Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Tôi và Bảo Đạt đến trước cổng nhà chị Khả Nhi, buổi này mới sáu giờ sáng. Cách đây ba mươi phút Bảo Đạt đến nhà gọi tôi rồi hai đứa ra chợ hoa mua một bó hoa hồng.

"Cậu viết thư chưa?" Tôi nhìn Bảo Đạt hỏi.

"Thư gì?" Cậu ấy ngơ ngác hỏi.

"Trời ơi! Thì là thư tỏ tình đó, hôm qua tớ nói rõ rồi mà!"

"À! Tớ viết rồi, đây này." Cậu ấy rút trong túi quần ra một tờ giấy gấp đôi.

"Thế thì bỏ vào hoa đi, cài vào đây này!" Tôi vừa nói vừa chỉ vào bó hoa.

Bảo Đạt cài bức thư vào trong bó hoa rồi hỏi tiếp, "Thế giờ làm gì nữa!"

"Đương nhiên là cài vào cổng rồi trốn sang một bên đi, hay cậu tặng trước mặt chị ấy?"

"Thôi tớ ngại lắm!" Cậu ấy vừa nói vừa lắc đầu.

"Hai mươi tuổi rồi vẫn ngại, thế thì cài vào cổng đi."Tôi nhăn mặt nói.

Bảo Đạt cài bó hoa vào cổng xong, tôi bấm chuông cửa rồi kéo cậu ấy lại núp sau mấy cái cây ở khu vườn bên kia đường đối diện nhà chị Khả Nhi.

Chị Khả Nhi bước ra mở cổng, thấy bó hoa thì cầm lên ngửi rồi nhìn ngó xung quanh tìm người tặng, sau đó chị mở bức thư tỏ tình của Bảo Đạt ra đọc rồi cười tủm tỉm, sau đó chị ấy bước vào trong nhà.

"Chị ấy cười rồi kìa!" Tôi ngoảnh sang nhìn Bảo Đạt nói. Cậu ấy cũng đang đỏ mặt cười tủm tỉm.

"Cậu còn ngồi đó cười được à! Năm mươi phần trăm thành công rồi đó, thực hiện nửa còn lại đi!" Tôi đập vào đầu cậu ấy.

Cậu ấy vẫn ngồi cười. Tôi lại đập cái nữa, "Còn cười nữa mau đi thôi!"

Đến gần chín giờ hai đứa chúng tôi đến trước quán của chị Khả Nhi, lúc bước vào trong thì chị ấy đang lau chùi bàn ghế.

"Hai đứa đi uống trà sữa sớm vậy? Ngồi đi, ngồi chỗ kia kìa, chị lau rồi đó."

Hai đứa chúng tôi lại ngồi chỗ bàn chị Khả Nhi chỉ. Nhìn chị ấy có vẻ khá bình thường, mới nhận được thư tình mà lại bình thường thế sao.

Sau một hồi không thấy chị ấy có động thái gì, tôi đành hỏi, "Chị Khả Nhi, chị không có gì muốn nói à!"

"À quên, hai đứa uống gì?" Chị ấy thả khăn xuống rồi tiến lại phía chúng tôi.

"Chị cho em cốc trà sữa trân châu! Còn cậu?" Tôi ngoảnh sang hỏi Bảo Đạt.

Cậu ấy đang tránh ánh mắt chị Khả Nhi nhìn cậu ấy, rồi ấp úng nói:

"Chị...chị cũng cho em cốc giống của Minh."

Chị Khả Nhi đi lại quầy bếp chuẩn bị đồ uống. Tôi ngoảnh sang nhìn thấy hai tai của Bảo Đạt đang đỏ bừng, "Sao tai cậu đỏ vậy, đàn ông con trai là phải tự tin mạnh mẽ lên."

"Tại sao chị ấy vẫn bình thường vậy, không có biểu hiện gì cả?" Cậu ấy nhìn rồi nói thầm.

Tôi cũng nói nhỏ lại, "Tớ cũng không biết!"

