần tuân lệnh, bệ hạ giữ gìn long thể."

Đợi Hoán rời khỏi điện Sùng Uyên, Ung Ma thoải mái quay sang Đỗ Anh Vũ bảo.

"Đỗ đại nhân, thú thật với ngài bổn vương không thích tiệc tùng lắm, ngài có thể dẫn ta ra vườn, hít thở chút không khí không?"

Đỗ Anh Vũ dĩ nhiên không từ chối, y báo lại với cha nuôi Bá Ngọc rồi cùng Ung Ma rời khỏi điện Sùng Uyên. Anh Vũ năm nay cũng đã mười bảy tuổi, càng ra dáng thanh niên hơn mấy năm trước. Y vẫn như cũ, ở bên cạnh Hoán, hầu hạ cậu như những ngày đầu vào cung. Còn Hoán thì vẫn như trước kia, thái độ dành cho Anh Vũ không ngọt không nhạt, vẫn để người bên cạnh nhưng chẳng mặn mà tin tưởng. Anh Vũ không phóng khoáng như Phụng Ân, không khảng khái như Công Tín, ngược lại tâm tính có phần giống với Nhân Tông khi xưa, trầm ổn, vững vàng. Đến cả Thần Anh lúc trước từng cảm thán với Anh Vũ rằng: "Thật may cho chúng ta vì ngươi không mang họ Lý nhưng cũng thật buồn cho ngươi khi ngươi không mang họ Lý." Anh Vũ chẳng thiếu thông minh, hiểu ý Thần Anh rằng nếu y là người họ Lý, chắc chắn ngôi vị này không đến lượt Lý Dương Hoán mang lên người.

Ung Ma mải miết ngắm thiếu niên tuấn tú đang đi cạnh mình, không tiếc lời khen.

"Đỗ đại nhân, thứ cho bổn vương mạo muội nói thẳng, dung mạo của ngài thật sự rất xinh đẹp."

Đỗ Anh Vũ giật mình dừng bước, nhìn dang Ung Ma đầy ngại ngùng.

"Cảm ơn vương gia, nhưng dường như từ "xinh đẹp" không hợp với nam nhân lắm."

Ung Ma bật cười.

"Đỗ đại nhân đừng hiểu lầm, ta không có ý xúc phạm, chỉ là ngôn ngữ có hạn, không biết dùng từ gì để diễn tả thôi."

Đỗ Anh Vũ mỉm cười, hai mắt cong lại, lấp lánh. Ung Ma hỏi tiếp.

"Chẳng hay Đỗ đại nhân đã có gia quyến chưa?"

"Tôi chưa có, chẳng hay có việc chi không?"

"Bổn vương có một em gái ruột, tuổi vừa mười sáu, ở Chiêm Thành xem là nữ nhân xinh đẹp nhất. Đại vương gia bắt đầu tìm người phù hợp để tính chuyện trăm năm cho em ấy. Vừa hay trông thấy Đỗ đại nhân, bổn vương cảm thấy rất hợp ý, chẳng hay..."

"Thưa vương gia, ở Đại Việt chúng tôi, chuyện hôn sự của con cái do cha mẹ quyết định. Với lại tôi vẫn còn nhỏ, chưa có ý định sẽ thành gia lập thất sớm như vậy. Thật sự cảm ơn ý tốt của vương gia nhưng cũng xin lỗi vì không thể nên duyên cùng công nương lúc này."

Nét mặt Ung Ma thoáng chút ngại ngùng rồi lại nhanh chóng trở về vẻ hào sảng ban đầu.

"Là do bổn vương thất lễ rồi, mong Đỗ đại nhân bỏ qua."

Đỗ Anh Vũ mỉm cười đáp lễ. Mấy chuyện thế này dạo gần đây y gặp không ít. Cứ mỗi lần từ cung trở về nhà, y lại thấy một tập tranh để trên bàn mình. Mẹ y bảo rằng mấy nhà gần xa gửi chân dung ái nữ cũng ngày sinh bát tự đến, mong được kết duyên cùng y. Anh Vũ chưa một lần xem qua đống tranh ấy, cũng chưa có ý định tính chuyện gia đình trước hai mươi tuổi.

