Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bạn Bè

Đoạn đầu mình sẽ copy phần cuối trong truyện cho mọi người dễ hiểu nha!

_._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._

Ba năm sau.

Mái tóc đã dài đến eo, Tạ Tương dùng sợi ruy nhẹ buộc lại, cô mặc một chiếc đầm màu trắng kéo tay Cố Yến Tranh xuống xe lửa.

Cố Yến Tranh yếu ớt nói :

"Tương nhi, lần này chúng ta trở về là có chính sự, không phải để em và bạn bè ôn lại chuyện cũ."

Tạ Tương nén cười, quản không nổi tính ghen tuông của Cố đại thiếu gia, mà cô cũng lười quản. Khi đã quen với cảm giác này rồi lại cảm thấy không tệ.

Bầu trời xanh thẳm, Cố Yến Tranh lải nhải bên tai cô, Tạ Tương vừa ngó lơ một chút, anh liền gọi cô "Tương nhi, Tương Tương", tựa như gọi một cách thân mật khác người như vậy sẽ thể hiện được ý nghĩa yêu thương, nếu Tạ Tương không chịu để ý đến anh, anh có thể gọi cả một ngày.

Ở phương Nam ba năm, họ cùng nhau trải qua không ít chuyện, tình cảm càng thêm ngọt ngào, hành động cũng càng lúc càng buồn nôn.

Quay trở lại rồi ! Tạ Tương hít một hơi không khí của Thuận Viễn, nhìn Cố thiếu gia cười ngọt ngào, kéo anh đi đến Học Viên Quân Sự Liệt Hỏa.

Trên sân huấn luyện, những học viên mới đang khiêng gỗ tròn đứng lên ngồi xuống, Thẩm Quân Sơn mặc đồng phục giáo quan đứng dưới tàng cây lạnh nhạt nhìn họ. Kỷ Cẩn đeo kính râm đứng một bên hét to :

"Các cậu là con gái sao ? Con gái còn mạnh hơn các cậu, tôi thấy các cậu đúng là một đám vô dụng, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa cần tinh anh, không cần phế vật, Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa vì sao gọi là Liệt Hỏa ?"

Cố Yến Tranh nắm tay Tạ Tương đi tới.

"Liệt Hỏa chính là muốn tiêu diệt hết tất cả, kẻ địch không chết, liệt hỏa bất diệt."

Trên tường giảng đường, những dây thường xuân khô héo đang đâm chồi những lá non xanh mơn mởn.

Vừa đến cổng, họ liền bị hai cậu lính gác trẻ tuổi chặn lại, sau khi Cố Yến Tranh nói tên ra, dường như họ đã biết người trước mặt là ai, dù rằng chưa gặp mặt lần nào.

Cũng phải thôi, đâu phải khóa học viên nào cũng có những kẻ vừa hay gây rắc rối vừa có nhiều chiến tích như Cố Yến Tranh. Còn chưa kể đến những mối quan hệ xung quanh anh: Con trai thứ trưởng Bộ nội vụ Cố Tông Đường, cháu ngoại Sở trưởng Sở giáo dục Hồ Liễu Ông, cháu trai Tư lệnh Hồ Vân Sinh, em vợ Từ thiếu Soái,... Ôi, kể thôi cũng thấy đau đầu.

Nói chuyện qua lại một hồi, hai người cứ thế mà dễ dàng vào trường.

Mới vào sân huấn luyện đã thấy bóng người của Chu Ngạn Lâm mặc đồng phục giáo quan ở gần đó, có vẻ là vừa từ phòng giáo vụ bước ra.

Trông thấy hai bóng dáng vừa lạ vừa quen bước tới, phải mất một lúc Chu Ngạn Lâm mới nhận ra họ, liền hô to, gọi Kỷ Cẩn và Thẩm Quân Sơn đang giám sát học viên đến:

"Kỷ Cẩn, Quân Sơn! Cố Yến Tranh và Tạ Lương Thần về rồi kìa."

Tạ Lương Thần, Tạ Lương Thần... Lúc đầu Tạ Tương dùng cái tên này để đăng ký vào Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa nên bạn bè trong trường ai cũng gọi cô như vậy. Giờ muốn họ sửa cũng khó, có lẽ phải mất một thời gian.

Tạ Tương nhìn ba người họ, vẫn những con người ấy, khuôn mặt ấy, chỉ là sau ba năm ở học viện, trải qua không ít nhiệm vụ, họ từ những thiếu niên 19, 20 đã trở thành những giáo quan thực thụ. Đồng phục phẳng phiu, tác phong nghiêm trang, thần thái toát lên vẻ nghiêm túc của một giáo quan.

