Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một hai ngày sau, Tống Ngữ Cảnh thật sự sắp bị đè chết bởi vì lượng công việc quá nhiều, thời gian ngủ cũng bị thu hẹp huống chi là thời gian gặp được cô. Anh thường xuyên bực nhọc, cô chỉ nhìn anh đáng thương.

Trương Đình đứng một bên quan sát sắc mặt anh, tiều tụy đi nhiều.

"Cái công ty gì thế này, sao mỗi khi tôi đầu tư vào là họ lại hớt tay trên" Tống Ngữ Cảnh bực nhọc quăng tập hồ sơ trên bàn.

Gần đây không biết xảy ra chuyện gì, có một công ty liên tục cướp dự án mà Âu Hải nhắm vào, Âu Hải gần đây không có nổi một hợp đồng hoàn chỉnh, hội đồng quản trị cứ liên tục hỏi anh cách giải quyết. Chính anh cũng không biết phải làm sao thì làm sao mà trả lời họ.

Trương Đình xếp lại hồ sơ trên bàn, nhìn Tống Ngữ Cảnh vô lực nằm dài trên ghế.

"Cậu nói xem, đây là năm hạn của tôi phải không?"

"Cậu có thể đừng bi quan như vậy không, bây giờ chỉ có thể tìm cách thôi" Trương Đình cau mày nói. Anh không trách nổi Tống Ngữ Cảnh, những ngày hôm nay Tống Ngữ Cảnh đã cố gắng như thế nào anh đều biết rất rõ, gần cả tuần nay, một ngày không ngủ quá năm tiếng, đổi lại là anh, anh cũng sớm quy tiên.

"Trương Đình"

"Gì?"

"Cậu có nghĩ trong công ty có nội gián không? "

"Tôi cũng có suy nghĩ tới, dù sao chúng ta từ đó tới giờ không hề gây chuyện với công ty kia, làm sao mà họ cứ tấn công chúng ta mãi. Tôi cũng đã sớm cho người đi điều tra rồi"

"Ừ, điều tra là tốt" Tống Ngữ Cảnh thở ra một hơi, Trương Đình nhìn anh, ấp úng.

"Ngữ Cảnh, tôi có chuyện muốn nói..."

"Nếu cậu định bảo tôi xin sự trợ giúp của nhà họ Trịnh thì miễn đi"

"Tại sao? Dù sao cậu cũng là con rể, họ không thể thấy chết mà không cứu"

Tống Ngữ Cảnh đứng dậy, vơ lấy áo khoác ngoài trên ghế, bỏ đi, trước khi đi vẫn để lại một câu cho Trương Đình.

"Tôi kết hôn với Trịnh Hiểu Phi, tôi muốn chăm sóc cô ấy bằng sức lực của mình, điều này còn không làm được thì tôi có thể làm gì nữa"

Trương Đình cúi gằm mặt, không nói được lời nào.

Tống Ngữ Cảnh lái xe về nhà, những hôm xảy ra chuyện, anh rất mệt mỏi, lắm lúc chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc, quên hết trời trăng mấy đất, chỉ muốn ôm cô như vậy thôi. Anh lái xe nhanh hơn, khao khát ôm cô càng mãnh liệt, anh không khỏi vui vẻ khi nghĩ tới gương mặt của cô.

Anh chạy về thật nhanh, thứ đón chào anh không phải là vẻ mặt ngạc nhiên hay vui vẻ của Trịnh Hiểu Phi, đó là nổi sợ. Cô ngồi trên ghế, dưới cằm băng một dải băng trắng, còn dính tí máu, anh vội chạy đến nắm lấy tay cô, Trịnh Hiểu Phi giật bắn mình, nhìn anh.

"Làm sao về sớm vậy, để người ta biết ông lớn lười biếng thì không tốt đâu" cô cười cười, trêu anh một chút

"Em làm sao vậy? Sao lại chảy máu?"

"Em bất cẩn nên té, cằm đập xuống nền nhà" Cô cười giải thích, thật là đau quá.

"Anh đưa em đi bệnh viện"

"Vết thương nhỏ thôi, đi làm gì" Cô giữ tay anh lại.

"Nhỏ cái đầu em, máu vẫn đang chảy kìa! "

Cuối cùng cả hai vẫn đến bệnh viện, khâu 5 mũi... Trịnh Hiểu Phi không nói được lời nào, lẳng lặng ôm lấy cánh tay anh.

"Giận sao?"

Anh không trả lời, vẫn trầm ngâm bước đi, Trịnh Hiểu Phi đu lấy tay anh, không cho anh đi nữa. Anh cũng phải chịu thua, dừng lại nhìn cô.

"Đừng giận nữa, là em bất cẩn lần sau em sẽ cẩn thận hơn"

"Chắc chắn?"

"Em thề!" Trịnh Hiểu Phi vươn tay lên trời, vẻ mặt chắc chắn.

Anh nhếch môi, ấn vào đầu cô, bảo cô ngốc. Cô cười cười, ôm lấy cánh tay anh bước đi.

"Trịnh Hiểu Phi"

"Hả? "

"Anh thật sự nghe chán chữ bệnh viện rồi, trừ sinh con ra, lần sau em còn đến đây nữa, anh sẽ lập tức tống em vào quan tài! "

Cô xanh mặt, sau đó lại bĩu môi.

