Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete đã chấp nhận làm người thử nghiệm cho loại thuốc ức chế phân hóa lần thứ hai của Vegas. Pete không nhớ đêm hôm ấy cậu đã suy nghĩ những gì, chỉ biết quẩn quanh trong tâm trí là gương mặt một kẻ chưa từng bộc lộ cảm xúc thật đang che giấu tình yêu của mình. Và mùi hương của kẻ đó vẫn còn vương lại trên chiếc chăn mà hắn chạm vào. 

Cậu chẳng còn gì để mất cả, nếu loại thuốc đó thật sự có vấn đề, vậy thì cậu sẽ được giải thoát khỏi những chuyện quái quỷ này sớm hơn. Vegas sẽ lại là người gánh chịu mọi tội lỗi. Tankhul chắc chắn sẽ không để yên cho hắn, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến Pete bất giác mỉm cười. Nhưng quả nhiên cậu chỉ là một tên vệ sĩ ngốc, chuyện cậu thử nghiệm thuốc sẽ được Tankhul và những người khác đồng ý sao? Nói không chừng chỉ khi nghe đến cái tên Vegas thì cậu chủ đã đá bay cái tư tưởng của cậu ra chuồng lợn rồi. 

"Cậu có muốn tôi thông báo chuyện này cho chính gia không?"

"Tôi không biết, nhưng chắc chắn cậu chủ sẽ không đồng ý..."

Pete thở dài, sau đó là đảo mắt nhìn đám người mang áo blouse trắng đang vây quanh cậu. Người thì đo huyết áp, người thì kiểm tra vòm họng. Pete đã tiêm loại thuốc mà Vegas mang đến được hai tiếng rồi. Trước khi tiêm cậu cũng phải làm một loạt kiểm tra các vấn đề về sức khỏe khác, kết quả là họ phát hiện khoang sinh sản đã phát triển gần bằng kích thước thật của Omega. Nhưng tạm thời vẫn chưa thể nuôi dưỡng được bất kì phôi thai nào như một Omega bình thường.

Cậu lại không cảm thấy có gì khác lạ sau khi uống thuốc. Tuy nhiên việc theo dõi sát sao trong vòng 24 giờ tới là điều không thể lơ là. Những y tá và bác sĩ được cử đến chăm sóc Pete không thể ở mãi trong căn phòng này , nhưng Vegas bằng mọi giá phải ở cùng Pete từ lúc cậu tiếp nhận loại thuốc đó đến tận chiều tối. 

"Cậu Vegas, sẽ có bác sĩ đến kiểm tra mỗi 30 phút một lần, cậu không cần ở lại đâu."

"Cậu Vegas làm việc nhiều nhỉ? Không mệt ạ?"

Pete lên tiếng nhằm phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh. Hắn đã làm việc liên tục kể từ khi bác sĩ thông báo cậu không có triệu chứng sốc phản vệ nào sau khi tiêm thuốc. Hắn luôn phải làm việc như vậy sao?

"Cậu Vegas..."

Lúc này hắn mới ngước mặt lên nhìn cậu một chút

"Khó chịu à?"

Pete được dặn là phải thông báo ngay cho hắn khi có bất kì dấu hiệu kì lạ nào trong người. Nhưng những gì cậu cảm thấy là không thoải mái vì phải ở chung một chỗ với Vegas cả ngày hôm nay, lời thì thầm trong lòng chứ Pete chẳng có đủ can đảm để thốt ra đâu. 

"Không ạ..."

Vegas không nhúc nhích khỏi chiếc bàn trong phòng bệnh, hắn vẫn chăm chú xử lí các tập tài liệu và đánh máy liên tục. Cứ như thế cho đến khi y tá mang bữa tối vào, Pete nhận ra chỉ có suất ăn của mình liền nhờ y tá chuẩn bị thêm phần của Vegas. Hắn làm việc mà chẳng màng uống một ngụm nước nữa là. Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng hắn đã nhìn cậu rất lâu sau khi bữa tối được đặt trên bàn. Cứ như vậy rồi lại trở về làm việc của bản thân.

