Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bước ra khỏi phòng, đưa tay đóng nhẹ cánh cửa. Venus đã ngủ. Tôi nhìn thấy chai sữa được đặt dưới nền nhà. Ai đó đã để nó ở đây. Là mẹ, Trúc, Uyên hay...Ngân Giang. Chắc chắn không phải là mẹ, vì nếu là mẹ, nãy giờ căn nhà đã không thể yên tĩnh thế này nếu mẹ thấy cảnh vừa rồi của tôi và Venus. Nhưng đó là ai mới được chứ ? Nhà tôi, cánh cửa của mỗi phòng đều có một khung kính nhỏ, nếu nhìn qua khung kính ấy, có thể nhìn thấy ở trong phòng. Nếu có người để chai sữa ở đây, chắc chắn người đó đã nhìn thấy. Nhưng thật lòng, dù người đó là ai, tôi cũng không mong muốn người đó nhìn thấy, đơn giản vì tôi không muốn bất cứ ai phải buồn. Trong tích tắc, một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi, nếu có ông "bụt" hiện ra và cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước...sẽ ước....mình là ....vua...., bởi vì là vua, tôi sẽ không mất ai, cũng không phải chọn ai, và tôi sẽ có...tất cả. Tôi lắc đầu thật mạnh để xóa đi cái suy nghĩ vừa tham lam vừa điên rồ ấy đi. Tôi bước xuống lầu. Ngân Giang đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn cô rất buồn, rất cô đơn.

-Giang không đàn sao? -Tôi hỏi.

Giang im lặng, lắc đầu.

-"Chai sữa..là do Giang để phải không?". -Tôi đã nghĩ và đã định hỏi Giang như vậy, nhưng hỏi để làm gì, được gì, nếu phải thì sao, không phải thì sao... Nếu phải, tôi sẽ nói gì, giải thích hay biện minh như thế nào cho bản thân mình đây...

-Đêm nay trăng đẹp quá. -Giang tựa đầu vào ô cửa sổ nhìn ra ngoài và nói.

-Uhm, đẹp thật đấy, trăng rất tròn. Hình như tối nay là trăng mười sáu thì phải...- Tôi nói

-Ah, Giang biết không, nếu có ai đó nói với Giang là Giang đẹp như trăng mười sáu thì đừng tin lời họ nói nha.

-Tại sao? -Giang hỏi, nhưng mắt không rời ô cửa sổ.

-Vì người ta chỉ nói xạo thôi. Giang nhìn đi, trăng mười sáu to và tròn thế kia, chẳng khác nào họ ám chỉ Giang ...mập và tròn như... cái mặt trăng đó chứ... Như vậy làm sao đẹp được. -Tôi đùa, hy vọng Giang sẽ cười.

Nhưng Giang không cười, cô chỉ im lặng....

-Mấy ngày nay, Giang vẫn tốt phải không...? -Tôi ngập ngừng hỏi.

Giang không trả lời câu hỏi của tôi mà vẫn im lặng nhìn ra cửa sổ. Đây là lần đầu tiên đứng bên cạnh Giang mà tôi lại không biết phải nên nói gì, làm gì. Có lẽ tôi sợ Giang là người đã nhìn thấy Venus hôn tôi. Tự nhiên tôi cảm thấy mình có lỗi với Giang.

-Sao hôm đó Ngọc không trả lời? -Giang hỏi tôi nhưng vẫn nhìn ra cửa sổ.

-Trả lời? Giang muốn nói đến chuyện gì vậy? - Tôi ngạc nhiên hỏi.

-Tin nhắn của Giang....

-Tin nhắn của Giang?..... Tin nhắn nào, Giang đâu có nhắn bất cứ tin nào lại cho Ngọc đâu? -Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

-Ngọc đợi mãi mà không thấy tin nhắn nào hết, Ngọc nghĩ chắc Giang đã ngủ.... Tôi ngập ngừng nói tiếp...

Giang im lặng không trả lời. Tôi khẽ lắm lấy tay của Giang, kéo cô quay lại về phía tôi.

-Nhìn Ngọc đi. Tối đó Giang có nhắn tin cho Ngọc sao?... Ngọc thật sự không nhìn thấy, không nhận được bất cứ tin nhắn nào hết. Hãy tin Ngọc....- Tôi tha thiết nói.

Giang vẫn im lặng nhìn tôi không nói, đôi mắt hiện lên nỗi buồn không tả... Tôi ngồi xuống nhìn Giang, giọng tha thiết hơn.

