Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cỏ Huyên

Ngoại thành không khí trong lành, cây cối hai bên đường xanh tốt, tiếng lá cây xào xạc đan xen tiếng gió thổi. Nhưng bầu trời lại âm u, tựa như mang theo nỗi buồn khó tả.

Tạ Tương cầm trên tay bó Bách Hợp, một mình bước trên con đường tới nghĩa trang ngoại ô thành phố.

Hôm nay, cô tới thăm Lý Văn Trung.

Tạ Tương chậm rãi tiến đến chiếc bia mộ thứ ba trong nghĩa trang. Nhìn tấm hình trên đó, hình ảnh chàng trai sáng sủa, đẹp trai, còn mang theo vài phần kiêu ngạo. Cậu thanh niên vẫn đang ở độ tuổi xuân xanh, độ tuổi đáng ra phải được sống vui vẻ với gia đình, bạn bè, người mình yêu.

Cô nhớ đến chuyện cũ giữa họ, Lý Văn Trung biết được bí mật của Tạ Tương, nhiều lần gây khó dễ cho cô, khiến cô phải mất mặt. Nhưng qua vài lần tác chiến, họ làm hòa, trở thành đồng đội cùng nhau chiến đấu. Đến cuối cùng, anh lại vì cô mà chết.

Tạ Tương cúi người nhặt những chiếc lá rụng, vương trên bia mộ Lý Văn Trung, rồi cẩn thận đặt bó hoa Bách Hợp xuống:

"Xin lỗi, bây giờ tôi mới có thời gian tới thăm cậu."

Trái tim Tạ Tương thắt lại, tại sao cô cứ phải nhìn người bên cạnh lần lượt ra đi? Đầu tiên là Hoàng Tùng, sau đó là Lý Văn Trung, rồi đến Quách Thư Đình.

Cô nhớ về ngày đầu tiên ở Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa. Trên sân huấn luyện, cô cãi nhau với Lý Văn Trung, bảo vệ cho Hoàng Tùng, để rồi bị phạt chạy 50 vòng, còn có Quách giáo quan đang trêu chọc Cố Yến Tranh.

Những chuyện đó, tưởng chừng mới xảy ra ngày hôm qua, mà đã 5 năm rồi.

Tạ Tương nhìn xuống dòng chữ bên dưới, tình cờ thật, hôm nay đúng là ngày sinh nhật của Lý Văn Trung. Trong lòng có chút tội lỗi:

"Thật xin lỗi, tôi không biết ngày sinh nhật của cậu, tôi chỉ mang cho cậu một bó hoa."

Nếu là Lý Văn Trung, chắc chắn cậu ấy sẽ không khách khí mà trả lời:

"Cũng được, bổn thiếu gia tạm tha cho cô đấy."

Đứng trầm mặc một hồi, có lẽ Tạ Tương cũng nên về. Ai ngờ vừa bước hai bước, cô lại nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, mặc bộ váy màu xanh, cầm trên tay bó Cỏ Huyên rảo bước. Là An Văn.

Cô ấy bước ra từ phía trong nghĩa trang, có vẻ là tới bái tế phụ mẫu. An Văn cứ nhẹ nhàng lướt qua những tấm mộ phía trước, rồi chợt dừng lại trước bia mộ của Lý Văn Trung. Cô cứ thẫn thờ nhìn tấm hình trước mặt, cố gắng nhớ lại gương mặt ấy, nhưng chẳng thể nhớ ra.

An Văn mở quyển sổ quen thuộc, cẩn thận lật từng trang, nhưng vẫn không nhận được kết quả mong muốn. Cô đặt bó Cỏ Huyên trong tay xuống, mỉm cười nhìn chàng trai trong tấm hình. Nụ cười ấy, mang theo sự đau khổ, chua xót và một thứ tình cảm đặc biệt mà cô không thể nhớ nổi.

Tạ Tương đau lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, tự hỏi không biết trong ba năm qua, cô gái nhỏ bé này đã lặp đi lặp lại hành động này bao nhiêu lần?

Cô bước tới, gọi tên An Văn. An Văn quay đầu nhìn Tạ Tương, ánh mắt hiện lên mười phần thắc mắc:

"Tôi quen cô sao?"