"Hay là chị ấy chê tớ!" Cậu ấy hoang mang.

Tôi chấn an cậu ấy, "Làm gì có! Chắc chị ấy ngại lên giả bộ vậy thôi."

Một lúc sau chị Khả Nhi bưng hai cốc trà sữa ra, "Đây, hai đứa uống đi! Chị lại lau mấy cái bàn cho xong!"

Tôi vẫn thấy chị ấy tỏ thái độ bình thường liền nói, "Mấy cái bàn tí lau lau cũng được, chị ngồi xuống nói chuyện với bọn em đã."

Chị Khả Nhi ngồi xuống, "Sao, hai đứa có gì muốn kể cho chị nghe à?"

Tôi hỏi lại chị ấy, "Chị không có gì muốn nói với Bảo Đạt ạ?"

"Không! Chị có gì muốn nói đâu." Chị ấy trả lời dứt khoát.

Tôi lại nói, "Chuyện bó hoa và lá thư tỏ tình sáng nay ấy!"

Chị ấy ngạc nhiên, "Ủa sao em biết!"

"Em đi ngang qua thấy thôi." Tôi khải đầu cười rồi trả lời.

"Chuyện đó thì có gì mà nói đâu chứ! Ngày nào chị cũng nhận được thư giống vậy mà, mỗi ngày một nét chữ, cũng chả biết ai gửi. Nay thì đầu tư hơn, có thêm bó hoa hồng." Chị ấy vừa cười vừa nói.

Không biết ai gửi là sao, tôi ké sát mặt vào Bảo Đạt, rồi nói thầm, "Cậu không ghi tên vào thư à?"

Cậu ấy tỏ vẻ thản nhiên, "Thì cậu có nói tớ ghi đâu!"

"Trời ạ! Cậu không viết tên thì sao chị ấy biết là do cậu viết." Tôi nhăn mặt nói, phía dưới dùng tay nhéo đùi cậu ấy một cái. Bảo Đạt nhăn mặt cắn răng chịu đựng.

Chị Khả Nhi lên tiếng, "À, chị cần tuyển nhân viên, hai đứa có biết ai đang cần kiếm việc làm không? Giới thiệu cho chị với."

Tôi nhanh nhảu trả lời, "Bảo Đạt nè chị, cậu ấy đang kiếm việc làm thêm nè!"

"Không..." Bảo Đạt chưa kịp nói hết câu, tôi lại nhéo cho cậu ấy thêm cái nữa vào đùi. Cậu ấy lại nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn nhìn tôi.

Chị Khả Nhi tươi cười, "Vậy sao? Thế thì tốt quá, vậy tiền lương mình thương lượng sau nha Đạt."

Bảo Đạt im lặng hồi rồi trả lời, "Dạ!"

"Bây giờ làm luôn đúng không chị?" Tôi lại nhanh nhảu hỏi.

"Ừ, làm từ hôm nay luôn cũng được, lại đây chỉ hướng dẫn cho công việc!" Chị Khả Nhi nói rồi đứng dậy đi lại quầy bếp.

Bảo Đạt lại ghé sát tai tôi nói:

"Tớ có muốn tìm việc đâu!"

"Đây là cơ hội cho cậu đấy! Cậu làm ở đây với chị ấy mỗi ngày, rồi dần dần cậu thể hiện tình cảm qua từng việc nhỏ nhất, rồi chị ấy sẽ nhận ra tình cảm của cậu thôi!"

"Thật vậy sao?" Bảo Đạt vẫn hoài nghi.

"Thật đấy! Cậu ở đây làm nha, tớ về đây!" Tôi đứng dậy tiến lại chỗ chị Khả Nhi.

"Em trả tiền này chị!" Tôi rút tiền trong túi ra đưa cho chị Khả Nhi.

"Chị cảm ơn nha!" Chị ấy cười tươi rồi nhìn lại bàn Bảo Đạt đang ngồi, "Đạt, nhanh lại đây chỉ hướng dẫn việc cho này!"

"Em lại liền!" Bảo Đạt đứng dậy tiến lại hướng này.

