Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ghen (1)

Hôm nay, nhân một ngày rảnh rỗi, Cố Yến Tranh cùng Tạ Tương đi đến rạp hát Thái Bình. Lâu rồi không đi xem nhạc kịch, khiến Tạ Tương có chút vui, nhưng điều khiến cô mong muốn nhất là thăm mọi người trong đoàn kịch cũ ở Bắc Bình. Nghe nói học trưởng Mạnh Thần Châu cùng đoàn kịch có dịp diễn ở Thuận Viễn, muốn tới thăm hỏi chút.

Sau chuyện của Tạ Lương Thần, Tạ Tương nghỉ diễn, đến Thuận Viễn làm quân nhân. Cũng đã 3,4 năm, kể từ lần cuối gặp lại họ ở nhà hát Thái Bình này. Mấy năm nay, đất nước nhiều biến động hi vọng mọi người vẫn ổn.

Vào trong rạp, khán hong im ắng, chỉ thấy vài diễn viên đang tập luyện trên sân khấu. Là cô cố tình đến sớm một chút để tiện chào hỏi. Tạ Tương ngó nghiêng nhìn mọi người trên sân khấu, có người cũ, cũng có người mới, may mắn rằng họ đều khỏe mạnh. Đúng lúc này, Mạnh Thần Châu bước ra, chưa để anh ấy kịp nhìn, Tạ Tương gọi chào hỏi:

"Mạnh học trưởng."

Mạnh Châu Thần quay người lại nhìn theo hướng có tiếng gọi, gặp người quen, anh vui vẻ đáp lại:

"Tạ Tương, sao em lại ở đây?"

"Nghe nói mọi người lưu diễn ở đây nên em tới xem."

"Sau vụ năm đó, em vẫn ổn chứ? Con nhóc này, anh biết em cứng đầu nhưng không ngờ, có cả gan giả trai vào Học Viện Quân Sự. Nghe tin trên báo, mọi người lo muốn chết đi được."

Mạnh Châu Thần xả hết nỗi lòng, đủ để biết vị học trưởng này lo lắng cho cô như thế nào.

"Em ổn, không có sao hết."

"Đúng rồi, mấy lần anh tới thăm bác gái, đều nói rằng em đi phương Nam, sao giờ lại ở Thuận Viễn rồi?"

"Em về với anh ấy."

Tạ Tương cười vui vẻ, chỉ vào Cố Yến Tranh im lặng nãy giờ. Cứ đứng nghe hai người nói chuyện thân thiết, khuôn mặt hiện lên rõ chữ "ghen".

"Vị này là?" - Mạnh Châu Thần thắc mắc.

Không để Tạ Tương kịp phản ứng, Cố Yến Tranh đã ôm chặt cô, dõng dạc giới thiệu:

"Tôi là Cố Yến Tranh, là người yêu Tương Tương."

Nghe tên Cố Yến Tranh, Mạnh Châu Thần có thoáng bất ngờ, không nghĩ Tạ Tương lại yêu đương với Cố thiếu gia nổi tiếng phong lưu, đào hoa ở Bắc Bình.

"Xin chào, xin chào Cố thiếu gia. Không ngờ lại gặp anh ở đây." - Mạnh Châu Thần quay sang Tạ Tương nói - " Không nghĩ em có quan hệ vậy với Cố thiếu gia. Anh còn nghĩ là em với nhị thiếu gia nhà họ Thẩm. Trước kia khi tới đây diễn, anh ấy từng xông vào hậu trường tìm em, còn hỏi thăm rất nhiều. Tưởng rằng hai người sẽ sớm thành đôi nhưng không ngờ ..."

Giọng nói dường như bị chặn lại, âm thanh nhỏ dần đến nỗi chẳng thể nghe rõ, nguyên nhân là do Châu Mạnh Thần nhìn thấy gương mặt xám xịt của Cố Yến Tranh. Hình như anh thẳng thắn quá mức làm Cố thiếu gia giận rồi.