Pete nhớ rằng khi ở thứ gia, mọi người đều được phục vụ đồ ăn kiểu âu. Mà ban nãy y tá chỉ mang cháo cho Pete, vậy nên cậu nghĩ chắc hắn sẽ phải ăn một món khác hợp khẩu vị hơn. Cậu không nghĩ nhiều, chỉ là nếu mang lên món không vừa ý hắn thì hắn sẽ không đụng đến, đúng chứ? Nếu vậy thì sẽ lãng phí đồ ăn lắm. Dẫu sao họ cũng đang ở trong phòng bệnh VIP, phải tận hưởng nó cho đáng một chút.

Pete không hề suy nghĩ nhiều. Chỉ là làm theo linh tính mách bảo.

Khi cậu thức dậy để đi vệ sinh vào ban đêm, Pete nhìn thấy Vegas đang nghỉ ngơi trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ và trên bàn là đĩa thức ăn trống trơn. Trong phòng bệnh không để thùng rác, hẳn là hắn đã ăn bữa tối rồi. Pete khẽ mỉm cười, cậu vui vì hắn không bài xích lòng tốt của cậu. Nhưng có mấy ai biết rằng, đó là lần đầu tiên có người chủ động để tâm đến Vegas. Và cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thứ gọi là sự quan tâm.

---

Hai mươi tư giờ trôi qua, Pete không có dấu hiệu kì lạ nào và kể cả những cơn đau thường thấy cũng thuyên giảm đi rất nhiều. Loại thuốc này bỗng nhiên trở nên hiệu quả một cách thần kỳ. Việc còn lại là chờ đến khi thuốc ngấm hết và Pete sẽ nhận một liều mới, tất cả sẽ diễn ra theo trật tự để tránh dẫn đến tình trạng sốc thuốc. Hiện tại cơ thể Pete vẫn còn rất yếu để có thể nhận thêm bất kì đả kích vật lí nào khác. 

Cứ như thế hai ngày trôi qua, Pete tiếp tục được tiêm thêm thuốc và ở cạnh Vegas để tránh những chuyện không may xảy ra. Người canh chừng Pete suốt đêm không cần phải là hắn, nhưng Vegas lại liên tục ở cùng cậu. Thậm chí hắn còn đem theo vật dụng cá nhân đến phòng bệnh.

Pete có chút không thoải mái với sự hiện diện của người mình ghét.

"Cậu Vegas đã không về nhà ba ngày rồi, cậu ổn không vậy?"

"Có vấn đề gì sao?"

Sau khi tắm xong hắn chỉ choàng một chiếc áo khoác ngủ màu xanh đậm và một chiếc khăn quanh cổ thôi sao? Pete nhận ra cả cơ thể Vegas rất rắn chắc, các đường cong trên cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc áo choàng càng khiến hắn trở nên quyến rũ. Và cả mùi hoa cam cũng đậm hơn sau khi tắm, bình thường tin tức tố của hắn chủ yếu có mùi gỗ, phải để ý lắm mới nhận ra hương trà và hoa cam lẫn bên trong. Nhưng chẳng hiểu sao Pete lại rất nhạy với loại tin tức tố này. 

Có lẽ vì cậu thích mùi cam chăng? Ở Chumphon rất hiếm khi nhìn thấy cây cam ngọt, thế nên mỗi khi có cây nào nở hoa bà ngoại cũng đều cưng nó như bảo vật. 

"Tôi hỏi cậu có vấn đề gì không?"

Vegas nhắc lại một lần nữa, giọng điệu khác hẳn lúc nhờ vả cậu tham gia thí nghiệm này. Thái độ gần đây của Vegas cũng vậy, tuy ở chung một phòng nhưng Pete có thể cảm nhận rõ bức tường cách biệt giữa hai người.

