Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Tâm Lý Tội Phạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Bảo tức tốc đuổi theo vốn định thông báo mối nguy hiểm này cho Thiên Kim biết thế nhưng chưa kịp giữ cô lại thì hai người một nam một nữ đã chặn đường hắn lại.

Hai người họ đâu phải ai xa lạ, chính là Quang Vũ và Thục Vi, vừa nãy còn ở trong phòng kia cùng với mình. Quang Vũ lên tiếng:

- Chúng ta có thể gặp riêng nói chuyện được chứ?

Minh Bảo lắc đầu đáp:

- Chuyện gì thì để sau hẳn nói, tôi có chút việc.

- Nhanh chứ?

Quang Vũ hỏi.

"Không biết!" - Minh Bảo đáp lại đầy cụt ngủn, hắn nhanh chóng lách người sang một bên mà chạy đi, đây cũng là lần đầu tiên Quang Vũ bị một người trong nghành và cấp dưới nếu tính theo quân hàm không tôn trọng mình như vậy, tuy ngoài mặt Quang Vũ không tỏ ra thái độ nào nhưng trong thâm tâm anh ta cũng có chút không ưa thích gì người thanh niên này, Quang Vũ quay sang hỏi Thục Vi:

- Chúng ta có cần gặp phải cậu ta không?

Thục Vi suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Cậu ta chắc chắn là người mà Thanh Vỹ đã giới thiệu, vừa nãy anh cũng nghe những gì cậu ta phân tích để phá án mà. Cách phá án đó rất đặc biệt, ít nhất những người trong nghành em cũng chưa từng gặp qua.

- Vậy được! Dù sao cũng cất công đến đây rồi. Đi theo cậu ta thôi.

Đừng nói việc hai người có cùng cấp bậc thế nhưng nếu là người tiếp xúc với họ lâu ngày sẽ dễ dàng nhận ra Quang Vũ luôn là người có tình ý với Thục Vi những gì cô nói anh ta đều răm rắp nghe theo mà không phàn nàn đến nửa lại.

Quang Vũ cùng với Thục Vi nhanh chóng đi theo Minh Bảo, phát hiện thấy hắn đi vào bên trong phòng tiệc, nơi Thiên Kim đang ngồi chung bàn với một số người. Minh Bảo đi ra phía sau lưng Thiên Kim, nhẹ nhàng nói nhỏ:

- Phiền cô đi với tôi ra bên kia, tôi có chuyện cần nói.

Thiên Kim và những người khách trong bàn đều tỏ ra khó hiểu, nhưng rất nhanh Thiên Kim cũng gật đầu đáp ứng, cả hai đi ra bên ngoài phòng tiệc để tránh âm thanh ồn ào làm ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện.

Thiên Kim nhìn Minh Bảo với quả đầu trọc lóc, mỉm cười nhẹ nói:

- Anh cảnh sát, không biết muốn gặp tôi là có chuyện gì? Vụ án ấy không phải đã kết thúc rồi sao? Không lẽ cần tôi để lấy lời khai?

Minh Bảo lắc đầu đáp:

- Đúng là liên quan đến vụ án nhưng không phải là lấy lời khai. Cô Thiên Kim, cho tôi muốn cảnh báo cô về một mối nguy hiểm tiềm tàng.

- Nguy hiểm?

Thiên Kim nheo mắt lại bán tín bán nghi, cô hỏi lại:

- Nguy hiểm đó là gì?

Minh Bảo ừm ừm vài cái rồi đáp:

- Không thể nói rõ mức độ, nhưng tôi cam đoan sẽ rất kinh khủng, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tính mạng của cô.

Thiên Kim cười nhẹ gật đầu đáp:

- Vậy thì tôi biết rồi, cảm ơn anh đã cảnh báo tôi. Tôi quay lại dự tiệc được chứ?

Minh Bảo nheo mắt ngờ vực, thái độ của cô gái này có cái gì đó rất lạ, Minh Bảo hỏi tiếp:

- Cô không muốn biết tại sao tôi lại nói vậy sao?