Tạ Tương mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, lúc ấy An Văn bị ông chủ nhà ăn hiếp, cô chạy đến cãi lý với ông ta giúp An Văn.

"Ba năm trước lúc còn ở Thuận Viễn, tôi thường đến tiệm cô mua hoa. Cô có ghi ở trong cuốn sổ." - Tạ Tương chỉ vào cuốn sổ màu đen mà An Văn đang cầm.

An Văn lật từng trang tìm kiếm, rồi dừng lại, đưa ra trước mặt Tạ Tương hỏi:

"Đây... là cô?"

Trên trang giấy ghi Tạ Lương Thần, học viên học viện quân sự liệt hoả, bạn tốt. Còn có ảnh của cô lúc để tóc ngắn nữa. Khuôn mặt ngày ấy so với hiện tại, gầy và đen hơn nhiều, vậy mà An Văn vẫn nhận ra.

"Đúng là tôi." - Chưa kịp An Văn có thêm thắc mắc nào, Tạ Tương nói tiếp: "Lúc trước, có chuyện nên tôi phải giả trai vào Học Viện Quân Sự, bây giờ mọi chuyện ổn rồi. À mà tên thật tôi là Tạ Tương."

An Văn à lên một tiếng, rồi tìm bút hý hoáy với cuốn sổ. Dưới tấm ảnh cô viết dòng chữ "Là con gái giả trai, tên Tạ Tương."

Tạ Tương nhìn cô, An Văn vẫn vậy, vẫn dáng vẻ dịu dàng như ngày nào.

Sau đó, hai người cùng trò chuyện hỏi thăm nhau. An Văn nói cuộc sống cô ấy vẫn ổn, ngày ngày bán hoa, gói hoa cho khách, không có gì đáng lo.

Tạ Tương nghe vậy nhưng trong lòng cũng rõ, vì chứng bệnh hay quên của mình mà An Văn thường xuyên bị bắt nạt, dù vậy cô ấy chẳng bao giờ nhớ tới hay để bụng, bởi vì An Văn là một cô gái lương thiện.

Mây đen kéo tới, trời sắp mưa, có lẽ cũng đến lúc về rồi. Hai cô gái nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang.

"Tương Tương." - Một giọng nói vọng tới.

Tạ Tương nhìn phía trước, là Cố Yến Tranh đang ngồi trong xe. Cô kéo An Văn tiến đến gần chiếc xe màu đỏ.

"Anh đã nói chờ anh về cùng đi, sao em không nghe anh?" - Giọng Cố Yến Tranh mang theo mấy phần giận dỗi.

Tạ Tương cười cười nhìn anh:

"Chuyện nhỏ thôi mà, em đi một mình cũng được."

Tạ Tương không muốn phiền tới Cố Yến Tranh. Chưa làm Tư Lệnh chính thức, nhưng nay anh đã bắt đầu tới phủ Tư Lệnh làm việc, đi làm về cũng mệt mỏi, cô muốn anh nghỉ ngơi.

"Tương nhi, đây là ai vậy?" - Cố Yến Tranh hỏi tới An Văn.

"Đây là An Văn, chủ tiệm hoa lúc trước em hay tới." - Cô quay sang nhìn An Văn giới thiệu: "Đây là Cố Yến Tranh, từng là bạn học của tôi."

Cố Yến Tranh nhìn An Văn, đột nhiên à lên một tiếng, tựa như nhớ ra điều gì quan trọng:

"Là cô gái chúng ta gặp ba năm trước khi tới thăm Lý..." - Tạ Tương không để anh kịp nói hết, vội bịt miệng anh lại.

Cô không muốn để An Văn nhớ lại chuyện đau buồn này.

Nghe những lời này, An Văn khó hiểu nhìn Cố Yến Tranh:

"Chúng ta từng gặp nhau sao?"

Tạ Tương vội đáp lại:

"Anh ấy từng đi ngang qua tiệm hoa của cô, tôi có nói." - Sợ Cố Yến Tranh lại lỡ lời, cô đổi chủ đề: "Yến Tranh, sắp mưa rồi, chúng ta về thôi."