Lâu năm không gặp, Kỷ Cẩn với Chu Ngạn Lâm có thoáng bất ngờ, nhưng cũng không giấu nổi sự vui vẻ.

Còn Thẩm Quân Sơn, cơ mặt có đôi chút dãn ra, nhưng vẫn không che nổi sự nghiêm nghị vốn có. Cứ tưởng tưởng cảnh cậu ta với khuôn mặt ấy làm giáo quan, chắc cũng phải khiến học viên sợ ngang ngửa với Lã Trung Hân.

Thấy hai người họ, Kỷ Cẩn lên tiếng đầu tiên:

"Hai người mới về à?"

"Ừ, chúng tôi mới về hôm nay." - Tạ Tương nhẹ nhàng đáp lại.

"Sao không gọi điện báo trước một tiếng để chúng tôi ra đón?" - Đến giờ Thẩm Quân Sơn mới mở lời.

"Cần gì phiền đến mấy người, làm giáo quan ở đây chắc cũng đủ bận rộn rồi. Tương nhi nhỉ?" - Cố Yến Tranh nhìn cô, rồi ôm eo kéo sát cô vào người anh, như để chứng minh cho ai đó thấy Tạ Tương là của mình.

Tạ Tương chỉ biết cười trừ vì sự ấu trĩ của anh. Ba năm rồi, mà mỗi lần nhắc đến Thẩm Quân Sơn, anh vẫn ghen tuông trẻ con như vậy.

Nhưng cũng chả trách được Cố Yến Tranh, biết người đàn ông khác thích Tạ Tương của mình, ai mà chịu cho được?

Thấy không khí lúng túng, Chu Ngạn Lâm mở miệng nói:

"Tạ Lương..." - thấy có vẻ sai sai, cậu ta bèn sửa lại - "Tạ Tương, Cố Yến Tranh, ba năm không gặp, hai người trông khác quá! Suýt chút nữa, tôi không nhận ra luôn."

"Là do cậu không quen nhìn Tương nhi mặc đầm thôi. Còn tôi vẫn đẹp trai, dáng chuẩn, phong lưu, phóng khoáng mà. Chả trách Tương nhi mê tôi như điếu đổ." - Anh vừa nói vừa vuốt tóc.

Cả đám cười rộ lên. Thấy Cố Yến Tranh nói không biết ngượng mồm, Tạ Tương nhéo một cái vào eo anh, coi như cảnh cáo.

Cố Yến Tranh cũng chỉ biết nhịn, không dám kêu đau.

Đương nhiên, Tạ Tương sẽ khác với lúc ở học viện rồi. Dù sao, cô cũng là con gái, cũng nuôi tóc dài, mặc đầm, khác hẳn với lúc cắt tóc ngắn, mặc quân phục.

Còn Cố Yến Tranh, Tạ Tương cũng thấy đúng là anh đã thay đổi nhiều so với lúc còn làm cậu ấm Cố phủ.

Trải qua ba năm chiến sự ở phương Nam, không được ăn ngon mặc đẹp như trước. Nắng gió phương Nam, khiến da anh rám nắng đi không ít, mấy lần chiến đấu còn bị thương để lại không ít sẹo, trách nhiệm nơi chiến trường cũng khiến anh chín chắn hơn.

Có thể nói, Cố Yến Tranh bây giờ đẹp trai, phong lưu, còn thêm mấy phần chững chạc, trưởng thành so với ngày xưa.

Nhưng chung quy vẫn chỉ là vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong vẫn là Cố Yến Tranh vô liêm sỉ, ấu trĩ, hay trêu chọc cô và quan trọng là vẫn yêu cô như ban đầu. À không có lẽ là hơn ban đầu.

Ít nhất đối với Tạ Tương là như vậy.

"A" - Kỷ Cẩn chợt kêu lên, như vừa nhớ ra điều gì.

"Chắc hai cậu cũng kết hôn rồi nhỉ? Tôi nhớ năm ấy, trước khi đi cậu còn tuyên bố rõ ràng với Quân Sơn bảo cậu ấy đừng vọng tưởng nữa. Ây da tôi quên mất, còn chưa chuẩn bị quà tân hôn cho hai cậu." - Kỷ Cẩn vừa nói vừa chẹp miệng.

Nhắc đến chuyện này, hai người có thoáng chút giật mình. Bởi thật sự họ chưa kết hôn.

"Cái này... Thật ra, chúng tôi chưa kết hôn. Hoàn cảnh chưa cho phép." - Tạ Tương bối rối đáp lại.