"Em về đây!" Tôi chào chị Khả Nhi.

"Ừ, về nha!"

*****

Tôi đang bộ về nhà thì gặp Oanh đang đẩy xe bánh mì lên dốc. Tôi chạy lại đẩy hộ Oanh.

"Đi bán về rồi à?" Tôi vừa đẩy, vừa hỏi Oanh.

"À, anh Minh hả? Dạ, nay bán hết bánh sớm nên em về!"

Sau khi đẩy được cái xe bánh mì lên được dốc thì tôi và Oanh đều thở dốc, toát hết mồ hôi.

"Ngày nào em cũng đẩy lên dốc như này à?" Tôi vừa thở hồng hộc vừa nói.

"Dạ! Nay may có anh đẩy giúp, không là chắc còn lâu em mới lên đến dốc. Có chai nước này. Giấy này anh, lấy lau mồ hôi đi." Oanh nói rồi đưa cho tôi một sấp giấy ăn.

Tôi lấy giấy lau mồ hôi trên trán. Đột nhiên đằng sau có tiếng hét lớn, "A...a! Này, hau người đang làm gì đó?"

Giọng này là của con nhỏ Bảo Ngọc mà, bão lại đến rồi sao? Tôi ngoảnh lại nhìn thì đúng Bảo Ngọc thật, còn có đám Lâm, Hợi, Tiết, Long đứng phía sau. Bọn nó tiến về phía tôi với Oanh.

"Hai người đang làm gì vậy?" Con nhỏ Bảo Ngọc nhìn thẳng mặt tôi hỏi.

"Anh phụ Oanh đẩy xe bánh mì lên dốc!" Tôi thản nhiên trả lời.

Nó lại ngoảnh sang nhìn Oanh mới ánh mắt đe dọa, Oanh định đẩy xe bánh mì đi thì Bảo Ngọc giữ lại.

"Tôi đã cho chị đi chưa?" Bảo Ngọc hống hách nói.

Oanh tỏ vẻ lo sợ. Con nhỏ Bảo Ngọc chỉ tay thẳng mặt Oanh rồi bắt đầu chửi, "Chị đang định làm gì vậy hả? Chị định cướp anh Minh của tôi à, mọi ngày thấy chị đẩy xe lên dốc một mình vẫn được mà, nay lại giả bộ nặng nhọc để anh Minh đẩy hộ rồi tán tỉnh hả? Tôi nói cho chị biết, anh Minh là vị hôn thê của tôi nên chị đừng có mà tán tỉnh anh ấy."

Oanh liền phản bác, "Chắc em hiểu lầm rồi!"

"Chị vẫn còn cãi à!" con nhỏ Bảo Ngọc lại chỉ tay vào mặt Oanh lần nữa.

"Bảo Ngọc! Có thôi đi không?" Tôi lên tiếng cản lại.

Bảo ngọc phất lờ lời nói của tôi rồi bắt đầu đe dọa Oanh, "Chị có tin là tôi đập nát cái xe bánh mì của chị không hả?"

Oanh nghe vậy liền tức giận, nhìn thẳng Bảo Ngọc, "Giỏi thì đập đi, bà đây cho mày lên bàn thờ luôn!"

Oanh thay đổi giọng điệu, tôi cảm thấy sắp có vụ ẩu đả lớn đây.

"Chị thách tôi à!" Bảo Ngọc nói xong, định tiến lại xe bánh mì thì Oanh đột nhiên lao lên túm giật tóc Bảo Ngọc.

"Á...á! Chị bỏ ra, con điên này!" Bảo Ngọc cũng giật lại tóc của Oanh.

"Hôm nay tao cho mày một bài học!" Oanh bắt đầu tát mạnh vào mặt Bảo Ngọc, rồi sau đó là cào cấu.

Con nhỏ Bảo Ngọc đánh trả lại, "Chị dám tát tôi à, bọn mày còn đứng đó à, vào giúp tau nhanh."