Thiên Kim lắc đầu:

- Không cần thiết, cái gì đến nó sẽ đến. Được rồi, một lần nữa tôi cảm ơn lời cảnh báo của anh, tôi sẽ cẩn thận.

Nói xong Thiên Kim xoay người bước vào phòng, Minh Bảo chỉ có thể thở dài bất lực, hắn lẩm bẩm:

- Đúng là một người phụ nữ lạnh lùng, nhưng sao mình cứ cảm thấy kì kì vậy nhỉ...

"Việc của cậu đã xong rồi chứ?"- Lúc này Quang Vũ từ phía sau đi đến, anh ta cùng với Thục Vi từ đầu đến giờ đã đứng phía sau quan sát, nội dung cuộc nói chuyện là gì thì họ không nghe, một phần là vì tôn trọng quyền riêng tư của mỗi người thôi.

Minh Bảo nhìn Quang Vũ và Thục Vi rồi cũng thở dài đáp:

- Tầng 26 của khách sạn này là một quán café, lên đó ngồi nói chuyện đi.

"Được"

.......................

Tầng 26.

Minh Bảo ngồi đối diện với Thục Vi và Quang Vũ, hắn hỏi:

- Vậy hai người tìm gặp tôi là có chuyện gì? Tôi đoán chắc không phải về vụ án lúc nãy nhỉ.

Quang Vũ mỉm cười đáp:

- Cậu thông minh thật đấy, vừa nhìn là đã đoán ra.

Minh Bảo bĩu môi, lúc này đột ngột hắn nhận ra có một điều kì lạ trong tính cách của bản thân, vốn dĩ trước giờ hắn nói chuyện với mọi người đều không có thoái quen bĩu môi xem thường người khác thế nhưng từ lúc nhập vào thân thể này thoái quen này cứ xuất hiện liên tục và đặc biệt là nó chỉ xuất hiện mỗi khi hắn nói chuyện với người làm cùng ngành nghề.

"Thế này là sao nhỉ?"- Minh Bảo sờ vào môi của mình, hắn bắt đầu có chút lo lắng, bản thân hắn không nghĩ ra rằng khi nhập vào thân xác của người khác thì mọi tính cách của người đó cũng ảnh hưởng đến mình. Nó quá khác so với ba cái truyện xuyên không tào lao mà hắn được nghe trước đây.

- Cậu không sao chứ?

Quang Vũ thấy Minh Bảo đột nhiên đơ ra thì có chút kì lạ.

Minh Bảo lắc đầu mỉm cười.

Thục Vi lần đầu tiên lên tiếng:

- Nói chuyện từ đầu đến giờ nhưng chưa giới thiệu, tôi là Thục Vi, còn đây là Quang Vũ, chúng tôi đều như cầu là một cảnh sát hình sự.

Minh Bảo gật đầu đáp:

- À, đã nghe nói qua, thật là vinh hạnh khi được gặp hai người. Còn tên tôi thì chắc hai người biết rồi không cần giới thiệu lại nhỉ. Nhưng có điều này tôi muốn nói, tôi không phải cảnh sát hình sự,cũng chẳng phải thành viên của tổ điều tra nào. Tôi đơn giản chỉ là người công an làm việc văn phòng tầm thường mà thôi.

Lời này nói ra đúng thực khiến Thục Vi và Quang Vũ tỏ ra kinh ngạc vô cùng, dựa vào những gì họ đã chứng kiến lúc nãy, tài năng phá án như thế chắc chắn phải có một địa vị cực cao trong tổ chuyên án hoặc tổ hình sự, vậy mà...Một người làm văn phòng ư? Tức là suốt ngày đối diện với đống giấy tờ, văn thư đó sao?

Minh Bảo nói tiếp:

- Được rồi, mấy cái chức vụ ấy chủ yếu là hình thức thôi. Hai người gặp tôi có chuyện gì? Tôi cũng không phải thánh nhân mà có thể đoán biết được.

"Mình làm sao vậy? Tại sao giọng điệu của mình lại bất ngờ kiêu ngạo như vậy?"- Minh Bảo sau khi nói ra thì kinh hoảng nghĩ thầm trong đầu, hắn cảm giác như bản thân đang hành xử theo đúng tính cách ngày xưa của thể xác này, tức là Minh Bảo cũ trước đây.