Thấy cô bối rối vì chuyện này, Cố Yến Tranh liền hôn chụt vào trán cô, một cái thật kêu, rồi hùng hồn nói:

"Đúng là tôi và Tương nhi chưa kết hôn, nhưng chúng tôi nhà cũng ở chung, giường cũng ngủ chung, chuyện gì cần làm cũng đã làm, gạo cũng nấu thành cơm rồi. Ai cũng đừng mơ cướp được Tương nhi của tôi."

Nghe Cố Yến Tranh nói vậy, Tạ Tương da mặt mỏng, chỉ biết cúi mặt xuống, để không ai thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô. Cố Yến Tranh đúng là vô sỉ, loại chuyện này cũng đem ra nói được.

Nghe có vẻ hơi vô lý, nhưng đúng là hai người chưa kết hôn mà đã ở chung nhà. Năm đó, vừa đến phương Nam, Cố Yến Tranh đã muốn kết hôn với cô, nhưng nơi ấy chiến sự hoành hành, không thể tổ chức một đám cưới hoàn hảo.

Cố Yến Tranh luôn muốn dành mọi thứ tốt nhất cho Tạ Tương, đám cưới cũng không ngoại lệ, anh không muốn tổ chức sơ sài, qua loa, anh muốn Tạ Tương đường đường chính chính bước vào cửa lớn nhà họ Cố, muốn qua đám cưới để mọi người lớn nhỏ đều biết, Tạ Tương là vợ của Cố Yến Tranh.

Người ta hay nói, ngày kết hôn là ngày quan trọng nhất đời con gái, anh không muốn Tạ Tương thất vọng.

Dù cho, Tạ Tương không cần một đám cưới linh đình, chỉ cần kết hôn với người mình yêu là được rồi. Nhưng cô hiểu ý muốn của Cố Yến Tranh nên cũng không nhắc gì thêm về chuyện này.

"Lâu rồi không gặp, không thể để hai người ở đây nói chuyện được. Để trưa nay, chúng tôi mời hai người đi ăn." - Kỷ Cẩn vội đổi chủ đề.

"Không cần, nay chúng tôi đến trường là có việc phải làm." - Cố Yến Tranh bây giờ mới nói được một câu nghiêm túc.

"Tôi cũng muốn nhân hôm nay về thăm trường một chút. Để hôm khác chúng ta đi ăn." - Tạ Tương nói thêm.

"Ừ, vậy thì để hôm khác."

"Hai người mới về, có chuyện gì quan trọng mà phải đến trường luôn vậy?" - Chu Ngạn Lâm thắc mắc.

"Tôi có chuyện cần nói với Lữ Trung Hân, ông ấy đâu rồi?"

"Lữ giáo quan nay đi họp ở bên trên. Nghe nói là hình như về việc bổ nhiệm gì đấy ở Phủ Tư Lệnh." - Chu Ngạn Lâm nhanh chóng đáp.

"Tôi đây"- Một giọng nói từ phía cổng vọng tới.

Mọi người quay lại nhìn.

"Lữ giáo quan!"

Cố Yến Tranh và Tạ Tương nghiêm chỉnh chào theo nghi thức quân đội.

"Chào cô cậu, lâu rồi không gặp hai người vẫn khỏe chứ?"

"Em có Tương nhi bên cạnh, sao không khỏe cho được?" - Cố Yến Tranh vừa đùa cợt đáp lại, vừa nhéo má cô.

Tạ Tương chừng mắt, đánh vào tay anh một cái, rồi nghiêm chỉnh trả lời:

"Cảm ơn Lữ giáo quan, bọn em vẫn khỏe. Còn giáo quan, vẫn khỏe chứ ạ?"

"Tôi vẫn ổn, có ba đứa kia ở đây, tôi cũng khỏe hơn so với lúc tên Cố Yến Tranh này ở đây"

Cả đám cười vui vẻ, không ngờ cũng có lúc Lữ Trung Hân biết đùa.

"Mà nay tôi đi họp ở Phủ Tư Lệnh cũng có nghe về việc của cậu rồi. Xem ra ba năm qua ở phương Nam, cậu lập được không ít chiến công, bây giờ về Thuận Viễn còn sắp được bổ nhiệm làm Tư Lệnh đấy."

Nghe đến đây, Thẩm Quân Sơn, Kỷ Cẩn và Chu Ngạn Lâm dường như không tin vào tai mình. Cố Yến Tranh sắp được bổ nhiệm làm Tư Lệnh?

