Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết Venus đã đứng đó từ lúc nào và bao lâu, càng không biết cô ấy đã nghe được bao nhiêu và trông thấy những gì. Nhưng nhìn thấy dáng điệu của cô ấy lúc này, tôi không khỏi chạnh lòng.. Vì tôi biết Venus rất thích tôi, dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không muốn cô ấy phải buồn, càng không nỡ để làm gì khiến cô ấy phải đau lòng. Nhất là khi cô ấy biết được người mà tôi yêu, người mà tôi chọn là Ngân Giang, là người mà cô ấy không thích... Nhưng sự thật thì vẫn mãi mãi sẽ là sự thật, mà đã là sự thật thì chẳng ai có thể thay đổi được, đã là sự thật thì chẳng thể nào giấu diếm mãi được, mà nếu có cố tình che dấu thì chúng ta chẳng thể nào biết được chúng ta sẽ che dấu được bao lâu, đến bao giờ và bằng cách nào. Dù cho là Venus hay bất cứ ai, dù không muốn thì trước sau gì, không sớm thì cũng sẽ muộn, không phải bây giờ thì cũng sẽ đến một ngày nào đó tôi cũng sẽ phải làm tổn thương họ, làm họ phải thất vọng. Nhưng thật lòng tôi không muốn điều đó đến trong lúc này. Tại sao lại là bây giờ chứ...

-Venus....Ngọc... -Tôi ngập ngừng nói, lòng rối như tơ vò.

-Tại sao...? -Venus nhìn thẳng vào mắt tôi, không giấu sự thất vọng và giận dữ.

-Ngọc...

-Đừng lắp bắp như thế nữa. Ngọc đã có gan làm, tại sao lại không dám thừa nhận chứ. - Giọng Venus đã bắt đầu nghẹn ngào.

-Tại sao lại là cô ta, tại sao không phải là Venus, tại sao không phải là bất cứ ai khác mà lại là cô ta. Tại sao cứ luôn phải là cô ta. Venus có điểm gì không bằng cô ta chứ, những gì cô ta có thể làm cho Ngọc, Venus cũng có thể làm cho Ngọc... Và thậm chí cả những gì cô ta không thể làm cho Ngọc, Venus cũng có thể làm cho Ngọc. Vậy thì tại sao phải là cô ta. Ngọc nói đi.... Sao phải là cô ta cơ chứ.....???

Giọng Venus đã nghẹn ngào hơn, mắt cô rưng rưng muốn khóc. Venus cố mím thật chặt môi lại để ngăn những giọt nước mắt sắp tuôn trào ra ngoài. Tôi thật sự rất đau lòng khi nhìn thấy cô ấy như vậy. Venus vốn luôn là người thông minh, tự tin và kiêu hãnh. Nhưng giờ đây, trước mặt tôi là một Venus với ánh mắt buồn bã đầy đau thương và oán giận. Là tôi, chính tôi đã làm cho cô ấy trở nên đau khổ như thế này, chính tôi...

-Ngọc xin lỗi, Ngọc thật sự không biết nói gì ngoài lời xin lỗi... Ngọc thật sự rất thích Venus, với Ngọc, Venus là người bạn rất thân thiết và rất quan trọng. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó, ở một tình bạn mà thôi.... Vì người Ngọc thật lòng yêu là Ngân Giang, chỉ là Ngân Giang mà thôi. Ngọc biết Venus rất tốt với Ngọc, có thể làm mọi việc vì Ngọc, nhưng Ngọc không thể tự dối lòng mình, không thể lừa dối tình cảm của Venus và càng không thể làm tổn thương Venus thêm nữa. Ngọc xin lỗi...

Bốp.......Một cái tát thật mạnh vào mặt tôi. Mím chặt môi, Venus nhìn tôi với ánh măt đầy oán trách

-Giả dối.... Ngọc là người giả dối nhất trên đời. Tất cả những gì Ngọc nói, Ngọc làm từ trước đến giờ đều là giả dối. Tất cả đều là sự giả dối mà thôi....

Cái tát thật mạnh. Tôi thấy thật đau đớn, nhưng không phải đau vì cái tát đó. Ngay lúc này, nỗi đau đó chẳng đáng là gì so với nỗi đau trong lòng tôi. Tôi đau vì tôi đã làm một người khác đau khổ. Tôi đau hai chữ "giả dối" mà Venus đã dành cho tôi. Tôi đau vì tôi biết rằng ngay sau giây phút này, Venus sẽ mãi mãi không bao giờ tin tưởng nơi tôi nữa. Tôi đau vì tôi hiểu được rằng trong lòng Venus, tất cả những gì tôi đã làm cho cô ấy, vì cô ấy đều đã tan biến theo mây khói, đều không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa, tất cả đều không thật sự tồn tại, tất cả chỉ là một sự giả tạo... Tôi thấy mình thật tham lam. Tại sao tuy tôi không yêu Venus, nhưng tôi lại luôn muốn cô ấy ở bên cạnh tôi, tại sao vẫn luôn muốn giữ cô ấy lại bên mình, tại sao lại không muốn mất cô ấy, không muốn cô ấy rời xa tôi. Tôi thật ích kỷ, rất ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình...