Nói xong, Tạ Tương kéo An Văn cùng lên xe, chở cô ấy về tiệm hoa.

Ngồi trên xe, nhìn ngắm con đường quanh co vào thành, Tạ Tương nhớ tới bó hoa Cỏ Huyên của An Văn. Không biết tại sao đi bái tế phụ mẫu, cô ấy lại mang hoa về. Cô quay lại nhìn An Văn hỏi:

"Tại sao cô lại mang thêm bó Cỏ Huyên?"

"Tôi không biết nữa, chỉ là có cảm giác phải mang đi để tặng ai đó. Cứ coi như là hôm nay anh ấy có duyện được tôi tặng hoa đi."

An Văn vừa nói vừa nhìn nơi chân trời xa xăm, ánh mắt mang theo nỗi buồn mà chính cô ấy cũng không hiểu nổi.

Nghe vậy, Tạ Tương cũng không hỏi thêm gì nữa. Trầm ngâm suy nghĩ, không biết đây có phải lần đầu An Văn mang theo hoa thế này không? Không biết Lý Văn Trung ở nơi xa có cảm nhận được bó hoa Cỏ Huyên mà An Văn tặng?

Trong lòng nặng trĩu, nhớ đến mấy lần bắt gặp Lý Văn Trung định chọc ghẹo An Văn, mấy lần cậu ấy giúp đỡ An Văn. Một Lý Văn Trung tưởng chừng rất đáng ghét, lại có bộ dạng đáng yêu khi gặp người mình thích.

Mải mê suy nghĩ, Tạ Tương không biết từ khi nào, xe của họ đã dừng ở tiệm hoa. Đến khi giọng Cố Yến Tranh vang lên, cô mới bất giác quay lại nhìn.

"Tới nơi rồi."

"Cảm ơn." - An Văn xuống xe, khách sáo cảm ơn họ.

Đúng lúc này, một chiếc xe khác tới đậu trước cửa tiệm, có lẽ là giao hoa. An Văn lịch sự nói chuyện với người giao hoa, rồi bê hoa xuống trước cửa.

Tạ Tương nhìn đống lộn xộn này, đoán chắc An Văn sẽ phải tự mình sắp xếp hết. Trời cũng đã lất phất vài giọt mưa, không đành lòng để An Văn lại một mình, Tạ Tương quay lại nói Cố Yến Tranh về trước, còn cô ở lại giúp An Văn.

"Yến Tranh, anh về trước đi. Em giúp cô ấy xong sẽ tự về."

Cố Yến Tranh nhíu mày không đành lòng, anh đã đến đây đón cô về, sao có thể về một mình được? Cũng không thể để hai cô gái làm mấy việc nặng này, cuối cùng anh cũng xuống xe giúp.

Ba người họ bắt tay dọn dẹp cửa tiệm, Cố Yến Tranh làm mấy việc nặng, bê hoa, bình hoa vào trong, còn Tạ Tương và An Văn cắm hoa, tưới nước.

Bên ngoài trời đã mưa lớn, họ trong cửa tiệm vẫn chăm chỉ làm việc, vừa làm vừa đùa giỡn, tiếng cười không ngớt. Cố Yến Tranh mải mê trò chuyện, không để ý bị mấy chiếc gai hoa hồng đâm vào tay, cảm thấy đau xót, la lên một tiếng. Tạ Tương nghe thấy, chạy đến chỗ anh:

"Làm sao vậy?"

Cố Yến Tranh đưa ngón tay bị thương về phía cô, giở giọng nũng nịu, muốn cô quan tâm:

"Bị gai hoa hồng đâm vào tay, Tương Tương, đau quá!"

Tạ Tương biết anh làm quá, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, cộng thêm chút tức giận trách móc:

"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?"

Cô vừa mắng vừa nắm lấy tay anh bỏ vào miệng, hút hết máu.

Cố Yến Tranh thấy Tạ Tương lo lắng cho mình, càng được nước lần tới. Anh mè nheo chả khác gì một đứa trẻ:

"Tương Tương, vẫn còn đau, phải hôn vào mới hết được."

"Đồ trẻ con."