"Thôi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện"

Dứt câu, Lữ Trung Hân, Cố Yến Tranh và Tạ Tương đi tiến đến phòng giáo vụ.

Ở phía sau, Tạ Tương còn nghe tiếng Chu Ngạn Lâm nói:

"Xem ra chúng ta, sắp được làm bạn với Tư Lệnh rồi."

Cố Yến Tranh được bổ nhiệm làm Tư Lệnh Thuận Viễn, khi hai người biết chuyện này, Tạ Tương và Cố Yến Tranh cũng ngạc nhiên không khác gì ba người kia đâu.

Lúc đầu, Cố Yến Tranh cũng không muốn làm Tư Lệnh gì cả, chỉ muốn làm một quân nhân bình thường, tự do tự tại. Sau vài ngày suy nghĩ, anh mới quyết định nhận chức Tư Lệnh Thuận Viễn này.

Bởi dù không còn người Nhật nữa thì Thuận Viễn vẫn là cửa ngõ đất nước, nơi giao thương quan trọng. Anh muốn góp sức để bảo vệ cửa ngõ quan trọng này, cũng là nơi khởi nguồn cho câu chuyện tình giữa anh và Tạ Tương.

Vị trí Tư Lệnh Thuận Viễn này cũng đã bị bỏ trống ba năm, từ ngày xảy ra việc của Tư Lệnh Trương Trọng Huân, sau đó mọi công việc của Tư Lệnh đều do một tay Lữ Trung Hân quản lý. Mặc dù chỉ là một giáo quan nhỏ bé ở học viện quân sự, nhưng ông cũng là trợ thủ đắc lực của Tư Lệnh Trương, nên cũng không ai phản đối.

Nhiều lần, Chính Phủ muốn Lữ Trung Hân lên làm Tư Lệnh nhưng ông nhất quyết từ chối. Ông nói rằng, không muốn làm Tư Lệnh quan to chức lớn gì, chỉ muốn làm giáo quan ở Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, chỉ muốn nuôi giữ ngọn lửa Liệt Hỏa bất diệt.

Chính sự hôm nay Tạ Tương và Cố Yến Tranh nói đến, chính là gặp Lữ Trung Hân bàn giao công việc của Tư Lệnh.

Đến cửa phòng giáo vụ, cảm thấy mình cũng không cần thiết tham gia vào chuyện này, nên Tạ Tương để cho Cố Yến Tranh nói chuyện với Lữ Trung Hân còn cô muốn đi thăm trường một chút.

Tạ Tương ngắm tấm bảng ghi danh sách học viên tốt nghiệp, ở góc trên cô nhìn thấy cái tên Tạ Lương Thần mà cô cùng Cố Yến Tranh viết lên.

Đó là di nguyện của Tạ Lương Thần, cô đã giúp anh.

Bên cạnh đó, là tên một cái tên được đặc cách viết bằng màu mực khác, cái tên nữ duy nhất, Tạ Tương.

Nhìn thấy nó, như nhìn thấy ý chí quyết tâm bảo vệ Thuận Viễn, bảo vệ Quốc gia của cô ba năm trước. Giờ tình hình chính trị trong nước, cũng có thể coi là tạm ổn, Tạ Tương đã an lòng hơn phần nào.

Ngắm xong bảng tên, cô bước đến giảng đường, nơi cô cùng bạn bè ngồi học.

Tạ Tương đi vào, ngồi đúng vị trí năm xưa cô ngồi, cảm giác thật hoài niệm. Cô còn nhớ, phía trước cô là Kỷ Cẩn, Thẩm Quân Sơn, đằng sau là Hoàng Tùng, Cố Yến Tranh, Chu Ngạn Lâm, ở góc lớp là Lý Văn Trung.

Nơi đây, bọn họ đã cùng nhau bày ra biết bao trò nghịch ngợm, quậy phá.

Nơi đây, còn chứa những lời quản giáo nghiêm khắc của Lữ Trung Hân, chứa hình ảnh Quách Thư Đình ngủ gật trên bàn giáo viên.

Bọn họ đã cùng nhau trải qua bao lần sinh tử, thành bạn bè, đồng đội. Vậy mà giờ đây, người đi kẻ ở.

Đột nhiên, tiếng bước chân làm dòng suy nghĩ của cô dừng lại.

Thì ra là Cố Yến Tranh, anh đang đứng cạnh cửa, hai tay chà lên chà xuống chiếc cửa đã sờn cũ, chu môi tặng cho cô một nụ hôn gió.