Venus quay lưng bỏ đi, nhưng tôi đã giữ tay cô ấy lại

-Xin lỗi... Ngọc xin lỗi.

-Đừng bao giờ nói xin lỗi với tôi. Nếu biết trước có ngày hôm nay, nếu biết được những việc mình làm là có lỗi với người khác, nếu biết sẽ có ngày phải nói lời xin lỗi thì tại sao lúc trước lại vẫn luôn cố tình làm, để rồi phải nói lời xin lỗi. Một khi lời xin lỗi đã không còn giá trị để chữa lành vểt thương mà mình đã mang lại cho người khác, thì không cần phải nói lời xin lỗi. Vì nó đã trở nên thật vô nghĩa... -Venus nhìn tôi thật lạnh lùng và nói.

Hất mạnh tay tôi ra, Venus quay mặt bỏ đi. Tôi đứng lặng yên nhìn Venus ra đi, cúi đầu không nói thêm bất cứ lời nào, cũng không níu giữ cô ấy lại. Vì tôi biết, ngay lúc này, dù tôi có nói gì, làm gì cũng đều vô ích, đều không còn ý nghĩ gì nữa. Venus đã nói đúng, lời xin lỗi của tôi đã không thể nào bù đắp lại được nỗi đau mà tôi đã gây ra cho cô ấy. Nhưng tôi thật sự không ngờ Venus đã yêu tôi nhiều đến như vậy, cũng không ngờ Venus đã bị tổn thương đến thế. Nhưng có một điều vẫn luôn làm tôi ngạc nhiên và thắc mắc, đó chính là không hiểu tại sao từ đầu đến giờ, Venus không hề nói, không hề giận dữ hay oán trách một lời nào với.... Ngân Giang, người mà Venus vốn không thích...

Tôi khẽ thở dài, lòng rối như tơ vò. Tôi quay lại nhìn Ngân Giang. Ngân Giang im lặng không nói bất cứ một lời nào. Nhưng tôi nhìn được đôi mắt đang chứa đầy đau thương và hối hận của cô ấy. Ngân Giang quay mặt đi không nhìn tôi. Cô ngồi vào chiếc đàn dương cầm và đàn bản nhạc mà cô yêu thích nhất. Tiếng dương cầm buồn bã và âu sầu như nỗi lòng đang chất chứa của cô ấy... Mọi vật chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng đàn dương cầm ngân nga.....

.... Đã mấy ngày trôi qua, tôi đã đi học lại. Hình như mọi người không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi vẫn luôn đi cùng nhau, nhưng dĩ nhiên là thiếu vắng Venus.

-Dạo này Venus làm gì mà trông "hình sự" quá đi. Mặt nó lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng bao giờ thấy bóng dáng của nó cả. Về nhà thì cứ nằm yên trong phòng đóng cửa kín mít. Chẳng biết nó bị làm sao. -Vy thắc mắc

Trúc nhìn tôi, cô nàng thông minh và tinh ranh hơn Vy nhiều, khó có việc gì che dấu được cô ta. Hình như Trúc đã nghi ngờ điều gì đó. Cô nàng nửa đùa, nửa thật

-Ngọc làm gì mà gây ra chiến tranh thế giới lần thứ 3 ghê thế. Làm gì có lỗi rồi phải không, cướp của, giết người, phóng hỏa đốt nhà... hay... nói chuyện yêu đương lăng nhăng gì đó với ai, bị Venus phát hiện rồi.... Nếu không, sao ngày nào cũng thấy Venus nó nhìn Ngọc "đắm đuối" với đôi mắt hình... "viên đạn" vậy? -Trúc nheo mắt cười nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Tôi không biết nói gì hơn ngoài trừ nhoẻn miệng cười cho qua chuyện, đơn giản bởi vì tôi vốn chẳng biết nói gì, và nhất là tôi sợ mình sẽ nói hớ điều gì đó trước sự lém lỉnh nhưng đầy thông minh của Trúc. Tôi không muốn gây thêm bất cứ chuyện gì nữa. Mấy ngày gần đây, Venus xem tôi như "người vô hình", chẳng nói, chẳng rằng gì với tôi hết. Còn với Ngân Giang, tuy cô ấy không còn lạnh lùng với tôi như trước, nhưng vẫn còn giữ một khoảng cách với tôi, vẫn ít nói, ít cười và luôn lặng lẽ nhìn về một hướng xa xăm với đôi mắt buồn vời vợi. Tôi không muốn ép buộc hay gò bó, hay tạo bất cứ áp lực nào với Ngân Giang hết, chỉ cần cô ấy vẫn chấp nhận để tôi ở bên cạnh cô ấy là đủ lắm rồi... Tôi không biết cái nồi gọi là xả xui gì gì đó của mẹ tôi có linh nghiệm hay không. Nếu nói không, thì cũng không đúng, vì dù sao tôi cũng đã hiểu được tình cảm và thân thiết hơn với Ngân Giang, nhưng nói là đúng thì càng không phải, vì nó chỉ mang cái xui này đi, nhưng lại đem đến những cái xui xẻo khác lớn hơn về sau mà tôi không thể nào ngờ tới... Tự nhiên tôi thấy mình cũng trở nên "tin dị đoan" như mẹ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top