Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối chủ nhật, bữa tiệc được tổ chức ở Phú Xuân, khuôn viên rộng lớn, tuy là mùa đông nhưng lại mở tiệc ngoài trời, xung quanh lắp đặt rất nhiều máy sưởi, không phải nói, thật sự rất xa hoa. Bữa tiệc mời rất nhiều nhân vật lớn, vài người đang làm việc ở nước ngoài cũng về đây tham dự, hiển nhiên là ngầm ủng hộ cho Tống Liệt ngồi vào chiếc ghế chủ tịch.

Tống Ngữ Cảnh bước xuống xe, Trịnh Hiểu Phi theo sau. Hai người thật sự là mặc đồ giống nhau, lấy màu xanh dương đậm làm chủ đạo, anh tạo một nét đẹp âm trầm khó đoán, cô lại như một bông hoa nở rộ về đêm, gương mặt ánh lên sự kiêu ngạo nhưng sự kiêu ngạo đó không làm người khác ghét được, vì cô rất hợp với từ đó.

"Cuối cùng con cũng đến, chú cứ nghĩ con không đến chứ " Tống Liệt mặc âu phục đen, trên tay cầm ly champagne, gương mặt có dấu vết thời gian nở lên một nụ cười niềm nở chào đón hai người.

"Sao có thể không đến được, con còn muốn xem bọn họ đang chúc mừng ai kia mà, hy vọng tim chú khỏe mạnh, cố gắng đừng quá chén" Tống Ngữ Cảnh bước đến, trên mặt cũng nhếch lên một nụ cười ngạo mạn, Trịnh Hiểu Phi nhìn anh giống như đang thưởng thức một vẻ đẹp hiếm có. Tống Ngữ Cảnh thực sự rất tuấn mỹ, mái tóc cắt gọn gàng, đôi mắt tinh ranh sáng ngời ngợi, nụ cười âm lãnh, cơ thể toát ra một dạng khí phách không ai bì nổi, bỗng dưng cô thấy tự hào vì mình là vợ của anh.

Mặt Tống Liệt đanh lại, hiển nhiên không thích câu nói của anh, sau đó ông ta liền đổi một gương mặt mới.

"À, hôm nay chú mời đến một người đặc biệt, sao con không gặp mặt chứ?"

Tống Ngữ Cảnh cau mày nhìn Tống Liệt, ông ta nở nụ cười quỷ dị như đang thưởng thức một trò hay. Sau lưng ông ta xuất hiện ra một người, một cô gái với mái tóc dài, vấn thành một búi to với những lọn tóc xõa tùy ý trên vai, trông quyến rũ hơn với bộ váy tím hở lưng và khoét sâu ở ngực.

"Ngữ Cảnh" giọng nói mềm mại, Trịnh Hiểu Phi cau mày.

"Em làm gì ở đây?" Tống Ngữ Cảnh ngạc nhiên túm lấy tay Giang Uyển.

"Là chú mời cô ấy đến, không phải là người yêu của con sao, lại là diễn viên nổi tiếng nữa, vừa nghe chú là chú của con đã bỏ hết công việc đến đây rồi, con còn không biết thương hoa tiếc ngọc"

Giang Uyển ngượng ngùng cuối thấp đầu, Tống Ngữ Cảnh trừng mắt nhìn ông ta, nắm tay Giang Uyển rời đi chỗ khác, hình như anh đã quên mất Trịnh Hiểu Phi mới là người đi cùng anh đến đây.

"Sao vậy? Đau lòng sao? Đây là cách tôi dạy những đứa trẻ hư đấy" Tống Liệt nhìn cô, ý tứ thật làm người ta phát ghét. Nhưng cô đã tôi luyện rất nhiều điều, luôn luôn đặt ra 3 tiêu chí.

Thứ nhất, luôn mỉm cười.

Thứ hai, luôn ngẩn cao đầu.

Thứ ba, không được để người khác nắm được khuyết điểm.

Cô có thể là con mèo nhỏ vâng lời bên cạnh Tống Ngữ Cảnh nhưng không thể không là một con nhím đầy gai bên người khác. Sự yêu thích, quan tâm của cô chỉ dành cho một người đàn ông, chính là Tống Ngữ Cảnh.

Trịnh Hiểu Phi đón lấy một ly rượu từ trong tay phục vụ mặc âu phục đen, lắc lắc ly nước trên tay, thứ chất lỏng màu vàng xinh đẹp sóng sánh làm con người ta mê mẩn.

"Bình thường dạy trẻ hư chính là không cho chúng ăn cơm một buổi, la mắng chúng, bắt chúng làm việc. Nhưng đó là với những đứa trẻ khác thôi, khi còn bé ba mẹ tôi nuông chiều tôi lắm, không đánh, không mắng tôi, hoặc là làm như cách mà chú đã làm đâu. Với lại, ai lại dạy một đứa trẻ tranh giành thứ vốn là của nó rồi chứ, đúng không, chú Tống? " Trịnh Hiểu Phi nhấp một ngụm, không để ý đến sắc mặt Tống Liệt đã đen như than.