Chưa đợi Tạ Tương kịp phản ứng, thì Cố Yến Tranh đã chạy đến bàn giáo viên, ngồi xuống ghế, chỉ tay vào cô, trợn tròn mắt quát:

"Cậu cũng ra ngoài cho tôi."

Cả hai bật cười.

Đây chẳng phải là cảnh tượng Cố Yến Tranh trêu chọc Tạ Tương, rồi khiến cô bị đuổi ra ngoài hay sao? Tạ Tương không ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy.

"Vừa nãy, em nghĩ cái gì mà trầm tư thế?"- Cố Yến Tranh tiến đến chỗ cô hỏi.

"Không có gì, chỉ là chút chuyện ngày xưa thôi."

"Mà anh nói chuyện với Lữ giáo quan có chuyện gì bất ổn không?"

"Chả có gì, chuyện nhỏ ý mà. Cố Yến Tranh của em có cái gì mà không làm được."

Nghe anh nói khoác, cô chỉ biết cười.

Tạ Tương đứng dậy, nắm tay Cố Yến Tranh, cùng anh ra ngoài, đi dạo trong ngôi trường quen thuộc này.

Hai người đi qua từng hàng cây, từng bãi cỏ, từng hành lang, từng chiếc cầu thang, từng nơi, từng nơi một, mới phát hiện mọi thứ vẫn vậy, chỉ có con người thay đổi.

Tạ Tương và Cố Yến Tranh cứ đi như vậy, rồi dừng lại trước một căn phòng thân thuộc.

Là căn phòng trước kia cô cùng anh ở chung.

Dù bây giờ nó đã là nơi ở của người khác, họ vẫn muốn vào thăm nơi chứa đầy kỉ niệm này.

Nhưng cửa phòng lại khóa chặt, không thể vào được.

Đúng lúc gặp Kỷ Cẩn đang lôi một học viên đang ngủ nướng ra ngoài thủy lao chịu phạt.

Kỷ Cẩn thấy Cố Yến Tranh và Tạ Tương đứng trước cửa phòng, đoán được ý muốn của hai người, liền lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho họ, nói:

"Lần trước bị ép, nhốt ở trường, là hai người cứu chúng tôi. Chúng tôi muốn cảm ơn nên để trống căn phòng này, chờ hai người trở về. Dù sao, nó cũng chứa biết bao kỉ niệm đáng nhớ của hai cậu."

Tạ Tương nhận lấy chìa khóa, trong lòng không khỏi cảm kích, liền cảm ơn Kỷ Cẩn.

"Mà các cậu làm gì trong đấy, thì chịu khó nhẹ nhàng một chút, đừng để hỏng đồ hay làm ảnh hưởng tới người khác. Tôi không chịu trách nhiệm đâu." - Kỷ Cẩn ánh mắt mang theo mấy phần xấu xa, cười nói.

"Cậu yên tâm, có gì hỏng tôi chịu." - Cố Yến Tranh không biết xấu hổ đáp lại.

Còn Tạ Tương ngại ngùng, chỉ kịp đánh Kỷ Cẩn một cái trước khi cậu ta rời đi, rồi quay lại nhìn Cố Yến Tranh nhéo vào eo anh.

Cố Yến Tranh bị nhéo, chỉ cười cười rồi mở cửa phòng, nắm tay cô bước vào.

Vào trong phòng, nhìn xung quanh, cả phòng vẫn sạch sẽ, do được dọn dẹp thường xuyên.

Nhưng điều đó lại càng làm nổi bật sự trống trải nơi đây, chăn nệm không có, đồ đạc cũng không, giống hệt như ngày đầu cô đến nhận phòng.

Căn phòng như đang mong chờ ai đó chuyển vào, xóa bỏ sự yên lặng, thay thế bằng những tiếng cười đùa nói chuyện, tiếng cãi nhau, đánh nhau như đã từng.

Hai người chậm rãi dạo quanh phòng, nhìn từng ngóc ngách, từng nơi chứa biết bao kỉ niệm của hai người.

Những lúc cãi nhau, đánh nhau, những lúc quan tâm, chăm sóc đối phương, những lúc bày tỏ tình cảm sến súa, tất cả đều ở trong căn phòng nhỏ bé này.

"Hoài niệm thật nhỉ, Tương Tương?"

"Ừm"

"Mới ngày nào, chúng ta gặp nhau ở Parimo, bị lôi đến đồn cảnh sát, rồi tình cờ ở chung phòng, anh còn thấy áo lót của em nữa. Mới đó mà đã ba năm rồi."