-Giang đã nhắn tin gì cho Ngọc vậy, nói lại cho Ngọc nghe đi?

-Venus rất dễ thương, phải không?

Tôi ngạc nhiên trước câu nói của Giang, pha lẫn một chút thất vọng. Có lẽ tôi đã hy vọng, đã chờ đợi một câu gì đó của Giang. Mặc dù không biết rõ là mình hy vọng điều gì, chờ đợi cái gì.

-Đó là câu mà Giang đã nhắn tin cho Ngọc sao?

-Ngọc vẫn chưa trả lời câu hỏi của Giang...

-...Uhm, Venus rất dễ thương.

-Ngọc thích Venus, phải không?

Tôi hết sức ngạc nhiên khi nghe Giang hỏi câu này. Chẳng lẽ Giang đã thấy tất cả. Tôi im lặng, không trả lời câu hỏi của Giang, nói chính xác hơn là tôi không biết phải trả lời như thế nào.

-Ngọc.....- Tôi ấp úng nói.

-Giang hiểu rồi, Ngọc không cần phải nói gì nữa đâu. - Giang nói, mặt cô rất buồn.

Giang gỡ tay tôi ra rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng trong phút chốc, tôi nắm lấy tay Giang và kéo Giang lại vì tôi sợ nếu tôi không nắm lấy bàn tay Giang lại, Giang nhất định sẽ đi, sẽ đi mất... Tôi ôm lấy Giang vào lòng, một tay ôm lấy vòng eo thon thả của Giang, một tay khẽ vuốt nhẹ lên má Giang. Làn da thật mềm mại và mịn màng làm tim tôi đập mạnh. Nhìn thẳng vào mắt Giang, tôi nói:

-Đúng, Venus rất dễ thương, rất đáng yêu. Ngọc rất thích Venus, rất thích. Và thậm chí, Ngọc cũng rất thích Uyên, rất thích Trúc và thích luôn cả Vy nữa. Nhưng tất cả chỉ đều là thích...., chỉ đơn giản là thích....không hơn, không kém. Nhưng người Ngọc yêu là một người khác, không phải là bất cứ ai trong những người đó. Mỗi ngày, Ngọc chỉ nghĩ về người đó, mỗi giờ, mỗi giây, mỗi phút, Ngọc chỉ giành để nhớ về người đó. Chỉ cần nhìn thấy người đó dù chỉ trong một giây ngắn ngủi thì với Ngọc cũng đã quá hạnh phúc rồi. Chỉ cần nhìn thấy người đó cười dù chỉ một lần thì cũng đủ để Ngọc thấy cuộc sống này trở nên thật ý nghĩa... Ngân Giang.... Ngọc....

Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì Giang đẩy mạnh tôi ra.

-Ngọc đừng nói gì nữa hết. Giang không muốn nghe....

Giang nói rồi quay lưng bước đi. Tôi cố níu tay Giang lại và nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé ấy.

-Hãy nghe Ngọc nói.... hãy tin Ngọc.... Ngọc thật sự rất....

-Đừng nói nữa, Giang không muốn nghe. Giang mệt.... Ngọc buông tay Giang ra đi....

Tôi lặng lẽ buông tay Giang ra, ngay lúc này, dù tôi có cố gắng níu giữ Giang cách nào cũng vô ích. Đã đến lúc tôi phải buông tay Giang ra rồi, mặc dù lòng tôi đau như bị ai đó đâm từng mũi dao nhọn. Bởi vì tôi biết, Giang tránh né tôi, Giang đang từ chối tình cảm của tôi.... và thậm chí là muốn rời bỏ tôi. Tôi cúi đầu nghe tiếng bước chân Giang đi, lòng tê tái, buốt giá.....