Miệng thì oán trách nhưng cô vẫn chiều theo Cố Yến Tranh, hôn lên vết thương, dỗ dành đứa con nít này.

Nghe tiếng cười bên cạnh, hai người mới ngừng sến súa, quay người lại thì thấy An Văn, tay vẫn còn đang cầm bình nước, nhìn chằm chằm họ khẽ cười.

Thấy bản thân không nên phá họ ngọt ngào, An Văn ngừng cười, xin lỗi:

"Xin lỗi, tôi cười vì thấy hai người quá đáng yêu thôi."

"Chúng tôi mới là người nên xin lỗi, hành động như vậy, đúng là không nên."

Tạ Tương nhìn lại họ, thơm thơm hôn hôn như nơi không người, có chút thất lễ với An Văn.

"Không sao, nhìn thấy hai cậu hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc mà. Tôi có thể chụp lại khoảnh khắc này, sau đó dán vào sổ của tôi không?"

"Thế thì tốt quá." - Cố Yến Tranh nhanh nhảu trả lời.

Tạ Tương cũng không từ chối, để An Văn nhớ mối quan hệ của họ cũng tốt, dù sao cô cũng cần một tấm hình thay tấm cũ lúc giả trai.

An Văn được đồng ý, nhanh chóng đi lấy máy ảnh, chụp hình. Cố Yến Tranh trước máy ảnh tạo dáng, ôm chặt Tạ Tương, nhân lúc tiếng "tách" còn hôn lên trán cô.

Chụp hình xong, cũng nên trở lại công việc. Cố Yến Tranh ra trước cửa, chỉnh lại vị trí mấy chậu hoa to. Trong tiệm chỉ còn hai gái cầm bình tưới nước.

An Văn tiến đến gần Tạ Tương, ngập ngừng một lúc, xong vẫn mở lời hỏi:

"Tạ Tương, cô có thể kể chuyện giữa hai không? Tôi rất muốn nghe."

Nhìn gương mặt mong chờ của An Văn, Tạ Tương cũng vui vẻ kéo cô xuống ghế ngồi kể cho cô nghe.

Tạ Tương nói từ chuyện họ gặp nhau ở Parimo đến chuyện trở thành bạn cùng phòng, đồng đội rồi thành một cặp. Không biết An Văn có thể nhớ được bao nhiêu, nhưng xem ra cô rất hứng thú, cứ ngồi nghe không chớp mắt.

Nghe Tạ Tương kể xong, An Văn thốt lên một câu cảm thán:

"Wow, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người thật đáng ngưỡng mộ."

Chuyện của họ như một cuốn tiểu thuyết vậy. Nam nữ chính trải qua biết bao sóng gió, có những lúc tưởng chừng đã mất mạng, cuối cùng vẫn may mắn được bên nhau.

Những thiếu nữ mới lớn bao giờ cũng muốn tìm được nam chính của cuộc đời mình, cũng muốn có một tình yêu hoàn mỹ.

Nhìn gương mặt đáng yêu của An Văn, trong lòng Tạ Tương sinh ra chút tò mò:

"An Văn xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ lại không có ai thích sao?"

"Không có, tôi cũng chưa có mối tình nào cả, hơn nữa đầu óc tôi thế này thì ai dám thích tôi chứ."

An Văn trả lời "Không có" như một điều hiển nhiên vậy, dứt khoát không chút do dự. Nhưng Tạ Tương biết không phải "Không có" mà chỉ là cô ấy không nhớ mà thôi.

Tạ Tương nắm tay An Văn, nhẹ nhàng nói:

"Rồi một ngày nào đó, sẽ có người thích cô, yêu cô, hi sinh tất cả vì cô."

Từng có một Lý Văn Trung như vậy, nhưng giờ đây anh đã rời xa nơi này, rời xa An Văn.

Tạ Tương chỉ hi vọng một ngày nào đó, sẽ lại có người thích cô ấy thật lòng.

"Những việc tôi nên làm, đều làm cả rồi. Còn gì nữa không?"

Cố Yến Tranh xong việc, tiến đến chỗ họ, cắt ngang câu chuyện.

"Không còn gì nữa, công việc cả tháng này, đều đã xong rồi. Cảm ơn hai cậu."