Tạ Tương cười trừ, nhớ lại ấn tượng ban đầu gặp Cố Yến Tranh, một tên công tử được nuông chiều từ nhỏ, khoe khoang, ngạo mạn, không coi ai ra gì, còn hay bắt nạt cô.

Không ngờ, bên trong lớp vỏ bọc bất cần, anh lại là một người có trách nhiệm, biết quan tâm, lo lắng cho mọi người.

Không ngờ cô và anh từ bạn cùng phòng, trở thành đồng đội, rồi trở thành người yêu.

Những chuyện cứ như là một giấc mộng vậy.

"Em lúc trước còn suốt ngày Thẩm Quân Sơn, Thẩm Quân Sơn, làm anh cứ nghĩ em thích cậu ta." - Giọng nói mang theo chút ấm ức của Cố Yến Tranh kéo cô trở lại hiện tại.

"Ai bảo anh cứ suốt ngày trêu chọc, bắt nạt em, rồi còn làm ba cái trò trẻ con, khiến em bị mọi người chú ý."

"Em còn bảo anh làm ba cái trò trẻ con, tại em cứ làm lơ anh nên anh mới phải làm vậy."

"Anh đúng là đồ trẻ con"

"Còn em là cái đồ vô tâm"

Giữa dãy ký túc xá yên ắng, hai người cứ cãi qua cãi lại, đem sự ồn ào trở lại trong căn phòng trống vắng ba năm.

Cứ cãi nhau thế này không ổn chút nào, Tạ Tương đành giả vờ vào nhà vệ sinh chỉnh trang, đình chiến với anh.

Đột nhiên, anh chạy đến trước cửa nhà vệ sinh, giọng giận dỗi hỏi cô:

"Anh hỏi em chuyện nghiêm túc. Em phải thành thực trả lời anh. Em có phải cùng Thẩm Quân Sơn yêu đương rồi không?"

"Em ở bên anh, lại còn thích người đàn ông khác, thật sự là sự sỉ nhục đối với ."

"Cậu ta đâu có tốt bằng anh chứ? Cậu ta có đẹp trai như anh không? Dáng người có bằng anh không? Có tiêu sái như anh không? Trong nhà có tiền như anh không?"

"Cả ngày trườn cái mặt ra, giống như đại minh tinh vậy. Mắt em có vấn đề phải không? Mù rồi. Mù rồi."

Tạ Tương có vẻ đã nhớ ra mấy lời này, bớt giận thầm cười, trong lòng mắng Cố Yến Tranh là đồ ấu trĩ. Ghen mấy chuyện ngày xửa ngày xưa, giờ còn đem mấy lời cũ rích ra nói. Cô mở cửa ra, thuận theo anh diễn lại cảnh ngày xưa.

"Anh có thôi đi không?"

"Anh không thôi đấy. Anh nói cho em biết, anh nhịn lâu lắm rồi, nếu em còn dám liếc mắt đưa tình với Thẩm Quân Sơn, anh sẽ..."

"Anh sẽ làm gì?" - Tạ Tương tinh nghịch hỏi lại.

Cố Yến Tranh nở nụ cười xấu xa, ghé sát tai cô nói:

"Anh sẽ "ăn thịt" em ngay tại đây, xem em còn nói anh là đồ trẻ con không?"

Nghe anh nói, biết chắc anh vẫn đang giận dỗi vì cô mắng anh trẻ con, Tạ Tương đành phải mở miệng xin lỗi. Nếu không, chỉ sợ anh không nói khoác, mà làm thật ở đây thì không ổn chút nào.

"Được rồi, em xin lỗi, từ sau em không dám thế nữa."

"Tốt, ngoan." - Cố Yến Tranh thỏa mãn, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Đúng lúc này, cô thấy Thẩm Quân Sơn đứng ngoài cửa, liền chào hỏi:

"Quân Sơn, có chuyện gì vậy?"

Nghe thấy vậy, Cố Yến Tranh mang theo vẻ khó chịu quay mặt lại, còn tiện tay kéo Tạ Tương vào sát người mình.

"Cậu tìm chúng tôi có chuyện gì?"

Thẩm Quân Sơn mặc kệ thái độ của Cố Yến Tranh, vẫn bình tĩnh nói:

"Cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, nếu hai cậu không chê thì trưa nay ăn cơm ở trường cùng với chúng tôi."

"Ừm, cũng được đó." - Tạ Tương cảm thấy ý này không tồi, về thăm trường, giờ còn được ăn trưa ở trường giống ngày xưa, thì còn gì bằng.

