Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác gì thế này... Toàn thân tôi đau buốt, tê tái. Tôi dường như chẳng thể nào cựa quậy được, rã rời, toàn thân tôi như mềm nhũng ra... Đầu tôi nhức nhối không ngừng, cảm giác như mình đang đeo những quả tạ nặng hàng ngàn cân lên đầu. Tôi cảm giác như thân thể này không phải là của tôi, vì nó vốn chẳng chịu nghe lời của tôi. Tôi muốn cử động nhưng chẳng thể nào nhúc nhích được...

-Ngọc...Ngọc ơi! Tỉnh lại đi con, đừng làm mẹ sợ, tỉnh lại đi con.... Bác sĩ ơi, tay con tôi nó nhúc nhích rồi kìa... Bác sĩ ơi, làm ơn coi giúp con tôi với.....

Tiếng ai đó rất thân quen đang vang lên bên tai tôi. Hình như là tiếng của mẹ...hình như là vậy... Tiếng của mẹ ? Vậy là tôi vẫn chưa chết, vẫn còn sống... Đúng rồi, đúng thật rồi, đó là tiếng của mẹ tôi. Vậy ...vậy..tôi vẫn còn nhận ra được tiếng của mẹ...vậy tức là tôi không hề bị mất trí nhớ...tôi vẫn nhớ được... May quá...thật là may... Tôi cố gắng mở mắt, sao mà khó đến thế. Tôi không biết rõ là lúc tôi được sinh ra, lúc mở mắt để chào đời có khó khăn như vậy không, nhưng ngay lúc này, việc mở mắt đối với tôi là một việc hết sức khó khăn. Tôi cố gắng, thật cố gắng, từ từ.... Chói quá, có cái gì đó chiếu thẳng vào mắt tôi. Ánh sáng, đúng rồi, là ánh sáng.... Tôi khẽ chau mày, cử động. Cảnh vật trước mắt tôi khá mờ nhạt, khá mông lung... Nhưng từ từ, chúng được sắp xếp lại rõ ràng hơn..

-Ngọc ơi! Tỉnh lại đi.....- Tiếng của mẹ, của Vy, của Venus, của Trúc, của Uyên.... Tôi cố gắng nhận định từng âm thanh, từng giọng nói..... Nhưng hình như...hình như không có giọng của Ngân Giang.

-Mẹ... - Tôi thều thào nói.

-Ôi, cảm ơn trời phật, con tôi đã tỉnh lại rồi... - Mẹ tôi vui mừng đến phát khóc.

-Ngọc...may quá, cuối cùng Ngọc đã tỉnh lại rồi. Ngọc làm tụi này lo quá.. - Tụi nó nói, mắt ai cũng rưng rưng muốn khóc.

-Khờ quá, Ngọc đâu chết dễ vậy. Còn nhiều chỗ chưa đi chơi, còn nhiều món chưa ăn lắm mà, chết thì uổng phí lắm... Chết rồi, tài sản của mẹ Ngọc để cho ai hưởng đây... - Tôi cố gắng đùa, mặc dù đầu vẫn còn đau buốt.

-Lúc này mà con còn đùa được nữa sao? Con thật là... -Mẹ mắng yêu tôi...

Nhưng lời nói đùa đó của tôi làm cho bầu không khí đỡ căng thẳng hơn. Bác sĩ đến khám cho tôi

-Đã tỉnh lại và nói chuyện như vậy được là tốt lắm rồi. Cô ấy sẽ không sao đâu. Chịu khó nằm yên tịnh dưỡng là được, đừng suy nghĩ hay cử động nhiều làm ảnh hưởng đến vết thương. Chúng tôi sẽ luôn theo dõi tình trạng của cô ấy.

Mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, tôi đưa mắt tìm kiếm một người, người mà tôi muốn gặp, muốn nhìn thấy nhất sau khi tỉnh lại... Ngân Giang... Cô ấy đứng lặng lẽ sau lưng Venus từ bao giờ. Cô ấy vẫn luôn như vậy, vẫn im lặng... Từ đầu đến cuối, cô ấy không nói bất cứ câu nào, bất cứ lời nào cũng như không thể hiện bất cứ hành động hay cử chỉ nào thể hiện sự quan tâm đối với tôi, chỉ lặng lẽ nhìn tôi với đôi mắt thật buồn... Tôi cảm nhận được nỗi buồn đó trong đôi mắt của Giang, một nỗi buồn thương vô hạn... Giá như tôi có thể hiểu được đôi mắt ấy đang muốn nói điều gì, giá như tôi có thể biết được Giang đang nghĩ gì thì tốt biết mấy...