"Anh là kẻ hèn nhát"

"Đúng, anh là kẻ hèn nhát! Anh sợ mất em nên mới hèn nhát như vậy"

"...." Trịnh Hiểu Phi mở to mắt nhìn người đàn ông đi bên cạnh cô đây. Tâm trạng cô kích động không thôi. Cô chợt thấy sống mũi cay cay, một giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng cô lại cười "Em hứa với anh, sẽ không đến đây nữa, cho dù có đến, cũng không để anh biết"

"Em!"

Tống Ngữ Cảnh chưa nói xong đã bị cô hôn. Cô chủ động hôn anh, thực sự chủ động hôn anh. Môi cô mềm mại áp lên môi anh, cảm giác ngọt ngào và ấm áp lạ thường vây quanh anh.

Có ai nói, hôm nay nắng rất đẹp chưa? Vậy để anh nói, hôm nay nắng rất đẹp, rất đẹp.

Buổi tối, Trịnh Hiểu Phi đi ngủ sớm hơn bình thường, vì cằm bị thương nên cô phải kiêng ăn rất nhiều thứ, sau lại tránh để nó chạm vào nước nữa, mỗi lần cô định làm gì thì anh lại quan sát cô, cuối cùng cô cũng đành bỏ cuộc, đi ngủ sớm. Anh mới yên tâm, chui vào phòng làm việc.

Tống Ngữ Cảnh vùi đầu vào giấy tờ, lại nghiên cứu thị trường gần đây, lại xem xét về công ty đối thủ.

Vốn dĩ Âu Hải cùng công ty đó không có thù oán gì, hơn nữa lại là hai lĩnh vực khác nhau hoàn toàn, vậy tại sao công ty đó cứ phải cản trở anh. Chỉ có thể là có người phía sau nữa thôi. Anh gọi điện cho Trương Đình, nói cậu ta điều tra quan hệ mật thiết của công ty đó, Trương Đình trả lời đã biết, sau đó liền cúp máy.

Tống Ngữ Cảnh siết chặt tay, anh nhất định không để cho Âu Hải thất bại trong tay anh.

Sáng hôm đó, Thương Nhạc đưa Tiểu Lăng đến trường, suốt đoạn đường đi cậu không nói một câu nào, bộ dạng ủ rũ chán chường. Thương Nhạc có hỏi qua mấy lần nhưng cậu bé lắc đầu không nói.

Tối đến, Vương Duyệt trở về nhà, trên vai áo là một lớp tuyết dày, vừa nặng vừa ẩm ướt. Thương Nhạc cầm trên tay một chiếc khăn lông tiến lại gần đưa cho anh, anh nhận lấy lau đi mái tóc ướt của mình.

Gần đây trời lạnh quá, tuyết đã rơi mấy tuần liền rồi, đường xá cũng đầy ụ tuyết, có mấy đoạn còn bị kẹt, cũng may là bệnh viện mà anh làm gần đây nên mới có thể đi bộ, nếu không thì chắc tuyết đã làm nghẹt pô xe rồi.

Sau khi làm xong hết thảy việc cá nhân, Vương Duyệt ngồi trong phòng khách đọc sách, máy sưởi ấm áp làm anh thoải mái hơn rất nhiều.

"Chú Vương Duyệt"

Anh đặt sách xuống nhìn về phía cửa, nơi có một cậu bé đang đứng, cậu bé đang mặc áo len tay dài màu rượu vang, quần dài đến mắc cá, chân còn mang vớ màu đỏ.

"Chú đây, con có việc gì sao?"

Tiểu Lăng không nói mà đứng mãi ở đó. Vương Duyệt nhìn theo.

"Lại đây nào"

Tiểu Lăng nhanh chóng tiến tới chui vào lòng của Vương Duyệt.

"Con có chuyện gì muốn hỏi sao?"

Anh thấy cục bông ấm áp trong lòng mình cựa quậy, là Tiểu Lăng gật đầu.

"Con nói đi, chú nghe mà"

Vương Duyệt thủ thỉ nói, giọng vô cùng nhẹ nhàng.

Tiểu Lăng nằm trong lòng anh một lúc sau mới lên tiếng.

"Hôm qua con có nói chuyện điện thoại với mẹ, trong màn hình mẹ đeo một dải băng ở cằm, con hỏi mẹ bị gì, mẹ nói mẹ bị ngã. Chú Vương Duyệt, bình thường con bị ngã chú hay dặn con không được ăn cái này ăn cái kia vậy có phải mẹ cũng vậy không ạ?"

"Đúng rồi, khi bị ngã chảy máu phải kiêng ăn rất nhiều thứ, còn phải tránh đụng vô nước, như vậy thì vết thương sẽ lành nhanh hơn và không để lại sẹo"

"Vậy mẹ phải kiêng ăn những gì ạ?"

Vương Duyệt nói ra một loạt, Tiểu Lăng ghi nhớ hết vào đầu rồi chạy thật nhanh về phòng để ghi lại vào giấy, sáng mai gọi cho mẹ dặn mẹ là được rồi.

Khi Tiểu Lăng chạy đi thì Thương Nhạc tiến vào, trên tay còn cầm theo một cốc sứ màu trắng.

"Hôm nay thằng bé ủ rũ cả ngày, em nghĩ là đang lo lắng cho Phi Phi"

"Phi Phi có một đứa con rất ngoan" Vương Duyệt nói, anh ôm lấy Thương Nhạc. Máy sưởi trong phòng chạy rì rì, mùi cacao bốc lên thơm phức, màu đèn vàng ấm áp vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top