"Không lẽ tên Minh Bảo này có ác cảm với người trong nghành hay sao? Nếu như thế sao hắn còn đi theo con đường này? Thật là quá mâu thuẫn."

Thục Vi với Quang Vũ thì không có nghĩ sâu xa như vậy, có thể với cách ăn nói như thế họ đã gặp nhiều lần nên đâm ra quen rồi, Quang Vũ nói:

- Cậu biết Thanh Vỹ chứ?

"Thanh Vỹ?"- Minh Bảo lẩm bẩm cố nhớ lại, cuối cùng hắn nghĩ ngay đến người cảnh sát trẻ vào thăm mình ở bệnh viện, hắn gật đầu đáp:

- Đúng, có nhớ. Cậu ta bị gì sao?

- Không, không, không bị gì cả. Chỉ là cậu ta có giới thiệu cậu cho chúng tôi.

Thục Vi lắc đầu điềm tĩnh đáp.

"Giới thiệu?"- Minh Bảo tỏ ra chút kinh ngạc, không biết tên này đang có âm mưu mờ ám gì.

Quang Vũ nói theo:

- Thanh Vỹ có nói rằng cậu rất thông minh và có tài phá án, ban đầu chúng tôi còn bán tín bán nghi, vốn định tận dụng lần đi đến quận 9 này rồi tìm gặp cậu để xem thế nào nhưng đúng thật là cơ duyên có thể gặp ngay tại đây và chứng kiến toàn bộ sự việc vừa nãy.

Minh Bảo không nói, chỉ im lặng.

Thục Vi nói thêm vào:

- Thanh Vỹ có bảo với chúng tôi rằng cậu có thể giúp chúng tôi trong vụ án mà chúng tôi đang theo đuổi. Không biết cậu có điều tra ra được cái gì hay không? Nếu có xin hãy cung cấp cho chúng tôi biết, dù là một chi tiết nhỏ cũng đáng giá vô cùng.

"Hóa ra hai người họ nghĩ rằng mình nắm được chi tiết quan trọng nào đó mà đến đây"- Minh Bảo nghĩ vậy trong đầu, ngoài mặt thì thản thiên vô cảm, hắn đáp:

- Nói tóm lại là hai người gặp tôi vì vụ án kẻ giết người bí ẩn kia phải không?

"Phải"- Quang Vũ và Thục Vi đồng thời gật đầu thừa nhận.

Minh Bảo suy cho cùng cũng không phải hạng người xấu xa, thấy người gặp khó khăn đương nhiên sẽ ra tay tương cứu. Hơn nữa cả thành phố vì vụ án này mà lao đao, sở cảnh sát các khu vực phải điều người giỏi nhất của mình đi để hỗ trợ vụ án nên thiếu nhân lực trầm trọng, quận 9 này là một ví dụ. Minh Bảo nói:

- Tôi, không chỉ cung cấp thông tin về vụ án này mà hơn thế sẽ bày cho các người cách để phá vụ án này, bắt được tên hung thủ.

Thục Vi và Quang Vũ nghe xong đều tỏ ra không tin, ban đầu họ nghe theo Thanh Vỹ gặp Minh Bảo vốn là họ nghĩ hắn biết được chi tiết quan trọng nào đó về vụ án nhưng ai ngờ chính miệng hắn nói rằng sẽ phá án, vậy thì...hơi vô lý.

- Hai người không tin, cũng đúng chúng ta cũng chỉ mới gặp mà thôi, nhưng cứ nghe tôi nói xong còn tin hay không tin là chuyện của hai người.

Minh Bảo ngả người ra sau ghế, thở dài nói tiếp:

- Vụ án thứ 1, vụ án thứ 2 rồi đến vụ án thứ 3 ba vụ án đầu tiên không có đặc điểm gì đặc biệt, nhưng đến vụ án thứ 4 hung thủ bất ngờ dùng dao để lại dãy số 43110 ngay sau lưng của nạn nhân, không biết các người đã tìm ra được cách giải thích cho các con số này?

