Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: Phượng Mệnh - Tuyết Gia

Trò Đùa Vận Mệnh
Chap 4:

Lâm Linh vừa rời khỏi đình Miên Viễn liền gặp một bạch y soái ca đang đi đến. Nàng cúi đầu hành lễ theo lẽ thường rồi theo các nô tỳ rời khỏi cung.

Tư Bạch đến đình Miên Viễn, cúi người hành lễ với Tư Thụy.

- Tuyết Tam Tiểu thư, hoàng huynh thấy như thế nào?

Tư Bạch mở lời sau khi được Tư Thụy phất tay hàm ý miễn lễ. Tư Thụy nhàn nhạt đáp:

- Không gặp được, vị kia Môn chủ bảo cô ta không thích vào cung. E rằng đệ không cần phải thành thân với họ.

Tư Bạch chỉ nhẹ gật đầu. Hắn mang Long mệnh, được định sẵn là Vua nhưng hắn không chịu làm cũng như người ở bên hắn trọn đời chỉ có người mang Phượng mệnh. Hắn không thích việc phải mang những quan niệm cổ hủ này bị áp đặt lên người hắn chút nào.

- Phượng mệnh là người như thế nào?

Tư Bạch thắc mắc. Lúc này khung cảnh ban trưa vốn đã im hơi nay càng  lặng tiếng. Tiếng gió nhẹ lướt qua làm lay động những bông sen trong hồ. Tư Thụy trầm ngâm giây lát, cuối cùng thở dài nói ra:

- Theo Trẫm được biết, tương truyền Phượng Mệnh rất khó để nhìn thấu. Người đó thường được biết đến với mệnh "Thiên Sát Cô Tinh", không có người thân, không có bạn bè. Miễn là người đó vô cảm hoặc nhận ra bản thân là Phượng mệnh, bằng không, những người xung quanh sẽ chết từng người một khiến họ rơi vào khổ đau không bao giờ thoát.

- Họ giải thoát bản thân bằng cách nào nếu họ không thể nhận ra bản thân là Phượng mệnh?

- Không thể tồn tại tiếp khi tròn mười tám tuổi.

Tư Bạch lặng người. Phượng Hoàng là loài vật tôn quý, là một trong Tứ đại thần thú, tại sao người mang Phượng mệnh lại có số phận đau thương như thế?

- Hôm nay là sinh thần của đệ, đệ muốn Trẫm tặng gì không?

- Đệ không cần quà gì đâu. Đệ mạn phép cáo lui trước. Hoàng huynh nghỉ ngơi sớm, bảo trọng long thể.

Nói rồi, Tư Bạch liền quay người rời đi. Tư Thụy nhìn bóng dáng bạch y kia đang rời đi, hắn biết Tam đệ của hắn luôn không có bằng hữu bầu bạn, lại không rõ bản thân muốn gì khiến đệ ấy càng ngày càng cô độc. Tư Thụy chỉ ước, Tư Bạch có thể tìm ra một người tri kỉ cho riêng mình.

Ở một nơi ngoại ô kinh thành là một biệt phủ đầy giản dị nhưng sang trọng vô cùng của Tuyết gia. Nơi sân vườn rộng rãi với những cây táo xum xuê lá và trĩu đầy những quả táo đỏ mọng, thân cây to khỏe, nhiều cành lá to có thể chịu được trọng lượng của một thanh niên trưởng thành. Vương Hạo vừa về đến liền thấy một thân lam y nữ tử đang nằm trên cành cây nhắm mắt lười biếng như một chú mèo nhỏ đang tìm cách nghỉ ngơi.

- Không vào Hoàng cung tham quan sao?
Hắn cười nhẹ hỏi han. Lâm Sương từ từ ngồi dậy, đong đưa chân thoải mái đáp trả:

- Huynh muốn ta quậy cả Hoàng cung hay gì? Huynh rõ biết muội không thích sự rườm rà lễ nghi mà.

Nghe vậy, hắn cũng chỉ cười cười, từ tốn ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, nhàn nhã rót cho bản thân một ly trà.

- Thế cũng không muốn đi tham quan gì à? Nằm ở trên cây mãi không biết chán sao?

- Muội chờ huynh về recommend, ách lộn, giới thiệu cho muội một vài địa điểm vui chơi náo nhiệt chút đây nè!

Vừa nói, nàng vừa nhảy từ cành cây xuống rồi ngồi đối diện với Vương Hạo.

- Núi Tầm Phương, mấy trăm bậc thang đá
Cảnh sơ tình diễm lệ một cảnh trời
Ngắm vẻ thiên chương, ta xem lại mình
Liệu trong lòng, yên cảnh tồn tại không?

Vương Hạo đọc một bài thơ mà dân gian lưu truyền về chốn đẹp của Kinh thành rồi hớp một ngụm trà. Lâm Sương chăm chú lắng nghe, hắn tiếp tục:

- Suối Bích Giản trong xanh đầy yên tĩnh
Một ngụm rượu Dật Lạc đã ngà say.
Khi túc duyên là những lời khó nói
Hồ Thanh Tiêu - ta hứa hẹn một đời.

- Ít cảnh đẹp vậy sao?

Lâm Sương bĩu môi bất mãn. Vương Hạo liền cốc vào đầu nàng một cái "Cốp" rõ to.

- Tôi không có ở Kinh thành nhiều, biết vậy thôi là nhiều lắm rồi.

Nàng xoa xoa nơi vừa bị gõ, đôi mắt oán hận nhìn người trước mặt tỏ vẻ giận dỗi, đứng lên xoay người đi ra cửa lớn ngay lập tức với ý rời nhà đi chơi. Dáng vẻ như con mèo xù lông đó khiến Vương Hạo bật cười thành tiếng. Không lâu sao, Lâm Linh về đến liền hỏi.

- Tam muội đâu rồi?

- Muội ấy đi chơi rồi.

Vương Hạo rời ghế, bước lại gần nàng, vừa đi vừa nói:

- Vừa hay, chúng ta có thể đi chơi riêng. Nàng thấy thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top