Dù đã cố nhắm mắt để ru giấc ngủ, nhưng tôi vẫn không thể nào ngủ được. 1, 2, 3....100, 101, 102....1000, 1001, 1002... tôi cũng không biết, không nhớ mình đã đếm đến bao nhiêu, và đã đếm bao nhiêu lần. Tôi chỉ biết mắt tôi vẫn mở, đầu óc tôi vẫn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi lặng lẽ thở dài.... 3 giờ sáng...Không biết giờ này Giang đã ngủ chưa, nếu đã ngủ, Giang có đang mơ không và nếu đang mơ, cô ấy sẽ mơ thấy gì... Còn nếu Giang vẫn chưa ngủ, thì bây giờ cô ấy đang nghĩ gì... Tại sao Giang không muốn nghe, không chấp nhận và thậm chí cố tình né tránh tôi, lảng tránh tình cảm chân thành mà tôi giành cho Giang... Giang thật sự không thích, không yêu tôi dù cho chỉ là một chút sao. Chẳng lẽ Giang không hề có bất cứ một ít tình cảm, bất cứ một rung động hay bất cứ một cảm xúc nào với tôi sao... Hay là...Giang sợ tôi...hay là cô ấy ghét tôi....vì tôi cũng là....con gái giống như cô ấy. Chắc chỉ có như vậy, chắc đó là lý do tại sao Giang không muốn đối diện với tình cảm của tôi. Chắc là những cử chỉ, hành động, lời nói của tôi với Giang quá khiếm nhã nên đã làm Giang sợ....chắc có lẽ là vậy....chỉ có thể là vậy mà thôi.... Chắc từ nay Giang sẽ giữ khoảng cách với tôi...sẽ xa lánh tôi... Tôi cảm giác từng sợi dây thần kinh trong đầu mình đang căng ra, cảm nhận được từng mũi dao nhọn đang xoáy sâu vào tim tôi.... Đau đớn.... mệt mỏi.... tôi bật dậy.... Tôi muốn ra ngoài cho khây khỏa.

Tôi dạo biển một mình, trời vẫn còn tối đen như mực, nhưng vẫn có không ít người vẫn còn đi dạo như tôi. Từng cơn gió nhẹ từ biển thổi vào mang theo cái lạnh của trời đã bắt đầu chuyển dần từ hạ sang đông. Hình như ở đây không có mùa thu... Nhiều chiếc xe chạy lướt qua tôi, họ đi từng cặp, ngồi sát gần nhau, tay trong tay, những vòng tay thật chặt.... Tôi thấy lòng buồn vô hạn và cô đơn khôn xiết..... Gió biển lạnh và hòa tan trong nó là màn sương làm cho mọi người không khỏi rùng mình, nhưng tôi không hề cảm thấy lạnh. Vì hình như nỗi trống trải và giá buốt trong lòng tôi đã vượt qua cái lạnh lẽo bên ngoài da thịt kia.... Dòng xe thưa thớt dần... nhưng tôi bỗng thấy trước mặt mình là chiếc @ màu trắng khá quen thuộc.... Dáng người ngồi trên xe cũng hết sức thân quen. Tôi nhấn mạnh ga, vượt lên.

-Quỳnh Vy....- Tôi không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

-Giờ này sao Vy chưa ngủ, sao còn đi dạo biển khuya thế này. Lại còn không mặc áo ấm nữa, trời lạnh thế này mà..

-Thằng em của Vy nó lại quậy nữa rồi.... Ba mẹ đã đi công tác rồi. Vy phải lo cho nó thôi.

-Nó lại gây ra chuyện gì nữa rồi sao?

-Uhm, nó lại đánh nhau với người ta, bị cảnh sát bắt rồi, bây giờ Vy phải lên đưa nó về.

-Ngọc đi với Vy nha?

-Uhm. Ủa mà sao Ngọc chưa ngủ vậy? Tối thế này còn đi dạo một mình, mấy đứa kia đâu rồi?

-Mọi người ngủ hết rồi, Ngọc ngủ không được nên mới đi dạo thôi. Nhưng nhờ vậy mà mới gặp Vy đó. Mà Ngọc còn chưa la Vy đó nha, có chuyện lớn như vậy mà không gọi cho Ngọc, tự đi một mình nguy hiểm vậy. Trời tối thế này, đi một mình lỡ có chuyện gì thì sao chứ?

-Tại Vy thấy đây là chuyện riêng của nhà Vy, không nên làm phiền tới Ngọc. Với lại trời đã khuya, nghĩ chắc Ngọc đã ngủ nên thôi.

-Sao lại phiền chứ, chuyện của Vy cũng là chuyện của Ngọc mà, những gì có thể làm được cho Vy, Ngọc nhất định sẽ làm mà. Với lại nào giờ, có chuyện gì mà Vy không nói với Ngọc đâu.

-Thì chính vì chuyện gì cũng phải nhờ Ngọc làm giúp Vy hết, nên lần này Vy thử tự mình làm xem sao.... Không phải lần trước Ngọc đã nói Vy phải tập suy nghĩ và giải quyết mọi chuyện đi sao....