Anh Vũ vừa cùng Ung Ma đi một vòng hoàng cung, vừa tận tình hướng dẫn một số địa điểm nơi này. Ung Ma ngoài mặt gật gù lắng nghe, bên trong lại chẳng buồn để tâm. Chuyến đi này Ung Ma chẳng có vai trò, chỉ là đại vương Ung Câu thấy Ung Ma vô công rỗi nghề nên kéo đi theo, phòng khi sau này bản thân lên ngôi thì còn nhờ cậy được đứa em này. Ung Ma tính tình phóng khoáng, không thích gò bó, cảm giác hoàng cung Đại Việt như chiếc lồng vàng, người bên trong như những con chim bị bắt nhốt. Nếu bảo hắn ở đây như đám vương triều Đại Việt, hắn thà chết còn hơn.

Một thái giám tìm gặp anh Vũ. Cả hai ra phía xa xa nói chuyện gì đó. Ung Ma chán chường nhìn cây cối xung quanh. Hắn chợt nhận ra tiếng đàn phát ra cách nơi hắn đứng không xa. Tiếng đàn này trong trẻo, không quá khoa trương náo nhiệt như tiếng trống Chiêm Thành. Ung Ma cảm thấy tò mò, đi theo luồng âm thanh ấy.

Xa xa, trong đình nhỏ, một cô gái trẻ đang ngồi gảy đàn. Nàng ta vận bộ xiêm y hồng đậm, đầu khẽ cúi, một ít tóc mai rơi xuống, che lấy gương mặt trắng như tuyết. Ung Ma cứ đứng ngẩn ngơ.

Anh Vũ từ sau đi đến, vội vàng nhắc nhở.

"Vương gia, nơi này là hậu cung, trừ bệ hạ, nam nhân khác không được đến gần. Xin người nhanh chóng rời khỏi đây."

Ung Ma tiếc nuối quay lưng, dợm bước theo Anh Vũ. Trước khi thật sự rời khỏi, hắn còn lưu luyến quay lại, vừa kịp trông thấy gương mặt diễm lệ đang nhìn về phía này.

Nàng ấy nào phải là người, nàng ấy phải là tiên trên trời mới đúng! Dung nhan ấy khiến trái tim Ung Ma lần đầu loạn nhịp, hắn không thể ngờ trên đời này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Tất cả phụ nữ hắn từng gặp, chưa có một ai mang nét lưu luyến như thế này.

"Đỗ đại nhân, chẳng hay, người gảy đàn khi nãy là ai?"

"Là một trong số phu nhân của bệ hạ, vương gia, chuyện hôm nay, ngài hãy quên đi, đừng nhắc đến trước mặt người khác, kẻo đến tai bệ hạ, sẽ bị người trách tội."

Tiếng đàn trong đình đã ngừng nhưng đâu đó bên tai, Ung Ma vẫn có thể nghe thấy âm thanh trong suốt, đẹp đẽ của tiên nữ kia.

Lê Diệu An tập mãi không xong một bài nhạc, bức bối ôm đàn ra Bích Liên đình để giải tỏa tâm trạng. Trước khi đi còn không quên trách phạt vô cớ mấy cung nữ. Theo hầu nàng chỉ có mỗi cung nữ từ nhà mẹ đẻ tên Thu cùng một thái giám tên Nhạc. Thật ra Diệu An đang bực mình vì điện Sùng Uyên mở tiệc mà nàng lại không được mời tham dự, và càng tức tối hơn khi Lý Chương Anh cũng có mặt nơi đó. Biết rằng hai năm nay nàng không gặp vua, nhưng cũng đâu đến mức bị đối xử như thế. Ra đến Bích Liên đình nhưng tâm tư Diệu An chẳng khá hơn bao nhiêu, nhịp đàn cũng loạn lên tứ tung khiến thái giám Nhạc kế bên thỉnh thoảng khó chịu nhắc.