-Ngọc đã hôn mê bao lâu rồi? -Tôi hỏi.

-Đã hai đêm, một ngày rồi...

-Vậy là sinh nhật Ngân Giang đã trôi qua rồi. Mọi thứ đã quá muộn rồi...- Tôi nghĩ thầm

-Sinh nhật của Giang...vui chứ....? -Tôi hỏi Giang với giọng thật tha thiết.

Nhưng Giang lặng im, không trả lời.

-Làm sao vui nổi chứ, buổi tiệc còn chưa kịp tổ chức thì đã nghe tin của Ngọc... Đâu ai còn tâm trí đâu nữa mà mừng sinh nhật với sinh nguyệt nữa chứ. - Uyên nói.

-Ngọc xin lỗi, tại Ngọc mà mọi người lo lắng, tại Ngọc mà mọi người mất vui...- Tôi ngập ngừng.

-Ah, nhưng sao Ngọc lại có thể nằm ở đây được vậy. Ai đã đưa Ngọc vào đây, làm sao mọi người biết được chuyện này. Còn tụi nhóc kia đâu rồi? -Tôi ngạc nhiên hỏi.

Lúc này mẹ mới kể cho tôi nghe. Thì ra sau khi tôi bị đánh bất tỉnh. tụi nó định lấy hết tiền và đồ đạc của tôi, bao gồm luôn chiếc xe. Nhưng thật may lúc đó có mấy người đàn ông đi ngang qua, họ thấy có chuyện, liền gọi cho cảnh sát 113. Mấy người đó đã nhảy cứu tôi và đưa tôi vào bệnh viện. Còn lũ nhóc kia đã bỏ chạy, nhưng sau đó thì bị cảnh sát đuổi bắt được và đã bắt hết chúng về đồn cảnh sát. Số tôi cũng may thật đấy, cuối cùng cũng có "anh hùng" xuất hiện ra tay "cứu giúp". Nhưng tôi chợt giật mình.

-Vậy... bọn chúng đã lấy hết mọi thứ rồi sao...?

-Không, đã lấy lại được hết rồi, bao gồm luôn cả món quà...- Venus nói, giọng không mấy vui. Hình như cô ấy đoán được tôi đang nghĩ gì.

Tôi biết điều đó nên im lặng không hỏi thêm nữa, nhưng lòng tôi thấy vui và yên tâm nhiều.

-Thôi, đã khuya lắm rồi, các cháu về nghỉ ngơi hết đi, để cô ở lại chăm sóc cho Ngọc được rồi. - Mẹ tôi nói.

Cả đám "Dạ" lí nhí trong miệng. Tôi đoán được thật ra ai cũng muốn ở lại với tôi, nhưng vì người đó là mẹ của tôi nên họ không dám giành, không dám ý kiến, và dĩ nhiên chỉ có một người là tôi không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì... Mọi người ra về, ai cũng quay lại nhìn tôi lưu luyến không muốn rời. Chỉ riêng có một người là lặng lẽ quay đi không một lời chào... Nhưng ánh mắt tôi, đầu óc tôi thì vẫn cứ mãi nhìn theo bước chân người đó. Và người cảm thấy lưu luyến chính tất nhiên là tôi...

Nằm trong bệnh viện. Ngày nào bọn họ cũng thay phiên nhau vào chăm sóc tôi và thậm chí là...đút cho tôi ăn, vì tay phải của tôi đã bị thương. Tuy nói là bị thương, nhưng thật ra nó vẫn không đến nỗi không cử động được, không tự ăn được. Nhưng cái chính là bọn họ muốn thế và dĩ nhiên tôi cũng không... ngu dại gì mà từ chối lòng tốt của họ... Nhưng người mà tôi mong chờ nhất thì vẫn...biệt vô âm tín....Tôi biết Vy là người lo lắng nhất, vì cô ấy nghĩ chính vì cô ấy mà tôi mới ra nông nỗi như thế này.

-Xin lỗi Ngọc, tại vì Vy mà Ngọc phải chịu đau như thế này. Nhìn như Vy chỉ toàn mang lại phiền phức cho Ngọc thôi....- Vy nói, giọng vừa buồn, vừa hối hận.