Nghe Mạnh Châu Thần kể, Cố Yến Tranh đứng bên cạnh khó chịu. Anh biết Tạ Tương với Hoàng Tùng từng đi xem nhạc kịch, vì một số chuyện mà cô lên diễn thay. Nhưng không ngờ lần đó tên Thẩm Quân Sơn đáng ghét cũng xuất hiện.

Cả ba đều im lặng, không khí trở nên ngượng ngùng, nhưng may thay lại có người xuất hiện cứu vãn tình hình. Là một cô gái trong đoàn, kéo Mạnh Châu Thần ra ngoài thì thầm to nhỏ, có vẻ là vấn đề liên quan đến vở kịch sắp diễn.

Nói chuyện xong, Mạnh Châu Thần quay lại chỗ Tạ Tương, gương mặt lo lắng, ngập ngừng nói:

"Hôm nay có diễn viên gặp sự cố không tới được, em có thể giúp anh một lần nữa được không? Chỉ là vai phụ thôi, không khó đâu."

Đã nhờ Tạ Tương giúp đỡ một lần, bây giờ mở miệng nhờ vả tiếp cũng thấy ngại, nhưng thật sự anh hết cách rồi. Lúc nãy có người nói với anh, có 2 diễn viên gặp sự cố trên đường đi, không thể tới được. Đều là vai phụ, có thể bỏ bớt, nhưng việc đó sẽ ảnh hưởng đên nội dung. Vở kịch lần này là tâm huyết của mọi người trong đoàn, anh không nỡ nhìn nó bị cắt bớt.

"Như vậy được đó. Tương Tương, em lên diễn đi."

Cố Yến Tranh tâm trạng vui vẻ trở lại, tiếp lời Mạnh Châu Thần. Tạm thời bỏ qua chuyện cũ, anh thấy đây là một ý không tồi, anh muốn nhìn thấy Tạ Tương biểu diễn. Dù đã được nghe cô hát nhiều, nhưng chưa một lần Cố Yến Tranh nhìn thấy Tạ Tương trên sân khấu trình diễn một tiết mục hoàn chỉnh. Lần trước cả Hoàng Tùng và Thẩm Quân Sơn đều đã được xem, lần này anh muốn thấy cô trên sân khấu, mặc một bộ váy đẹp, cát lên tiếng hát.

Mạnh Châu Thần nghe anh nói, mừng như bắt được vàng:

"Vậy thì tốt quá. Tuy nhiên hiện tại vẫn thiếu một vai nam phụ đóng cặp với em. Không biết nhờ ai, đàn ông hai chân thì không khó, nhưng phải tìm một người đẹp trai, có phong thái công tử, để đóng cặp với em nữa."

"Để tôi. Tôi diễn được."

Cố Yến Tranh lập tức đề cử bản thân. Người đẹp trai, phong thái công tử, lại còn xứng đôi vừa lứa với Tạ Tương, ngoài anh ra còn ai nữa. Còn Tạ Tương nghe vậy, thì thấy không ổn, kéo kéo tay áo anh, thì thầm:

"Muốn em biểu diễn thì cũng được nhưng anh làm được không đó?"

"Em yên tâm, có chuyện gì mà anh không làm được. Em không nhớ anh từng đóng phim sao?"

Tạ Tương chỉ biết thở dài ngao ngán. Cô biết chuyện gì anh cũng giỏi, nhưng giỏi nhất chính là việc tâng bốc bản thân.

Mạnh Châu Thần được sự đồng ý, lập tức kéo họ vào vào hậu trường, chỉ đạo Uyển Doanh và Vân Dật trang điểm. Cố Yến Tranh nhìn chằm chằm Tạ Tương, bình thường cô đã tinh xảo. Cả hai thay đồ xong, cả đoàn ai đấy đều cảm thán quá đẹp. Tạ Tương mặc một chiếc váy màu đỏ, có tay dài, kín đáo, nhìn thì đơn giản nhưng lại dễ dàng khiến mọi người liên tưởng đến những tiểu thư quyền quý thời xưa. Còn Cố Yến Tranh khoác lên mình bộ suit màu đen đơn giản, sang trọng mà vô cùng soái khí. Họ đứng cùng nhau, đẹp đôi như một cặp trời sinh.