-....Uhm...thì đúng là Ngọc có nói như vậy, nhưng..... lúc đó Ngọc chỉ nói vậy thôi chứ không có nghĩa là bắt Vy phải tự giải quyết mọi chuyện....

-Hình như Vy mà không có Ngọc thì Vy chẳng làm được gì hết đó Ngọc ơi! Nãy giờ vừa đi, vừa sợ, chỉ mong có Ngọc ở đây thôi.

Tôi nhìn Vy cười

-Thì cuối cùng Ngọc cũng đã ở đây với Vy rồi nè, hết sợ rồi phải không nào...?

Vy cười thật tươi. Nhìn cô rất đẹp. Thật ra trong tất cả mọi người, tôi thân với Vy nhất. Có bất cứ chuyện gì xảy ra Vy cũng đều tâm sự với tôi, dù cho có chuyện nhỏ hay chuyện lớn gì, chuyện to hay chuyện bé, Vy cũng đều hỏi ý kiến của tôi. Thậm chí cả những điều đơn giản nhất, dễ nhất, Vy cũng chẳng bao giờ chịu suy nghĩ hay tự quyết định mà luôn làm theo mọi quyết định của tôi. Đơn giản hơn chỉ là viết thiệp hay phải chúc mừng một ai đó, Vy cũng chẳng biết nói, chỉ đợi tôi nói rồi...lập lại y chang lời tôi. Trong tất cả mọi người, Vy là người mà tôi luôn quan tâm và lo lắng nhất, vì ít ra, tất cả những người kia đều biết suy nghĩ, đều có lập trường riêng của mình. Nhưng Vy thì không, không biết suy nghĩ, không biết nói chuyện, không biết thể hiện tình cảm, không biết lo lắng, nhưng được duy nhất một điều là cô nàng không biết...buồn... Trong tất cả mọi chuyện, Vy đều dựa dẫm vào tôi, phụ thuộc vào quyết định của tôi và làm theo lời tôi nói mà chẳng bao giờ nghi ngờ. Một phần vì tin tưởng nơi tôi, một phần vì cô nàng vốn chẳng biết bản thân mình phải làm gì. Tôi đã từng hỏi Vy.

-Sao Vy không thử tự mình suy nghĩ và quyết định đi, chuyện này dễ thôi mà. Nếu Vy cứ dựa dẫm vào Ngọc mãi như vậy thì làm sao Vy có thể trưởng thành được cơ chứ. Đâu phải lúc nào cũng có Ngọc bên cạnh để suy nghĩ, để giải quyết và đưa ra mọi quyết định dùm Vy được. Lỡ may một ngày nào đó, một lúc nào đó, Ngọc không còn ở bên Vy được nữa thì sao, lúc đó, Vy sẽ làm thế nào, sẽ giải quyết ra sao...?

-Nhưng không phải là ngay lúc này, Ngọc vẫn đang ở cạnh Vy đó sao. Vy đâu nghĩ được nhiều vậy, đâu nghĩ được xa thế, chỉ biết điều quan trọng nhất bây giờ là Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh Vy, lo lắng và bảo vệ Vy. Vì Vy biết cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, Ngọc cũng sẽ vẫn luôn đứng về phía Vy, ủng hộ cho Vy. Vậy là đủ rồi, mấy chuyện khác, Vy không quan tâm...

Trước câu trả lời đầy ngây thơ đó của Vy, tôi không còn cách nào khác là...im lặng....và tiếp tục là người "ủng hộ" cho Vy về "mọi mặt". Nhưng thật lòng mà nói, tôi rất vui vì điều đó, vui vì Vy tin tưởng nơi tôi. Có thể nói Vy vốn đã trở thành một phần không thể thiếu của tôi, hơn hẳn tình bạn, nhưng tôi biết đó không phải là tình yêu, có thể nói đó là tình thân....một sự thân thiết và gắn bó giữa tôi và Vy....

-Tới rồi Ngọc ơi. -Tiếng của Vy cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Chúng tôi vào trong đồn công an và dĩ nhiên là không mấy khó khăn để đưa cậu em quý tử của Vy ra ngoài. Một đám loai choai khác cũng đang ở đó. Chúng nhìn tôi và Vy, chửi thề mấy câu và nói

-Thằng nhóc, mày đừng nghĩ là có người tới giúp mày là mày ngon nha. Lần sau tụi tao không để mày yên đâu, mày chết chắc.

