Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Khuôn mặt của quái nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiffany từ khi làm việc cho "Quái nhân 309" đã chuyển đến sống ở một căn hộ trong thành phố gần căn biệt thự. Cô sống chung với một cô bé, là cô bé phục vụ ở quán ăn hôm nọ. Seohyun là tên của cô ấy.

Tiffany vừa mới từ biệt thự trở về, Seohyun liền hỏi chuyện cô.

-Chị, quái nhân thế nào?

-Thế nào là thế nào?

-Thì...trông có đáng sợ như người ta đã nói không?

Tiffany thả túi xách của mình xuống ghế, cởi bỏ nút áo sơ mi đầu tiên cho thoải mái rồi quăng mình lên giường. Cô úp mặt xuống gối, nghĩ ngợi nhớ lại dáng lưng của cậu lúc đứng dựa vào bệ cửa sổ. Dáng lưng thẳng tắp, động tác tao nhã uống rượu, đoán chừng ngoại hình cũng không ghê rợn như mọi người vẫn nói.

-Chị chưa thấy mặt của cậu ta.

-Có phải rất xấu nên không muốn cho chị biết hay không?

-Em đừng hỏi nữa, chị muốn ngủ.

Tiffany mệt mỏi nhắm mắt. Quái nhân không hiểu sao từ ngày thứ hai cô đi làm đã tăng tài liệu lên gấp đôi, còn sử dụng rất nhiều từ ngữ chuyên dụng, làm cô dịch từ sáng đến tối mới xong, không lúc nào được ngơi nghỉ. Mà cũng nhờ vậy cô mới phát hiện ra trong căn biệt thự có một thư viện sách rất lớn, đa số đều là từ điển chuyên dụng và sách tâm lý tội phạm. Ngoài ra cô còn tìm được một quyển sách in những bản nhạc rất hay, những lúc có thời gian cô thường chơi những bản nhạc đó bằng chiếc đàn piano màu trắng được đặt ở góc phòng khách. Lạ là mặc dù những bản nhạc đó rất hay, nhưng cô chưa từng nghe qua nó trên thị trường, có lẽ là những bài nhạc cổ.

-Miyoung unnie. Chị không đi tắm rồi thay đồ sao?

Seohyun lay người Tiffany, nhưng cô đã ngủ mất rồi. Trong cơn mơ màng, cô nhìn thấy hình ảnh khuôn mặt méo mó biến dạng, vô cùng đáng sợ. Sáng hôm sau tỉnh lại, cô vẫn bị khuôn mặt đó ám ảnh, thậm chí có ý nghĩ không muốn đến căn biệt thự, nhưng số tiền bồi thường hợp đồng lại một lần nữa bắt buộc cô phải đi.

Vẫn là một ngày như thường lệ, Tiffany đến căn biệt thự, trên bàn đã có sẵn laptop, cô chỉ việc dịch và gửi qua Gmail cho Taeyeon. Nhưng trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh khuôn mặt đáng sợ trong giấc mơ đêm qua làm cho không khí xung quanh cũng trở nên quỷ dị, ghê rợn. Yuri và Jessica đã đi Seoul ngày hôm qua để dự lễ trao giải văn học, trong căn biệt thự chỉ còn cô và quái nhân Kim Taeyeon. Cô cố gắng hoàn thành công việc của mình nhanh nhất có thể nhưng cũng phải đến chiều mới xong hết, đúng lúc đó trời lại mưa, cô đành phải ở lại.

Cô ngồi trên ghế nghịch điện thoại của mình được một chút thì xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm, tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng lớn, mưa cũng càng ngày càng dữ dội như trút nước, căn nhà đã mất điện, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ điện thoại của cô.

Mặc dù được dặn dò không được lên tầng ba nhưng trong cái tình cảnh chỉ có một mình cô và người ở trên đó thì bắt buộc cô phải lên rồi. Cô từng bước chậm rãi đi lên cầu thang, dừng lại trước dãy hành lang tối, cất tiếng gọi.

-Kim tiên sinh, nhà mất điện rồi.

Không có tiếng trả lời, cô lại tiếp tục gọi.

-Kim tiên sinh!

Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra, bóng người nhỏ nhắn từ bên trong đi ra, vì trời tối nên cô không thể nhìn rõ mặt người đó, chỉ có thể nhận thấy thân thể người đó thấp hơn cô một chút.

-Kim tiên sinh?

-Chuyện gì?

Giọng mũi nhừa nhựa của cậu vang lên, hình như cậu mới ngủ dậy, đó là lý do cậu không trả lời cô ngay từ đầu.

-Tôi muốn sử dụng đèn pin, không biết là...

-Không có.

Cậu đi lướt qua cô. Trên người cậu mặc áo sơ mi rộng thùng thình, dài đến tận giữa đùi, nhìn giống như không mặc quần vậy. Điều đó làm Tiffany thoáng đỏ mặt, nhưng cô ngay lập tức trở lại bình thường. Cậu đi xuống cầu thang, cô đi phía sau cậu, hai người không nói với nhau câu nào.

Tiffany từ lúc nhìn thấy cậu, nhận xét thân thể cũng không hẳn là quá gầy đến mức trơ xương, khuôn mặt còn có phần phúng phính chứ không hốc hác, quái dị, cô tạm thời yên tâm cậu không giống như cô đã mơ thấy. Cô đi theo cậu xuống đến tầng trệt, lại nghe cậu nói.

-Máy biến áp có lẽ đã bị sét đánh trúng.

Cậu biết lý do mất điện, chắc chắn sẽ biết cách sửa, cô nghĩ vậy.

-Nhưng tôi không biết cách sửa.

Tiffany nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cậu đi vào bếp, tự hỏi con người này tại sao lại có thể đáng ghét đến thế? Mặc kệ cậu, cô đói rồi, ăn trước đã.

Nghĩ là làm, cô tiến về phía bàn bếp, thản nhiên bắc chảo lên, lấy trứng trong tủ lạnh đập, thả vào chảo.

-Này, dầu ăn.

"Trợ lý, em là đang thể hiện cái gì? Dầu ăn cũng không cho vào, vậy mà đòi nấu ăn sao?"

Taeyeon nhíu mày nhìn Tiffany đang đỏ mặt, ý cười trong mắt không thèm giấu diếm mà để lộ ra hết. Tiffany vì ngượng mà giật lấy chai dầu ăn trên tay cậu, đổ ngập cả nửa cái chảo.

-Em đói đến mức muốn uống cả dầu ăn luôn sao?

Cậu ngồi xuống chiếc ghế dựa bên bàn ăn, còn cố tình ngồi ngược lại, tựa hai tay lên lưng ghế, thích thú dựa đầu lên hai cánh tay, quan sát Tiffany "nấu ăn".

Tiffany bị Taeyeon chọc quê, ngượng không biết để đâu cho hết. Cô thở mạnh để bình tĩnh lại, cuối cùng lại chiết dầu ăn ra khỏi chảo cũ, lấy một cái chảo mới, đổ lượng dầu ăn vừa phải vào.

-Đúng rồi đấy, tiếp tục đi.

Cậu ngồi trên ghế, thoải mái đưa ra lời bình luận, càng làm cho Tiffany tức điên.

Cô không quan tâm đến cậu, lấy ra hai quả trứng khác, đập cả hai vào một cái bát, sau đó đánh lên, cô nêm một chút gia vị, cuối cùng là chiên. Mặc dù thành quả có hơi cháy xém, nhưng đối với cô như vậy là đã rất tuyệt rồi. Cô lấy muỗng xắn một miếng ăn thử, nhận thấy mùi vị không tệ, lần đầu tiên cô thành công đến vậy.

Taeyeon nhìn cô nếm món trứng tráng của bản thân rồi lại tự cười, ánh chớp mờ mờ ảo ảo xoẹt qua, làm cho nụ cười của cô cũng trở nên long lanh ẩn hiện, dù chỉ nhìn thấy thoáng qua, nhưng cậu đoán chắc đó là một nụ cười rất đẹp. Cậu trầm ngâm nhìn cô, cuối cùng đứng dậy khỏi ghế, tiến về phía cô. Tiffany cảm thấy cậu đang đến gần nhưng cô không quay đầu lại, tiếp tục ăn món trứng tráng tuyệt nhất từ trước đến giờ của mình, cậu làm gì mặc cậu, cô đang đói, chỉ muốn ăn. Ai ngờ cái việc cậu làm lại liên quan đến miếng ăn của cô.