Tấm màn sân khấu mở ra, Tạ Tương có chút lo lắng vì dù ít xuất hiện nhưng lời thoại đều khá dài. Bởi cô gái này là một người đặc biệt ghen. Mỗi khi có ai có ý định lại gần người yêu mình, là vai của Cố Yến Tranh, cô sẽ phản ứng ngay.

Tạ Tương cảm thấy khó khăn để thể hiện những cảm xúc ấy, bởi yêu đương với Cố Yến Tranh, cô gần như chưa bao giờ ghen. Trong hơn 3 năm qua, ở học viện, chiến trường, xung quanh họ hầu hết là nam nhân, nếu có nữ nhân thì đều là những bác gái lớn tuổi trong quân y. Chính vì vậy mà trong cuộc tình này, người ăn giấm chua chỉ có Cố Yến Tranh, còn cô sẽ là người đứng cười nhìn anh cảnh cáo mấy chàng trai có ý định với cô.

May thay, vở diễn thành công tốt đẹp. Mạnh Châu Thần và mọi người trong đoàn cảm ơn rối rít. Đang tính đi về thì hai người lại bắt gặp ba cậu thanh niên trong trường đợt trước.

Qua vài lần nói chuyện thì biết được Cao Lãng, Cao Hán là anh em sinh đôi trong một gia đình giàu có, còn Lâm Hạo chỉ là con trong một gia đình gia giáo bình thường, nhưng 3 người lại quen biết, thân thiết từ nhỏ. Họ đều là những thanh niên có chí hướng, mong muốn trở thành quân nhân giúp ích cho quốc gia.

"Tạ Tương thật sự chị hát rất hay đó."

"Đúng vậy, không ngờ chị lại tài giỏi như vậy."

...

Tạ Tương vui vẻ đáp lại, nói chuyện rôm rả. Nhốn nháo một lúc, cô cũng lịch sự tạm biệt rời đi.

Trên con đường quen thuộc, Cố Yến Tranh lái chiếc xe màu đỏ trở về Cố phủ. Tạ Tương ngồi ghế phụ thầm cười, không cần hỏi cũng biết Cố Yến Tranh đang giận dỗi.

Ban nãy, nhìn thấy gương mặt đầy mùi thuốc súng ấy, cô liền chào tạm biệt rồi kéo anh về. Nếu ở lại thêm một chút nữa, cô cũng không biết ba cậu nhóc đó bị Cố Yến Tranh bắt nạt ra sao.

"Lại ghen à?" - Tạ Tương dù biết trước câu trả lời, vẫn hỏi xem thái độ anh.

Cố Yến Tranh không trả lời, chỉ tập trung lái xe đến tiệm hoa của An Văn. Tạ Tương thấy vậy cũng lười nói tiếp, dù sao anh vẫn chịu chở cô đến chỗ An Văn. Về nhà chỉ cần nấu ít đồ ăn ngon thì sẽ ổn thôi.

Tạ Tương bước vào tiệm hoa, để anh ở ngoài chờ. Nói là mua hoa, nhưng thật ra cô muốn hỏi thăm chuyện An Văn với Diệp Mộ. Chuyện con gái, tốt nhất không nên để Cố Yến Tranh nghe.

Càng nghe An Văn kể, càng thấy cặp này thật đáng yêu. Diệp Mộ hôm trước thẳng thắn, to tiếng như vậy mà đến giờ còn chưa tỏ tình. Có vài lần anh ta rủ An Văn đi ăn, xem phim, nhưng cứ lúng túng, ngại ngùng. Còn An Văn ngây thơ chỉ nghĩ Diệp Mộ là người tốt mà đâu biết anh ấy chỉ tốt với một mình cô.