-Tao thách mày đó. Xem mày làm gì được tao. Để coi, lần sau đứa nào chết chắc.- Hiển, em trai của Vy nói.

-Này, muốn vào lại bên trong này, chưa muốn về phải không? - Tiếng một người cảnh sát la lên.

Chúng tôi im lặng bước đi. Ra đến chỗ để xe. Một trong mấy thằng nhóc nói.

-Nhóc con, mày như vậy mà có mấy con chị đẹp nhỉ.- Thằng nhóc vừa nói vừa đưa tay ra định vỗ vào mông của Vy. Nhưng tôi đã kịp nắm lấy tay nó và đẩy mạnh nó ra. Bất ngờ trước cú hất mạnh, nó ngã nhào.

-Thằng nhóc, mày định làm gì đó? -Tôi gằn giọng.

Cả đám nhóc đó chồm lên định xông vào chúng tôi. Hiển cũng nhào ra

-Mày dám đụng đến chị tao hả mày..?

-Này này, làm gì đó, định đánh nhau nữa hả. -Chú cảnh sát trẻ nói.

Bọn nhóc nhìn chúng tôi đầy hằn học và tức giận.

-Tụi mày ngon lắm. Hãy đợi đi....

Nói rồi tụi nhóc bỏ đi. Chúng tôi cũng ra về. Vy không la Hiển, không biết vì cô nàng không biết giận hay đã quá quen thuộc với những chuyện như thế này. Về tới nhà, Hiển dặn

-Tụi nó thù dai lắm, hai bà coi chừng.

Vy nhìn tôi, vừa lo lắng, vừa sợ.

-Xin lỗi Ngọc nha. Tại Vy làm liên lụy đến Ngọc...

-Không sao đâu, Vy không sao là được. Chỉ là từ nay Vy đừng đi đâu một mình mà không có ai. Cần gì, đi đâu, làm gì, phải nói cho Ngọc biết, nhớ nha....

-Uhm, Vy nhớ rồi.. Tối nay Vy qua nhà Ngọc ngủ nha, tự nhiên thấy sợ....- Vy cười, nụ cười đẹp mê hồn...

-Sợ mà cười vậy sao? -Tôi đùa.

-Có Ngọc mà, đâu sợ nữa. Ngọc nhất định sẽ bảo vệ Vy....-Vy nói với giọng đầy tự tin.

Tôi chỉ cười, lòng cảm thấy bất an... Một cảm giác gì đó xâm chiếm lấy tôi.... hình như là lo sợ.......

Trời đã sáng. Những tia nắng như len qua cứa sổ khẽ đánh thức tôi. Tôi hơi chau mày, khẽ lắc nhẹ đầu cho tỉnh ngủ. Đó là thói quen của tôi mỗi khi thức giấc. Tôi đưa tay lên vuốt mặt mình và cố mở mắt phải của mình. Nhưng mắt phải chỉ vừa hé mở thì tôi đã mở bừng mắt trái còn lại....

AAAAAAAAAAAAAAaaaa...........................

Tôi nhỏm người dậy thật nhanh và nhảy ngay xuống giường.

-Venus....Venus.... -Tôi ngập ngừng nói không thành câu.

-Tại sao...tại sao Venus lại nằm ở phòng của Ngọc..... -Tôi nói mà vẫn cảm giác được tim mình vẫn đang đập mạnh.

Và để chắc rằng mình đã nói đúng, tôi đưa mắt nhìn khắp phòng. Đúng rồi mà, tất cả đều rất quen thuộc, chiếc giường, cái gối, thậm chí là cả con "cow" yêu quý nhồi bông mà tôi vẫn ôm mỗi khi đi ngủ. Tất cả mọi vật đều thân quen, đây là phòng của tôi mà, chắc chắn là phòng của tôi, không thể nhầm lẫn được... Tôi không hề vào nhầm phòng, chỉ có...chỉ có.....một người là không hề thuộc quyền sở hữu của tôi, không hề có mặt trong căn phòng này từ trước......và người đó không ai khác chính là.... Venus....

Nhìn vẻ mặt bối rối của tôi, Venus cười thật tươi

-Venus thấy nhớ Ngọc, nên muốn gặp Ngọc, nhưng không ngờ khi Ngọc ngủ, nhìn lại đáng yêu và ngây ngô đến vậy. Venus muốn được nằm cạnh Ngọc, muốn được nhìn Ngọc ngủ và muốn được ngủ chung với Ngọc...