-Đúng rồi, Ngọc cũng nghĩ như vậy đấy. Từ khi quen biết Vy, Ngọc toàn gặp những rắc rối và phiền phức không đâu. Đã vậy còn phải luôn suy nghĩ, giải quyết những rắc rối của Vy gây ra nữa. Đã vậy Vy còn luôn dựa dẫm vào Ngọc nữa. Thật là...đôi khi Ngọc có cảm giác như Vy là một chiếc ba lô thật nặng vậy đó. - Tôi đưa tay lên gõ nhẹ vào trán của mình, ra vẻ như đang suy nghĩ.

-Xin lỗi Ngọc...- Vy ngập ngừng, cúi đầu, mặt cô buồn thấy rõ.

-Cô bạn không bao giờ biết buồn, biết suy nghĩ thậm chí không có cảm xúc này của tôi cuối cùng cũng biết buồn rồi sao...- Tôi trêu.

Tôi đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm của Vy lên. Không ngờ lúc buồn Vy dễ thương và đáng yêu đến như vậy. Tôi thấy tim mình đập mạnh hơn, nhanh hơn. Nhìn sâu vào đôi mắt đen lay láy kia, tôi nhẹ nhàng nói

-Nhưng Vy có biết, những rắc rối và phiền phức của Vy đã trở thành một phần không thể thiếu với Ngọc rồi không? Ngọc không biết từ bao giờ, từ lúc nào đã trở nên quen thuộc với những việc đó. Đã quen với việc Vy luôn dựa dẫm vào, đã quen với những cử chỉ ngây thơ và đôi khi rất khờ khạo của Vy, đã quen với sự có mặt của Vy bên cạnh Ngọc. Đôi khi Ngọc chỉ muốn điên lên trước sự ỷ lại của Vy, muốn điên lên mỗi khi Vy lí nhí nhờ Ngọc giúp Vy giải quyết tất cả mọi việc, dù cho việc đó có dễ dàng đến đâu, muốn điên lên trước những câu nói ngây ngô và hành động ngốc nghếch chẳng bao giờ chịu suy nghĩ của Vy, nhưng Ngọc càng muốn điên hơn nếu một ngày Vy không nói với Ngọc rằng "Ngọc ơi.... giúp Vy với.... Vy không biết phải làm sao hết ....". Hình như tất cả những việc đó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Ngọc, những rắc rối và phiền phức đó làm cuộc sống của Ngọc trở nên sinh động hơn. Và chính sự ngây thơ của Vy làm cho Ngọc cảm thấy cuộc sống này vẫn còn nhiều điều thú vị, chứ không hẳn chỉ toàn là sự tính toán và lừa dối, lợi dụng lẫn nhau. Trải qua chuyện lần này, Ngọc hiểu được rằng, dù cho Vy có mang lại bao nhiêu chuyện khó khăn đến với Ngọc đi chăng nữa, thì điều đó càng chứng tỏ rằng Ngọc là một người rất quan trọng với Vy, bởi vì Ngọc luôn sẵn sàng gánh vác tất cả mọi điều cho Vy. Chiếc ba lô nặng này là do Ngọc tự mình muốn đeo và một khi đã đeo nó lên vai, thì Ngọc sẽ không bao giờ bỏ xuống, mãi mãi không bao giờ bỏ xuống.

-Thật ra Vy biết mọi người ai cũng rất thích Ngọc, vì Ngọc rất tốt, Ngọc luôn nghĩ cho người khác, luôn hết lòng và sẵn sàng làm mọi việc vì người khác. Nhưng chính vì Ngọc quá tốt, mọi chuyện Ngọc làm đều vì muốn tốt cho người khác, nên luôn dẫn đến những chuyện.....không tốt.....không tốt vì...vì ..quá tốt...

Tôi bật cười trước câu nói quá đỗi ngây thơ của Vy.

-Vậy thì tốt quá rồi, tốt vì cuối cùng Vy vẫn chưa biết nói chuyện thế nào cho tốt.....- Tôi trêu.

-Ngọc chọc Vy....đã biết là Vy không biết nói chuyện, không biết diễn tả ý của mình rồi mà...

-Ngọc xin lỗi...- Tôi cố nén cười.

-Vy biết Ngọc luôn lo lắng và chăm sóc cho mọi người và với Vy cũng vậy, Ngọc cũng rất trọng dụng Vy...