Nữ nhân ngồi nói chuyện chẳng bao giờ để ý thời gian, đến khi Tạ Tương nhận ra thì đã gần 30 phút trôi qua. Cô vội vàng tạm biệt rồi chạy ra ngoài, đoán rằng chắc Cố Yến Tranh mất gần hết kiên nhẫn rồi. Nhưng ở ngoài cửa, lại chẳng thấy gương mặt giận dỗi của Cố Yến Tranh, mà thay vào đó là thái độ vui vẻ nói chuyện cùng mấy cô gái khác.

Tóc vàng, mắt xanh là người nước ngoài, có vẻ là đến Thuận Viễn dạo chơi. Tạ Tương nghe cuộc trò chuyện của họ, cũng chẳng có gì nhiều. Mấy cô gái kia chỉ hỏi đường Cố Yến Tranh, rồi tiện thể cùng nhau trò chuyện vài câu.

Sau khi họ rời đi, Cố Yến Tranh quay đầu lại thấy Tạ Tương đứng đó từ bao giờ. Tay chân có chút luống cuống, quên luôn việc bản thân đang giận dỗi, vội giải thích:

"Họ hỏi đường tới nhà hàng Hồng Mai Tây nên anh chỉ đường họ tới đó."

Tạ Tương chỉ thả nhẹ một tiếng "Ờ" rồi nhanh chóng lên xe. Nói như vậy không phải là do giận dỗi Cố Yến Tranh mà cô không để ý tới chuyện đó thật. Chỉ đứng nói chuyện vài ba câu cũng chẳng phải chuyện to tát.

Thấy cô dửng dưng như vậy, Cố Yến Tranh lại nổi hứng, muốn thử châm lửa, xem thái độ Tạ Tương:

"Mấy cô gái ấy còn khen anh đẹp trai, tốt bụng đó."

Cô vẫn chẳng bị ảnh hưởng gì, cứ ngồi chờ anh lái xe về. Tới đây Cố Yến Tranh có chút bất bình, trong khi anh tối ngày phải tìm cách ngăn chặn đào hoa quanh cô, còn Tạ Tương lại chẳng mảy may quan tâm tới những chuyện này. Suốt mấy năm trong cuộc tình này, người ăn giấm chua chỉ có Cố Yến Tranh.

"Em biết ghen như trong vở kịch thì tốt biết mấy." - Anh thở dài ngao ngán, rồi nhanh chóng lên xe.

Tạ Tương chỉ cười trừ, xưa giờ cô không có thói quen ghen tị với người khác. Có lẽ trong tình yêu cũng vậy...

Ngày hôm sau, Tạ Tương tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, Cố Yến Tranh đã đi làm. Quay sang nhìn chiếc đồng hồ cạnh gường, không ngờ lại muộn như vậy, cô mặc thêm chiếc áo khoác, toan ra ngoài thì lại thấy một cốc nước ấm trên bàn kèm theo tờ giấy:

"Bảo bối của anh đừng uống nước lạnh, sẽ càng đau bụng đó."

Tạ Tương bất giác mỉm cười, mỗi lần cô đến kỳ sinh lý Cố Yến Tranh đều quan tâm như vậy.

Uống hết cốc nước, cô nhanh chóng đi xuống tầng. Ngồi vào bàn ăn sáng, đồ ăn được đưa lên trước mặt, bên cạnh còn có một thanh socola. Tạ Tương khó hiểu, cô không thích ăn đồ ngọt, cũng chẳng bao giờ kêu người hầu mua, ấy vậy mà giờ nó lại xuất hiện trên bàn ăn.

Người hầu đứng bên cạnh hiểu chuyện, liền giải thích:

"Cái này là thiếu gia đặc biệt mua chuẩn bị cho tiểu thư. Cậu ấy nói ăn đồ ngọt sẽ giúp giảm đau bụng."

