Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Liệt ngồi trên ghế run bần bật, hiển nhiên là điều này đi ngoài dự đoán của ông. Hiện tại cổ đông lớn đều đứng về phía Tống Ngữ Cảnh, mà Giang Uyển lại bị phát hiện thân phận, ông bây giờ chẳng còn kế sách gì nữa, ông có thể đoán, trước sau gì 15% cổ phần trong tay cũng bị đoạt bởi Tống Ngữ Cảnh, ông chỉ có thể nhìn chiếc ghế chủ tịch ngày một xa. Bao nhiêu công sức ông bỏ ra, lấy lòng có, mua vui có, vậy mà chẳng có gì.

Tống Ngữ Cảnh lái xe vào sân, sau đó bước vào trong. Trịnh Hiểu Phi một bộ dạng lười biếng nằm trên ghế salon, ti vi đang bật, báo để tùy ý trên bàn, cô vốn không để ý rằng anh đã về, dường như chương trình trên ti vi rất thu hút cô. Anh cởi giầy, thay một đôi dép đi trong nhà vào, không nhanh không chậm đến gần cô.

Mãi đến khi một bên ghế lún xuống cô mới biết là có người, kinh ngạc quay sang nhìn, mà anh cũng đang nhìn cô.

"Anh về rồi à? Em không nghe thấy tiếng xe" cô vui vẻ hỏi, đầu tựa vào vai anh.

"Em bật ti vi to như vậy không nghe là đúng thôi" anh cầm lấy remote trên bàn, bật volume nhỏ lại, giọng nam chính trên ti vi cũng bắt đầu đều đều.

Đối với câu nói của anh cô chỉ cười không đáp, mắt lại dán lên màn hình lớn, cô đang xem một bộ phim cổ trang mới nổi gần đây, xem cũng không tệ, nam nữ chính đều diễn rất đạt.

"Là em cố ý gọi anh đấy"

Cô đột nhiên cất giọng, anh cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên.

"Tôi biết"

"Không tức giận sao?"

Cô liếc trộm anh, muốn xem một chút động tĩnh trên mặt anh, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh theo dõi bộ phim trên màn hình.

Bỗng dưng anh nhìn cô làm cô giật mình nhưng cô vẫn không quay đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào anh.

"Bà Tống, em có quyền can thiệp vào việc của chồng em khi chồng em gặp người phụ nữ khác"

"....."

Trịnh Hiểu Phi không tin được lời mình vừa nghe, mở to mắt nhìn anh, anh vẫn không nhìn cô mà nhìn ti vi, mà có lẽ anh cũng biết được vẻ mặt của cô lúc này, chắc hẳn rất hài hước. Cô ngậm miệng, cười cười rồi tựa đầu vào vai anh. Không khí lúc này thật tốt.

Một tuần trôi qua, hôm nay là một ngày giáp xuân. Mặc dù vậy thời tiết vẫn có chút lạnh lẽo. Trịnh Hiểu Phi ngồi trong nhà cầm khư khư cái ly sứ, hơi ấm từ nó truyền vào làm cô thấy ấm áp hơn.

Ngày mai là ngày quyết định, Tống Ngữ Cảnh có ngồi lên chiếc ghế chủ tịch hay không đều phụ thuộc vào ngày mai. Tống Liệt chắc chắn sẽ hành động, nhưng chỉ không biết  hành động theo phương thức nào, ông ta không cáo già, Tống Liệt tuy tham lam nhưng ông ta không có kinh nghiệm trên thương trường. Nếu ông ta ngồi được lên ghế chủ tịch thì trước sau gì cũng bị đạp xuống thôi.

Ngón tay miết lấy miệng ly, nhíu mày đăm chiêu. Bên ngoài gió rét từng cơn, tuy là đã đóng kín cửa và mặc áo dài tay nhưng vẫn lạnh không thôi. Trịnh Hiểu Phi đặt ly nước xuống, cầm lấy điện thoại, dường như gần đây không còn thấy tin tức về Giang Uyển nữa, cô ta thật sự đã mất đi chỗ đứng trong làng giải trí rồi.