"Không được." - Cố Yến Tranh kiên quyết

Tạ Tương vờ như không nghe thấy, nhìn Thẩm Quân Sơn nói:

"Cậu đi trước đi, chút nữa chúng tôi tới sau."

Thẩm Quân Sơn cũng nghe theo cô, mà rời đi.

"Anh đã bảo là không được mà, sao em không nghe anh." - Cố Yến Tranh nhíu mày tức giận, hỏi cô.

"Cố Yến Tranh..." - Cô nhẹ giọng gọi anh, còn cố tình kéo dài âm cuối.

"Một lần này thôi, lâu lắm mới về Thuận Viễn, em muốn ăn trưa ở trường như ngày xưa thôi mà." - Tạ Tương giở giọng nũng nịu, đôi tay nhỏ nhắn còn nắm lấy bàn tay phải anh.

Đây là chiêu mà cô học được trong khoảng thời gian ở cùng anh. Vì tính trẻ con của Cố Yến Tranh mà hai người cãi nhau không ít. Không muốn tranh cãi với anh nhiều, cô đành dùng cách này, khiến anh phải xuống nước chiều theo ý cô.

"Cũng không được" - Nghe cô nũng nịu, Cố Yến Tranh bớt giận nhưng vẫn không đồng ý.

"Tại sao?"

"Em xem đi, Học Viện thì toàn đàn ông con trai, sao em một thân một mình con gái ngồi đấy được chứ?"

"Có sao đâu, ngày xưa cũng thế mà, với lại em ngồi cùng anh, cùng bạn bè mà, sợ gì chứ?"

"Cũng không được, lúc trước khác, bây giờ khác."

"Đi mà..."

"Vẫn không được."

"Một lần thôi..."

"Không."

Từ ngữ giảm bớt, đồng nghĩa với sự phản kháng của anh cũng giảm. Còn cô cứ tiếp tục nũng nịu, còn nắm tay anh đưa qua đưa lại.

"Cố Yến Tranh..."

"Bảo Bảo..."

"Đi mà..."

Thấy dáng vẻ như mèo con của cô, cuối cùng anh không chịu được, đành chịu thua.

"Được rồi, một lần thôi đó."

"Ừm." - Được anh đồng ý, cô vui vẻ.

"Mà chờ chút, anh đi tắm đã." - Mấy ngày đi tàu rồi lái xe đến trường luôn, khiến người anh khó chịu.

"Được, anh vào trong tắm đi, em ra xe lấy quần áo cho anh."

Tạ Tương đi ra xe, lấy quần áo cho anh trong vali, vào trong phòng thì vẫn thấy Cố Yến Tranh đứng đấy, mới hỏi:

"Sao anh còn chưa tắm?"

"Trong kia mất nước rồi, đành phải lấy quần áo đến nhà tắm công cộng thôi."

"Vậy thì anh đi đi, còn em đi đến nhà ăn trước."

Vừa đi được hai bước, Cố Yến Tranh liền dừng lại, dường như nhớ ra điều gì đó.

"Hay em đi tắm cùng anh đi, giờ trưa này cũng không có ai đâu."

"Anh bị điên à?" - Tạ Tương khó hiểu hỏi lại anh.

"Có sao đâu, ở trong đấy, hai ta ôn lại chuyện cũ. Anh thề anh không làm gì em đâu." - Cố Yến Tranh vừa nói vừa giơ ba ngón lên, vẻ mặt nghiêm túc.

Chuyện cũ trong nhà tắm công cộng? Là chuyện cô bị anh nhìn hết? Vào trong đấy, có ma mới tin anh sẽ không làm gì cô.

"Anh mau đi tắm đi, em đi đây."

"Đi mà, em đi cùng anh đi. Anh không thể để em một mình ở trong đám đực rựa đấy được."

Ra là Cố thiếu gia ghen, thật hết nói nổi anh mà.

"Không có chuyện gì đâu, anh tin em, mau đi tắm đi."

"Anh tin em nhưng không tin mấy tên kia."

"Lười nói chuyện với anh luôn."

"Anh vừa đồng ý ăn trưa ở đây cùng em sao em không đồng ý đi tắm cùng anh?"

"Hai chuyện đấy sao giống nhau được? Thôi anh mau đi tắm đi. Không có chuyện gì đâu. Anh phải tin em."

"Nhưng Tương Tương..."

"Anh mau đi đi." - Cô dùng sức đẩy anh ra cửa.

Khó khăn lắm mới dỗ dành được bình giấm chua này, Tạ Tương mau chóng đi đến nhà ăn.

Mọi người còn đang xếp hàng lấy đồ ăn. Cô vừa bước vào, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.