Người hầu lui xuống, Tạ Tương vui vẻ ăn hết bữa sáng với thanh socola ngọt ngào Cố Yến Tranh chuẩn bị. Nếu là ngày trước, Tạ Tương sẽ chê rằng sến súa, cô không thích, nhưng hiện tại khi quen với cảm giác được chiều chuộng thì không tệ.

Cứ như vậy mà cả ngày tâm trạng hạnh phúc làm việc đến chiều chờ Cố Yến Tranh về. Hai người cùng chú Triệu ra bến tàu, mục đích là đón một người bạn cũ của anh.

Tối qua, Cố Tông Đường ở Nam Kinh gọi về, nói rằng con gái của một người bạn sắp tới Thuận Viễn dạo chơi, muốn anh đón tiếp. Nghe nói cô ấy đi Pháp đã lâu, vừa mới về, tên là Từ Giai Ý. Ngày trước khi còn ở Trung Quốc, quan hệ của Cố Yến Tranh với Từ Giai Ý phải nói là rất thân thiết.

Tàu lửa dừng trạm, cả đám đông nhốn nháo, người lên tàu, người xuống tàu, người hô to gọi người thân. Trong đám người lộn xộn đó, Tạ Tương có chú ý đến một cô gái. Cô ấy mặc bộ đồ phương tây hiện đại màu trắng, gương mặt xinh đẹp, thanh tú, ở trong đám đông ồn ào vẫn giữ được vẻ phong thái nhẹ nhàng. Mang theo khí chất quyền quý không thể thấy ở người bình thường, thật đáng ngưỡng mộ.

"Chú Triệu, Cố Yến Tranh." - Cô ấy bất ngờ hướng về phía họ gọi.

Vậy đây là Từ Giai Ý, người họ chờ sao? Còn hoàn hảo hơn những gì tưởng tưởng.

Từ Giai Ý thấy chú Triệu, Cố Yến Tranh, nhanh chóng chạy đến ôm trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Mất mấy giây, họ mới nhớ ra đây là cách chào quen thuộc của người Pháp, Từ Giai Ý sống ở đó đã hơn chục năm, quen cách chào này là chuyện dễ hiểu.

"Chú Triệu, chú thay đổi nhiều quá con không nhận ra luôn. "

"Chào Từ tiểu thư, lâu rồi không gặp."- Chú Triệu vui vẻ.

Cô quay sang Cố Yến Tranh, nhẹ nhàng nói:

" Cả cậu nữa, nhìn hiện tại, thật sự không giống với Cố Yến Tranh tôi quen."

"Đã hơn chục năm rồi mà." - Anh cười xòa đáp lại.

"Đây có phải Tạ Tương, bạn gái cậu không?" - Bây giờ Từ Giai Ý mới để ý đến cô gái đứng cạnh Cố Yến Tranh.

"Đúng vậy." - Tạ Tương mỉm cười đáp lại.

"Trước khi tới đây, tôi tới Nam Kinh thăm bác Cố, mọi người có nói về cô. Giờ được gặp mới thấy cô thật xinh đẹp."

Từ Giai Ý vừa khen, vừa tiến đến ôm chào hỏi. Tạ Tương không quen nên hành động có chút cứng ngắc, hơn nữa, vừa rồi Từ Giai Ý có nhắc tới Cố Tông Đường, cha của Cố Yến Tranh.

Dù chưa gặp mặt chính thức, nhưng Tạ Tương đủ biết rằng Cố Tông Đường ít nhiều không thích cô. Vì cô mà con trai ông làm biết bao chuyện tày trời, Cố Yến Tranh từng bỏ đám cưới với Đồng tiểu thư, cố tình ở lại Thuận Viễn mặc kệ lời cha, còn từng trộm xác Trương Tư Lệnh. Chưa kể đến địa vị họ quá khác nhau. Gia đình Cố Yến Tranh giàu có, nổi tiếng, còn nhà Tạ Tương cũng chỉ là một gia đình gia giáo bình thường, không hề môn đăng hộ đối.