Cánh tay của cậu chậm rãi bao phủ lấy người của cô, làn da trắng nõn mềm mại của cậu chạm vào tay cô, phía trước của cậu áp vào lưng cô, mùi hương thơm mát trên người cậu nhẹ nhàng tỏa ra. Tiffany nhất thời cứng đờ cả người, tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực. Cậu một tay chống lên thành bếp, một tay cầm lấy cái muỗng trên tay cô, xắn một miếng trứng nhỏ, trực tiếp đưa vào miệng, sau đó nhăn mặt.

-Mặn quá.

Tiffany đang lâng lâng trên chín tầng mây, lại bị câu nói của cậu một phát kéo xuống tận mặt đất.

-Mặn thì trả đây.

Cô hậm hực giành lấy dĩa trứng, tiến về phía bàn ăn kéo ghế ngồi xuống. Cậu nhìn cô, không nói gì mà mở tủ lấy ra thêm ba trái trứng, thuần thục đập vào bát rồi đánh lên, cậu còn cho thêm một ít sữa tươi và muối. Cậu tráng trứng lên chảo đã bắc sẵn, đợi trứng chín rồi chỉ hẩy nhẹ chảo một cái đã đem trái trứng lật lại, động tác nhanh gọn. Thành quả của Taeyeon đối với Tiffany là khác nhau một trời một vực, cậu chiên trứng không hề cháy xém, sắp xếp trên dĩa trông rất bắt mắt. Cậu đặt dĩa trứng của mình xuống trước mặt cô, hơi cúi người nhẹ nhàng nói vào tai của cô.

-Đây mới là món trứng chiên thực thụ.

Cậu nói xong liền rời khỏi đó, cô nhìn theo bóng lưng cậu đi khỏi, lè lưỡi ra chọc ghẹo.

-Đáng ghét!

Cô nhìn dĩa trứng của cậu trước mặt cô, không kìm được ăn một miếng, nhận thấy quả thực rất ngon. Suy nghĩ lại một chút, cậu chiên trứng như vậy là chỉ để phân cao thấp với cô, hay là muốn làm cho cô ăn?

Tiffany thả trôi mình theo dòng suy nghĩ, cho đến khi Taeyeon quay lại với một cây nến trên tay.

-Tôi không có đèn pin, em có thể xài tạm nến.

Tiffany nhìn Taeyeon, khuôn mặt của cậu đã hiện rõ hơn qua ánh nến. Tóc đen dài, chiếc mũi tinh tế, môi chúm chím hồng, lông mày mờ nhạt. Cậu tiến đến gần cô, cúi người đặt cây nến xuống bàn, vô tình để cho đôi mắt hai người gặp nhau. Cô nhìn vào đôi mắt nâu tinh anh của cậu, giống như bị nó thôi miên, đầu óc trở nên mụ mẫm.

-Sao thế?

-K...không có gì.

Cô ngại ngùng đặt tay lên ngực cậu, nhẹ nhàng đẩy ra.

-Cô đến gần quá.

Cậu nhướng mày nhìn cô, như hiểu ra chuyện gì đó liền cười.

-Đừng lo, em không phải kiểu người của tôi.

Kim tiên sinh, cậu là nghĩ đi đâu rồi?

Tiffany nhìn Taeyeon, không phải là bị ảo tưởng chứ?

-Kim tiên sinh, cậu đẹp thì có đẹp, nhưng chiều cao như vậy, không phải gu của tôi. Tỉnh lại đi nhé.

Cô cười cười, vỗ nhẹ vào má của cậu, sau đó liền rời khỏi phòng bếp, để cậu ngớ ngẩn đứng đó.

Tiffany thả mình xuống sofa, mưa to như vậy, chắc là không thể về nhà đêm nay rồi, đành mặt dày ngủ lại nhà người ta thôi. Cô nhắm mắt, nhanh chóng rơi vào giấc mộng, lần này cô mơ thấy một khuôn mặt xinh đẹp - khuôn mặt của quái nhân.

End Chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top