Nói xong, An Văn đứng dậy, chạy đến bàn làm việc lấy cuốn sổ quen thuộc, để ghi lại chuyện này.

Tạ Tương đi dạo quanh quán, cô chú ý vào những bông hoa Cỏ Huyền. Những bông hoa trắng nhỏ bé, xinh đẹp. Cô từng nghe An Văn nói về ý nghĩa của Cỏ Huyên.

"Ý nghĩa của Cỏ Huyên là vĩnh viễn không quên tình yêu."

Không biết An Văn tới từ lúc nào, cô nhẹ nhàng chạm vào những bông hoa giải thích.

"Ồ, ý nghĩa của nó lãng mạn thật, hay ta mua ít về cắm Tương Tương nhỉ?" - Cố Yến Tranh quay sang hỏi Tạ Tương.

"Ừm, cũng được."

An Văn ở bên nghe vậy, cũng lên tiếng:

"Vậy để tôi đi gói hoa."

Nhân lúc An Văn gói hoa, Tạ Tương để bên cạnh mấy tờ tiền. An Văn thấy liền đưa trả tiền lại từ chối:

"Hôm nay hai cậu giúp tôi nhiều như vậy, bó hoa này coi như tôi tặng cảm ơn. Hơn nữa mua hoa cũng không cần số tiền lớn như vậy đâu."

Tạ Tương mỉm cười, ôn tồn nói:

"Vậy thì tôi nhận bó hoa, còn số tiền này tôi muốn nhờ cô làm chuyện khác."

"Chuyện gì vậy? Tôi không có tài năng gì, không biết có thể giúp gì được?"

"Chuyện này đơn giản mà, tôi muốn nhờ cô, vào ngày này mỗi năm, giúp tôi mang một bó Cỏ Huyên đến một tấm bia mộ ở nghĩa trang ngoại ô chúng ta vừa đến."

"Chuyện quan trọng như vậy để tôi ghi vào sổ."

An Văn mở cuốn sổ ra, lấy bút ghi chép, vừa viết vừa đọc to cho Tạ Tương nghe:

"Ngày này hằng năm, mang một bó Cỏ Huyền đến nghĩa trang ngoại ô, bia mộ thứ..."

"Bia mộ thứ ba, tên Lý Văn Trung." - Tạ Tương trả lời.

Ghi xong, An Văn chợt khựng lại như nhớ ra gì đó, rồi gấp gáp hỏi lại:

"Lý Văn Trung, có phải là người lúc nãy tôi tặng hoa không? Cô quen cậu ấy sao? Vậy chúng tôi có biết nhau không?"

Cố Yến Tranh ở bên cạnh, nghe họ nói đến Lý Văn Trung, nhất thời nóng vội muốn nói rõ tất cả mọi chuyện cho An Văn biết. Nhưng Tạ Tương cản lại, cô nói:

"Cậu ấy là bạn học của tôi, về mối quan hệ của hai người, tôi không biết."

Sau đó, cô nhanh chóng tạm biệt, ôm bó hoa cùng Cố Yến Tranh rời đi. Để lại An Văn với những suy tư không thể nào giải đáp.

Cố Yến Tranh bị lôi ra xe, mới có thể mở miệng hỏi:

"Tương nhi, sao lại không để cô ấy biết chuyện giữa cô ấy và Lý Văn Trung?"

"Em nghĩ Lý Văn Trung xé hai trang về cậu ấy, bởi vì không muốn An Văn nhớ, không muốn cô ấy cứ sống trong những chuyện đau thương, chỉ muốn cô ấy tiếp tục vui vẻ. Chúng ta không thể phá hỏng mong muốn cuối cùng của cậu ấy được."

"Còn bó hoa Cỏ Huyên? Tại sao vào ngày này hằng năm, lại để cô ấy mang cho Lý Văn Trung?"

"Hôm nay là sinh thần cậu ấy, được người con gái mình yêu tặng hoa Lý Văn Trung ở nơi xa chắc chắn cũng thấy hạnh phúc. Dù cho... An Văn không biết gì."

Tạ Tương nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt không kìm được mà xuyên qua màn mưa, nhìn cô gái trong tiệm.