"Phu nhân, người lại sai nhịp rồi!"

"Ta không sai, là ngươi sai, nhịp này là biến tấu của ta."

Nhạc và Thu nhìn nhau, thở dài lắc đầu. Tâm tính Minh Bảo phu nhân chưa bao giờ bình ổn cả. Nói trắng ra, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp kia, phu nhân này chẳng được việc gì.

Diệu An cúi ghì mặt, đem hết tức giận thả trên dây đàn, đột nhiên lại cảm thấy lành lạnh như có ai đang theo dõi mình. Nàng ngừng tay lại, ngước nhìn xung quanh rồi dừng mắt tại một bụi cây xa xa. Tên Nhạc thấy thế ngạc nhiên hỏi.

"Thưa phu nhân, có việc gì sao?"

"Hình như có người theo dõi ta?"

"Để nô tài đi xem xét xung quanh."

Tên Nhạc đi vòng quanh một lúc rồi quay lại nơi Diệu An ngồi, cẩn thận báo cáo kết quả. Nơi này là hậu cung, giữa ban ngày ban mặt chắc chắn sẽ không có thích khách hay kẻ lạ mặt nào rồi. Có chăng chỉ là cung nhân quét dọn hoặc thị vệ tuần tra ngang qua, không có gì đặc biệt khác. Diệu An tạm tin những gì Nhạc nói, nhưng cũng không còn tâm trí để gảy đàn nữa. Nàng định đứng dậy, quay về Cẩm Tú cung thì một cung nữ hớt hải chạy đến báo tin.

"Bẩm phu nhân, bên cung Động Nhân truyền đến tin tức, thái thượng hoàng phát điên, liên tục ca hát nhảy múa, làm loạn hết cung. Bệ hạ đã đi đến đó xem tình hình rồi."

Diệu An nghe xong, mắt mở to ngạc nhiên.

"Phát điên? Mấy tháng trước ta đến thỉnh an, thấy thái thượng hoàng vẫn bình thường mà, sao tự dưng phát điên được. Đi, chúng ta đến đó xem sao."

Diệu An tay nhấc váy, định bụng đi thẳng về phía cung Động Nhân xem thực hư thế nào. Nhưng nàng còn chưa kịp nhấc chân, Nhạc đã giữ nàng lại.

"Phu nhân, chờ một chút."

Rồi hắn quay sang hỏi cung nữ báo tin.

"Chỗ đó có ai đến rồi? Thái hậu, Thứ phi... có mặt không?"

"Thái hậu và Thứ phi vẫn ở điện Sùng Uyên đón sứ giả. Đây là tin mật, chỉ mới có bệ hạ biết và đến cung Động Nhân thôi."

Nhạc nghe đến đây, lập tức nói với Diệu An.

"Phu nhân đừng vội, bây giờ người đến đó, họa lỡ không đúng ý bệ hạ, khéo lại bị trách phạt. Hay là người cứ quay về cung Thúy Hoa trước, chờ truyền tin từ bệ hạ rồi hãy đến đó sau."

Diệu An vẫn còn chưa quên mấy chục roi bị thái hậu phạt năm nào mà không khỏi e dè. Nếu không có tên Nhạc nhắc nhở, chắc hẳn nàng đã chạy xộc đến cung Động Nhân để xem náo nhiệt. May quá, nàng định thần lại, thẳng lưng, vẻ mặt cao ngạo lên tiếng.

"Chúng ta về cung Thúy Hoa."

Bên chỗ cung Động Nhân, ngự y được triệu tập để xem bệnh. Sau khi chạy vòng quanh cung hò hét, Lý Càn Tín được cho uống thuốc an thần, đang nằm ngủ trên giường như chưa có chuyện gì xảy ra. Bên cạnh ông, thái hậu Đỗ Quỳnh Anh khóc nức nở còn tam phu nhân Hòa thị chỉ lặng lẽ, dùng khăn lau bớt mồ hôi trên trán chồng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top