-Ngọc....Ngọc....-Tôi ấp úng đỏ mặt.

Venus cười khúc khích....

-Ngọc ngủ rất dễ thương, Ngọc biết không?

-Ngọc....ngủ ....rất xấu mà, Ngọc không nằm như mọi người....như vậy thì làm sao mà dễ thương được chứ...?

-Chính điều đó mới làm Ngọc thật đáng yêu đó....Lần đầu tiên Venus thấy có người ngủ mà...nằm sấp đó..- Venus che miệng cười.

Tôi không biết đó là lời nói chân thành hay là Venus cố tình đùa với tôi. Nhưng tôi biết mình có một cái tật rất kì lạ là khi ngủ, tôi chỉ nằm sấp, úp mặt một bên gối, tay thì ôm con "cow" yêu quý. Tôi không thể nằm ngửa như mọi người được, tuy tôi chẳng hiểu vì sao...

-Venus làm Ngọc sợ quá, Ngọc cứ tưởng mình đã vào nhầm phòng..

-Vào nhầm phòng thì cũng đâu có sao, vào nhầm phòng của Venus mà, miễn đừng cố tình vào nhầm phòng của người khác là được. Ngọc thật sự không thích nằm chung với Venus thật sao...? - Venus tiến lại gần tôi, kề sát mặt vào tôi và hỏi.

-Ngọc nói Ngọc thích Venus mà, không phải sao. Không phải bắt đầu từ hôm qua Ngọc đã là của riêng Venus rồi sao. Venus rất muốn được ở cạnh Ngọc. Có Ngọc bên cạnh, Venus thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. - Venus ôm lấy cổ tôi, cười thật tươi và hôn nhẹ lên má tôi.

-Ngonc...Ngọc....Sáng rồi, Ngọc đi thay đồ đây. -Tôi nói rồi đi thật nhanh ra khỏi phòng, nhưng gương mặt vẫn đỏ như gấc vì bối rối.

Tôi thật sự không ngờ cả Venus mà cũng nghịch ngợm như vậy. Cô ấy chỉ mới mổ ruột thừa thôi mà, sao lại có thể thay đổi nhanh và trở nên tinh nghịch như vậy chứ.... Tôi đưa tay ra mở của phòng, một tay khẽ vò đầu.

-Ngọc nhanh lên nha. Venus đợi. Lát nữa mình cùng đi chơi nha. -Venus nói với theo tôi.

Tôi vẫn chưa kịp trả lời thì lại một lần nữa tôi giật mình sửng sốt, nói không nên lời. Ngân Giang....là Ngân Giang...cô ấy đang đứng trước mặt tôi... Tôi không biết cô ấy đã đứng đây từ bao giờ, lúc nào, bao lâu, hay chỉ vừa mới tình cờ vô tình đi ngang đây đi chăng nữa. Dù có thế nào thì chắc chắn cô ấy đã nghe thấy hết, thậm chí có thể trông thấy hết tất cả những gì vừa mới xảy ra giữa tôi và Venus. Nỗi oan này làm sao giải bày, làm sao nói hết, làm sao thanh minh. Chắc chắn cô ấy sẽ hiểu lầm tôi và Venus. Chắc chắn cô ấy sẽ không cho tôi cơ hội để giải thích, sẽ không thèm nghe tôi phân bua và chắc chắn là cô ấy sẽ không còn tin tôi nữa....Tôi ấp úng nói không nên lời...

-Ngọc....Venus......

Ngân Giang im lặng, cô không nói bất cứ lời nào, cũng không hề biểu hiện bất cứ tình cảm nào trên khuôn mặt. Giang lặng lẽ quay lưng đi. Nhìn theo bóng Ngân Giang bước đi, lòng tôi ngổn ngang trăm mối tơ vò. Thế là hết, thế là xong, mọi việc đã chính thức đặt dấu chấm hết từ đây, ngay giây phút này, ngay khoảng khắc Giang quay lưng bước đi. Hiểu lầm càng thêm hiểu lầm, nỗi đau càng thêm chồng chất. Lòng tôi trĩu nặng, giống như ai đó đang xát muối lên từng vết thương đang rỉ máu trong trái tim tôi. Buốt giá, tê tái, tôi nghe trái tim mình đang vụn vỡ ra hàng nghìn, hàng vạn mãnh nhỏ. Tất cả, tất cả đã kết thúc, kết thúc thật rồi....kết thúc khi còn chưa kịp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top