Đối với chuyện này, Cố Yến Tranh không quan tâm bởi xưa nay anh thích gì làm đấy nhưng Tạ Tương thì khác. Là con gái dù mạnh mẽ, độc lập tới đâu cũng không thể không quan tâm đến lời nói gia đình nhà chồng được.

Từ Giai Ý không nhìn thấy thái độ Tạ Tương, vui vẻ giới thiệu người bạn đứng sau:

"Đây là Thomas, bạn lâu năm của tôi ở Pháp, cùng tới Trung Quốc dạo chơi. Cậu ấy biết nói tiếng Trung nên mọi người cứ thoải mái."

"Xin chào." - Thomas tiếp lời Từ Giai Ý.

Mọi người nhìn người đàn ông ấy, nhiệt tình chào hỏi. Anh ta cao hơn hẳn so với người ở đây, tóc vàng, mắt xanh, da trắng, nhưng vẫn không thể che được khí chất chững chạc, trưởng thành.

Chỗ người qua kẻ lại cũng không thể đứng lâu, chỉ có thể mời đi ăn để trò chuyện tiếp. Nhưng việc trước tiên là giúp Từ Giai Ý và Thomas mang hành lý về khách sạn. Tới nơi, Tạ Tương có chút bất ngờ, bởi chỗ Từ Giai Ý chọn là một khách sạn nhỏ, chẳng có nổi một người phục vụ, lại còn ở xa trung tâm thành Thuận Viễn. Quanh đây cũng chỉ có quán rượu Vân Hà với vài cửa tiệm nhỏ, rất bất tiện để vui chơi hoặc mua sắm. Cô cứ nghĩ một đại tiểu thư như Từ Giai Ý chỉ chịu ở trong một nơi sang chảnh, có đủ kẻ hầu người hạ.

Từ Giai Ý như đọc được suy nghĩ ấy, liền nói:

"Tôi thích tự làm mọi việc hơn là nhờ người khác, như vậy chẳng phải tự do hơn sao?"

Tạ Tương quay lại nhìn cô ấy vui vẻ làm việc, rồi lại nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ. Ra là Từ Giai Ý thích tự do, chắc hẳn đó cũng là lý do cô ấy chọn nơi này. Nhìn cảnh vật bên ngoài mang nét hoang sơ, nhưng cũng không kém phần thơ mộng và đặc biệt còn khiến ta cảm thấy tự do tự tại. So với những vị tiểu thư đài các, Từ Giai Ý này khác biệt hoàn toàn, cô không thích dựa dẫm vào gia thế, không cậy quyền mà khinh thường bắt nạt người khác.

Mọi việc xong xuôi, mọi người đến một nhà hàng Trung Quốc ăn tối, là ý của Từ Giai Ý và Thomas, họ muốn thử những món đặc trưng ở nơi này. Đồ ăn vừa được bưng lên, ai nấy đều hết sức khen ngon. Món ngon trước mặt, còn có bạn cũ trò chuyện, bàn ăn nhanh chóng trở nên rôm rả:

"Không ngờ tôi lại có bạn làm Tư Lệnh, nhớ ngày xưa cậu còn quậy phá không chịu học hành."

Từ Giai Ý cười đùa, kế hết tật xấu ngày nhỏ của Cố Yến Tranh, nghịch ngợm từ nhà đến trường, không ai là không biết tên Cố thiếu gia với nhiều tai tiếng ấy, nhiều đến nỗi Thomas cũng phải thán phục. Cố Yến Tranh ngồi nghe lại những "thành tích" của bản thân, không những không thấy xấu hổ mà lại còn vênh váo tự hào:

"Làm những chuyện không ai dám làm đó, chỉ có thể là bổn thiếu gia tài giỏi, anh tuấn, phong lưu đây."

Họ cứ huyên náo như vậy, duy chỉ có Tạ Tương im lặng, có chút không thoải mái. Cô nghĩ:

"Chắc rằng do ăn đồ cay nên bụng mới khó chịu. Chắc lát nữa sẽ ổn thôi."

Không muốn tâm trạng bản thân ảnh hưởng đến mọi người, Tạ Tương đành vào nhà vệ sinh một lát.