"Cậu Vegas ngủ trên ghế không bất tiện sao? Ở chung với tôi thế này sẽ khiến cậu khó chịu đấy, thêm nữa, cậu chủ Tankhul có thể sẽ đến thăm bất cứ lúc nào."

Để mặc ngoài tai những lí do mà Pete đang liệt kê, Vegas chỉ thản nhiên quay trở lại bàn làm việc của mình. Hắn chăm chú nhìn xấp tài liệu trong tay, tiếp đến là chất giọng lơ đễnh trả lời Pete

"Cậu nói xong chưa?"

"Vâng...?"

Vegas bắt đầu nhìn thẳng vào Pete và giơ bàn tay lên, từng lí do mà hắn kể ra là một lần các ngón tay gập xuống

"Thứ nhất, tôi đang canh chừng cậu, nếu để người tôi không tin tưởng làm thay thì tôi đã chẳng ngồi đây. Thứ hai, tôi biết cách xử lí Tankhul. Thứ ba..."

Vegas chập chừng, ánh mắt hắn di chuyển sang hướng khác. Sau đó hắn chỉ nhẹ nhàng gạt hết công việc sang một bên mà tiến đến cạnh giường cậu. Vegas vén lên một bên tà áo choàng rồi quỳ gối xuống chiếc giường Pete đang ngồi, hắn ghé sát vào  cậu, không biết chỉ là vô tình hay hắn thật sự muốn để lộ khung ngực rắn chắc lấp ló đằng sau lớp áo trễ xuống

"Nếu sợ tôi bất tiện thì tôi lên giường ngủ cùng cậu cho tiện nhé?"

Khung cảnh ái muội này càng khiến Pete chột dạ, cậu đẩy hắn ra, rồi liên tục lắp bắp cái gì mà như vậy là không nên, không thể. Đôi tai đỏ lựng của cậu chính là bằng chứng tố cáo rằng cậu đã thành công bị hắn trêu chọc.

Nhưng cứ mỗi lần Pete nóng mặt thì tin tức tố của cậu sẽ càng mạnh. Dù cho tuyến thể chưa hoàn toàn phát triển nhưng đã có thể tạo tin tức tố nhanh như vậy. Chứng tỏ loại thuốc cậu uống trước đây không chỉ thúc đẩy quá trình phân hóa mà còn khiến nó mạnh mẽ hơn.

Vegas thích mùi hương trên người Pete. Hương hoa tiêu hồng nhè nhẹ, quyện cùng một chút oải hương trên đồng cỏ nước Pháp. Hắn có cảm giác rất thư thái mỗi khi ở gần Pete. Có thể nói, hắn đang dùng cậu như một bình tinh dầu di động.

"Cậu Vegas..."

"Làm sao?"

"Cậu... cậu Vegas không được xâm phạm quyền riêng tư của tôi trong căn phòng này."

"Hử? Riêng tư gì cơ?"

Vegas ngạc nhiên nhìn cậu. Thấy đôi mắt long lanh và gò má ửng đỏ kia đang hướng về phía chiếc bồn cầu di động gần đó. Hắn quên mất bụng dưới của Pete đang bị khoang sinh sản chèn ép nên việc đi lại rất khó khăn, và đặc biệt cậu thường xuyên phải đi vệ sinh.

Vì thế nên y tá đã để chiếc bồn ở đó, chẳng phải rất tiện cho cậu sao?

"Cậu cứ làm những gì cậu thường làm, tôi không quan tâm."

"Không phải, tôi muốn dùng nhà vệ sinh..."

Pete ngoan cố, có chết cậu cũng không tụt quần trước mặt hắn đâu. Làm sao có thể chứ, là đi vệ sinh đó!

"Cậu đi đi."

"Tôi... không tự đi được..."

Vegas chỉ chờ có thế, hắn bật cười và sau đó nhìn cậu với ánh mắt trêu chọc.

"Vậy sao không nhờ tôi giúp?"

"Thì tôi đang nhờ mà ạ...?"