"Vẫn chưa!"- Thục Vi cay đắng trả lời.

- Thực ra các người không cần phải quan trọng hóa vấn đề những con số này lên như vậy, 43110 chính là chữ 'Hello'. Đấy chỉ là cách chơi chữ thông thường của đám con nít hay chơi mà thôi, ai bảo các người cứ thích làm phức tạp hóa vấn đề lên để rồi tự đi vào thế bí.

"Hello?"- Thục Vi, Quang Vũ cảm thấy đầu óc như mù tịt, dãy số đó biến đổi thế nào để ra chữ 'hello' cơ chứ?

Minh Bảo lấy tờ báo cạnh đó, sau đó dùng bút viết lên trên đó, vừa nhìn vào mọi người lập tức hiểu ra, hóa ra đơn giản như vậy mà không ai hiểu. Số 4 chính là chữ h (viết thường),số 3 là E, số 1 tương đương với chữ L (nếu gõ trên word), còn 0 thì chắc chắn là chữ o rồi.

Minh Bảo tiếp tục nói:

- Các người đừng nghĩ đấy là một từ đơn giản. Hung thủ là một kẻ cực kì thông minh bắt đầu từ vụ án thứ 4 hắn đã "tiến hóa", hắn cảm thấy rằng ba vụ án đầu lực lượng cảnh sát đều không thể tìm ra mạnh mối cũng như điều tra được bất cứ thứ gì từ hắn cho nên hắn trở nên hưng phấn, hắn quyết định để lại dãy số tạo ra chứ Hello như một một lời chào đến lực lượng cảnh sát rằng: "Các người cứ điều tra, rồi cũng chẳng biết ta là ai đâu?"

"Một lời thách thức sao?"- Thục Vi nhanh trí nói ngay.

Minh Bảo gật đầu nói tiếp:

- Như đã nói, hung thủ không đơn giản chỉ là muốn thách thức bằng lời nói không thôi đâu, hắn chính là muốn tiết lộ đối tượng tiếp theo của mình là ai để các người theo đuổi hắn đấy.

Quang Vũ kinh ngạc, thốt lên:

- Làm sao có thể như vậy được? Dãy số ấy có đến hai ý nghĩa ư?

"Không Không, phải là ba ý nghĩa"- Minh Bảo quơ tay nói tiếp:

- Ba vụ án đầu tiên chúng ta không nhắc đến, nhưng bắt đầu vụ án thứ 4, nạn nhân tên Hoa ứng với chữ H, nạn này được phát hiện chết tại quận 4, ứng với số 4 trong dãy số hắn để lại. Đến nạn nhân thứ năm, tên là Em ứng với chữ E, nạn nhân này được xác định chết ở quận 3 tiếp tục ứng với con số tiếp theo thuộc dãy số, đến nạn nhân mới nhất tên là Linh ứng với chữ L và được phát hiện chết ở quận 1. Vậy vụ án tiếp theo các người biết nó diễn ra ở đâu rồi chứ?

Thục Vi kinh ngạc nói:

- Vậy tức là nạn nhân tiếp theo tên bắt đầu bằng chữ L và hiện sinh sống tại quận 1.

Minh Bảo nhún vai không đáp.

Thục Vi đăm chiêu vừa nói vừa suy nghĩ:

- Quận 1 rất đông dân, người có tên bắt đầu bằng chữ L cũng rất nhiều, nhân lực của chúng ta cũng có hạn không thể phân bổ để theo dõi hết được. Vậy phải làm thế nào mới có thể xác định chính xác đối tượng mà kẻ đó muốn nhắm đến là ai?

Minh Bảo gật đầu sau đó lại thở dài, hắn trả lời:

- Các người có hiểu lí do vì sao đến thời điểm hiện tại tên hung thủ chưa bị bắt không? Bởi vì cách điều tra của các người. Nó không sai, nhưng sử dụng không phù hợp. Đương nhiên như cô nói địa bàn quận 1 có rất nhiều người tên bắt đầu bằng chữ L, vậy tại sao lại còn hướng mũi tên điều tra vào mục tiêu này?