Vừa định đóng cửa nhà vệ sinh thì Từ Giai Ý bước vào. Hai người đứng đối diện nhau, trong giây phút đó không khí đột nhiên trở nên yên lặng. Mới gặp Từ Giai Ý được nửa ngày, Tạ Tương cũng không biết nói gì với đối phương.

Đối diện với sự lúng túng của Tạ Tương, Từ Giai Ý gương mặt cũng hiện lên vài nét lo lắng hỏi:

"Tạ Tương, cô có sao không?"

Bất động mất vài giây, Tạ Tương mới kịp định thần lại:

"Không sao, chỉ là tới kỳ có chút không thoải mái."

Giờ Từ Giai Ý mới nhận ra lỗi lầm. Ai cũng biết trong kỳ sinh lý ăn đồ cay sẽ đau bụng dữ dội, vậy mà cô lại đề nghị đi ăn đồ Trung Quốc ở quán này. Từ Giai Ý lấy từ trong chiếc túi sách bên người, một thanh socola nhỏ đưa cho Tạ Tương, coi như tạ lỗi.

Tạ Tương một mực từ chối, luôn miệng nói không sao. Sau cùng thấy vẻ quả quyết của người đứng cạnh, cô cùng nhận lấy.

Từ Giai Ý thấy cô bóc thanh socola ra ăn, bất giác thở phào nhẹ một tiếng rồi nói:

"Không sao thì tốt rồi. Thấy vẻ mặt cô ban nãy, tôi còn nghĩ cô khó chịu bởi đang ... ghen."

Nghe từ "ghen" Tạ Tương phì cười, khẳng định chắc nịch:

"Ghen? Tôi? Không thể nào."

"Vây sao? Trong tình yêu, ghen đâu phải chuyện gì xấu đâu."

Sự tò mò trong con người Từ Giai Ý trỗi dậy, cô nghĩ rằng con người ai biết yêu thì cũng sẽ biết ghen thôi, đặc biệt khi vớ phải một tên có quá khứ đào hoa như Cố Yến Tranh.

"Chắc là do đủ tin tưởng nên mới như vậy."

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tạ Tương biết Cố Yến Tranh là người đáng để cô tin.

"Dù tin tưởng nhiều nhưng chẳng phải sẽ có đôi lúc cảm thấy bất an, sợ hãi với người bên cạnh sao?"

Tạ Tương chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng Cố Yến Tranh ở ngoài gọi lớn:

"Tương Tương sao em ở trong lâu vậy? Có chuyện gì sao?"

Đứng nói chuyện nãy giờ, không biết lại lâu như vậy, hai người ra ngoài, ngồi vào bàn ăn. Từ Giai Ý biết thể trạng Tạ Tương liền yêu cầu nhà bếp làm cho cô mấy món không cay, còn trách mắng Cố Yến Tranh.

Từ Giai Ý thật là có cá tính, chẳng ngại ngần mắng cậu bạn của mình vì không quan tâm đến bạn gái. Một trong số ít người có thể khiến Cố Yến Tranh im lặng chịu trận.

Sau bữa ăn đó, Từ Giai Ý và Tạ Tương cũng dần trở nên thân thiết. Có vài người nói, họ khá giống nhau, từ thân hình mảnh mai, thanh thoát, đến tính cách mạnh mẽ, tự lập. Tuy vậy, Tạ Tương biết mình không thể sánh bằng Từ Giai Ý, dù sao cô ấy cũng là tiểu thư quyền quý.

Từ Giai Ý thường xuyên rủ cô cùng đi mua sắm, dạo chơi, Tạ Tương đều vui vẻ đồng ý, bởi qua những cuộc dạo chơi, cô nghe được nhiều chuyện về Cố Yến Tranh lúc nhỏ hơn. Từ nhỏ Cố Yến Tranh đã được nuông chiều nên tính cách cũng có phần thất thường, cả thèm chóng chán. Nhưng đã yêu thích cái gì thì anh phải giành được mặc kệ thân thể. Tính tình này đến lớn vẫn không đổi.