Bọn Lâm, Hợi, Tiết, Long do dự một hồi rồi cũng lao vào, nhưng tất cả đều bị Oanh đá văng ra. Rồi Oanh và Bảo Ngọc lăn ra đất vật lộn. Tôi không dám vào can sợ sẽ bị đá văng như bọn kia, nhìn tình thế là biết Oanh thắng chắc rồi.

Sau một hồi lâu, cả Oanh và Bảo Ngọc đã hết sức, đứa nào đầu tóc rối bời, quần áo dính đất hết, tay chân mặt mũi bị thâm tím rồi thêm vết răng cắn.

Sau khi đánh cho con nhỏ Bảo Ngọc không còn phản kháng được nữa thì Oanh đứng dậy chào tôi rồi đẩy xe bánh mì đi về.

"Mấy thằng này không lại đỡ nó dậy đi!" Tôi nhìn về phía đám mấy thằng kia đang đứng với ngồi co rúm vì sợ.

Thằng Long chạy lại đỡ Bảo Ngọc dậy, vừa phủi đất trên quần áo nó vừa hỏi, "Có sao không?"

"Mày nhìn tao như này mà không sao à! Tức chết đi được." Bảo Ngọc đẩy tay thằng Long ra rồi tiến lại nắm cánh tay tôi rồi lắc lắc.

"Bọn mày thấy chưa? Đừng tưởng người ta hiền mà dễ bắt nạt!" Tôi nhìn thẳng từng đứa chúng nó rồi nói.

"Anh Minh! anh coi này, chị ta đánh em thành như này nè, giờ thâm tím đầy mặt như này nè, sao mà dám ra đường gặp ai nữa đây!" Bảo Ngọc õng ẹo nói.

"Cho chừa cái tội hống hách!" Tôi rút cánh tay ra khỏi tay nó ròi nhìn chằm chằm mặt nó nói.

Nó không phản bác gì, chỉ "hừ" một tiếng ròi bỏ đi, mấy thằng Lâm, Hợi, Tiết cũng chạy theo. Thằng Long cũng định chạy theo thì tôi giữ nó lại, tôi nhìn thẳng vào mắt nó nói, "Mày thích Bảo Ngọc phải không?"

Thằng Long hốt hoảng lắc đầu, "Không! Em làm gì thích chị Ngọc!"

Sao mà chối được, trong quá khứ nó rõ ràng thích con nhỏ Bảo Ngọc từ lâu rồi, nhưng vì tôi và con Bảo Ngọc là vị hôn thê do hai ông bố hứa hôn nên nó không dám thổ lộ tình cảm với Bảo Ngọc, đến lúc tôi chính thức cắt đuôi được con Bảo Ngọc thì nó mới bắt đầu thổ lộ. Thế thì bây giờ tôi để chuyện đó xảy ra nhanh hơn.

"Đừng có chối, anh biết cả rồi. Anh với nó chỉ là bị hai ông bố tự đính ước với nhau thôi, chứ anh cũng không thích nó đâu." Tôi nhìn thẳng mắt thằng Long rồi giải thích.

Nó im lặng không nói gì, tôi nói tiếp, "Nên là mày tán cho nó đổ, nó yêu mày giúp anh cái! Chứ anh suốt ngày bị nó bám như cô hồn anh khiếp lắm rồi."

Đến lúc này thằng Long mới ngạc nhiên, "Anh nói thật sao ạ?"

"Thật chứ sao không! Mày tán đổ được nó là anh nhớ ơn mày mãi mãi. Anh tin mày làm được." Tôi vừa nói vừa đưa tay lên vỗ vai nó.

"Nếu anh đã nói vậy thì em nhất định sẽ quyết tâm tán được chị Ngọc." Nó cương quyết nói.

"Ừ, Cố lên!" Tôi nở nụ cười tươi.

"Em về trước đây!"

Tôi nhảy lên vui mừng, cười sảng khoái, "Yeah! Cuối cùng cũng cắt đuôi được con nhỏ Bảo Ngọc đó, chắc chắn thằng Long sẽ tán được nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top