'Con ả này đang ám chỉ mình tranh giành chiếc ghế chủ tịch của Tống Ngữ Cảnh! Một con đàn bà thâm sâu khó lường!"

Hình như lâu rồi cô chưa uống rượu, vị có vẻ khác, cô đặt ly rượu xuống. Xoay lưng, nhưng rồi chợt nhớ gì đó mà quay đầu lại nhìn Tống Liệt.

"Chú có nghĩ, sau buổi tiệc này, Tống Ngữ Cảnh có đi điều tra quan hệ của chú và Giang Uyển không? Tôi biết chú rất thích cái ghế đó nhưng lần này hình như hơi manh động rồi"

"...."

Đúng vậy, lần này ông đã quá nóng vội rồi. Gọi Giang Uyển đến đây là một sai lầm, Tống Ngữ Cảnh nhất định sẽ nghi ngờ. Nhưng ông nhớ rằng Tống Ngữ Cảnh rất yêu thích Giang Uyển chắc chắn sẽ tin tưởng Giang Uyển, không có vụ Tống Ngữ Cảnh sẽ điều tra ông đâu. Chết tiệt! Con nhóc họ Trịnh, rốt cuộc nó nắm bao nhiêu bí mật của ông? Nếu không triệt hạ nhanh chóng chắc chắn sẽ là một vụ tai ương khó lường.

Buổi tiệc bắt đầu được một lúc, người càng lúc càng đông, cô cũng không đi tìm anh, lẳng lặng đến gần hồ bơi cùng với ly nước trái cây.

Thật ra cô chỉ mạnh miệng vậy thôi, cô chỉ đơn giản là khoác lên trên người một vỏ bọc mạnh mẽ lừa dối mọi người, thật ra cô rất yếu đuối, cô cũng sẽ đau lòng khi thấy anh quan tâm và yêu thương một cô gái khác, sẽ đau lòng khi ai đó đả kích, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài. Bởi vì cô không muốn Tống Ngữ Cảnh cười nhạo cô, anh chính là nổi sợ to lớn nhất của cô cả cuộc đời này.

Phía sau truyền đến tiếng động, Trịnh Hiểu Phi theo quán tính mà quay đầu nhìn, từ bóng tối xuất hiện ra thêm một người, Giang Uyển với âu phục tím than bước ra, so với gương mặt lúc nãy phô bày trước Tống Ngữ Cảnh thì cô thích gương mặt này hơn, không cố gắng hiền lành, dịu dàng, mà là độc địa, sắc bén, mưu mô, đây mới là Giang Uyển mà cô thích.

"Không phải nên đi theo Tống Ngữ Cảnh sao, bây giờ xuất hiện ở đây là có ý gì, hay là đổi khẩu vị rồi, muốn tán tỉnh tôi sao?"

"Cô thôi đùa cợt kiểu đó đi, bày ra bộ dạng như có như không đó là cho ai xem vậy, tôi chắc chắn trong lòng cô đang gào thét, đau khổ lắm" Giang Uyển khoanh tay nhìn cô, câu nói đầy gai nhọn, đâm vào trái tim cô đau đớn.

"Tôi gào thét, tôi đau khổ, Giang Uyển, tôi so với cô còn tốt hơn. Tôi ở đây gào thét vì người đàn ông tôi yêu, còn cô thì sao? Rên rỉ dưới thân một người đàn ông xa lạ để có được địa vị? Tôi so với cô tốt hơn nhiều"

"Cô!"

"Tôi làm sao? Nói đúng rồi phải không?"

Trịnh Hiểu Phi bước đến gần Giang Uyển, mặt mày Giang Uyển khó coi, nhìn giống như muốn bóp chết cô.

"Trịnh Hiểu Phi, tôi thật sự ganh tị với cô"

"Ồ, vậy sao?" cô như nghe một câu chuyện cười, đặt ly nước lên môi, sau đó mỉm cười chờ Giang Uyển nói tiếp.

"Tôi ganh tị cô có gia đình, có ba mẹ yêu thương cưng chiều cô như công chúa, tôi ganh tị vì cô có quyền lực, học lực lại tốt, nhan sắc trời ban, hơn hết cô có Tống Ngữ Cảnh, còn tôi..." Giang Uyển dừng lại một chút, con ngươi động đậy, lại nói "Tôi không có gì cả"

Trịnh Hiểu Phi vẫn im lặng, cô cảm thấy bây giờ không phải là lúc cắt đứt câu chuyện này.

"Vì vậy"

"Vì vậy?"

"Vì vậy, nếu cô biến mất thì thật tốt, chúng tôi sẽ ở cạnh nhau...."

Từ sau đó cô nghe không rõ hình như Giang Uyển nói "Cả đời....." . Mà cô cũng chẳng biết có nghe đúng không nữa, vì xung quanh cô toàn là tiếng "ọc ọc" của nước.

Cô rơi xuống bể bơi rồi.

Do Giang Uyển đẩy.

Thật là khôi hài, ban nãy cô còn cảm thông với cô ta.

Đúng là ngu ngốc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top