Hắn nhíu mày, sau đó làm ra vẻ khó hiểu

"Nhưng tôi có nghe cậu nhờ gì đâu?"

Pete biết điều đó, và nó cũng là thứ cậu đang lảng tránh. Cậu không thích phải nhờ vả bất kì ai, vì cậu sẽ muốn trả ơn cho người đó. Và hơn hết, cậu không muốn mở miệng xin giúp đỡ từ người đã gián tiếp hại cậu. 

Nhưng Pete mắc lắm... muốn đi vệ sinh ngay bây giờ...

"Vậy cậu Vegas muốn thế nào ạ?"

"Ơ... Cậu muốn tôi giúp cậu thế nào mới đúng chứ?"

Cái vẻ mặt giả ngốc đầy thách thức kia càng làm cậu muốn cởi quần ra mà xả ngay lên người hắn. Nhưng làm thế thì chỉ có mà chết nhục thôi, không tốt đẹp lắm đâu. Đột nhiên Pete cảm nhận được dòng điện chạy qua người, đến nước này thì có khi phải chịu nhục một lần thôi

" Tôi khô-ng cần nữa..."

Tuy là một câu nói không như ý muốn của hắn, nhưng nhìn cái tư thế sắp không nhịn nổi của cậu, Vegas chỉ biết cười rồi lắc đầu. Bướng bỉnh thật đấy. Hắn đi đến đỡ cậu xuống giường. Vì là phòng VIP nên có hơi rộng rãi quá mà với tốc độ nhích từng bước chân của cậu thì có khi chẳng cần dùng đến nhà vệ sinh đâu.

Vegas chậc lưỡi rồi bế ngang cậu lên tay, nếu là cơ thể Pete trước đây có thể hắn sẽ phải chật vật đôi chút. Nhưng một tháng rưỡi này bị hành hạ bởi bệnh tình đã khiến cậu nhẹ đi rất nhiều. Hắn nhanh chóng bế cậu đến bồn vệ sinh trong phòng tắm rồi thản nhiên rời đi, không quên đóng cửa để cậu được 'riêng tư'.

Chừng mười phút trôi qua, Pete đứng ở cửa nhà vệ sinh quan sát Vegas đang chăm chú đọc tài liệu ở bàn gần đó. Sau khi ăn xong, tắm rửa hay thậm chí đi vệ sinh, Pete đều nán lại ngắm nhìn hắn một lúc.

Quả nhiên Vegas luôn có sức hút kì lạ đối với Pete. Có gì đó ở hắn khiến cậu tò mò, dáng vẻ, đôi mắt, tâm tư. Pete rất muốn nhìn xem phía sau lớp vỏ bọc hoàn hoả ấy là gì.

"Nhớ rửa tay."

Vegas nhẹ nhàng nhắc nhở, hắn là một người ưa sạch sẽ, mà cả hai lại phải tiếp xúc nhiều khi ở chung một phòng. Nên Pete không tránh khỏi việc bị hắn bắt ép vào khuôn khổ. 

"Tôi, xong rồi ạ..."

Pete lí nhí nói, sau đó bập bẹ từng bước tiến về phía giường bệnh. Đột nhiên mùi gỗ và hoa cam xộc đến, sau đó là cảm giác được bế lên không trung. Pete mất thằng bằng bám lấy nơi để trụ, rất không may đó lại là bờ vai của Vegas. Hắn muốn giúp cậu trở lại giường sao? Ban nãy đồng ý giúp cậu đã là bất ngờ lắm rồi...

"Nhìn cậu cứ như trẻ con tập đi. Chướng mắt."

Pete đỏ lựng, không biết phải giấu mặt đi đâu. Được một lúc sau khi yên vị trên chiếc giường quen thuộc, Pete mới thầm thốt lên hai từ cảm ơn với hắn.

Chỉ kịp thấy Vegas xoay lưng lại, trên môi khẽ nở một nụ cười nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top