Cố Yến Tranh nghe vậy, cũng không hỏi gì thêm, liền lái xe về nhà.

Về tới Cố phủ, Cố Yến Tranh đi đỗ xe còn Tạ Tương vào nhà trước. Cô tìm một chiếc bình đẹp, cắm bó Cỏ Huyên mà An Văn tặng, để ngay chính giữa phòng khách. Hoa mới hái nên còn rất tươi, hương thơm nhè nhẹ tỏa ra khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu.

Sau đó, Tạ Tương xuống bếp, bận rộn nấu ăn cùng mọi người. Mọi chuyện xong xuôi, đã đến giờ ăn mà không thấy bóng dáng Cố Yến Tranh đâu, cô đi tìm khắp phòng cũng không thấy, bèn thử ra sân trước tìm. Ai ngờ vừa mới đến cửa đã thấy anh cùng hai đứa trẻ con đang nô đùa dưới mưa.

Cô bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người Cố Yến Tranh lấm lem bùn đất, ai nhìn ra được đây là Cố thiếu gia, Cố tư lệnh chứ?

"Tương Tương, ra đây chơi cùng." - Cố Yến Tranh thấy cô, liền rủ rê.

Tạ Tương chưa kịp đáp lại thì một người hầu gấp gáp chạy tới, gương mặt có chút lo lắng:

"Xin lỗi tiểu thư, hai đứa con tôi làm phiền tới hai người rồi, để tôi đưa chúng nó về ngay."

Nói xong, cô ấy liền gọi hai đứa trẻ, đưa chúng về nhà. Cố Yến Tranh mất "bạn chơi" cũng đành phải vào nhà, tắm rửa thay đồ.

Trong phòng Tạ Tương vừa lau đầu cho anh, vừa ghét bỏ mắng:

"Trời mưa lớn như vậy, lại còn cùng tụi nhỏ chơi đùa, không sợ bị bệnh sao?"

"Tại mấy đứa té nước vào anh trước, mà bệnh cũng chẳng sao, có em chăm anh, bệnh mấy cũng khỏi." - Cố Yến Tranh cố tình sáp lại gần cô, giở giọng nịnh nọt.

"Thôi đi, lần này anh mà bệnh thì tự mà chăm."

Tạ Tương chán ghét đẩy ra, xong vẫn tiếp tục lau đầu cho anh, còn không quên mắng anh không biết giữ sức khỏe. Cố Yến Tranh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nghe.

Sáng hôm sau, như mọi hôm Tạ Tương tỉnh dậy trước vệ sinh cá nhân, rồi gọi Cố Yến Tranh dậy:

"Yến Tranh, mau dậy đi."

Người trong chăn nhúc nhích, từ từ mở mắt, phụng phịu:

"Tương nhi, hình như anh bệnh rồi."

"Thôi nào, đừng giả vờ nữa, dậy đi."

Tạ Tương không tin, đoán chắc là anh giở chứng lười đi làm, hoặc muốn chọc ghẹo cô.

"Thật mà."

Cố Yến Tranh nắm lấy tay cô đặt lên trán mình. Tạ Tương qua lòng bàn tay, cảm nhận thân nhiệt cao bất thường, mà giọng anh lúc nãy cũng khàn hơn bình thường, có lẽ Cố thiếu gia bệnh thật rồi.

Cô thấy thế cũng đành để anh nghỉ ngơi. Sau đó xuống lầu nấu cháo. Cố Yến Tranh nhận lấy bát cháo, một hơi chén sạch. Tạ Tương lục trong ngăn tủ, lấy ra vài viên thuốc đưa cho anh:

"Này, anh uống thuốc đi, sau đó nằm nghỉ tiếp. Lần sau tự chơi, tự chịu, bệnh em không thèm chăm nữa đâu."

"Anh là người bệnh đó, sao em có thể nói những lời như vậy với bệnh nhân chứ?"

"Ai kêu anh giở trò nghịch ngợm dưới trời mưa. Anh mau uống thuốc đi, em còn phải đi làm việc."