Tắt màn hình vi tính, Tống Ngữ Cảnh lại thở dài, trong tay anh đã có 45% cổ phần, chỉ còn ngày mai anh sẽ ngồi lên chiếc ghế đó, Tống Liệt không cản được anh. Kế hoạch thu mua cổ phần của các cổ đông khác của ông ta đã thất bại, trên thương trường này chỉ còn duy nhất một mình anh. Nhưng anh lo sợ ngày mai sẽ xảy ra bất trắc, Tống Liệt nhất định sẽ không để cho anh ký được lên tờ giấy đó, anh đã sớm có phòng bị, chỉ là không biết ông ta sẽ tấn công theo cách nào.

"Cậu đang lo lắng chuyện của Tống Liệt sao?"

Trương Đình đứng ở cửa hỏi, sau đó từ tốn bước vào. Anh không đáp, hiển nhiên là lo lắng rồi, Trương Đình nhìn anh rồi lại nói tiếp.

"Hiếm khi thấy cậu lo lắng như vậy, nói xem cậu đã nghĩ ông ta sẽ ra tay theo hướng nào rồi phải không?"

Anh nhìn Trương Đình, quả thực đã phần nào đoán ra rồi.

"Trương Đình"

"Nói đi" Trương Đình rót một ly nước rồi nhấp một ngụm.

"Tôi sợ ông ta nhắm vào cô ấy"

Đặt ly nước xuống, Trương Đình hiển nhiên biết 'cô ấy' trong miệng của Tống Ngữ Cảnh là ai, chính anh cũng đoán ra được.

"Yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho Hiểu Phi trong ba tiếng anh ở đó"

"Tôi tin cậu"

"Tống Ngữ Cảnh"

"Có chuyện gì?"

"Nếu phải lựa chọn giữa cậu và cô ấy, tôi sẽ chọn cô ấy" nhưng mà, cô ấy lại chọn cậu, nên tôi phải theo cô ấy.

Anh cau mày "Ý cậu là gì? "

Trương Đình bật cười, vỗ vai Tống Ngữ Cảnh "Không có gì, tôi chỉ nói cho vui thôi, đừng căng thẳng như vậy chứ"

"Nham Nhở" Tống Ngữ Cảnh gạt tay Trương Đình, tiến lại bàn làm việc.

Trương Đình thu lại nụ cười, anh cúi đầu xuống che đi sự ảm đạm trong mắt.

'Xin lỗi Tống Ngữ Cảnh, cậu đừng tin tôi, tôi đã đồng ý với cô ấy rồi'.

Nửa tiếng trước, Trịnh Hiểu Phi gọi cho Trương Đình.

"Hiểu Phi, có chuyện gì sao?"

"Trương Đình, ngày mai là ngày quyết định, Tống Liệt sẽ không để yên cho anh ấy".

"Anh biết"

"Vì vậy, Trương Đình, có một việc em muốn nhờ anh"

Trương Đình cau mày, tay siết chặt lại, tâm trạng anh dần dần không tốt.

"Được" một chữ này, nói ra cũng thật khó khăn.

"Ngày mai, anh giữ điện thoại của anh ấy đi, giữ cho đến khi cuộc họp kết thúc"

"...."

"Trương Đình?" giọng cô dịu dàng truyền qua loa, tay anh càng siết chặt, anh chưa bao giờ có thể từ chối yêu cầu của cô.

"Được"

"Cảm ơn anh, Trương Đình"

Hiểu Phi, em biết không? Anh thích em, anh có thể giúp em lừa dối Tống Ngữ Cảnh nhưng anh lại không thể lừa dối chính mình.

Anh ghen tị với Tống Ngữ Cảnh, vừa có được em, vừa có được tình yêu của em, vừa có được thời gian của em. Còn anh, chỉ có một câu cảm ơn thôi. Nhưng anh không hối hận, chỉ cần nhìn thấy em vui vẻ sống tiếp là anh mãn nguyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top