Ngoài nhưng chuyện vui vẻ, Từ Giai Ý còn kể về giai đoạn khó khăn nhất của anh. Là khi mẹ ruột Cố Yến Tranh qua đời. Đối với một cậu nhóc tám tuổi đang vui tươi hồn nhiên, hẳn là một cú sốc. Cũng là lần đầu tiên thiếu gia muốn gì được nấy cảm nhận được sự mất mát.

Lần duy nhất Cố Yến Tranh nhắc tới mẹ, anh nói với chất giọng hết sức nhẹ nhàng, không một chút đau khổ. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa rằng anh không yêu mẹ mà chỉ là anh đã chấp nhận sự thật.

Những chuyện quá khứ khó khăn đau khổ nhưng chỉ cần vượt qua, chấp nhận sự thật, thì chúng ta có thể nói chuyện về nó một cách nhẹ nhàng như không.

Song hầu hết mọi người dừng lại ở sự đau khổ, bởi sự thật thì quá khốc liệt. Tạ Tương cũng từng như vậy khi Tạ Lương Thần mất...

Thấy Tạ Tương thất thần suy nghĩ, vẻ mặt còn có gì đó buồn rầu, Từ Giai Ý không thể để như vậy, liền kéo cô vào quán rượu Vân Hà thay đổi tâm trạng.

Trời vẫn còn sáng nên quán rượu cũng chẳng có mấy khách. Tạ Tương cùng Từ Giai Ý tiến vào quầy rượu chỗ Tiểu Quân.

Tạ Tương giới thiệu họ với nhau. Cả hai vốn thân thiện nên rất nhanh đã thân thiết. Tiểu Quân tò mò, cứ liên tục hỏi Từ Giai Ý về cuộc sống ở Phương Tây xa xôi.

"Con người ở Pháp như thế nào vậy?"

"Người Pháp tôi biết đều tốt bụng nhưng có lẽ Trung Quốc vẫn hơn."

"Nghe nói, người Pháp đều rất đẹp, đặc biệt là con trai. Thật không vậy?"

Cái tật mê trai có người yêu rồi cũng không bỏ. Tạ Tương không chịu ngồi im, trêu chọc:

"Cô nương, cậu có bạn trai rồi đó."

"Có bạn trai thì sao? Tớ có làm gì sai đâu. Cái này gọi là tình yêu to lớn dành cho cái đẹp. Tớ nghe nói đàn ông Pháp vừa đẹp trai, vừa nhã nhặn, có khi hơn cả Cố thiếu gia. Tớ nói đúng không?"

Đàm Tiểu Quân nhìn về phía Từ Giai Ý mong chờ câu trả lời, nhưng chưa kịp nghe thì lại có người khác chen vào.

"Trên đời này làm gì có ai hơn tôi."

Đương nhiên người đó là Cố Yến Tranh. Anh tiến đến ngồi cạnh Tạ Tương, chẳng để ai nói gì thêm, nhìn vào ba cô gái, nói một tràng:

"Hai cô có thể đừng lôi kéo Tương Tương của tôi đi chơi được không? Buồn chán thì kéo theo Kỷ Cẩn và Thomas, phải để người của tôi ở cạnh tôi chứ."

Tiểu Quân nghe vậy, bĩu môi:

"Người yêu thôi có gì ghê gớm. Chúng tôi là bạn thân được mười mấy năm rồi. Chừng nào là vợ chồng thì nói."

Từ Giai Ý đang cầm ly rượu, cũng gật gù đồng ý.

Cố thiếu gia dù giỏi ăn nói cỡ nào cũng không thể nói lại hai cái miệng này, chỉ đành ôm cục tức, kéo Tạ Tương về.

Tối đến, Cố Yến Tranh cứ trầm ngâm suy nghĩ, chẳng biết đang tính kế gì. Tạ Tương cũng không hỏi nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top