Nói xong Minh Bảo nhìn Quang Vũ và Thục Vi, gương mặt kiêu ngạo cộng với quả đầu trọc trông không khác gì dân anh chị.

Quang Vũ cùng với Thục Vi cũng chẳng để ý gương mặt của hắn làm gì, Quang Vũ sau một hồi suy nghĩ thật kĩ rồi nói:

- Vậy như ý của cậu thì chúng ta phải điều tra theo hướng khác sao?

"Chính xác là phải như vậy"- Minh Bảo búng tay một cái, gọi một nhân viên phục vụ gần đó đến, hắn yêu cầu cậu nhân viên phục vụ đem đến một tờ giấy A4 cùng một cây bút chì.

Sau khi hai thứ đó được chuẩn bị hắn nhìn cả hai và nói:

- Không biết hai người đã từng nghe đến Tâm Lý Tội Phạm chưa?

Thục Vi lập tức đáp:

- Đương nhiên, đó là môn học bắt buộc khi còn tại trường.

"Không, không"- Minh Bảo lắc đầu đáp:

- Ý tôi không phải môn học mà là cách thức phá án, cách thức dựa trên suy luận bản thân mình là tội phạm. Người xưa có câu "Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng", cách phá án này này cũng dựa theo nguyên lí đó, chúng ta đưa bản thân mình vào hoàn cảnh của đối tượng rồi sau đó suy nghĩ như đối tượng, hành động như đối tượng. Từ đó suy ngược trở lại...

Nhìn hai gương mặt đang chăm chú hết mức nhìn mình Minh Bảo ngừng lại những lời đang nói.

Thục Vi nheo mắt khó hiểu hỏi:

- Sao cậu lại ngừng lại?

Minh Bảo lắc đầu:

- Cách phá án này nói ra tới hôm sau cũng chưa hết, nên tôi sẽ vào việc chính luôn. Đó là làm sao để bắt được hung thủ.

Hắn nhìn Thục Vi hỏi:

- Thục Vi, tôi hỏi cô một câu này nhé, những nạn nhân trong các vụ án này đều được tìm thấy trong tình trạng lõa thể, qua xét nghiệm tử thi thì phát hiện âm đạo của các người nữ đều sưng lên chứng tỏ trước đó họ đã có quan hệ với người khác giới. Vậy tôi hỏi cô họ quan hệ với ai?

Tuy vấn đề mà Minh Bảo đặt ra là một vấn đề tương đối nhạy cảm nhưng một cảnh sát nổi tiếng lạnh lùng sắt đá như Thục Vi thì nghe câu hỏi của hắn cô không hề đổi sắc mặt:

- Dựa theo kết quả thì kẻ họ quan hệ chính là hung thủ đã ra tay với họ.

Minh Bảo tiếp tục nói:

- Tôi nghĩ rằng phía cảnh sát các người đã có được hết các thứ được sử dụng để chống lại hung thủ nếu hắn bị bắt đúng chứ? Thế nhưng đáng tiếc kẻ ra tay lại chẳng có chút quan hệ gì với nạn nhân cho nên những thứ đó đều gần như không thể đem ra sử dụng.

Quang Vũ thở dài gật gật.

- Tôi lại hỏi tiếp một câu, theo anh hung thủ quan hệ với nạn nhân trước khi ra tay với họ hay ngược lại?

Minh Bảo nhìn về Quang Vũ hỏi.

Câu hỏi này đúng là làm khó cho Quang Vũ, việc xác định trước sau không dễ dàng gì và từ lúc điều tra đến nay anh ta cũng không để tâm đến vấn đề nãy nữa thế cho nên nghe xong câu hỏi của Minh Bảo thì im lặng cứng họng.