Cố Yến Tranh ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết cô đưa. Tạ Tương xong việc, toan xuống lầu thì bị anh kéo xuống giường, cả cơ thể bị ôm chặt. Qua tấm lưng cảm nhận rõ thân nhiệt nóng rực như sắp bốc cháy.

"Yến Tranh, bỏ em ra." - Cô giãy dụa, muốn đẩy người bên cạnh ra.

Thấy thế, anh lại càng ôm chặt hơn, không cam lòng mà nói:

"Nằm đây với anh, anh không muốn nằm một mình đâu."

"Nhưng mà em còn nhiều việc phải làm."

"Ôm em, anh mới ngủ được."

Giọng Cố Yến Tranh khàn tới mức gần như thất thanh, không còn chút sức lực nào. Tạ Tương cũng đành thỏa hiệp. Tốt nhất là không nên so đo với người bệnh, đặc biệt là loại ấu trĩ như Cố Yến Tranh. Cô chờ anh ngủ say, rồi cẩn thận thoát ra khỏi vòng tay anh, xuống lầu làm công việc hằng ngày.

Vườn hoa hướng dương của cô cũng đã chớm nụ, những cánh hoa vàng rực ẩn hiện trong một rừng màu xanh của lá, giống như bầu trời lúc này. Mây đen đã dần biến, ánh mặt trời dần lộ diện sau mấy ngày chạy trốn. Một ngày tạnh ráo, mọi vật cũng nhờ vậy mà trở nên dễ chịu hơn.

Tạ Tương bận rộn đến tối mới có thời gian lên thăm Cố Yến Tranh. Anh vẫn đang ngủ say, ngủ ly bì cả ngày, cô rời đi cũng không biết, chắc hẳn anh rất mệt. Có lẽ là do bệnh, hoặc là do công việc dạo này bận rộn.

Tạ Tương cúi xuống nhìn gương mặt thân thuộc đang ngủ, không biết từ khi nào mà dưới mắt anh lại xuất hiện cuồng thâm, trông rất thiếu sức sống. Sau này phải chăm sóc anh nhiều hơn mới được.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh, nhiệt độ đã giảm đi nhiều không còn đáng lo như lúc sáng. Cố Yến Tranh không biết đã mở mắt từ lúc nào, nhìn cô nũng nịu gọi:

"Tương Tương."

Bốn mắt chạm nhau, Tạ Tương lại một lần nữa sa vào đôi mắt trong veo, sáng ngời như sao. Cô mỉm cười đáp lại:

"Tỉnh rồi à? Ngồi dậy ăn cháo, uống thuốc đi."

Cố Yến Tranh nhìn bát cháo nóng hổi, vừa mới nấu ở bên cạnh, anh mắt hiện lên đôi phần chán nản:

"Anh không muốn ăn cháo đâu, anh muốn ăn mỳ sườn."

"Nhưng anh bệnh, phải ăn cháo."

"Không anh muốn ăn mỳ sườn, mỳ sườn, mỳ sườn,..."

Nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ, thêm biểu cảm đáng thương làm cho cô có chút mềm lòng.

"Được rồi, mau ăn cháo uống thuốc đi, em đi mua mỳ sườn cho anh."

Cố Yến Tranh vui vẻ, reo lên một tiếng, ôm cô nịnh nọt:

"Tương Tương của anh tuyệt nhất."

Chờ anh ăn xong, Tạ Tương lấy áo khoác, ra ngoài mua mỳ sườn cho anh. Nhớ ngày trước, Cố Yến Tranh nói thích ăn mỳ sườn ở gần Học Viện Liệt Hỏa nên cô tới đó mua.

Trên đường trở về, dường như cô thấy bóng dáng Đàm Tiểu Quân đang ngồi trên xe kéo.

"Tiểu Quân." - Cô gọi lớn.

Tiểu Quân nghe thấy tiếng gọi, kêu phu xe dừng lại, xuống xe nói chuyện với Tạ Tương:

"Cậu đi đâu đây?"

"Đi mua ít đồ ăn cho Yến Tranh." - Ta Tương giơ túi mỳ lên.

"Trời ơi, coi ngọt ngào chưa kìa. Ghen tỵ ghê."

"Người ta bệnh mà. Mà giờ này sao cậu lại ở đây?"