-Không phải trọng dụng, mà là xem trọng...trời ạ.... - Tôi không nén cười được trước câu nói của Vy.

-Uhm...là xem trọng...- Mặt Vy đỏ lên vì ngượng, trông cô hết sức đáng yêu.

-Vy biết và thậm chí mọi người ai cũng biết, người mà Ngọc thích nhất là ai... Tuy biết người đó không phải là Vy, nhưng.....nhưng Vy....luôn mong người đó có thể là mình....

Lúc này thì tôi không thể cười được nữa... Tôi hiểu Vy đang muốn nói gì. Câu nói đó làm tôi rất bất ngờ, vì từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có thể nghĩ rằng Vy cũng có tình cảm với tôi.... Đối với một người không biết cách nói chuyện và không biết cách thể hiện tình cảm như Vy thì đây chính là câu nói thổ lộ tình cảm chân thành nhất... Trước giờ tôi luôn nghĩ Vy là người vô tư và ngây thơ nhất. Tôi nghĩ cô nàng chỉ ham vui và thích náo nhiệt chứ không bao giờ thích nói đến những chuyện tình cảm.... Vậy mà giờ đây....

-Ngọc nè...Ngọc sẽ mãi ở bên cạnh Vy như vậy phải không - Vy nhìn vào mắt tôi và hỏi

-....Tất nhiên rồi, Ngọc lúc nào cũng sẽ luôn ở cạnh Vy....

-Vậy là tốt quá rồi. - Vy trả lời với nụ cười thật tươi trên môi.

-Ngọc nè...- Vy ngập ngừng nói...

-Vy muốn nói gì? - Tôi ngước lên nhìn Vy.

Và ngay giây phút đó, Vy đặt trên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn của Vy cũng cháy bỏng và đầy đam mê. Ai nói là cô nàng không biết thể hiện tình cảm cơ chứ, chắc có lẽ là khi thể hiện, quá nồng nàn và quyến rũ làm cho người khác phải say mê, nên cô nàng mới không thể hiện ra đó thôi. Nụ hôn làm tôi vừa ngây ngất, vừa rung động.... Đúng là đừng nên tin vào vẻ ngoài của con gái...hình như càng ngây thơ bao nhiêu thì bên trong, cô nàng càng quyến rũ và hấp dẫn bao nhiêu. Rời khỏi môi tôi, Vy cười.

-Cảm ơn Ngọc vì tất cả những gì đã làm cho Vy...

Mặt cô nàng thì hết sức ngây thơ như không có gì xảy ra, còn mặt tôi thì....quá đỗi ngạc nhiên, không thốt nên lời... Vy bước nhanh ra khỏi phòng, không quên quay mặt lại, khẽ nháy mắt với tôi

-Ngọc ơi....mai là sinh nhật nhỏ bạn của Vy. Vy không biết phải mua gì tặng cho nó và phải viết thiệp cho nó như thế nào... Ngọc nghĩ giùm Vy nha....

-Cáiiiiiii gìiiiiiiiiiiiiiii......- Tôi la lên.... Nhưng cô nàng đã chạy biến mất tăm, mất tích từ bao giờ....

Còn lại một mình trong phòng, tôi suy nghĩ về Vy. Thật ra, có lẽ, chỉ là có lẽ thôi...nếu như...chỉ là nếu như thôi....nếu không có sự xuất hiện của Ngân Giang, và nếu, cũng chỉ là nếu thôi...tôi phải chọn....nhất định phải chọn, thì có lẽ, người tôi chọn sẽ là...... Nhưng điều quan trọng nhất ở đây chính là Ngân Giang đã thật sự tồn tại, đã có mặt trong cuộc sống của tôi, nên những cái nếu như đó, mãi mãi không thể thành hiện thực. Vy đã chấp nhận sự thật này, và đã chấp nhận kết quả này, thì tôi nên tôn trọng cô ấy, nên để cô ấy có thể giữ mãi được nụ cười ngây thơ và trong sáng đó. Tôi không nên kéo cô ấy vào cuộc, vào cái vòng tròn lẩn quẩn không lối thoái này. Nếu nó vốn chỉ có thể là ...nếu như....thì hãy để nó mãi mãi chỉ là......nếu như..... Tôi bỗng bật cười, không biết từ khi nào, bao giờ, tôi đã bị nhiễm cái tính... "không biết dùng từ ngữ" của Vy........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top