Nhìn lại bản thân, cô một thân một mình con gái giữa Học Viện Quân Sự, còn mặc đầm trắng giữa rừng quân phục, thật sự khiến cô rất nổi bật.

Đúng là Cố Yến Tranh không có lo lắng sai một chút nào.

Thấy mọi người nhìn Tạ Tương như vậy, Kỷ Cẩn bèn giải thích, nói cô với Cố Yến Tranh là khách của họ. Nên cô cũng thuận lợi lấy đồ ăn rồi ngồi đối diện Thẩm Quân Sơn, Kỷ Cẩn và Chu Ngạn Lâm.

Vừa lúc, Cố Yến Tranh cũng tắm xong lấy đồ ăn rồi ngồi cạnh Tạ Tương.

Đến lúc này, cô và anh ngồi xuống ăn mà có vẻ đám học viên này vẫn chăm chú nhìn Tạ Tương. Có vẻ họ đều bị cô thu hút rồi.

Bảo bối của mình bị đám học viên đáng ghét này nhìn, Cố Yến Tranh đập bàn, mặt mũi đen xì, quát lớn:

"Mấy người nhìn cái gì? Ăn thì mau ăn đi, còn nhìn nữa xem tôi làm gì mấy cậu."

"Em xem xem, anh đã bảo không ăn ở đây được mà." - Anh quay lại nói với cô.

Tạ Tương nhìn anh cười cười. Cô lại khiến anh phải ăn giấm rồi.

Đột nhiên, Tạ Tương nảy ra ý nghĩ trêu chọc anh. Cô gắp hết thịt ở phần của anh sang cô.

Cố Yến Tranh hiểu ý cô, cũng giành lại thức ăn.

Hai người cứ giành qua, giành lại đến khi một miếng thịt rơi xuống đất, cả hai mới dừng lại, rồi bật cười.

Lần này về trường mang lại cho Tạ Tương cảm giác thật hoài niệm. Nhìn nơi nào cũng thấy kỉ niệm, khiến cô muốn cùng Cố Yến Tranh trở lại ngày xưa, cùng nhau vui đùa, cùng nhau nghịch ngợm, thật vui vẻ biết bao.

"Em ăn trứng đi." - Lúc Tạ Tương còn đang cười vui vẻ, thì Cố Yến Tranh đã kịp bóc trứng, đưa đến trước mặt cô.

Vẫn là Cố Yến Tranh không biết ngại, sẵn sàng thể hiện tình cảm với cô mặc kệ nơi đông người.

Tạ Tương ngại ngùng, xong vẫn không chối từ mà nhận lấy quả trứng, ăn ngon lành. Dù sao, bây giờ mọi người đều biết cô là con gái, chẳng có chuyện gì phải lo lắng như trước.

"Hai người làm ơn thôi đi." - Giọng Chu Ngạn Lâm vang lên.

"Đúng vậy, giữa Học Viện Quân Sự mà cứ tình tứ, còn ra thể thống gì nữa." - Kỷ Cẩn nói thêm.

"Mấy người ghen tỵ đang với bổn thiếu gia đây mà. Cũng đúng. Đâu phải ai cũng đẹp trai, đa tài như bổn thiếu gia. Lại có tiểu thư xinh đẹp làm bạn gái." - Cố Yến Tranh không biết xấu hổ đáp lại.

Kỷ Cẩn, Chu Ngạn Lâm biết rõ không thể nào cãi lại cái tên này, đành ngậm ngùi ăn nốt phần cơm.

Cố Yến Tranh càng được nước lấn tới:

"Tương nhi, ăn mau lên chiều chúng ta đi dạo phố."

"Tương nhi, ăn từ từ thôi cẩn thận không nghẹn."

"Tương nhi, uống nước đi."

"Tương nhi,..."

Đúng là không thể coi thường Cố đại thiếu gia, Tạ Tương chỉ biết nghe lời, thuận theo ý anh.

Giờ cơm cứ như thế mà kết thúc. Hai người cũng đến lúc ra về.

Cố Yến Tranh vẻ mặt chán nản, còn phải mang theo một đống tài liệu về mấy vấn đề cần giải quyết ở Phủ Tư Lệnh.

Tạ Tương nhìn anh cười, cô cũng chưa tưởng tượng ra cảnh Cố Yến Tranh tiêu sái, tự do phải ngoan ngoãn làm Tư Lệnh sẽ như thế nào.

Chưa biết tương lai sẽ ra sao, nhưng chỉ cần hai người ở bên nhau, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top