Bình thường nếu không phải đang ăn tối thì Tiểu Quân phải đang ở quán rượu hay sao? Đây cũng không phải con đường từ nhà cô tới quán rượu.

Đàm Tiểu Quân ánh mắt tránh né, ngập ngừng không thôi:

"À... thì... chuyện này... mình có chút việc ở đây thôi."

Câu trả lời này càng khiến Tạ Tương nghi ngờ, đang định tiếp tục tra hỏi, thì Tiểu Quân đã nhanh miệng "đuổi" cô về trước:

"Được rồi, cậu mau về đi. Cố thiếu gia còn đang chờ cậu mang đồ ăn về đây."

Nói xong, cô nhanh chóng lên xe kéo đi trước. Tạ Tương thấy hành động của Tiểu Quân rất đáng nghi, lần sau gặp nhất định phải hỏi kỹ mới được.

Cô quay người, toan đi về thì thấy tiệm hoa của An Văn vẫn sáng đèn, muốn đến hỏi thăm một chút. Đứng ở cửa Tạ Tương có thể thấy rõ An Văn đang tư vấn cho một người đàn ông. Nhưng dường như anh ta lại không hề để tâm tới mấy bó hoa hay lời nói của An Văn, mà hắn ta chỉ dán mắt vào cơ thể của cô gái ấy.

Nhìn tình hình, chắc chắn là không có ý đồ tốt. Trời đã tối, đường thì chẳng còn mấy người, có chuyện thì An Văn cũng không thể phản kháng nổi. Nghĩ vậy, Tạ Tương quyết định ra tay làm "anh hùng cứu mỹ nhân", nhưng chưa kịp hành động thì đã có người nhảy vào cướp mất.

"An Văn, làm cả ngày cũng mệt rồi, để tôi tư vấn thay cô."

Là một chàng thanh niên cũng trạc tuổi cô. Nhìn có vẻ thông minh, sáng sủa, rất đáng tin cậy. Hơn nữa, nghe cách nói chuyện có vẻ rất thân thiết với An Văn. Không biết anh ấy với An Văn là như thế nào?

Anh chàng đó vẻ mặt không thân thiện mấy, quay ra nhìn vị khách kia:

"Anh muốn hoa như thế nào?"

Hắn ta cảm thấy chuyện xấu mình làm bị bại lộ, muốn trốn ra khỏi đây:

"Đột nhiên tôi nhớ có chuyện phải làm, tôi về trước đây."

Thấy hắn bỏ đi, chàng trai kia cũng không truy cứu nữa, mà quay qua kêu An Văn dọn dẹp tiệm, về nhà. Anh còn dặn cô cẩn thận với mấy tên con trai vào tiệm lúc trời tối, nếu có thì kêu anh qua giúp. An Văn đứng bên cạnh chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra, nhưng thấy vẻ mặt tức giận, lo lắng của anh ấy, cô chỉ biết gật đầu đồng ý.

Tạ Tương thấy mình không cần thiết xuất hiện, đành âm thầm về Cố phủ. Trong lòng không khỏi thắc mắc về anh chàng kia.

Hôm sau, đi mua hoa, Tạ Tương hỏi thăm An Văn, thì mới biết anh ta tên là Diệp Mộ, mới mở quán kinh doanh gần đây. Anh ấy cũng thường xuyên qua giúp An Văn, mối quan hệ có thể gọi là khá thân thiết.

Nhìn cách Diệp Mộ lo lắng cho An Văn cũng có thể biết tình cảm đó không phải là tình cảm bạn bè bình thường. Nhưng có vẻ An Văn vẫn chưa nhìn ra tình cảm ấy.

Tuy nhiên, trước mắt Tạ Tương không phải quá lo lắng cho An Văn. Cô ấy có người yêu thương, bảo vệ, không còn sợ bị người khác bắt nạt.

Mong họ sớm thành đôi, mong An Văn được hạnh phúc. Như thế thì Lý Văn Trung cũng sẽ hạnh phúc.

An Văn không nhớ đoạn tình cảm với anh cũng không sao, có trời đất chứng kiến, nhớ thay họ, vậy là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top