Minh Bảo gật đầu sau đó cười nhẹ nói:

- Khó lắm đúng không, nhưng chỉ cần nghĩ sâu một chút là sẽ đoán được chính xác câu trả lời. Còn như thế nào thì tí tôi sẽ phân tích. Bây giờ chúng ta đi vào vấn đề chính. Trong các nghiên cứu phân tích tâm lý tội phạm, có nhiều cơ sở đã chứng minh rằng đối tượng/hiện trường đầu tiên của hung thủ chính là thứ nói lên nhiều điều nhất. Sau khi giết người kẻ giết người có thể đi đến hai trạng thái: trạng thái thứ nhất, người đó sẽ cảm thấy tội lỗi và liên tục đấu tranh với bản thân, cuối cùng vì không chịu nổi áp lực mà tự đầu thú, loại này chúng ta thấy khá nhiều. Loại thứ hai là loại nguy hiểm nhất, những kẻ này sau khi giết người cảm thấy giống như bản thân vừa làm một chuyện gì đó thật tuyệt vời, chúng sống trong sự sung sướng của việc giết người và từ đó dẫn đến việc giết người hàng loạt để thỏa mãn ham muốn của bản thân. Ở vụ án đầu tiên, chúng ta có thể thấy chăn nệm trên giường nạn nhân không gọn gàng, ngay cả vị trí chiếc giường cũng có chút xê dịch so với bình thường, thế nhưng qua đến vụ thứ hai và những vụ sau nữa, hiện trường bắt đầu gọn gàng dần, hung thủ hoàn toàn không làm mọi thứ trở nên lộn xộn như trong vụ án đầu tiên, điều này chứng tỏ ý thức của hung thủ đang có chiều hướng tiến hóa, hắn bắt đầu chú tâm vào việc giết người như một cách thưởng thức nghệ thuật, hắn xem việc đặt nạn nhân như thế nào để mọi thứ xung quanh đều là một tác phẩm nghệ thuật. Điều này có thể nhận ra hung thủ là một kẻ cực kì cẩn thận, cầu toàn và tỉ mỉ. Tiếp đến ở vụ án thứ 4, hung thủ để lại dãy số 43110 có nghĩa là 'Hello' một lời chào đến tất cả lực lượng cảnh sát, những con người đang ngày đêm điều tra hắn, đây không khác nào một sự thách thức trong cái tự tin của bản thân hắn rằng chúng ta sẽ chẳng thể nào tìm ra được hắn.

Nghe đến đây Thục Vi nghĩ lại những thông tin mình đã điều tra, đúng là nếu Minh Bảo không nói ra thì cô cũng không tài nào nhận ra được điều này.

Quang Vũ thở dài nói:

- Đúng thực là như cậu nói chúng tôi có tìm hiểu thế nào cũng không thể biết được. Hơn nữa ba trong số những vụ án diễn ra là nơi có đặt camera an ninh nhưng đúng vào ngày diễn ra vụ án thì camera không ghi được hình.

- Tôi đoán việc này mấy người cũng nghĩ là do hung thủ mà ra phải không?

Minh Bảo hỏi. Quang Vũ gật đầu đáp lại:

- Phải, chứng tỏ hung thủ trước khi ra tay cũng đã điều tra rất kĩ về địa hình xung quanh. Nên cũng đã nghiên cứu lại camera các ngày trước đó nhưng chung quy không thể phát hiện ra điều gì khả nghi cả.

Minh Bảo gật đầu tiếp tục nói:

- Thực ra vụ án này cũng vô cùng đơn giản thôi, cứ nghĩ xem, toàn bộ các vụ án diễn ra đều rơi vào khoảng từ 11h đêm đến tầm 2h sáng ngày hôm sau, đây đều là thời điểm mà giấc ngủ con người tiến vào trạng thái sâu nhất, cho nên nếu các người bảo rằng việc lấy thông tin từ các nhà hàng xóm là không thể thì tôi cũng đồng ý, tôi đoán chắc các người cũng đã tìm hiểu thông tin từ những người bán rong xuyên đêm, những người lái taxi đêm hoặc những người đi làm khuya từng đi qua các con đường xảy ra vụ án nhưng các người cũng không thể thu thập được bất cứ thông tin gì, cho dù là vụ xem lại camera vài ngày trước khi vụ án diễn ra, biết tại sao không?

Cả hai người họ im lặng không trả lời.

Minh Bảo đập tay lên bàn mà nói:

- Bời vì hung thủ là một trong số họ.

margi8YEl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top